Lúc này, bóng hình đỏ phấn đi đến gần, ngừng lại cách ngai chừng ba trượng, khom mình thi lễ nói:
- Thuộc hạ tham kiến thành chủ.
Người ngồi trên ngai không thấy vẻ mặt thế nào, điềm đạm đáp:
- Nhất hiệu đặc sứ không cần đa lễ, có chuyện gì chăng?
Té ra bóng hình màu đỏ phấn chính là Nhất hiệu đặc sứ đứng đầu trong ba đại đặc sứ bên mình thành chủ. Trong thành Hắc Ám, người có màu đỏ phấn đều là những người có chức vị quan trọng, thực lực kinh người. Trong đó ba đại đặc sứ bên mình thành chủ là có danh tiếng nhất.
Nhất hiệu đặc sứ đáp:
- Khải bẩm thành chủ, có tin tức xác thực báo về, có người không rõ thân phận tiến gần đến Hắc Ám thành.
Hắc Ám thành chủ hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên trả lời:
- Chuyện này ta sớm đã biết rồi, ngươi không cần phải lo lắng.
Nhất hiệu đặc sứ hỏi:
- Ý của thành chủ là bảo chúng ta làm ra vẻ không biết?
Hắc Ám thành chủ cười trả lời:
- Có một số khách quý rất khó mời, chúng ta hà tất phải cự tuyệt từ ngàn dặm. Đi đi, truyền lệnh miệng của ta, nghiêm mật chăm chú động tĩnh của Kính Ảo thời không, những người thân phận không rõ đó không cần phải cố gắng chống cự.
Nhất hiệu đặc sứ vâng một tiếng, khẽ cười nói:
- Thành chủ chính là không muốn những người đó bị người của Kính Ảo thời không mời đi?
Hắc Ám thành chủ trả lời:
- Những người này rất có khả năng xoay chuyển đại cục, chúng ta tự nhiên không thể để cho Kính Ảo thời không nhanh chân đoạt trước.
Nhất hiệu đặc sứ đáp:
- Thành chủ yên tâm, thành Hắc Ám ở ngoài sáng, Kính Ảo thời không lại trong tối, người đến không biết tình hình nơi này nhất định sẽ đi về phía của chúng ta.
Hắc Ám thành chủ cười hắc hắc nói:
- Đây chính là chỗ hay khi mình ở trong sáng.
Nhất hiệu đặc sứ gật đầu đồng ý, sau đó chuyển mình đi liền.
Đợi sau khi Nhất hiệu đặc sứ rời khỏi rồi, Hắc Ám thành chủ ngửng đầu nhìn lên trên không, giọng kỳ dị nói:
- Tâm nguyện vài ngàn năm sắp sửa hoàn thành rồi, lần này ai cũng không cách nào ngăn cản được. Chỉ bất quá kết cục cuối cùng … ha ha ha …
Một chút thần bí, Hắc Ám thành chủ hoàn toàn không nói chuyện đó rõ ràng, thật ra trong lòng của ông ta ẩn chứa bí mật như thế nào mà lại bật cười đắc ý như vậy…
Thế giới tuyết trắng yên lặng đơn điệu, có một cái kính dựng đứng, trên mặt có hào quang ngũ sắc luân chuyển, đang từ từ chuyển động, hơn nữa cũng thay đổi hình ảnh trên đó. Lúc này, một bóng người màu xanh tím xuất hiện trên mặt kính, đang từ từ chuyển động hướng tới kính đó. Chỉ trong chốc lát, bóng hình màu xanh tím đã bước vào trong kính, đến một thế giới khác biệt. Trước mắt, ánh sáng trắng như tuyết che phủ mọi thứ, mặt đất bằng phẳng như kính nhìn không thấy đường biên. Ngay phía trước, có một số hào quang ngũ sắc lúc ẩn lúc hiện, nhìn lại mới phát hiện té ra đây là một cái kính ngũ sắc có sáu mặt dựng đứng, phân bố theo hình sáu cạnh, tự động xoay tròn với nhau quanh tâm ở giữa, hơn nữa mỗi mặt kính lại có tự quay đồng bộ, vì thế hào quang ngũ sắc ở giữa ánh trắng sẽ lúc ẩn lúc hiện.
Ở giữa kính sáu mặt, một bóng người màu xanh nâu đang đứng yên, không hề nhúc nhích khiến cho người ta cảm thấy thanh cao mà kiêu ngạo. Lúc này, hình bóng màu xanh tím đi đến bên ngoài kính màu, dừng lại hành lễ lên tiếng:
- Thuộc hạ Tử Ngọc bái kiến kính chủ.
Thanh âm êm ái dễ nghe, người đến chính là một phụ nữ. Kính chủ của Kính Ảo thời không ở giữa màn kính sáu mặt tự thoáng động một cái, điềm nhiên trả lời:
- Tử Ngọc à, có chuyện gì chăng?
Thanh âm bình hòa, kính chủ không ngờ cũng là một phụ nữ.
Tử Ngọc đáp:
- Bẩm báo kính chủ, nhân vật người dặn dò chú ý đã xuất hiện rồi.
Kính chủ điềm nhiên đáp:
- Rất tốt, các ngươi nghĩ cách mang bọn họ đi vào trong Kính Ảo thời không đến gặp ta.
Tử Ngọc nói:
- Thành Hắc Ám dường như cũng đang quan tâm đến những người này, cũng rất quan tâm chặt chẽ đến chúng ta, đã tăng cường phòng bị rồi.
Kính chủ trầm ngâm giây lát, cười nói:
- Không cần phải lo lắng, người đến đây lần này không ít, chúng ta tạm thời né tránh thành Hắc Ám, chọn lựa một số người xem ra không quan trọng nhưng trên thực tế ảnh hưởng toàn cục để bắt tay là được rồi.
Tử Ngọc không hiểu, hỏi lại:
- Loại người mà kính chủ nói đến không biết là ám chỉ ai?
Kính chủ cười đáp:
- Người đến có sáu, mục tiêu của thành Hắc Ám chính là người đàn ông, chúng ta lại chọn người phụ nữ, hiểu rõ chăng?
Tử Ngọc gật đầu đáp:
- Thuộc hạ hiểu rõ. Nhưng kính chủ sao lại biết được người đến đây có tổng cộng là sáu người?
Kính chủ điềm nhiên trả lời:
- Điều này ngươi không cần phải hỏi nhiều, tương lai sẽ tự biết được. Đi đi.
Sai Tử Ngọc đi rồi, kính chủ quanh người lóe lên ánh sáng, phát xuất sáu chùm sáng trắng bắn vào sáu cái mặt kính chung quanh, lập tức mặt kính lóe lên ánh sáng kỳ lạ, đồng thời để lộ ra hình ảnh, không ngờ chính là tình cảnh của sáu người Lục Vân, Hải Nữ, Diệp Tâm Nghi, Thương Nguyệt, Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết. Theo hình ảnh lộ ra, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh đã trước sau tìm được cửa giới hạn, đang thử thăm dò hoặc là đi xuyên qua. Còn ba người kia ở trong tuyệt địa, tình hình mỗi người có phần huyền diệu.
Thu lại ánh sáng phát ra, mặt kính liền phục hồi lại nguyên dạng. Kính chủ tự nói:
- Định mệnh chờ đợi cuối cùng cũng sắp đến rồi, đến lúc đó là vui mừng hay là vận rủi, ai có thể nói rõ ràng được? Có lẽ, khi kết cục đến rồi mới biết, thì ra, định mệnh là như vậy.
Câu này có phần huyền ảo, thật ra kính chủ thần bí của Kính Ảo thời không muốn biểu đạt hàm nghĩa thế nào đây?
Đứng ở bên ngoài cửa giới hạn lấp lánh, Bách Linh nhìn thế giới đen ngòm trước mắt, trong lòng có chút lo âu. Mọi thứ nơi này vừa xa lạ lại có phần quái dị, Bách Linh có quá nhiều thứ không hiểu được, đáng tiếc lại không thể nào biết được. Lúc này, Bách Linh đang suy xét phải làm thế nào để hiểu được hoàn cảnh nơi này, phía trước đen ngòm liền lóe lên một luồng sáng màu xanh lục, đang nhanh chóng tiếp cận đến. Chỉ chốc lát, một người toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh lục đang nhanh chóng đến gần. Chốc lát sau, bóng dáng tỏa ra ánh sáng màu xanh lục đã xuất hiện gần Bách Linh, hai người nhìn nhau một lúc, nhất thời ai cũng không nói gì cả.
Bách Linh trong lòng kinh ngạc, người trước mắt vì sao toàn thân phát sáng mà rõ ràng không giống với lưới sáng phòng ngự bản thân mình tu luyện, thật ra đây là một loại huyền bí nào hay là một loại đặc thù nào? Bóng người màu xanh lục nhìn Bách Linh, trong lòng cũng vô cùng chấn động kinh hãi, thứ nhất là do khí chất dung mạo của Bách Linh, thứ hai là ngoại hình không hề có một dấu hiệu nào của Bách Linh. Giây lát sau, Bách Linh thôi kinh ngạc, mở miệng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người phát màu xanh lục trả lời:
- Ta là Lục Ảnh, là một trong Bát Phương thần sứ của Kính Ảo thời không, phụng mạng kính chủ đến đây nghênh tiếp quý khách.
Nghe ra đối phương là một phụ nữ, Bách Linh hơi mừng trong lòng, miệng lại điềm nhiên nói:
- Cái tên Kính Ảo thời không ta trước đây có nghe qua, nhưng ta mới đến đây lần đầu, quý chủ nhân lại phái ngươi đến đây nghênh tiếp thì dường như là quá đột nhiên rồi.
Lục Ảnh giải thích:
- Ta chỉ phụng mạng hành sự, rất nhiều chuyện đều không biết rõ chi tiết. Nếu quý khách muốn hiểu rõ mọi thứ, xin mời theo ta đến Kính Ảo thời không, trực tiếp hỏi qua kính chủ của chúng ta là được.
Bách Linh suy nghĩ một lúc, trả lời:
- Được, ta sẽ theo ngươi đến đó, hãy dẫn đường.
Lục Ảnh xoay mình bay đi, tốc độ không nhanh không chậm dẫn Bách Linh bay thẳng đến Hắc Thạch sơn. Trên đường đi, Bách Linh hỏi một số chuyện, đại khái hiểu thêm một ít về thế giới này, hiểu rõ ánh sáng trên người của Lục Ảnh chỉ là một loại dấu hiệu. Nhưng Bách Linh không hiểu, những người ở nơi này đều chiếu theo ánh sáng trên người để phân biệt thân phận, thế thì bản thân bọn họ có hình dạng thế nào? Không có lẽ những người ở nơi này cả đời cũng đều không dùng diện mục thật sự để cho người ta gặp sao?
Về điểm này, giải thích của Lục Ảnh khiến Bách Linh thất kinh. Thì ra thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không đối nghịch hẳn với nhau, cái trước thực lực hùng hậu, nhân số khá đông nhưng toàn là đàn ông, vì thế ánh sáng phát ra trên người đều là màu đỏ, cái sau nhân số khá ít, hơn nữa toàn là phụ nữ vì thế ánh sáng trên người đều là màu xanh. Do vài ngàn năm đối nghịch, hai bên từ trước đến giờ không lấy nhau, hơn nữa người ở nơi này nếu không giết chóc thì sẽ không chết đi, vì thế dung mạo đối với cá nhân lại tỏ ra không hề quan trọng, mọi người đều xem trọng thân phận.
Xuyên qua Hắc Thạch sơn, Bách Linh từ xa xa nhìn thấy thành Hắc Ám, nó giống hệt như thấy trên màn ảnh lúc trước, điều này khiến nàng ngầm cảnh giác. Thời gian trôi qua, Lục Ảnh dẫn nàng chạy thẳng đến thành Hắc Ám, khi đến gần khu vực có ánh sáng, đột nhiên chuyển đổi phương hướng đi về phía trái. Bách Linh không hiểu, có phần mơ hồ theo sát phía sau, giây lát đã thấy Lục Ảnh dừng lại giữa không trung, hai tay chầm chậm đẩy ra phía trước, lập tức trước mắt có hào quang lóe lên, một cửa ngũ sắc đột nhiên xuất hiện, đang theo việc phát công của Lục Ảnh mà nhanh chóng mở ra.
- Thuộc hạ tham kiến thành chủ.
Người ngồi trên ngai không thấy vẻ mặt thế nào, điềm đạm đáp:
- Nhất hiệu đặc sứ không cần đa lễ, có chuyện gì chăng?
Té ra bóng hình màu đỏ phấn chính là Nhất hiệu đặc sứ đứng đầu trong ba đại đặc sứ bên mình thành chủ. Trong thành Hắc Ám, người có màu đỏ phấn đều là những người có chức vị quan trọng, thực lực kinh người. Trong đó ba đại đặc sứ bên mình thành chủ là có danh tiếng nhất.
Nhất hiệu đặc sứ đáp:
- Khải bẩm thành chủ, có tin tức xác thực báo về, có người không rõ thân phận tiến gần đến Hắc Ám thành.
Hắc Ám thành chủ hoàn toàn không kinh ngạc, điềm nhiên trả lời:
- Chuyện này ta sớm đã biết rồi, ngươi không cần phải lo lắng.
Nhất hiệu đặc sứ hỏi:
- Ý của thành chủ là bảo chúng ta làm ra vẻ không biết?
Hắc Ám thành chủ cười trả lời:
- Có một số khách quý rất khó mời, chúng ta hà tất phải cự tuyệt từ ngàn dặm. Đi đi, truyền lệnh miệng của ta, nghiêm mật chăm chú động tĩnh của Kính Ảo thời không, những người thân phận không rõ đó không cần phải cố gắng chống cự.
Nhất hiệu đặc sứ vâng một tiếng, khẽ cười nói:
- Thành chủ chính là không muốn những người đó bị người của Kính Ảo thời không mời đi?
Hắc Ám thành chủ trả lời:
- Những người này rất có khả năng xoay chuyển đại cục, chúng ta tự nhiên không thể để cho Kính Ảo thời không nhanh chân đoạt trước.
Nhất hiệu đặc sứ đáp:
- Thành chủ yên tâm, thành Hắc Ám ở ngoài sáng, Kính Ảo thời không lại trong tối, người đến không biết tình hình nơi này nhất định sẽ đi về phía của chúng ta.
Hắc Ám thành chủ cười hắc hắc nói:
- Đây chính là chỗ hay khi mình ở trong sáng.
Nhất hiệu đặc sứ gật đầu đồng ý, sau đó chuyển mình đi liền.
Đợi sau khi Nhất hiệu đặc sứ rời khỏi rồi, Hắc Ám thành chủ ngửng đầu nhìn lên trên không, giọng kỳ dị nói:
- Tâm nguyện vài ngàn năm sắp sửa hoàn thành rồi, lần này ai cũng không cách nào ngăn cản được. Chỉ bất quá kết cục cuối cùng … ha ha ha …
Một chút thần bí, Hắc Ám thành chủ hoàn toàn không nói chuyện đó rõ ràng, thật ra trong lòng của ông ta ẩn chứa bí mật như thế nào mà lại bật cười đắc ý như vậy…
Thế giới tuyết trắng yên lặng đơn điệu, có một cái kính dựng đứng, trên mặt có hào quang ngũ sắc luân chuyển, đang từ từ chuyển động, hơn nữa cũng thay đổi hình ảnh trên đó. Lúc này, một bóng người màu xanh tím xuất hiện trên mặt kính, đang từ từ chuyển động hướng tới kính đó. Chỉ trong chốc lát, bóng hình màu xanh tím đã bước vào trong kính, đến một thế giới khác biệt. Trước mắt, ánh sáng trắng như tuyết che phủ mọi thứ, mặt đất bằng phẳng như kính nhìn không thấy đường biên. Ngay phía trước, có một số hào quang ngũ sắc lúc ẩn lúc hiện, nhìn lại mới phát hiện té ra đây là một cái kính ngũ sắc có sáu mặt dựng đứng, phân bố theo hình sáu cạnh, tự động xoay tròn với nhau quanh tâm ở giữa, hơn nữa mỗi mặt kính lại có tự quay đồng bộ, vì thế hào quang ngũ sắc ở giữa ánh trắng sẽ lúc ẩn lúc hiện.
Ở giữa kính sáu mặt, một bóng người màu xanh nâu đang đứng yên, không hề nhúc nhích khiến cho người ta cảm thấy thanh cao mà kiêu ngạo. Lúc này, hình bóng màu xanh tím đi đến bên ngoài kính màu, dừng lại hành lễ lên tiếng:
- Thuộc hạ Tử Ngọc bái kiến kính chủ.
Thanh âm êm ái dễ nghe, người đến chính là một phụ nữ. Kính chủ của Kính Ảo thời không ở giữa màn kính sáu mặt tự thoáng động một cái, điềm nhiên trả lời:
- Tử Ngọc à, có chuyện gì chăng?
Thanh âm bình hòa, kính chủ không ngờ cũng là một phụ nữ.
Tử Ngọc đáp:
- Bẩm báo kính chủ, nhân vật người dặn dò chú ý đã xuất hiện rồi.
Kính chủ điềm nhiên đáp:
- Rất tốt, các ngươi nghĩ cách mang bọn họ đi vào trong Kính Ảo thời không đến gặp ta.
Tử Ngọc nói:
- Thành Hắc Ám dường như cũng đang quan tâm đến những người này, cũng rất quan tâm chặt chẽ đến chúng ta, đã tăng cường phòng bị rồi.
Kính chủ trầm ngâm giây lát, cười nói:
- Không cần phải lo lắng, người đến đây lần này không ít, chúng ta tạm thời né tránh thành Hắc Ám, chọn lựa một số người xem ra không quan trọng nhưng trên thực tế ảnh hưởng toàn cục để bắt tay là được rồi.
Tử Ngọc không hiểu, hỏi lại:
- Loại người mà kính chủ nói đến không biết là ám chỉ ai?
Kính chủ cười đáp:
- Người đến có sáu, mục tiêu của thành Hắc Ám chính là người đàn ông, chúng ta lại chọn người phụ nữ, hiểu rõ chăng?
Tử Ngọc gật đầu đáp:
- Thuộc hạ hiểu rõ. Nhưng kính chủ sao lại biết được người đến đây có tổng cộng là sáu người?
Kính chủ điềm nhiên trả lời:
- Điều này ngươi không cần phải hỏi nhiều, tương lai sẽ tự biết được. Đi đi.
Sai Tử Ngọc đi rồi, kính chủ quanh người lóe lên ánh sáng, phát xuất sáu chùm sáng trắng bắn vào sáu cái mặt kính chung quanh, lập tức mặt kính lóe lên ánh sáng kỳ lạ, đồng thời để lộ ra hình ảnh, không ngờ chính là tình cảnh của sáu người Lục Vân, Hải Nữ, Diệp Tâm Nghi, Thương Nguyệt, Bách Linh, Trương Ngạo Tuyết. Theo hình ảnh lộ ra, Trương Ngạo Tuyết, Thương Nguyệt, Bách Linh đã trước sau tìm được cửa giới hạn, đang thử thăm dò hoặc là đi xuyên qua. Còn ba người kia ở trong tuyệt địa, tình hình mỗi người có phần huyền diệu.
Thu lại ánh sáng phát ra, mặt kính liền phục hồi lại nguyên dạng. Kính chủ tự nói:
- Định mệnh chờ đợi cuối cùng cũng sắp đến rồi, đến lúc đó là vui mừng hay là vận rủi, ai có thể nói rõ ràng được? Có lẽ, khi kết cục đến rồi mới biết, thì ra, định mệnh là như vậy.
Câu này có phần huyền ảo, thật ra kính chủ thần bí của Kính Ảo thời không muốn biểu đạt hàm nghĩa thế nào đây?
Đứng ở bên ngoài cửa giới hạn lấp lánh, Bách Linh nhìn thế giới đen ngòm trước mắt, trong lòng có chút lo âu. Mọi thứ nơi này vừa xa lạ lại có phần quái dị, Bách Linh có quá nhiều thứ không hiểu được, đáng tiếc lại không thể nào biết được. Lúc này, Bách Linh đang suy xét phải làm thế nào để hiểu được hoàn cảnh nơi này, phía trước đen ngòm liền lóe lên một luồng sáng màu xanh lục, đang nhanh chóng tiếp cận đến. Chỉ chốc lát, một người toàn thân phát ra ánh sáng màu xanh lục đang nhanh chóng đến gần. Chốc lát sau, bóng dáng tỏa ra ánh sáng màu xanh lục đã xuất hiện gần Bách Linh, hai người nhìn nhau một lúc, nhất thời ai cũng không nói gì cả.
Bách Linh trong lòng kinh ngạc, người trước mắt vì sao toàn thân phát sáng mà rõ ràng không giống với lưới sáng phòng ngự bản thân mình tu luyện, thật ra đây là một loại huyền bí nào hay là một loại đặc thù nào? Bóng người màu xanh lục nhìn Bách Linh, trong lòng cũng vô cùng chấn động kinh hãi, thứ nhất là do khí chất dung mạo của Bách Linh, thứ hai là ngoại hình không hề có một dấu hiệu nào của Bách Linh. Giây lát sau, Bách Linh thôi kinh ngạc, mở miệng hỏi:
- Ngươi là ai?
Người phát màu xanh lục trả lời:
- Ta là Lục Ảnh, là một trong Bát Phương thần sứ của Kính Ảo thời không, phụng mạng kính chủ đến đây nghênh tiếp quý khách.
Nghe ra đối phương là một phụ nữ, Bách Linh hơi mừng trong lòng, miệng lại điềm nhiên nói:
- Cái tên Kính Ảo thời không ta trước đây có nghe qua, nhưng ta mới đến đây lần đầu, quý chủ nhân lại phái ngươi đến đây nghênh tiếp thì dường như là quá đột nhiên rồi.
Lục Ảnh giải thích:
- Ta chỉ phụng mạng hành sự, rất nhiều chuyện đều không biết rõ chi tiết. Nếu quý khách muốn hiểu rõ mọi thứ, xin mời theo ta đến Kính Ảo thời không, trực tiếp hỏi qua kính chủ của chúng ta là được.
Bách Linh suy nghĩ một lúc, trả lời:
- Được, ta sẽ theo ngươi đến đó, hãy dẫn đường.
Lục Ảnh xoay mình bay đi, tốc độ không nhanh không chậm dẫn Bách Linh bay thẳng đến Hắc Thạch sơn. Trên đường đi, Bách Linh hỏi một số chuyện, đại khái hiểu thêm một ít về thế giới này, hiểu rõ ánh sáng trên người của Lục Ảnh chỉ là một loại dấu hiệu. Nhưng Bách Linh không hiểu, những người ở nơi này đều chiếu theo ánh sáng trên người để phân biệt thân phận, thế thì bản thân bọn họ có hình dạng thế nào? Không có lẽ những người ở nơi này cả đời cũng đều không dùng diện mục thật sự để cho người ta gặp sao?
Về điểm này, giải thích của Lục Ảnh khiến Bách Linh thất kinh. Thì ra thành Hắc Ám và Kính Ảo thời không đối nghịch hẳn với nhau, cái trước thực lực hùng hậu, nhân số khá đông nhưng toàn là đàn ông, vì thế ánh sáng phát ra trên người đều là màu đỏ, cái sau nhân số khá ít, hơn nữa toàn là phụ nữ vì thế ánh sáng trên người đều là màu xanh. Do vài ngàn năm đối nghịch, hai bên từ trước đến giờ không lấy nhau, hơn nữa người ở nơi này nếu không giết chóc thì sẽ không chết đi, vì thế dung mạo đối với cá nhân lại tỏ ra không hề quan trọng, mọi người đều xem trọng thân phận.
Xuyên qua Hắc Thạch sơn, Bách Linh từ xa xa nhìn thấy thành Hắc Ám, nó giống hệt như thấy trên màn ảnh lúc trước, điều này khiến nàng ngầm cảnh giác. Thời gian trôi qua, Lục Ảnh dẫn nàng chạy thẳng đến thành Hắc Ám, khi đến gần khu vực có ánh sáng, đột nhiên chuyển đổi phương hướng đi về phía trái. Bách Linh không hiểu, có phần mơ hồ theo sát phía sau, giây lát đã thấy Lục Ảnh dừng lại giữa không trung, hai tay chầm chậm đẩy ra phía trước, lập tức trước mắt có hào quang lóe lên, một cửa ngũ sắc đột nhiên xuất hiện, đang theo việc phát công của Lục Ảnh mà nhanh chóng mở ra.
/1040
|