Dao Quang nhìn cừu địch chung quanh, điềm nhiên đáp:
- Theo tình hình trước mắt, Ngũ Sắc Thiên Vực người đông thế mạnh, không thích hợp dùng làm kẻ động thủ đầu tiên. Còn lại những người khác, Tỏa Hồn có thân thể bất diệt, linh hồn bất diệt, cũng tạm thời không xét đến. Như vậy, chỉ còn có ba người, mọi người chi bằng thảo luận cho rõ ràng.
Hoa Hồng nói:
- Ba người này đều không phải hạng bình thường, thực lực tương đương với nhau, không dễ để chọn lựa.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Nếu như ta chọn, ta sẽ chọn Thiên Tàm lão tổ, dù sao lão ta cũng đã từng thất bại trong tay Tân Nguyệt, là người duy nhất trong cả ba mà chúng ta nắm chắc tuyệt đối thắng được.
Lâm Y Tuyết nói:
- Sư tỷ nói rất có lý, bất quá ta thấy U Ảo Vũ Tiên cũng không dở, Bạch Vũ y khổ luyện vài ngàn năm một khi đã bị hủy đi, thực lực chắc chắn giảm hẳn, hôm nay chính là cơ hội tốt để tiêu diệt y.
Vũ Điệp nói:
- Bất luận chúng ta chọn ai, người xuất thủ đều là Tân Nguyệt hay là Dao Quang, hay là chúng ta hãy hỏi qua ý kiến của hai người đi?
Đề nghị của Vũ Điệp được mọi người ủng hộ, ai nấy đồng lòng nhìn lại Tân Nguyệt và Dao Quang, chờ đợi bọn họ đáp lời. Dao Quang cười khẽ một tiếng, giao quyền chọn lựa lại cho Tân Nguyệt.
- Cô nương chọn đi.
Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, khẽ lẩm bẩm:
- Không cần ta phải chọn, nhiệm vụ này cứ giao cho Thiên Lân.
Câu này vừa nói ra, mọi người thất kinh hồn vía, còn đang muốn hỏi tiếp, bên cạnh Tân Nguyệt đột nhiên thêm một bóng hình, đó chính là Thiên Lân. Nhìn Tân Nguyệt, Thiên Lân trong mắt đầy tình cảm êm ái, cười nói:
- Vẫn là nàng hiểu rõ lòng ta nhất.
Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, bật cười điềm đạm thanh nhã, khẽ nói:
- Mọi người đều rất quan tâm đến chàng.
Câu này có rất nhiều thâm ý, đại khái có khí thế, vừa thể hiện được khí độ bao dung của Tân Nguyệt, lại chuyển điểm chú ý đến mọi người, không đến nỗi khiến người đố kỵ nàng, ngược lại khiến người ta phải kính phục.
Thiên Lân dường như hiểu được ý định của Tân Nguyệt, chăm chú nhìn Tân Nguyệt một lúc, sau đó xoay người nhìn mọi người, khuôn mặt nở nụ cười mỉm đầy tình cảm êm đềm, cười nói:
- Đây chính là phương thức mời gọi của ta, có phải là rất mới lạ không?
Mẫu Đơn cười mà không nói, Vũ Điệp ánh mắt đầy tình thâm, Hoa Hồng trừng Thiên Lân một cái, Lâm Y Tuyết lại đầy vẻ hấp dẫn chào đón, nũng nịu nói:
- Sư huynh thật thông minh, không ngờ lại có thể nghĩ ra được phương thức tuyệt diệu vô song, làm ra cảnh tượng kỳ lạ thiên hạ khó mà gặp được.
Thiên Lân nghe vậy càng cười thêm nhiều, có phần sủng ái đưa tay vuốt mái tóc của Lâm Y Tuyết, cười nói:
- Cái miệng nhỏ này của muội kết hợp với món súp mê hồn quả thật rất đồng bộ.
Lâm Y Tuyết hấp dẫn như nước, mặt đỏ như ngọc, làm trò trước mặt mọi người bị Thiên Lân vuốt ve trìu mến như vậy, trong lòng vô cùng cao hứng, lại cũng ngượng ngùng rất nhiều, cúi đầu vân vê chéo áo, không nói tiếng nào.
Tân Nguyệt chăm chú nhìn Thiên Lân, mơ hồ thấy được hắn đã có rất nhiều biến hóa to lớn, nhưng lại không nói ra được tình hình cụ thể thế nào.
Mẫu Đơn nụ cười kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:
- Thiên Lân, đau thương trong lòng chàng dường như đã đi xa rồi phải không?
Câu hỏi này khiến mọi người phải chú ý, cũng nói rõ được biến hóa căn bản của Thiên Lân.
Bật cười thản nhiên, Thiên Lân liếc mọi người, giọng nghiêm túc nói:
- Cái chết của Ngọc Tâm đã từng khiến ta chìm vào trong cảnh tuyệt vọng, khiến ta chán chường thất chí. Hiện nay, ta đã sống lại rồi, ta lập chí phải tìm Ngọc Tâm quay về, phải nghĩ cách khiến nàng sống lại, vĩnh viễn không biến mất khỏi cuộc sống của ta. Trước đây, ta đối với cái chết của nàng đầy khiếp sợ trong lòng. Hiện nay, cái chết của nàng lại trở thành một loại khích lệ đối với ta, điều này được ta xác định trở thành mục tiêu cuộc đời mình, không đạt mục đích ta thề không hề buông tay. Vì thế, bắt đầu từ thời khắc này, ta phải quên hết đau thương, lấy lại tinh thần, sống thật sáng lạng như ta phải có, cũng sống cả phần đời tươi đẹp của Ngọc Tâm, khiến cho trời đất vạn vật phải chứng nhận mối tình của ta.
Dao Quang nghe vậy kích động vô cùng, vỗ vai Thiên Lân, cổ vũ:
- Hay, đây mới chính là đứa con của Lục thúc thúc, có được mấy phần sự hào hùng năm xưa của Lục thúc thúc.
Đồ Thiên cười lớn nói:
- Năm xưa Lục Vân lập chí muốn chiến thắng trời đất, làm theo ý mình. Hiện nay, Thiên Lân nhờ tình yêu mà sống lại, truy tìm tình yêu, nhưng không được khiến cho mọi người chúng ta phải thất vọng mới được.
Thiên Lân nhìn mọi người, cười đáp:
- Mọi người yên tâm, trước đây trong lòng ta có quá nhiều nghi hoặc đã ảnh hưởng đến quyết định của ta. Hiện nay, ta đã giải mở tất cả mọi vướng mắc trong lòng, hiểu rõ rất nhiều đạo lý, biết được cái gọi là quý trọng là thế nào, cái gọi là tranh thủ là thế nào. Từ nay về sau, ta phải dùng đôi tay của ta để khai mở thế giới hạnh phúc thuộc về ta, bất kỳ khó khăn nào, bất kỳ trở ngại nào, ta đều phải tiêu diệt nó.
Nói đến cuối cùng, Thiên Lân cả người bừng bừng hào khí, ánh mắt quét qua mọi người có mặt, khi đối mắt với Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, tình thâm trong ánh mắt như nước, khi đối mặt với Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Đồ Thiên, ánh mắt toát ra vẻ kiên định, khi đối mặt với Vân Nghê thánh nữ và Hoa Ảnh, trong mắt ngập tràn sự tự tin. Thời khắc này, Thiên Lân thể hiện được bá khí trước nay chưa thấy, phảng phất cả thiên hạ đều ở trong tay của hắn.
Bắt đầu từ giây phút Thiên Lân xuất hiện, năm đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực vẻ mặt nặng nề, đối với mọi chuyện hôm nay có phần hối hận. Trước đây, bọn họ rõ ràng có cơ hội rất tốt nhưng lại vì quá cẩn thận, quá tham lam mà bỏ đi cơ hội. Hiện nay, Thiên Lân đã xuất hiện, tình hình đã có chuyển biến rồi, tất cả mọi thứ đã trở thành nước chảy mây trôi. Đương nhiên, Xà Ma hoàn toàn không cam tâm, vì thế lão cũng không hề ra lệnh bỏ đi.
Tỏa Hồn, Hắc Ma, Thiên Tàm lão tổ, U Ảo Vũ Tiên đối với Thiên Lân có thể nói là hận đến xương tủy, vào thời khắc gặp được Thiên Lân, trong mắt bốn người đều toát ra ý thù hận lạnh lẽo. Nhưng, bốn người tuy rất phẫn hận, lại không dám làm theo ý mình, ai cũng không muốn ngang nhiên tiến lên, chỉ từ xa xa nhìn lại. Khi Thiên Lân thể hiện tâm tình hào hùng không chút e ngại, bốn người Tỏa Hồn đồng thanh hừ lạnh, toát ra ý khinh khi
Thiên Tàm lão tổ càng không khách khí, châm chọc:
- Tiểu tử Thiên Lân, với khả năng đến chết cũng không hơn người như ngươi mà cũng dám lớn tiếng càn rỡ, quả thật là không biết thẹn.
Lời nói này cắt ngang những chuyện Thiên Lân đang bàn với mọi người chung quanh mình, khiến tất cả đều chú ý trở lại.
Thiên Lân liếc mọi người chung quanh, ánh mắt bình đạm mà tùy tiện, phản kích thật sắc bén đối với châm chọc của Thiên Tàm lão tổ.
- So với việc Thiên Tàm lão tổ ngươi hai chân đã đặt vào trong quan tài rồi, ta đến chết còn xa hơn một chút. Còn về việc càn rỡ, ta như vậy mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Đối với việc thẹn lòng, ngươi chắc cũng đã sớm quên đi mọi thứ rồi.
Hắc Ma nghe được bật cười ha hả, không biết vô tình cố ý liếc Thiên Tàm lão tổ, rõ ràng đang đổ dầu vào lửa, muốn thổi lửa chiến tranh giữa hai bên bùng lên. U Ảo Vũ Tiên hiểu được ý nghĩ của Hắc Ma, khẽ bảo:
- Cố nhịn đi cơn giận nhất thời thì sóng êm biển lặng. Hà tất phải phùng mang trợn má cố ra oai làm gì?
Câu này vốn là lời khuyên bảo, nhưng nói ra vào lúc này lại chẳng khác đổ dầu vào lửa, cũng với tiếng cười châm chọc của Hắc Ma phối hợp công kích.
Thiên Tàm lão tổ là người như thế nào, há có thể nuốt được cơn tức này? Lão lập tức rống giận một tiếng, gằn giọng nói:
- Thiên Lân, lão tổ hôm nay phải giết chết ngươi!
Thiên Lân không thèm để ý, không nhanh không chậm nói:
- Đến đây, mọi người đều đang chờ náo nhiệt, ngươi cũng không nên lâm trận đã thối lui, sớm làm mất hứng mọi người.
Câu nói này nghe ra châm chọc người, đặc biệt khi vang đến bên tai của Thiên Tàm lão tổ, cảm giác của lão như là thằng khờ, trở thành con cờ dò đường cho người khác. Trước đây, Mẫu Đơn cũng đã từng nói qua những lời như vậy, Thiên Tàm lão tổ tuy phản bác, nhưng trong lòng hoàn toàn không vui vẻ. Hiện nay, Thiên Lân lại đề cập chuyện cũ, Thiên Tàm lão tổ tuy biết rõ trúng kế lại cũng đành gắng gượng mà làm tiếp.
- Bớt nói sàm đi, lão tổ hôm nay phải cho ngươi biết được, đắc tội với ta thì kết cục là cái chết.
Chuyển mình tiến lên, Thiên Tàm lão tổ dời ra ngoài trăm trượng, lạnh lùng nhìn Thiên Lân.
- Cẩn thận.
Tân Nguyệt khẽ khàng dặn dò một tiếng.
Thiên Lân bật cười điềm nhiên, nói với mọi người đang muốn cất tiếng dặn dò mình:
- Không cần phải lo lắng, xem ta giáo huấn Thiên Tàm lão nhi như thế nào.
Mọi người thấy vẻ tự tin trên mặt Thiên Lân, ai cũng cảm thấy vui mừng, ào ào khích lệ vài câu, sau đó liền đưa tiễn Thiên Lân tiến lên.
- Theo tình hình trước mắt, Ngũ Sắc Thiên Vực người đông thế mạnh, không thích hợp dùng làm kẻ động thủ đầu tiên. Còn lại những người khác, Tỏa Hồn có thân thể bất diệt, linh hồn bất diệt, cũng tạm thời không xét đến. Như vậy, chỉ còn có ba người, mọi người chi bằng thảo luận cho rõ ràng.
Hoa Hồng nói:
- Ba người này đều không phải hạng bình thường, thực lực tương đương với nhau, không dễ để chọn lựa.
Giang Thanh Tuyết lên tiếng:
- Nếu như ta chọn, ta sẽ chọn Thiên Tàm lão tổ, dù sao lão ta cũng đã từng thất bại trong tay Tân Nguyệt, là người duy nhất trong cả ba mà chúng ta nắm chắc tuyệt đối thắng được.
Lâm Y Tuyết nói:
- Sư tỷ nói rất có lý, bất quá ta thấy U Ảo Vũ Tiên cũng không dở, Bạch Vũ y khổ luyện vài ngàn năm một khi đã bị hủy đi, thực lực chắc chắn giảm hẳn, hôm nay chính là cơ hội tốt để tiêu diệt y.
Vũ Điệp nói:
- Bất luận chúng ta chọn ai, người xuất thủ đều là Tân Nguyệt hay là Dao Quang, hay là chúng ta hãy hỏi qua ý kiến của hai người đi?
Đề nghị của Vũ Điệp được mọi người ủng hộ, ai nấy đồng lòng nhìn lại Tân Nguyệt và Dao Quang, chờ đợi bọn họ đáp lời. Dao Quang cười khẽ một tiếng, giao quyền chọn lựa lại cho Tân Nguyệt.
- Cô nương chọn đi.
Tân Nguyệt vẻ mặt bình thản, khẽ lẩm bẩm:
- Không cần ta phải chọn, nhiệm vụ này cứ giao cho Thiên Lân.
Câu này vừa nói ra, mọi người thất kinh hồn vía, còn đang muốn hỏi tiếp, bên cạnh Tân Nguyệt đột nhiên thêm một bóng hình, đó chính là Thiên Lân. Nhìn Tân Nguyệt, Thiên Lân trong mắt đầy tình cảm êm ái, cười nói:
- Vẫn là nàng hiểu rõ lòng ta nhất.
Tân Nguyệt nhìn Thiên Lân, bật cười điềm đạm thanh nhã, khẽ nói:
- Mọi người đều rất quan tâm đến chàng.
Câu này có rất nhiều thâm ý, đại khái có khí thế, vừa thể hiện được khí độ bao dung của Tân Nguyệt, lại chuyển điểm chú ý đến mọi người, không đến nỗi khiến người đố kỵ nàng, ngược lại khiến người ta phải kính phục.
Thiên Lân dường như hiểu được ý định của Tân Nguyệt, chăm chú nhìn Tân Nguyệt một lúc, sau đó xoay người nhìn mọi người, khuôn mặt nở nụ cười mỉm đầy tình cảm êm đềm, cười nói:
- Đây chính là phương thức mời gọi của ta, có phải là rất mới lạ không?
Mẫu Đơn cười mà không nói, Vũ Điệp ánh mắt đầy tình thâm, Hoa Hồng trừng Thiên Lân một cái, Lâm Y Tuyết lại đầy vẻ hấp dẫn chào đón, nũng nịu nói:
- Sư huynh thật thông minh, không ngờ lại có thể nghĩ ra được phương thức tuyệt diệu vô song, làm ra cảnh tượng kỳ lạ thiên hạ khó mà gặp được.
Thiên Lân nghe vậy càng cười thêm nhiều, có phần sủng ái đưa tay vuốt mái tóc của Lâm Y Tuyết, cười nói:
- Cái miệng nhỏ này của muội kết hợp với món súp mê hồn quả thật rất đồng bộ.
Lâm Y Tuyết hấp dẫn như nước, mặt đỏ như ngọc, làm trò trước mặt mọi người bị Thiên Lân vuốt ve trìu mến như vậy, trong lòng vô cùng cao hứng, lại cũng ngượng ngùng rất nhiều, cúi đầu vân vê chéo áo, không nói tiếng nào.
Tân Nguyệt chăm chú nhìn Thiên Lân, mơ hồ thấy được hắn đã có rất nhiều biến hóa to lớn, nhưng lại không nói ra được tình hình cụ thể thế nào.
Mẫu Đơn nụ cười kỳ lạ, khẽ lẩm bẩm:
- Thiên Lân, đau thương trong lòng chàng dường như đã đi xa rồi phải không?
Câu hỏi này khiến mọi người phải chú ý, cũng nói rõ được biến hóa căn bản của Thiên Lân.
Bật cười thản nhiên, Thiên Lân liếc mọi người, giọng nghiêm túc nói:
- Cái chết của Ngọc Tâm đã từng khiến ta chìm vào trong cảnh tuyệt vọng, khiến ta chán chường thất chí. Hiện nay, ta đã sống lại rồi, ta lập chí phải tìm Ngọc Tâm quay về, phải nghĩ cách khiến nàng sống lại, vĩnh viễn không biến mất khỏi cuộc sống của ta. Trước đây, ta đối với cái chết của nàng đầy khiếp sợ trong lòng. Hiện nay, cái chết của nàng lại trở thành một loại khích lệ đối với ta, điều này được ta xác định trở thành mục tiêu cuộc đời mình, không đạt mục đích ta thề không hề buông tay. Vì thế, bắt đầu từ thời khắc này, ta phải quên hết đau thương, lấy lại tinh thần, sống thật sáng lạng như ta phải có, cũng sống cả phần đời tươi đẹp của Ngọc Tâm, khiến cho trời đất vạn vật phải chứng nhận mối tình của ta.
Dao Quang nghe vậy kích động vô cùng, vỗ vai Thiên Lân, cổ vũ:
- Hay, đây mới chính là đứa con của Lục thúc thúc, có được mấy phần sự hào hùng năm xưa của Lục thúc thúc.
Đồ Thiên cười lớn nói:
- Năm xưa Lục Vân lập chí muốn chiến thắng trời đất, làm theo ý mình. Hiện nay, Thiên Lân nhờ tình yêu mà sống lại, truy tìm tình yêu, nhưng không được khiến cho mọi người chúng ta phải thất vọng mới được.
Thiên Lân nhìn mọi người, cười đáp:
- Mọi người yên tâm, trước đây trong lòng ta có quá nhiều nghi hoặc đã ảnh hưởng đến quyết định của ta. Hiện nay, ta đã giải mở tất cả mọi vướng mắc trong lòng, hiểu rõ rất nhiều đạo lý, biết được cái gọi là quý trọng là thế nào, cái gọi là tranh thủ là thế nào. Từ nay về sau, ta phải dùng đôi tay của ta để khai mở thế giới hạnh phúc thuộc về ta, bất kỳ khó khăn nào, bất kỳ trở ngại nào, ta đều phải tiêu diệt nó.
Nói đến cuối cùng, Thiên Lân cả người bừng bừng hào khí, ánh mắt quét qua mọi người có mặt, khi đối mắt với Tân Nguyệt, Vũ Điệp, Lâm Y Tuyết, Mẫu Đơn, Hoa Hồng, tình thâm trong ánh mắt như nước, khi đối mặt với Dao Quang, Giang Thanh Tuyết, Đồ Thiên, ánh mắt toát ra vẻ kiên định, khi đối mặt với Vân Nghê thánh nữ và Hoa Ảnh, trong mắt ngập tràn sự tự tin. Thời khắc này, Thiên Lân thể hiện được bá khí trước nay chưa thấy, phảng phất cả thiên hạ đều ở trong tay của hắn.
Bắt đầu từ giây phút Thiên Lân xuất hiện, năm đại cao thủ của Ngũ Sắc Thiên Vực vẻ mặt nặng nề, đối với mọi chuyện hôm nay có phần hối hận. Trước đây, bọn họ rõ ràng có cơ hội rất tốt nhưng lại vì quá cẩn thận, quá tham lam mà bỏ đi cơ hội. Hiện nay, Thiên Lân đã xuất hiện, tình hình đã có chuyển biến rồi, tất cả mọi thứ đã trở thành nước chảy mây trôi. Đương nhiên, Xà Ma hoàn toàn không cam tâm, vì thế lão cũng không hề ra lệnh bỏ đi.
Tỏa Hồn, Hắc Ma, Thiên Tàm lão tổ, U Ảo Vũ Tiên đối với Thiên Lân có thể nói là hận đến xương tủy, vào thời khắc gặp được Thiên Lân, trong mắt bốn người đều toát ra ý thù hận lạnh lẽo. Nhưng, bốn người tuy rất phẫn hận, lại không dám làm theo ý mình, ai cũng không muốn ngang nhiên tiến lên, chỉ từ xa xa nhìn lại. Khi Thiên Lân thể hiện tâm tình hào hùng không chút e ngại, bốn người Tỏa Hồn đồng thanh hừ lạnh, toát ra ý khinh khi
Thiên Tàm lão tổ càng không khách khí, châm chọc:
- Tiểu tử Thiên Lân, với khả năng đến chết cũng không hơn người như ngươi mà cũng dám lớn tiếng càn rỡ, quả thật là không biết thẹn.
Lời nói này cắt ngang những chuyện Thiên Lân đang bàn với mọi người chung quanh mình, khiến tất cả đều chú ý trở lại.
Thiên Lân liếc mọi người chung quanh, ánh mắt bình đạm mà tùy tiện, phản kích thật sắc bén đối với châm chọc của Thiên Tàm lão tổ.
- So với việc Thiên Tàm lão tổ ngươi hai chân đã đặt vào trong quan tài rồi, ta đến chết còn xa hơn một chút. Còn về việc càn rỡ, ta như vậy mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Đối với việc thẹn lòng, ngươi chắc cũng đã sớm quên đi mọi thứ rồi.
Hắc Ma nghe được bật cười ha hả, không biết vô tình cố ý liếc Thiên Tàm lão tổ, rõ ràng đang đổ dầu vào lửa, muốn thổi lửa chiến tranh giữa hai bên bùng lên. U Ảo Vũ Tiên hiểu được ý nghĩ của Hắc Ma, khẽ bảo:
- Cố nhịn đi cơn giận nhất thời thì sóng êm biển lặng. Hà tất phải phùng mang trợn má cố ra oai làm gì?
Câu này vốn là lời khuyên bảo, nhưng nói ra vào lúc này lại chẳng khác đổ dầu vào lửa, cũng với tiếng cười châm chọc của Hắc Ma phối hợp công kích.
Thiên Tàm lão tổ là người như thế nào, há có thể nuốt được cơn tức này? Lão lập tức rống giận một tiếng, gằn giọng nói:
- Thiên Lân, lão tổ hôm nay phải giết chết ngươi!
Thiên Lân không thèm để ý, không nhanh không chậm nói:
- Đến đây, mọi người đều đang chờ náo nhiệt, ngươi cũng không nên lâm trận đã thối lui, sớm làm mất hứng mọi người.
Câu nói này nghe ra châm chọc người, đặc biệt khi vang đến bên tai của Thiên Tàm lão tổ, cảm giác của lão như là thằng khờ, trở thành con cờ dò đường cho người khác. Trước đây, Mẫu Đơn cũng đã từng nói qua những lời như vậy, Thiên Tàm lão tổ tuy phản bác, nhưng trong lòng hoàn toàn không vui vẻ. Hiện nay, Thiên Lân lại đề cập chuyện cũ, Thiên Tàm lão tổ tuy biết rõ trúng kế lại cũng đành gắng gượng mà làm tiếp.
- Bớt nói sàm đi, lão tổ hôm nay phải cho ngươi biết được, đắc tội với ta thì kết cục là cái chết.
Chuyển mình tiến lên, Thiên Tàm lão tổ dời ra ngoài trăm trượng, lạnh lùng nhìn Thiên Lân.
- Cẩn thận.
Tân Nguyệt khẽ khàng dặn dò một tiếng.
Thiên Lân bật cười điềm nhiên, nói với mọi người đang muốn cất tiếng dặn dò mình:
- Không cần phải lo lắng, xem ta giáo huấn Thiên Tàm lão nhi như thế nào.
Mọi người thấy vẻ tự tin trên mặt Thiên Lân, ai cũng cảm thấy vui mừng, ào ào khích lệ vài câu, sau đó liền đưa tiễn Thiên Lân tiến lên.
/1040
|