- Sư nương, sao người chỉ một mình đến đây, sư phụ đâu rồi?
Trong lúc đi xuyên qua đường hầm, Hải Nữ hiếu kỳ cất tiếng hỏi. Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên đáp:
- Lần này mọi người đến đến cả, nhưng giữa đường đi lạc nhau. Ngoài ra, sư công của con cũng bị cuốn vào trong này, trước mắt còn chưa biết tung tích thế nào.
Hải Nữ kinh ngạc nói:
- Sư công không biết pháp thuật, có khả năng rất nguy hiểm, chúng ta trước mắt hãy đi tìm sư công về đã rồi mới đi tìm mấy người sư phụ, sư thúc.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Muốn tìm người, trước hết chúng ta phải hiểu rõ tình hình nơi này. Bây giờ trước hết chúng ta đi thành Hắc Ám thám thính tin tức nơi đó trước.
Hải Nữ nghe vậy nũng nịu trả lời:
- Mấy người quái dị kia thật là xấu, không ngờ lừa con, chúng ta trước hết quay về giáo huấn bọn họ.
Trương Ngạo Tuyết cười nói:
- Đây là kinh nghiệm, sau này con phải để tâm nhiều hơn.
Hải Nữ đỏ mặt, không vui nói:
- Vâng, Mộng Dao biết rồi.
Rời khỏi đường hầm, thành Hắc Ám phía trước như một hạt minh châu trong đêm tối, lập tức đập vào mắt của hai người. Hải Nữ vẻ mặt kinh ngạc, hưng phấn nói:
- Thật là xinh đẹp, quả thật quá thần kỳ rồi.
Trương Ngạo Tuyết hơi bình tĩnh hơn, cau mày nói:
- Mộng Dao, con xem thành Hắc Ám có phải giống hệt như tình hình đã thấy trong Ảo Bích U Ảnh không?
Hải Nữ gật ngay, cười nói:
- Đúng thế, giống nhau như đúc, quả là quá đẹp.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng nói:
- Cổ nhân có nói, cái gì càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm. Câu này tuy là có phần phiến diện nhưng vào lúc này cũng không phải là không hợp lý.
Hải Nữ sau khi hưng phấn đã bình tĩnh lại, cất tiếng hỏi:
- Nguy hiểm? Vì sao vậy?
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Bởi vì đây là thành Hắc Ám. Câu này bây giờ con nghe có lẽ không hiểu, nhưng có một số thứ con phải tự mình đi lĩnh hội. Đi thôi. Đi tìm sư công của con.
Ngự kiếm bay lên không trung, tiến nhanh như tên bắn. Trương Ngạo Tuyết nhờ vào sức mạnh thần kỳ của Tử Ảnh thần kiếm truy tìm khí tức còn lưu lại của Lục Văn Vũ bay thẳng đến thành Hắc Ám.
Một lúc sau, Trương Ngạo Tuyết mang Hải Nữ đến khu vực có ánh sáng quanh thành Hắc Ám, lại đột nhiên phát hiện hai luồng khí tức tương phản hẳn nhau đang nhanh chóng đến gần. Dừng lại, Trương Ngạo Tuyết ra dấu cho Hải Nữ cẩn thận, hơn nữa còn bố trí lưới sáng phòng ngự quanh mình. Sau đó, trước mắt ánh sáng lóe lên, xuất hiện hai bóng người một xanh một đỏ. Hiếu kỳ nhìn hai người này, Hải Nữ từ phía sau lưng Trương Ngạo Tuyết thò đầu ra hỏi:
- Các ngươi là ai?
Người bên trái toàn thân rực ánh sáng đỏ phấn trả lời:
- Ta là Tam hiệu đặc sứ, một trong ba đại đặc sứ của thành Hắc Ám, phụng mệnh thành chủ đặc biệt đến đây mời hai vị đi đến thành Hắc Ám.
Phía bên phải, bóng người toàn thân ánh xanh lục nói:
- Ta là một trong tám đại thần sứ của Kính Ảo thời không, phụng lệnh của kính chủ mời hai vị tập trung đến Kính Ảo thời không.
Trương Ngạo Tuyết nhìn hai người, điềm nhiên đáp:
- Hai vị đồng thời đến đây, ta phải cự tuyệt hay là đáp ứng người nào đây?
Tam hiệu đặc sứ giành nói trước:
- Hai vị tốt nhất theo ta đến thành Hắc Ám, bởi vì thành chủ biết tin tức của Lục Vân.
Bóng xanh lục thẫm nói theo:
- Kính chủ của chúng ta biết được tin tức của Bách Linh.
Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ tinh thần chấn động, nghe qua có tin tức của Lục Vân và Bách Linh, lập tức vô cùng hưng phấn. Nhưng hiện nay bên nào cũng có chỗ dựa vào, phải đi thế nào đây? Suy xét một lúc, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Nếu như hai bên đều có chuyện ta muốn biết, thế thì ta sẽ đi cả hai bên. Chẳng qua là thứ tự trước sau …
Thấy Trương Ngạo Tuyết dừng lại không nói, Tam hiệu đặc sứ lên tiếng:
- Thành Hắc Ám ngay trước mặt, tự nhiên là đi bản thành trước.
Bóng xanh lục thẫm nói:
- Kính Ảo thời không và thành Hắc Ám chỉ cách nhau một đường tơ, cự ly như nhau. Lại thêm chúng ta cùng là nữ tính, cô chắc phải tin tưởng chúng ta.
Tam hiệu đặc sứ nói:
- Giới tính không quan hệ đến đại cục. Thành chủ của chúng ta rất có thành ý.
Kính Ảo thần sứ nói:
- Kính chủ của chúng ta cũng đầy thành ý.
Thấy hai người tranh luận không ngừng, Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:
- Được rồi, ý các vị ta đã hiểu rõ, bây giờ ta quyết định trước hết đi Kính Ảo thời không rồi sau đó mới đi thành Hắc Ám.
Tam hiệu đặc sứ không nói, chăm chú nhìn Trương Ngạo Tuyết giây lát rồi khẽ nói:
- Như vậy, ta xin cáo lui trước, thành Hắc Ám lúc nào cũng hoan nghênh hai vị.
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên gật đầu, đưa mắt tiễn hắn đi xa rồi sau đó dẫn Hải Nữ đi theo Kính Ảo thần sứ.
Kính Ảo thời không, Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ sau khi đã được thưởng thức kính thành như mộng ảo rồi, liền được gặp kính chủ Ảo Ảnh. Hai bên sau khi thông qua danh tính rồi, Ảo Ảnh cười nói:
- Hai vị mới lần đầu đến đây, không biết có cảm giác thế nào?
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên đáp:
- Cảm giác rất mới lạ, cũng rất kinh ngạc.
Ảo Ảnh trả lời:
- Thế hai vị có suy nghĩ qua sẽ ở lại Kính Ảo thời không hỗ trợ chúng ta đánh với thành Hắc Ám?
Trương Ngạo Tuyết nhìn bà ta, trầm ngâm đáp:
- Ý của kính chủ chúng ta hiểu rõ, nhưng chúng ta không thuộc về thế giới này, đến đây bất quá cũng chỉ để tìm thân nhân bị thất lạc. Nếu như lại nhúng tay vào, điều này dường như có phần không hay.
Kính chủ cười trả lời:
- Ta biết các vị đến từ thế giới khác, nhưng các vị đến đây là có mục đích của mình. Chỉ cần chúng ta hai bên hợp tác, ta có thể đảm bảo các vị sẽ như ý nguyện trở về.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy bật cười, vẻ bình thản nói:
- Nghĩ khi đến thành Hắc Ám, chúng ta chắc cũng nghe tương tự như vậy.
Kính chủ Ảo Ảnh giọng chợt lạnh lại, không vui vẻ trả lời:
- Hai vị đang nghi ngờ thành ý và thực lực của chúng ta?
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Không, chúng ta chỉ không muốn nhúng tay vào ân oán giữa hai bên các vị. Trong thế giới này, với hai thế lực của các vị, nếu như những người đi cùng với ta đồng ý theo thành Hắc Ám, chúng ta chẳng phải là gà nhà bôi mặt đấu nhau sao?
Ảo Ảnh nghe vậy, trầm tư giây lát rồi hỏi:
- Cô muốn ta tìm các bạn đi cùng với mình để mọi người cùng nhau thương nghị rồi mới có thể đồng ý được phải không?
Trương Ngạo Tuyết không đáp mà hỏi ngược lại:
- Kính chủ không thấy yêu cầu này của ta là rất hợp tình hợp lý sao?
Ảo Ảnh đáp:
- Từ góc độ bình thường thì đúng là rất hợp lý. Nhưng từ góc độ hiện thực, thì lại không hợp lý rồi. Ta muốn mời hai vị đến đây là hy vọng hai vị hợp tác với ta, như vậy cho dù người của cô ở trong thành Hắc Ám, các vị cũng có thể ngầm liên lạc, dùng kế phản gián như vậy không phải càng tốt hơn chăng?
Trương Ngạo Tuyết cười nói:
- Chiêu binh bất yếm trá này của kính chủ nghe ra rất hay, nhưng kính chủ có thể khẳng định chắc chắn là người nhà ta sẽ nghe theo lời ta hay là ta sẽ nghe theo bọn họ, bán đứng các vị đây?
Ảo Ảnh không nói, rất lâu sau mới cười trả lời:
- Hợp tác lẫn nhau, mọi người tự nhiên phải tín nhiệm lẫn nhau. Còn một số phương pháp đề phòng thì đến lúc đó có thể thương nghị được.
Thấy bà ta nói như vậy, Trương Ngạo Tuyết bắt đầu suy xét, hôm nay phải trả lời vấn đề này như thế nào.
Hải Nữ nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, cánh tay bé nhỏ kéo y phục của nàng, khuôn mặt trắng như ngọc nở nụ cười ngây thơ. Đối với những loại thần bí của Kính Ảo thời không, Hải Nữ trong lòng hết sức tò mò, nhưng lần này đến đây, Trương Ngạo Tuyết đã ngầm dặn, không cho cô bé thể hiện thân phận quá mức của mình, vì thế Hải Nữ từ đầu đến cuối đều cố gắng kiềm chế bản thân, tận hết sức đóng vai ngây thơ không biết gì cả. Lúc này, Hải Nữ đột nhiên kéo tay áo của Trương Ngạo Tuyết, reo lên:
- Sư nương, Hải Nữ nhớ sư phụ rồi, chúng ta đi tìm sư phụ đi.
Trương Ngạo Tuyết quay đầu liếc cô bé một cái, trong đầu lóe lên ý nghĩ, khẽ nói:
- Mộng Dao à, con không thấy nơi này chơi vui sao, nếu không con trước hết lưu lại nơi này, đợi ta tìm được sư phụ của con rồi mới quay lại hội họp với con.
Hải Nữ không đồng ý đáp:
- Không được, con phải theo sư nương cùng nhau đi tìm sư phụ, con không muốn ở lại nơi này.
Trương Ngạo Tuyết hơi cau mày, bất đắc dĩ nói với Ảo Ảnh:
- Kính chủ, xem ra chuyện hợp tác sau này hãy nói tiếp.
Ảo Ảnh cố lưu lại:
- Thực ra chuyện tìm người chúng ta sẽ dễ làm hơn các vị. Thay vì các vị đi bôn ba khắp nơi, chi bằng để ta phái người mời bạn của các vị đến đây, như vậy lại nhanh hơn một chút.
Trương Ngạo Tuyết chần chừ trả lời:
- Trước đây ta còn đáp ứng đi thành Hắc Ám một chuyến, nếu như ở tạm nơi này thì chẳng phải đã nuốt lời sao?
Ảo Ảnh cười trả lời:
- Cô không hề nói lúc nào sẽ đi, chậm một chút thì có quan hệ gì.
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Nếu như kính chủ đã nói như vậy, thế thì chúng ta tạm thời lưu lại ở đây, bất quá kính chủ phải cho ta một kỳ hạn, khi nào có thể tìm được người, quá thời hạn nếu không tìm được bạn của ta, đến lúc đó ta chỉ có thể tự mình đi tìm kiếm mà thôi.
Thấy Trương Ngạo Tuyết đồng ý ở lại, Ảo Ảnh rất cao hứng cười trả lời:
- Như vậy được rồi, chúng ta cứ lấy một ngày làm hạn định.
Hải Nữ không hiểu nói:
- Một ngày nơi này lâu mau thế nào?
Ảo Ảnh cười trả lời:
- Song Cực Thiên tuy vĩnh viễn đen tối, nhưng chúng ta cũng có phương thức tính giờ. Trong Kính Ảo thời không, có một mặt kính thời gian, bên trên có một chùm ánh đỏ, nó xoay một vòng là một ngày.
Hải Nữ kinh ngạc nói:
- Thần kỳ như vậy sao, ở nơi nào, ta phải đi xem mới được.
Ảo Ảnh cười trả lời:
- Được, ta dẫn các vị đi xem thế nào.
Nói rồi hai tay múa lên nhè nhẹ, hoàn cảnh chung quanh đột nhiên biến đổi, ba người liền ở trên một mặt gương bằng như lòng bàn tay, dưới chân là một vùng trắng bạc, phía trước có một mặt gương dựng đứng. Nhìn cẩn thận, mặt gương đó ở giữa có một chùm ánh đỏ mảnh mai đang chầm chậm di chuyện, tần suất đều đều.
Hải Nữ thấy kính này, lập tức hoan hô vỗ tay, tiến lên tới trước mặt gương chuyển động vòng quanh không ngừng, miệng phát ra những tiếng cười duyên dễ nghe. Trương Ngạo Tuyết đứng song đôi với Ảo Ảnh, mỉm cười nhìn Hải Nữ khẽ nói:
- Khiến kính chủ phải chê cười.
Ảo Ảnh đáp:
- Trẻ con như vậy thấy vật gì cũng đều cảm thấy hứng thú.
Trương Ngạo Tuyết không đáp, chờ Hải Nữ chơi đùa một lúc rồi kêu cô bé lại, hai người theo Ảo Ảnh rời khỏi nơi đó.
Dàn xếp ổn thỏa hai người Trương Ngạo Tuyết, Ảo Ảnh hạ lệnh truy tìm toàn diện những người khác, nhất định chỉ trong một ngày phải mang Lục Vân, Bách Linh, Thương Nguyệt mấy người về đầy đủ. Lúc đó, chỉ cần bọn họ đều đến Kính Ảo thời không rồi, việc hợp tác liền nắm chắc trong tay, thế giằng co đối địch vài ngàn năm cũng phải thay đổi. Nghĩ đến đây, Ảo Ảnh không nhịn được đắc ý, miệng phát cười vang.
Cũng đúng lúc đó, Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ được đệ tử Kính Ảo thời không hướng dẫn, vừa tham quan các loại huyền bí của kính thành, vừa ngầm trao đổi tin tức.
- Sư nương, trên người kính chủ đó có một luồng tà khí rất yếu ớt.
Trương Ngạo Tuyết trong lòng kinh ngạc, truyền âm hỏi lại:
- Con khẳng định không? Tử Ảnh thần kiếm của ta sao lại không hề cảm ứng được chút tà khí nào cả, lẽ nào con bị lầm lẫn?
Hải Nữ truyền âm:
- Không thể nào sai, khi con lần đầu gặp bà ta, Ngọc Hồ Điệp trên đầu liền hơi chấn động, Như Ý hoàn được sư phụ tặng đeo trên cổ con cũng phát xuất cảnh cáo.
Trương Ngạo Tuyết chìm vào trầm tư, một lúc sau mới nói:
- Với suy đoán của ta, con có thể cảm ứng được tà khí trên người của bà ta, chắc có liên quan đến Ngọc Hồ Điệp trên đầu của con. Vật này đối với chúng ta là một loại linh dị, nhưng đối với thế giới này lại là một loại linh thú, nó có một số những bí mật mà chúng ta còn chưa biết được.
Hải Nữ tán đồng:
- Sư nương nói đúng, chắc có liên quan đến Ngọc Hồ Điệp của con. Bởi vì khi đối mặt với kính thời gian, con cũng cảm ứng được một sự quỷ dị không mô tả được, dường như mặt kính đó hoàn toàn không đơn giản như bề mặt của nó, nhưng tình hình thực tế thế nào con lại không rõ lắm.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Đừng gấp, chúng ta quan sát thêm nữa, tự nhiên sẽ giải mở được những mơ hồ trong lòng.
Hải Nữ cười đáp:
- Sư nương yên tâm, cho dù nơi này thần bí hơn nữa, chúng ta cũng phải làm cho rõ ràng ra. Nếu như sư công bị bọn họ bắt đi, đến lúc đó chúng ta trước hết cứu sư công, sau đó mới hủy diệt nơi này.
Trương Ngạo Tuyết cười cười, không nói nhiều,dẫn Hải Nữ tham quan kính thành.
Trong lúc đi xuyên qua đường hầm, Hải Nữ hiếu kỳ cất tiếng hỏi. Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên đáp:
- Lần này mọi người đến đến cả, nhưng giữa đường đi lạc nhau. Ngoài ra, sư công của con cũng bị cuốn vào trong này, trước mắt còn chưa biết tung tích thế nào.
Hải Nữ kinh ngạc nói:
- Sư công không biết pháp thuật, có khả năng rất nguy hiểm, chúng ta trước mắt hãy đi tìm sư công về đã rồi mới đi tìm mấy người sư phụ, sư thúc.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Muốn tìm người, trước hết chúng ta phải hiểu rõ tình hình nơi này. Bây giờ trước hết chúng ta đi thành Hắc Ám thám thính tin tức nơi đó trước.
Hải Nữ nghe vậy nũng nịu trả lời:
- Mấy người quái dị kia thật là xấu, không ngờ lừa con, chúng ta trước hết quay về giáo huấn bọn họ.
Trương Ngạo Tuyết cười nói:
- Đây là kinh nghiệm, sau này con phải để tâm nhiều hơn.
Hải Nữ đỏ mặt, không vui nói:
- Vâng, Mộng Dao biết rồi.
Rời khỏi đường hầm, thành Hắc Ám phía trước như một hạt minh châu trong đêm tối, lập tức đập vào mắt của hai người. Hải Nữ vẻ mặt kinh ngạc, hưng phấn nói:
- Thật là xinh đẹp, quả thật quá thần kỳ rồi.
Trương Ngạo Tuyết hơi bình tĩnh hơn, cau mày nói:
- Mộng Dao, con xem thành Hắc Ám có phải giống hệt như tình hình đã thấy trong Ảo Bích U Ảnh không?
Hải Nữ gật ngay, cười nói:
- Đúng thế, giống nhau như đúc, quả là quá đẹp.
Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng nói:
- Cổ nhân có nói, cái gì càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm. Câu này tuy là có phần phiến diện nhưng vào lúc này cũng không phải là không hợp lý.
Hải Nữ sau khi hưng phấn đã bình tĩnh lại, cất tiếng hỏi:
- Nguy hiểm? Vì sao vậy?
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Bởi vì đây là thành Hắc Ám. Câu này bây giờ con nghe có lẽ không hiểu, nhưng có một số thứ con phải tự mình đi lĩnh hội. Đi thôi. Đi tìm sư công của con.
Ngự kiếm bay lên không trung, tiến nhanh như tên bắn. Trương Ngạo Tuyết nhờ vào sức mạnh thần kỳ của Tử Ảnh thần kiếm truy tìm khí tức còn lưu lại của Lục Văn Vũ bay thẳng đến thành Hắc Ám.
Một lúc sau, Trương Ngạo Tuyết mang Hải Nữ đến khu vực có ánh sáng quanh thành Hắc Ám, lại đột nhiên phát hiện hai luồng khí tức tương phản hẳn nhau đang nhanh chóng đến gần. Dừng lại, Trương Ngạo Tuyết ra dấu cho Hải Nữ cẩn thận, hơn nữa còn bố trí lưới sáng phòng ngự quanh mình. Sau đó, trước mắt ánh sáng lóe lên, xuất hiện hai bóng người một xanh một đỏ. Hiếu kỳ nhìn hai người này, Hải Nữ từ phía sau lưng Trương Ngạo Tuyết thò đầu ra hỏi:
- Các ngươi là ai?
Người bên trái toàn thân rực ánh sáng đỏ phấn trả lời:
- Ta là Tam hiệu đặc sứ, một trong ba đại đặc sứ của thành Hắc Ám, phụng mệnh thành chủ đặc biệt đến đây mời hai vị đi đến thành Hắc Ám.
Phía bên phải, bóng người toàn thân ánh xanh lục nói:
- Ta là một trong tám đại thần sứ của Kính Ảo thời không, phụng lệnh của kính chủ mời hai vị tập trung đến Kính Ảo thời không.
Trương Ngạo Tuyết nhìn hai người, điềm nhiên đáp:
- Hai vị đồng thời đến đây, ta phải cự tuyệt hay là đáp ứng người nào đây?
Tam hiệu đặc sứ giành nói trước:
- Hai vị tốt nhất theo ta đến thành Hắc Ám, bởi vì thành chủ biết tin tức của Lục Vân.
Bóng xanh lục thẫm nói theo:
- Kính chủ của chúng ta biết được tin tức của Bách Linh.
Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ tinh thần chấn động, nghe qua có tin tức của Lục Vân và Bách Linh, lập tức vô cùng hưng phấn. Nhưng hiện nay bên nào cũng có chỗ dựa vào, phải đi thế nào đây? Suy xét một lúc, Trương Ngạo Tuyết nói:
- Nếu như hai bên đều có chuyện ta muốn biết, thế thì ta sẽ đi cả hai bên. Chẳng qua là thứ tự trước sau …
Thấy Trương Ngạo Tuyết dừng lại không nói, Tam hiệu đặc sứ lên tiếng:
- Thành Hắc Ám ngay trước mặt, tự nhiên là đi bản thành trước.
Bóng xanh lục thẫm nói:
- Kính Ảo thời không và thành Hắc Ám chỉ cách nhau một đường tơ, cự ly như nhau. Lại thêm chúng ta cùng là nữ tính, cô chắc phải tin tưởng chúng ta.
Tam hiệu đặc sứ nói:
- Giới tính không quan hệ đến đại cục. Thành chủ của chúng ta rất có thành ý.
Kính Ảo thần sứ nói:
- Kính chủ của chúng ta cũng đầy thành ý.
Thấy hai người tranh luận không ngừng, Trương Ngạo Tuyết lên tiếng:
- Được rồi, ý các vị ta đã hiểu rõ, bây giờ ta quyết định trước hết đi Kính Ảo thời không rồi sau đó mới đi thành Hắc Ám.
Tam hiệu đặc sứ không nói, chăm chú nhìn Trương Ngạo Tuyết giây lát rồi khẽ nói:
- Như vậy, ta xin cáo lui trước, thành Hắc Ám lúc nào cũng hoan nghênh hai vị.
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên gật đầu, đưa mắt tiễn hắn đi xa rồi sau đó dẫn Hải Nữ đi theo Kính Ảo thần sứ.
Kính Ảo thời không, Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ sau khi đã được thưởng thức kính thành như mộng ảo rồi, liền được gặp kính chủ Ảo Ảnh. Hai bên sau khi thông qua danh tính rồi, Ảo Ảnh cười nói:
- Hai vị mới lần đầu đến đây, không biết có cảm giác thế nào?
Trương Ngạo Tuyết điềm nhiên đáp:
- Cảm giác rất mới lạ, cũng rất kinh ngạc.
Ảo Ảnh trả lời:
- Thế hai vị có suy nghĩ qua sẽ ở lại Kính Ảo thời không hỗ trợ chúng ta đánh với thành Hắc Ám?
Trương Ngạo Tuyết nhìn bà ta, trầm ngâm đáp:
- Ý của kính chủ chúng ta hiểu rõ, nhưng chúng ta không thuộc về thế giới này, đến đây bất quá cũng chỉ để tìm thân nhân bị thất lạc. Nếu như lại nhúng tay vào, điều này dường như có phần không hay.
Kính chủ cười trả lời:
- Ta biết các vị đến từ thế giới khác, nhưng các vị đến đây là có mục đích của mình. Chỉ cần chúng ta hai bên hợp tác, ta có thể đảm bảo các vị sẽ như ý nguyện trở về.
Trương Ngạo Tuyết nghe vậy bật cười, vẻ bình thản nói:
- Nghĩ khi đến thành Hắc Ám, chúng ta chắc cũng nghe tương tự như vậy.
Kính chủ Ảo Ảnh giọng chợt lạnh lại, không vui vẻ trả lời:
- Hai vị đang nghi ngờ thành ý và thực lực của chúng ta?
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Không, chúng ta chỉ không muốn nhúng tay vào ân oán giữa hai bên các vị. Trong thế giới này, với hai thế lực của các vị, nếu như những người đi cùng với ta đồng ý theo thành Hắc Ám, chúng ta chẳng phải là gà nhà bôi mặt đấu nhau sao?
Ảo Ảnh nghe vậy, trầm tư giây lát rồi hỏi:
- Cô muốn ta tìm các bạn đi cùng với mình để mọi người cùng nhau thương nghị rồi mới có thể đồng ý được phải không?
Trương Ngạo Tuyết không đáp mà hỏi ngược lại:
- Kính chủ không thấy yêu cầu này của ta là rất hợp tình hợp lý sao?
Ảo Ảnh đáp:
- Từ góc độ bình thường thì đúng là rất hợp lý. Nhưng từ góc độ hiện thực, thì lại không hợp lý rồi. Ta muốn mời hai vị đến đây là hy vọng hai vị hợp tác với ta, như vậy cho dù người của cô ở trong thành Hắc Ám, các vị cũng có thể ngầm liên lạc, dùng kế phản gián như vậy không phải càng tốt hơn chăng?
Trương Ngạo Tuyết cười nói:
- Chiêu binh bất yếm trá này của kính chủ nghe ra rất hay, nhưng kính chủ có thể khẳng định chắc chắn là người nhà ta sẽ nghe theo lời ta hay là ta sẽ nghe theo bọn họ, bán đứng các vị đây?
Ảo Ảnh không nói, rất lâu sau mới cười trả lời:
- Hợp tác lẫn nhau, mọi người tự nhiên phải tín nhiệm lẫn nhau. Còn một số phương pháp đề phòng thì đến lúc đó có thể thương nghị được.
Thấy bà ta nói như vậy, Trương Ngạo Tuyết bắt đầu suy xét, hôm nay phải trả lời vấn đề này như thế nào.
Hải Nữ nãy giờ vẫn đứng ở bên cạnh Trương Ngạo Tuyết, cánh tay bé nhỏ kéo y phục của nàng, khuôn mặt trắng như ngọc nở nụ cười ngây thơ. Đối với những loại thần bí của Kính Ảo thời không, Hải Nữ trong lòng hết sức tò mò, nhưng lần này đến đây, Trương Ngạo Tuyết đã ngầm dặn, không cho cô bé thể hiện thân phận quá mức của mình, vì thế Hải Nữ từ đầu đến cuối đều cố gắng kiềm chế bản thân, tận hết sức đóng vai ngây thơ không biết gì cả. Lúc này, Hải Nữ đột nhiên kéo tay áo của Trương Ngạo Tuyết, reo lên:
- Sư nương, Hải Nữ nhớ sư phụ rồi, chúng ta đi tìm sư phụ đi.
Trương Ngạo Tuyết quay đầu liếc cô bé một cái, trong đầu lóe lên ý nghĩ, khẽ nói:
- Mộng Dao à, con không thấy nơi này chơi vui sao, nếu không con trước hết lưu lại nơi này, đợi ta tìm được sư phụ của con rồi mới quay lại hội họp với con.
Hải Nữ không đồng ý đáp:
- Không được, con phải theo sư nương cùng nhau đi tìm sư phụ, con không muốn ở lại nơi này.
Trương Ngạo Tuyết hơi cau mày, bất đắc dĩ nói với Ảo Ảnh:
- Kính chủ, xem ra chuyện hợp tác sau này hãy nói tiếp.
Ảo Ảnh cố lưu lại:
- Thực ra chuyện tìm người chúng ta sẽ dễ làm hơn các vị. Thay vì các vị đi bôn ba khắp nơi, chi bằng để ta phái người mời bạn của các vị đến đây, như vậy lại nhanh hơn một chút.
Trương Ngạo Tuyết chần chừ trả lời:
- Trước đây ta còn đáp ứng đi thành Hắc Ám một chuyến, nếu như ở tạm nơi này thì chẳng phải đã nuốt lời sao?
Ảo Ảnh cười trả lời:
- Cô không hề nói lúc nào sẽ đi, chậm một chút thì có quan hệ gì.
Trương Ngạo Tuyết đáp:
- Nếu như kính chủ đã nói như vậy, thế thì chúng ta tạm thời lưu lại ở đây, bất quá kính chủ phải cho ta một kỳ hạn, khi nào có thể tìm được người, quá thời hạn nếu không tìm được bạn của ta, đến lúc đó ta chỉ có thể tự mình đi tìm kiếm mà thôi.
Thấy Trương Ngạo Tuyết đồng ý ở lại, Ảo Ảnh rất cao hứng cười trả lời:
- Như vậy được rồi, chúng ta cứ lấy một ngày làm hạn định.
Hải Nữ không hiểu nói:
- Một ngày nơi này lâu mau thế nào?
Ảo Ảnh cười trả lời:
- Song Cực Thiên tuy vĩnh viễn đen tối, nhưng chúng ta cũng có phương thức tính giờ. Trong Kính Ảo thời không, có một mặt kính thời gian, bên trên có một chùm ánh đỏ, nó xoay một vòng là một ngày.
Hải Nữ kinh ngạc nói:
- Thần kỳ như vậy sao, ở nơi nào, ta phải đi xem mới được.
Ảo Ảnh cười trả lời:
- Được, ta dẫn các vị đi xem thế nào.
Nói rồi hai tay múa lên nhè nhẹ, hoàn cảnh chung quanh đột nhiên biến đổi, ba người liền ở trên một mặt gương bằng như lòng bàn tay, dưới chân là một vùng trắng bạc, phía trước có một mặt gương dựng đứng. Nhìn cẩn thận, mặt gương đó ở giữa có một chùm ánh đỏ mảnh mai đang chầm chậm di chuyện, tần suất đều đều.
Hải Nữ thấy kính này, lập tức hoan hô vỗ tay, tiến lên tới trước mặt gương chuyển động vòng quanh không ngừng, miệng phát ra những tiếng cười duyên dễ nghe. Trương Ngạo Tuyết đứng song đôi với Ảo Ảnh, mỉm cười nhìn Hải Nữ khẽ nói:
- Khiến kính chủ phải chê cười.
Ảo Ảnh đáp:
- Trẻ con như vậy thấy vật gì cũng đều cảm thấy hứng thú.
Trương Ngạo Tuyết không đáp, chờ Hải Nữ chơi đùa một lúc rồi kêu cô bé lại, hai người theo Ảo Ảnh rời khỏi nơi đó.
Dàn xếp ổn thỏa hai người Trương Ngạo Tuyết, Ảo Ảnh hạ lệnh truy tìm toàn diện những người khác, nhất định chỉ trong một ngày phải mang Lục Vân, Bách Linh, Thương Nguyệt mấy người về đầy đủ. Lúc đó, chỉ cần bọn họ đều đến Kính Ảo thời không rồi, việc hợp tác liền nắm chắc trong tay, thế giằng co đối địch vài ngàn năm cũng phải thay đổi. Nghĩ đến đây, Ảo Ảnh không nhịn được đắc ý, miệng phát cười vang.
Cũng đúng lúc đó, Trương Ngạo Tuyết và Hải Nữ được đệ tử Kính Ảo thời không hướng dẫn, vừa tham quan các loại huyền bí của kính thành, vừa ngầm trao đổi tin tức.
- Sư nương, trên người kính chủ đó có một luồng tà khí rất yếu ớt.
Trương Ngạo Tuyết trong lòng kinh ngạc, truyền âm hỏi lại:
- Con khẳng định không? Tử Ảnh thần kiếm của ta sao lại không hề cảm ứng được chút tà khí nào cả, lẽ nào con bị lầm lẫn?
Hải Nữ truyền âm:
- Không thể nào sai, khi con lần đầu gặp bà ta, Ngọc Hồ Điệp trên đầu liền hơi chấn động, Như Ý hoàn được sư phụ tặng đeo trên cổ con cũng phát xuất cảnh cáo.
Trương Ngạo Tuyết chìm vào trầm tư, một lúc sau mới nói:
- Với suy đoán của ta, con có thể cảm ứng được tà khí trên người của bà ta, chắc có liên quan đến Ngọc Hồ Điệp trên đầu của con. Vật này đối với chúng ta là một loại linh dị, nhưng đối với thế giới này lại là một loại linh thú, nó có một số những bí mật mà chúng ta còn chưa biết được.
Hải Nữ tán đồng:
- Sư nương nói đúng, chắc có liên quan đến Ngọc Hồ Điệp của con. Bởi vì khi đối mặt với kính thời gian, con cũng cảm ứng được một sự quỷ dị không mô tả được, dường như mặt kính đó hoàn toàn không đơn giản như bề mặt của nó, nhưng tình hình thực tế thế nào con lại không rõ lắm.
Trương Ngạo Tuyết nói:
- Đừng gấp, chúng ta quan sát thêm nữa, tự nhiên sẽ giải mở được những mơ hồ trong lòng.
Hải Nữ cười đáp:
- Sư nương yên tâm, cho dù nơi này thần bí hơn nữa, chúng ta cũng phải làm cho rõ ràng ra. Nếu như sư công bị bọn họ bắt đi, đến lúc đó chúng ta trước hết cứu sư công, sau đó mới hủy diệt nơi này.
Trương Ngạo Tuyết cười cười, không nói nhiều,dẫn Hải Nữ tham quan kính thành.
/1040
|