Triệu Ngọc Thanh hừ lạnh đáp:
- Chỉ sợ ngươi đến lúc lâm trận đã thối lui.
Xà Ma giận dữ cười nói:
- Chớ có dùng mắt chó mà coi thường người, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!
Bạch Đầu Thiên Ông khuyên bảo:
- Xà Ma đại nhân chớ kích động, chúng ta phải phân nặng nhẹ.
Lam Phát Ngân Tôn kích động:
- Chuyện đến thế này rồi, chúng ta sao có thể khiến người ta coi thường được.
Xà Ma gằn giọng nói:
- Ý ta đã quyết rồi, chớ có nói nhiều. Hôm nay quyết một phen thắng bại với bọn họ.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi lo lắng nói:
- Địch mạnh ta yếu, chỉ sợ ...
Xà Ma giận dữ nói:
- Đủ rồi, chớ có kiếm cớ với ta, bây giờ mọi người toàn lực xuất kích, không thành công quyết không quay đầu.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Đây mới là bản sắc của cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực.
Nghe vậy, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao đánh mắt cho nhau, hai người trong lòng không hề muốn chút nào nhưng lại không thể biểu lộ được.
Xà Ma buông Hắc Kim Cương ra, tra xét thương thế của hắn, thấy chưa tới chỗ yếu hại, dặn dò:
- Ngươi tự mình cẩn thận một chút, đợi có cơ hội hãy rời đi, hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi.
Hắc Kim Cương gật nặng nề, vẻ mặt trầm trọng, nghiêm mặt nói:
- Đại nhân yên tâm, ta tuyệt đối không phụ lòng ủy thác của đại nhân.
Xà Ma gật khẽ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía xa xăm, sau đó thu lại hết tình cảm, lạnh lùng chăm chú nhìn Triệu Ngọc Thanh, hạ lệnh:
- Ra tay.
Thân hình loáng động, bốn đại thần tướng đồng thời ra tay, bốn bóng sáng màu sắc khác nhau chớp mắt đã chụp đến Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Lâm Phàm và Tiết Phong.
Ánh mắt hơi động, Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:
- Sư muội, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta phải hạ sát thủ thôi.
Phương Mộng Như đáp:
- Sư huynh yên tâm, muội sẽ toàn lực ứng phó...
Lời còn vang bên tai, Lam Phát Ngân Tôn đã ép gần đến, Phong Vương thứ mờ hiện ánh sáng màu xanh lam toát ra vài phần tà ác. Phương Mộng Như tay ngọc nhẹ nhàng, lòng bàn tay lóe lên ánh lạnh như băng, một ngọn núi băng đột nhiên xuất hiện ngăn cản tiến công của Lam Phát Ngân Tôn.
Cùng lúc đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lại chọn Tiết Phong, Bạch Đầu Thiên Ông vẫn chọn Lâm Phàm như cũ. Các chọn lựa này xem có vẻ tùy tiện, trên thực tế đã có suy xét theo tính toán của Bạch Đầu Thiên Ông. Với biểu hiện trước đây của Tiết Phong, mặt quyền pháp có thành tựu kinh người, nếu dùng quyền chưởng mà ứng phó thì có thể không chiếm được tiện nghi. Vì thế Bạch Đầu Thiên Ông để Tuyết Ẩn Cuồng Đao ra mặt, dự tính với Lạc Nhạn đao của lão dùng để phá giải Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu của Tiết Phong, nhưng kết quả có được như ý không?
Đứng yên bất động, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt trầm ngâm dặn dò:
- Phỉ Vân, con hãy hỗ trợ Tuyết Nhân, dùng tốc độ nhanh chóng nhất để hạ Ứng Thiên Cừu, bất kể sống chết.
Phỉ Vân đáp:
- Cốc chủ yên tâm, con nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Dứt lời, Phỉ Vân chuyển mình đến bên Tuyết Nhân, hai người một trái một phải tiến đến Ứng Thiên Cừu. Phát hiện được ý đồ của Phỉ Vân, Ứng Thiên Cừu đảo tròn mắt, trước thì lùi lại một bước, không ngờ lại chọn né tránh.
Tuyết Nhân có phần tức giận, rống lên:
- Tiểu tử, ngươi có ngon thì đừng chạy.
Ứng Thiên Cừu cười tà dị đáp:
- Đây là chiến thuật, há có thể để loại súc sinh lông lá như ngươi hiểu được.
Tuyết Nhân rất tức giận, tâm tình kích động. Phỉ Vân lại có phần bình tĩnh, an ủi:
- Không cần phải lỗ mãng, hắn có ý muốn khích giận ngươi, sau đó mới thừa cơ ra tay. Bây giờ, chúng ta chỉ cần khóa chặt chẽ lấy hắn, sớm muộn hắn cũng sẽ chết trong tay của chúng ta.
Tuyết Nhân nghe vậy hơi bớt giận, dưới sự chỉ bảo của Phỉ Vân bắt đầu xuất toàn lực truy kích vây chặt lấy Ứng Thiên Cừu.
Cũng đúng vào lúc đó, Triệu Ngọc Thanh sau khi phân phó nhiệm vụ xong, ánh mắt nhìn lại Xà Ma, trong đó toát ra sự băng lạnh, vẻ mặt khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Xà Ma thấy như vậy, trong lòng có phần mơ hồ, cố nén lửa giận trong lòng, chất vấn:
- Ngươi làm gì mà nhìn ta dữ vậy?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ta không phải nhìn khuôn mặt của ngươi mà là tướng mệnh của ngươi.
Xà Ma nghe vậy cười lớn, khinh bỉ đáp:
- Giả thần giả quỷ, ngươi cho là ta sẽ quan tâm những chuyện ma quỷ của ngươi hay sao?
Triệu Ngọc Thanh phản bác lại:
- Nếu đã không để ý, ngươi hà tất phải hỏi làm gì?
Xà Ma tức giận đáp:
- Ta cao hứng đó, ngươi làm gì được?
Trong tiếng chất vấn, Xà Ma toàn thân hóa thành ngàn vạn, biến ra vô số chùm sáng màu xanh lục, hệt như đàn ong vỡ tổ vây phủ quanh người của Triệu Ngọc Thanh, không ngừng tán loạn co vào giữa. Nhìn thật cẩn thận, những chùm sáng màu xanh lục đó hệt như những con rắn độc cùng hướng về Triệu Ngọc Thanh, con nào cũng há mồm thè lưỡi, bộc lộ bộ mặt hung ác, hận không thể nuốt chửng được ông.
Đứng yên bất động, Triệu Ngọc Thanh toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chín con thần long chia ra chín phía, thể hiện hùng hồn bá khí, ngưng tụ thành một kết giới thần thánh vững vàng ngăn cách công kích của Xà Ma ở bên ngoài. Phát hiện phản ứng của Triệu Ngọc Thanh, Xà Ma hoàn toàn không tức giận, ngàn vạn ánh xanh lục nhanh chóng dung hợp lại, dùng một phương thức quỷ dị để tạo thành chín con rắn khổng lồ có thuộc tính âm ám, phát động tấn công mãnh liệt có tính chống đối thẳng. Cứ như thế, giao chiến giữa hai bên trở thành trận so tài giữa rồng và rắn. Đằng Long Cửu Biến của Triệu Ngọc Thanh gặp phải Lục Mị Cự Linh của Xà Ma, cuối cùng ai mạnh ai yếu đây?
Thời gian trôi qua trong giao chiến, Ngũ Sắc Thiên Vực, Ứng Thiên Cừu chiến đấu với Đằng Long cốc không ngừng, ba phe có mục đích riêng, dùng hết toàn lực của mình, hệt như một cái kết định sẵn không gỡ ra được, đang càng buộc càng chặt. Trong lúc đó, Hắc Kim Cương đang bị trọng thương thừa cơ bỏ đi, các phe giao chiến tình trạng lên xuống thất thường, nhưng đại khái vẫn giữ được thế cục giằng co, hoàn toàn không có ưu khuyết quá rõ ràng. Loại hình thức này đối với song phương đều là bất lợi, nhưng ai cũng khó mà xoay chuyển được cục diện trong ngắn hạn, vì thế vào lúc này, tình hình song phương có phần đặc biệt.
Đương nhiên, Đằng Long cốc còn ẩn chứa một phần thực lực, có năng lực đảo chuyển cục thế. Nhưng Triệu Ngọc Thanh hoàn toàn không làm như vậy, điều này khiến cho Mã Vũ Đào và Đồ Thiên quan sát đều không hiểu chút nào, không biết trong lòng Triệu Ngọc Thanh đang tính gì. Trong chỗ núp, mấy người Băng Thiên cũng đầy nghi hoặc, vài lần muốn ra mặt hỗ trợ mọi người, lại đều bị Tuyết Sơn thánh tăng cản lại. Như vậy, sau một khoảng thời gian trôi qua, song phương giao chiến chìm vào khổ chiến, bên nào cũng tận hết năng lực để đối quyết, cục diện giằng co xuất hiện một chút biến hóa.
Trong đó, rõ ràng nhất chính là Lâm Phàm và Tiết Phong. Trước đây, Tiết Phong bỗng nhiên kinh người. Nhưng sau khi đối mặt với Tuyết Ẩn Cuồng Đao rồi, quyền kình tay không đấu với Lạc Nhạn đao, thế cục rất nhanh chóng có biến hóa. Trước đây, Hắc Kim Cương giao chiến với Tiết Phong, đó là rắn đấu rắn. Hiện nay, Tuyết Ẩn Cuồng Đao biết Tiết Phong có quyền pháp lợi hại, có ý né nặng tìm nhẹ, điều này khiến Tiết Phong có sức mà không nơi dùng, sở trường vốn có lập tức rơi vào thất bại, tự nhiên áp lực tăng hẳn.
Còn đối với Lâm Phàm, cuộc chiến của hắn và Bạch Đầu Thiên Ông cũng không giống ngày trước. Bạch Đầu Thiên Ông lúc trước không có lòng đả thương người. Nhưng hiện nay, Bạch Đầu Thiên Ông do tình thế vội vã, không khỏi phải ra chiêu sát thủ, cường độ công kích đột nhiên tăng lên gấp bội. Điều này khiến cho áp lực lên Lâm Phàm tăng hẳn, không bao lâu đã thấy rõ hơn kém, Lâm Phàm rơi vào tình cảnh khốn khó. Đối mặt với tình hình này, Lâm Phàm cố sức phản kích, tuy lực không theo kịp nhưng không hề lộ ra chút nào khiếp sợ.
Nhưng khoảng cách thực lực đã định sẵn thắng thua. Lâm Phàm tuy có Phi Long đỉnh bên mình, nhưng thời gian dài càng rơi vào cảnh bất lợi, thứ nhất đã mệt mỏi rồi, thương thế lại không nhẹ, thứ hai cường địch mạnh mẽ cũng không hề cho hắn cơ hội lấy hơi, điều này khiến hắn có thần khí cũng không hề có cơ hội phát huy. Như vậy, sau một phen khổ chiến, Lâm Phàm bị Bạch Đầu Thiên Ông đánh một chưởng hất bắn đi, lập tức trọng thương phun máu.
Thời khắc đó, Mã Vũ Đào và Đồ Thiên đang quan sát thất kinh, hai người cũng không còn lo bảo vệ cho Băng Tuyết lão nhân và Sở Văn Tân, cùng xông thẳng đến Bạch Đầu Thiên Ông. Trong chỗ núp, Linh Hoa kích động vô cùng, muốn xuất hiện tra xét thương thế của Lâm Phàm lại bị Tuyết Sơn thánh tăng mạnh mẽ ngăn lại. Lúc đó, Bạch Đầu Thiên Ông muốn thừa thắng truy kích đánh gục địch nhân. Nhưng Mã Vũ Đào và Đồ Thiên đã gia nhập làm cản trở đại kế của lão. Đồng thời, mấy cao thủ Đằng Long cốc đang giao chiến bên kia sau khi phát hiện Lâm Phàm đã bị thương, đều không khỏi mất tự chủ quay đầu quan sát, dù sao Lâm Phàm còn có thân phận.
Lợi dụng lúc này, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực tăng cường công kích, ý đồ muốn thừa cơ đánh địch nhân trọng thương. Nhưng đúng lúc này, Triệu Ngọc Thanh biến hẳn sắc mặt, dứt khoát ra lệnh:
- Mọi người lùi lại, nhanh chóng quay lại bên cạnh ta.
Lùi nhanh lại phía sau, Triệu Ngọc Thanh bỏ qua Xà Ma, quay lại quanh Băng Tuyết lão nhân và Sở Văn Tân. Những người đang giao chiến kinh ngạc, ai cũng không ngờ được Triệu Ngọc Thanh lúc này lại ra mệnh lệnh giống như vậy, mọi người đều không khỏi sửng cả mình ra.
Sau đó, Phương Mộng Như, Phỉ Vân, Tuyết Nhân, Tiết Phong, Mã Vũ Đào, Đồ Thiên, Lâm Phàm mấy người nhanh chóng giật mình tỉnh lại, vội vàng lùi lại bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, ánh mắt thắc mắc nhìn ông, chờ đợi ông giải thích. Bên này, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực tập trung lại, đưa mắt nhìn nhau, không hiểu được Triệu Ngọc Thanh đang chơi trò như thế nào. Các đó vài trượng, Ứng Thiên Cừu cũng rất hiếu kỳ, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, chờ đợi đáp án được công bố.
- Sư huynh, thật ra chuyện thế nào?
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như nhịn không được cất tiếng hỏi. Bên cạnh, mấy người Mã Vũ Đào cũng chú ý cẩn trọng, tỏ ra vô cùng quan tâm. Triệu Ngọc Thanh sắc mặt nặng nề, nhìn về phía xa xăm, mơ hồ toát ra vài phần ưu tư, khẽ nói:
- Định mệnh chờ đợi đã lâu, lúc này đã tới rồi.
Câu này có phần thần bí, mọi người nghe không hiểu ra sao, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
- Chỉ sợ ngươi đến lúc lâm trận đã thối lui.
Xà Ma giận dữ cười nói:
- Chớ có dùng mắt chó mà coi thường người, ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!
Bạch Đầu Thiên Ông khuyên bảo:
- Xà Ma đại nhân chớ kích động, chúng ta phải phân nặng nhẹ.
Lam Phát Ngân Tôn kích động:
- Chuyện đến thế này rồi, chúng ta sao có thể khiến người ta coi thường được.
Xà Ma gằn giọng nói:
- Ý ta đã quyết rồi, chớ có nói nhiều. Hôm nay quyết một phen thắng bại với bọn họ.
Tuyết Ẩn Cuồng Đao hơi lo lắng nói:
- Địch mạnh ta yếu, chỉ sợ ...
Xà Ma giận dữ nói:
- Đủ rồi, chớ có kiếm cớ với ta, bây giờ mọi người toàn lực xuất kích, không thành công quyết không quay đầu.
Lam Phát Ngân Tôn hừ giọng nói:
- Đây mới là bản sắc của cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực.
Nghe vậy, Bạch Đầu Thiên Ông và Tuyết Ẩn Cuồng Đao đánh mắt cho nhau, hai người trong lòng không hề muốn chút nào nhưng lại không thể biểu lộ được.
Xà Ma buông Hắc Kim Cương ra, tra xét thương thế của hắn, thấy chưa tới chỗ yếu hại, dặn dò:
- Ngươi tự mình cẩn thận một chút, đợi có cơ hội hãy rời đi, hoàn thành nhiệm vụ ta giao cho ngươi.
Hắc Kim Cương gật nặng nề, vẻ mặt trầm trọng, nghiêm mặt nói:
- Đại nhân yên tâm, ta tuyệt đối không phụ lòng ủy thác của đại nhân.
Xà Ma gật khẽ, ánh mắt phức tạp nhìn về phía xa xăm, sau đó thu lại hết tình cảm, lạnh lùng chăm chú nhìn Triệu Ngọc Thanh, hạ lệnh:
- Ra tay.
Thân hình loáng động, bốn đại thần tướng đồng thời ra tay, bốn bóng sáng màu sắc khác nhau chớp mắt đã chụp đến Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như, Lâm Phàm và Tiết Phong.
Ánh mắt hơi động, Triệu Ngọc Thanh điềm nhiên nói:
- Sư muội, để tránh đêm dài lắm mộng, chúng ta phải hạ sát thủ thôi.
Phương Mộng Như đáp:
- Sư huynh yên tâm, muội sẽ toàn lực ứng phó...
Lời còn vang bên tai, Lam Phát Ngân Tôn đã ép gần đến, Phong Vương thứ mờ hiện ánh sáng màu xanh lam toát ra vài phần tà ác. Phương Mộng Như tay ngọc nhẹ nhàng, lòng bàn tay lóe lên ánh lạnh như băng, một ngọn núi băng đột nhiên xuất hiện ngăn cản tiến công của Lam Phát Ngân Tôn.
Cùng lúc đó, Tuyết Ẩn Cuồng Đao lại chọn Tiết Phong, Bạch Đầu Thiên Ông vẫn chọn Lâm Phàm như cũ. Các chọn lựa này xem có vẻ tùy tiện, trên thực tế đã có suy xét theo tính toán của Bạch Đầu Thiên Ông. Với biểu hiện trước đây của Tiết Phong, mặt quyền pháp có thành tựu kinh người, nếu dùng quyền chưởng mà ứng phó thì có thể không chiếm được tiện nghi. Vì thế Bạch Đầu Thiên Ông để Tuyết Ẩn Cuồng Đao ra mặt, dự tính với Lạc Nhạn đao của lão dùng để phá giải Đoạn Tràng Ly Hận Kinh Cửu Châu của Tiết Phong, nhưng kết quả có được như ý không?
Đứng yên bất động, Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt trầm ngâm dặn dò:
- Phỉ Vân, con hãy hỗ trợ Tuyết Nhân, dùng tốc độ nhanh chóng nhất để hạ Ứng Thiên Cừu, bất kể sống chết.
Phỉ Vân đáp:
- Cốc chủ yên tâm, con nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Dứt lời, Phỉ Vân chuyển mình đến bên Tuyết Nhân, hai người một trái một phải tiến đến Ứng Thiên Cừu. Phát hiện được ý đồ của Phỉ Vân, Ứng Thiên Cừu đảo tròn mắt, trước thì lùi lại một bước, không ngờ lại chọn né tránh.
Tuyết Nhân có phần tức giận, rống lên:
- Tiểu tử, ngươi có ngon thì đừng chạy.
Ứng Thiên Cừu cười tà dị đáp:
- Đây là chiến thuật, há có thể để loại súc sinh lông lá như ngươi hiểu được.
Tuyết Nhân rất tức giận, tâm tình kích động. Phỉ Vân lại có phần bình tĩnh, an ủi:
- Không cần phải lỗ mãng, hắn có ý muốn khích giận ngươi, sau đó mới thừa cơ ra tay. Bây giờ, chúng ta chỉ cần khóa chặt chẽ lấy hắn, sớm muộn hắn cũng sẽ chết trong tay của chúng ta.
Tuyết Nhân nghe vậy hơi bớt giận, dưới sự chỉ bảo của Phỉ Vân bắt đầu xuất toàn lực truy kích vây chặt lấy Ứng Thiên Cừu.
Cũng đúng vào lúc đó, Triệu Ngọc Thanh sau khi phân phó nhiệm vụ xong, ánh mắt nhìn lại Xà Ma, trong đó toát ra sự băng lạnh, vẻ mặt khiến người ta cảm thấy kỳ quái. Xà Ma thấy như vậy, trong lòng có phần mơ hồ, cố nén lửa giận trong lòng, chất vấn:
- Ngươi làm gì mà nhìn ta dữ vậy?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Ta không phải nhìn khuôn mặt của ngươi mà là tướng mệnh của ngươi.
Xà Ma nghe vậy cười lớn, khinh bỉ đáp:
- Giả thần giả quỷ, ngươi cho là ta sẽ quan tâm những chuyện ma quỷ của ngươi hay sao?
Triệu Ngọc Thanh phản bác lại:
- Nếu đã không để ý, ngươi hà tất phải hỏi làm gì?
Xà Ma tức giận đáp:
- Ta cao hứng đó, ngươi làm gì được?
Trong tiếng chất vấn, Xà Ma toàn thân hóa thành ngàn vạn, biến ra vô số chùm sáng màu xanh lục, hệt như đàn ong vỡ tổ vây phủ quanh người của Triệu Ngọc Thanh, không ngừng tán loạn co vào giữa. Nhìn thật cẩn thận, những chùm sáng màu xanh lục đó hệt như những con rắn độc cùng hướng về Triệu Ngọc Thanh, con nào cũng há mồm thè lưỡi, bộc lộ bộ mặt hung ác, hận không thể nuốt chửng được ông.
Đứng yên bất động, Triệu Ngọc Thanh toàn thân lấp lánh ánh vàng kim, chín con thần long chia ra chín phía, thể hiện hùng hồn bá khí, ngưng tụ thành một kết giới thần thánh vững vàng ngăn cách công kích của Xà Ma ở bên ngoài. Phát hiện phản ứng của Triệu Ngọc Thanh, Xà Ma hoàn toàn không tức giận, ngàn vạn ánh xanh lục nhanh chóng dung hợp lại, dùng một phương thức quỷ dị để tạo thành chín con rắn khổng lồ có thuộc tính âm ám, phát động tấn công mãnh liệt có tính chống đối thẳng. Cứ như thế, giao chiến giữa hai bên trở thành trận so tài giữa rồng và rắn. Đằng Long Cửu Biến của Triệu Ngọc Thanh gặp phải Lục Mị Cự Linh của Xà Ma, cuối cùng ai mạnh ai yếu đây?
Thời gian trôi qua trong giao chiến, Ngũ Sắc Thiên Vực, Ứng Thiên Cừu chiến đấu với Đằng Long cốc không ngừng, ba phe có mục đích riêng, dùng hết toàn lực của mình, hệt như một cái kết định sẵn không gỡ ra được, đang càng buộc càng chặt. Trong lúc đó, Hắc Kim Cương đang bị trọng thương thừa cơ bỏ đi, các phe giao chiến tình trạng lên xuống thất thường, nhưng đại khái vẫn giữ được thế cục giằng co, hoàn toàn không có ưu khuyết quá rõ ràng. Loại hình thức này đối với song phương đều là bất lợi, nhưng ai cũng khó mà xoay chuyển được cục diện trong ngắn hạn, vì thế vào lúc này, tình hình song phương có phần đặc biệt.
Đương nhiên, Đằng Long cốc còn ẩn chứa một phần thực lực, có năng lực đảo chuyển cục thế. Nhưng Triệu Ngọc Thanh hoàn toàn không làm như vậy, điều này khiến cho Mã Vũ Đào và Đồ Thiên quan sát đều không hiểu chút nào, không biết trong lòng Triệu Ngọc Thanh đang tính gì. Trong chỗ núp, mấy người Băng Thiên cũng đầy nghi hoặc, vài lần muốn ra mặt hỗ trợ mọi người, lại đều bị Tuyết Sơn thánh tăng cản lại. Như vậy, sau một khoảng thời gian trôi qua, song phương giao chiến chìm vào khổ chiến, bên nào cũng tận hết năng lực để đối quyết, cục diện giằng co xuất hiện một chút biến hóa.
Trong đó, rõ ràng nhất chính là Lâm Phàm và Tiết Phong. Trước đây, Tiết Phong bỗng nhiên kinh người. Nhưng sau khi đối mặt với Tuyết Ẩn Cuồng Đao rồi, quyền kình tay không đấu với Lạc Nhạn đao, thế cục rất nhanh chóng có biến hóa. Trước đây, Hắc Kim Cương giao chiến với Tiết Phong, đó là rắn đấu rắn. Hiện nay, Tuyết Ẩn Cuồng Đao biết Tiết Phong có quyền pháp lợi hại, có ý né nặng tìm nhẹ, điều này khiến Tiết Phong có sức mà không nơi dùng, sở trường vốn có lập tức rơi vào thất bại, tự nhiên áp lực tăng hẳn.
Còn đối với Lâm Phàm, cuộc chiến của hắn và Bạch Đầu Thiên Ông cũng không giống ngày trước. Bạch Đầu Thiên Ông lúc trước không có lòng đả thương người. Nhưng hiện nay, Bạch Đầu Thiên Ông do tình thế vội vã, không khỏi phải ra chiêu sát thủ, cường độ công kích đột nhiên tăng lên gấp bội. Điều này khiến cho áp lực lên Lâm Phàm tăng hẳn, không bao lâu đã thấy rõ hơn kém, Lâm Phàm rơi vào tình cảnh khốn khó. Đối mặt với tình hình này, Lâm Phàm cố sức phản kích, tuy lực không theo kịp nhưng không hề lộ ra chút nào khiếp sợ.
Nhưng khoảng cách thực lực đã định sẵn thắng thua. Lâm Phàm tuy có Phi Long đỉnh bên mình, nhưng thời gian dài càng rơi vào cảnh bất lợi, thứ nhất đã mệt mỏi rồi, thương thế lại không nhẹ, thứ hai cường địch mạnh mẽ cũng không hề cho hắn cơ hội lấy hơi, điều này khiến hắn có thần khí cũng không hề có cơ hội phát huy. Như vậy, sau một phen khổ chiến, Lâm Phàm bị Bạch Đầu Thiên Ông đánh một chưởng hất bắn đi, lập tức trọng thương phun máu.
Thời khắc đó, Mã Vũ Đào và Đồ Thiên đang quan sát thất kinh, hai người cũng không còn lo bảo vệ cho Băng Tuyết lão nhân và Sở Văn Tân, cùng xông thẳng đến Bạch Đầu Thiên Ông. Trong chỗ núp, Linh Hoa kích động vô cùng, muốn xuất hiện tra xét thương thế của Lâm Phàm lại bị Tuyết Sơn thánh tăng mạnh mẽ ngăn lại. Lúc đó, Bạch Đầu Thiên Ông muốn thừa thắng truy kích đánh gục địch nhân. Nhưng Mã Vũ Đào và Đồ Thiên đã gia nhập làm cản trở đại kế của lão. Đồng thời, mấy cao thủ Đằng Long cốc đang giao chiến bên kia sau khi phát hiện Lâm Phàm đã bị thương, đều không khỏi mất tự chủ quay đầu quan sát, dù sao Lâm Phàm còn có thân phận.
Lợi dụng lúc này, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực tăng cường công kích, ý đồ muốn thừa cơ đánh địch nhân trọng thương. Nhưng đúng lúc này, Triệu Ngọc Thanh biến hẳn sắc mặt, dứt khoát ra lệnh:
- Mọi người lùi lại, nhanh chóng quay lại bên cạnh ta.
Lùi nhanh lại phía sau, Triệu Ngọc Thanh bỏ qua Xà Ma, quay lại quanh Băng Tuyết lão nhân và Sở Văn Tân. Những người đang giao chiến kinh ngạc, ai cũng không ngờ được Triệu Ngọc Thanh lúc này lại ra mệnh lệnh giống như vậy, mọi người đều không khỏi sửng cả mình ra.
Sau đó, Phương Mộng Như, Phỉ Vân, Tuyết Nhân, Tiết Phong, Mã Vũ Đào, Đồ Thiên, Lâm Phàm mấy người nhanh chóng giật mình tỉnh lại, vội vàng lùi lại bên cạnh Triệu Ngọc Thanh, ánh mắt thắc mắc nhìn ông, chờ đợi ông giải thích. Bên này, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực tập trung lại, đưa mắt nhìn nhau, không hiểu được Triệu Ngọc Thanh đang chơi trò như thế nào. Các đó vài trượng, Ứng Thiên Cừu cũng rất hiếu kỳ, yên lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, chờ đợi đáp án được công bố.
- Sư huynh, thật ra chuyện thế nào?
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Triệu Ngọc Thanh, Phương Mộng Như nhịn không được cất tiếng hỏi. Bên cạnh, mấy người Mã Vũ Đào cũng chú ý cẩn trọng, tỏ ra vô cùng quan tâm. Triệu Ngọc Thanh sắc mặt nặng nề, nhìn về phía xa xăm, mơ hồ toát ra vài phần ưu tư, khẽ nói:
- Định mệnh chờ đợi đã lâu, lúc này đã tới rồi.
Câu này có phần thần bí, mọi người nghe không hiểu ra sao, căn bản không biết chuyện gì xảy ra.
/1040
|