Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 148: Lục Vân Bị Đuổi

/1109


oOo

Nhìn theo bóng Huyền Ngọc chân nhân vừa rời khỏi, Hạo Vân cư sĩ khẽ thở dài rồi cũng đi theo ra ngoài. Còn lại Pháp Quả đại sư nhẹ niệm một tiếng phật hiệu, lặng yên quan sát Kiếm Vô Trần, lúc bấy giờ vẫn đang cùng mọi người đứng nguyên tại vị trí.

Thần sắc cực kỳ phẫn nộ, Kiếm Vô Trần nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói:

- Mọi người nói hiện tại nên xử lý Lục Vân như thế nào? Hắn ta thân mang tà ác, lại giấu giếm không nói ra, tương lai hắn nhất định là một tai họa. Vì sự yên bình của thiên hạ, hôm nay bất luận thế nào chúng ta cũng không thể buông tha cho hắn

Lý Trường Xuân đưa mắt nhìn Thất Huyền chân nhân cùng Pháp Quả đại sư, thấy hai người yên lặng không nói gì, liền cất lời:

- Vấn đề này thực sự không thể coi nhẹ được, giờ đây thiên hạ đại loạn, ma vật tung hoành nhân gian, thiết nghĩ nên lấy đại cục làm trọng, hi sinh một Lục Vân mà có thể vãn hồi được sự yên bình cho nhân gian, vậy cũng đáng lắm. Trước mắt, việc cần thiết là thuyết phục Huyền Ngọc chân nhân đồng ý mở miệng giao Lục Vân ra để chúng ta tiện bề xử lý. Bây giờ chúng ta cùng tới hỏi xem ông ta có chịu giao người hay không.

Im lặng không nói gì, Thất Huyền chân nhân đưa mắt nhìn sư phụ, thấy ông ta gật đầu, liền chuyển thân đi theo Lý Trường Xuân. Riêng Pháp Quả đại sư, nhìn thấy Huyền Mộc đại sư nhè nhẹ gật đầu, không nhịn được thở dài một tiếng, chậm rãi đi về phía Huyền Ngọc chân nhân. Cao thủ ba phái còn lại cũng theo sau Kiếm Vô Trần cùng lúc đi tới nhóm người Dịch viên, chuẩn bị bức bách Huyền Ngọc chân nhân giao Lục Vân ra.

Lạnh nhạt nhìn cao thủ các viện tiến tới, Huyền Ngọc chân nhân thần sắc ngưng trọng, trừ ánh mắt loé sáng, thần tình tuyệt không chút biểu hiện. Nhìn qua Lục Vân, thấy hắn đang thản nhiên cười nhẹ trấn an mọi người trong Dịch viên, Huyền Ngọc chân nhân không nén được tâm trạng bi thương. Sự việc của Lục Vân theo lý mà xét, bảo lớn thì không phải lớn, bảo nhỏ thì không phải nhỏ, nếu nói cho tới cùng, căn bản là sự việc cũng không quan trọng. Nhưng điều tồi tệ nhất Kiếm Vô Trần hiện tại là Minh chủ, giữa hai người lại có cừu hận với nhau. Kiếm Vô Trần đang nắm quyền lực trong tay, ông có muốn bênh vực Lục Vân kiểu gì cũng không được. Huyền Ngọc chân nhân một tay khó vỗ nên kêu, thực là lực bất tòng tâm.

Nhìn cao thủ các phái đang tiến lại gần, Tử Dương chân nhân lúc này kích động dị thường, nét mặt kiên nghị nói:

- Đã có vi sư ở đây, con không phải sợ bọn chúng. Trừ phi ta chết, bằng không ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến con.

Lục Vân nghe xong liền nhìn Tử Dương chân nhân, giọng nói đứt quãng:

- Đạo lý trên đời, nhất tự vi sư, sau này dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, trong tim con, người vẫn vĩnh viễn là sư phụ. Sự việc đã đến nước này hãy cứ để bọn họ phán xét, sư phụ người đừng nên can thiệp. Cuộc đời con không giống những người khác, con đã trải qua những việc mà người thường chưa hề biết tới, việc này nào có đáng kể gì. Lần này dù mọi việc xảy ra thế nào, xin sư phụ cùng Vân Phong kiềm chế, ngàn vạn lần đừng nên xuất thủ, tránh việc Kiếm Vô Trần tận dụng cơ hội làm giảm uy thế Dịch viên chúng ta. Theo con, mọi người đừng nên coi trọng việc này. Lần này con trở về cũng chính là để cáo biệt mọi người, không ngờ lại gặp chuyện này khiến cho mọi người lâm vào cảnh khó xử.

Ngoài kia, Lý Trường Xuân, Thất Huyền chân nhân, Pháp Quả đại sư đang cùng Huyền Ngọc chân nhân thương nghị xử lý sự việc của Lục Vân. Nói là thương nghị, kỳ thực là bức bách tới cùng. Huyền Ngọc chân nhân vừa phẫn nộ vừa lo lắng, tâm trí bối rối vô cùng, vì cơ nghiệp nghìn năm của Dịch viên, vì sự bình yên của Dịch viên, lại càng không thể nhượng bộ, nỗ lực tranh đấu đến cùng.

Lục Vân quay lại nhìn Lâm Vân Phong, nở nụ cười, nhẹ giọng nói:

- Không cần phải thương tâm, cuối cùng xem ra huynh phải đi thôi, ngày hôm nay huynh đi, ngày sau nhất định sẽ có cơ hội gặp lại. Hiện tại tu vi của đệ đã đạt tới mức giới hạn, nếu muốn tiến thêm nữa, tất yếu Âm Dương pháp quyết phải có bước đột phá. Đệ không còn nhỏ nữa, sau này cũng phải lập gia đình, nhớ từ giờ về sau trước khi tu luyện Âm Dương pháp quyết tới mức đại thành, đừng nên cùng với Kiếm Vô Trần liều mạng. Hiện tại trên thân hắn ta tồn tại cỗ khí tức thập phần tà dị, Lục viện xem ra không có người nào có khả năng đấu lại hắn ta, mọi người đều phải giữ bình ổn. Lục viện tụ, thiên hạ ly, thất giới sắp gặp nạn tai. Có gặp sự nguy hiểm gì, hãy nhớ tìm huynh tại chốn nhân gian, huynh sẽ đem hết khả năng giúp mọi người.

Lưỡng lự cùng ưu tư đều biểu hiện rõ trên khuôn mặt mọi người. Sự việc tới nước này, nói không phải chẳng qua là dối mình dối người, nhưng ai có thể dứt tình như vậy? Lâm Vân Phong nắm chặt hữu thủ Lục Vân, ngàn vạn lời dặn dò:

- Huynh phải cẩn thận đó, không đấu được thì chạy, không được xung đột cùng hắn ta. Trước tiên hãy tránh đi, đợi sự việc qua rồi, huynh hãy trở về, chúng tôi vĩnh viễn chào đón huynh.

Trương Ngạo Tuyết đứng yên nhìn Lục Vân, vô vàn quan tâm lẫn nhu tình thu cả vào trong ánh mắt. Không cần lên tiếng, không nói thêm lời, tất cả đều đã lưu vào trong tâm trí. Mặc dù trong lòng Lục Vân thập phần khổ sở, nhưng bản thân vẫn cười vui vẻ với người khác. Bởi hắn là Lục Vân, tuyệt đối không bao giờ lùi bước trước khó khăn, dù cho phán xét thế nào hắn cũng không chịu khuất phục, quyết tranh đấu cùng thiên mệnh.



- Huynh phải đi thôi, thời gian không còn nữa rồi, mọi người hãy bảo trọng. Sau này có dịp huynh trở lại, hy vọng mọi người mọi việc vẫn tốt đẹp là huynh vui mừng rồi.

Nói xong, quay người bước tới bên cạnh Huyền Ngọc chân nhân. Nhìn theo sau bóng Lục Vân, Lâm Vân Phong nhẹ lên tiếng chúc:

- Bảo trọng nhé, bằng hữu tốt nhất trong đời của đệ, hy vọng huynh mọi thứ thuận lợi. Sau này gặp lại, mọi người chúng tôi hy vọng nhìn thấy huynh vẫn được bình an, lúc đó mọi người mới yên tâm được.

Lục Vân không quay lại, cũng không một tiếng trả lời, có lẽ vì lúc này bản thân đau đớn thương tâm, không dám đối diện với mọi người.

Ngoài kia, Kiếm Vô Trần đưa mắt nhìn Lục Vân, sau đó lại chuyển cái nhìn sang Huyền Ngọc chân nhân, trầm giọng nói:

- Huyền Ngọc trưởng giáo, hiện tại ngài quyết định thế nào, hãy tuyên bố đi, chúng tôi không có nhiều thời gian cùng ngài chu toàn mọi việc.



Thương cảm đưa mắt nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân cười khổ, nhẹ giọng nói:

- Hiện tại, ta dùng thân phận Dịch viên trưởng giáo tuyên bố, đệ tử Lục Vân môn hạ Dịch viên, kể từ lúc này, bị trục xuất khỏi Dịch viên môn, về sau không xem là đệ tử Dịch viên, mọi việc của hắn đối với Dịch viên vô can.

Lời vừa phát ra, tất cả mọi cao thủ thần sắc chợt biến, tựa hồ không tưởng được Huyền Ngọc chân nhân lại ra một quyết định thế này. Dịch viên môn hạ đồng thanh kinh hô, lớn tiếng cầu xin Huyền Ngọc chân nhân thu hồi mệnh lệnh.

- Xin người đừng thể làm như vậy, không thể làm vậy được, người không thể làm vậy! Xin người hãy thu hồi mệnh lệnh đó, tất cả chúng tôi nguyện ý thay Lục Vân nhận lấy trách nhiệm, chịu mọi trách phạt theo môn quy.

Tử Dương chân nhân, Lâm Vân Phong, Ngạo Tuyết, Phong Viễn Dương, Lý Hoành Phi cùng lớn tiếng cầu xin, còn Càn Nguyên chân nhân cười thảm một tiếng, Tĩnh Nguyệt đại sư thờ ơ cúi đầu, Huyền Âm chân nhân ngửa mặt nhìn trời.

Nhìn môn hạ chúng nhân, Huyền Ngọc chân nhân thần sắc ảm đạm, im lặng lắc đầu. Vào lúc này, bản thân lão do cường lực bên ngoài bức bách, nhằm vào lòng trung thành của lão với môn phái, cuối cùng đã đạt được mục đích. Cân nhắc nặng nhẹ mọi việc, đành để Lục Vân cho tạo hóa an bài. Ít ra làm vậy, ông cũng để Lục Vân được tự do, giúp cho hắn không phải chịu sự bó buộc nào, có thể thoải mái phóng tay đấu tranh cùng thiên mệnh.

Thân hình đột dừng, Lục Vân nhìn Huyền Ngọc chân nhân, khuôn mặt lộ thần sắc thảm não. Quyết định của Huyền Ngọc chân nhân hắn kỳ thật đã đoán trước được, chỉ là tạm thời không kìm nổi đau đớn trong lòng, mất đi dáng tĩnh lặng lúc trước. Lặng lẽ gật đầu, Lục Vân nhẹ giọng:

- Cảm tạ sư bá, mặc dù đây có thể là lần cuối cùng gọi người như vậy, nhưng con vẫn phải nói, sống và tu luyện tại Dịch viên trong hai năm là khoảng ký ức đẹp, suốt đời con không thể quên. Dù tương lai có gặp việc gì nghiêm trọng, có thay đổi thế nào, những hồi ức này quyết không vì thời gian trôi qua mà thay đổi.

Nhìn Lục Vân, Huyền Ngọc chân nhân khó khăn lắm mới thốt ra hai từ, "Bảo trọng." Ngoài ra lão không nói gì thêm, quay đầu đi vào phòng nghỉ, cũng không hề nhìn lại Lục Vân một lần nào nữa. Lúc này đây, trong lòng lão vô cùng đau đớn, tiếc là lại không thể bộc lộ. Dịch viên ngàn năm mới gặp một kỳ tài, bây giờ lại phải từ bỏ. Dịch viên về sau này còn chút hy vọng nào chăng? Có lẽ chỉ đành đợi thời gian trả lời mà thôi.

Sau cùng mọi việc cũng đã kết thúc, mọi người đều hiểu, Lục Vân và Kiếm Vô Trần sẽ có một trận quyết chiến, chỉ là Dịch viên có cùng tham chiến đối phó Lục Vân hay không mà thôi!


/1109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status