Vậy mà lại nằm ngoài dự đoán, cánh thành ở bốn phía bị phong tỏa những mười ngày.
Đoàn thương nhân ở bên ngoài không vào thành được, mà dân chúng ở trong thành cũng không thể ra ngoài. Không ít người đã vì cảnh này mà bị ảnh hưởng rồi nghĩ ra đủ mọi cách để ra ngoài, mà trong đó, có một nhà giàu ra ngoài thành đón dâu trước đó, cũng bị nhốt lại mà không thể vào trong. Tân nương tử chỉ đành phải ở lại khách điếm bên ngoài mười ngày, chuyện này đã trở thành chuyện cười cho cả kinh thành.
Mỗi ngày vào lúc mặt trời mọc rồi lại tới khi mặt trời lặn xuống phía chân trời phía tây, ở các cửa thành đều tập trung chật ních các thương nhân và dân chúng, tất cả đều chờ đợi ngày cửa thành mở để đi ra. Trái lại với điều này, các trà quán và cửa hàng đều rất tấp nập và rộn ràng, nhân cơ hội kiếm chút tiền lời. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Vào lúc hoàng hôn buông xuống, Phong Vô Ý đeo lên mặt chiếc mặt nạ Nguyệt thần nguyền rủa và ngồi ngay tại trên lầu hai của một trà lâu. Trước mặt là đối diện với cửa thành đang đóng chặt, tay chậm rãi đưa ly trà lên miệng thưởng thức, thuận tiện quan sát tình thế đang phát triển.
Dân chúng cũng không quan tâm nhiều tới tình huống xung quanh, chỉ có những chuyện nào ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của mình thì mới chú ý. Mà kinh thành lúc này bị phong tỏa lâu như vậy, đã khiến bọn họ phẫn nộ vô cùng. Phong Vô Ý tin tưởng, nếu như Hách Liên Diệu không chịu nghĩ ra biện pháp, thì chẳng cần phải đợi thêm nữa thì kinh thành cũng sẽ trở thành đại loạn. Dù sao, việc này đã ảnh hưởng tới việc căn bản nhất của dan chúng, đó chính là nguyên liệu nấu nướng, cùng vật liệu sinh hoạt hàng ngày.
Đang nghĩ ngợi, thì ở cửa thành đã trở nên náo loạn, khiến cho mười mấy quan binh phải chay đi ngăn cản. Nhưng mà với số lượng dân chúng đông như thế này, thì cũng đủ nhấn chìm mười mấy quan binh rồi.
Mắt thấy cuộc bạo loạn bùng nổ, một loạt binh lính có trang bị ở trên tường thành chạy xuống, dùng vũ khí trấn áp, với hy vọng có thể làm cho dân chúng rời xa khỏi cửa thành.
"Toàn bộ yên tĩnh!" Một đại hán toàn thân áo giáp màu vàng quát lớn một câu, giống như tiếng sấm rền vang, ngay lập tức đã làm cho lỗ tai mọi người bị chấn động.
[Giọng nói thật lớn! Không để cho người ta ngủ sao] Bích Linh oán giận nói.
[Suốt ngày ngươi chỉ biết có ngủ thôi, không sợ béo phì sao!] Phong Vô Ý xoa bóp thân thể của nó, nhưng mắt thì vẫn tiếp tục nhìn xung quanh.
Chỉ thấy vị tướng quân mặc áo giáp vàng nhảy lên trên cửa thành, trong tay cầm cán thương nặng nề đập xuống đất. Ánh mắt sáng quắc như chuông đồng trợn trừng nhìn về đám người, mãi cho tới khi tiếng nghị luận dừng lại, hắn mới quát to: "Kinh thành là nơi trọng địa, ở dưới chân thiên tử mà các ngươi dám tạo phản sao!"
Lời này vừa vang lên, vẻ mặt tức giận của dân chúng nhất thời chuyển thành biểu tình sợ hãi. Dù có ít học không hiểu biết thì bọn họ cũng hiểu được hai chữ 'Tạo phản' là tội danh gì.
Thấy lời nói của mình đã có hiệu quả, tướng quân vừa ý gật gật đầu, tiếp tục nói: "Vào giờ mão ngày mai sẽ mở cửa thành, bây giờ tất cả mọi người hãy trở về trước đi!"
Ngày mai, giờ mão? Phong Vô Ý mỉm cười cúi đầu uống cạn ly trà, để lại mấy đồng tiền rồi đứng dậy đi xuống lầu. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
"Khách quan đi thong thả!" Tiểu nhị đang thu dọn bàn bên cạnh, thấy có người đứng lên thì quay đầu hô to một câu.
Lấy được tin tức cần biết, Phong Vô Ý lập tức quay trở về nơi đang ở tạm.
Có lẽ là vì ảnh hưởng của việc của thành bị phong tỏa, cho nên các khách nhân tới mua vui đã ít đi rất nhiều. Phòng ốc ở bên trong, cho dù là vào buổi tối cũng trở nên vắng vẻ vô cùng. Nhưng việc này lại khiến cho Tiêu Tử Mặc dễ chịu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cơ hội chính là vào buổi sáng ngày mai" Lẳng lặng ngồi ăn bữa cơm chiều, Phong Vô Ý thuận tiện nói một câu.
"Đã chuẩn bị tốt rồi à?" Tiêu Tử Mặc trầm giọng lên tiếng.
"Đương nhiên" Phong Vô Ý nói xong, từ trong túi lấy ra một bình thủy tinh nho nhỏ. Ở bên trong là nước thuốc trong suốt, nhưng chỉ còn lại có non nửa bình.
Tiêu Tử Mặc đưa tay nhận lấy, mở ra nắp bình xem xét, rồi nhíu mày nói: "Tử cẩn thảo, an miên hoa, túy tiên quả, và còn có hơn mười thành phần khác không rõ nữa"
Phong Vô Ý nhíu mày, cảm thấy hơi kinh ngạc. Tiêu Tử Mặc vừa nói chính là ba vị thuốc quan trọng dùng để chế ra phương thuốc này, còn những cái khác mà hắn không nhận biết được thì chính là một số thành phần hóa học mà ở nơi này không biết. Nhưng mà.... chẳng lẽ chỉ ngửi qua thôi là có thể đoán ra được?
"Căn cứ vào ba vị thuốc này thì ta có thể tạm đoán ra tác dụng của nó, chính là làm cho người ta tạm thời tiến vào trạng thái bị hôn mê có đúng không? Tiêu Tử Mặc tiếp tục nói.
"Không tới mức thần kỳ như thế, có thể giả chết được là điều chỉ dựa trên lý thuyết mà thôi chứ không hề tồn tại. Bởi vì cơ thể chỉ cần tạm thời ngừng hô hấp một thời gian, thì giả chết cũng sẽ lập tức trở thành chết thật" Phong Vô Ý lắc đầu nói: "Sinh tử thủy này chỉ có thể làm cho hô hấp và nhịp tim giảm xuống tới mức thấp nhất, làm cho người chết và người sống rất khó phân biệt được. Ta để cho ngươi ăn cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, nếu không thì ngươi làm thế nào có thể giống như một khối thi thể cứng đơ nằm trong quan tài được?"
Tiêu Tử Mặc nghe thế, nhất thời cả khuôn mặt đen lại.
"Huống hồ..... Mùi vị của người chết cũng không dễ ngửi như vậy" Phong Vô Ý vừa cười vừa nói.
"Ngươi xác định ý định này không phải là dùng để chỉnh ta đấy chứ?" Tiêu Tử Mặc than nhẹ một tiếng, cả người ngả ra sau, dựa lưng vào ghế.
"Làm sao có thể để cho ngươi ngồi im không bỏ ra chút công sức nào được" Phong Vô Ý không hề phủ nhận ý đồ xấu của mình. Ra khỏi thành có nhiều phương thức khác nữa chứ không phải chỉ có mỗi cách này, nhưng mà loại này lại chính là cách thức an toàn nhất -- dù sao thì người chịu khổ cũng không phải là nàng!
"Hiệu quả của thuốc này có thể duy trì bao lâu?" Tiêu Tử Mặc hỏi.
"Hiện tại có thể uống vào rồi" Phong Vô Ý cười cười.
Tiêu Tử Mặc lắc đầu, nhìn lại bình thuốc một lần rồi sau đó đem nó uống một hơi cạn sạch.
Mùi vị nhạt nhẽo, cũng không có hương vị gì, giống như là nước lọc vậy. Nhưng dòng nước thuốc vừa trôi xuống bụng thì đột nhiên trong lòng dâng lên một sự lo lắng, sau đó lập tức cảm thấy buồn ngủ.
Phong Vô Ý nhìn hắn từ từ nhắm lại hai mắt, hô hấp dần dần nhẹ đi và tiến vào giấc ngủ say cùng với lồng ngực lên xuống nhẹ nhàng đập lên xuống.
Mặc dù làm vậy sẽ khiến hắn ngủ mê đi, rồi nàng không thể bỏ mặc hắn lại. Tuy phải cõng hắn trên lưng, nhưng mà có một số chuyện phải làm kế tiếp, hắn không nên nhìn thì vẫn hơn.
Nhìn qua sắc trời bên ngoài, Phong Vô Ý cẩn thận cõng Tiêu Tử Mặc trên lưng rồi đi ra cửa. Dù sức nặng của một nam nhân không nhẹ, nhưng so với những đợt huấn luyện trước kia, phải cõng mấy trăm cân và phải dùng tay không leo lên núi, thì đây chỉ là một việc đơn giản như ngồi ăn bữa sáng.
Tránh né qua mấy nhóm quan binh tuần tra, nàng đi theo con đường quen thuộc tới trước cửa một gia đình bình thường, sau đó đưa lỗ tai dán lên tường lắng nghe động tĩnh, thấy không có gì bất thường thì mới trèo tường đi vào trong.
Trong sân quả nhiên không có một ai, bên cạnh là một tòa linh đường, cờ trắng bay phấp phới, còn ở bên trong phòng thì tỏa ra ánh sáng lờ mờ của ánh nến.
Linh đường chỉ có một lão già trong coi, Phong Vô Ý thổi một ít thuốc bột bay qua, rất nhanh đã làm cho người này dựa vào khung cửa rồi chìm vào giấc ngủ.
Đầu tiên nàng để Tiêu Tử Mặc đang mê man nằm qua một bên, rồi đi tới trước mấy cái quan tài xem xét. Thấy trên một cái quan tài không có đóng đinh, đưa tay nhẹ đẩy ra, chỉ thấy bên trong có nạm vàng khảm ngọc. Tuy nàng đã từng xem qua các quan tài cổ đại ở bảo tàng, nên nhìn qua quan tài này cũng không có gì giật mình, nhưng mà....
Nhíu chặt chân mày, nàng dùng một tay để dưới quan tài, dùng lực nâng lên. Quả nhiên, quan tài thấp thoáng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
"Cho dù là có được làm bằng gỗ lim thì cũng không nặng tới mức như vậy" Phong Vô Ý xoa nhẹ mi tâm tự nói một câu, nhưng động tác trên tay cũng không hề dừng lại. Trước tiên đem thi thể ôm ra ngoài, sau đó lại đem Tiêu Tử Mặc bỏ vào tầng thấp nhất ở dưới quan tài. Sau đó dùng một số thứ đã chuẩn bị để làm ngăn cách cái quan tài này thành hai tầng độc lập, lúc này nàng mới một lần nữa xếp lại chăn gối đệm và bỏ lại thi thể kia lên trên, cuối cùng là khéo léo để lộ ra một chỗ thông khí mà khiến không ai chú ý tới.
Quan tài phải gần tới ngày hạ táng thì mới được phép đậy kín, mà Tiêu Tử Mặc sau khi ăn xong sinh tử thủy thì hô hấp đã giảm tới mức thấp nhất rồi. Cho nên chỉ cần từ lúc quan tài bị bịt kín, thì chỉ cần không quá một ngày thì sẽ không chết được. Lúc trước ở trong tổ chức có một đồng nghiệp cũng bị nhốt ở trong cái tủ kín phải ngây người những ba ngày mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Mà hộ gia đình này..... Thật ra nàng cũng chỉ là tùy ý chọn một gia đình thích hợp mà thôi, nhưng mà nhìn cái quan tài này.... nếu nàng suy đoán không sai, thì nó còn có thể giúp Tiêu Tử Mặc an toàn thêm một phần!
Đoàn thương nhân ở bên ngoài không vào thành được, mà dân chúng ở trong thành cũng không thể ra ngoài. Không ít người đã vì cảnh này mà bị ảnh hưởng rồi nghĩ ra đủ mọi cách để ra ngoài, mà trong đó, có một nhà giàu ra ngoài thành đón dâu trước đó, cũng bị nhốt lại mà không thể vào trong. Tân nương tử chỉ đành phải ở lại khách điếm bên ngoài mười ngày, chuyện này đã trở thành chuyện cười cho cả kinh thành.
Mỗi ngày vào lúc mặt trời mọc rồi lại tới khi mặt trời lặn xuống phía chân trời phía tây, ở các cửa thành đều tập trung chật ních các thương nhân và dân chúng, tất cả đều chờ đợi ngày cửa thành mở để đi ra. Trái lại với điều này, các trà quán và cửa hàng đều rất tấp nập và rộn ràng, nhân cơ hội kiếm chút tiền lời. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
Vào lúc hoàng hôn buông xuống, Phong Vô Ý đeo lên mặt chiếc mặt nạ Nguyệt thần nguyền rủa và ngồi ngay tại trên lầu hai của một trà lâu. Trước mặt là đối diện với cửa thành đang đóng chặt, tay chậm rãi đưa ly trà lên miệng thưởng thức, thuận tiện quan sát tình thế đang phát triển.
Dân chúng cũng không quan tâm nhiều tới tình huống xung quanh, chỉ có những chuyện nào ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống của mình thì mới chú ý. Mà kinh thành lúc này bị phong tỏa lâu như vậy, đã khiến bọn họ phẫn nộ vô cùng. Phong Vô Ý tin tưởng, nếu như Hách Liên Diệu không chịu nghĩ ra biện pháp, thì chẳng cần phải đợi thêm nữa thì kinh thành cũng sẽ trở thành đại loạn. Dù sao, việc này đã ảnh hưởng tới việc căn bản nhất của dan chúng, đó chính là nguyên liệu nấu nướng, cùng vật liệu sinh hoạt hàng ngày.
Đang nghĩ ngợi, thì ở cửa thành đã trở nên náo loạn, khiến cho mười mấy quan binh phải chay đi ngăn cản. Nhưng mà với số lượng dân chúng đông như thế này, thì cũng đủ nhấn chìm mười mấy quan binh rồi.
Mắt thấy cuộc bạo loạn bùng nổ, một loạt binh lính có trang bị ở trên tường thành chạy xuống, dùng vũ khí trấn áp, với hy vọng có thể làm cho dân chúng rời xa khỏi cửa thành.
"Toàn bộ yên tĩnh!" Một đại hán toàn thân áo giáp màu vàng quát lớn một câu, giống như tiếng sấm rền vang, ngay lập tức đã làm cho lỗ tai mọi người bị chấn động.
[Giọng nói thật lớn! Không để cho người ta ngủ sao] Bích Linh oán giận nói.
[Suốt ngày ngươi chỉ biết có ngủ thôi, không sợ béo phì sao!] Phong Vô Ý xoa bóp thân thể của nó, nhưng mắt thì vẫn tiếp tục nhìn xung quanh.
Chỉ thấy vị tướng quân mặc áo giáp vàng nhảy lên trên cửa thành, trong tay cầm cán thương nặng nề đập xuống đất. Ánh mắt sáng quắc như chuông đồng trợn trừng nhìn về đám người, mãi cho tới khi tiếng nghị luận dừng lại, hắn mới quát to: "Kinh thành là nơi trọng địa, ở dưới chân thiên tử mà các ngươi dám tạo phản sao!"
Lời này vừa vang lên, vẻ mặt tức giận của dân chúng nhất thời chuyển thành biểu tình sợ hãi. Dù có ít học không hiểu biết thì bọn họ cũng hiểu được hai chữ 'Tạo phản' là tội danh gì.
Thấy lời nói của mình đã có hiệu quả, tướng quân vừa ý gật gật đầu, tiếp tục nói: "Vào giờ mão ngày mai sẽ mở cửa thành, bây giờ tất cả mọi người hãy trở về trước đi!"
Ngày mai, giờ mão? Phong Vô Ý mỉm cười cúi đầu uống cạn ly trà, để lại mấy đồng tiền rồi đứng dậy đi xuống lầu. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn
"Khách quan đi thong thả!" Tiểu nhị đang thu dọn bàn bên cạnh, thấy có người đứng lên thì quay đầu hô to một câu.
Lấy được tin tức cần biết, Phong Vô Ý lập tức quay trở về nơi đang ở tạm.
Có lẽ là vì ảnh hưởng của việc của thành bị phong tỏa, cho nên các khách nhân tới mua vui đã ít đi rất nhiều. Phòng ốc ở bên trong, cho dù là vào buổi tối cũng trở nên vắng vẻ vô cùng. Nhưng việc này lại khiến cho Tiêu Tử Mặc dễ chịu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Cơ hội chính là vào buổi sáng ngày mai" Lẳng lặng ngồi ăn bữa cơm chiều, Phong Vô Ý thuận tiện nói một câu.
"Đã chuẩn bị tốt rồi à?" Tiêu Tử Mặc trầm giọng lên tiếng.
"Đương nhiên" Phong Vô Ý nói xong, từ trong túi lấy ra một bình thủy tinh nho nhỏ. Ở bên trong là nước thuốc trong suốt, nhưng chỉ còn lại có non nửa bình.
Tiêu Tử Mặc đưa tay nhận lấy, mở ra nắp bình xem xét, rồi nhíu mày nói: "Tử cẩn thảo, an miên hoa, túy tiên quả, và còn có hơn mười thành phần khác không rõ nữa"
Phong Vô Ý nhíu mày, cảm thấy hơi kinh ngạc. Tiêu Tử Mặc vừa nói chính là ba vị thuốc quan trọng dùng để chế ra phương thuốc này, còn những cái khác mà hắn không nhận biết được thì chính là một số thành phần hóa học mà ở nơi này không biết. Nhưng mà.... chẳng lẽ chỉ ngửi qua thôi là có thể đoán ra được?
"Căn cứ vào ba vị thuốc này thì ta có thể tạm đoán ra tác dụng của nó, chính là làm cho người ta tạm thời tiến vào trạng thái bị hôn mê có đúng không? Tiêu Tử Mặc tiếp tục nói.
"Không tới mức thần kỳ như thế, có thể giả chết được là điều chỉ dựa trên lý thuyết mà thôi chứ không hề tồn tại. Bởi vì cơ thể chỉ cần tạm thời ngừng hô hấp một thời gian, thì giả chết cũng sẽ lập tức trở thành chết thật" Phong Vô Ý lắc đầu nói: "Sinh tử thủy này chỉ có thể làm cho hô hấp và nhịp tim giảm xuống tới mức thấp nhất, làm cho người chết và người sống rất khó phân biệt được. Ta để cho ngươi ăn cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi mà thôi, nếu không thì ngươi làm thế nào có thể giống như một khối thi thể cứng đơ nằm trong quan tài được?"
Tiêu Tử Mặc nghe thế, nhất thời cả khuôn mặt đen lại.
"Huống hồ..... Mùi vị của người chết cũng không dễ ngửi như vậy" Phong Vô Ý vừa cười vừa nói.
"Ngươi xác định ý định này không phải là dùng để chỉnh ta đấy chứ?" Tiêu Tử Mặc than nhẹ một tiếng, cả người ngả ra sau, dựa lưng vào ghế.
"Làm sao có thể để cho ngươi ngồi im không bỏ ra chút công sức nào được" Phong Vô Ý không hề phủ nhận ý đồ xấu của mình. Ra khỏi thành có nhiều phương thức khác nữa chứ không phải chỉ có mỗi cách này, nhưng mà loại này lại chính là cách thức an toàn nhất -- dù sao thì người chịu khổ cũng không phải là nàng!
"Hiệu quả của thuốc này có thể duy trì bao lâu?" Tiêu Tử Mặc hỏi.
"Hiện tại có thể uống vào rồi" Phong Vô Ý cười cười.
Tiêu Tử Mặc lắc đầu, nhìn lại bình thuốc một lần rồi sau đó đem nó uống một hơi cạn sạch.
Mùi vị nhạt nhẽo, cũng không có hương vị gì, giống như là nước lọc vậy. Nhưng dòng nước thuốc vừa trôi xuống bụng thì đột nhiên trong lòng dâng lên một sự lo lắng, sau đó lập tức cảm thấy buồn ngủ.
Phong Vô Ý nhìn hắn từ từ nhắm lại hai mắt, hô hấp dần dần nhẹ đi và tiến vào giấc ngủ say cùng với lồng ngực lên xuống nhẹ nhàng đập lên xuống.
Mặc dù làm vậy sẽ khiến hắn ngủ mê đi, rồi nàng không thể bỏ mặc hắn lại. Tuy phải cõng hắn trên lưng, nhưng mà có một số chuyện phải làm kế tiếp, hắn không nên nhìn thì vẫn hơn.
Nhìn qua sắc trời bên ngoài, Phong Vô Ý cẩn thận cõng Tiêu Tử Mặc trên lưng rồi đi ra cửa. Dù sức nặng của một nam nhân không nhẹ, nhưng so với những đợt huấn luyện trước kia, phải cõng mấy trăm cân và phải dùng tay không leo lên núi, thì đây chỉ là một việc đơn giản như ngồi ăn bữa sáng.
Tránh né qua mấy nhóm quan binh tuần tra, nàng đi theo con đường quen thuộc tới trước cửa một gia đình bình thường, sau đó đưa lỗ tai dán lên tường lắng nghe động tĩnh, thấy không có gì bất thường thì mới trèo tường đi vào trong.
Trong sân quả nhiên không có một ai, bên cạnh là một tòa linh đường, cờ trắng bay phấp phới, còn ở bên trong phòng thì tỏa ra ánh sáng lờ mờ của ánh nến.
Linh đường chỉ có một lão già trong coi, Phong Vô Ý thổi một ít thuốc bột bay qua, rất nhanh đã làm cho người này dựa vào khung cửa rồi chìm vào giấc ngủ.
Đầu tiên nàng để Tiêu Tử Mặc đang mê man nằm qua một bên, rồi đi tới trước mấy cái quan tài xem xét. Thấy trên một cái quan tài không có đóng đinh, đưa tay nhẹ đẩy ra, chỉ thấy bên trong có nạm vàng khảm ngọc. Tuy nàng đã từng xem qua các quan tài cổ đại ở bảo tàng, nên nhìn qua quan tài này cũng không có gì giật mình, nhưng mà....
Nhíu chặt chân mày, nàng dùng một tay để dưới quan tài, dùng lực nâng lên. Quả nhiên, quan tài thấp thoáng tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
"Cho dù là có được làm bằng gỗ lim thì cũng không nặng tới mức như vậy" Phong Vô Ý xoa nhẹ mi tâm tự nói một câu, nhưng động tác trên tay cũng không hề dừng lại. Trước tiên đem thi thể ôm ra ngoài, sau đó lại đem Tiêu Tử Mặc bỏ vào tầng thấp nhất ở dưới quan tài. Sau đó dùng một số thứ đã chuẩn bị để làm ngăn cách cái quan tài này thành hai tầng độc lập, lúc này nàng mới một lần nữa xếp lại chăn gối đệm và bỏ lại thi thể kia lên trên, cuối cùng là khéo léo để lộ ra một chỗ thông khí mà khiến không ai chú ý tới.
Quan tài phải gần tới ngày hạ táng thì mới được phép đậy kín, mà Tiêu Tử Mặc sau khi ăn xong sinh tử thủy thì hô hấp đã giảm tới mức thấp nhất rồi. Cho nên chỉ cần từ lúc quan tài bị bịt kín, thì chỉ cần không quá một ngày thì sẽ không chết được. Lúc trước ở trong tổ chức có một đồng nghiệp cũng bị nhốt ở trong cái tủ kín phải ngây người những ba ngày mới có thể hoàn thành nhiệm vụ. Mà hộ gia đình này..... Thật ra nàng cũng chỉ là tùy ý chọn một gia đình thích hợp mà thôi, nhưng mà nhìn cái quan tài này.... nếu nàng suy đoán không sai, thì nó còn có thể giúp Tiêu Tử Mặc an toàn thêm một phần!
/87
|