Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 679: Dam giới tâm tình (Tâm tình bối rối)

/1109


Ngọc Vô Song lặng đi, cảm thấy kinh ngạc trước đảm lượng to lớn của chàng. Đổi lại người thường khác tuyệt đối không dám mạo hiểm như vậy, sợ là chỉ có chàng mới có được can đảm và quyết tâm như vậy.

Thở dài cảm xúc, Ngọc Vô Song cất tiếng:

- Có lẽ đây mới là ngươi, mới là Lục Vân. Được, quay về chuyện chính, thời gian cũng không còn nhiều nữa.

Lục Vân cười, sau đó lên tiếng:

- Những ai đã tiến vào nơi đây, hầu hết đều khó thoát cái chết. Chỉ những người có đủ ba điều kiện mới có thể sống sót. Thứ nhất, phải là người có tu vi tinh thâm, có thể là người có thân thể thiếu âm thiếu dương, cũng có thể là thái dương thái âm. Thứ hai, hẳn phải là một nam một nữ, nếu không chắc chắn phải chết. Thứ ba, hai người này còn cần phải…

Thấy chàng đột nhiên dừng lại không nói, Ngọc Vô Song giật mình hỏi:

- Thế nào, vì sao không nói tiếp?

Lục Vân cúi đầu liếc nhìn nàng, vẻ mặt có chút cổ quái, nhẹ than:

- Khí âm dương nơi đây rất thịnh, nếu muốn sống sót hẳn phải làm sao chống cự lại được sự xâm thực của sức mạnh này. Nhưng mà sức người có giới hạn, nếu muốn chống lại uy lực của trời đất hẳn tự mình không có khả năng đó, vì thế chỉ có một phương pháp duy nhất chính là dung nhập vào bên trong, mà không chống đối thẳng thắn với nó. Nếu muốn dung nhập vào trong nó mà không bị hấp thu, điều kiện đầu tiên chính là hòa nhập thống nhất với hoàn cảnh bên ngoài, không chịu sự bài trừ của nó. Nhưng mà làm như thế nào, điểm này cũng cần rất nhiều yếu tố.

Ngọc Vô Song suy tư những lời chàng nói, cảm thấy không cách nào hiểu được, buột miệng hỏi:

- Như thế nào mới không chịu sự bài trừ? Khí âm dương này thôn tính hết vạn vật, một khi dung nhập vào trong chẳng khác gì tự mình chịu chết sao?

Lục Vân né tránh ánh mắt của nàng, giọng có chút dị thường đáp;

- Hai khí âm dương nơi đây chính là chân khí tiên thiên, rất thuần khiết và rất thánh thiện. Nếu muốn dung hợp hoàn toàn với hai khí này, hẳn phải có chân khí đồng dạng như vậy mới được.

Nói đơn giản, nếu như là một người, hoặc là hai người cùng nam hoặc cùng nữ rơi vào nơi đây, kết quả đều giống nhau, chỉ một con đường chết. Cơ hội sống sót duy nhất chính là phải một nam một nữ rơi vào nơi đây, cả hai đều phải chưa mất đi trinh nguyên, duy trì được thân thể còn nguyên âm nguyên dương.

Đến lúc hai người hợp thể âm dương, tiên thiên chân khí cả hai giao hòa liền có thể đạt đến cảnh giới hỗn độn. Đến lúc đó liền có thể dung hòa làm một với khí âm dương nơi đây. Như vậy không những không bị chết đi, ngược lại còn hưởng được lợi ích vô cùng, hấp thu được linh khí to lớn để tăng cao chu vi của cả hai.

Ngọc Vô Song hơi hơi gật đầu, thấy rằng lời của chàng có đạo lý. Nhưng giây lát sau, Ngọc Vô Song đột nhiên tỉnh ngộ, vừa kinh ngạc vừa giận dữ nhìn chàng, giận điên lên nói:

- Lục Vân, ngươi không phải muốn …

Lục Vân vẻ mặt có chút đau khổ, miệng phát ra một tiếng thở dài trầm trầm, bất lực nói:

- Đó là cơ hội duy nhất. Vì thế trước đây tôi đã nói với người, phải trả một giá rất tàn khốc …

Ngọc Vô Song giận dữ nói:

- Không được, ta tuyệt đối không đồng ý. Giữa chúng ta sao lại có thể hoang đường như vậy, rồi làm sao có thể nhìn mặt Thương Nguyệt, đối mặt người đời đây.

Lục Vân không nói, ánh mắt biến hóa rất nhanh, hiển nhiên trong lòng rất do dự.

Sự tình trước đây mãi che dấu trong lòng, lúc này thản nhiên nói ra, trong lòng chàng cũng nhẹ nhõm đi ít nhiều, nhưng tình cảm xấu hổ cũng khiến cho không cách nào đối diện được.

Từ lúc chàng bắt đầu nghĩ đến điều này, chàng cứ mãi do dự, nhưng đến giờ phút này, sanh mệnh đã đến lúc sắp tàn, có thể nào không nói ra được chăng?

Giữa im lặng, hai người rơi vào tình trạng bế tắc. Đối với phương thức của Lục Vân, hai người đều cảm thấy rất khó chấp nhận, vì thế nhất thời cả hai đều chìm vào trầm mặc.

Nhưng mặc kệ sự trầm mặc của hai người, áp lực bốn bề liên tục gia tăng rất nhanh, không ngừng ăn mòn phòng ngự do Càn Khôn Ngọc Bích phát ra, từng bước từng bước đẩy cả hai rơi vào tuyệt cảnh.

Ngay khi Lục Vân phát hiện lồng sáng phòng ngự của Càn Khôn Ngọc Bích bắt đầu thu nhỏ, vội vàng ngẩng đầu nhìn Ngọc Vô Song, có chút đau buồn nặng nề nói:

- Thời gian chúng ta không còn nhiều, người…

Ngọc Vô Song nhìn lại chàng, ánh mắt phức tạp, u oán nói:

- Lục Vân, ngươi không thấy chúng ta làm như vậy có còn lương tri, có nói đến luân thường nữa chăng?

Lục Vân do dự một chút, gật đầu nói:

- Tôi biết, vì thế tôi do dự. Chỉ có điều nếu như đây là nguyền rủa ông trời dành cho tôi, thì tôi nhất định không chấp nhận, nhất định cần phản kháng đến cùng.

Ngọc Vô Song thê lương nói:

- Ngươi phản kháng rồi, ngươi có nghĩ đến cảm giác của ta chăng? Thân phận, tuổi tác, quan hệ giữa chúng ta, đổi lại ngươi là ta, ngươi có đồng ý không?

Lục Vân khổ sở nói:

- Không...

Ngọc Vô Song cất tiếng chất vấn:

- Nếu đã là như vậy, ngươi còn muốn thế nào đây?

Giọng vút cao lên, lúc này hiển nhiên Ngọc Vô Song hơi kích động, tựa hồ muốn che dấu đi nội tâm mong manh yếu ớt và sầu khổ.

Lục Vân quay đầu đi, tránh né ánh mắt của nàng, có chút trầm buồn nói:

- Chúng ta không có chọn lựa. Hay có lẽ người có thể chọn lựa cái chết, nhưng tôi không được, bởi vì tôi là Lục Vân. Tôi còn rất nhiều chuyện để xử lý, còn phải tự tay giết chết Kiếm Vô Trần, báo thù cho Ngạo Tuyết và Thương Nguyệt. Hơn nữa còn phải tìm ra hung thủ chân chính hủy diệt Dịch viên để an ủi những người đã chết.

Ngọc Vô Song giận dữ nói:

- Đó là chuyện của ngươi, đừng ép ta phải tham gia vào chuyện đó. Nếu như không thể tránh khỏi cái chết, ta hẳn …

Mạnh mẽ nói đến đây, Ngọc Vô Song đang chuẩn bị tự sát, nhưng đột nhiên thân thể lại không cách gì động đậy, điều này khiến nàng vừa kinh ngạc vừa giận dữ, trừng mắt hận thù nhìn Lục Vân.

Quay đầu lại, ánh mắt Lục Vân nhìn nàng vẻ áy náy, trầm giọng nói:

- Chính là tôi đã phong bế thân thể người khiến người không cách gì động đậy. Tôi biết như vậy tôi sẽ hận tôi, nhưng tôi lại không thể không làm như vậy.

Trước đây tôi có hỏi qua người, người đã đáp chỉ cần có cơ hội, người sẽ không chọn cái chết. Điều này đã nói lên tâm ý của người. Chỉ có điều đạo đức thế gian lại trói buộc linh hồn chúng ta, khiến chúng ta có chút cố kỵ.

Cả đời này, tôi tự xét thấy không phải là người xấu, cũng không phải là chánh nhân quân tử gì cả. Tôi từ xưa tới này chưa từng cưỡng bách người khác làm chuyện trái với ý bản thân họ. Chỉ có lần này có lẽ cần phải phá lệ rồi.

Cả đời tôi, yêu thương qua ba nữ nhân, nhưng vào thời điểm Tình Thiên Viên Nguyệt, từ trong Ánh Nguyệt tỉnh, lại nhìn thấy được ba nửa người nữ. Ngày đó tôi cứ mãi không hiểu vì sao, nhưng lúc này tôi mới tỉnh ngộ được, vốn đó là số mệnh, tôi vẫn bị vây trong ám ảnh của nó.

Nói rộng ra, tôi cứ mãi tranh đoạt vận mệnh với ông trời, bởi vì tiên thiên của tôi mất đi một hồn một phách, định sẵn không sống quá ba tuổi, nhưng tôi lại sống được đến tám tuổi, mãi đến khi gặp được sư phụ, nhờ ông biến đổi mệnh vận của tôi.

Cả đời này, tôi ước muốn được tung hoành trời đất, tùy theo ý muốn của mình, thoát khỏi hạn chế của số mệnh, vượt khỏi trời cao, cho cả trời đất biết, Lục Vân tôi tự mình quyết định vận mệnh của mình!

Học nghệ ở Dịch viên cũng cho tôi không ít hồi ức, nhưng khi rời khỏi Dịch viên rồi, vận mệnh của tôi lại biến đổi cả vạn lần, trong đó nhiều lần rơi vào tuyệt cảnh, tôi đều ngoan cường phản kháng lại, bởi vì tôi biết đây là nguyền rủa ông trời định cho tôi, ông trời muốn hủy diệt tôi, nhưng tôi lại không cho ông trời được như ý.

Hôm nay đến đây, tôi vốn chỉ mưu cầu cứu lấy Ngạo Tuyệt, nhưng không ngờ Thương Nguyệt lại vì tôi mà chết. Vì thế tôi đã thề, cho dù như thế nào cũng phải tìm lại được Thương Nguyệt, khiến muội ấy vĩnh viễn bầu bạn cả đời tôi.

Trước khi tiến vào nơi đây, tôi đã biết nơi đây hung hiểm, nhưng cũng không để ý, bởi cho dù vì Thương Nguyệt, hay vì ngạo khí không phục trời đất của mình, tôi đều sẽ không do dự.

Chỉ khi đã hiểu thật sự được tình huống nơi đây rồi, tôi mới biết được, lần này với trước đây có rất nhiều khác biệt.

Khí âm dương nơi đây sức người không thể địch lại được. Điều này khiến tôi hiểu rõ, ông trời có lòng muốn hủy diệt tôi tại đây. Vì thế tuy bề ngoài rất lạnh lùng bình tĩnh, nhưng thực tế tôi lại liên tục suy tư tìm đối sách, bởi vì tôi không để cho ông trời thành công. Tôi muốn nói với ông trời, cho dù hung hiểm nhiều đến thế nào, Lục Vân tôi đều không đầu hàng, nhất định có thể thắng được trời đất.

Trước đây tôi cũng rất do dự, bởi vì giữa chúng ta đúng là không nên phát sinh chuyện gì. Chỉ có điều không còn cách nào, nếu đã đến bước này, cho dù vì nguyên nhân gì đi nữa, chỉ cần người có thể sống sót, tôi có thể sống sót, cho dù người muốn hận, cũng chỉ có thể để cho người hận mà thôi.

Ánh mắt phẫn nộ dần dần bình tĩnh lại, Ngọc Vô Song xưa nay lại không biết, Lục Vân vốn có tiên thiên mất đi một hồn một phách, chính là một người bị ông trời nguyền rủa.

Nghe những lời của chàng rồi, Ngọc Vô Song tuy trong lòng rất rõ, quan hệ giữa mình và chàng không thể để đi quá, nhưng đối với biện pháp của chàng cũng đã từ từ hiểu được, trong lòng cũng không chỉ là hận mà còn có đồng tình.

Nhìn thấy thần sắc của Ngọc Vô Song, Lục Vân thấy nàng không kích động nữa, nhịn không được cất giọng ôn nhu nói:

- Thời gian nhìn chung là rất tàn khốc, nó thông thường ép buộc người ta phải làm những chuyện không như ý. Vì thế chuyện gì sắp sửa xảy ra, nếu người oán hận tôi, tôi cũng không trách người, chỉ là tôi lại không thể buông bỏ người được.

Tôi biết người muốn nói, muốn phản bác, nhưng lúc này nếu để cho người có cơ hội mở miệng, giữa chúng ta chỉ càng chìm sâu vào tình cảnh xấu hổ. Vì vậy, tôi chỉ có thể làm được, chính là tạo cho người một lý do để hận tôi, một cơ hội để hận tôi, như vậy giữa chúng ta có thể giảm đi rất nhiều chuyện.

Ngọc Vô Song con ngươi đảo lộn, ánh mắt tỏ ra vô cùng khẩn thiết, nhưng Lục Vân hoàn toàn không để ý đến, ngược lại còn ôm nàng vào lòng, nói nhỏ bên tai nàng:

- Thật có lỗi…

Ngọc Vô Song thân thể run lên, trong lòng giận dữ vô cùng, lại mâu thuẫn vô cùng. Nàng biết rõ ràng là không thể, nhưng câu “thật có lỗi “ của Lục Vân lại khiến lòng nàng run rẩy, mơ hồ giảm đi mấy phần giận dữ.

Lục Vân lúc này giống như đang cưỡng gian nàng, nhưng Lục Vân lại không cho nàng có cơ hội mở miệng, điều này xem ra rất tàn khốc, rất bá đạo. Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, đây là Lục Vân cố ý cho nàng một lối thoát, cho nàng có một lý do để an ủi chính mình.

Ít ra nàng bởi vì bất lực, vì thế không có cơ hội đấu tranh, phản kháng hay biện bác. Nếu như nàng có thể mở miệng, đến lúc đó hẳn phải lên tiếng rủa xả, nhưng kết quả cũng như vậy, thì cũng chỉ thêm mấy phần thương đau mà thôi.

Nghĩ đến điều này, tâm tình Ngọc Vô Song phức tạp vô cùng. Ngay khi thực sự đối diện với sự xâm nhập của Lục Vân, nàng không cách gì phản kháng, chỉ có thể làm một chuyện, chính là từ đôi mắt sống động chảy xuống dòng lệ thương tâm.

Phát hiện thấy nàng rơi lệ, Lục Vân hơi hơi dừng lại một chút, sau đó ép sát khuôn mặt nàng, ánh mắt có chút áy náy nhìn vào hai mắt nàng, nhè nhẹ dùng môi nuốt đi dấu lệ của nàng.

Khuôn mặt Ngọc Vô Song cứng lại, hoảng loạn né tránh ánh mắt của chàng. Đối với sự ôn nhu của chàng, nàng cảm thấy xấu hổ và kinh hoàng, tâm tình đột nhiên trở về mấy trăm năm trước, tựa như một thiếu nữ đương xuân.

/1109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status