Buông nhẹ cây trúc xanh, hai tay bắt quyết, một luồng khí tức âm trầm mà lạnh lẽo từ trên người Thanh Trúc cư sĩ phát ra, chớp mắt đã bao trùm phạm vi vài trăm trượng, khiến Từ Tĩnh và những người đang quan sát đều cảm thấy vô cùng thất kinh.
Hừ lạnh một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ mở tròn mắt giận dữ, hai tay bắt quyết đột nhiên đẩy tới, điều khiển cây trúc xanh trước ngực rít lên bay ra, khi đến giữa không trung liền hóa thành một con rồng xanh to chừng vài trượng, kêu lên rung trời liền phóng thẳng về phía Từ Tĩnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Từ Tĩnh vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, trường kiếm trong tay rung lên, một làn kiếm ngâm liên tục phát ra giữa không trung, áp chế được tiếng ào thét của rồng xanh.
Sau đó, tay phải của Từ Tĩnh múa lên nhanh chóng, thi triển tuyệt kỹ của Đằng Long cốc “Phi Tuyết kiếm quyết”, chỉ thấy vài trăm bóng kiếm cùng với làn băng trong suốt như ngọc hình thành một vùng băng tuyết giữa không trung, vừa tấn công con rồng xanh đó, vừa vây lấy nó vào trong, ý đồ muốn phong ấn nó.
Bật cười âm trầm, Thanh Trúc cư sĩ lợi dụng lúc Từ Tĩnh đối phó với rồng xanh, thân thể đột nhiên tiến gần không một tiếng động, múa tay đánh ra một chưởng thẳng vào ngực Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh linh thức nhạy bén, tuy đây chỉ là lần đầu thật sự đối địch, nhưng được sự dạy dỗ của sư thúc tổ Hàn Hạc và Điền Lỗi, gã sớm đã có được kinh nghiệm tác chiến phong phú, vì thế không đợi Thanh Trúc cư sĩ đến gần, người liền xảo diệu dời ngang vài thước, ngón giữa tay trái búng ra, phát xuất một luồng kiếm khí Phi Tuyết âm thầm không một tiếng động.
- Tiểu tử không tồi, rất cơ trí đó.
Thanh Trúc cư sĩ còn đang nói, thân hình đột nhiên kéo dài, không những né tránh được cú đánh lén của Từ Tĩnh, còn ảo hóa thành tám phân thân, đồng loạt phát động công kích trong ánh mắt kinh ngạc của gã.
Đối mặt với cảnh này, Từ Tĩnh chấn động tâm thần, ngầm mắng một câu lão cáo già, trường kiếm trong tay quét ngang, hai chân xoay tròn cả người hệt như một con quay, trong quá trình xoay tròn tạo thành hàng trăm ngàn bóng kiếm tầng tầng phát ra, hình thành một màn kiếm dày đặc, hệt như một kết giới phòng ngự ngăn cách công kích của Thanh Trúc cư sĩ.
Tám bóng hình đang xông vào trong gặp phải vài trăm làn kiếm khuếch tán, hai bên thi triển sở trường, vô số hoa lửa cùng với tiếng va chạm kim loại liên miên không dứt.
Đó là một quá trình kéo dài, cũng là quá trình so tài mạnh yếu.
Trong lúc này, làn kiếm của Từ Tĩnh ẩn chứa sức chấn động rất mạnh mẽ, lần lượt hất bắn từng bóng hình của Thanh Trúc cư sĩ.
Nhưng Thanh Trúc cư sĩ dù sao cũng là già lão thành tinh, hoàn toàn không dễ dàng thối lui, mà lần lượt phản công, mãi cho đến khi kiếm thế của Từ Tĩnh yếu đi mới đề thăng chân nguyên mãnh liệt đánh nát làn kiếm của gã, một chưởng ấn thẳng vào trước ngực của Từ Tĩnh.
Một chưởng ấn vào ngực ẩn chứa sức phá hủy đáng sợ, còn chưa thật sự ấn vào, tâm thần của Từ Tĩnh đã chấn động mạnh, nhanh chóng chọn phương án lùi lại.
Nhưng vào lúc này, gã đang bị động thối lùi, làm sao có thể so sánh với tốc độ một chiêu tất sát của Thanh Trúc cư sĩ?
Tiếng kêu thảm vang lên từ miệng của Từ Tĩnh, máu tươi lưu thành vệt giữa không trung. Một chưởng đó uy lực kinh người ẩn chứa tám phần tu vi của Thanh Trúc cư sĩ, lập tức hất bắn Từ Tĩnh tại chỗ.
- Từ sư huynh!
Trong tiếng kêu kinh hãi, Huyền Vũ buông bỏ thi thể trong tay, như một mũi tên xông thẳng về phía Từ Tĩnh đang rơi xuống, đỡ lấy thân thể của gã.
Bên ngoài, Cuồng Đao hơi thất vọng lên tiếng:
- Không có ý gì cả, mới dở hai lần kỹ xảo đã xong rồi.
U Vô Thường cười ha hả nói:
- Đừng gấp, từ từ xem đi, chuyện này bình thường không giải quyết nhanh như vậy được đâu.
Cuồng Đao liếc hắn, gật đầu nhè nhẹ nói:
- Ngươi nói cũng đúng, tiểu tử này tuy thụ thương nhưng còn có thực lực phản kích.
Giữa không trung, Thanh Trúc cư sĩ đứng yên, miệng phát ra tiếng cười âm hiểm chói tai.
- Tiểu tử, gừng càng già càng cay, ngươi quá non nớt rồi.
Trên mặt đất, Từ Tĩnh nằm trong lòng Huyền Vũ, ho khan nhẹ vài tiếng, cả người bật dậy căm giận nhìn lên địch nhân phía trên.
Khóe miệng, vết máu đỏ tươi nhìn giật mình, nhưng Từ Tĩnh không hề để ý đến, gã chỉ hận thù nhìn Thanh Trúc cư sĩ, giọng lạnh lùng tàn khốc nói:
- Đừng có cuồng vọng, bị thương trong cuộc chiến sinh tử không đại biểu cho chuyện thắng thua. Tiếp sau đây ta muốn khiến ngươi biết được, môn hạ đệ tử của Đằng Long cốc không phải là hạng người dễ bị khinh thường.
Dứt lời búng người thẳng lên, Từ Tĩnh khi đến độ cao tương đương với Thanh Trúc cư sĩ, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng vô tình.
Hừ lạnh một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ quát to:
- Tiểu tử, chớ có mở tròn mắt như mắt trâu nhìn ta, ngươi muốn giết lão phu thì phải tỏ lộ bản lĩnh chứ. Với biểu hiện vừa rồi của ngươi, lão phu khuyên ngươi quay về học thêm vài năm nữa cũng chưa muộn.
Từ Tĩnh lạnh lùng tàn khốc đáp lại:
- Không cần học thêm nữa, muốn giết ngươi không phải là chuyện khó.
Chữ khó còn mới ra khỏi khóe miệng, thân thể Từ Tĩnh đã như giao long nhanh nhẹn phóng ra, lóe lên đã xuất hiện cạnh Thanh Trúc cư sĩ.
Tay múa lên, kiến vung ra, ánh lạnh lóe lên như điện.
Thời khắc này, Từ Tĩnh hệt như biến thành một người khác.
Trường kiếm trong tay bốc ra khí lạnh, trong ánh kiếm trắng ngần, cơ hồ lấp lánh làn kiếm như gió nhẹ thổi, trông ra không có sức lại phiêu hốt bất định bao trùm lấy những chỗ yếu hại toàn thân của Thanh Trúc cư sĩ.
Hô lên một tiếng thất thanh, Thanh Trúc cư sĩ đầy kinh hãi, gằn giọng nói:
- Tiểu tử đáng ghét, té ra ngươi lại giả làm lợn đòi ăn thịt hổ, lão phu không cho ngươi thực hiện được đâu.
Còn đang nói, Thanh Trúc cư sĩ nhanh chóng chớp động, khi thì quẹo trái, lúc lại dời phải, lão đang triển khai thân pháp huyền diệu để né tránh.
Từ Tĩnh ánh mắt không thay đổi, ý chí lạnh lùng như một thanh kiếm sắc đâm sâu vào trong tim của Thanh Trúc cư sĩ.
Thời khắc này, đối mặt với né tránh của địch nhân, khóe miệng Từ Tĩnh hơi nhếch lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc, trường kiếm tay phải tiếp tục công kích, lòng bàn tay trái lại phát ra hào quang sắc trắng hệt như một sợi dây đan khắp bốn phía, nhanh chóng tổ chức thành một lưới khí lạnh có tính trói buộc, từng bước từng bước ngưng đọng không gian lân cận, khiến cho thân pháp của Thanh Trúc cư sĩ dần dần chậm lại.
Phát hiện được điểm này, Thanh Trúc cư sĩ chấn động trong lòng, ánh mắt toát ra vẻ nặng nề, cây trúc xanh trong tay múa lên, bóng xanh thành mảng nhanh chóng tản ra bố trí một kết giới phòng ngự bốn bề, ngăn cản khí lạnh không cho xâm nhập.
Thừa dịp này, Thanh Trúc cư sĩ bắn mình lên, khi bay cao được ba trượng thì đột nhiên lộn trở xuống, dùng phương thức bất ngờ, cả thân hình hóa thành một con thú mặt xanh, phát động công kích mãnh liệt.
Từ Tĩnh hai mắt hơi khép hờ, trường kiếm đang múa ra đột nhiên thu lại, ôm chặt trong hai tay trước ngực.
Sau đó, lòng bàn chân Từ Tĩnh phát kình, thân thể chuyển động giữa khôgn trung, cơn gió lốc rít lên đỡ lấy thân thể hắn bắn lên bầu trời.
Thời khắc đó, toàn thân Từ Tĩnh lấp lánh hào quang đỏ rực, cả người bắn đi trong chớp mắt, do tốc độ quá nhanh nên hệt như hóa thành ánh sáng, tạo thành một cầu vồng rẻ ngang bầu trời.
Lúc này, trường kiếm trong lòng Từ Tĩnh thuận thể đẩy cao, hội tụ toàn bộ sức mạnh trong người gã, chớp mắt đã đương đầu với con thú mặt xanh đang hạ xuống, hai bên vừa mới gặp nhau đã kịch hóa trong chớp mắt, bộc phát ra hoa lửa cùng với tiếng sấm rung trời, lập tức bao trùm phương viên vài chục trượng.
Một chiêu này, vừa cương mãnh tuyệt luân, đến nhanh đi càng nhanh. Những người đang quan sát còn đang lưu ý mây sáng ở nơi phát nổ biến ảo, hai người giao chiến đã bị bắn tung đi rồi.
Lúc này, Từ Tĩnh khuôn mặt âm trầm, khóe miệng lại trào máu, miệng hừ một tiếng khó chịu.
Thanh Trúc cư sĩ tình hình khác hẳn, chỉ thấy toàn thân y phục nát vỡ, máu tươi đầm đìa, miệng gào lên thảm thiết, ánh mắt u ám mà lại đầy hận thù.
- Hay, Từ sư huynh hay quá!
Tỉnh táo lại, Huyền Vũ lớn tiếng kêu lên.
Cuồng Đao cau mày, liếc Từ Tĩnh, mơ hồ hơi bất ngờ.
U Vô Thường cười âm hiểm nói:
- Có chút thú vị, xem ra Đằng Long cốc đúng là không phụ hư danh đứng đầu trong ba đại môn phái của Băng Nguyên.
Cuồng Đao lạnh lẽo nói:
- Không nên kết luận quá sớm, Thanh Trúc cư sĩ không phải đèn khô cạn dầu, một khi hắn nổi sự tàn nhẫn, tiểu tử này đa phần là chịu xui xẻo.
U Vô Thường cười ha hả đáp:
- Thế thì phải xem bọn họ ai tàn độc hơn.
Sau khi đảo chuyển giữa không trung, Từ Tĩnh ổn định thân thể, ánh mắt trừng thẳng Thanh Trúc cư sĩ, miệng phát ra âm thanh lạnh lùng vô cùng.
- Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi phải thường mạng cho sư đệ của ta.
Thanh Trúc cư sĩ rơi xuống đất, tóc tai bù xù nhìn lão càng dữ tợn, giận dữ nhìn Từ Tĩnh giữa không trung, rống lên:
- Tiểu tử, đây là ngươi ép ta, ngươi phải hối hận!
Nói rồi thân thể nhảy lên, cơ thể đang trọng thương như chợt sống dậy, bộc phát sức mạnh điên cuồng hoang dã, tạo nên cột gió di chuyển tốc độ cao, vững vàng đỡ lấy thân thể của lão.
Sau khi ngừng không lên nữa, Thanh Trúc cư sĩ âm hiểm nhìn Từ Tĩnh, tàn nhẫn lạnh lùng nói:
- Trước đây lão phu coi trọng Đằng Long cốc không muốn giết ngươi, nhưng bây giờ mọi thứ đều do ngươi tự tìm đến, ngươi đừng oán hận lão phu tàn nhẫn.
Nói rồi tay phải phất lên, cây trúc xanh lúc trước bay đi khi giao chiến tự động quay về, bay vòng quanh người lão không ngừng.
Từ Tĩnh vẻ mặt lạnh lùng, vô tình đáp lại:
- Từ khi ngươi giết chết sư đệ của ta, chúng ta đã định sẵn phải có một bên chết ở đây. Bây giờ ngươi hãy phô bày hết thực lực, cố gắng giữ lấy mạng mình.
Tay phải xoay lật, trường kiếm đột nhiên rung lên, phát ra một tràng kiếm ngâm, hướng thẳng đến Thanh Trúc cư sĩ.
Rống to một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ hận thù nói:
- Hạng tiểu bối cuồng vọng, lão phu sẽ cho ngươi biết được pháp quyết độc môn của ta – Thanh Trúc Tác Hồn.
Cánh tay phải múa lên, trúc xanh bắn ra, theo sự khống chế của lão, cây trúc xanh vốn dĩ trông không có gì nổi bật đột nhiên trổ lá xanh, hơn nữa còn tự động ảo hóa, chớp mắt đã biến thành hàng ngàn cây trúc xanh lục, dùng tốc độ nhanh kinh người hình thành một kết giới phong bế bên ngoài cơ thể Từ Tĩnh.
Lập tức, ngàn vạn cây trúc xanh lục mọc rễ mọc lá, lá trúc hệt như vô số cánh tay nhanh chóng bao vây lấy Từ Tĩnh vào trong.
Công kích quái dị như vậy, Từ Tĩnh mới lần đầu nhìn thấy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Nhưng chiếu theo biểu tình và ngữ điệu của Thanh Trúc cư sĩ trước đây, Từ Tĩnh hiểu rõ chuyện này không chỉ có đẹp mắt, còn nhất định ẩn chứa sát chiêu lợi hại ở bên trong.
Xét thấy như vậy, Từ Tình trong tình huống không nhìn ra được địch nhân, trước hết bố trí một kết giới băng lạnh bên ngoài cơ thể, dùng khí cực lạnh ngưng kết thành khối băng để ngưng đọng lá trúc rể trúc.
Hoàn thành phòng ngự rồi, Từ Tĩnh bắt đầu phản kích.
Để không phá hủy kết giới hàn băng do mình tạo nên, Từ Tĩnh chọn phương pháp đóng băng thường dùng nhất, nhanh chóng khuếch tán khi băng lạnh để đóng băng những thanh trúc xanh thành khối băng.
Đóng băng cũng là một loại công kích vật lý, đối với trúc xanh vốn có pháp khí thuộc hành Mộc trong ngũ hành, vừa hay khắc chế rất tốt.
Nhưng công kích của Thanh Trúc cư sĩ hoàn toàn không đơn thuần như bề ngoài.
Công kích này ngoại trừ việc khiến mắt người mơ hồ vì ảo giác, còn ẩn chứa sức cứng rắn không ngừng sinh sôi, có năng lực trong lúc không ai hay biết, dùng phương thức im lặng để phá hủy phòng ngự của địch nhân.
Hừ lạnh một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ mở tròn mắt giận dữ, hai tay bắt quyết đột nhiên đẩy tới, điều khiển cây trúc xanh trước ngực rít lên bay ra, khi đến giữa không trung liền hóa thành một con rồng xanh to chừng vài trượng, kêu lên rung trời liền phóng thẳng về phía Từ Tĩnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Từ Tĩnh vẻ mặt lạnh lùng bình tĩnh, trường kiếm trong tay rung lên, một làn kiếm ngâm liên tục phát ra giữa không trung, áp chế được tiếng ào thét của rồng xanh.
Sau đó, tay phải của Từ Tĩnh múa lên nhanh chóng, thi triển tuyệt kỹ của Đằng Long cốc “Phi Tuyết kiếm quyết”, chỉ thấy vài trăm bóng kiếm cùng với làn băng trong suốt như ngọc hình thành một vùng băng tuyết giữa không trung, vừa tấn công con rồng xanh đó, vừa vây lấy nó vào trong, ý đồ muốn phong ấn nó.
Bật cười âm trầm, Thanh Trúc cư sĩ lợi dụng lúc Từ Tĩnh đối phó với rồng xanh, thân thể đột nhiên tiến gần không một tiếng động, múa tay đánh ra một chưởng thẳng vào ngực Từ Tĩnh.
Từ Tĩnh linh thức nhạy bén, tuy đây chỉ là lần đầu thật sự đối địch, nhưng được sự dạy dỗ của sư thúc tổ Hàn Hạc và Điền Lỗi, gã sớm đã có được kinh nghiệm tác chiến phong phú, vì thế không đợi Thanh Trúc cư sĩ đến gần, người liền xảo diệu dời ngang vài thước, ngón giữa tay trái búng ra, phát xuất một luồng kiếm khí Phi Tuyết âm thầm không một tiếng động.
- Tiểu tử không tồi, rất cơ trí đó.
Thanh Trúc cư sĩ còn đang nói, thân hình đột nhiên kéo dài, không những né tránh được cú đánh lén của Từ Tĩnh, còn ảo hóa thành tám phân thân, đồng loạt phát động công kích trong ánh mắt kinh ngạc của gã.
Đối mặt với cảnh này, Từ Tĩnh chấn động tâm thần, ngầm mắng một câu lão cáo già, trường kiếm trong tay quét ngang, hai chân xoay tròn cả người hệt như một con quay, trong quá trình xoay tròn tạo thành hàng trăm ngàn bóng kiếm tầng tầng phát ra, hình thành một màn kiếm dày đặc, hệt như một kết giới phòng ngự ngăn cách công kích của Thanh Trúc cư sĩ.
Tám bóng hình đang xông vào trong gặp phải vài trăm làn kiếm khuếch tán, hai bên thi triển sở trường, vô số hoa lửa cùng với tiếng va chạm kim loại liên miên không dứt.
Đó là một quá trình kéo dài, cũng là quá trình so tài mạnh yếu.
Trong lúc này, làn kiếm của Từ Tĩnh ẩn chứa sức chấn động rất mạnh mẽ, lần lượt hất bắn từng bóng hình của Thanh Trúc cư sĩ.
Nhưng Thanh Trúc cư sĩ dù sao cũng là già lão thành tinh, hoàn toàn không dễ dàng thối lui, mà lần lượt phản công, mãi cho đến khi kiếm thế của Từ Tĩnh yếu đi mới đề thăng chân nguyên mãnh liệt đánh nát làn kiếm của gã, một chưởng ấn thẳng vào trước ngực của Từ Tĩnh.
Một chưởng ấn vào ngực ẩn chứa sức phá hủy đáng sợ, còn chưa thật sự ấn vào, tâm thần của Từ Tĩnh đã chấn động mạnh, nhanh chóng chọn phương án lùi lại.
Nhưng vào lúc này, gã đang bị động thối lùi, làm sao có thể so sánh với tốc độ một chiêu tất sát của Thanh Trúc cư sĩ?
Tiếng kêu thảm vang lên từ miệng của Từ Tĩnh, máu tươi lưu thành vệt giữa không trung. Một chưởng đó uy lực kinh người ẩn chứa tám phần tu vi của Thanh Trúc cư sĩ, lập tức hất bắn Từ Tĩnh tại chỗ.
- Từ sư huynh!
Trong tiếng kêu kinh hãi, Huyền Vũ buông bỏ thi thể trong tay, như một mũi tên xông thẳng về phía Từ Tĩnh đang rơi xuống, đỡ lấy thân thể của gã.
Bên ngoài, Cuồng Đao hơi thất vọng lên tiếng:
- Không có ý gì cả, mới dở hai lần kỹ xảo đã xong rồi.
U Vô Thường cười ha hả nói:
- Đừng gấp, từ từ xem đi, chuyện này bình thường không giải quyết nhanh như vậy được đâu.
Cuồng Đao liếc hắn, gật đầu nhè nhẹ nói:
- Ngươi nói cũng đúng, tiểu tử này tuy thụ thương nhưng còn có thực lực phản kích.
Giữa không trung, Thanh Trúc cư sĩ đứng yên, miệng phát ra tiếng cười âm hiểm chói tai.
- Tiểu tử, gừng càng già càng cay, ngươi quá non nớt rồi.
Trên mặt đất, Từ Tĩnh nằm trong lòng Huyền Vũ, ho khan nhẹ vài tiếng, cả người bật dậy căm giận nhìn lên địch nhân phía trên.
Khóe miệng, vết máu đỏ tươi nhìn giật mình, nhưng Từ Tĩnh không hề để ý đến, gã chỉ hận thù nhìn Thanh Trúc cư sĩ, giọng lạnh lùng tàn khốc nói:
- Đừng có cuồng vọng, bị thương trong cuộc chiến sinh tử không đại biểu cho chuyện thắng thua. Tiếp sau đây ta muốn khiến ngươi biết được, môn hạ đệ tử của Đằng Long cốc không phải là hạng người dễ bị khinh thường.
Dứt lời búng người thẳng lên, Từ Tĩnh khi đến độ cao tương đương với Thanh Trúc cư sĩ, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng vô tình.
Hừ lạnh một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ quát to:
- Tiểu tử, chớ có mở tròn mắt như mắt trâu nhìn ta, ngươi muốn giết lão phu thì phải tỏ lộ bản lĩnh chứ. Với biểu hiện vừa rồi của ngươi, lão phu khuyên ngươi quay về học thêm vài năm nữa cũng chưa muộn.
Từ Tĩnh lạnh lùng tàn khốc đáp lại:
- Không cần học thêm nữa, muốn giết ngươi không phải là chuyện khó.
Chữ khó còn mới ra khỏi khóe miệng, thân thể Từ Tĩnh đã như giao long nhanh nhẹn phóng ra, lóe lên đã xuất hiện cạnh Thanh Trúc cư sĩ.
Tay múa lên, kiến vung ra, ánh lạnh lóe lên như điện.
Thời khắc này, Từ Tĩnh hệt như biến thành một người khác.
Trường kiếm trong tay bốc ra khí lạnh, trong ánh kiếm trắng ngần, cơ hồ lấp lánh làn kiếm như gió nhẹ thổi, trông ra không có sức lại phiêu hốt bất định bao trùm lấy những chỗ yếu hại toàn thân của Thanh Trúc cư sĩ.
Hô lên một tiếng thất thanh, Thanh Trúc cư sĩ đầy kinh hãi, gằn giọng nói:
- Tiểu tử đáng ghét, té ra ngươi lại giả làm lợn đòi ăn thịt hổ, lão phu không cho ngươi thực hiện được đâu.
Còn đang nói, Thanh Trúc cư sĩ nhanh chóng chớp động, khi thì quẹo trái, lúc lại dời phải, lão đang triển khai thân pháp huyền diệu để né tránh.
Từ Tĩnh ánh mắt không thay đổi, ý chí lạnh lùng như một thanh kiếm sắc đâm sâu vào trong tim của Thanh Trúc cư sĩ.
Thời khắc này, đối mặt với né tránh của địch nhân, khóe miệng Từ Tĩnh hơi nhếch lên nụ cười lạnh lùng tàn khốc, trường kiếm tay phải tiếp tục công kích, lòng bàn tay trái lại phát ra hào quang sắc trắng hệt như một sợi dây đan khắp bốn phía, nhanh chóng tổ chức thành một lưới khí lạnh có tính trói buộc, từng bước từng bước ngưng đọng không gian lân cận, khiến cho thân pháp của Thanh Trúc cư sĩ dần dần chậm lại.
Phát hiện được điểm này, Thanh Trúc cư sĩ chấn động trong lòng, ánh mắt toát ra vẻ nặng nề, cây trúc xanh trong tay múa lên, bóng xanh thành mảng nhanh chóng tản ra bố trí một kết giới phòng ngự bốn bề, ngăn cản khí lạnh không cho xâm nhập.
Thừa dịp này, Thanh Trúc cư sĩ bắn mình lên, khi bay cao được ba trượng thì đột nhiên lộn trở xuống, dùng phương thức bất ngờ, cả thân hình hóa thành một con thú mặt xanh, phát động công kích mãnh liệt.
Từ Tĩnh hai mắt hơi khép hờ, trường kiếm đang múa ra đột nhiên thu lại, ôm chặt trong hai tay trước ngực.
Sau đó, lòng bàn chân Từ Tĩnh phát kình, thân thể chuyển động giữa khôgn trung, cơn gió lốc rít lên đỡ lấy thân thể hắn bắn lên bầu trời.
Thời khắc đó, toàn thân Từ Tĩnh lấp lánh hào quang đỏ rực, cả người bắn đi trong chớp mắt, do tốc độ quá nhanh nên hệt như hóa thành ánh sáng, tạo thành một cầu vồng rẻ ngang bầu trời.
Lúc này, trường kiếm trong lòng Từ Tĩnh thuận thể đẩy cao, hội tụ toàn bộ sức mạnh trong người gã, chớp mắt đã đương đầu với con thú mặt xanh đang hạ xuống, hai bên vừa mới gặp nhau đã kịch hóa trong chớp mắt, bộc phát ra hoa lửa cùng với tiếng sấm rung trời, lập tức bao trùm phương viên vài chục trượng.
Một chiêu này, vừa cương mãnh tuyệt luân, đến nhanh đi càng nhanh. Những người đang quan sát còn đang lưu ý mây sáng ở nơi phát nổ biến ảo, hai người giao chiến đã bị bắn tung đi rồi.
Lúc này, Từ Tĩnh khuôn mặt âm trầm, khóe miệng lại trào máu, miệng hừ một tiếng khó chịu.
Thanh Trúc cư sĩ tình hình khác hẳn, chỉ thấy toàn thân y phục nát vỡ, máu tươi đầm đìa, miệng gào lên thảm thiết, ánh mắt u ám mà lại đầy hận thù.
- Hay, Từ sư huynh hay quá!
Tỉnh táo lại, Huyền Vũ lớn tiếng kêu lên.
Cuồng Đao cau mày, liếc Từ Tĩnh, mơ hồ hơi bất ngờ.
U Vô Thường cười âm hiểm nói:
- Có chút thú vị, xem ra Đằng Long cốc đúng là không phụ hư danh đứng đầu trong ba đại môn phái của Băng Nguyên.
Cuồng Đao lạnh lẽo nói:
- Không nên kết luận quá sớm, Thanh Trúc cư sĩ không phải đèn khô cạn dầu, một khi hắn nổi sự tàn nhẫn, tiểu tử này đa phần là chịu xui xẻo.
U Vô Thường cười ha hả đáp:
- Thế thì phải xem bọn họ ai tàn độc hơn.
Sau khi đảo chuyển giữa không trung, Từ Tĩnh ổn định thân thể, ánh mắt trừng thẳng Thanh Trúc cư sĩ, miệng phát ra âm thanh lạnh lùng vô cùng.
- Ta đã nói rồi, hôm nay ngươi phải thường mạng cho sư đệ của ta.
Thanh Trúc cư sĩ rơi xuống đất, tóc tai bù xù nhìn lão càng dữ tợn, giận dữ nhìn Từ Tĩnh giữa không trung, rống lên:
- Tiểu tử, đây là ngươi ép ta, ngươi phải hối hận!
Nói rồi thân thể nhảy lên, cơ thể đang trọng thương như chợt sống dậy, bộc phát sức mạnh điên cuồng hoang dã, tạo nên cột gió di chuyển tốc độ cao, vững vàng đỡ lấy thân thể của lão.
Sau khi ngừng không lên nữa, Thanh Trúc cư sĩ âm hiểm nhìn Từ Tĩnh, tàn nhẫn lạnh lùng nói:
- Trước đây lão phu coi trọng Đằng Long cốc không muốn giết ngươi, nhưng bây giờ mọi thứ đều do ngươi tự tìm đến, ngươi đừng oán hận lão phu tàn nhẫn.
Nói rồi tay phải phất lên, cây trúc xanh lúc trước bay đi khi giao chiến tự động quay về, bay vòng quanh người lão không ngừng.
Từ Tĩnh vẻ mặt lạnh lùng, vô tình đáp lại:
- Từ khi ngươi giết chết sư đệ của ta, chúng ta đã định sẵn phải có một bên chết ở đây. Bây giờ ngươi hãy phô bày hết thực lực, cố gắng giữ lấy mạng mình.
Tay phải xoay lật, trường kiếm đột nhiên rung lên, phát ra một tràng kiếm ngâm, hướng thẳng đến Thanh Trúc cư sĩ.
Rống to một tiếng, Thanh Trúc cư sĩ hận thù nói:
- Hạng tiểu bối cuồng vọng, lão phu sẽ cho ngươi biết được pháp quyết độc môn của ta – Thanh Trúc Tác Hồn.
Cánh tay phải múa lên, trúc xanh bắn ra, theo sự khống chế của lão, cây trúc xanh vốn dĩ trông không có gì nổi bật đột nhiên trổ lá xanh, hơn nữa còn tự động ảo hóa, chớp mắt đã biến thành hàng ngàn cây trúc xanh lục, dùng tốc độ nhanh kinh người hình thành một kết giới phong bế bên ngoài cơ thể Từ Tĩnh.
Lập tức, ngàn vạn cây trúc xanh lục mọc rễ mọc lá, lá trúc hệt như vô số cánh tay nhanh chóng bao vây lấy Từ Tĩnh vào trong.
Công kích quái dị như vậy, Từ Tĩnh mới lần đầu nhìn thấy, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Nhưng chiếu theo biểu tình và ngữ điệu của Thanh Trúc cư sĩ trước đây, Từ Tĩnh hiểu rõ chuyện này không chỉ có đẹp mắt, còn nhất định ẩn chứa sát chiêu lợi hại ở bên trong.
Xét thấy như vậy, Từ Tình trong tình huống không nhìn ra được địch nhân, trước hết bố trí một kết giới băng lạnh bên ngoài cơ thể, dùng khí cực lạnh ngưng kết thành khối băng để ngưng đọng lá trúc rể trúc.
Hoàn thành phòng ngự rồi, Từ Tĩnh bắt đầu phản kích.
Để không phá hủy kết giới hàn băng do mình tạo nên, Từ Tĩnh chọn phương pháp đóng băng thường dùng nhất, nhanh chóng khuếch tán khi băng lạnh để đóng băng những thanh trúc xanh thành khối băng.
Đóng băng cũng là một loại công kích vật lý, đối với trúc xanh vốn có pháp khí thuộc hành Mộc trong ngũ hành, vừa hay khắc chế rất tốt.
Nhưng công kích của Thanh Trúc cư sĩ hoàn toàn không đơn thuần như bề ngoài.
Công kích này ngoại trừ việc khiến mắt người mơ hồ vì ảo giác, còn ẩn chứa sức cứng rắn không ngừng sinh sôi, có năng lực trong lúc không ai hay biết, dùng phương thức im lặng để phá hủy phòng ngự của địch nhân.
/1040
|