Âm thầm tiến đến, Tân Nguyệt nhìn Thiên Tàm trong lồng sáng, vẻ mặt kỳ lạ nói:
- Từ thời khắc ta thả ngươi ra ngoài, vậng mạng của chúng ta đã bắt đầu định sẵn rồi.
Dường như nghe được tiếng của Tân Nguyệt, Thiên Tàm giận dữ nói:
- Có ngon thì thả ta ra, chúng ta so tài quang minh chính đại.
Tân Nguyệt hờ hững đáp:
- Mùi vị hối hận có phải không thỏa hết lòng, nếu không thì sao phải để lại hận thù?
Thiên Tàm giận dữ đáp:
- Chớ có đắc ý, tổ phụ ta sẽ không tha cho các ngươi. Ông ấy sẽ khiến các ngươi muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.
Tân Nguyệt lạnh lẽo đáp:
- Nếu như ngươi cho là có thể áp dụng phương thức này mà khiến ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thì ngươi đã coi thường ta quá rồi. Tuy nhiên, ta có thể dùng ngươi để uy hiếp Thiên Tàm lão tổ, nhưng vẫn không thèm làm vậy. Bây giờ, ta trước tiên tiêu diệt ngươi đã.
Ý niệm vừa thoáng động, lưới sáng liền thu nhỏ. Thiên Ly thần kiếm đại biểu cho đạo hủy diệt đủ sức tiêu diệt mọi nguyên thần. Thiên Tàm cảm nhận được uy hiếp, thu lại thành một chùm, dùng niềm tin kiên định làm cơ sở để chống lại sự tấn công của Thiên Ly thần kiếm.
Lúc này, Dao Quang đã thu thập xong Đằng Phi, khi phát hiện được hành động của Tân Nguyệt liền truyền âm nói:
- Tân Nguyệt, lúc này giết hắn thì quá vội vàng, chi bằng chậm lại trước đã, nói không chừng lát nữa còn có chỗ sử dụng.
Tân Nguyệt gật nhẹ, vẻ mặt bình thản tiếp tục thúc động Thiên Ly thần kiếm để nuốt lấy nguyên thần Thiên Tàm. Đối với Tân Nguyệt, Thiên Tàm lúc này vẫn còn có uy hiếp rất lớn. Để tránh bị y tháo chạy, Tân Nguyệt dự tính trước hết đánh nguyên thần y trọng thương, hủy đi tu vi hai ngàn năm của y, chỉ lưu lại cho y chút hơi tàn. Như vậy, cho dù Thiên Tàm được Thiên Tàm lão tổ cứu đi, sau này cũng không cách gì hại người. Đến lúc này, trận chiến giữa Tân Nguyệt và Thiên Tàm tạm thời kết thúc, tiếp theo Dao Quang, Tân Nguyệt trở thành người giành được thắng lợi thứ hai.
Cũng đúng lúc này, cuộc chiến giữa Vũ Điệp và Thải Điệp tiên tử vẫn còn tiếp tục. Ban đầu, Vũ Điệp dùng khí băng lạnh đông cứng Thải Điệp tiên tử, mà Thải Điệp tiên tử lại kéo kén trùm lấy mình, dùng cách này để chống lại công kích của Vũ Điệp. Đối với tình hình như vậy, Vũ Điệp chuyển biến phương thức, phất tay đánh nát băng cứng quanh người Thải Điệp tiên tử, khiến nàng ta phải chính diện nghênh địch. Phi thân lên không, Thải Điệp tiên tử vẻ mặt nặng nề, hai tay mười ngón co lại búng, những sợi Câu Hồn ti tuyến hệt như kiếm khí sắc bén đan xen kết lại phân cắt khu vực chung quanh thành những phần riêng biệt để ngăn cản Vũ Điệp tiến đến gần.
Bật cười lạnh, Vũ Điệp co tay phản kích, chỉ kình sắc bén ẩn chứa khí cực lạnh nghênh đón Câu Hồn ti tuyến của Thải Điệp tiên tử. Lúc này, hai loại sức mạnh gặp nhau giữa không trung, bộc phát hoa lửa rực rỡ tràn ngập khí lạnh. Do bản tính sợ lạnh, Thải Điệp tiên tử không cách nào sống trong giá rét lâu được, nàng ta phải không ngừng chuyển biến phương vị để duy trì thể năng bản thân. Vũ Điệp hiểu rõ nhược điểm này của Thải Điệp tiên tử, lập tức thiết kế kết giới băng lạnh, dùng để ngăn cản Thải Điệp tiên tử chạy thoát.
Nhưng thân là một trong bốn đại hung sát của Hắc Ngục sâm lâm, sự đáng sợ và vẻ xinh đẹp bên ngoài của nàng ta hoàn toàn phản ngược, Câu Hồn ti tuyến của nàng ta không gì chống được, có thể phá vỡ mọi kết giới vật lý, dễ dàng đánh nát thế công của Vũ Điệp. Tung mình lùi lại, Thải Điệp tiên tử liếc nhanh tình hình chung quanh, sau khi phát hiện tình trạng của Đằng Phi và Thiên Tàm đều không ổn, trong lòng lập tức nảy sinh ý bỏ đi, vì thế tính toán phải rút lui thế nào?
Vũ Điệp chăm chú nhìn vào hai mắt của Thải Điệp tiên tử, hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn bỏ chạy?
Thải Điệp tiên tử cười tươi như hoa, dịu dàng đáp:
- Theo duyên mà gặp, duyên tan thì chia tay, ngươi hà tất phải quá quan tâm vậy?
Vũ Điệp cười lạnh nói:
- Có một số chuyện một khi đã làm rồi thì không còn chỗ để quay đầu.
Thải Điệp tiên tử không cho là vậy trả lời:
- Chuyện là do người, chỉ cần nỗ lực, mọi thứ đều có hy vọng phản hồi.
Còn đang nói, Thải Điệp tiên tử đột nhiên dời ngang vài trượng, xuất hiện trước mặt của Vũ Điệp, hai tay bắt chéo đẩy ra ập thẳng đến chỗ yếu hại trên ngực Vũ Điệp.
Khẽ hừ một tiếng, Vũ Điệp không né không tránh, hai tay thu thế đánh ra, thẳng thắn đỡ lấy một chiêu này của Thải Điệp tiên tử. Lập tức, hai luồng sức mạnh gặp nhau, tức thì tạo nên tiếng nổ điếc tai, dòng khí khuếch tán lập tức kích hóa hình thành sương khói đen ngòm, cùng với chớp điện lấp lánh, tức thì hất bay Vũ Điệp. Vũ Điệp hiện lên vẻ kinh ngạc trên mặt, nụ cười đẹp như phù dung ánh lên trong đáy mắt của Thải Điệp tiên tử. Kết quả này khiến mọi người bất ngờ, ít nhất Vũ Điệp cũng không muốn tin như vậy.
Đảo người quay cuồng, Vũ Điệp nhanh chóng ổn định thân thể, trong mắt ánh lạnh toát ra, giận dữ nhìn Thải Điệp tiên tử. Bật cười tà mị, Thải Điệp tiên tử tung mình bay lên, thân thể mảnh khảnh đảo chuyển giữa không trung, đang dùng tốc độ cực nhanh để bay thẳng ra ngoài. Vũ Điệp nhìn thấy vậy, hận dồn xuống trong lòng, hai tay bắt quyết trước ngực, toàn thân ánh trắng hội tụ. Chớp mắt, trên người Vũ Điệp bộc phát hào quang như mặt trời, bốn bề cuồng phong hội tụ lại, theo sự khống chế của nàng nhanh chóng ngưng tụ thành một cột gió, rít lên một tiếng liền quấn lấy Thải Điệp tiên tử muốn bỏ chạy.
Tung mình đuổi gấp theo, thân pháp cực nhanh. Vũ Điệp sau khi rút ngắn cự ly với địch nhân, song chưởng múa lên cực nhanh, bóng chưởng dày đặc đan xen phập phồng cùng với khí cực lạnh cuồn cuộn ập đến, hình thành một kết giới băng tuyết, chớp mắt đã đóng băng thân thể của Thải Điệp tiên tử. Đến trên đỉnh đầu của Thải Điệp tiên tử, Vũ Điệp toàn thân dựng hẳn lên, tay phải giơ cao thành đao chém xuống với làn băng sắc như đao bén, chỉ một cái đã phá băng hung hăng chém trúng vào thân thể của Thải Điệp tiên tử.
Rên lên một tiếng, Thải Điệp tiên tử lập tức rơi thẳng xuống đất, băng đóng trên người vỡ nát, cơ thể huyết nhục bị đả kích đáng sợ. Tung mình bay lên, Thải Điệp tiên tử hành động cực nhanh, trong mắt xinh đẹp bừng bừng lửa giận, cả khuôn mặt đều vặn vẹo biến hình.
- Ngươi sẽ vì chuyện này mà hối hận!
Giọng nói sắc bén, ý thù hận rõ đến kinh người, biểu lộ đầy đủ sự cừu hận trong lòng của Thải Điệp tiên tử. Vũ Điệp lạnh lẽo như băng phản bác lại:
- Khi ngươi nói câu này thì ngươi đã hối hận trong lòng.
Thải Điệp tiên tử hừ giận một tiếng, cười gằn nói:
- Không cần phải đắc ý quá, bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi.
Tung mình bay lên, Thải Điệp tiên tử thân pháp cực nhanh, chớp mắt đã vượt qua được cự ly vài trượng xuất hiện trước mắt Vũ Điệp, hai tay múa lên nhanh chóng, vô số Câu Hồn ti tuyến tung hoành đan xen, tạo thành một lưới sáng hoàn chỉnh chụp thẳng đến Vũ Điệp. Đối mặt với công kích bất ngờ, Vũ Điệp ánh mắt hơi kinh hãi, thân thể chuyển mình giữa không trung, hai tay bắt chéo múa lên, phát xuất ra bóng chưởng dày đặc ngưng tụ quanh người thành một cột gió ẩn chứa một lượng lớn khí băng lạnh.
Chớp mắt sau, Câu Hồn ti tuyến đã gặp phải cột gió, sợi tơ không gì chống nỗi trong tình trạng bị cuốn tròn đã có một bộ phận bị đẩy ra biên, một phần va chạm vào trên cột gió, còn một bộ phận bị khí băng lạnh tiêu hủy. Như vậy, phản kích của Vũ Điệp đã có hiệu quả làm thay đổi cục diện. Bật cười giận một tiếng, Thải Điệp tiên tử tung mình bay lên, xoay tròn ngược chiều với Vũ Điệp, hai tay bắt chéo múa lên, chỉ chốc lát đã hình thành một lưới sáng thu nhỏ như cột gió cũng đang thu nhỏ.
Phát hiện được nguy hiểm, Vũ Điệp trong lòng nghĩ nhanh, sau khi tính toán giây lát, thân thể chuyển động ngồi xếp bằng giữa không trung, thúc động Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, lập tức đẩy tu vi bản thân lên đến cực hạn. Lúc này, bộ dạng Vũ Điệp trang nghiêm, toàn thân ánh trắng lấp lánh, chân nguyên trong cơ thể toàn bộ phóng ra ngoài, dung hợp thành một thể với khí cực lạnh trong trời đất, hình thành một loại cảnh giới người hợp nhất với trời. Đương nhiên, đây chỉ là một dạng biểu tượng, Vũ Điệp lúc này còn chưa cách nào thật sự đạt đến cảnh giới hợp nhất người và trời, bởi vì thân thể của nàng còn chưa chịu được. Nhưng cho dù là như vậy, khí thế lúc này Vũ Điệp thể hiện ra cũng là kinh người vô cùng.
Bốn bề, cột gió đột nhiên ngưng lại, biến thành một bức tượng băng, một luồng sức mạnh ăn mòn của băng đáng sợ đang nhanh chóng khuếch tán, đến nơi nào thì vạn vật trở thành băng, ngưng đọng không gian quanh đó. Một chiêu này, đến cực mạnh, khí thế huy hoàng, từ khi Vũ Điệp xuất đạo đến nay, lần đầu tiên dốc hết toàn lực, đưa Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết đến cực hạn để phát xuất một chiêu. Cảm nhận nhiệt độ chợt hạ xuống, Thải Điệp tiên tử thầm nói không ổn, thân thể xoay tròn đột nhiên giảm tốc độ khiến nàng ta ý thức được nguy hiểm. Đối mặt với tình hình bất ngờ như vậy, Thải Điệp tiên tử không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng làm một điều ngu xuẩn nhất, tăng sức lực đến cực hạn để phát xuất một chiêu cực mạnh.
Thời khắc đó, Thải Điệp tiên tử tăng cao sức xoay tròn, khắc phục được trở ngại do khí lạnh đóng băng, cả người chuyển động cực cao, chớp mắt đã đạt đến mức hóa thành ánh sáng. Lúc này, Thải Điệp tiên tử kêu lớn điên cuồng, thân thể chuyển động đột nhiên hóa thành bướm, múa đôi cánh xinh đẹp liên tục múa lên ba lần hướng đến Vũ Điệp. Đến lúc đó, cuồng phong gào thét, ánh sáng chớp tắt, sóng ánh sáng đan xen nhấp nhô dao động, tạo thành một cảnh tượng diễm lệ vây phủ quanh người Vũ Điệp.
Nhìn cẩn thận, cánh của Thải Điệp tiên tử lấp lánh ánh sáng bốn màu, tạo thành một hình ảnh kỳ lạ, hệt như rồng bay trên biển mây lúc ẩn lúc hiện, lại giống phượng tung cánh chim bay ngang trời vút tận trên cao. Mỗi khi cánh múa lên, những hình ảnh kỳ dị đó lại trở nên sống động do vô số tơ tằm tạo thành, biến ra rồng bay phượng múa, thoát khỏi sự trói buộc trên cánh xông thẳng đến Vũ Điệp để phát động công kích đặc thù. Để tiêu diệt Vũ Điệp, Thải Điệp tiên tử liên tục ba lần múa cánh, khoảng cách giữa hai lần rất ngắn, chỉ tăng cường sức mạnh công kích.
Đối mặt với tình hình này, Vũ Điệp không chút kinh hoàng, giữ tâm trạng bình tĩnh, toàn tâm toàn ý thúc động pháp quyết, ý thức theo dõi Thải Điệp tiên tử chặt chẽ. Chớp mắt, khí cực lạnh và rồng bay phượng múa gặp nhau, lưỡi rồng mỏ phượng nhấp nhô đan xen, chống cự lại sức xâm hại của khí lạnh, hình thành một cục diện giằng co. Bốn bề, cuồng phong gào thét, ánh sáng lóe khắp nơi, chớp điện gào thét cùng với tiếng sấm điếc tai tạo thành một cảnh tượng chấn động lòng người.
- Từ thời khắc ta thả ngươi ra ngoài, vậng mạng của chúng ta đã bắt đầu định sẵn rồi.
Dường như nghe được tiếng của Tân Nguyệt, Thiên Tàm giận dữ nói:
- Có ngon thì thả ta ra, chúng ta so tài quang minh chính đại.
Tân Nguyệt hờ hững đáp:
- Mùi vị hối hận có phải không thỏa hết lòng, nếu không thì sao phải để lại hận thù?
Thiên Tàm giận dữ đáp:
- Chớ có đắc ý, tổ phụ ta sẽ không tha cho các ngươi. Ông ấy sẽ khiến các ngươi muốn sống không được, muốn chết chẳng xong.
Tân Nguyệt lạnh lẽo đáp:
- Nếu như ngươi cho là có thể áp dụng phương thức này mà khiến ta sẽ bỏ qua cho ngươi, thì ngươi đã coi thường ta quá rồi. Tuy nhiên, ta có thể dùng ngươi để uy hiếp Thiên Tàm lão tổ, nhưng vẫn không thèm làm vậy. Bây giờ, ta trước tiên tiêu diệt ngươi đã.
Ý niệm vừa thoáng động, lưới sáng liền thu nhỏ. Thiên Ly thần kiếm đại biểu cho đạo hủy diệt đủ sức tiêu diệt mọi nguyên thần. Thiên Tàm cảm nhận được uy hiếp, thu lại thành một chùm, dùng niềm tin kiên định làm cơ sở để chống lại sự tấn công của Thiên Ly thần kiếm.
Lúc này, Dao Quang đã thu thập xong Đằng Phi, khi phát hiện được hành động của Tân Nguyệt liền truyền âm nói:
- Tân Nguyệt, lúc này giết hắn thì quá vội vàng, chi bằng chậm lại trước đã, nói không chừng lát nữa còn có chỗ sử dụng.
Tân Nguyệt gật nhẹ, vẻ mặt bình thản tiếp tục thúc động Thiên Ly thần kiếm để nuốt lấy nguyên thần Thiên Tàm. Đối với Tân Nguyệt, Thiên Tàm lúc này vẫn còn có uy hiếp rất lớn. Để tránh bị y tháo chạy, Tân Nguyệt dự tính trước hết đánh nguyên thần y trọng thương, hủy đi tu vi hai ngàn năm của y, chỉ lưu lại cho y chút hơi tàn. Như vậy, cho dù Thiên Tàm được Thiên Tàm lão tổ cứu đi, sau này cũng không cách gì hại người. Đến lúc này, trận chiến giữa Tân Nguyệt và Thiên Tàm tạm thời kết thúc, tiếp theo Dao Quang, Tân Nguyệt trở thành người giành được thắng lợi thứ hai.
Cũng đúng lúc này, cuộc chiến giữa Vũ Điệp và Thải Điệp tiên tử vẫn còn tiếp tục. Ban đầu, Vũ Điệp dùng khí băng lạnh đông cứng Thải Điệp tiên tử, mà Thải Điệp tiên tử lại kéo kén trùm lấy mình, dùng cách này để chống lại công kích của Vũ Điệp. Đối với tình hình như vậy, Vũ Điệp chuyển biến phương thức, phất tay đánh nát băng cứng quanh người Thải Điệp tiên tử, khiến nàng ta phải chính diện nghênh địch. Phi thân lên không, Thải Điệp tiên tử vẻ mặt nặng nề, hai tay mười ngón co lại búng, những sợi Câu Hồn ti tuyến hệt như kiếm khí sắc bén đan xen kết lại phân cắt khu vực chung quanh thành những phần riêng biệt để ngăn cản Vũ Điệp tiến đến gần.
Bật cười lạnh, Vũ Điệp co tay phản kích, chỉ kình sắc bén ẩn chứa khí cực lạnh nghênh đón Câu Hồn ti tuyến của Thải Điệp tiên tử. Lúc này, hai loại sức mạnh gặp nhau giữa không trung, bộc phát hoa lửa rực rỡ tràn ngập khí lạnh. Do bản tính sợ lạnh, Thải Điệp tiên tử không cách nào sống trong giá rét lâu được, nàng ta phải không ngừng chuyển biến phương vị để duy trì thể năng bản thân. Vũ Điệp hiểu rõ nhược điểm này của Thải Điệp tiên tử, lập tức thiết kế kết giới băng lạnh, dùng để ngăn cản Thải Điệp tiên tử chạy thoát.
Nhưng thân là một trong bốn đại hung sát của Hắc Ngục sâm lâm, sự đáng sợ và vẻ xinh đẹp bên ngoài của nàng ta hoàn toàn phản ngược, Câu Hồn ti tuyến của nàng ta không gì chống được, có thể phá vỡ mọi kết giới vật lý, dễ dàng đánh nát thế công của Vũ Điệp. Tung mình lùi lại, Thải Điệp tiên tử liếc nhanh tình hình chung quanh, sau khi phát hiện tình trạng của Đằng Phi và Thiên Tàm đều không ổn, trong lòng lập tức nảy sinh ý bỏ đi, vì thế tính toán phải rút lui thế nào?
Vũ Điệp chăm chú nhìn vào hai mắt của Thải Điệp tiên tử, hừ lạnh nói:
- Ngươi muốn bỏ chạy?
Thải Điệp tiên tử cười tươi như hoa, dịu dàng đáp:
- Theo duyên mà gặp, duyên tan thì chia tay, ngươi hà tất phải quá quan tâm vậy?
Vũ Điệp cười lạnh nói:
- Có một số chuyện một khi đã làm rồi thì không còn chỗ để quay đầu.
Thải Điệp tiên tử không cho là vậy trả lời:
- Chuyện là do người, chỉ cần nỗ lực, mọi thứ đều có hy vọng phản hồi.
Còn đang nói, Thải Điệp tiên tử đột nhiên dời ngang vài trượng, xuất hiện trước mặt của Vũ Điệp, hai tay bắt chéo đẩy ra ập thẳng đến chỗ yếu hại trên ngực Vũ Điệp.
Khẽ hừ một tiếng, Vũ Điệp không né không tránh, hai tay thu thế đánh ra, thẳng thắn đỡ lấy một chiêu này của Thải Điệp tiên tử. Lập tức, hai luồng sức mạnh gặp nhau, tức thì tạo nên tiếng nổ điếc tai, dòng khí khuếch tán lập tức kích hóa hình thành sương khói đen ngòm, cùng với chớp điện lấp lánh, tức thì hất bay Vũ Điệp. Vũ Điệp hiện lên vẻ kinh ngạc trên mặt, nụ cười đẹp như phù dung ánh lên trong đáy mắt của Thải Điệp tiên tử. Kết quả này khiến mọi người bất ngờ, ít nhất Vũ Điệp cũng không muốn tin như vậy.
Đảo người quay cuồng, Vũ Điệp nhanh chóng ổn định thân thể, trong mắt ánh lạnh toát ra, giận dữ nhìn Thải Điệp tiên tử. Bật cười tà mị, Thải Điệp tiên tử tung mình bay lên, thân thể mảnh khảnh đảo chuyển giữa không trung, đang dùng tốc độ cực nhanh để bay thẳng ra ngoài. Vũ Điệp nhìn thấy vậy, hận dồn xuống trong lòng, hai tay bắt quyết trước ngực, toàn thân ánh trắng hội tụ. Chớp mắt, trên người Vũ Điệp bộc phát hào quang như mặt trời, bốn bề cuồng phong hội tụ lại, theo sự khống chế của nàng nhanh chóng ngưng tụ thành một cột gió, rít lên một tiếng liền quấn lấy Thải Điệp tiên tử muốn bỏ chạy.
Tung mình đuổi gấp theo, thân pháp cực nhanh. Vũ Điệp sau khi rút ngắn cự ly với địch nhân, song chưởng múa lên cực nhanh, bóng chưởng dày đặc đan xen phập phồng cùng với khí cực lạnh cuồn cuộn ập đến, hình thành một kết giới băng tuyết, chớp mắt đã đóng băng thân thể của Thải Điệp tiên tử. Đến trên đỉnh đầu của Thải Điệp tiên tử, Vũ Điệp toàn thân dựng hẳn lên, tay phải giơ cao thành đao chém xuống với làn băng sắc như đao bén, chỉ một cái đã phá băng hung hăng chém trúng vào thân thể của Thải Điệp tiên tử.
Rên lên một tiếng, Thải Điệp tiên tử lập tức rơi thẳng xuống đất, băng đóng trên người vỡ nát, cơ thể huyết nhục bị đả kích đáng sợ. Tung mình bay lên, Thải Điệp tiên tử hành động cực nhanh, trong mắt xinh đẹp bừng bừng lửa giận, cả khuôn mặt đều vặn vẹo biến hình.
- Ngươi sẽ vì chuyện này mà hối hận!
Giọng nói sắc bén, ý thù hận rõ đến kinh người, biểu lộ đầy đủ sự cừu hận trong lòng của Thải Điệp tiên tử. Vũ Điệp lạnh lẽo như băng phản bác lại:
- Khi ngươi nói câu này thì ngươi đã hối hận trong lòng.
Thải Điệp tiên tử hừ giận một tiếng, cười gằn nói:
- Không cần phải đắc ý quá, bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi.
Tung mình bay lên, Thải Điệp tiên tử thân pháp cực nhanh, chớp mắt đã vượt qua được cự ly vài trượng xuất hiện trước mắt Vũ Điệp, hai tay múa lên nhanh chóng, vô số Câu Hồn ti tuyến tung hoành đan xen, tạo thành một lưới sáng hoàn chỉnh chụp thẳng đến Vũ Điệp. Đối mặt với công kích bất ngờ, Vũ Điệp ánh mắt hơi kinh hãi, thân thể chuyển mình giữa không trung, hai tay bắt chéo múa lên, phát xuất ra bóng chưởng dày đặc ngưng tụ quanh người thành một cột gió ẩn chứa một lượng lớn khí băng lạnh.
Chớp mắt sau, Câu Hồn ti tuyến đã gặp phải cột gió, sợi tơ không gì chống nỗi trong tình trạng bị cuốn tròn đã có một bộ phận bị đẩy ra biên, một phần va chạm vào trên cột gió, còn một bộ phận bị khí băng lạnh tiêu hủy. Như vậy, phản kích của Vũ Điệp đã có hiệu quả làm thay đổi cục diện. Bật cười giận một tiếng, Thải Điệp tiên tử tung mình bay lên, xoay tròn ngược chiều với Vũ Điệp, hai tay bắt chéo múa lên, chỉ chốc lát đã hình thành một lưới sáng thu nhỏ như cột gió cũng đang thu nhỏ.
Phát hiện được nguy hiểm, Vũ Điệp trong lòng nghĩ nhanh, sau khi tính toán giây lát, thân thể chuyển động ngồi xếp bằng giữa không trung, thúc động Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết, lập tức đẩy tu vi bản thân lên đến cực hạn. Lúc này, bộ dạng Vũ Điệp trang nghiêm, toàn thân ánh trắng lấp lánh, chân nguyên trong cơ thể toàn bộ phóng ra ngoài, dung hợp thành một thể với khí cực lạnh trong trời đất, hình thành một loại cảnh giới người hợp nhất với trời. Đương nhiên, đây chỉ là một dạng biểu tượng, Vũ Điệp lúc này còn chưa cách nào thật sự đạt đến cảnh giới hợp nhất người và trời, bởi vì thân thể của nàng còn chưa chịu được. Nhưng cho dù là như vậy, khí thế lúc này Vũ Điệp thể hiện ra cũng là kinh người vô cùng.
Bốn bề, cột gió đột nhiên ngưng lại, biến thành một bức tượng băng, một luồng sức mạnh ăn mòn của băng đáng sợ đang nhanh chóng khuếch tán, đến nơi nào thì vạn vật trở thành băng, ngưng đọng không gian quanh đó. Một chiêu này, đến cực mạnh, khí thế huy hoàng, từ khi Vũ Điệp xuất đạo đến nay, lần đầu tiên dốc hết toàn lực, đưa Băng Huyền Ngọc Hoa thần quyết đến cực hạn để phát xuất một chiêu. Cảm nhận nhiệt độ chợt hạ xuống, Thải Điệp tiên tử thầm nói không ổn, thân thể xoay tròn đột nhiên giảm tốc độ khiến nàng ta ý thức được nguy hiểm. Đối mặt với tình hình bất ngờ như vậy, Thải Điệp tiên tử không dám nghĩ nhiều, nhanh chóng làm một điều ngu xuẩn nhất, tăng sức lực đến cực hạn để phát xuất một chiêu cực mạnh.
Thời khắc đó, Thải Điệp tiên tử tăng cao sức xoay tròn, khắc phục được trở ngại do khí lạnh đóng băng, cả người chuyển động cực cao, chớp mắt đã đạt đến mức hóa thành ánh sáng. Lúc này, Thải Điệp tiên tử kêu lớn điên cuồng, thân thể chuyển động đột nhiên hóa thành bướm, múa đôi cánh xinh đẹp liên tục múa lên ba lần hướng đến Vũ Điệp. Đến lúc đó, cuồng phong gào thét, ánh sáng chớp tắt, sóng ánh sáng đan xen nhấp nhô dao động, tạo thành một cảnh tượng diễm lệ vây phủ quanh người Vũ Điệp.
Nhìn cẩn thận, cánh của Thải Điệp tiên tử lấp lánh ánh sáng bốn màu, tạo thành một hình ảnh kỳ lạ, hệt như rồng bay trên biển mây lúc ẩn lúc hiện, lại giống phượng tung cánh chim bay ngang trời vút tận trên cao. Mỗi khi cánh múa lên, những hình ảnh kỳ dị đó lại trở nên sống động do vô số tơ tằm tạo thành, biến ra rồng bay phượng múa, thoát khỏi sự trói buộc trên cánh xông thẳng đến Vũ Điệp để phát động công kích đặc thù. Để tiêu diệt Vũ Điệp, Thải Điệp tiên tử liên tục ba lần múa cánh, khoảng cách giữa hai lần rất ngắn, chỉ tăng cường sức mạnh công kích.
Đối mặt với tình hình này, Vũ Điệp không chút kinh hoàng, giữ tâm trạng bình tĩnh, toàn tâm toàn ý thúc động pháp quyết, ý thức theo dõi Thải Điệp tiên tử chặt chẽ. Chớp mắt, khí cực lạnh và rồng bay phượng múa gặp nhau, lưỡi rồng mỏ phượng nhấp nhô đan xen, chống cự lại sức xâm hại của khí lạnh, hình thành một cục diện giằng co. Bốn bề, cuồng phong gào thét, ánh sáng lóe khắp nơi, chớp điện gào thét cùng với tiếng sấm điếc tai tạo thành một cảnh tượng chấn động lòng người.
/1040
|