Trong Tuyết Lang cốc, Lâm Phàm và Linh Hoa thủ thế với năm con gấu Bắc Cực tỏ ra rất vô vị.
Nhưng trong động Thiên Lân và Tân Nguyệt lại từng bước hung hiểm, ngầm ẩn chứa sát cơ.
Rời khỏi khu vực cửa vào ở ngôi Thiên, Thiên Lân và Tân Nguyệt tiến vào khu vực thuộc ngôi Địa.
Tình hình ở khu vực này không ngờ ngược hẳn khu vực ngôi Thiên, ập vào mắt toàn là núi non kỳ lạ, sông lớn hồ rộng, cảnh đẹp lộng lẫy khiến cho Thiên Lân và Tân Nguyệt từ nhỏ đến lớn sống trên Băng Nguyên cảm thấy rất mới lạ.
Quan sát cảnh trí bốn bề, Thiên Lân hơi nhớ chuyện xưa nói:
- Đợi lúc nào có thời gian, ta dẫn nàng đi chơi tam sơn ngũ nhạc, thưởng thức cảnh sắc biển rộng sông dài.
Tân Nguyệt vẻ mặt hơi thay đổi, nhỏ nhẹ nói:
- Lúc đó có lẽ có nhiều thứ sẽ ràng buộc ánh mắt của ngươi rồi.
Thiên Lân hiểu ý nàng, trịnh trọng nói:
- Thế gian có nhiều thứ xinh đẹp, nhưng có thể làm bạn với ta suốt đời lại chỉ có một ít. Nàng là một trong số đó.
Tân Nguyệt cười cười, đổi sang chuyện khác:
- Cảnh tượng nơi này khiến người ta muốn tiến lên, nhưng lại là hư ảo, nó đối với chúng ta chỉ là một loại chướng ngại vật.
Thiên Lân tán đồng nói:
- Đúng thế, chúng ta lúc này … Không được!
Giọng nói chuyển hẳn, Thiên Lân đột nhiên nghiêm túc, dừng lại nhìn khắp bốn phía.
Tân Nguyệt cảm thấy hắn khác thường, nhẹ giọng hỏi:
- Sao vậy, có gì không đúng sao?
Thiên Lân vẻ mặt âm trầm đáp:
- Ta quên mất một chỗ quan trọng, bây giờ chúng ta đã rơi vào cục diện bất lợi.
Tân Nguyệt an ủi:
- Không cần gấp, chúng ta có thể nghĩ biện pháp bổ cứu.
Thiên Lân gật nhẹ đầu, vừa quan sát tình hình chung quanh, vừa giải thích:
- Tình hình đại khái của Tam Tài trận pháp ta đã nói qua trước đây, nhưng ta sơ ý quên mất một chuyện quan trọng, đó chính là trận pháp này chia thành ba khu vực Thiên Địa Nhân.
Trong đó Thiên, Nhân hai khu chỉ là ảo tượng và dục vọng mà thôi, nhưng khu “Địa” lại ẩn chứa sát cơ.
Trước đây, trên đường chúng ta đi xuống, đi qua mỗi tầng đều có vô số huyệt động, không lưu ý sẽ lạc đường.
Đây chính là địa lợi.
Bây giờ chúng ta ở trong hoàn cảnh như vậy, ngoại trừ việc phải tìm sinh lộ từ trong mê cung động huyệt ra, còn phải đề phòng cơ quan bẫy rập ở nơi này.
Tân Nguyệt không hiểu hỏi lại:
- Ngươi nói không rõ ràng chút nào, thật ra ngươi đang lo lắng chuyện gì đây?
Thiên Lân thở dài nhè nhẹ nói:
- Cảnh tượng trước mắt hiện nay như hồ rộng sông dài đều là ảo tượng, nhưng núi non đá tảng lại không nhất định là ảo ảnh. Bọn chúng có thể tùy lúc xuất hiện, dùng phương thức khác nhau để vây khốn chúng ta, thậm chí có thể đưa chúng ta vào trong đất chết.
Tân Nguyệt thất kinh, hô nhẹ:
- Thật sự thần kỳ như vậy chăng? Có phải … Ồ … Nhìn kìa!
Còn đang nói, hai bên trái phải của Tân Nguyệt và Thiên Lân đột nhiên xuất hiện hai ngọn núi, đang nhanh chóng hợp lại với nhau, ý đồ kẹp chết hai người.
Phát ra một chưởng, Tân Nguyệt phát ra chưởng lực mạnh mẽ dường như đánh lui hai ngọn núi kia, nhưng chưởng lực vừa phát ra liền hệt như rồng vào biển lớn, căn bản không hề có chút phản ứng.
Thiên Lân vẻ mặt nghiêm lại, trầm giọng nói:
- Chúng ta đang ở trong trận pháp, bất kỳ chưởng lực nào nào đều khó mà sử dụng được, nàng có thể dùng kiếm thử mới có thể biết được ngọn núi kia là thật hay giả.
Tân Nguyệt lập tức rút kiếm múa lên, chỉ thấy làn kiếm dày đặc hội tụ thành trụ, hình thành một cột kiếm rực rỡ phá vỡ tầng ảo ảnh bắn trúng vào ngọn núi di động kia.
Lúc này, chỉ nghe tiếng kiếm kích trúng thánh thót vang lên.
Thiên Lân vẻ mặt lạnh lẽo, quát lên:
- Thật đó, cẩn thận.
Tân Nguyệt nóng nảy nói:
- Núi này to lớn như vậy, một khi hợp lại chúng ta căn bản không nơi ẩn thân, bây giờ phải làm thế nào?
Lần đầu tiên đối mặt với loại tình hình như vậy, Tân Nguyệt tỏ ra còn chưa biết phải làm thế nào.
Thiên Lân vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này để ta ra mặt ứng phó, nàng chớ có lo lắng. Đối mặt với loại tình hình này, càng lạnh lùng càng có lợi. Chúng ta phải phân tích cẩn thận tình hình bản thân, lại nhìn thẳng vào hình thức hiện nay, dùng phương thức tốt nhất để đối phó mọi thứ.
Trên mặt đất, tiếng ma sát ri ri đột nhiên vang lên, sau đó ngọn núi hợp lại bắt đầu giảm tốc độ, không bao lâu liền dừng lại.
Tân Nguyệt rất ngạc nhiên, kinh hãi nhìn Thiên Lân hỏi:
- Chuyện này là thế nào, ngươi làm sao có thể làm được như vậy?
Thiên Lân cười điềm nhiên nói:
- Chuyện này rất đơn giản, ngọn núi hợp lại ở giữa là nhờ tự thân di động. Một khi trên mặt đất có vật gì đó ngăn cản nó lại, tự nhiên nó liền không cách gì tiến lên, cũng không cách gì uy hiếp chúng ta. Ở đây, chúng ta thiện nghệ nhất là Hàn Băng pháp quyết, chỉ cần ngưng đọng lại băng tuyết ở trên mặt đất, tự nhiên có thể ngăn cản bọn chúng lại.
Tân Nguyệt hiểu được huyền cơ bên trong, tán thưởng:
- Ngươi quả thật rất là thông minh rồi.
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Nàng cũng rất thông minh, nhưng nàng còn chưa thích nghi với nơi này. Mẹ ta từng nói với ta, môn phái tu chân trên Băng Nguyên quá chân thật, còn xa mới bằng người gian hiểm xảo trá như ở trung thổ, vì thế mẹ ta từ nhỏ đã truyền vào trong não ta rất nhiều tri thức về phương diện này.
Tân Nguyệt gật đầu nói:
- Đúng thế, Đằng Long cốc an hòa yên tĩnh, sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, làm sao có thể biết được chuyện hiểm ác của lòng người và vô tình của thế sự.
Thiên Lân thấy nàng cảm nhận trong lòng, vội an ủi:
- Tâm linh thuần khiết là xinh đẹp nhất, ta hy vọng nàng vĩnh viễn có thể giữ được tấm lòng như vậy. Còn về những chuyện tà ác và không tốt, có ta giúp nàng dẹp đi.
Tân Nguyệt cười cười, dường như muốn nói chuyện gì, nhưng cuối cùng giọng nói chuyển hẳn sang chủ đề khác.
- Không nói đến những chuyện đó nữa, chúng ta còn nhiệm vụ quan trọng.
Thiên Lân cười thất vọng, sau đó kéo Tân Nguyệt chầm chậm tiến bước.
Bởi vì chung quanh đầy bẫy rập, Thiên Lân tỏ ra lưu ý đặc biệt, ngầm thi triển Băng Thần quyết, âm thầm phong bế toàn bộ khe hở trong băng.
Lúc này, Tân Nguyệt không biết chút nào, nàng chỉ thấy kỳ quái, vì sao theo sau lưng Thiên Lân không hề phát sinh thêm chút nào nguy hiểm.
Rất nhanh, hai người đến một huyệt động tương đối lớn, trong đó ngập đầy chân lực mạnh mẽ đáng sợ, bất kỳ sóng thăm dò nào đến gần lập tức bị nghiền nát thành từng mảnh.
Ngừng lại ở lối vào, Thiên Lân vẻ mặt âm trầm nhắc nhở:
- Bên trong hẳn có cao thủ, chắc chính là người chúng ta muốn tìm.
Tân Nguyệt không đáp, chỉ yên lặng quan sát, phát hiện trong động có làn sáng lấp lánh, lúc thì đen ngòm, lúc lại đột nhiên sáng rực, lúc thì cuồng phong thổi loạn, lúc thì tiếng rống giận liên miên.
Phất tay, Tân Nguyệt phát ra một luồng chân nguyên ý đồ thăm dò, vừa tiến lên được sáu thước liền bị nghiền nát. Điều này khiến nàng lập tức nghiêm túc lại.
Tân Nguyệt quay đầu lại nhìn Thiên Lân, bất ngờ phát hiện trong mắt hắn lóe lên làn sáng ngũ sắc.
Biết Tân Nguyệt đang nhìn, Thiên Lân không hề che giấy, điềm nhiên nói:
- Đừng kỳ quái, trên người ta có nhiều thứ nàng còn chưa từng thấy qua, cũng không cách gì tưởng tượng được kỳ tích tồn tại. Bây giờ ta đã phân tích được tình hình đại khái trong động, khí trường đáng sợ này do ba luồng sức mạnh tổng hợp mà thành, trong đó có khí tức của Hùng Liệt và Diêu Vân, còn lại một luồng hẳn là của Lang Vương, khí tức của hắn rất kỳ quái, ta cũng không biết hình dung hắn thế nào, dù sao cũng không tầm thường.
Tân Nguyệt nhẹ giọng hỏi:
- Thiên Lân, nhiều năm nay ngươi luôn che giấu, lần này vì sao …
Thiên Lân cười đáp:
- Trên thế gian không có bí mật vĩnh viễn, ta trước nay ra sức che giấu chỉ để giảm bớt phiền phức không cần thiết mà thôoi, cũng để bảo vệ chính mình. Đối với nàng, ta không muốn cố ý ẩn giấu, nhưng đổi lại là người khác thì không được.
Tân Nguyệt trừng hắn một cái, yêu kiều mắng:
- Đừng nói những chuyện dễ nghe thế, ta không phải là người khoái ngọt đâu.
Thiên Lân luôn miệng kêu oan:
- Miệng ta ngọt chỉ đối với nàng mà thôi, đối với những người khác căn bản là không thể nào.
Tân Nguyệt không chút động lòng, chăm chú nhìn vào tình hình trong động hỏi:
- Chúng ta nếu muốn tiếng vào, nàng có biện pháp không?
Thiên Lân cau mày nói:
- Thực lực ba người này đều thật sự kinh ngạc, chúng ta liên hợp lại sản sinh khí trường hệt như một kết giới mạnh mẽ. Chúng ta muốn tiến vào trong đó, một là đả phá bọn họ, hai là phải điều chỉnh tần suất chân nguyên bản thân xem thử có thể đạt đến mức đồng nhất với tần suất của kết giới không.
Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
- Nói như vậy, chuyện này rất khó khăn rồi?
Thiên Lân gật đầu nói:
- Đúng thế, muốn phá được kết giới, cần phải có thực lực rất mạnh mẽ. Còn phương pháp thứ hai, ta có thể làm được, nhưng nàng dường như không làm được.
Tân Nguyệt ánh mắt nhíu lại, anh khí bộc phát nói:
- Biện pháp thứ hai không được, ta có thể dùng biện pháp thứ nhất.
Nói rồi không đợi Thiên Lân mở miệng, trường kiếm trong tay Tân Nguyệt ra khỏi vỏ, phát ra một chuỗi lưỡi đao sáng kỳ dị, âm thầm kích thẳng vào kết giới ở cửa động.
Lúc này, chỉ thấy ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, kết giới tan vỡ, một luồng khí lưu điên cuồng hoang dã chấn lui Thiên Lân và Tân Nguyệt ngay tại chỗ.
Kinh ngạc nhìn Tân Nguyệt, Thiên Lân ngạc nhiên nói:
- Một kiếm vừa rồi của nàng dường như không đủ để phá vỡ kết giới kia, vì sao …
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Mỗi cá nhân đều có bí mật không muốn người biết.
Thiên Lân sửng người, sau đó cười nói:
- Đúng thế, ta quên hỏi nàng, mấy năm nay theo Thiên Đao khách học được chút tuyệt kỹ thế nào …
Tân Nguyệt không đáp, ánh mắt nhìn vào trong động, chỉ thấy trong độgn có một miệng giếng lấp lánh ánh sáng, đứng bên có Hùng Liệt, Diêu Vân và một con sói to lớn, cả ba nhìn nhau thù hằn.
Chầm chậm bước vào, Tân Nguyệt toàn thân phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, nhanh chóng khiến ba người trong động chú ý.
Nhưng ba người đó đều rất kỳ quái, chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Lân và Tân Nguyệt, sau đó liền không thèm để ý, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miệng giếng loang loáng ánh sáng, rõ ràng đều tập trung chú ý vào nó.
Thiên Lân thấy vậy, liếc bốn phía, phát hiện không có chút khác thường, liền đưa mắt nhìn lại, điềm nhiên nói:
- Lối vào tầng này kết giới vô cùng mạnh mẽ, nếu chỉ bằng sức lực một người cho dù có thể mở nó ra, cũng không chiếm được tiện nghi so với người khác. Như vậy ba vị hà tất còn phải cẩn thận như vậy?
Trầm mặc không đáp, ba người giây lát sau nhìn dời ánh mắt, hiển nhiên câu nói này đã giải được nút thắt trong lòng bọn họ.
Nhìn Thiên Lân và Tân Nguyệt, con sói to lớn kia mở miệng nói:
- Trước đây Đằng Long có có câu nói không tiến lên sinh sự, các ngươi lẽ nào đều đã quên hết rồi?
Tân Nguyệt đáp:
- Chuyện này chúng ta không hề quên, lần này bởi vì gấu Bắc Cực đột nhiên xuất hiện, lại thêm có cao thủ thần bí hiện thân trên Băng Nguyên, vì thế chúng ta đặc biệt đến đây tìm kiếm nguyên nhân.
Sói lớn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Chuyện của Tuyết Lang cốc không cần người ngoài quan tâm, các ngươi mời quay về, nếu không chớ trách bổn Lang Vương không khách khí.
Tân Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, không hề kháng cự nói:
- Lần này đến đây chúng ta làm theo lệnh của cốc chủ, trước khi tìm được nguyên nhân, ta sẽ không rời đi. Còn chuyện ở nơi này, chỉ cần không liên quan đến an nguy của Đằng Long cốc, ta cũng tuyệt đối cũng không nhúng tay vào.
Nhưng trong động Thiên Lân và Tân Nguyệt lại từng bước hung hiểm, ngầm ẩn chứa sát cơ.
Rời khỏi khu vực cửa vào ở ngôi Thiên, Thiên Lân và Tân Nguyệt tiến vào khu vực thuộc ngôi Địa.
Tình hình ở khu vực này không ngờ ngược hẳn khu vực ngôi Thiên, ập vào mắt toàn là núi non kỳ lạ, sông lớn hồ rộng, cảnh đẹp lộng lẫy khiến cho Thiên Lân và Tân Nguyệt từ nhỏ đến lớn sống trên Băng Nguyên cảm thấy rất mới lạ.
Quan sát cảnh trí bốn bề, Thiên Lân hơi nhớ chuyện xưa nói:
- Đợi lúc nào có thời gian, ta dẫn nàng đi chơi tam sơn ngũ nhạc, thưởng thức cảnh sắc biển rộng sông dài.
Tân Nguyệt vẻ mặt hơi thay đổi, nhỏ nhẹ nói:
- Lúc đó có lẽ có nhiều thứ sẽ ràng buộc ánh mắt của ngươi rồi.
Thiên Lân hiểu ý nàng, trịnh trọng nói:
- Thế gian có nhiều thứ xinh đẹp, nhưng có thể làm bạn với ta suốt đời lại chỉ có một ít. Nàng là một trong số đó.
Tân Nguyệt cười cười, đổi sang chuyện khác:
- Cảnh tượng nơi này khiến người ta muốn tiến lên, nhưng lại là hư ảo, nó đối với chúng ta chỉ là một loại chướng ngại vật.
Thiên Lân tán đồng nói:
- Đúng thế, chúng ta lúc này … Không được!
Giọng nói chuyển hẳn, Thiên Lân đột nhiên nghiêm túc, dừng lại nhìn khắp bốn phía.
Tân Nguyệt cảm thấy hắn khác thường, nhẹ giọng hỏi:
- Sao vậy, có gì không đúng sao?
Thiên Lân vẻ mặt âm trầm đáp:
- Ta quên mất một chỗ quan trọng, bây giờ chúng ta đã rơi vào cục diện bất lợi.
Tân Nguyệt an ủi:
- Không cần gấp, chúng ta có thể nghĩ biện pháp bổ cứu.
Thiên Lân gật nhẹ đầu, vừa quan sát tình hình chung quanh, vừa giải thích:
- Tình hình đại khái của Tam Tài trận pháp ta đã nói qua trước đây, nhưng ta sơ ý quên mất một chuyện quan trọng, đó chính là trận pháp này chia thành ba khu vực Thiên Địa Nhân.
Trong đó Thiên, Nhân hai khu chỉ là ảo tượng và dục vọng mà thôi, nhưng khu “Địa” lại ẩn chứa sát cơ.
Trước đây, trên đường chúng ta đi xuống, đi qua mỗi tầng đều có vô số huyệt động, không lưu ý sẽ lạc đường.
Đây chính là địa lợi.
Bây giờ chúng ta ở trong hoàn cảnh như vậy, ngoại trừ việc phải tìm sinh lộ từ trong mê cung động huyệt ra, còn phải đề phòng cơ quan bẫy rập ở nơi này.
Tân Nguyệt không hiểu hỏi lại:
- Ngươi nói không rõ ràng chút nào, thật ra ngươi đang lo lắng chuyện gì đây?
Thiên Lân thở dài nhè nhẹ nói:
- Cảnh tượng trước mắt hiện nay như hồ rộng sông dài đều là ảo tượng, nhưng núi non đá tảng lại không nhất định là ảo ảnh. Bọn chúng có thể tùy lúc xuất hiện, dùng phương thức khác nhau để vây khốn chúng ta, thậm chí có thể đưa chúng ta vào trong đất chết.
Tân Nguyệt thất kinh, hô nhẹ:
- Thật sự thần kỳ như vậy chăng? Có phải … Ồ … Nhìn kìa!
Còn đang nói, hai bên trái phải của Tân Nguyệt và Thiên Lân đột nhiên xuất hiện hai ngọn núi, đang nhanh chóng hợp lại với nhau, ý đồ kẹp chết hai người.
Phát ra một chưởng, Tân Nguyệt phát ra chưởng lực mạnh mẽ dường như đánh lui hai ngọn núi kia, nhưng chưởng lực vừa phát ra liền hệt như rồng vào biển lớn, căn bản không hề có chút phản ứng.
Thiên Lân vẻ mặt nghiêm lại, trầm giọng nói:
- Chúng ta đang ở trong trận pháp, bất kỳ chưởng lực nào nào đều khó mà sử dụng được, nàng có thể dùng kiếm thử mới có thể biết được ngọn núi kia là thật hay giả.
Tân Nguyệt lập tức rút kiếm múa lên, chỉ thấy làn kiếm dày đặc hội tụ thành trụ, hình thành một cột kiếm rực rỡ phá vỡ tầng ảo ảnh bắn trúng vào ngọn núi di động kia.
Lúc này, chỉ nghe tiếng kiếm kích trúng thánh thót vang lên.
Thiên Lân vẻ mặt lạnh lẽo, quát lên:
- Thật đó, cẩn thận.
Tân Nguyệt nóng nảy nói:
- Núi này to lớn như vậy, một khi hợp lại chúng ta căn bản không nơi ẩn thân, bây giờ phải làm thế nào?
Lần đầu tiên đối mặt với loại tình hình như vậy, Tân Nguyệt tỏ ra còn chưa biết phải làm thế nào.
Thiên Lân vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này để ta ra mặt ứng phó, nàng chớ có lo lắng. Đối mặt với loại tình hình này, càng lạnh lùng càng có lợi. Chúng ta phải phân tích cẩn thận tình hình bản thân, lại nhìn thẳng vào hình thức hiện nay, dùng phương thức tốt nhất để đối phó mọi thứ.
Trên mặt đất, tiếng ma sát ri ri đột nhiên vang lên, sau đó ngọn núi hợp lại bắt đầu giảm tốc độ, không bao lâu liền dừng lại.
Tân Nguyệt rất ngạc nhiên, kinh hãi nhìn Thiên Lân hỏi:
- Chuyện này là thế nào, ngươi làm sao có thể làm được như vậy?
Thiên Lân cười điềm nhiên nói:
- Chuyện này rất đơn giản, ngọn núi hợp lại ở giữa là nhờ tự thân di động. Một khi trên mặt đất có vật gì đó ngăn cản nó lại, tự nhiên nó liền không cách gì tiến lên, cũng không cách gì uy hiếp chúng ta. Ở đây, chúng ta thiện nghệ nhất là Hàn Băng pháp quyết, chỉ cần ngưng đọng lại băng tuyết ở trên mặt đất, tự nhiên có thể ngăn cản bọn chúng lại.
Tân Nguyệt hiểu được huyền cơ bên trong, tán thưởng:
- Ngươi quả thật rất là thông minh rồi.
Thiên Lân lắc đầu đáp:
- Nàng cũng rất thông minh, nhưng nàng còn chưa thích nghi với nơi này. Mẹ ta từng nói với ta, môn phái tu chân trên Băng Nguyên quá chân thật, còn xa mới bằng người gian hiểm xảo trá như ở trung thổ, vì thế mẹ ta từ nhỏ đã truyền vào trong não ta rất nhiều tri thức về phương diện này.
Tân Nguyệt gật đầu nói:
- Đúng thế, Đằng Long cốc an hòa yên tĩnh, sinh hoạt trong hoàn cảnh như vậy, làm sao có thể biết được chuyện hiểm ác của lòng người và vô tình của thế sự.
Thiên Lân thấy nàng cảm nhận trong lòng, vội an ủi:
- Tâm linh thuần khiết là xinh đẹp nhất, ta hy vọng nàng vĩnh viễn có thể giữ được tấm lòng như vậy. Còn về những chuyện tà ác và không tốt, có ta giúp nàng dẹp đi.
Tân Nguyệt cười cười, dường như muốn nói chuyện gì, nhưng cuối cùng giọng nói chuyển hẳn sang chủ đề khác.
- Không nói đến những chuyện đó nữa, chúng ta còn nhiệm vụ quan trọng.
Thiên Lân cười thất vọng, sau đó kéo Tân Nguyệt chầm chậm tiến bước.
Bởi vì chung quanh đầy bẫy rập, Thiên Lân tỏ ra lưu ý đặc biệt, ngầm thi triển Băng Thần quyết, âm thầm phong bế toàn bộ khe hở trong băng.
Lúc này, Tân Nguyệt không biết chút nào, nàng chỉ thấy kỳ quái, vì sao theo sau lưng Thiên Lân không hề phát sinh thêm chút nào nguy hiểm.
Rất nhanh, hai người đến một huyệt động tương đối lớn, trong đó ngập đầy chân lực mạnh mẽ đáng sợ, bất kỳ sóng thăm dò nào đến gần lập tức bị nghiền nát thành từng mảnh.
Ngừng lại ở lối vào, Thiên Lân vẻ mặt âm trầm nhắc nhở:
- Bên trong hẳn có cao thủ, chắc chính là người chúng ta muốn tìm.
Tân Nguyệt không đáp, chỉ yên lặng quan sát, phát hiện trong động có làn sáng lấp lánh, lúc thì đen ngòm, lúc lại đột nhiên sáng rực, lúc thì cuồng phong thổi loạn, lúc thì tiếng rống giận liên miên.
Phất tay, Tân Nguyệt phát ra một luồng chân nguyên ý đồ thăm dò, vừa tiến lên được sáu thước liền bị nghiền nát. Điều này khiến nàng lập tức nghiêm túc lại.
Tân Nguyệt quay đầu lại nhìn Thiên Lân, bất ngờ phát hiện trong mắt hắn lóe lên làn sáng ngũ sắc.
Biết Tân Nguyệt đang nhìn, Thiên Lân không hề che giấy, điềm nhiên nói:
- Đừng kỳ quái, trên người ta có nhiều thứ nàng còn chưa từng thấy qua, cũng không cách gì tưởng tượng được kỳ tích tồn tại. Bây giờ ta đã phân tích được tình hình đại khái trong động, khí trường đáng sợ này do ba luồng sức mạnh tổng hợp mà thành, trong đó có khí tức của Hùng Liệt và Diêu Vân, còn lại một luồng hẳn là của Lang Vương, khí tức của hắn rất kỳ quái, ta cũng không biết hình dung hắn thế nào, dù sao cũng không tầm thường.
Tân Nguyệt nhẹ giọng hỏi:
- Thiên Lân, nhiều năm nay ngươi luôn che giấu, lần này vì sao …
Thiên Lân cười đáp:
- Trên thế gian không có bí mật vĩnh viễn, ta trước nay ra sức che giấu chỉ để giảm bớt phiền phức không cần thiết mà thôoi, cũng để bảo vệ chính mình. Đối với nàng, ta không muốn cố ý ẩn giấu, nhưng đổi lại là người khác thì không được.
Tân Nguyệt trừng hắn một cái, yêu kiều mắng:
- Đừng nói những chuyện dễ nghe thế, ta không phải là người khoái ngọt đâu.
Thiên Lân luôn miệng kêu oan:
- Miệng ta ngọt chỉ đối với nàng mà thôi, đối với những người khác căn bản là không thể nào.
Tân Nguyệt không chút động lòng, chăm chú nhìn vào tình hình trong động hỏi:
- Chúng ta nếu muốn tiếng vào, nàng có biện pháp không?
Thiên Lân cau mày nói:
- Thực lực ba người này đều thật sự kinh ngạc, chúng ta liên hợp lại sản sinh khí trường hệt như một kết giới mạnh mẽ. Chúng ta muốn tiến vào trong đó, một là đả phá bọn họ, hai là phải điều chỉnh tần suất chân nguyên bản thân xem thử có thể đạt đến mức đồng nhất với tần suất của kết giới không.
Tân Nguyệt khẽ lẩm bẩm:
- Nói như vậy, chuyện này rất khó khăn rồi?
Thiên Lân gật đầu nói:
- Đúng thế, muốn phá được kết giới, cần phải có thực lực rất mạnh mẽ. Còn phương pháp thứ hai, ta có thể làm được, nhưng nàng dường như không làm được.
Tân Nguyệt ánh mắt nhíu lại, anh khí bộc phát nói:
- Biện pháp thứ hai không được, ta có thể dùng biện pháp thứ nhất.
Nói rồi không đợi Thiên Lân mở miệng, trường kiếm trong tay Tân Nguyệt ra khỏi vỏ, phát ra một chuỗi lưỡi đao sáng kỳ dị, âm thầm kích thẳng vào kết giới ở cửa động.
Lúc này, chỉ thấy ánh sáng mạnh mẽ lóe lên, kết giới tan vỡ, một luồng khí lưu điên cuồng hoang dã chấn lui Thiên Lân và Tân Nguyệt ngay tại chỗ.
Kinh ngạc nhìn Tân Nguyệt, Thiên Lân ngạc nhiên nói:
- Một kiếm vừa rồi của nàng dường như không đủ để phá vỡ kết giới kia, vì sao …
Tân Nguyệt điềm nhiên đáp:
- Mỗi cá nhân đều có bí mật không muốn người biết.
Thiên Lân sửng người, sau đó cười nói:
- Đúng thế, ta quên hỏi nàng, mấy năm nay theo Thiên Đao khách học được chút tuyệt kỹ thế nào …
Tân Nguyệt không đáp, ánh mắt nhìn vào trong động, chỉ thấy trong độgn có một miệng giếng lấp lánh ánh sáng, đứng bên có Hùng Liệt, Diêu Vân và một con sói to lớn, cả ba nhìn nhau thù hằn.
Chầm chậm bước vào, Tân Nguyệt toàn thân phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, nhanh chóng khiến ba người trong động chú ý.
Nhưng ba người đó đều rất kỳ quái, chỉ lạnh lùng nhìn Thiên Lân và Tân Nguyệt, sau đó liền không thèm để ý, ánh mắt nhìn chằm chằm vào miệng giếng loang loáng ánh sáng, rõ ràng đều tập trung chú ý vào nó.
Thiên Lân thấy vậy, liếc bốn phía, phát hiện không có chút khác thường, liền đưa mắt nhìn lại, điềm nhiên nói:
- Lối vào tầng này kết giới vô cùng mạnh mẽ, nếu chỉ bằng sức lực một người cho dù có thể mở nó ra, cũng không chiếm được tiện nghi so với người khác. Như vậy ba vị hà tất còn phải cẩn thận như vậy?
Trầm mặc không đáp, ba người giây lát sau nhìn dời ánh mắt, hiển nhiên câu nói này đã giải được nút thắt trong lòng bọn họ.
Nhìn Thiên Lân và Tân Nguyệt, con sói to lớn kia mở miệng nói:
- Trước đây Đằng Long có có câu nói không tiến lên sinh sự, các ngươi lẽ nào đều đã quên hết rồi?
Tân Nguyệt đáp:
- Chuyện này chúng ta không hề quên, lần này bởi vì gấu Bắc Cực đột nhiên xuất hiện, lại thêm có cao thủ thần bí hiện thân trên Băng Nguyên, vì thế chúng ta đặc biệt đến đây tìm kiếm nguyên nhân.
Sói lớn hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Chuyện của Tuyết Lang cốc không cần người ngoài quan tâm, các ngươi mời quay về, nếu không chớ trách bổn Lang Vương không khách khí.
Tân Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh, không hề kháng cự nói:
- Lần này đến đây chúng ta làm theo lệnh của cốc chủ, trước khi tìm được nguyên nhân, ta sẽ không rời đi. Còn chuyện ở nơi này, chỉ cần không liên quan đến an nguy của Đằng Long cốc, ta cũng tuyệt đối cũng không nhúng tay vào.
/1040
|