Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 48: Thần Bí Kính

/1109


Nhân việc còn ba ngày nữa mới đến kỳ so tài, sáng sớm hôm sau, bọn Lục Vân bốn người rời Thiên Hỏa động đi du ngoạn xung quanh. Trên đường đi, Vân Phong liên tục than phiền là không được chơi đùa thoải mái, Lục Vân hết cách buộc phải lên tiếng hỏi: "Đệ không cần phải than phiền như vậy, đệ nghĩ coi phải thoải mái như thế nào? Ở đây là Thiên Kiếm Viện, không phải Dịch Viện của chúng ta. Có rất nhiều chuyện chúng ta phải để ý quan tâm lẫn nhau, nếu không sẽ mang đến nh?ng phiền nhiễu không đáng. Lần này Dịch Viện cùng Thiên Kiếm Viện giao phong, việc chúng ta chiếm tiện nghi đã khiến họ có bất mãn. Sau này đệ không cần ra mặt yêu cầu làm gì, cứ để chưởng giáo sư bá ra mặt lo liệu mọi sự là được".

Lâm Vân Phong khẽ đỏ mặt, nhìn đi chỗ khác cười xòa: "Đệ nói bất quá là được đi du ngoạn, thôi như thế này cũng tốt rồi. Chúng ta đến chỗ của Phượng Hoàng Thư Viện rủ Thương Nguyệt sư tỷ ra ngoài du ngoạn, huynh thấy sao? Ngạo Tuyết sư tỷ cũng cao hứng muốn đi, đúng không nào? Tốt, không nói nữa, mau đi thôi". Nói xong cưỡi gió bay đi, thân ảnh nhanh chóng tiến về phía trước. Lục Vân nghe vậy, mắt lộ hào quang kỳ dị, liếc nhìn Ngạo Tuyết, nhẹ gật đầu, rồi cũng theo Lâm Vân Phong mà đi.

Một hàng bốn người cùng nhanh chóng tiến tới nơi tạm cư của Phượng Hoàng Thư Viện. Do có Ngạo Tuyết ra mặt, nên họ nhanh chóng gặp được Thương Nguyệt. Cùng ra với Thương Nguyệt còn có sư muội Hứa Khiết, ngay sau khi sáu người diện kiến, Lục Vân nhìn Thương Nguyệt cười nói: "Cuộc đấu chỉ còn ba ngày nữa là bắt đầu, chi bằng chúng ta cùng nhau đi dạo một chuyến để thư giãn trước khi bước vào trận đấu, được không? Thái Huyền Sơn này vô cùng hùng tráng, là địa phương phong cảnh tú lệ, hứa hẹn có nhiều nơi để thưởng ngoạn".

Thương Nguyệt nhìn Lục Vân rồi mục quang chuyển sang phía Ngạo Tuyết, tĩnh lặng nhìn nàng như muốn hỏi ý. Thấy Ngạo Tuyết nhẹ gật đầu, Thương Nguyệt từ tốn nói: "Vậy cũng tốt, hiếm có dịp như thế này, mọi người cùng nhau du ngoạn ngắm cảnh cũng hay". Nói xong nháy mắt với Hứa Khiết, ra hiệu cho nàng cùng đi theo.

Bên cạnh đó, Lâm Vân Phong cười nói: "Đi thôi, chúng ta một nhóm sáu người cùng để ý xem núi này có linh hoa tiên thảo chi gì không, nếu có thì quả thật có lợi lớn nay, hà... hà... Lý sư huynh, huynh nghĩ có phải không hả?". Nói rồi mắt liền hướng về Lý Hoành Phi nãy giờ im lặng đứng bên cạnh. Lý Hoành Phi ánh mắt vẫn khinh ngạo đi sau Ngạo Tuyết một chút, liếc sang nhìn Lâm Vân Phong, nhẹ gật đầu, nhưng cũng không nói lời nào.

Lục Vân đưa mắt nhìn mọi người cười: "Vậy là tốt rồi, đi thôi. Hôm qua đệ ở trên cao nhìn xuống, thấy phía sau Thái Huyền Sơn vô cùng rộng lớn, có linh tuyền kỳ phong rất nhiều, chúng ta nên đến đó hân thưởng xem sao". Nói xong nhìn thấy mọi người đã động tâm, liền quay người bay trước dẫn đường. Năm người nhắm hướng hậu sơn bay đến.

Trên đường đi, bọn họ ngự phong phi hành, nhanh chóng tiến nhập vào Thái Huyền hậu sơn. Chỉ thấy khắp nơi thương tùng thúy bách, cổ thụ thành hình, muôn hoa khoe sắc, hương thơm lan tỏa như mây. Khung cảnh tĩnh lặng xinh đẹp này hấp dẫn sáu người, người thì lưu luyến, kẻ lo sưu tầm, chẳng mấy chốc họ cùng đến một khe núi có suối nhỏ chảy ra. Lục Vân đột nhiên dừng lại nói: "Mọi người hãy nhìn xem, thật là một cảnh sắc tuyệt mỹ, là nơi lý tưởng để ẩn cư tiềm tu, nhất định thập phần thuận lợi, không biết mọi người có nghĩ vậy không?" Mỉm cười nhìn khắp chung quanh, ánh mắt Lục Vân bất chợt phát hiện một chùm hào quang chớp nháy hiện.

Thương Nguyệt cùng Ngạo Tuyết dừng bước cẩn thận thưởng thức cảnh sắc mỹ lệ trước mắt, quả thật đẹp không gì sánh được. Chỉ thấy nơi này nước suối trong xanh, vô số kỳ hoa cổ thụ, lại thêm các chủng loài chim chóc cũng đua nhau cất tiếng làm tăng thêm vẻ thanh mỹ nơi đây, quả là nơi ẩn cư khó tìm.

Nhìn xung quanh, Lâm Vân Phong cao giọng hét to: "Thật đẹp quá đi..., nếu ta cất ba gian thảo lư nơi này, mỗi ngày nghe suối reo chim hót, ngửi hương thơm các loại kỳ hoa, thưởng thức màu xanh thúy lục, thật là thế gian đệ nhất thú. Chỉ tiếc nơi này là Thái Huyền Sơn, nếu mà ở Dịch Viện, thì đệ đã chuyển tới ở lâu rồi". Nói xong, hắn dáng điệu hân hoan nhìn mọi người cười không ngớt.

Hứa Khiết nở nụ cười quyến rũ nói: "Coi bản mặt tươi cười đầy gian ý của huynh kìa, đừng có mơ mà trở lại đây ở, huynh có biết tí gì về nguồn gốc nơi này đâu?". Nói xong, ánh mắt chứa một tia nhìn kỳ dị.

Lâm Vân Phong cười cười: "Mấy cái truyền thuyết đó chỉ sợ thế gian này không có một ai tin, huynh bất quá không có ý xấu, muội không được đổ oan cho huynh đấy". Nói rồi, lại nhìn nàng cười ha hả.

Thương Nguyệt liếc nhìn sư muội ngạc nhiên chưa hiểu chuyện gì. Nhưng Ngạo Tuyết thì ngay lập tức minh bạch sự tình, không nhịn được nhìn Thương Nguyệt mà mỉm cười thần bí, trong mắt hai người lộ xuất thần thái tinh minh.

Lục Vân tĩnh lặng nhìn dòng suối trong suốt, trong mắt đột nhiên xuất hiện một tia kỳ quang, tựa hồ phát hiện sự tình gì đó. Chứng kiến toàn thân Lục Vân hào quang chớp động, thân ảnh đã xuất hiện phía trên dòng suối, cẩn thận xem xét động tĩnh ở trên nước. Chỉ thấy dòng suối nhỏ này nước trong xanh nhìn thấu tận đáy, không vật gì che giấu được. Nhưng Lục Vân thực sự cảm giác lúc nãy trong thoáng chốc có vật gì đó chớp động hào quang, chỉ là thời gian quá ngắn thôi.

Quan sát mặt nước, ánh mắt Lục Vân dừng lại ở thân hình hai con cá nhỏ trong lòng suối. Hai con cá này một hồng một đen dài độ hai tấc, đang quấy động mặt nước. Người ta thường nói nước trong thì không có cá , không ngờ tiểu khê này lại có loại cá đuôi dài xinh đẹp này, quả thật là lạ.

Lúc này Vân Phong phát hiện ra sự dị thường của Lục Vân, không nhịn được bèn hỏi: "Lục Vân, sao thế? Huynh làm gì trên đó vậy? Có điều gì lạ đáng xem sao? Sao không gọi cho đệ một tiếng?". Vừa nói xong thân ảnh cũng đã đến bên cạnh Lục Vân.

Ở phía bên kia, mọi người nghe Vân Phong nói, liền chú ý vẻ khác thường của Lục Vân, toàn bộ đều lạ lùng nhìn chàng.

Đến nơi, Vân Phong nhìn lên mặt nước, liền cười lớn: "Mọi người mau lại đây xem, trong mặt nước có có một con cá lục sắc, vừa to vừa mập, cực kỳ hấp dẫn. Nếu được nuôi trong bồn, nhất định sẽ đẹp hơn, ha ha...". Ba nữ nhân cùng Lý Hoành Phi nghe thế, bèn mỉm cười vui vẻ, cùng tiến lại gần.

Lục Vân nghe Vân Phong nói, sắc mặt lập tức đại biến. Cẩn thận nhìn lại trong nước, cái gọi là lục sắc đại ngư ấy căn bản chính là hai con cá nhỏ một đen một hồng khi nãy. Cúi xuống nhìn Vân Phong, Lục Vân trầm giọng nói: "Vân Phong, đệ không đùa chứ? Đệ thấy một con cá lớn màu lục sắc à?".

Vân Phong ngạc nhiên, nhìn Lục Vân hỏi: "Sao vậy? Bộ huynh không nhìn thấy à, có phải không đó? Nhìn kìa, ngay chỗ đó đó, bơi qua bơi lại, quả thật rất đẹp". Vừa nói vừa chỉ vào mặt nước, cho Lục Vân biết vị trí cụ thể. Khi Lục Vân cẩn thận nhìn kỹ lại, vẫn chỉ thấy ngoài hai con cá lạ đang bơi qua lại, tuyệt không có bất cứ thứ gì khác. Nhãn thần Lục Vân đại biến, thân người lập tức rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.

Lúc này, ba nữ nhân cùng Lý Hoành Phi đã bay đến cạnh hai người, chăm chú nhìn con cá đang bơi lội trong nước. Chợt nghe Hứa Khiết cười cười chế nhạo nói: "Lâm Vân Phong huynh giỏi lắm, dám đánh lừa chúng tôi, con lục sắc đại ngư của huynh đâu? Rõ ràng là con hồng sắc đại ngư mà".

Ngạo Tuyết nghe thấy thế, liền nghi hoặc cất tiếng hỏi: "Không phải đâu, sao tỷ chỉ thấy được con cá nhỏ màu lam thôi à? Thương Nguyệt tỷ, tỷ xem con cá đó màu gì vậy?".

Thương Nguyệt sắc mặt thất kinh nói: "Muội lại chỉ thấy đó là một con cá ba màu, không to không nhỏ". Nói xong, quay nhìn Lý Hoành Phi, đợi hắn nói ra kết quả. Lý Hoành Phi nhìn mọi người một vòng, rồi nhẹ giọng nói: "Ta chỉ thấy con hắc sắc đại ngư, so với mọi người có điều bất đồng thì phải".

Lâm Vân Phong cười quái dị bảo: "Không thể nào, tại sao lại như vậy chứ? Lục Vân, huynh đó, thật sự huynh nhìn thấy màu gì, mau nói cho chúng đệ biết, tại sao mọi người lại không thấy giống nhau? Kỳ lạ thật!".

Lục Vân giật mình sực tỉnh, nhìn mọi người nói: "Ta thấy có hai con cá nhỏ, một đen một đỏ. Sự tình này thật là cổ quái, mọi người thử nghĩ kỹ xem tại sao lại xuất hiện sự việc kỳ dị đến như vậy chứ?". Lời vừa nói, năm người còn lại thất kinh, không ngờ đã gặp chuyện lạ như thế.

Nhìn vào mặt nước, sáu người nhất thời rơi vào trạng thái trầm tư. Không rõ được giữa thanh thiên bạch nhật này sao đột nhiên gặp phải sự tình kỳ lạ như vậy? Lục Vân nhìn quanh rồi thân ảnh đột nhiên bay lên trên, nhanh chóng dừng lại giữa không trung, cẩn thận xem xét tình cảnh. Còn Lâm Vân Phong lại trầm trầm hô: "Âm dương ngũ hành, càn khôn huyễn hóa, vạn vật quy bổ, nhất thiết hiển hóa. Mở ra!". Lời vừa thốt, chỉ thấy từ hai mắt hắn tức thì phát xuất hai đạo hào quang, nhằm mặt nước bắn tới, trông cực kỳ thần bí.

Một lúc sau, chợt nghe Vân Phong la lên thất thanh: "Trời ơi! Sao lại không có cái gì nữa hết vậy kìa? Đệ dùng Âm Dương bí thuật tra xét, đột nhiên phát hiện không có con gì cả, chỉ toàn nước trong, căn bản không thấy một mống cá nhỏ nào đã có trước đó. Đây đúng là quái sự, đệ là chuyên gia bắt quỷ, thế mà không gặp con quỷ nhỏ nào, lạ thật".

Ba nữ nhân và Lý Hoành Phi nghe thế sắc mặt càng trầm trọng, nhãn thần cổ quái.

Ở giữa không trung, toàn thân Lục Vân bao phủ hồng quang, trong mắt ẩn chứa hào quang bảy sắc. Lúc này chàng đang dùng pháp quyết độc hữu của bản thân "Ý Niệm Thần Ba" dò xét khắp nơi. Để tìm kiếm bí mật ẩn dấu bên trong sự kiện kỳ quái này, Lục Vân đã phát liền một lúc hai mươi bốn đạo Ý Niệm Thần Ba. Tần suất của mỗi dòng từ ba trăm sáu mươi lần đẩy lên đến trên hai trăm vạn lần, tốc độ quả thực kinh người. Tận lực không bỏ sót một điểm nhỏ nào, chàng đã mở rộng phạm vi bao trùm cả Thái Huyền hậu sơn.

Hai mươi bốn đạo Ý Niệm Thần Ba tỏa ra khắp mọi ngóc ngách của Thái Huyền hậu sơn, nhanh chóng phân tích mọi thông tin hữu dụng. Toàn bộ tin tức này được gửi về trung tâm não của Lục Vân, hình thành một kết võng mô tả chi tiết tình huống hiện tại của nơi đây. Lục Vân nhanh chóng loại bỏ những tin tức vô dụng, tức thì lập thành một bản đồ phân bố của Thái Huyền hậu sơn trong não bộ. Cẩn thận tìm kiếm trong bản đồ giữa não đó những tình huống liên quan, trong mắt Lục Vân chợt hiện nét chấn kinh. Nguyên chàng phát hiện trong Thái Huyền hậu sơn này có bảy địa phương thập phần thần bí mà Ý Niệm Thần Ba cũng không thể tra ra điều gì. Trong số đó, nơi chàng đang đứng chính là một trong bảy nơi thần bí này.

Từ từ hạ thân xuống đất, Lục Vân sắc mặt trầm trọng nhìn năm người nhẹ giọng nói: "Ở đây thần bí quá, chúng ta phải cẩn thận một chút. Ta hiện tại đã tra ra nơi hậu sơn này có bảy địa phương thần bí, mà chỗ này là một trong số đó. Tại sao mỗi chúng ta đều nhìn thấy cảnh tượng khác nhau? Câu hỏi này nhất thời không thể trả lời cho rõ ràng được. Tốt nhất là hiện tại không có dị vật nào xuất hiện bất ngờ công kích, mặc dù có thể khiến cho chúng ta khốn hoặc, nhưng cũng không đến nỗi nguy hiểm lắm. Tử Ảnh thần kiếm của Ngạo Tuyết sư tỷ có ẩn tàng linh ý chỉ dẫn, vậy tỷ hãy thử xem có thể dụng thần kiếm truy ra manh mối gì không? Âm Dương pháp quyết của Vân Phong đệ cũng thần kỳ vô bỉ, đệ cũng tận lực thi triển, chúng ta cùng thử xem có thể giải khai điều bí ẩn này không".

Vân Phong cười khổ: "Đệ đã thử rồi, không tra ra được bất cứ thứ gì, chỉ có thể chờ xem thần kiếm của Ngạo Tuyết sư tỷ có hiệu nghiệm hay không thôi".

Ngạo Tuyết nhẹ giọng nói: "Để tỷ thử xem, hãy nhìn cẩn thận". Dứt lời, chợt thấy toàn thân Ngạo Tuyết phát ra một luồng hào quang cường thịnh màu huyền thanh, Tử Ảnh thần kiếm kêu lên một tiếng nhỏ rồi tự động bay ra khỏi vỏ, phóng ra một đạo tử sắc quang hoa vô cùng đẹp mắt, xoay tròn không ngừng trên đầu Ngạo Tuyết. Bên cạnh, mọi người tĩnh lặng chú thị Ngạo Tuyết, chờ đợi động tĩnh từ nàng.

Thời gian trôi qua chầm chậm. Chỉ thấy Tử Ảnh thần kiếm quay càng lúc càng nhanh, cuối cùng đã hoàn toàn chuyển thành một đĩa quang sắc màu tím không thể nhìn rõ được tốc độ xoay của nó nữa. Theo đĩa tử sắc quay nhanh đó, một đạo quang hoa màu tím huyễn hóa thành một con tử long, múa lượn quấn quýt quanh Ngạo Tuyết. Sau khi tử long bay luợn qua lại nhiều vòng, chợt xuất hiện tại mặt nước gần đó, uốn mình tới lui, tựa hồ như đã tra ra khí tức thần bí gì đó.

Mọi người đều như nín thở, biết rằng thời điểm quan trọng nhất đã đến. Tử long rốt cuộc đã phát hiên ra vật thần bí đang ẩn tàng, đây chính là lúc biết kết quả. Lúc này hai mươi ba đạo Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân đã phản hồi, chỉ còn duy nhất một đạo tối hậu vẫn chưa thấy tăm hơi. Hơn nữa, đây là đạo có tần suất cao nhất. Trong khi mọi người chờ đợi kết quả từ tử long, thân thể của Lục Vân chợt chấn động, trong mắt loé lên một tia sáng kỳ dị rồi nhanh chóng biến mất.

Một lúc sau, Tử long đột nhiên gầm lên một tiếng dài, long thân màu tím đột nhiên hóa thành một chùm tử quang, nhằm mặt nước trong xanh mà bắn đến. Sáu người chứng kiến điều này, trong tâm vô cùng khẩn tương, chăm chú nhìn theo hướng của đạo tử quang. Chỉ thấy đạo tử quang đó sắp bắn vào mặt nước, thì lập tức từ trong nước một đạo hào quang lam sắc xuất hiện, toàn lực cản trở sự tiến đến của tử sắc quang hoa. Đạo lam sắc quang hoa đó trông giống như cái thuẫn bài, kiên cường vô cùng, trực tiếp đối kháng với tử sắc quang hoa, một chút cũng không nhường.

Hai mắt của Ngạo Tuyết thần quang đại thịnh, chân nguyên toàn lực vận động, thần kiếm trên đầu được công lực toàn thân nàng chi trì nên tiếp tục mạnh mẽ lao xuống giống như một con tử long điên cuồng. Khi chạm nhau một lần nữa, sau một lúc tương trì giữa hai luồng hào quang, tia lam sắc cuối cùng cũng bị phá diệt gây ra một tiếng nổ lớn dội lên vô số hoa nước làm ướt hết mọi người có mặt.

Tử long sau khi đột phá sự cản trở của chùm hào quang lam sắc, liền bắn thẳng xuống nước. Tuy nhiên, khi sắp tiếp cận mặt nước thì lại thấy một chùm hào quang màu lam rất đẹp mắt bay lên. Giữa luồng hào quang lam sắc đó, có một giá kính màu lam vô cùng kỳ dị, mặt kính có những hoa văn kỳ quái, nhấp nháy hào quang thần bí, không ngừng xoay chuyển.

Khi giá kính thần kỳ hiện thân, Vân Phong lập tức hô to một tiếng: "Hảo bảo bối a, ha ha, thật là thu hoạch ngoài ý muốn, mọi người mau chặn lại không cho nó thoát". Nói xong, gương mặt hưng phấn nhìn chăm chăm giá kính, tựa hồ như nó là vật trong túi của hắn rồi. Năm người còn lại đều kinh ngạc, không ngờ trên Thái Huyền Sơn lại có bảo bối ở khắp nơi. Sáu người án ngữ sáu phương, Lục Vân thủ phía trên, Hứa Khiết thủ phía dưới, mọi người cẩn trọng chăm chú nhìn giá kính màu lam kỳ dị này.

Lúc này, Ngạo Tuyết vẫn tiếp tục điều khiển thần kiếm phát động công kích, muốn chế trụ giá kính đó. Giữa không trung, chỉ thấy giá kính màu lam xoay tròn liên tục, mặt kính phát ra một đạo lam sắc quang hoa, nhằm tử ảnh thần kiếm đã biến thành tử long đánh chặn. So với tốc độ đánh tới ngày càng tăng của tử long, kính tử cũng gia tăng tốc độ xoay không hề nhượng bộ chút nào. Ánh mắt Thương Nguyệt khẽ trầm xuống nói: "Cái kính này thập phần kỳ dị, không đơn giản chút nào, có lẽ nó thuộc về một loại thần khí nào đó, cũng có ý thức. Chúng ta muốn bắt được nó chắc cũng không dễ dàng. Mọi người thử xem có phương pháp nào thu phục được nó không?".

Ở trên, Lục Vân nói: "Ngạo Tuyết sư tỷ tạm thời thu hồi công kích, Vân Phong đệ vận dụng Âm Dương pháp quyết thử một lần xem có chế trụ được nó không. Vật này có năng lực phòng ngự cực cao, có lẽ rất khó đối phó, mọi người nên để tâm đề phòng cẩn thận. Lúc này, nó nhất định có ý đồ đào thoát khỏi vòng vây của chúng ta, vì thế chúng ta phải đề tựu tối đa công lực, vận chân nguyên của sáu người hình thành một không gian phong bế, bao vây nó vào giữa không cho chạy thoát".

Giữa không trung, chỉ thấy một đạo chân nguyên huyền thanh bao phủ giá kính lam sắc vào giữa. Sáu thanh trường kiếm cùng đồng thời phát ra những hào quang bất đồng, chia sáu hướng nhắm giá kính bủa vây. Còn Vân Phong thì vận dụng toàn lực thi triển Âm Dương pháp quyết, chuẩn bị dùng thuật phong ấn của Âm Dương pháp quyết đệ đối phó với lam sắc giá kính.

Chứng kiến Vân Phong toàn thân bao phủ hào quang thanh sắc cường đại, song thủ thu về trước ngực bắt ấn theo pháp quyết, miệng hô lớn: "Âm Dương ngũ hành, càn khôn thiên địa, vạn vật vạn pháp, theo lệnh của ta, phong ấn!". Nói xong, thấy song thủ của Vân Phong lay chuyển, hội tụ tại trước ngực âm dương nhị khí, một tả một hữu tựu thành thế lưỡng biên giáp kích, nhắm ngay giá kính lam sắc thần kỳ mà bắn tới.

Chỉ thấy ở giữa đạo hào quang lam sắc đẹp mắt, giá kính đột nhiên gia tốc, vô số hoa văn kỳ quái huyễn xuất thành nhiều phù lục pháp chú, hình thành một đạo kết giới kỳ dị bao bọc, bảo hộ chặt chẽ giá kính ở giữa. Khi Âm Dương pháp quyết của Vân Phong bắn tới tiếp xúc với kết giới cổ quái này thì tạo thành một tiếng nổ cực lớn, vô số dòng khí lưu muôn màu bay giữa không gian đang bị vây bọc bỡi sáu người, không ngừng tạo ra những luồng hào quang đẹp mắt.

Thời gian dần trôi, Âm Dương nhị khí của Vân Phong từ từ yếu nhược, nhưng kết giới cổ quái cũng thu nhỏ dần, đến lúc tối hậu hai cổ lực lượng đồng thời tiêu biến. Tuy nhiên, kính tử lam sắc thần kỳ ngay lúc kết giới chung quanh tiêu thất đã lập tức giá tăng tốc độ, phát ra thêm vô số phù lục pháp chú, tại không trung chớp lóe các sắc kỳ quang, hình thành một cỗ kết giới mới.

Nhìn giá kính thần bí đó, trong mắt sáu người lộ xuất tia nhìn kinh hãi. Vân Phong thân ảnh nhẹ run, miệng cười kỳ quái nói: "Vật này quả thực cổ quái, không tốt rồi! Tới phiên mọi người. Đệ xem ra không có biện pháp nào chế trụ nó cả".

Ngạo Tuyết nghe thấy thế, nhẹ giọng nói: "Trên mặt giá kính thần bí này có những hoa văn kỳ quái, tưởng nhất định là phù lục pháp chú thời thượng cổ. Nó cũng có kết giới cực mạnh ở xung quang, giống như Ngũ Thái Tiên Lan trước đây đã từng có, có năng lực phòng ngự rất cao. Nếu chúng ta không có một lực lượng cực mạnh, chắc là vô pháp đột phá kết giới này mà chế trụ nó".

"Ngạo Tuyết nói không sai, vật này đích xác là cổ quái. Nhưng muội nghĩ rằng nó cùng Ngũ Thái Tiên Lan có điểm bất đồng, vì Ngũ Thái Tiên Lan là kỳ hoa có sinh mệnh, trong khi giá kính này tuy có ý thức, nhưng không phải là vật có sinh mệnh, tối đa chỉ là một dạng thần khí chi đó. Bất quá giá kính này có hình dạng thập phần cổ quái, chắc là cũng có công dụng đặc thù mà hiện giờ rất tiếc chúng ta chưa biết được. Dựa vào tình huống hiện tại mà nói, nếu chúng ta không hao phí tinh lực chỉ sợ không dễ dàng gì chế ngự nó". Tĩnh lặng nhìn giá kính, Thương Nguyệt nói những điều suy đoán trong lòng nàng.

Lục Vân nhìn lại giá kính, ánh mắt ẩn hiện hào quang kỳ dị. Bản thân chàng đã phát xuất nhiều đạo Ý Niệm Thần Ba, nhưng mỗi khi tiếp cận kết giới đều bị dội ngược lại. Điều này làm cho Lục Vân bấc giác nâng cao tần suất của Ý Niệm Thần Ba, hy vọng có thể tiếp cận kết giới thông qua các tần suất đồng dạng nhằm tra suất bí mật. Thật tiếc là trong tình huống hiện tại, Lục Vân bị phân tâm bởi nhiều thứ, căn bản không thể toàn lực thi triển Ý Niệm Thần Ba, do đó không thể tra ra được điều gì cả.

Thời gian chầm chậm trôi. Sáu người tuy tạm thời khốn trụ được kính tử thần bí, rất tiếc là không ai biết cách đột phá kết giới xung quanh, nói chi đến việc thu thập nó. Mắt thấy nếu cứ tiếp tục duy trì tình trạng này, cũng không có kết cục tốt đẹp gì, Lục Vân bèn nói lớn: "Chúng ta không nên tiếp tục cách này nữa, hiện tại thay vì kiên trì bao vây nó, chi bằng chuyển sang công kích, xem lúc đó có thể đột phá kết giới phía ngoài hay không. Hiện tại mọi người hãy vận tụ công lực đến mức tối cao, chúng ta đồng thời hướng về nó bức tiến, thực hành đột phá cưỡng chế. Chuẩn bị... bắt đầu". Nói xong thì thân ảnh của sáu người đồng thời tiến tới giá kính.

Thế rồi, dưới sự tấn công toàn lực của sáu người, hào quang từ giá kính đột nhiên phóng ra bốn phía, nhưng ngay lập tức bị bọn họ ép cho quay lại. Chứng kiến thân hình sáu người lắc lư liên tục, mỗi bước tiến lên đều bị lực lượng cường mạnh chấn lui nay ngược. Nhưng sáu người không chùn bước, một bước lùi thì ba bước tiến, cuối cùng làm cho kết giới bên ngoài của lam sắc kính tử thần bí bị ép đến phát nổ. Kết giới bị phá, sáu người tức thời cảm giác dễ thở, vì lực phản kháng giảm đi rất nhiều.

Tuy kế giới phía ngoài của kính tử bị phá diệt, nó cũng không dễ đầu hàng. Trong lúc sáu người còn ngả nghiêng chưa đứng vững, mặt kính lại tiếp tục phát xuất hào quang lam sắc công kích. Sáu người dưới áp lực tái khởi, liền khai triển tuyệt học, từng bước từng bước tiến lại gần. Tối hậu, họ chung qui cũng bức tới cách mặt kính khoảng một xích.

Nhìn giá kính vẫn tiếp tục xoay chầm chậm, Lục Vân mở miệng nói: "Vân Phong, đệ thử thi triển Âm Dương pháp quyết một lần nữa xem có phong ấn được kính này không. Nhanh lên đệ, chúng ta đã hết sức rồi". Vân Phong ứng tiếng làm ngay, tái thi triển Âm Dương pháp quyết. Chứng kiến hai cổ âm dương chi khí tựu lại phía trên giá kính, hình thành một đồ án hình âm dương bát quái, từ từ hướng đến giá kính định phong ấn.

Khi đồ án bát quái tiếp cận giá kính, hoa văn kỳ quái trên mặt kính đột nhiên phát ra hào quang chói mắt, đối kháng lại vầng âm dương bát quái. Hai cỗ cường lực kình nhau một lúc, hoa văn kỳ quái trên giá kính lại phát xuất tiếp các luồng quang hoa nhẹ nhàng đẩy âm dương pháp quyết đang được Vân Phong thi triển toàn lực sang một bên, quả thực lạ lùng.

Lục Vân khẽ than: "Giá kính này thực cổ quái, nhất định không phải phàm vật, nếu không đâu khó thu phục thế này. Các vị sư huynh sư tỷ có cách gì cũng nên đem ra thử đi. Đã đến nước này, phải tính đến chuyện bỏ cuộc quả là điều đáng tiếc". Nói xong nhìn bốn người còn lại, ánh mắt dò xét.

Lý Hoành Phi chán nản nói: "Sở học của huynh đã đem ra sử dụng hết, nói về phương diện phong ấn thì không có kinh nghiệm gì. Trong bốn viện của Dịch Viện ta, thì chỉ có Âm viện là sở trường, kỳ dư ba viện còn lại đều không tinh thông. Hiện tại Vân Phong không có cách nào, dĩ nhiên huynh cũng không có cách".

Lục Vân nhìn Thương Nguyệt, dịu giọng hỏi: "Sư tỷ này, quý môn Phượng Hoàng Thư Viện về phương diện pháp quyết thế nào?" Nhãn thần Lục Vân nhìn nàng kèm theo vài phần nhu ý, khiến trong tâm Thương Nguyệt rộn lên cảm giác diệu kỳ.

Khẽ liếc nhìn Ngạo Tuyết, thấy nàng không chút chú ý, Thương Nguyệt không nhịn được nhìn Lục Vân đầy hàm ý, nhẹ giọng nói: "Trong lục viện, về phương diện này đứng đầu là Đạo Viện, kế là Dịch Viện của huynh, thứ đến nữa là Bồ Đề học viện. Phượng Hoàng Thư Viện của muội sở trường tu luyện "Phượng Hoàng Niết Bàn" pháp quyết, đối với phương diện này hoàn toàn thiển cận, không có biện pháp nào. Lần này gặp thứ thần vật này, chúng muội vô năng vô lực, thực là đáng tiếc!" Mọi người nghe thế, lập tức thở dài, tâm lý ẩn hiện sự tiếc nuối.

Lục Vân nhìn năm người, trong tâm đang suy tính sự tình. Lúc này ngoại trừ việc tự nhờ vào bản thân, còn lại mọi người khác ở đây đều vô năng vô lực. Nhưng nếu như tự mình xuất thủ, khả năng tiết lộ bí mật của bản thân rất cao, đối với chàng mà nói, hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng. Tuy nhiên, gặp phải kỳ duyên như thế này lại tay trắng bỏ qua, thì quả thật chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?


/1109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status