Giờ Tỵ buổi sáng được ba khắc, Nhị hộ pháp và Tứ hộ pháp cũng quay lại bên trong Thiên Hồ cốc.
Đại hộ pháp vẻ mặt không được vui, hừ giọng nói:
- Giết chết một người trọng thương mà cũng phải lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Tứ hộ pháp phản bác lại:
- Tên quỷ đó vô cùng ngoan cố, nghị lực cứng rắn, tuy thương thế cực nặng nhưng mà đấu chí lại ngoan cường vô cùng.
Tam hộ pháp hỏi tiếp:
- Kết quả thế đâu rồi?
Tứ hộ pháp hừ giọng nói:
- Bị ta đánh cho toàn thân gân mạch đứt đoạn, nguyên thần vỡ nát, rơi xuống Lạc Hà giang chôn thây đáy sông rồi.
Cáp Y Oa nghe vậy nhịn không được la lên đau thương:
- Vũ Thánh gia gia …
Bốn bề, vô số người trong tộc biết được Phương Vân đã chết trận rồi, không ai mặt không đau thương, miệng phát ra những tiếng gào thét chói tai.
Nhị hộ pháp nhìn bầu trời, nhắc nhở:
- Thời gian không còn sớm nữa, cung chủ có thể sắp quay về rồi?
Đại hộ pháp lắc đầu trả lời:
- Nói ra kỳ quái, đã lâu thế này rồi cũng không thấy cung chủ quay về, cũng không cảm ứng được chút khí tức nào của ông ấy cả.
Tam hộ pháp nói:
- Cung chủ làm chuyện gì trước giờ luôn có chừng mực, chúng ta không cần phải suy xét, hay là hãy làm chuyện chính quan trọng trước đi.
Đại hộ pháp nói:
- Hòa thượng, chuyện này tùy để ngươi làm, lão tam và lão tứ giết không ít người rồi, phỏng chừng có chút động đến tình cảm.
Nhị hộ pháp cũng không từ chối, cười ha hả nói:
- Lẽ nào có chuyện dùng đến chỗ hòa thượng ta vậy, ta cũng lúc lên đường lộ mặt rồi.
Nói rồi, Nhị hộ pháp tiến lên ba bước, mắt quét qua mọi người có mặt ở đó, lớn giọng nói:
- Hôm nay, chúng ta tới nơi này là tìm một thứ đồ vật nào đó, hoàn toàn không phải để giết các ngươi. Mặc dù vừa rồi phát sinh một số hiểu lầm, nhưng ta hy vọng mọi người có thể bình tĩnh, phối hợp với bọn ta cho tốt, để tránh làm tăng thêm hiểu lầm.
Một người phụ nữ cười giận nói:
- Đánh rắm, các ngươi ở trên vùng đất của chúng ta tự do giết người, còn muốn chúng ta coi như không có chuyện nào xảy ra cả, cam tâm tình nguyện phối hợp với các ngươi, điều này căn bản không làm được.
Nhị hộ pháp nhìn người phụ nữ đó, ánh mắt lóe lên tia lạnh, nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, bình thản nói:
- Có lẽ các ngươi trong lòng còn mang cừu hận, nhưng các ngươi cũng phải nhận định tình thế cho rõ ràng. Hiện nay đại quyền sinh sát các ngươi ở trong tay của chúng ta, ta có thể không cần phải nói gì cả với các ngươi, trực tiếp giết chết tất cả, cứ giết mãi cho đến khi các ngươi khiếp sợ, giết đến khi các ngươi khiếp hãi mới thôi. Làm như vậy cuối cùng chỉ các ngươi là người lãnh đủ, mà bất quá chúng ta cũng chỉ như tiện tay làm cho vui thôi.
- Đám ác ma các ngươi sẽ gặp phải báo ứng!
Thanh âm phẫn nộ từ miệng rất nhiều người trong tộc vang lên. Đối với sự uy hiếp của Nhị hộ pháp, bọn họ tự nhiên hiểu rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn không thể cam tâm tình nguyện.
Nụ cười nhạt thếch, Nhị hộ pháp tiếp tục nói:
- Hôm nay chúng ta đến nơi này, không đạt được mục đích sẽ không hề bỏ đi. Vì thế các ngươi tốt nhất là hiểu cho rõ ràng, tiếp tục đối chọi với ta hay là ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta. Bây giờ, đứa bé gái này ở trong tay của chúng ta, nó trước mắt còn sống tốt đẹp, nhưng chút nữa như thế nào đây thì phải trông vào biểu hiện của các ngươi. Đồng thời, mọi thứ các ngươi thấy trước đây rõ ràng rồi đó, chọc giận chúng ta, các ngươi ai cũng không thể còn mạng mà sống, hà tất phải tranh hơn thua mà uổng đến tính mạng?
Nhìn Cáp Y Oa, người trong tộc ánh mắt ẩn chứa đau thương, vừa có phần không nỡ lại có phần lo lắng, ai cũng không hy vọng cô bé chết ở trong tay những người này. Nhưng tình thế ép người, muốn tất cả mọi người trong tộc phải cúi đầu hàng phục những tên ác ma này, bọn họ cũng không hề mong muốn chút nào.
Trong đám người đó, một người phụ nữ tuổi chừng hơn ba mươi vẻ mặt lo lắng, bà chính là Cáp Lan Đế, mẹ của Cáp Y Oa, lúc này ánh mắt không ngừng nhìn con gái, trong não suy nghĩ đối sách, miệng lại hỏi:
- Thật ra các ngươi muốn thế nào đây?
Thấy có người mở miệng, Nhị hộ pháp vẻ mặt tươi cười hẳn, khẽ cười đáp:
- Rất đơn giản, nói cho chúng ta biết tình hình các ngươi hiểu được, hỗ trợ chúng ta tìm ra được nơi có luồng linh khí quỷ bí kia, chuyện này coi như kết thúc hoàn hảo. Đến lúc đó, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, ở đây lại khôi phục yên bình của những ngày trước.
Một người đàn ông trong tộc giận dữ nói:
- Nói thật dễ nghe, đã có chuyện các ngươi tàn sát người trong tộc chúng trước đây, ai biết được sau khi các ngươi làm xong việc rồi lại sẽ không giết sạch chúng ta? Thêm nữa, cừu hận trước kia chúng ta cũng không thể nào quên được, tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho các ngươi.
Nhị hộ pháp có chút không vui, nói cả nửa ngày rồi cũng như đàn gảy tai trâu, cảm giác trong lòng y có thể biết được thế nào.
Tam hộ pháp nói:
- Xem ra những người này rất ngoan cố, chính sách dụ dỗ căn bản không làm được, phải dùng thủ đoạn như sét đánh để trấn áp bọn chúng.
Tứ hộ pháp nói:
- Ta đồng ý với đề nghị của Tam hộ pháp, trước hết giết chết một bộ phận những người ngoan cố, sau đó mới hỏi lại cũng không muộn.
Đại hộ pháp lên tiếng:
- Nếu như những người này gian ngoa không ngoan ngoãn, thế thì hãy dạy dỗ bọn chúng thêm một chút.
Tứ hộ pháp cười ha hả đáp:
- Giết người là sở trường tốt nhất của ta, cứ để ta tiếp tục diễn vai trò ác ma này cho xong.
Cất bước đi ra, Tứ hộ pháp đi thẳng đến phía người đàn ông trong tộc vừa nói chuyện.
Nhìn thấy cảnh này, người trong tộc lập tức đều phẫn nộ vô cùng, ai cũng hiểu rõ ràng ý đồ của Tứ hộ pháp, mọi người cùng gào lên giận dữ, tiếng gầm rú như muốn biểu lộ hận thù trong lòng.
Đối mặt với cơn tức giận của mọi người, Tứ hộ pháp vẻ mặt cười cười tà mị, căn bản không để những người phàm phu tục tử này vào trong mắt, nhanh chóng đi đến trước mặt người đàn ông vừa nói đó, khiêu khích nói:
- Ra đây chịu chết đi.
Người đàn ông đó vẻ mặt đầy kích động, đầy hận thù, miệng mắng giận một tiếng liền xông thẳng đến Tứ hộ pháp. Gần đó, bảy tám người đàn ông cùng đồng thanh đáp ứng, ai cũng phấn đấu quên mình xông lên, trong mắt đầy cừu hận và giết chóc.
Bật cười khinh miệt, Tứ hộ pháp nói:
- Nhiều hơn chút nữa, ta cũng sẽ đưa hết các ngươi về Tây Thiên.
Tay phải múa lên, cây trượng đầu rồng quét ngang xông đến, một luồng ánh sáng đen ngòm như có linh tính chỉ trong chốc lát đã chém đứt ngang người đàn ông trong tộc đang xông lên.
Cảnh tượng máu me khiến lòng người như lạnh xuống, vài trăm người trong tộc nhìn thấy thân nhân của mình chỉ trong chốc lát đã chết đi, ngoại trừ phẫn nộ thì còn có thêm không nỡ và đau lòng. Đây là một sự cừu hận không cách nào hóa giải được, nhất định sẽ khắc ghi trong lòng. Người trong tộc ngoại trừ gầm thét giận dữ ra, cũng không có năng lực làm gì. Trước đây, rất nhiều hy sinh đã khiến con người đau thương phẫn hận, cũng khiến cho người ta dần dần hiểu được tình thế, hy sinh vô ích cũng không nên, người trong tộc tất cả đều đem cừu hận hóa thành nước mắt, ngửa mặt lên bầu trời rộng lớn phát xuất ra những tiếng chất vấn. Đương nhiên, cũng có một bộ phận người trong tộc không hề sợ sống chết, bọn họ gầm thét xông ra muốn báo thù rửa hận, lại bị tiếng quát to của Cáp Lan Đế ngăn lại, bà dùng ngôn ngữ địa phương để khuyên ngăn bọn họ. Rất nhanh, những người trong tộc hạ cơn giận xuống, ai nấy tự lùi lại phía sau, bảo vệ những người già và trẻ nhỏ quay về trong nhà.
Tứ hộ pháp thấy vậy, lớn giọng nói:
- Đứng lại, ai dám đi núp, ta sẽ giết chết kẻ ấy.
Nói rồi, tay trái đẩy thẳng lên trời, lòng bàn tay bắn ra một chùm ánh sáng xanh, khi lên cách mặt đất được chừng chục trượng, liền hội tụ thành một quả cầu ánh sáng, nổ sầm một tiếng rồi có không khí khuếch tán ra như gió lốc ập đến, chỉ trong chốc lát đã phá hủy hết vài chục gian nhà cửa trong phạm vi quanh đó.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, những người trong tộc vẻ mặt đau đớn, cảm thấy bất lực trước sự mạnh mẽ của kẻ địch, trong lòng lại ngập tràn hận thù.
Cáp Lan Đế trong lòng rỉ máu, cố nén phẫn nộ xuống, trầm giọng nói:
- Mọi người đứng nguyên tại chỗ, không được hành sự lỗ mãng.
Tam hộ pháp cười nói:
- Xem ra lần này bọn họ nghe lời nhiều rồi.
Đại hộ pháp nói:
- Tranh thủ thời gian, chúng ta không có hơi sức đâu ở đây lâu lắc vậy.
Nhị hộ pháp đáp:
- Hay là để ta đến, trước hết hỏi qua tình hình nơi này thế nào.
Từ từ cất bước tiến lên, Nhị hộ pháp hỏi lại:
- Các ngươi nhiều đời cư ngụ nơi này, có phát hiện được nơi này có chuyện gì khác lạ nào không, hay là có chỗ nào đặc biệt không?
Cáp Lan Đế hận thù nói:
- Nơi này bình an, hoàn toàn không có gì khác thường và đặc biệt.
Nhị hộ pháp hừ giọng nói:
- Không cần phải trả lời gấp gáp, tốt nhất là hãy nghĩ cho rõ ràng rồi hãy nói.
Cáp Lan Đế trong lòng thoáng động, tức giận nói:
- Như vậy, ta hỏi thăm một lượt rồi mới trả lời cho ngươi.
Xoay mình, Cáp Lan Đế đi đến chỗ nhiều người trong tộc, miệng nói tiếng thổ ngữ của tộc mình, điều này khiến cho bốn vị hộ pháp nghe cũng không hiểu được ý tứ của bà ta. Thấy vậy, bốn vị hộ pháp cũng không thèm để ý đến, cái bọn họ cần chỉ là kết quả, căn bản không thèm để ý đến những người làm ra hoa hòe thế nào, bọn họ cứ thẳng thắn mà làm. Trong tình trạng như vậy, Cáp Lan Đế đi qua giữa những người trong tộc, thỉnh thoảng lại nói gì đó, làm một vòng lớn như vậy nên phí cũng không ít thời gian.
Đại hộ pháp vẻ mặt không được vui, hừ giọng nói:
- Giết chết một người trọng thương mà cũng phải lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Tứ hộ pháp phản bác lại:
- Tên quỷ đó vô cùng ngoan cố, nghị lực cứng rắn, tuy thương thế cực nặng nhưng mà đấu chí lại ngoan cường vô cùng.
Tam hộ pháp hỏi tiếp:
- Kết quả thế đâu rồi?
Tứ hộ pháp hừ giọng nói:
- Bị ta đánh cho toàn thân gân mạch đứt đoạn, nguyên thần vỡ nát, rơi xuống Lạc Hà giang chôn thây đáy sông rồi.
Cáp Y Oa nghe vậy nhịn không được la lên đau thương:
- Vũ Thánh gia gia …
Bốn bề, vô số người trong tộc biết được Phương Vân đã chết trận rồi, không ai mặt không đau thương, miệng phát ra những tiếng gào thét chói tai.
Nhị hộ pháp nhìn bầu trời, nhắc nhở:
- Thời gian không còn sớm nữa, cung chủ có thể sắp quay về rồi?
Đại hộ pháp lắc đầu trả lời:
- Nói ra kỳ quái, đã lâu thế này rồi cũng không thấy cung chủ quay về, cũng không cảm ứng được chút khí tức nào của ông ấy cả.
Tam hộ pháp nói:
- Cung chủ làm chuyện gì trước giờ luôn có chừng mực, chúng ta không cần phải suy xét, hay là hãy làm chuyện chính quan trọng trước đi.
Đại hộ pháp nói:
- Hòa thượng, chuyện này tùy để ngươi làm, lão tam và lão tứ giết không ít người rồi, phỏng chừng có chút động đến tình cảm.
Nhị hộ pháp cũng không từ chối, cười ha hả nói:
- Lẽ nào có chuyện dùng đến chỗ hòa thượng ta vậy, ta cũng lúc lên đường lộ mặt rồi.
Nói rồi, Nhị hộ pháp tiến lên ba bước, mắt quét qua mọi người có mặt ở đó, lớn giọng nói:
- Hôm nay, chúng ta tới nơi này là tìm một thứ đồ vật nào đó, hoàn toàn không phải để giết các ngươi. Mặc dù vừa rồi phát sinh một số hiểu lầm, nhưng ta hy vọng mọi người có thể bình tĩnh, phối hợp với bọn ta cho tốt, để tránh làm tăng thêm hiểu lầm.
Một người phụ nữ cười giận nói:
- Đánh rắm, các ngươi ở trên vùng đất của chúng ta tự do giết người, còn muốn chúng ta coi như không có chuyện nào xảy ra cả, cam tâm tình nguyện phối hợp với các ngươi, điều này căn bản không làm được.
Nhị hộ pháp nhìn người phụ nữ đó, ánh mắt lóe lên tia lạnh, nhưng chỉ chớp mắt đã khôi phục lại bình tĩnh, bình thản nói:
- Có lẽ các ngươi trong lòng còn mang cừu hận, nhưng các ngươi cũng phải nhận định tình thế cho rõ ràng. Hiện nay đại quyền sinh sát các ngươi ở trong tay của chúng ta, ta có thể không cần phải nói gì cả với các ngươi, trực tiếp giết chết tất cả, cứ giết mãi cho đến khi các ngươi khiếp sợ, giết đến khi các ngươi khiếp hãi mới thôi. Làm như vậy cuối cùng chỉ các ngươi là người lãnh đủ, mà bất quá chúng ta cũng chỉ như tiện tay làm cho vui thôi.
- Đám ác ma các ngươi sẽ gặp phải báo ứng!
Thanh âm phẫn nộ từ miệng rất nhiều người trong tộc vang lên. Đối với sự uy hiếp của Nhị hộ pháp, bọn họ tự nhiên hiểu rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn không thể cam tâm tình nguyện.
Nụ cười nhạt thếch, Nhị hộ pháp tiếp tục nói:
- Hôm nay chúng ta đến nơi này, không đạt được mục đích sẽ không hề bỏ đi. Vì thế các ngươi tốt nhất là hiểu cho rõ ràng, tiếp tục đối chọi với ta hay là ngoan ngoãn phối hợp với chúng ta. Bây giờ, đứa bé gái này ở trong tay của chúng ta, nó trước mắt còn sống tốt đẹp, nhưng chút nữa như thế nào đây thì phải trông vào biểu hiện của các ngươi. Đồng thời, mọi thứ các ngươi thấy trước đây rõ ràng rồi đó, chọc giận chúng ta, các ngươi ai cũng không thể còn mạng mà sống, hà tất phải tranh hơn thua mà uổng đến tính mạng?
Nhìn Cáp Y Oa, người trong tộc ánh mắt ẩn chứa đau thương, vừa có phần không nỡ lại có phần lo lắng, ai cũng không hy vọng cô bé chết ở trong tay những người này. Nhưng tình thế ép người, muốn tất cả mọi người trong tộc phải cúi đầu hàng phục những tên ác ma này, bọn họ cũng không hề mong muốn chút nào.
Trong đám người đó, một người phụ nữ tuổi chừng hơn ba mươi vẻ mặt lo lắng, bà chính là Cáp Lan Đế, mẹ của Cáp Y Oa, lúc này ánh mắt không ngừng nhìn con gái, trong não suy nghĩ đối sách, miệng lại hỏi:
- Thật ra các ngươi muốn thế nào đây?
Thấy có người mở miệng, Nhị hộ pháp vẻ mặt tươi cười hẳn, khẽ cười đáp:
- Rất đơn giản, nói cho chúng ta biết tình hình các ngươi hiểu được, hỗ trợ chúng ta tìm ra được nơi có luồng linh khí quỷ bí kia, chuyện này coi như kết thúc hoàn hảo. Đến lúc đó, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, ở đây lại khôi phục yên bình của những ngày trước.
Một người đàn ông trong tộc giận dữ nói:
- Nói thật dễ nghe, đã có chuyện các ngươi tàn sát người trong tộc chúng trước đây, ai biết được sau khi các ngươi làm xong việc rồi lại sẽ không giết sạch chúng ta? Thêm nữa, cừu hận trước kia chúng ta cũng không thể nào quên được, tuyệt đối không thể nào bỏ qua cho các ngươi.
Nhị hộ pháp có chút không vui, nói cả nửa ngày rồi cũng như đàn gảy tai trâu, cảm giác trong lòng y có thể biết được thế nào.
Tam hộ pháp nói:
- Xem ra những người này rất ngoan cố, chính sách dụ dỗ căn bản không làm được, phải dùng thủ đoạn như sét đánh để trấn áp bọn chúng.
Tứ hộ pháp nói:
- Ta đồng ý với đề nghị của Tam hộ pháp, trước hết giết chết một bộ phận những người ngoan cố, sau đó mới hỏi lại cũng không muộn.
Đại hộ pháp lên tiếng:
- Nếu như những người này gian ngoa không ngoan ngoãn, thế thì hãy dạy dỗ bọn chúng thêm một chút.
Tứ hộ pháp cười ha hả đáp:
- Giết người là sở trường tốt nhất của ta, cứ để ta tiếp tục diễn vai trò ác ma này cho xong.
Cất bước đi ra, Tứ hộ pháp đi thẳng đến phía người đàn ông trong tộc vừa nói chuyện.
Nhìn thấy cảnh này, người trong tộc lập tức đều phẫn nộ vô cùng, ai cũng hiểu rõ ràng ý đồ của Tứ hộ pháp, mọi người cùng gào lên giận dữ, tiếng gầm rú như muốn biểu lộ hận thù trong lòng.
Đối mặt với cơn tức giận của mọi người, Tứ hộ pháp vẻ mặt cười cười tà mị, căn bản không để những người phàm phu tục tử này vào trong mắt, nhanh chóng đi đến trước mặt người đàn ông vừa nói đó, khiêu khích nói:
- Ra đây chịu chết đi.
Người đàn ông đó vẻ mặt đầy kích động, đầy hận thù, miệng mắng giận một tiếng liền xông thẳng đến Tứ hộ pháp. Gần đó, bảy tám người đàn ông cùng đồng thanh đáp ứng, ai cũng phấn đấu quên mình xông lên, trong mắt đầy cừu hận và giết chóc.
Bật cười khinh miệt, Tứ hộ pháp nói:
- Nhiều hơn chút nữa, ta cũng sẽ đưa hết các ngươi về Tây Thiên.
Tay phải múa lên, cây trượng đầu rồng quét ngang xông đến, một luồng ánh sáng đen ngòm như có linh tính chỉ trong chốc lát đã chém đứt ngang người đàn ông trong tộc đang xông lên.
Cảnh tượng máu me khiến lòng người như lạnh xuống, vài trăm người trong tộc nhìn thấy thân nhân của mình chỉ trong chốc lát đã chết đi, ngoại trừ phẫn nộ thì còn có thêm không nỡ và đau lòng. Đây là một sự cừu hận không cách nào hóa giải được, nhất định sẽ khắc ghi trong lòng. Người trong tộc ngoại trừ gầm thét giận dữ ra, cũng không có năng lực làm gì. Trước đây, rất nhiều hy sinh đã khiến con người đau thương phẫn hận, cũng khiến cho người ta dần dần hiểu được tình thế, hy sinh vô ích cũng không nên, người trong tộc tất cả đều đem cừu hận hóa thành nước mắt, ngửa mặt lên bầu trời rộng lớn phát xuất ra những tiếng chất vấn. Đương nhiên, cũng có một bộ phận người trong tộc không hề sợ sống chết, bọn họ gầm thét xông ra muốn báo thù rửa hận, lại bị tiếng quát to của Cáp Lan Đế ngăn lại, bà dùng ngôn ngữ địa phương để khuyên ngăn bọn họ. Rất nhanh, những người trong tộc hạ cơn giận xuống, ai nấy tự lùi lại phía sau, bảo vệ những người già và trẻ nhỏ quay về trong nhà.
Tứ hộ pháp thấy vậy, lớn giọng nói:
- Đứng lại, ai dám đi núp, ta sẽ giết chết kẻ ấy.
Nói rồi, tay trái đẩy thẳng lên trời, lòng bàn tay bắn ra một chùm ánh sáng xanh, khi lên cách mặt đất được chừng chục trượng, liền hội tụ thành một quả cầu ánh sáng, nổ sầm một tiếng rồi có không khí khuếch tán ra như gió lốc ập đến, chỉ trong chốc lát đã phá hủy hết vài chục gian nhà cửa trong phạm vi quanh đó.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng này, những người trong tộc vẻ mặt đau đớn, cảm thấy bất lực trước sự mạnh mẽ của kẻ địch, trong lòng lại ngập tràn hận thù.
Cáp Lan Đế trong lòng rỉ máu, cố nén phẫn nộ xuống, trầm giọng nói:
- Mọi người đứng nguyên tại chỗ, không được hành sự lỗ mãng.
Tam hộ pháp cười nói:
- Xem ra lần này bọn họ nghe lời nhiều rồi.
Đại hộ pháp nói:
- Tranh thủ thời gian, chúng ta không có hơi sức đâu ở đây lâu lắc vậy.
Nhị hộ pháp đáp:
- Hay là để ta đến, trước hết hỏi qua tình hình nơi này thế nào.
Từ từ cất bước tiến lên, Nhị hộ pháp hỏi lại:
- Các ngươi nhiều đời cư ngụ nơi này, có phát hiện được nơi này có chuyện gì khác lạ nào không, hay là có chỗ nào đặc biệt không?
Cáp Lan Đế hận thù nói:
- Nơi này bình an, hoàn toàn không có gì khác thường và đặc biệt.
Nhị hộ pháp hừ giọng nói:
- Không cần phải trả lời gấp gáp, tốt nhất là hãy nghĩ cho rõ ràng rồi hãy nói.
Cáp Lan Đế trong lòng thoáng động, tức giận nói:
- Như vậy, ta hỏi thăm một lượt rồi mới trả lời cho ngươi.
Xoay mình, Cáp Lan Đế đi đến chỗ nhiều người trong tộc, miệng nói tiếng thổ ngữ của tộc mình, điều này khiến cho bốn vị hộ pháp nghe cũng không hiểu được ý tứ của bà ta. Thấy vậy, bốn vị hộ pháp cũng không thèm để ý đến, cái bọn họ cần chỉ là kết quả, căn bản không thèm để ý đến những người làm ra hoa hòe thế nào, bọn họ cứ thẳng thắn mà làm. Trong tình trạng như vậy, Cáp Lan Đế đi qua giữa những người trong tộc, thỉnh thoảng lại nói gì đó, làm một vòng lớn như vậy nên phí cũng không ít thời gian.
/1040
|