Đời này anh chưa từng cúi đầu trước nữ nhân, mà lúc này giọng nói trong cổ họng kia.
【 Em nhìn anh đi 】
Chỉ thiếu điều nói thẳng ra, vì cái này, anh đành phải dùng sức nắm chặt tay Tô Hảo, Tô Hảo đột nhiên không kịp đề phòng mà gót giày thiếu chút nữa làm cô ngã, thấy rõ khuôn mặt là Chu Dương, cô lập tức có chút hốt hoảng.
Có lẽ là vì cả hai đã không gặp nhau hơn một tháng kể từ ngày cô đá anh.
“Chu tổng, xin hỏi có chuyện gì sao?” Ngữ khí của Tô Hảo vẫn cứ xa cách bình tĩnh.
Lạnh tựa bóng đêm này.
Cổ tay cô bị bắt lấy, hai tay đan vào giữa, xương quai xanh trước mặt cũng theo cử động uốn lượn lộ ra một vòng cung đẹp mắt, ánh mắt Chu Dương quét qua nơi đó.
Chỉ một cái quét qua như vậy cũng bị Tô Hảo bắt được, cô đột nhiên lộ ra nụ cười trào phúng, sau đó dùng sức ném ra tay Chu Dương, xoay người đi hướng tiểu khu.
Chu Dương theo bản năng muốn đuổi theo.
Nhìn dáng người mềm mại thướt tha kia, thật muốn tiến tới ôm cô vây vào lòng.
Nhưng cuối cùng trong đầu hiện lên nụ cười vừa rồi, bước chân Chu Dương dừng lại, tay hư hư mà cắm trong túi, nhìn thân ảnh kia biến mất ở cửa cầu thang.
Một cái liếc mắt cũng không quay đầu lại.
Mà anh ở chỗ này làm cái gì?
Anh vừa cuối đầu trước cô sao?
Đầu lưỡi chống lên hàm răng.
Mùi hương rượu phóng túng, đầu lưỡi non nớt của cô luôn trốn tránh như vậy mỗi lần hôn môi, đều không thích chủ động, đầu lưỡi vĩnh viễn luôn cất giấu.
Kỳ thật cô rất ngây ngô.
Đầu lưỡi Chu Dương chua xót.
Anh vẫn không muốn cúi đầu, cắn răng.
Vài giây sau, anh xoay người đi về hướng chiếc Hummer, tay sờ đến cửa xe, nam nhân cao lớn bỗng nhiên xoay người, bước đến cửa cầu thang kia, ba bước rồi lại hai bước, cổ áo sơmi khẽ nhúc nhích, đến lầu 3, Chu Dương gõ cửa, lúc đang chờ cửa mở, anh theo bản năng duỗi tay sửa sửa lại cổ áo.
Cửa mở.
Ánh sáng trong phòng dội ra.
Nhưng người mở cửa lại là Thành Linh, Thành Linh thật kinh ngạc khi nhìn thấy Chu Dương: “Chu Dương, đã trễ thế này rồi, sao con lại ở đây?”
Lúc nhìn thấy Thành Linh, sự tỉnh táo của Chu Dương dần trở lại, đôi mắt hẹp dài lại mang theo một chút ý cười, khóe môi cong lên nói: “Con lái xe ngang qua nên đến xem dì Thành ở đây có quen không?”
Đôi mắt lại quét vào trong phòng, do cao hơn Thành Linh một cái đầu nên tầm nhìn của anh rất rõ ràng, trong tích tắc đã thu hết vào mắt.
Cửa phòng ngủ chính đang mở.
Loáng thoáng có thể thấy được bóng người, cô ở chỗ tủ đầu giường, nghe thấy thấy động tĩnh nên ra bên ngoài nhìn lướt qua, không mặn không nhạt mà thu hồi ánh mắt.
Chỉ một cái nhìn lướt qua kia cũng khiến hầu kết Chu Dương lăn lộn.
“Dì cũng quen rồi, chiều hôm qua mẹ con có đến đây ăn cơm cùng chúng ta.
Nghe nói con đi công tác?” Thành Linh có con gái bầu bạn nên mấy ngày gần đây diện mạo tinh thần tốt lên rất nhiều, nhìn Chu Dương, mặt cũng đầy ý cười.
“Đúng vậy, con đi công tác nên có chút bận.” Chu Dương khống chế không được cặp mắt chính mình, vẫn hướng tới phòng ngủ chính đó nhìn vào, thế nhưng, cánh cửa bị một bàn tay mảnh khảnh đẩy ra rồi khép lại.
Đôi mắt anh nhíu lại.
Thành Linh lúc này mới chợt phát hiện: “Dì quên mất, con vào ngồi không?”
Bà lập tức lui về sau hai bước, mời nói.
Nam nhân bên ngoài mang theo se lạnh đầu thu trên người, cổ áo sơmi hơi mở, tuy kiêu ngạo nhưng đủ khí thế để người cho vào.
Thành Linh cũng không biết phải nói gì nhưng không cho người vào thì không được, đặc biệt là khi đôi mắt này của anh nhíu lại, có hơi đáng sợ.
Chu Dương hoàn hồn nhìn Thành Linh, dư quang vẫn nhắm về phía phòng ngủ đã đóng chặt cửa kia, cười trả lời: “Không được đâu, bây giờ đã quá trễ rồi, mà xe vẫn còn ngừng ở bên ngoài, dì Thành, chúc dì ngủ ngon.”
Thành Linh trong lòng thở một hơi: “A, ngủ ngon.”
Chu Dương cười, ấn đầu ngón tay lên lông mày, xoay người đi xuống cầu thang.
Thành Linh tạm dừng hai giây rồi đóng cửa.
Phanh —— một tiếng.
Hành lang lâm vào tối tăm.
Chu Dương lấy thuốc trong túi cùng bật lửa ra, ngả người ra sau cúi đầu châm một điếu thuốc, không hút mà chỉ thưởng thức.
Ngón tay lật đi lật lại, nhìn điếu thuốc thon dài lăn không khỏi lòng bàn tay, chỉ có thể xoay lật theo động tác của anh, trong ngọn lửa nhảy nhót tựa như ấn lên khuôn mặt một nữ nhân.
Còn có má lúm đồng tiền kia.
Cùng với dáng hình tỏa cốt (*).
* 鎖骨 - Tỏa cốt: Xương quai xanh.
Nam nhân tính cách rất chủ nghĩa.
Anh lại là nhân tài kiệt xuất trong đó.
Nhưng tâm lại như nổi trống, trước nay chưa từng như vậy.
Cái này, vẫn là cô ban cho.
*
Sau khi đóng cửa lại, Thành Linh nghĩ đến nụ cười của Chu Dương cùng với đầu ngón tay áp vào lông mày, nam nhân trưởng thành như thế này xác thật là một tai họa, đường đường bảy thước nam nhi, một thân cương ngạnh lại phong lưu đa tình, cười lên như ẩn tình khắp nơi, vừa thấy liền không an phận.
Anh lớn lên giống Chu Cần Khải hơn nhưng Chu Cần Khải ổn trọng nho nhã, chưa từng có nụ cười như vậy.
Cũng không biết hoàn cảnh gì đã tạo nên tính tình hiện tại của Chu Dương.
“Sao đột nhiên đóng cửa lại?” Thành Linh nhìn cửa phòng ngủ chính mở ra lần nữa, Tô Hảo cầm bộ đồ ngủ bước ra: “Con thay quần áo bên trong sao?!?”
Tô Hảo đáp lại rồi cầm đồ ngủ vào phòng tắm.
Trong phòng tắm có mùi hương, mặc dù mua sữa tắm về không sử dụng nhưng vẫn có hương thơm thoang thoảng.
Thành Linh không quen, bà lúc nào cũng dùng xà phòng thơm nên sữa tắm này đều là một mình Tô Hảo dùng.
Đứng dưới vòi sen, nước ấm rơi xuống đầu, cô ngẩng cổ lên, nghĩ thầm, Chu Dương đây là không ăn được nên nhớ thương sao?
Bộ dáng này cũng rất giống sự ăn năn của Đường Duệ bây giờ.
Một đám cũng thật buồn cười.
Tô Hảo nhắm mắt lại, ấn dầu gội, bắt đầu gội đầu.
Bọt trắng văng tới gương mặt cùng bả vai, kỳ thật người có vừa kiên cường vừa hiểu chuyện đến đâu thì tâm cũng là thịt, lúc trước Đường Duệ đề nghị ly hôn, ban đầu cô có chút không biết phải làm sao, nhưng cô biết anh nhận được mời, anh vẫn luôn là người có dã tâm nên cô khổ sở cũng chỉ trong một đêm, hôm sau phải đem chút khổ sở này quên đi.
Khi Thẩm Hách muốn từ bỏ, cô nhìn ra được ý tứ của anh, mấy chữ chúng ta kết giao đi đến miệng liền nuốt trở lại, vẫn luôn đợi anh mở miệng.
Nhưng dù gì anh cũng là một cậu bé đơn giản, luôn do dự khi nói chuyện, cuối cùng Tô Hảo nghĩ, cô nên mở miệng thì tốt hơn.
Thẩm Hách không giữ được quả thật cũng khiến cô có chút khổ sở.
Chu Dương đúng là người duy nhất để cô lãnh hội đến sự sung sướng, hôn xuống xương quai xanh kia chính là một mảnh đất cấm kỵ, đại khái anh cũng rất kinh ngạc.
Thời khắc xoay người bước đi đó, cô thực sự cảm nhận được quyền chủ động ở trong chính tay mình rất thoải mái.
Sau khi về đến nhà, nam nhân này chỉ tới dưới lầu, cô đã đã sớm đoán được nhưng nó quá chính xác làm cô không khỏi cười khổ.
Cô quả nhiên là vô dụng.
Không thể giữ lại được ai.
Tiếng nước xôn xao.
Tô Hảo xả tóc sạch sẽ, bóp sữa tắm ra làm sạch thân thể rồi dùng khăn lông lớn lau khô, mở quạt thông gió lên, Tô Hảo mặc đồ ngủ vào rồi đẩy cửa phòng tắm ra.
Quên đi.
Dựa vào chính mình vẫn là trên hết.
“Đêm nay con và mấy đồng nghiệp mới ăn liên hoan thế nào rồi?” Vừa bước ra thì Thành Linh đang chống chọi với cơn buồn ngủ hỏi, Tô Hảo sửng sốt đi qua tắt TV, hỏi lại: “Sao mẹ còn chưa ngủ?”
“Mẹ muốn biết công việc mới của con thế nào.”
Tô Hảo gật đầu: “Rất tốt ạ, nhóm bọn họ đều là những người rất nhiệt tình.”
Là thật sự nhiệt tình, Tô Hảo tìm công ty mới này tên Mỹ Thông, tự chủ đã phát triển một trang web mua sắm tên Mỹ Thông, cùng một loại hình với Amazon nhưng nhắm đến các quốc gia Đông Nam Á, công ty còn nhỏ nên nhân viên không nhiều lắm, thêm Tô Hảo nữa thì tổng cộng sáu người, bà chủ làm bên tài vụ, còn ông chủ phụ trách hoạt động, ba người còn lại là nhân viên nghiên cứu.
Tô Hảo là người đầu tiên nhận lời làm nhân viên tiêu thụ nước ngoài.
Các nhân viên tiêu thụ còn lại đều trải rộng trong cả nước, hiện tại lưu lượng mới vừa làm lên nên rất nhiều nhân viên tiêu thụ nước ngoài đều làm bán thời gian.
Tô Hảo là nhân viên toàn chức duy nhất, lại được ông chủ trả lương công nhận, là một mỹ nữ, Tô Hảo đi đến đâu cũng được nhất trí hoan nghênh, bà chủ đêm đó liền tổ chức một bữa tiệc liên hoan, dù sao toàn bộ công ty cũng chỉ có Tô Hảo cùng bà ấy là nữ, còn lại đều là nam.
Đồng nghiệp nam có thể khoan dung hơn đồng nghiệp nữ.
Tô Hảo có thể cảm thấy sự chào đón rất chân thành từ họ.
“Vậy là tốt rồi, mẹ còn đang lo cho con đây.” Thành Linh một lòng buông xuống.
“Mẹ không cần quá lo đâu.” Tô Hảo cười tiến lên đỡ bà dậy: “Ngủ thôi mẹ.”
“Ừ ừ.”
*
Hôm sau là sinh nhật Đường Du, buổi chiều Tô Hảo đã nhận được tin nhắn của cô ấy.
Đường Du: Buổi tối mời cô ăn.
Đường Du: Sinh nhật tôi, cô nhất định phải tới.
Tô Hảo đồng ý, sau khi tan làm, Đường Du lái xe qua đón cô, lăn cửa kính xe xuống, nhìn tiểu khu này rồi sửng sốt: “Nơi này còn giấu công ty sao?”
Tô Hảo kéo cửa xe ngồi vào ghế phụ, nói: “Đúng vậy, có không ít công ty ẩn bên trong.”
“Không ít công ty luôn sao?” Đường Du biết rất nhiều công ty nhỏ lựa chọn những tiểu khu như vậy để gây dựng sự nghiệp, giảm thiểu chi phí, Tô Hảo nói: “Đúng vậy.”
Đường Du tấm tắc một tiếng: “Công ty nhỏ rất dễ phát huy a, không cẩn thận sẽ lên quản lý luôn đấy.”
Nói xong cô ấy nhìn Tô Hảo một cái.
Nhớ tới trận sa thải lớn ở công ty hôm qua.
Một hơi ba người bị đuổi hết, tất cả đều vì Tô Hảo, sáng sớm hôm nay bộ tài vụ như rắn mất đầu, Chu tổng tức giận vì hồng nhan mà không màng chết sống công ty.
Trợ lý Lục và Tề tổng là hai người đáng thương phải xử lí những sổ sách đó.
Tằng tổng cũng phải đích thân ra trận.
Đường Du nghĩ thầm, Tô Hảo vô thanh vô tức lại vớt được một siêu cấp đại lão đấy.
Cô ấy đang muốn nói chuyện, sẵn kiểm tra chút gì đó.
Mà lúc này, di động lại vang lên, cô xem.
Quá mức sợ hãi.
Chu Dương: Tô Hảo có đi cùng cô không?
Chu Dương: Hôm nay là sinh nhật cô sao? Tôi sẽ tổ chức.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※.
/53
|