Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 572: – Thương Nguyệt truyện tấn (Thương Nguyệt truyền tin)

/1109


Trương Ngạo Tuyết có chút nóng nảy, hất tay của Tĩnh Nguyệt đại sư ra rồi nói to: 

- Không đi, con không đi. 

Tĩnh Nguyệt đại sư vô cùng tức giận nói: 

- Con đúng là nghiệt đồ, đúng là làm ta tức chết, con, con… 

Thương Nguyệt tiến lên phía trước khuyên giải, âm thầm truyền âm: 

- Sư thúc đừng tức giận, Ngạo Tuyết rõ ràng đang bị Kiếm Vô Trần điều khiển tâm trí, lúc này không nghe lời nào đâu. 

Tĩnh Nguyệt đại sư tuy cũng hiểu như vậy, nhưng vẫn khó bỏ qua tức giận, hầm hầm trừng mắt nhìn Ngạo Tuyết, không nói được câu nào nữa. 

Bên này, Lý Hoành Phi gào lên: 

- Kiếm Vô Trần ngươi đúng là quá bỉ ổi, biết sư muội bị mất trí nhớ ngươi lại thừa cơ mưu lợi cho mình, ngươi đúng là không bằng chó lợn. Ta cho ngươi biết, chỉ cần ta vẫn còn sống thì ta quyết không đồng ý chuyện này, có giỏi thì ngươi cứ ra tay giết hết Dịch viên môn hạ đi. 

Một bên, Tất Thiên cũng giận dữ nói: 

- Còn cả ta nữa. Ngươi đừng có nghĩ mình là minh chủ thì có thể làm những chuyện bậy bạ. Những chuyện bỉ ổi như thế mà ngươi cũng có thể làm được, đúng là mất hết thể diện của chính đạo trong thiên hạ này. 

Đụng đến người yêu nhất trong lòng, Tất Thiên tuy biết rõ quan tâm nhiều như vậy là không hợp lý, nhưng vì tình yêu, hắn cũng bắt đầu hàm hồ. 

Kiếm Vô Trần sớm biết sẽ có kết quả này từ trước, vì thế trong lòng hắn nổi giận vô cùng vì bị mắng thậm tệ như vậy, nhưng khuôn mặt lại vô cùng bình tĩnh lạnh lùng, quát nhẹ: 

- Việc của ta và Ngạo Tuyết sư muội không cần các vị phải lo lắng. Không cần biết tình cảm trước đây của chúng ta như thế nào, hiện tại muội ấy đã mất đi trí nhớ, bây giờ muội ấy là một người hoàn toàn khác, muội ấy có quyền theo đuổi hạnh phúc của mình, có thể lựa chọn người mà muội ấy thích. Nếu như các vị cho là lợi dụng lúc nguy cấp, vậy thì các vị hãy làm cho muội ấy hồi phục lại trí nhớ đi, để tự muội ấy lựa chọn. Nhưng nếu như cả đời muội ấy vẫn không thể hồi phục được trí nhớ thì chẳng lẽ cả đời muội ấy cũng sẽ không lấy chồng sao? 

- Giảo biện, ngươi căn bản là nói hươu nói vượn. Sư muội vừa mới tỉnh lại được hai ngày, ngươi liền lợi dụng cơ hội này để mê hoặc muội ấy vào tròng của ngươi. Rõ ràng là ngươi chỉ ham muốn sắc đẹp của muội ấy, muốn mượn cơ hội chiếm được muội ấy. 

Lý Hoành Phi bừng bừng giận dữ nhìn thẳng vào Kiếm Vô Trần, từng câu từng chữ như được thét lên từ đáy lòng, còn ý quyết liệt dường như không hề suy chuyển một chút nào. 

Kiếm Vô Trần vẻ mặt tức giận, nhìn sang thấy Trương Ngạo Tuyết vẻ mặt quật cường tranh cãi với Thương Nguyệt, nói to: 

- Ngạo Tuyết sư muội, muội yên tâm, ngày mai ta sẽ hoàn toàn đáp ứng yêu cầu của muội. Tối nay muội cứ về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta sẽ đến thăm muội. 

Nói xong không thèm để ý đến sự dây dưa của Tất Thiên và Lý Hoành Phi, vung tay đi mất. 

Giận dữ chửi mắng, Lý Hoành Phi đợi khi Kiếm Vô Trần đi khỏi mới cùng với Tất Thiên đi đến bên cạnh của Trương Ngạo Tuyết, khuyên nhủ: 

- Sư muội, muội hãy tỉnh táo lại đi, muội làm sao có thể bị tên Kiếm Vô Trần này lừa được chứ. 

Trương Ngạo Tuyết lạnh lùng nhìn hai người bên cạnh mình, nói với vẻ rất kiên quyết: 

- Ta rất tỉnh táo, ta cũng biết rõ là mình đã bị mất ký ức. Nhưng điều này không quan trọng, đúng như Vô Trần đã nói, một người mất đi trí nhớ cũng có thể tìm kiếm hạnh phúc của chính mình. Mọi chuyện dĩ vãng trước đây, ta đã không còn nhớ nữa thì cứ cho nó theo gió bay đi. Ta hiện tại chỉ cần vui vẻ là được rồi, ta cũng không còn mơ mộng giống như trước đây. 

Lý Hoành Phi nghe thấy tức giận vô cùng, nóng nảy nói: 

- Nhưng Kiếm Vô Trần chính là một tên tiểu nhân bỉ ổi, muội trước đây đã từng hận hắn đến thấu xương. Vì sao bây giờ muội lại thích hắn, việc này làm sao có thể được! 

Trương Ngạo Tuyết thản nhiên nói: 

- Ta nghe các người nói qua những chuyện về huynh ấy, các người đều nói huynh ấy là người xấu, chỉ tiếc là ta không còn nhớ gì nữa. Hiện tại ta chỉ biết là huynh ấy có thể làm ta vui vẻ, có thể khiến ta cười, như vậy là đủ rồi. Việc mất đi trí nhớ cũng không quan trọng, quan trọng là không được để mất đi niềm vui. 

Lý Hoành Phi thấy nàng ngoan cố như vậy, tức giận đến nỗi tái cả mặt, ân hận đạp chân xuống đất, hét lên điên cuồng. Tất Thiên ngắm nhìn Trương Ngạo Tuyết, ánh mắt có chút đau đớn vô cùng. Tất cả mọi việc hình như đang đi theo chiều hướng xấu nhất, cứ như vậy thì liệu rằng có được mấy người có thể chịu được đây? 

Tất Thiên thở dài một tiếng đau lòng, đỡ lấy Lý Hoành Phi, đau lòng khuyên giải hắn. 

Thương Nguyệt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, la lên để tránh sự việc tiếp tục quá đáng, mở miệng nói: 

- Đừng nói nhiều nữa, chúng ta trở về rồi từ từ bàn bạc. 

Trở về chỗ ở, Tĩnh Nguyệt đại sư và mọi người đều ngạc nhiên nhìn thấy Huyền Âm chân nhân đang ngồi ở trong phòng. 

Sắp xếp cho Trương Ngạo Tuyết ngồi xuống xong, Thương Nguyệt mới hỏi: 

- Nhìn vẻ mặt của Huyền Âm sư thúc, chắc hẳn đã đoán ra được vài phần câu chuyện? 

Huyền Âm chân nhân liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết, giọng kì lạ hồi đáp: 

- Nếu như ta nói là việc này đã dự liệu trước, mọi người có tin không? 

Thương Nguyệt không nói gì, Tĩnh Nguyệt đại sư lại vừa giận vừa tức nói: 

- Sư đệ, đệ nói nên làm thế nào, nghiệt đồ này không ngờ lại nói là muốn gả cho Kiếm Vô Trần, đúng là làm ta tức chết mất. 

Huyền Âm chân nhân biến sắc, đau buồn đáp: 

- Dáng vẻ của Ngạo Tuyết bây giờ mọi người không phát hiện thấy so với lúc vừa tỉnh dậy đã có thay đổi rồi à? 

Lời ông nói ra, mọi người xem xét cẩn thận mới phát hiện đúng là có thay đổi thật. Nếu như nói là Trương Ngạo Tuyết chỉ bị mất trí thì nàng quyết không thể nào cố chấp muốn khăng khăng thực hiện chuyện gì. Còn hiện tại nàng trở nên như thế này, cũng có nghĩa là thần trí của nàng đang phải chịu một sự sai khiến của một lực lượng. 

Vẻ nóng nảy lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của mọi người, Lý Hoành Phi vội vàng nói: 

- Sư thúc, người nói bây giờ chúng ta phải làm thế nào mới có thể ngăn cản được việc sư muội muốn lấy Kiếm Vô Trần đây? 

Huyền Âm chân nhân nở nụ cười thất vọng, đau khổ cất tiếng: 

- Nếu như ta nói với mọi người là không có cách nào cả thì mọi người có chịu được không? 

Lý Hoành Phi giật mình, lớn tiếng phản bác: 

- Không thể nào, nhất định sẽ có cách. 

Huyền Âm chân nhân than thở: 

- Đừng vội, con nghe ta từ từ nói. Trước mắt có vài cách, thứ nhất, làm cho Ngạo Tuyết nhanh chóng phục hồi lại trí nhớ, từ chối Kiếm Vô Trần, đây là cách tốt nhất, chỉ tiếc là không thể thực hiện được. Thứ hai, lập tức đưa Ngạo Tuyết rời khỏi nơi đây, tránh xa Kiếm Vô Trần. Nhưng liệu chúng ta có thể đi khỏi Hoa Sơn này không, đương nhiên là không thể được, bởi vì trước khi mọi người về lại, Hoa Sơn đã tăng cường phòng bị. Cho dù chúng ta có thể đưa được Ngạo Tuyết ra khỏi Hoa Sơn nhưng tất cả mấy người chúng ta toàn bộ có thể bình yên vô sự được không? Kết quả thế nào chắc mọi người cũng đã nghĩ đến. Thứ ba, tùy vào ý trời, mọi việc để xem thiên ý thế nào. Kiếm Vô Trần muốn lấy Ngạo Tuyết thật ra cũng không hề dễ dàng chút nào, ít nhất hắn phải thuyết phục được Diệp Tâm Nghi và Thiên Kiếm Khách, điều đó rất khó. Vì vậy cân nhắc nặng nhẹ, ta thấy mọi người vẫn cứ nên án binh bất động, đi một bước tính bước tiếp. Bởi vì có những chuyện dù muốn cũng không thể thay đổi được. 

Nghĩ kĩ lời ông nói đúng là có mấy phần đạo lý. Nhưng cho dù là như thế, Lý Hoành Phi và Tất Thiên thì cảm thấy tức giận như lửa đốt trong lòng, luôn miệng chửi mắng Kiếm Vô Trần bỉ ổi vô liêm sỉ. Bên cạnh, Tĩnh Nguyệt đại sư im lặng không nói, chỉ đau lòng ngắm nhìn Trương Ngạo Tuyết, ngắm nhìn người thiếu nữ đẹp nhất của Dịch viên. 

Thương Nguyệt bỗng cau chặt đôi mày thanh tú, liếc nhìn Trương Ngạo Tuyết, bình thản nói: 

- Ngạo Tuyết, tỷ mệt rồi, nên đi nghỉ đi cho khoẻ. Chúng ta đừng có làm phiền tỷ ấy nữa. 

Nói xong liền đứng lên khiến cho Lý Hoành Phi và Tất Thiên giật mình, sững sờ nhìn nàng một chút, sau đó khi nghe thấy tiếng thúc giục của Huyền Âm chân nhân mới rời đi theo sau của Thương Nguyệt. Về đến phòng của mình, Thương Nguyệt vừa mời ba vị ngồi xuống vừa ra đóng cửa sổ. Đợi sau khi mọi việc xong hết, nàng đi đến bên bàn, nói với ba người: 

- Đưa mọi người đến đây là có chuyện muốn bàn bạc với mọi người. Hiện nay trên Hoa Sơn chớp mắt đã biến đổi rất nhiều. Vì tận lực bảo vệ Ngạo Tuyết, ta định xuống núi một chuyến, nhằm mang tin tức trong này truyền ra bên ngoài. Mục đích rất đơn giản, đó là mong Lục Vân biết được tin này sẽ nhanh chóng đến đây, như vậy chúng ta mới có một tia hy vọng. Mọi người thấy thế nào? 

Huyền Âm chân nhân cau mày, hơi hơi có chút cảm xúc nhưng lại không nói ra. Lý Hoành Phi và Tất Thiên nghe xong thì vui mừng khôn xiết, đồng thanh nói: 

- Kế này rất tuyệt, chỉ cần Lục Vân về kịp, với tu vi của huynh ấy cho dù không chữa được thì có thể dễ dàng mang Ngạo Tuyết rời xa nơi đây. Chỉ là làm thế nào để tỷ có thể xuống núi một cách thần không hay quỷ không biết? 

Thương Nguyệt thản nhiên nói: 

- Việc này thì các vị yên tâm, tự ta sẽ có cách. Lần này ta gọi các vị đến đây, vẫn còn một câu nữa mong các vị ghi nhớ. Đó chính là, chưa đến bước đường cùng nhất định không được liều mạng động thủ với Kiếm Vô Trần, để tránh khỏi hắn lòng đầy đố kị lại nảy sinh ra sát cơ. Việc Vân Phong các vị đều rõ cả, đệ ấy có thể may mắn thoát khỏi tay của Kiếm Vô Trần chính là nhờ vận khí, một khi gặp phải một chuyện tương tự như vậy nữa thì sẽ không cách nào có thể tránh khỏi được. 

Lý Hoành Phi cất tiếng đồng ý nhưng trên mặt vẫn tỏ ra rất bất bình. Tất Thiên thấy vậy chỉ biết thở dài nhè nhẹ một tiếng, vỗ vỗ lên vai của hắn, nở một nụ cười chua chát, cũng coi như đã đồng ý. Thương Nguyệt thấy vậy, đứng lên cáo từ rồi lặng lẽ rời đi. 

Huyền Âm chân nhân đến lúc này mới mở miệng: 

- Thật đáng tiếc, có thể đây cũng là số mệnh. 

Lời nói không đầu không đuôi đó làm hai người Tất Thiên và Lý Hoành Phi giật mình, cả hai người đầy vẻ hoài nghi luôn miệng hỏi dồn. 

Huyền Âm chân nhân lắc đầu thở dài nhè nhẹ nói: 

- Biết quá nhiều bí mật cũng là một việc đau khổ. Đi đi, thời gian cũng không còn nhiều nữa đâu… 

Câu nói cuối cùng ông cứ nhắc đi nhắc lại nhiều lần, rốt cuộc thời gian không còn nhiều nữa là muốn ám chỉ điều gì đây? Chính mình, người khác hay là còn chỉ cái gì khác? 

********************* 

Khi đến tới Tây sơn cũng là lúc mặt trời đã lặn phía tây, ánh sáng rực rỡ của chiều tà sót lại rọi chiếu lên người Thiên Mục Phong, phát ra một thứ ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt. 

Nhìn thấy Thiên Mục Phong đứng yên bất động trên đỉnh núi, sững sờ nhìn về Hoa Sơn xa xa, trong lòng Thương Nguyệt dấy lên cảm xúc. Nếu như hắn biết được chuyện xảy ra ngày hôm nay thì liệu rằng có giữ được bình tĩnh như vậy không, có dùng lý trí để đối mặt với chuyện đó không? Thương Nguyệt đã thấy rất rõ phản ứng của Lý Hoành Phi, một người đàn ông yêu thương Trương Ngạo Tuyết sâu sắc, khi nghe được tin xấu đã biểu lộ trực tiếp rõ ràng nhất. Tất Thiên tuy vẫn còn bình tĩnh một chút, nhưng đau buồn trong mắt hắn làm cho người ta chua lòng xót dạ, một thứ đau buồn âm thầm mà khiến người khác chấn động. 

Nhẹ nhàng hạ mình xuống đỉnh núi, Thương Nguyệt ngắm nhìn mặt trời lặn, bình thản hỏi Thiên Mục Phong: 

- Đang nhớ gì vậy, có phải là Ngạo Tuyết không? 

Thiên Mục Phong cười cười, hơi khổ sở và thản nhiên nói: 

- Đúng vậy, ta đang nghĩ là Ngạo Tuyết cô nương sau khi mất đi trí nhớ thì sẽ như thế nào, chắc chắn là sẽ rất đẹp, rất ngây thơ, rất dễ làm người khác phải xao lòng. 

Thương Nguyệt ứng tiếng trả lời: 

- Đúng vậy, tỷ ấy rõ ràng là rất đẹp, rất ngây thơ, sắc đẹp của tỷ ấy còn vượt trên cả trăng sao trên trời, hoàn toàn giống như mặt trời làm cho mọi người đều si mê. 

Thiên Mục Phong vẻ mặt trông ngóng, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười buồn bã. Thấy vậy trong lòng Thương Nguyệt cũng cảm thấy chua xót, có một sự nuối tiếc sâu sắc ở trong lòng. 

Giây lát, Thương Nguyệt cắt ngang sự trông chờ của hắn, cất tiếng hỏi: 

- Tại sao huynh không hỏi ta đến nơi đây làm gì? 

Thiên Mục Phong liếc nhìn nàng, giọng bình đạm mà cũng nặng nề u buồn nói: 

- Cô nương đã đến đây rồi thì chắc chắn là có chuyện, không cần hỏi chắc cô nương cũng sẽ nói. Hơn nữa phải nói thật là ta cũng sờ sợ. 

Thương Nguyệt hiểu rõ là hắn sợ điều gì, nhưng nàng vẫn cứ phải nói, chẳng phải sao? 

- Hôm nay Ngạo Tuyết có biến đổi, thần trí của tỷ ấy không biết tại sao lại bị Kiếm Vô Trần kiềm chế, kết quả là đã đồng ý lấy hắn rồi! 

Thanh âm không to nhưng làm cho Thiên Mục Phong chấn động kinh khủng, liền giận dữ thét lên: 

- Cái gì! Sao lại có thể thế được? Thật là đáng ghét! Đúng là đáng ghét thật! Kiếm Vô Trần! Ta bắt cả tổ tông ngươi! 

Tức giận rồi, Thiên Mục Phong lập tức lấy lại bình tĩnh, rồi nhủ thầm: “Không được, không thể đợi thêm được nữa, cứ tiếp tục thế này thì Ngạo Tuyết cô nương tuyệt đối không thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn được, ta phải đi cứu nàng ngay".

/1109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status