Vì mạng sống, mỗi người đều tận hết sức lực, dùng hết mọi biện pháp ý đồ xông phá kết giới Địa Huyền Liệt Diễm. nhưng Thái Huyền Hỏa Quy thực lực kinh người, sức của con người không thể nào chống được, công kích của y làm sao có thể hóa giải dễ dàng đây? Hiểu rõ những điều này, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực tập trung hết sức lực, ai nấy tự gia tăng tu vi đến cực hạn, từ đó hình thành một cột gió có tính phá hủy cực mạnh, chớp mắt đã va chạm vào Địa Huyền Liệt Diễm.
Đến lúc đó, va chạm kịch liệt phát nổ đáng sợ, khiến cho Địa Huyền Liệt Diễm đang thu nhỏ hơi dừng lại một chút, sau đó từ từ mở ra và có dấu vết tan vỡ. Đồng thời, phản kích của Ứng Thiên Cừu cũng được đồng bộ, Lục Hồn kiếm quyết nuốt hồn đoạt phách là sức mạnh cực âm cực tà, nhờ vào thế xoay tròn mà tập trung sức mạnh vào một điểm, tạo nên uy hiếp nhất định cho Địa Huyền Liệt Diễm. Phát hiện thấy tình hình như vậy, Thái Huyền Hỏa Quy khẽ hừ một tiếng, trong khi ý nghĩ thay đổi thì sức mạnh cũng dời đi, phân ra một bộ phận tập trung lên người của Ngũ Sắc Thiên Vực và Ứng Thiên Cừu, lập tức áp chế được khí thế của hai phe này.
Cũng vào lúc đó, Lâm Phàm cũng nhạy bén bắt được chút phân thần của Thái Huyền Hỏa Quy, nhanh chóng điều động chân nguyên có được, dùng niềm tin kiên định không gì lay chuyển thúc động Phi Long đỉnh, khiến nó bộc phát ánh sáng rực rỡ, lập tức đẩy kết giới Địa Huyền Liệt Diễm ra, vãn hồi được cục diện xấu. Trên không trung, rồng bay vòng vòng, gào thét trời đất, thân hình khổng lồ tắm trong lửa đỏ tỏ ra bá khí uy vũ. Thái Huyền Hỏa Quy hơi kinh ngạc, lạnh lùng liếc Lâm Phàm, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tiếp tục tập trung tinh lực vào Phi Long đỉnh, gia cố thế công của Địa Huyền Liệt Diễm.
Cảm nhận áp lực tăng hẳn, Lâm Phàm trong lòng căng thẳng, hai mắt giận dữ trừng Thái Huyền Hỏa Quy, hai tay bắt quyết thi phép, dùng ý chí kiên định vô cùng khống chế Phi Long đỉnh phát xuất ánh vàng kim chói mắt, kháng cự lại Địa Huyền Liệt Diễm. Phía sau Lâm Phàm, Băng Tuyết lão nhân, Mã Vũ Đào, Tiết Phong, Tuyết Nhân, Đồ Thiên mặt tái nhợt, đang tận hết nỗ lực kiên trì, hy vọng có thể ổn định tình thế. Nhưng dù sao Thái Huyền Hỏa Quy quá mạnh mẽ, sáu người Lâm Phàm liên thủ, thực lực còn chưa được một nửa của Thái Huyền Hỏa Quy, tuy có Phi Long đỉnh trong tay cũng như muối bỏ bể mà thôi, khó có thể duy trì.
Nhìn tình hình giao chiến như vậy, Sở Văn Tân đầy lo lắng, bất an nói:
- Cốc chủ tiền bối, xem ra bọn họ sẽ sớm không chịu đựng nỗi, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp mới được.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, trong lòng đầy tâm sự, ánh mắt quái dị nhìn Lâm Phàm, mày cau chặt như nối thành một đường. Phương Mộng Như thấy vẻ mặt như vậy, khẽ than:
- Sư huynh, hay là chúng ta rời đi bằng đường ngầm dưới đất, tạm thời né tránh cường địch.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Định mệnh sắp sẵn không cách nào né tránh, chúng ta phải đối mặt thôi.
Sở Văn Tân vội vàng nói:
- Nhưng tình thế hiện nay vô cùng bất lợi cho chúng ta, tiếp tục như vậy chỉ sợ …
Thở dài u oán, Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Chúng ta thiếu đi một cơ hội, một cơ hội có thể đảo chuyển đại cục.
Phỉ Vân nói:
- Đây là nguyên nhân chúng ta phải chờ đợi?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Đúng thế, đây là nguyên nhân, chúng ta phải đánh cuộc với may rủi một lần.
Cuộc chiến giằng co vẫn tiếp tục, còn bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực và Ứng Thiên Cừu đang bị quên lãng tình cảnh lúc này như thế nào đây? Lúc này, hai phe đó vẫn đang toàn lực đột kích, ý đồ thoát khỏi tình cảnh khốn khó. Nhưng do biểu hiện của bọn họ quá khác thường khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy coi trọng, kết quả là gặp phải đả kích chưa từng có. Trước hết, cột gió do bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên vực phát xuất bị Địa Huyền Liệt Diễm của Thái Huyền Hỏa Quy mạnh mẽ phá vỡ, cả bốn đại cao thủ trọng thương rơi xuống đất, từng người mặt mày tái nhợt, toàn thân đầy máu, bộ dạng chật vật vô cùng. Tiếp đến, kết quả của Ứng Thiên Cừu còn thảm thiết hơn, hắn dùng sức mạnh một người chống lại Thái Huyền Hỏa Quy, thiếu chút nữa đã mất mạng xuống suối vàng rồi, sau khi rơi xuống mặt đất phải mất một lúc thật lâu vẫn không ngồi dậy nổi.
Bốn bề, kết giới Địa Huyền Liệt Diễm vẫn giữ nguyên tốc độ thu nhỏ lại nhanh chóng như trước đây. Bốn người Xà Ma và Ứng Thiên Cừu không chút cam lòng, có cảm giác như anh hùng mạt lộ. Giữa không trung, mấy người Lâm Phàm đang nghiến răng nghiến lợi chống đỡ, thân thể sáu người không ngừng rung chuyển, máu tươi chói mắt từ khóe miệng từng người chảy ra, hệt như mạng sống đang trôi đi, từng bước từng bước đi vào địa ngục. Trên mặt đất, Triệu Ngọc Thanh đang quan sát nóng nảy vô cùng, mấy người Băng Thiên đang ẩn núp cũng không kềm nén được, truyền âm kiến nghị với Triệu Ngọc Thanh, chuẩn bị phái thêm cao thủ hỗ trợ Lâm Phàm vận hành Phi Long đỉnh.
Theo lý giải của mọi người, chỉ cần Phi Long đỉnh không rơi xuống, ánh vàng kim của thân đỉnh phát xuất có thể chế ngự được công kích Địa Huyền Liệt Diễm của Thái Huyền Hỏa Quy. Vấn đề hiện nay là thực lực của mấy người Lâm Phàm quá yếu, không đủ để chống lại Thái Huyền Hỏa Quy. Nếu như có đủ lực lượng, nhờ vào năng lực của Phi Long đỉnh, chắc chắn có thể đánh bại được Thái Huyền Hỏa Quy. Đối với kiến nghị này, Triệu Ngọc Thanh nhất định không chịu, kết quả khiến mọi người bất ngờ, nhưng Triệu Ngọc Thanh lại không hề giải thích gì cả. Thấy thái độ kiên quyết của Triệu Ngọc Thanh, Băng Thiên cũng không tiện ép buộc, chỉ đành tiếp tục quan sát, ẩn giấu mọi người dưới mặt đất.
Thời gian theo sự giằng co mà trôi qua. Sáu người Lâm Phàm bị trọng thương, tuy có được ý chí kiên định, cũng không cách nào ngăn cản được thất bại định sẵn. Trên đỉnh đầu, Phi Long đỉnh bắt đầu giảm tốc độ chậm lại, thân đỉnh khổng lồ cũng dần dần thu nhỏ, ngay cả con rồng bay vòng vòng quanh đó cũng bị Địa Huyền Liệt Diễm ép cho liên tục thối lui. Đến lúc này, giao chiến đã gần kết thúc. Đằng Long cốc hao hết nhân lực nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi tình cảnh khốn khó.
- Sư huynh …
Kêu nhẹ một tiếng, Phương Mộng Như vẻ mặt đau thương, dường như muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại không biết nói như thế nào. Triệu Ngọc Thanh ánh mắt quái dị, phức tạp nhìn Thái Huyền Hỏa Quy, mơ hồ toát ra một chút nghi hoặc. Lúc này đây, Triệu Ngọc Thanh vẫn trầm tĩnh như cũ, thật ra ông ta đang chờ đợi cơ hội như thế nào? Muốn làm thế nào mới có thể xoay chuyển kết cục? Phỉ Vân và Sở Văn Tân vẻ mặt nóng nảy, nhìn mấy người Lâm Phàm đang lảo đảo muốn rơi xuống, hai người đều chuẩn bị tùy lúc tiếp ứng, sớm để sinh tử ra ngoài rồi.
Cùng lúc đó, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực và Ứng Thiên Cừu đã sớm từ mặt đất bay lên, ai nấy phát xuất kết giới phòng ngự, trong không gian có hạn né tránh cực nhanh để hóa giải nhiệt độ nóng bức do Địa Huyền Liệt Diễm hình thành. Đối với tình hình trong chiến trường, năm người hiểu rõ vô cùng, chỉ cần mấy người Lâm Phàm thất bại, mọi người có mặt nơi này đều không thoát khỏi kiếp này. Vì thế mấy người Xà ma bắt đầu hối hận, nhưng hiện nay đã quá trễ rồi, bọn họ chỉ có thể kéo lê tấm thân trọng thương, nỗ lực làm những chuyện cuối cùng.
Đột nhiên, cả khu vực ánh đỏ rực hẳn, một luồng bá khí uy nghiêm ngập tràn trong từng góc nhỏ không gian, khiến cho người ta cảm thấy hít thở khó khăn. Thời khắc đó, mọi người có mặt đều phát hiện không ổn, cảm ứng được luồng sát khí trong lòng Thái Huyền Hỏa Quy cùng với một ý nghĩ muốn hủy diệt. Cùng lúc đó, Đồ Thiên ở trên không trung rên lên một tiếng, rơi rụng như lá vàng mùa thu. Sở Văn Tân la lên thất thanh, lập tức bay lên đỡ lấy thân thể của ông ta.
Sau đó, Mã Vũ Đào cũng từ trên không rơi xuống, vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng tươm ra chút máu cùng với khổ sở đau thương. Lâm Phàm, Băng Tuyết lão nhân, Tiết Phong và Tuyết Nhân vẫn còn kiên trì, bọn họ bốn người tu vi tương đối sâu, cũng chỉ lá vàng sắp rụng mà thôi. Nhìn thấy cảnh này, Xà Ma, Lam Phát Ngân Tôn, Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Ứng Thiên Cừu lập tức hoảng hốt, không khí tử vong đến gần ép cho bọn họ điên cuồng tức giận.
Vì sinh tồn, năm người ai nấy làm theo ý mình, quên đi sự mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy, bắt đầu điên cuồng bắn mình ra bên ngoài, ý đồ thoát khỏi kết giới Địa Huyền Liệt Diễm. Nhưng hành động mù quáng chỉ khiến người ta phải hối hận, năm người sau đợt mở vòng vây lần đầu thất bại, đã cảm nhận được rất sâu chi tiết này. Địa Huyền Liệt Diễm của Thái Huyền Hỏa Quy có thể thiêu hủy mọi thứ, tu vi năm người tuy bất phàm, nhưng thân thể trọng thương mà cố gắng đột phá thì kết quả mang đến chỉ khiến toàn thân trên dưới nhiều chỗ bị thiêu cháy, hỏa độc trong người tăng thêm. Thất bại quay về, Bạch Đầu Thiên Ông kêu mấy người Xà Ma, nhắc nhở:
- Tình hình chúng ta hiện nay nếu xông thẳng ra chỉ có nước chịu chết mà thôi.
Lam Phát Ngân Tôn nóng nảy cả giận nói:
- Không xông ra cũng chỉ chờ chết.
Xà Ma nhìn Bạch Đầu Thiên Ông, hỏi lại:
- Ngươi có đối sách thế nào?
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Ta vốn dự tính từ dưới đất độn thổ mà đi, nhưng Cuồng Đao thử qua rồi không ngờ lại không được.
Xà Ma hừ giọng nói:
- Nói như thế, chúng ta rơi vào ngõ cụt rồi?
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ trả lời:
- Cũng không phải nhất định như vậy, mọi người chi bằng quan sát cẩn thận vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh, lão ta dường như đang chờ đợi cơ hội nào đó.
Xà Ma nghe vậy nhìn Triệu Ngọc Thanh, trầm ngâm đáp:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không có lợi trong chuyện này.
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Ít ra đây là cơ hội duy nhất trước mắt.
Xà Ma không đáp, liếc Lam Phát Ngân Tôn, hai người đồng thời bật cười khổ sở, không phản đối gì cả. Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt nặng nề, liếc Ứng Thiên Cừu lơ lửng trên không trung, phát hiện vẻ mặt hắn tái nhợt, trong mắt toát ra vài phần hối hận.
Phía Đằng Long cốc, Phỉ Vân đỡ lấy thân thể Mã Vũ Đào, vừa truyền chân nguyên cho ông trị thương, vừa đến bên Triệu Ngọc Thanh, vẻ mặt nặng nề nói:
- Cốc chủ tiền bối, chỉ sợ chúng ta không chờ được đến cơ hội đó.
Triệu Ngọc Thanh trầm giọng đáp:
- Nếu như quả thật là vậy, đó cũng là ý trời.
Phương Mộng Như không cam lòng nói:
- Nhân định thắng thiên, chúng ta vì sao không liều mạng đánh một trận?
Triệu Ngọc Thanh liếc sư muội, giọng trầm buồn đáp:
- Thế thì sẽ khiến rất nhiều người chết ở đây.
Phương Mộng Như trả lời:
- Nhưng cho dù chúng ta không đánh, kết quả cũng không phải vậy sao?
Đau thương nhàn nhạt theo gió mà đi, có mấy phần u oán và căm hận mô tả một tâm tình nào đó. Triệu Ngọc Thanh không nói gì cả, ông không biết phải an ủi thế nào, vì thế chọn lựa né tránh. Lúc này mấy người Lâm Phàm trên không trung toàn thân chấn động, bốn luồng máu tươi tung tóe ra hệt như một dự báo, một tiếng chuông tử vong đã được gõ lên. Trên trời, rồng bay đã quay vào trong Phi Long đỉnh, Phi Long đỉnh đang xoay tròn chầm chậm nhanh chóng nhỏ lại, ánh sáng phát ra cũng ảm đạm vô cùng.
Mọi thứ dường như đã định sẵn, ai cũng không cách nào thay đổi được.
Đến lúc đó, va chạm kịch liệt phát nổ đáng sợ, khiến cho Địa Huyền Liệt Diễm đang thu nhỏ hơi dừng lại một chút, sau đó từ từ mở ra và có dấu vết tan vỡ. Đồng thời, phản kích của Ứng Thiên Cừu cũng được đồng bộ, Lục Hồn kiếm quyết nuốt hồn đoạt phách là sức mạnh cực âm cực tà, nhờ vào thế xoay tròn mà tập trung sức mạnh vào một điểm, tạo nên uy hiếp nhất định cho Địa Huyền Liệt Diễm. Phát hiện thấy tình hình như vậy, Thái Huyền Hỏa Quy khẽ hừ một tiếng, trong khi ý nghĩ thay đổi thì sức mạnh cũng dời đi, phân ra một bộ phận tập trung lên người của Ngũ Sắc Thiên Vực và Ứng Thiên Cừu, lập tức áp chế được khí thế của hai phe này.
Cũng vào lúc đó, Lâm Phàm cũng nhạy bén bắt được chút phân thần của Thái Huyền Hỏa Quy, nhanh chóng điều động chân nguyên có được, dùng niềm tin kiên định không gì lay chuyển thúc động Phi Long đỉnh, khiến nó bộc phát ánh sáng rực rỡ, lập tức đẩy kết giới Địa Huyền Liệt Diễm ra, vãn hồi được cục diện xấu. Trên không trung, rồng bay vòng vòng, gào thét trời đất, thân hình khổng lồ tắm trong lửa đỏ tỏ ra bá khí uy vũ. Thái Huyền Hỏa Quy hơi kinh ngạc, lạnh lùng liếc Lâm Phàm, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, tiếp tục tập trung tinh lực vào Phi Long đỉnh, gia cố thế công của Địa Huyền Liệt Diễm.
Cảm nhận áp lực tăng hẳn, Lâm Phàm trong lòng căng thẳng, hai mắt giận dữ trừng Thái Huyền Hỏa Quy, hai tay bắt quyết thi phép, dùng ý chí kiên định vô cùng khống chế Phi Long đỉnh phát xuất ánh vàng kim chói mắt, kháng cự lại Địa Huyền Liệt Diễm. Phía sau Lâm Phàm, Băng Tuyết lão nhân, Mã Vũ Đào, Tiết Phong, Tuyết Nhân, Đồ Thiên mặt tái nhợt, đang tận hết nỗ lực kiên trì, hy vọng có thể ổn định tình thế. Nhưng dù sao Thái Huyền Hỏa Quy quá mạnh mẽ, sáu người Lâm Phàm liên thủ, thực lực còn chưa được một nửa của Thái Huyền Hỏa Quy, tuy có Phi Long đỉnh trong tay cũng như muối bỏ bể mà thôi, khó có thể duy trì.
Nhìn tình hình giao chiến như vậy, Sở Văn Tân đầy lo lắng, bất an nói:
- Cốc chủ tiền bối, xem ra bọn họ sẽ sớm không chịu đựng nỗi, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp mới được.
Triệu Ngọc Thanh vẻ mặt nặng nề, trong lòng đầy tâm sự, ánh mắt quái dị nhìn Lâm Phàm, mày cau chặt như nối thành một đường. Phương Mộng Như thấy vẻ mặt như vậy, khẽ than:
- Sư huynh, hay là chúng ta rời đi bằng đường ngầm dưới đất, tạm thời né tránh cường địch.
Triệu Ngọc Thanh lắc đầu trả lời:
- Định mệnh sắp sẵn không cách nào né tránh, chúng ta phải đối mặt thôi.
Sở Văn Tân vội vàng nói:
- Nhưng tình thế hiện nay vô cùng bất lợi cho chúng ta, tiếp tục như vậy chỉ sợ …
Thở dài u oán, Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Chúng ta thiếu đi một cơ hội, một cơ hội có thể đảo chuyển đại cục.
Phỉ Vân nói:
- Đây là nguyên nhân chúng ta phải chờ đợi?
Triệu Ngọc Thanh đáp:
- Đúng thế, đây là nguyên nhân, chúng ta phải đánh cuộc với may rủi một lần.
Cuộc chiến giằng co vẫn tiếp tục, còn bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực và Ứng Thiên Cừu đang bị quên lãng tình cảnh lúc này như thế nào đây? Lúc này, hai phe đó vẫn đang toàn lực đột kích, ý đồ thoát khỏi tình cảnh khốn khó. Nhưng do biểu hiện của bọn họ quá khác thường khiến cho Thái Huyền Hỏa Quy coi trọng, kết quả là gặp phải đả kích chưa từng có. Trước hết, cột gió do bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên vực phát xuất bị Địa Huyền Liệt Diễm của Thái Huyền Hỏa Quy mạnh mẽ phá vỡ, cả bốn đại cao thủ trọng thương rơi xuống đất, từng người mặt mày tái nhợt, toàn thân đầy máu, bộ dạng chật vật vô cùng. Tiếp đến, kết quả của Ứng Thiên Cừu còn thảm thiết hơn, hắn dùng sức mạnh một người chống lại Thái Huyền Hỏa Quy, thiếu chút nữa đã mất mạng xuống suối vàng rồi, sau khi rơi xuống mặt đất phải mất một lúc thật lâu vẫn không ngồi dậy nổi.
Bốn bề, kết giới Địa Huyền Liệt Diễm vẫn giữ nguyên tốc độ thu nhỏ lại nhanh chóng như trước đây. Bốn người Xà Ma và Ứng Thiên Cừu không chút cam lòng, có cảm giác như anh hùng mạt lộ. Giữa không trung, mấy người Lâm Phàm đang nghiến răng nghiến lợi chống đỡ, thân thể sáu người không ngừng rung chuyển, máu tươi chói mắt từ khóe miệng từng người chảy ra, hệt như mạng sống đang trôi đi, từng bước từng bước đi vào địa ngục. Trên mặt đất, Triệu Ngọc Thanh đang quan sát nóng nảy vô cùng, mấy người Băng Thiên đang ẩn núp cũng không kềm nén được, truyền âm kiến nghị với Triệu Ngọc Thanh, chuẩn bị phái thêm cao thủ hỗ trợ Lâm Phàm vận hành Phi Long đỉnh.
Theo lý giải của mọi người, chỉ cần Phi Long đỉnh không rơi xuống, ánh vàng kim của thân đỉnh phát xuất có thể chế ngự được công kích Địa Huyền Liệt Diễm của Thái Huyền Hỏa Quy. Vấn đề hiện nay là thực lực của mấy người Lâm Phàm quá yếu, không đủ để chống lại Thái Huyền Hỏa Quy. Nếu như có đủ lực lượng, nhờ vào năng lực của Phi Long đỉnh, chắc chắn có thể đánh bại được Thái Huyền Hỏa Quy. Đối với kiến nghị này, Triệu Ngọc Thanh nhất định không chịu, kết quả khiến mọi người bất ngờ, nhưng Triệu Ngọc Thanh lại không hề giải thích gì cả. Thấy thái độ kiên quyết của Triệu Ngọc Thanh, Băng Thiên cũng không tiện ép buộc, chỉ đành tiếp tục quan sát, ẩn giấu mọi người dưới mặt đất.
Thời gian theo sự giằng co mà trôi qua. Sáu người Lâm Phàm bị trọng thương, tuy có được ý chí kiên định, cũng không cách nào ngăn cản được thất bại định sẵn. Trên đỉnh đầu, Phi Long đỉnh bắt đầu giảm tốc độ chậm lại, thân đỉnh khổng lồ cũng dần dần thu nhỏ, ngay cả con rồng bay vòng vòng quanh đó cũng bị Địa Huyền Liệt Diễm ép cho liên tục thối lui. Đến lúc này, giao chiến đã gần kết thúc. Đằng Long cốc hao hết nhân lực nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi tình cảnh khốn khó.
- Sư huynh …
Kêu nhẹ một tiếng, Phương Mộng Như vẻ mặt đau thương, dường như muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại không biết nói như thế nào. Triệu Ngọc Thanh ánh mắt quái dị, phức tạp nhìn Thái Huyền Hỏa Quy, mơ hồ toát ra một chút nghi hoặc. Lúc này đây, Triệu Ngọc Thanh vẫn trầm tĩnh như cũ, thật ra ông ta đang chờ đợi cơ hội như thế nào? Muốn làm thế nào mới có thể xoay chuyển kết cục? Phỉ Vân và Sở Văn Tân vẻ mặt nóng nảy, nhìn mấy người Lâm Phàm đang lảo đảo muốn rơi xuống, hai người đều chuẩn bị tùy lúc tiếp ứng, sớm để sinh tử ra ngoài rồi.
Cùng lúc đó, bốn đại thần tướng của Ngũ Sắc Thiên Vực và Ứng Thiên Cừu đã sớm từ mặt đất bay lên, ai nấy phát xuất kết giới phòng ngự, trong không gian có hạn né tránh cực nhanh để hóa giải nhiệt độ nóng bức do Địa Huyền Liệt Diễm hình thành. Đối với tình hình trong chiến trường, năm người hiểu rõ vô cùng, chỉ cần mấy người Lâm Phàm thất bại, mọi người có mặt nơi này đều không thoát khỏi kiếp này. Vì thế mấy người Xà ma bắt đầu hối hận, nhưng hiện nay đã quá trễ rồi, bọn họ chỉ có thể kéo lê tấm thân trọng thương, nỗ lực làm những chuyện cuối cùng.
Đột nhiên, cả khu vực ánh đỏ rực hẳn, một luồng bá khí uy nghiêm ngập tràn trong từng góc nhỏ không gian, khiến cho người ta cảm thấy hít thở khó khăn. Thời khắc đó, mọi người có mặt đều phát hiện không ổn, cảm ứng được luồng sát khí trong lòng Thái Huyền Hỏa Quy cùng với một ý nghĩ muốn hủy diệt. Cùng lúc đó, Đồ Thiên ở trên không trung rên lên một tiếng, rơi rụng như lá vàng mùa thu. Sở Văn Tân la lên thất thanh, lập tức bay lên đỡ lấy thân thể của ông ta.
Sau đó, Mã Vũ Đào cũng từ trên không rơi xuống, vẻ mặt tái nhợt, khóe miệng tươm ra chút máu cùng với khổ sở đau thương. Lâm Phàm, Băng Tuyết lão nhân, Tiết Phong và Tuyết Nhân vẫn còn kiên trì, bọn họ bốn người tu vi tương đối sâu, cũng chỉ lá vàng sắp rụng mà thôi. Nhìn thấy cảnh này, Xà Ma, Lam Phát Ngân Tôn, Bạch Đầu Thiên Ông, Tuyết Ẩn Cuồng Đao, Ứng Thiên Cừu lập tức hoảng hốt, không khí tử vong đến gần ép cho bọn họ điên cuồng tức giận.
Vì sinh tồn, năm người ai nấy làm theo ý mình, quên đi sự mạnh mẽ của Thái Huyền Hỏa Quy, bắt đầu điên cuồng bắn mình ra bên ngoài, ý đồ thoát khỏi kết giới Địa Huyền Liệt Diễm. Nhưng hành động mù quáng chỉ khiến người ta phải hối hận, năm người sau đợt mở vòng vây lần đầu thất bại, đã cảm nhận được rất sâu chi tiết này. Địa Huyền Liệt Diễm của Thái Huyền Hỏa Quy có thể thiêu hủy mọi thứ, tu vi năm người tuy bất phàm, nhưng thân thể trọng thương mà cố gắng đột phá thì kết quả mang đến chỉ khiến toàn thân trên dưới nhiều chỗ bị thiêu cháy, hỏa độc trong người tăng thêm. Thất bại quay về, Bạch Đầu Thiên Ông kêu mấy người Xà Ma, nhắc nhở:
- Tình hình chúng ta hiện nay nếu xông thẳng ra chỉ có nước chịu chết mà thôi.
Lam Phát Ngân Tôn nóng nảy cả giận nói:
- Không xông ra cũng chỉ chờ chết.
Xà Ma nhìn Bạch Đầu Thiên Ông, hỏi lại:
- Ngươi có đối sách thế nào?
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Ta vốn dự tính từ dưới đất độn thổ mà đi, nhưng Cuồng Đao thử qua rồi không ngờ lại không được.
Xà Ma hừ giọng nói:
- Nói như thế, chúng ta rơi vào ngõ cụt rồi?
Bạch Đầu Thiên Ông chần chừ trả lời:
- Cũng không phải nhất định như vậy, mọi người chi bằng quan sát cẩn thận vẻ mặt của Triệu Ngọc Thanh, lão ta dường như đang chờ đợi cơ hội nào đó.
Xà Ma nghe vậy nhìn Triệu Ngọc Thanh, trầm ngâm đáp:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không có lợi trong chuyện này.
Bạch Đầu Thiên Ông đáp:
- Ít ra đây là cơ hội duy nhất trước mắt.
Xà Ma không đáp, liếc Lam Phát Ngân Tôn, hai người đồng thời bật cười khổ sở, không phản đối gì cả. Tuyết Ẩn Cuồng Đao vẻ mặt nặng nề, liếc Ứng Thiên Cừu lơ lửng trên không trung, phát hiện vẻ mặt hắn tái nhợt, trong mắt toát ra vài phần hối hận.
Phía Đằng Long cốc, Phỉ Vân đỡ lấy thân thể Mã Vũ Đào, vừa truyền chân nguyên cho ông trị thương, vừa đến bên Triệu Ngọc Thanh, vẻ mặt nặng nề nói:
- Cốc chủ tiền bối, chỉ sợ chúng ta không chờ được đến cơ hội đó.
Triệu Ngọc Thanh trầm giọng đáp:
- Nếu như quả thật là vậy, đó cũng là ý trời.
Phương Mộng Như không cam lòng nói:
- Nhân định thắng thiên, chúng ta vì sao không liều mạng đánh một trận?
Triệu Ngọc Thanh liếc sư muội, giọng trầm buồn đáp:
- Thế thì sẽ khiến rất nhiều người chết ở đây.
Phương Mộng Như trả lời:
- Nhưng cho dù chúng ta không đánh, kết quả cũng không phải vậy sao?
Đau thương nhàn nhạt theo gió mà đi, có mấy phần u oán và căm hận mô tả một tâm tình nào đó. Triệu Ngọc Thanh không nói gì cả, ông không biết phải an ủi thế nào, vì thế chọn lựa né tránh. Lúc này mấy người Lâm Phàm trên không trung toàn thân chấn động, bốn luồng máu tươi tung tóe ra hệt như một dự báo, một tiếng chuông tử vong đã được gõ lên. Trên trời, rồng bay đã quay vào trong Phi Long đỉnh, Phi Long đỉnh đang xoay tròn chầm chậm nhanh chóng nhỏ lại, ánh sáng phát ra cũng ảm đạm vô cùng.
Mọi thứ dường như đã định sẵn, ai cũng không cách nào thay đổi được.
/1040
|