Công việc mà Tô Hảo đang tìm lần này cũng rất gần tiểu khu Hoa Huy nên chỉ cần đi bộ qua là tới.
Cô đi phía trước, người nọ phía sau cũng đi theo, Tô Hạo cắn chặt hàm răng, người này là đuổi không đi rồi sao?
Cũng may rất nhanh cô đã vào tiểu khu của công ty, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng lên lầu.
Tiểu khu có gác cổng, Chu Dương theo không kịp đi, anh tính toán không biết tiểu khu này có mua được không, trông rất mới và suất vào ở cũng cao.
Tất tất hai tiếng, Chu Dương tay cắm túi chuyển qua đi, một chiếc cùng khoản xe hình Hummer dừng lại, cửa sổ xe diêu hạ, Hứa Điện mang bạc biên mắt kính hư hư dựa vào bệ cửa sổ, cười “Làm gì? Học ta đâu?”
Bíp bíp hai tiếng, Chu Dương xoay người đút tay vào túi, một chiếc Hummer cùng loại dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống, Hứa Điện với kính gọng bạc dựa vào bệ cửa sổ, mỉm cười: "Làm gì thế? Học hỏi từ tôi sao?”
Chu Dương tấm tắc một tiếng: “Cậu đoán xem?”
“Nơi này không phải Thụy Sĩ, có hơi khó đó.” Hứa Điện khóe môi mỉm cười.
Chu Dương đứng thẳng người, vết bầm tím lộ ra khiến anh trông thật buồn cười: “Cậu đưa được người về thì tôi cũng có thể.”
“Thật sao? Cả buổi tối không ngủ luôn sao?”
“Cậu tới đây để xem diễn à?”
Hứa Điện cười tủm tỉm: “Còn không phải sao.”
Chu Dương lạnh mặt đi qua đạp xuống cửa xe, nửa ngày mới bất đắc dĩ dựa vào xe, cúi đầu châm thuốc: “Cô ấy dầu muối không ăn, khó quá.”
“Cậu nghĩ kỹ rồi sao?” Hứa Điện một tay nắm tay lái, liếc anh một cái: “Tìm có ấy thì có lẽ không tiêu sái được như trước kia đâu.”
Chu Dương cúi đầu nghịch điếu thuốc, anh nhắm mắt: “Tôi đã suy nghĩ một tháng rồi, cuối cùng...”
“...!Cũng không tránh được.”
Hứa Điện cười ha hả.
“Đáng đời.”
*
Mỹ Thông là công ty nhắm đến khu vực Đông Nam Á, mấy năm gần đây việc kinh doanh ở Châu Âu không được thuận lợi nên họ đã chuyển mục tiêu, mà không đơn thuần chỉ là Mỹ Thông, không ít các công ty cũng đang bắt đầu tiến quân vào thị trường này, có một mạng lưới tích hợp rộng lớn ở Đông Nam Á và Mỹ Thông muốn thu hút lượng khách hàng truy cập vào trang web này.
Tô Hảo phụ trách mảng làm đẹp, son môi, son dưỡng và phấn mắt là những mặt hàng bán chạy nhất.
Chỉ vài ngày đã bắt kịp các hoạt động.
Lưu lượng truy cập tăng bạo, Tô Hảo đã luôn điều động hậu trường và đổi mới sản phẩm.
Tư vấn hậu trường cũng tăng lên theo.
Trong đó có hai công ty, một là Liên Ốc, hai là Thừa Phong, cả hai đều đang cạnh tranh lưu lượng cùng Tô Hảo, mà trước mắt Tô Hảo lại là nhân viên nữ duy nhất của công ty.
Ba nhân viên nghiên cứu chạy đến ngay khi rảnh rỗi để đưa đồ ăn cho Tô Hảo.
Bà chủ là Kỳ Kỳ, đứng ở phía sau nói: “Tô Hảo, xem ra em khá giỏi toán đấy, thời gian đổi mới khá nhanh.”
Tô Hảo cười nói: “Tôi đã tìm ra được quy luật.”
Kỳ kỳ gật đầu: “Em bán chạy hơn nhiều so với mấy người trong số họ.”
“Cảm ơn ạ.”
“Không cần khách khí.” Kỳ kỳ từ Tô Hảo trên mặt bàn trộm sờ soạng! Một khối bánh quy, vừa ăn vừa đi, nghiên cứu phát minh nhân viên tiểu thất ngồi ở Tô Hảo bên cạnh người, hỏi “Ngươi có hay không thu được cái gì bưu kiện?”
Kỳ Kỳ sờ soạng trộm lấy một chiếc bánh quy từ bàn Tô Hảo, vừa đi vừa ăn, nhân viên nghiên cứu và phát triển Tiểu Thất ngồi cạnh Tô Hảo hỏi: “Chị có nhận được email nào không?”
Tô Hảo ở trả lời những câu hỏi tư vấn.
Một loạt từ tiếng Anh vừa được gõ ra, cô liền quay đầu lại hỏi: “Email gì?”
Tiểu Thất chớp mắt: “Thu mua.”
Tô Hảo sửng sốt: “Mỹ Thông bị thu mua sao?”
“Trang web của chúng ta đang hoạt động rất tốt, có người muốn nhận mua, mặt khác hai nhà còn lại cũng muốn thu mua và các nhà tư bản muốn một người thống trị.”
Tô Hảo “Vậy chúng ta sẽ nhượng bộ sao?”
“Tôi thấy ông chủ có vẻ không muốn, anh ấy chỉ muốn tìm đầu tư người thôi.”
Tô Hảo gật đầu.
“Thế mới đúng.”
Đầu tư mới có quyền kinh doanh quyền của riêng mình, nếu bị thu mua thì sẽ không còn nữa.
Trong lòng Tô Hảo thở phào nhẹ nhõm, lúc mới vào làm đừng gặp phải chuyện như thế này chứ.
Lúc này, giọng nói vừa dứt.
Hộp thư của công ty tích một tiếng, Tiểu Thất khẩn trương theo: “Click mở thử xem.”
Tô Hảo di chuyển chuột, click mở.
Mặt trên viết một cách ấn tượng: Tổng quản lý kinh doanh Phí Tiết.
Phía dưới ký tên: Lục Khởi
Tô Hảo: “.......”
Chu Dương người này đúng là âm hồn không tan.
Tiểu Thất vừa thấy đã nói: “Lại là một vụ thu mua!”
Tô Hảo ôm trán, thật sư bị thu mua thì lại thành nhân viên tập đoàn Chu thị, Tiểu Thất quay đầu gọi: “Ông chủ, bà chủ, lại tới nữa, lại tới nữa rồi.”
“Tới cái gì nữa?” Ông họ Nghiêm tên Túy, từ bên trong vọt ra nhìn đến mail thì xì một tiếng khinh miệt, đối với Tô Hảo nói: “Để hắn ta cút, đừng khách khí.”
Tô Hảo ho một tiếng, soạn mấy chữ.
*
Video trong một đêm mà Chu Dương vào Công nghiệp Khoa học Kỹ thuật Quân sự đều có thể cảm giác được ánh mắt của mọi người, tay anh cắm trong túi, dựa trên vách tường.
Nhìn vài người đang xem mô hình, trợ lý Lục thấp giọng nói; “Chu tổng, đã gửi mail cho bên Mỹ Thông rồi, nhưng mà, đối phương đã trả về.”
Chu Dương nhíu mày, đi qua xem.
Trợ lý Lục mở giao diện cho anh xem.
Thư gửi đi.
Đối phương trả về một câu: “Cảm ơn đã thích, nhưng mời cút dùm.”
Chu Dương híp mắt: “Đây là ai trả lời thế?”
Trợ lý Lục nói nhỏ: “Là Tô Hảo.”
Chu Dương: “........”
Trợ lý Lục lại nói: “Gần nhất Liên Ốc không làm gì được Mỹ Thông, với hoạt động hôm này, lưu lượng đã bị Tô Hảo đoạt hơn phân nửa, Tô tiểu thư không làm thu ngân nhưng cũng rất lợi hại trong tiêu thụ nước ngoài.”
Chu Dương cào cào giữa mày: “Tôi không cảm thấy cô ấy kém, cô ấy rất có tiềm năng, làm việc đều đến nơi đến chốn.”
Buổi sáng anh muốn Tô Hảo rời công ty nhỏ này chính vì anh phải tiến hành mua lại với quy mô lớn, mà các nhà tư bản đã quen với việc nắm quyền.
Bây giờ là thời điểm tốt để xuất khẩu các thương hiệu Trung Quốc sang Đông Nam Á, Chu Dương có kế hoạch thu mua lại ba công ty nhỏ này, chỉnh hợp thành công ty lớn hơn.
Không nghĩ tới Tô Hảo vào một công ty khó nhất gặm, hiện tại còn ném cho anh sắc mặt.
Thật hay đó.
Anh lấy một viên bạc hà, nhai nó.
Trong đầu tất cả đều là giọng nói và dáng điệu nụ cười của cô.
*
Vì hoạt động nên Tô Hảo bận đến gần 6 giờ rưỡi mới tan tầm, đúng lúc Tiểu Thất cũng bận vừa xong, hai người cùng nhau rời đi, sắc trời dần tối.
Hai người đi đến cổng tiểu khu, một nam nhân khuôn mặt tuấn tú dựa vào bên xe đang phì phèo khói thuốc, thấy Tô Hảo thì vô thức đứng thẳng dậy, nhưng lại nhìn đến nam nhân bên cạnh cô.
Sắc mặt anh hơi thay đổi, bình tĩnh ngậm điếu thuốc đi đến bên cạnh Tô Hảo.
Tiểu thất đang nói đến một nửa thì dừng lại.
Nhìn nam nhân cao lớn này, thật là có chút đáng sợ.
Tô Hảo nhíu chặt mày quay lại nhìn một cái.
Chu Dương câu môi cười: “Muốn ăn cơm chiều sao? Anh mời em nhé?”
Tô Hảo không để ý tới.
Tiếp tục đi về phía trước.
Tthỉnh thoảng ở đây sẽ có xe điện và xe đạp phóng lên vỉa, lúc này có thể do gặp người tan tầm nên vội vàng điều khiển xe điện đến đây, Tô Hảo bị Chu Dương túm cổ tay lùi về phía sau vài bước, Tô Hảo sửng sốt, vừa định nói.
Chu Dương buông lỏng tay, cho tay vào túi, hơi nghiêng người, nói: “Anh không phải cố ý, anh chỉ muốn bảo vệ em mà, không phải sao?”
“Nơi này quả thực có chút lộn xộn, ngày mai đổi căn hộ cho em được không?” Anh nghiêng thân mình cúi đầu như vậy làm cổ áo hơi hé ra, ánh mắt mang theo ý cười.
Tô Hảo khẽ liếc nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau.
Đèn ở đây rất sáng, rất hỗn độn, trong mắt thoáng hiện ý cười nhưng mơ hồ có chút căng thẳng, Tô Hạo đột nhiên hỏi: "Anh muốn thế nào?"
“Yêu đương với em.”
Nói xong, Chu Dương đứng dậy, đôi mắt hẹp dài mang theo lạnh lẽo đảo về phía Tiểu Thất: “Cút.”
Tiểu Thất hoảng sợ, phản xạ muốn chạy nhưng cái đầu vẫn căng đứng lại.
Tô Hảo nghe thấy Chu Dương như vậy, có chút bực bội, cô một phen túm chặt cổ áo anh, giọng cay đắng nói: “Không được đối với đồng nghiệp tôi như vậy.”
Chu Dương cả kinh.
Hàm răng anh hung hăng mà cắn, vài giây sau, hơi cúi đầu: “Được, không như vậy nữa, em nói với anh một câu là anh đã rất vui rồi.”
Tay đặt trong túi gân xanh đã bốc lên.
Cô bảo vệ người này như vậy, người này là cái quỷ gì!
Con mẹ nó còn cùng cô tan tầm về!.
/53
|