Giọng nói của Tiêu Tử Mặc giống như có một loại ma lực đặc biệt, tuy chỉ có hai mươi bốn chữ nhưng khi rơi vào trong tai của Phong Vô Ý, thì lại mơ hồ như là từng chữ đều được trực tiếp khắc sâu vào trong lòng của nàng vậy.
Máu tươi chảy ướt dẫm y phục bằng vải bố y, tạo thành từng mảng lớn màu đỏ, nhìn thấy rất ghê người.
"Ngươi định để máu chảy ra cho tới chết thật sao!" Phong Vô Ý lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng cầm lấy tay hắn. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.
"Chờ một chút" Tiêu Tử Mặc dùng tay trái không bị nàng giữ lấy mà ngăn cản lại, giọng nói cũng trở nên nặng nề hơn: "Thệ ước ấn ký còn chưa hoàn thành xong"
"Ấn ký?" Phong Vô Ý ngẩn người, thì ra là mấy câu hắn vừa nói lại không phải đơn giản như vậy, mà chính là lời thệ ước?
Mãi cho tới khi vết thương ở trên cổ tay dần dần ngừng chảy máu, Tiêu Tử Mặc mới nâng cổ tay phải lên, rồi đưa tới bên môi nàng, giọng nói khẽ vang lên: "Uống nó đi"
Cả người Phong Vô Ý cứng đờ, dừng một chút, rồi đột nhiên nàng lại mỉm cười cầm lấy tay hắn. Đầu lưỡi khi chạm tới da thịt đang chảy máu kia, chợt dùng sức hút nhẹ một hơi, nhưng ngoài ý muốn của nàng, máu của hắn không hề có mùi tanh khó chịu như nàng tưởng tượng. Mà ngược lại, nó lại thoảng ra một mùi vị thơm ngát, cho tới khi nuốt xuống rồi mà trong miệng vẫn còn giữ lại chút hương vị ngọt ngào thanh mát.
"Khế ước thành" Tiêu Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm. Tuy đã tốn một lượng máu lớn, nhưng lại không hề làm cho sắc mặt hắn tái nhợt, mà ngược lại ở trên mặt lại trở nên đỏ bừng.
Sau một chữ "Thành" vang lên, thì từ trong người hắn cũng vì vậy mà bừng sáng lên một đạo ánh sáng màu đỏ như máu, ngay cả quần áo cũng không thể nào che đậy đi được. Mà cùng lúc đó, ở nơi giữa hai hàng chân mày của Phong Vô Ý cũng dần dần nóng lên khác thường.
Sau khi ánh sáng dần dần nhạt đi, Tiêu Tử Mặc đưa tay cởi bỏ vạt áo bị dính máu. Chỉ thấy ở vị trí nơi trái tim, có một phù chú ấn ký màu đỏ hiện trên da thịt. Nhìn nó giống như một đóa hoa nhỏ có hình ngọn lửa màu đỏ rất sống động, cùng với ánh sang ở trên đó không ngừng lưu động. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.
Phong Vô Ý đi tới bờ sông, tháo Nguyệt thần nguyền rủa xuống, dùng nước sông trong suốt nhìn ngắm khuôn mặt mình. Quả nhiên ở chỗ giữa hai hàng chân mày cũng có một cái ấn ký giống y hệt như vậy.
"Thật đúng là hỏa" Tiêu Tử Mặc thở dài.
"Hỏa?" Phong Vô Ý đưa tay sờ lên ấn ký của chính mình, nhíu mày nói: "Cái này có lợi ích gì?"
"Ta và ngươi vừa ký kết chính là khế ước thần phục linh khế, nên sau khi khế ước hoàn thành thì cả hai đều có được một loại lực lượng tự nhiên. Mà lực lượng này.... là dựa vào chủ nhân của khế ước, cũng chính là dựa vào tính chất đặc biệt của ngươi để quyết định" Tiêu Tử Mặc lên tiếng trả lời.
"Tính chất đặc biệt của ta là hỏa, có gì không tốt sao?" Phong Vô Ý lật bàn tay lên, ở trong lòng bàn tay đột nhiên hiện ra một ngọn lửa.
Nàng chưa hề làm bất kỳ một động tác nào, chỉ là vừa nghe thấy Tiêu Tử Mặc nói thế, nên trong đầu mới tưởng tượng ra ngọn lửa... vậy mà chuyện này cứ như là từ bản năng bẩm sinh đã có vậy.
"Hỏa có tính công kích rất mạnh, nhưng lại thiếu chút linh hoạt biến hóa" Tiêu Tử Mặc nói xong thì chân mày cũng từ từ giãn ra: "Nhưng chuyện quan trọng của ngươi bây giờ chính là không đủ lực lượng, cho nên với sức mạnh của năng lượng này cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu"
"Ta rất thích" Phong Vô Ý đang tùy ý khống chế ngọn lửa ở trong lòng bàn tay, bỗng đầu choáng váng, làm cho ngọn lửa đột nhiên bị tắt đi.
"Không có lực lượng cho nên mới như vậy, vừa rồi ngươi khống chế được là do dùng tinh thần duy trì, chỉ cần ngươi rèn luyện Tinh Thần Lực là được" Tiêu Tử Mặc lên tiếng giải thích. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.
"Ta biết rồi" Phong Vô Ý gật gật đầu. Tiêu Tử Mặc nói không sai, việc quan trọng nhất lúc này là phải đề cao năng lựng của chính mình, chỉ có như vậy thì mới có sức mà nắm bắt được mọi chuyện ở trong tay mình.
"Đi tới hòn đảo bị vứt bỏ đi" Hoàng Cưu Lê cuối cùng cũng nói xen vào một câu.
Phong Vô Ý không trả lời mà nhìn thoáng qua Tiêu Tử Mặc. Nàng có thể cảm giác được lực lượng của khế ước tràn ngập trong từng mạch máu, cho nên vào lúc này, Tiêu Tử Mặc đáng giá được nàng tin tưởng.
"Ta không phản đối chuyện đi tới hòn đảo bị vứt bỏ kia, bởi vì nơi càng có hoàn cảnh nguy hiểm thì mới có lợi cho ngươi tu luyện. Nhưng mà... ta hy vọng ngươi hãy đến Tuyền Ki Thạch phủ ở dốc núi Bích Ảnh trước" Tiêu Tử Mặc suy nghĩ một chút rồi mới nói.
"Đám lão quỷ kia vẫn còn giữ lại nơi đó? A... Không đúng! Ngươi chắc hẳn chính là truyền nhân của bọn họ đi!" Hoàng Cửu Lê lớn tiếng hét lên.
"Ta là truyền nhân thứ mười sáu của Tuyền Ki Thạch phủ" Tiêu Tử Mặc cũng không hề giấu diếm mà nói ra.
"Dừng!" Hoàng Cửu Lê hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó lại lâm vào im lặng.
"Ngươi là muốn để cho ta được Tuyền Ki Thạch phủ thừa nhận trước?" Phong Vô Ý lập tức hiểu ra ngay suy nghĩ của Tiêu Tử Mặc.
"Không sai, nếu chỉ một mình ta đồng ý thì so với được Tuyền Ki Thạch phủ thừa nhân là không giống nhau" giọng nói của Tiêu Tử Mặc cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Nếu như đã lập khế ước thì từ này về sau, tất cả mọi chuyện ta toàn bộ đều lấy lợi ích của ngươi làm đầu, cũng giống như mọi hiểu biết và năng lực của ta sẽ vì ngươi mà cống hiến không chút nào giữ lại.
"Được" Phong Vô Ý nhìn sâu vào trong mắt hắn một cái, rồi đưa ra quyết định: "Đợi chuyện này chấm dứt, chúng ta sẽ lên đường".
"Tuyền Ki Thạch phủ, sẽ có thứ người cần" Tiêu Tử Mặc lại nói.
Phong Vô Ý hơi run sợ một chút, sau đó lập tức bật cười. Người này, thật đúng là có bản lĩnh nhìn thấu lòng người mà. Nhưng người như vậy cũng chính là người mà một thích khách như nàng cần có nhất, hơn nữa bây giờ nàng còn có thể chân chính khống chế được năng lực của hắn!
Tiêu Tử Mặc cúi đầu nhìn xem chính mình, lông mày nhíu chặt lại. Hắn có chút cảm giác hơi khó chịu, vì y phục trên người dính đầy máu tươi này. Hơn nữa lúc ra khỏi thành, vì sợ gây chú ý nên Phong Vô Ý cũng không mang theo nam trang. Nhưng may mắn là trên người hắn vẫn còn có một tấm áo choàng không phân biệt kiểu dáng nam nữ, vừa đủ để cho hắn khoác ở bên ngoài để che khuất đi vết máu.
"Ngươi nói xem, cái ấn ký này tại sao lại vẫn chưa biến mất? Nhìn quá nổi bật rồi" Phong Vô Ý bực mình, đưa tay sờ lên mi tâm. Đoạn đường kế tiếp phải đi rất xa, nếu như muốn tránh không đi vào thành thị là chuyện không thể nào. Mà so với nàng thì vẻ mặt của Tiêu Tử Mặc rõ ràng chính là tấm bảng thông báo rõ nhất.... Cho nên nàng nhất định đưa Nguyệt thần nguyền rủa cho hắn. Nhưng còn cái ấn ký ở trên người này, lại quá mức gây chú ý rồi!
"Cũng không còn cách nào khác, hiện tại thì khế ước vừa mới kết thành. Cho nên ấn ký vẫn còn đang cải tạo lại kinh mạch của ngươi, nhưng cũng chỉ sau một đêm là sẽ biến mất. Về sau, chỉ khi nào ngươi sử dụng tới Hỏa Chi Lực thì nó mới lại hiện ra" Tiêu Tử Mặc từng câu một trả lời rõ ràng những vấn đề mà nàng thắc mắc.
"Vậy là tốt rồi" Phong Vô Ý thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Hình nhân đã trở lại" Tiêu Tử Mặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Chỉ một lát sau, đã thấy hai quỷ ảnh nhẹ nhàng lảo đảo quay trở về. Bọn chúng quay xung quanh vị trí Tiêu Tử Mặc hai vòng, sau đó lập tức hóa thành làn khói nhẹ nhàng bay đi, và chỉ để lại hai tấm giấy có hình người rơi xuống.
"Như thế nào rồi?" Phong Vô Ý hỏi.
"Vương Lăng dẫn theo đoàn người và đem tất cả mọi thứ chôn ở một nơi bí mật, rồi sau đó cũng không trở lại kinh thành" Tiêu Tử Mặc quay đầu đối diện với nàng nói tiếp: "Mà còn chôn rất sâu xuống dưới đất, sau đó lại xóa sạch dấu vết. Xem ra ít nhất ở trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ không động chạm tới chúng"
"Bao gồm cả cái hộp kia?" Lông mày của Phong Vô Ý giương lên cao.
"Bao gồm cả cái hộp kia" Tiêu Tử Mặc cũng nhấn mạnh lại một lần.
"Ừm..." Phong Vô Ý vô ý thức đưa tay xoa xoa cằm của chính mình, còn đầu óc thì đang chìm trong suy nghĩ.
"Đi xem một chút.... cũng không có gì đáng ngại" Tiêu Tử Mặc nói.
"Được rồi" Phong Vô Ý cười cười, lại nhấc lên tượng gỗ của Hoàng Cửu Lê: "Lại có việc cho ngươi làm rồi!"
"Ngươi định làm gì?" Hoàng Cửu Lê cảnh giác lên tiếng, hắn vẫn còn chưa quên mới vừa rồi nữ nhân này còn muốn đem hắn đi luyện chế.
"Đương nhiên là..." Phong Vô Ý cười tít mắt, miệng trả lời: "Trộm mộ ạ!"
"... ...... ...." Hoàng Cửu Lê chán nản không buồn nói gì thêm nữa.
"Năng lực kia của ngươi, nếu không dùng để trộm mộ thì đúng là lãng phí" Phong Vô Ý thầm nói ở trong lòng một câu.
Máu tươi chảy ướt dẫm y phục bằng vải bố y, tạo thành từng mảng lớn màu đỏ, nhìn thấy rất ghê người.
"Ngươi định để máu chảy ra cho tới chết thật sao!" Phong Vô Ý lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng cầm lấy tay hắn. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.
"Chờ một chút" Tiêu Tử Mặc dùng tay trái không bị nàng giữ lấy mà ngăn cản lại, giọng nói cũng trở nên nặng nề hơn: "Thệ ước ấn ký còn chưa hoàn thành xong"
"Ấn ký?" Phong Vô Ý ngẩn người, thì ra là mấy câu hắn vừa nói lại không phải đơn giản như vậy, mà chính là lời thệ ước?
Mãi cho tới khi vết thương ở trên cổ tay dần dần ngừng chảy máu, Tiêu Tử Mặc mới nâng cổ tay phải lên, rồi đưa tới bên môi nàng, giọng nói khẽ vang lên: "Uống nó đi"
Cả người Phong Vô Ý cứng đờ, dừng một chút, rồi đột nhiên nàng lại mỉm cười cầm lấy tay hắn. Đầu lưỡi khi chạm tới da thịt đang chảy máu kia, chợt dùng sức hút nhẹ một hơi, nhưng ngoài ý muốn của nàng, máu của hắn không hề có mùi tanh khó chịu như nàng tưởng tượng. Mà ngược lại, nó lại thoảng ra một mùi vị thơm ngát, cho tới khi nuốt xuống rồi mà trong miệng vẫn còn giữ lại chút hương vị ngọt ngào thanh mát.
"Khế ước thành" Tiêu Tử Mặc thở phào nhẹ nhõm. Tuy đã tốn một lượng máu lớn, nhưng lại không hề làm cho sắc mặt hắn tái nhợt, mà ngược lại ở trên mặt lại trở nên đỏ bừng.
Sau một chữ "Thành" vang lên, thì từ trong người hắn cũng vì vậy mà bừng sáng lên một đạo ánh sáng màu đỏ như máu, ngay cả quần áo cũng không thể nào che đậy đi được. Mà cùng lúc đó, ở nơi giữa hai hàng chân mày của Phong Vô Ý cũng dần dần nóng lên khác thường.
Sau khi ánh sáng dần dần nhạt đi, Tiêu Tử Mặc đưa tay cởi bỏ vạt áo bị dính máu. Chỉ thấy ở vị trí nơi trái tim, có một phù chú ấn ký màu đỏ hiện trên da thịt. Nhìn nó giống như một đóa hoa nhỏ có hình ngọn lửa màu đỏ rất sống động, cùng với ánh sang ở trên đó không ngừng lưu động. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.
Phong Vô Ý đi tới bờ sông, tháo Nguyệt thần nguyền rủa xuống, dùng nước sông trong suốt nhìn ngắm khuôn mặt mình. Quả nhiên ở chỗ giữa hai hàng chân mày cũng có một cái ấn ký giống y hệt như vậy.
"Thật đúng là hỏa" Tiêu Tử Mặc thở dài.
"Hỏa?" Phong Vô Ý đưa tay sờ lên ấn ký của chính mình, nhíu mày nói: "Cái này có lợi ích gì?"
"Ta và ngươi vừa ký kết chính là khế ước thần phục linh khế, nên sau khi khế ước hoàn thành thì cả hai đều có được một loại lực lượng tự nhiên. Mà lực lượng này.... là dựa vào chủ nhân của khế ước, cũng chính là dựa vào tính chất đặc biệt của ngươi để quyết định" Tiêu Tử Mặc lên tiếng trả lời.
"Tính chất đặc biệt của ta là hỏa, có gì không tốt sao?" Phong Vô Ý lật bàn tay lên, ở trong lòng bàn tay đột nhiên hiện ra một ngọn lửa.
Nàng chưa hề làm bất kỳ một động tác nào, chỉ là vừa nghe thấy Tiêu Tử Mặc nói thế, nên trong đầu mới tưởng tượng ra ngọn lửa... vậy mà chuyện này cứ như là từ bản năng bẩm sinh đã có vậy.
"Hỏa có tính công kích rất mạnh, nhưng lại thiếu chút linh hoạt biến hóa" Tiêu Tử Mặc nói xong thì chân mày cũng từ từ giãn ra: "Nhưng chuyện quan trọng của ngươi bây giờ chính là không đủ lực lượng, cho nên với sức mạnh của năng lượng này cũng chưa hẳn đã là chuyện xấu"
"Ta rất thích" Phong Vô Ý đang tùy ý khống chế ngọn lửa ở trong lòng bàn tay, bỗng đầu choáng váng, làm cho ngọn lửa đột nhiên bị tắt đi.
"Không có lực lượng cho nên mới như vậy, vừa rồi ngươi khống chế được là do dùng tinh thần duy trì, chỉ cần ngươi rèn luyện Tinh Thần Lực là được" Tiêu Tử Mặc lên tiếng giải thích. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.
"Ta biết rồi" Phong Vô Ý gật gật đầu. Tiêu Tử Mặc nói không sai, việc quan trọng nhất lúc này là phải đề cao năng lựng của chính mình, chỉ có như vậy thì mới có sức mà nắm bắt được mọi chuyện ở trong tay mình.
"Đi tới hòn đảo bị vứt bỏ đi" Hoàng Cưu Lê cuối cùng cũng nói xen vào một câu.
Phong Vô Ý không trả lời mà nhìn thoáng qua Tiêu Tử Mặc. Nàng có thể cảm giác được lực lượng của khế ước tràn ngập trong từng mạch máu, cho nên vào lúc này, Tiêu Tử Mặc đáng giá được nàng tin tưởng.
"Ta không phản đối chuyện đi tới hòn đảo bị vứt bỏ kia, bởi vì nơi càng có hoàn cảnh nguy hiểm thì mới có lợi cho ngươi tu luyện. Nhưng mà... ta hy vọng ngươi hãy đến Tuyền Ki Thạch phủ ở dốc núi Bích Ảnh trước" Tiêu Tử Mặc suy nghĩ một chút rồi mới nói.
"Đám lão quỷ kia vẫn còn giữ lại nơi đó? A... Không đúng! Ngươi chắc hẳn chính là truyền nhân của bọn họ đi!" Hoàng Cửu Lê lớn tiếng hét lên.
"Ta là truyền nhân thứ mười sáu của Tuyền Ki Thạch phủ" Tiêu Tử Mặc cũng không hề giấu diếm mà nói ra.
"Dừng!" Hoàng Cửu Lê hừ lạnh một tiếng, rồi sau đó lại lâm vào im lặng.
"Ngươi là muốn để cho ta được Tuyền Ki Thạch phủ thừa nhận trước?" Phong Vô Ý lập tức hiểu ra ngay suy nghĩ của Tiêu Tử Mặc.
"Không sai, nếu chỉ một mình ta đồng ý thì so với được Tuyền Ki Thạch phủ thừa nhân là không giống nhau" giọng nói của Tiêu Tử Mặc cũng trở nên nghiêm túc hơn: "Nếu như đã lập khế ước thì từ này về sau, tất cả mọi chuyện ta toàn bộ đều lấy lợi ích của ngươi làm đầu, cũng giống như mọi hiểu biết và năng lực của ta sẽ vì ngươi mà cống hiến không chút nào giữ lại.
"Được" Phong Vô Ý nhìn sâu vào trong mắt hắn một cái, rồi đưa ra quyết định: "Đợi chuyện này chấm dứt, chúng ta sẽ lên đường".
"Tuyền Ki Thạch phủ, sẽ có thứ người cần" Tiêu Tử Mặc lại nói.
Phong Vô Ý hơi run sợ một chút, sau đó lập tức bật cười. Người này, thật đúng là có bản lĩnh nhìn thấu lòng người mà. Nhưng người như vậy cũng chính là người mà một thích khách như nàng cần có nhất, hơn nữa bây giờ nàng còn có thể chân chính khống chế được năng lực của hắn!
Tiêu Tử Mặc cúi đầu nhìn xem chính mình, lông mày nhíu chặt lại. Hắn có chút cảm giác hơi khó chịu, vì y phục trên người dính đầy máu tươi này. Hơn nữa lúc ra khỏi thành, vì sợ gây chú ý nên Phong Vô Ý cũng không mang theo nam trang. Nhưng may mắn là trên người hắn vẫn còn có một tấm áo choàng không phân biệt kiểu dáng nam nữ, vừa đủ để cho hắn khoác ở bên ngoài để che khuất đi vết máu.
"Ngươi nói xem, cái ấn ký này tại sao lại vẫn chưa biến mất? Nhìn quá nổi bật rồi" Phong Vô Ý bực mình, đưa tay sờ lên mi tâm. Đoạn đường kế tiếp phải đi rất xa, nếu như muốn tránh không đi vào thành thị là chuyện không thể nào. Mà so với nàng thì vẻ mặt của Tiêu Tử Mặc rõ ràng chính là tấm bảng thông báo rõ nhất.... Cho nên nàng nhất định đưa Nguyệt thần nguyền rủa cho hắn. Nhưng còn cái ấn ký ở trên người này, lại quá mức gây chú ý rồi!
"Cũng không còn cách nào khác, hiện tại thì khế ước vừa mới kết thành. Cho nên ấn ký vẫn còn đang cải tạo lại kinh mạch của ngươi, nhưng cũng chỉ sau một đêm là sẽ biến mất. Về sau, chỉ khi nào ngươi sử dụng tới Hỏa Chi Lực thì nó mới lại hiện ra" Tiêu Tử Mặc từng câu một trả lời rõ ràng những vấn đề mà nàng thắc mắc.
"Vậy là tốt rồi" Phong Vô Ý thở ra một hơi nhẹ nhõm.
"Hình nhân đã trở lại" Tiêu Tử Mặc đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời đêm.
Chỉ một lát sau, đã thấy hai quỷ ảnh nhẹ nhàng lảo đảo quay trở về. Bọn chúng quay xung quanh vị trí Tiêu Tử Mặc hai vòng, sau đó lập tức hóa thành làn khói nhẹ nhàng bay đi, và chỉ để lại hai tấm giấy có hình người rơi xuống.
"Như thế nào rồi?" Phong Vô Ý hỏi.
"Vương Lăng dẫn theo đoàn người và đem tất cả mọi thứ chôn ở một nơi bí mật, rồi sau đó cũng không trở lại kinh thành" Tiêu Tử Mặc quay đầu đối diện với nàng nói tiếp: "Mà còn chôn rất sâu xuống dưới đất, sau đó lại xóa sạch dấu vết. Xem ra ít nhất ở trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ không động chạm tới chúng"
"Bao gồm cả cái hộp kia?" Lông mày của Phong Vô Ý giương lên cao.
"Bao gồm cả cái hộp kia" Tiêu Tử Mặc cũng nhấn mạnh lại một lần.
"Ừm..." Phong Vô Ý vô ý thức đưa tay xoa xoa cằm của chính mình, còn đầu óc thì đang chìm trong suy nghĩ.
"Đi xem một chút.... cũng không có gì đáng ngại" Tiêu Tử Mặc nói.
"Được rồi" Phong Vô Ý cười cười, lại nhấc lên tượng gỗ của Hoàng Cửu Lê: "Lại có việc cho ngươi làm rồi!"
"Ngươi định làm gì?" Hoàng Cửu Lê cảnh giác lên tiếng, hắn vẫn còn chưa quên mới vừa rồi nữ nhân này còn muốn đem hắn đi luyện chế.
"Đương nhiên là..." Phong Vô Ý cười tít mắt, miệng trả lời: "Trộm mộ ạ!"
"... ...... ...." Hoàng Cửu Lê chán nản không buồn nói gì thêm nữa.
"Năng lực kia của ngươi, nếu không dùng để trộm mộ thì đúng là lãng phí" Phong Vô Ý thầm nói ở trong lòng một câu.
/87
|