Vùng đất cực Bắc, khí hậu cực lạnh. Từ chỗ Thái Huyền Hỏa Quy xuất khỏi mặt đất đi về phía Bắc khoảng hơn một ngàn dặm bị ảnh hưởng tương đối ít, sông băng vực tuyết phần lớn còn giữ nguyên được diện mục của mình. Trên bầu trời, hoa tuyết bồng bềnh, khí lạnh vây bủa, sương băng màu trắng liên miên nhấp nhô, dường như đang bảo vệ cho địa phương này. Trong gió lạnh, từ xa truyền lại một tiếng kêu khẽ, sau đó bóng người màu đen xuất hiện trên tầng không của một khe núi băng phủ yên tĩnh.
Chăm chú nhìn xuống vực băng dưới chân, Tử Vong thành chủ trong mắt toát ra một tia nhìn phức tạp, lạnh lẽo nói:
- Có khách từ xa đến, chủ nhân cũng không ra mặt chào hỏi một chút được sao?
Giữa hư không, một thanh âm lạnh lẽo đáp lại:
- Lòng không có ý thiện, hà tất phải cưỡng bách gặp mặt.
Tử Vong thành chủ cười lớn nói:
- Lòng không có ý thiện? Ha ha ha... Quỷ Vu ngươi từ lúc nào trở thành người chính phái vậy?
Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện, Quỷ Vu âm thầm đứng cách Tử Vong thành chủ hơn ba trượng, mắt âm lạnh nhìn lão ta. Chăm chú rất lâu, Quỷ Vu đột nhiên nói:
- Quay về đi, ta nơi này không có thứ ngươi muốn.
Tử Vong thành chủ hai mắt khép hờ, trầm giọng đáp:
- Ngươi khẳng định biết được điều ta nghĩ trong lòng?
Quỷ Vu phản bác lại:
- Nếu như cả điểm này ta cũng không biết được, ngươi làm sao chạy đến nơi này tìm ta vậy?
Tử Vong thành chủ không hề phản bác lại, hơi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Nếu ngươi đã biết ý ta muốn gì, thì cũng nên trả lời cho ta được thỏa mãn.
Quỷ Vu lắc đầu trả lời:
- Ta có thể cho ngươi một câu trả lời, nhưng ngươi sẽ không thỏa mãn.
Tử Vong thành chủ hỏi lại:
- Phải vậy chăng? Thế thì đừng ngại nói ra đi.
Quy Vu đáp:
- Ta đã nói rồi, ta nơi này không có thứ ngươi muốn.
Tử Vong thành chủ hừ giọng nói:
- Ngươi thấy trả lời như vậy ta có tiếp thu được không?
Quỷ Vu hờ hững trả lời:
- Đó là chuyện của ngươi, ta không có lòng muốn nghĩ nhiều.
Tử Vong thành chủ hừ lạnh hỏi:
- Nếu như ta muốn cưỡng cầu thì sao?
Quỷ Vu nghe vậy, mắt âm hiểm nhìn Tử Vong thành chủ, cảnh cáo:
- Ngươi tốt nhất không nên như vậy, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Tử Vong thành chủ lớn giọng cười nói:
- Hối hận? Ngươi không thấy là nực cười sao?
Quỷ Vu lạnh lùng tàn khốc trả lời:
- Chớ có tự phụ quá, ngươi đã không có được đáp án từ ta đây thì ngươi còn chờ gì mà không đi đi.
Tử Vong thành chủ thu lại nụ cười, lạnh lẽo đáp:
- Nếu ta đến rồi, thì không dễ dàng gì rút lui. Bây giờ ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có tình nguyện trả lời cho ta hay muốn động thủ với ta?
Quỷ Vu vẻ mặt hơi giận, hận thù nói:
- Ngươi bắt buộc như vậy?
Tử Vong thành chủ hừ giọng trả lời:
- Không như vậy, ngươi sẽ nói thực lòng chăng?
Quỷ Vu cười giận đáp:
- Được, nếu ngươi muốn nghe lời nói thực, ta sẽ nói cho ngươi, chỉ sợ ngươi nghe rồi sẽ rất hối hận.
Tử Vong thành chủ khinh bỉ đáp:
- Đó là chuyện của ta, ngươi chỉ cần nói thực ra hết là được rồi.
Quỷ Vu nhìn Tử Vong thành chủ, lạnh lẽo nói:
- Khi ánh sáng hoàng hôn rọi chiếu vào linh hồn của ngươi, cuộc đời này của ngươi sẽ bước vào vòng luân hồi.
Tử Vong thành chủ kinh ngạc hỏi lại:
- Câu này có ý nghĩa thế nào?
Quỷ Vu cười lạnh đáp:
- Định mệnh như vậy, đáng tiếc ngươi lại không hiểu rõ. Khi vận rủi đến rồi, hối hận thì đã quá trễ.
Lời còn vang bên tai, Quỷ Vu đột nhiên biến mất, chỉ còn lại Tử Vong thành chủ lơ lửng trong gió tuyết. Nhìn khắp chung quanh, Tử Vong thành chủ quát lên:
- Quỷ Vu, ngươi nói rõ cho ta, thật ra chuyện này là thế nào?
Giữa hư không, tiếng Quỷ Vu truyền lại.
- Người tìm ta đều là người bất hạnh, ngươi tự mình chuốc lấy khổ sở.
Tử Vong thành chủ không phục đáp:
- Chớ nói chuyện hù người, bản thành chủ không phải là người tầm thường.
Dứt lời, Tử Vong thành chủ xoay mình bỏ đi, trong lòng có thêm một bóng ma. Chuyến đi này, Tử Vong thành chủ muốn hỏi ra một số chuyện tương lai từ miệng của Quỷ Vu để cho lão tiện chuẩn bị tốt. Nhưng ai ngờ được kết quả lại như vậy?
Sự xuất thế của Thái Huyền Hỏa Quy đã khai mở được phong ấn Băng Nguyên vài ngàn năm trước, khiến những kẻ mạnh thuộc trăm tộc năm xưa từ cảnh khốn khổ thoát ra được. Đối mặt với tình hình như vậy, kẻ mạnh các tộc bị phong ấn vài ngàn năm đều ào ào xuất hiện, bay đi các hướng khác nhau. Trong các kẻ mạnh này, một bộ phận là những kẻ năm xưa bị ép buộc bất đắc dĩ phải tham dự vào chiến tranh hủy diệt đó. Một nhóm khác là vì tranh đấu tàn nhẫn với nhau để hoàn thành tâm nguyện của mình mà chủ động tham dự. Còn có một phần là vô tình bị cuốn vào trong, rồi lại không cách nào kiềm chế được, cuối cùng bị cừu hận che mắt.
Như vậy, quá khứ vài ngàn năm, những kẻ mạnh xuất hiện, bọn họ trải qua vài ngàn năm bình tĩnh suy nghĩ, có những tỉnh ngộ, lại có những chấp nê khư khư. Bản tính khó đổi lại có hận thù trong lòng. Hiện nay, những kẻ có tâm trạng khác nhau này đã đưa ra những quyết định khác nhau, có chừng một phần tư bọn họ nhạt mùi danh lợi, chọn lựa cách âm thầm bỏ đi, rời khỏi vùng đất thị phi Băng Nguyện. Còn lại những người khác, hoặc là lòng có bất cam, hoặc lòng có hận thù, tụm năm tụm bảy với nhau, đối lập lẫn nhau, bắt đầu triển khai cuộc chiến mới trên Băng Nguyên, kéo dài cuộc chiến chưa hề kết thúc năm xưa.
Trong những kẻ mạnh này, có một nhân vật tương đối đặc biệt, đó là Thiên Tàm lão tổ bị cao thủ Đằng Long cốc phong ấn năm xưa. Lão không thuộc về những nhân vật thượng cổ kia, thời gian xuất hiện của lão chậm hơn một chút, thời gian phong ấn cũng tương đối trễ hơn. Năm xưa, lão tung hoành Băng Nguyên đánh đâu thắng đó, cuối cùng chọc giận Đằng Long cốc, bị phong ấn dưới tầng băng. Hiện nay, Thái Huyền Hỏa Quy đã xuất hiện, vừa hay phá vỡ tầng phong ấn trên người Thiên Tàm lão tổ, khiến lão ta thoát khỏi vây khốn, cừu hận trong lòng vài ngàn năm nay chưa từng quên được.
Khi Thiên Tàm mang Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử quay về chỗ Thiên Tàm lão tổ trước đây, từ xa xa đã thấy giữa không trung có một bóng trắng đang thẳng mình đón gió, miệng phát ra những tiếng cười điên cuồng. La lên thất thanh một tiếng, Thiên Tàm lóe lên xông đến, chớp mắt đã tới trước mặt bóng trắng, kích động nói:
- Ngài ... ngài ... cuối cùng đã xuất hiện lại ở nhân gian.
Dường như cảm ứng được Thiên Tàm đến, bóng trắng đột nhiên dừng ngang tiếng cười, quay đầu nhìn Thiên Tàm để lộ ra bộ dạng chân thực của lão.
Nhìn cẩn thận, đó là một lão già râu tóc trắng như cước, toàn thân lấp lánh ánh trắng, đôi mắt đen ngòm lóe lên có thần, sắc bén vô cùng. Da thịt lão bóng láng mịn màng, hệt như một đứa trẻ sơ sinh, sáng bóng và đàn hồi, nhìn qua thật tóc bạc nhưng trẻ trung, lại có mấy phần khí chất âm lạnh và tàn khốc mãnh liệt. Chân mày nhướng lên, Thiên Tàm lão tổ vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nói:
- Thì ra là ngươi!
Thiên Tàm không nhịn được gật đầu, kích động nói:
- Tổ phụ, chính là con. Ngày này con đợi chờ đã rất lâu rồi.
Té ra, Thiên Tàm lão tổ năm xưa và Thiên Tàm hiện nay cùng xuất từ một hệ, có mối quan hệ tổ tôn.
Bật cười ha hả, Thiên Tàm lão tổ vỗ vai Thiên Tàm, cao hứng nói:
- Hay, rất hay. Phái Thiên Tàm ta còn có hậu nhân, đây là chuyện đáng để ăn mừng.
Thiên Tàm nhìn Thiên Tàm lão tổ, trong mắt toát ra ánh ngưỡng mộ, một bản năng thiên phú lúc này đã biểu hiện rõ ràng.
- Tổ phụ, con từ một năm trước đã thoát thân, luôn vẫn nghĩ cách cứu ngài. Hiện nay, Thái Huyền Hỏa Quy xuất thế, phá vỡ mọi cấm kỵ, ngài cũng thuận lợi xuất hiện, đây chính là chuyện con chờ đợi đã lâu rồi.
Thiên Tàm lão tổ lạnh lùng cao ngạo nói:
- Ta năm xưa trúng phải gian kế của Đằng Long cốc, bị phong ấn ở nơi này. Hiện nay, ta xuất hiện trở lại nhân thế, chắc chắn phải tự tay tiêu diệt Đằng Long cốc để phát tiết nỗi hận trong lòng của ta.
Thiên Tàm trả lời:
- Tổ phụ chớ gấp, hiện nay Băng Nguyên tình hình biến ảo, chúng ta phải thương nghị thật tốt để tiện cho việc tiến hành.
Thiên Tàm lão tổ khẽ cau mày, liếc Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử cách đó vài chục trượng, cất tiếng hỏi:
- Bọn họ là ai?
Thiên Tàm đáp:
- Hai người bọn họ đến từ Hắc Ngục sâm lâm ... Trên Băng Nguyên cao thủ như mây, có Xà Thần, Thái Huyền Hỏa Quy, Tử Vong thành chủ, Ngạo Thiên Quân Vương, Ngũ Sắc Thiên Vực và Đằng Long cốc... Trước mắt, Thiên Lân đã chết rồi, chính là thời cơ chúng ta ra tay tốt nhất ...
Nghe Thiên Tàm kể mọi chuyện xong, Thiên Tàm lão tổ trầm ngâm giây lát, rồi hỏi lại:
- Những chuyện liên quan đến Thiên Lân, ngươi khẳng định là chuẩn xác không sai lầm phải không?
Thiên Tàm đáp:
- Tổ phụ yên tâm, loại chuyện như vậy làm sao con có thể coi như đùa được?
Thiên Tàm lão tổ gật khẽ, trầm giọng nói:
- Nếu như vậy, chúng ta hãy đi tìm Thiên Lân trước, sau đó mới đi tìm Đằng Long cốc tính sổ.
Thiên Tàm không bàn luận gì thêm, lập tức kêu Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử cùng với Thiên Tàm lão tổ rời đi, bay thẳng theo hướng Thiên Lân đang nằm. Chuyến này, Thiên Tàm ở tình thế bắt buộc, lại thêm Thiên Tàm lão tổ năm xưa uy chấn Băng Nguyên, cuối cùng bọn họ có thể được như ý không? Tân Nguyệt mấy người có thể ứng phó với trường tai ách khủng khiếp này không?
Trong gió tuyết, sáu đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực âm thầm tiến đến gần Đằng Long cốc. Từ xa xa, mấy người Xà Ma đã phát hiện được hình bóng của phía Triệu Ngọc Thanh, liền chọn lựa dừng lại cách ba dặm để tránh bị cao thủ Đằng Long cốc phát hiện được. Lúc này, Bạch Đầu Thiên Ông chăm chú quan sát tình hình của mấy người Triệu Ngọc Thanh, phân tích qua:
- Đại bộ phận cao thủ Đằng Long cốc đều ở đó, xem ra bọn họ không nỡ rời khỏi nơi này.
Chăm chú nhìn xuống vực băng dưới chân, Tử Vong thành chủ trong mắt toát ra một tia nhìn phức tạp, lạnh lẽo nói:
- Có khách từ xa đến, chủ nhân cũng không ra mặt chào hỏi một chút được sao?
Giữa hư không, một thanh âm lạnh lẽo đáp lại:
- Lòng không có ý thiện, hà tất phải cưỡng bách gặp mặt.
Tử Vong thành chủ cười lớn nói:
- Lòng không có ý thiện? Ha ha ha... Quỷ Vu ngươi từ lúc nào trở thành người chính phái vậy?
Ánh nhạt lóe lên, bóng người xuất hiện, Quỷ Vu âm thầm đứng cách Tử Vong thành chủ hơn ba trượng, mắt âm lạnh nhìn lão ta. Chăm chú rất lâu, Quỷ Vu đột nhiên nói:
- Quay về đi, ta nơi này không có thứ ngươi muốn.
Tử Vong thành chủ hai mắt khép hờ, trầm giọng đáp:
- Ngươi khẳng định biết được điều ta nghĩ trong lòng?
Quỷ Vu phản bác lại:
- Nếu như cả điểm này ta cũng không biết được, ngươi làm sao chạy đến nơi này tìm ta vậy?
Tử Vong thành chủ không hề phản bác lại, hơi trầm ngâm một lúc rồi hỏi:
- Nếu ngươi đã biết ý ta muốn gì, thì cũng nên trả lời cho ta được thỏa mãn.
Quỷ Vu lắc đầu trả lời:
- Ta có thể cho ngươi một câu trả lời, nhưng ngươi sẽ không thỏa mãn.
Tử Vong thành chủ hỏi lại:
- Phải vậy chăng? Thế thì đừng ngại nói ra đi.
Quy Vu đáp:
- Ta đã nói rồi, ta nơi này không có thứ ngươi muốn.
Tử Vong thành chủ hừ giọng nói:
- Ngươi thấy trả lời như vậy ta có tiếp thu được không?
Quỷ Vu hờ hững trả lời:
- Đó là chuyện của ngươi, ta không có lòng muốn nghĩ nhiều.
Tử Vong thành chủ hừ lạnh hỏi:
- Nếu như ta muốn cưỡng cầu thì sao?
Quỷ Vu nghe vậy, mắt âm hiểm nhìn Tử Vong thành chủ, cảnh cáo:
- Ngươi tốt nhất không nên như vậy, nếu không ngươi sẽ hối hận.
Tử Vong thành chủ lớn giọng cười nói:
- Hối hận? Ngươi không thấy là nực cười sao?
Quỷ Vu lạnh lùng tàn khốc trả lời:
- Chớ có tự phụ quá, ngươi đã không có được đáp án từ ta đây thì ngươi còn chờ gì mà không đi đi.
Tử Vong thành chủ thu lại nụ cười, lạnh lẽo đáp:
- Nếu ta đến rồi, thì không dễ dàng gì rút lui. Bây giờ ta hỏi ngươi lần cuối cùng, ngươi có tình nguyện trả lời cho ta hay muốn động thủ với ta?
Quỷ Vu vẻ mặt hơi giận, hận thù nói:
- Ngươi bắt buộc như vậy?
Tử Vong thành chủ hừ giọng trả lời:
- Không như vậy, ngươi sẽ nói thực lòng chăng?
Quỷ Vu cười giận đáp:
- Được, nếu ngươi muốn nghe lời nói thực, ta sẽ nói cho ngươi, chỉ sợ ngươi nghe rồi sẽ rất hối hận.
Tử Vong thành chủ khinh bỉ đáp:
- Đó là chuyện của ta, ngươi chỉ cần nói thực ra hết là được rồi.
Quỷ Vu nhìn Tử Vong thành chủ, lạnh lẽo nói:
- Khi ánh sáng hoàng hôn rọi chiếu vào linh hồn của ngươi, cuộc đời này của ngươi sẽ bước vào vòng luân hồi.
Tử Vong thành chủ kinh ngạc hỏi lại:
- Câu này có ý nghĩa thế nào?
Quỷ Vu cười lạnh đáp:
- Định mệnh như vậy, đáng tiếc ngươi lại không hiểu rõ. Khi vận rủi đến rồi, hối hận thì đã quá trễ.
Lời còn vang bên tai, Quỷ Vu đột nhiên biến mất, chỉ còn lại Tử Vong thành chủ lơ lửng trong gió tuyết. Nhìn khắp chung quanh, Tử Vong thành chủ quát lên:
- Quỷ Vu, ngươi nói rõ cho ta, thật ra chuyện này là thế nào?
Giữa hư không, tiếng Quỷ Vu truyền lại.
- Người tìm ta đều là người bất hạnh, ngươi tự mình chuốc lấy khổ sở.
Tử Vong thành chủ không phục đáp:
- Chớ nói chuyện hù người, bản thành chủ không phải là người tầm thường.
Dứt lời, Tử Vong thành chủ xoay mình bỏ đi, trong lòng có thêm một bóng ma. Chuyến đi này, Tử Vong thành chủ muốn hỏi ra một số chuyện tương lai từ miệng của Quỷ Vu để cho lão tiện chuẩn bị tốt. Nhưng ai ngờ được kết quả lại như vậy?
Sự xuất thế của Thái Huyền Hỏa Quy đã khai mở được phong ấn Băng Nguyên vài ngàn năm trước, khiến những kẻ mạnh thuộc trăm tộc năm xưa từ cảnh khốn khổ thoát ra được. Đối mặt với tình hình như vậy, kẻ mạnh các tộc bị phong ấn vài ngàn năm đều ào ào xuất hiện, bay đi các hướng khác nhau. Trong các kẻ mạnh này, một bộ phận là những kẻ năm xưa bị ép buộc bất đắc dĩ phải tham dự vào chiến tranh hủy diệt đó. Một nhóm khác là vì tranh đấu tàn nhẫn với nhau để hoàn thành tâm nguyện của mình mà chủ động tham dự. Còn có một phần là vô tình bị cuốn vào trong, rồi lại không cách nào kiềm chế được, cuối cùng bị cừu hận che mắt.
Như vậy, quá khứ vài ngàn năm, những kẻ mạnh xuất hiện, bọn họ trải qua vài ngàn năm bình tĩnh suy nghĩ, có những tỉnh ngộ, lại có những chấp nê khư khư. Bản tính khó đổi lại có hận thù trong lòng. Hiện nay, những kẻ có tâm trạng khác nhau này đã đưa ra những quyết định khác nhau, có chừng một phần tư bọn họ nhạt mùi danh lợi, chọn lựa cách âm thầm bỏ đi, rời khỏi vùng đất thị phi Băng Nguyện. Còn lại những người khác, hoặc là lòng có bất cam, hoặc lòng có hận thù, tụm năm tụm bảy với nhau, đối lập lẫn nhau, bắt đầu triển khai cuộc chiến mới trên Băng Nguyên, kéo dài cuộc chiến chưa hề kết thúc năm xưa.
Trong những kẻ mạnh này, có một nhân vật tương đối đặc biệt, đó là Thiên Tàm lão tổ bị cao thủ Đằng Long cốc phong ấn năm xưa. Lão không thuộc về những nhân vật thượng cổ kia, thời gian xuất hiện của lão chậm hơn một chút, thời gian phong ấn cũng tương đối trễ hơn. Năm xưa, lão tung hoành Băng Nguyên đánh đâu thắng đó, cuối cùng chọc giận Đằng Long cốc, bị phong ấn dưới tầng băng. Hiện nay, Thái Huyền Hỏa Quy đã xuất hiện, vừa hay phá vỡ tầng phong ấn trên người Thiên Tàm lão tổ, khiến lão ta thoát khỏi vây khốn, cừu hận trong lòng vài ngàn năm nay chưa từng quên được.
Khi Thiên Tàm mang Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử quay về chỗ Thiên Tàm lão tổ trước đây, từ xa xa đã thấy giữa không trung có một bóng trắng đang thẳng mình đón gió, miệng phát ra những tiếng cười điên cuồng. La lên thất thanh một tiếng, Thiên Tàm lóe lên xông đến, chớp mắt đã tới trước mặt bóng trắng, kích động nói:
- Ngài ... ngài ... cuối cùng đã xuất hiện lại ở nhân gian.
Dường như cảm ứng được Thiên Tàm đến, bóng trắng đột nhiên dừng ngang tiếng cười, quay đầu nhìn Thiên Tàm để lộ ra bộ dạng chân thực của lão.
Nhìn cẩn thận, đó là một lão già râu tóc trắng như cước, toàn thân lấp lánh ánh trắng, đôi mắt đen ngòm lóe lên có thần, sắc bén vô cùng. Da thịt lão bóng láng mịn màng, hệt như một đứa trẻ sơ sinh, sáng bóng và đàn hồi, nhìn qua thật tóc bạc nhưng trẻ trung, lại có mấy phần khí chất âm lạnh và tàn khốc mãnh liệt. Chân mày nhướng lên, Thiên Tàm lão tổ vừa kinh ngạc vừa vui vẻ nói:
- Thì ra là ngươi!
Thiên Tàm không nhịn được gật đầu, kích động nói:
- Tổ phụ, chính là con. Ngày này con đợi chờ đã rất lâu rồi.
Té ra, Thiên Tàm lão tổ năm xưa và Thiên Tàm hiện nay cùng xuất từ một hệ, có mối quan hệ tổ tôn.
Bật cười ha hả, Thiên Tàm lão tổ vỗ vai Thiên Tàm, cao hứng nói:
- Hay, rất hay. Phái Thiên Tàm ta còn có hậu nhân, đây là chuyện đáng để ăn mừng.
Thiên Tàm nhìn Thiên Tàm lão tổ, trong mắt toát ra ánh ngưỡng mộ, một bản năng thiên phú lúc này đã biểu hiện rõ ràng.
- Tổ phụ, con từ một năm trước đã thoát thân, luôn vẫn nghĩ cách cứu ngài. Hiện nay, Thái Huyền Hỏa Quy xuất thế, phá vỡ mọi cấm kỵ, ngài cũng thuận lợi xuất hiện, đây chính là chuyện con chờ đợi đã lâu rồi.
Thiên Tàm lão tổ lạnh lùng cao ngạo nói:
- Ta năm xưa trúng phải gian kế của Đằng Long cốc, bị phong ấn ở nơi này. Hiện nay, ta xuất hiện trở lại nhân thế, chắc chắn phải tự tay tiêu diệt Đằng Long cốc để phát tiết nỗi hận trong lòng của ta.
Thiên Tàm trả lời:
- Tổ phụ chớ gấp, hiện nay Băng Nguyên tình hình biến ảo, chúng ta phải thương nghị thật tốt để tiện cho việc tiến hành.
Thiên Tàm lão tổ khẽ cau mày, liếc Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử cách đó vài chục trượng, cất tiếng hỏi:
- Bọn họ là ai?
Thiên Tàm đáp:
- Hai người bọn họ đến từ Hắc Ngục sâm lâm ... Trên Băng Nguyên cao thủ như mây, có Xà Thần, Thái Huyền Hỏa Quy, Tử Vong thành chủ, Ngạo Thiên Quân Vương, Ngũ Sắc Thiên Vực và Đằng Long cốc... Trước mắt, Thiên Lân đã chết rồi, chính là thời cơ chúng ta ra tay tốt nhất ...
Nghe Thiên Tàm kể mọi chuyện xong, Thiên Tàm lão tổ trầm ngâm giây lát, rồi hỏi lại:
- Những chuyện liên quan đến Thiên Lân, ngươi khẳng định là chuẩn xác không sai lầm phải không?
Thiên Tàm đáp:
- Tổ phụ yên tâm, loại chuyện như vậy làm sao con có thể coi như đùa được?
Thiên Tàm lão tổ gật khẽ, trầm giọng nói:
- Nếu như vậy, chúng ta hãy đi tìm Thiên Lân trước, sau đó mới đi tìm Đằng Long cốc tính sổ.
Thiên Tàm không bàn luận gì thêm, lập tức kêu Đằng Phi và Thải Điệp tiên tử cùng với Thiên Tàm lão tổ rời đi, bay thẳng theo hướng Thiên Lân đang nằm. Chuyến này, Thiên Tàm ở tình thế bắt buộc, lại thêm Thiên Tàm lão tổ năm xưa uy chấn Băng Nguyên, cuối cùng bọn họ có thể được như ý không? Tân Nguyệt mấy người có thể ứng phó với trường tai ách khủng khiếp này không?
Trong gió tuyết, sáu đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực âm thầm tiến đến gần Đằng Long cốc. Từ xa xa, mấy người Xà Ma đã phát hiện được hình bóng của phía Triệu Ngọc Thanh, liền chọn lựa dừng lại cách ba dặm để tránh bị cao thủ Đằng Long cốc phát hiện được. Lúc này, Bạch Đầu Thiên Ông chăm chú quan sát tình hình của mấy người Triệu Ngọc Thanh, phân tích qua:
- Đại bộ phận cao thủ Đằng Long cốc đều ở đó, xem ra bọn họ không nỡ rời khỏi nơi này.
/1040
|