Sau khi cố tình giả vờ đáng thương đuổi đi Hách Liên Diệu, lại được đồng ý cho phép xuất cung nên tâm trạng Phong Vô Ý rất tốt. Cho nên nàng không tiếp tục dùng thuốc để duy trì vết thương nữa, làm cho các vết thương rất nhanh đã khỏi hẳn như lúc ban đầu. Còn chuyện hoàng hậu bắt nàng học tập quy củ, đương nhiên cũng vì lần được về thăm thân lần này mà hoãn lại tới sau khi hồi cung.
Hồi cung? Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng. Nếu lần này mọi chuyện suôn sẻ theo như ý nàng, thì ai còn muốn trở lại cái lồng giam kia nữa mà học quy củ chứ?
Trái ngược với nàng, Dao Nguyệt vẫn luôn có vẻ mặt buồn bã lo lắng, giống như ở trong phủ Thượng Thư là một nơi ác ma chuyên ăn thịt người vậy.
Sáng sớm hai ngày sau, trước cửa điện xuất hiện một chiếc kiệu nhỏ tinh xảo và vài tên thái giám cùng với cung nữ vây quanh, lặng lẽ đi thẳng ra theo bên cửa hông của hoàng cung, rồi sau đó đi tới phủ Thượng Thư.
Từ sớm đã nhận được tin tức, nên Phong Thượng Thư và phu nhân đã cho người quét dọn sạch sẽ phủ đệ, còn bản thân thì lặng lẽ đi ra cửa nghênh đón.
Nữ nhi dù không được sủng ái, nhưng một khi đã vào cung làm phi thì cũng chính là quân thần, cho nên về sau chẳng những không thể đánh chửi mà còn phải cung kính nghênh đón từ tận ngoài cửa.
Phong Vô Ý nhìn xuyên qua lớp rèm mỏng trước kiệu, không hề kiêng kị mà đánh giá từng người một ở trong nhà. Vẻ mặt phụ thân không biết phải làm sao, mẫu thân hối hận, tỷ tỷ ghen tị, cùng với một đám hạ nhân thì hoảng sợ và sợ hãi.... Nàng thật không biết, nếu như lúc này là Phong Vũ Y chân chính thì sẽ có cảm nhận gì khi thấy vậy, nhưng còn nàng thì nàng chỉ cảm thấy chán ghét mà thôi.
Nàng chưa từng có cha mẹ hay người nhà gì đó, trước kia từ lúc nàng mở mắt thì đã ở trong viện khoa học rồi. Bắt đầu từ lúc có trí nhớ, trong đầu của nàng chỉ có thí nghiệm và huấn luyện, cảm giác vui buồn tức giận hay thất tình lục dục gì đó, nàng không phải là không có mà căn bản là nàng không hiểu. Người huấn luyện của nàng chỉ dạy cho nàng phải làm sao để mạnh mẽ hơn, dạy nàng phải biểu hiện ra sao vào hoàn cảnh nào, còn các thứ cảm xúc kia thì nàng không biết. Người được cải tạo gien, đều được loại bỏ đi những gien không tốt, nếu nói trên lý thuyết thì nàng phải là người hoàn hảo nhất.... Nhưng mà về một mặt nào đó thì nàng vẫn có nhiều chỗ không rõ.....
"Nương nương?" Dao Nguyệt đứng bên cạnh chiếc kiệu, cẩn thận nhắc nhở một tiếng.
"Ta cảm thấy mệt mỏi" Giọng nói lạnh lùng của Phong Vô Ý vang lên, cũng đồng thời dập tắt hết nhiệt tình của mọi người ở đây.
"Mời nương nương đến hậu viện nghỉ ngơi, vi thần đã chuẩn bị tiệc rượu để buổi tối tẩy trần cho nương nương" Phong Thượng Thư lên tiếng nói.
"Làm phiền phụ thân" Phong Vô Ý cũng bình tĩnh nói.
Dao Nguyệt dẫn đường, đi thẳng tới hậu viện rồi sau đó đem tất cả hạ nhân đuổi ra ngoài.
Phu nhân Thượng Thư vẫn giữ lại căn phòng của Phong Vũ Y như cũ, chỉ có trang sức ở bên trong là được thay đổi mới. Phong Vô Ý cũng không để ý, phân phó cho Dao Nguyệt đứng canh giữ ở ngoài cửa, đến giờ cơm chiều cũng không được cho ai vào làm phiền, sau đó mới tiện tay đóng cửa phòng lại.
Phong Vô Ý vội vàng lấy ra vài thứ và công cụ bí mật mang theo. Không lâu sau, một quý phi nương nương sang trọng hoa lệ liền biến thành một nha đầu ngây ngô bình thường. Tiếp theo Phong Vô Ý lập tức lặng lẽ nhảy ra cửa sổ, trèo tường ra ngoài mà không làm kinh động tới bất kỳ kẻ nào, đi tới một ngõ nhỏ ở trên đường cái phồn hoa nơi kinh thành.
Dù sao thì cũng chỉ là một quý phi hồi phủ, cũng không tới mức đáng giá để làm ầm ĩ cả thành phủ được. Thị vệ bên ngoài phủ cũng chỉ đứng canh gác nghiêm mật hơn thường ngày một chút, chủ yếu là để đề phòng người ở bên ngoài xâm nhập vào, cũng vì thế mà chẳng ai ngờ tới vào giữa ban ngày ban mặt thì quý phi nương nương đã cải trang và bình yên trốn thoát..
Phong Vô Ý sau khi trốn ra khỏi cửa thì ngừng lại một lát, quay đầu nhìn trộm một cái, thấy không có tình hình gì thì cũng biết là kế hoạch của mình đã thành công, yên tâm rời đi.
Cứ dựa vào kỹ năng ở hiện đại, nàng giả làm ra dáng vẻ đáng thương khóc lóc, giả vờ kể chuyện xưa cũ bi thảm.... sau đó đều chiếm được sự thương xót của mọi người..... Rồi lập tức có người có lòng tốt mà chỉ đường tới phủ Quốc Sư, nhưng mà khi tới nơi.... nàng mới biết thì ra phủ Quốc Sư lại nằm ngay cạnh Hoàng Cung.
Trước mắt là một tòa phủ đệ màu trắng thanh nhã, bên cửa không có một thủ vệ nào. Phong Vô Ý thấy thế nhưng vẫn như cũ đi tới cửa sau, kiểm tra không thấy ai thì nàng mới mượn lực bám vào thân cây mà leo lên tường.
Địa điểm nhảy xuống giống như là một hoa viên, nhưng lại không thấy một bông hoa nào. Khắp nơi trên đất đều là cỏ dại, nhìn qua rõ ràng là không có người chăm sóc mà tất cả đều là tự nhiên mọc lên.
Phong Vô Ý khóe miệng giật giật, nàng cũng không buồn đánh giá Tiêu Tử Mặc nữa, nhìn quanh không thấy thị vệ hoặc hạ nhân, sau đó liền tự tiện đi vào tìm kiếm.
Đi xuyên qua mấy cái sân, nhưng lại không cảm thấy có hơi thở của người sinh sống tại đây, trong phòng cùng với hoa viên đều giống nhau như đúc, nhìn qua tuy sơ xài nhưng lại rất sạch sẽ không hề nhiễm một hạt bụi.
Chẳng lẽ không có ở đây? Phong Vô Ý nhíu mày, đẩy ra cánh cửa gỗ trước một cái sân ở phía đông. Cảnh phía sau cửa lại khiến nàng ngẩn ra, cùng với mọi thứ bên ngoài cực kỳ khác nhau, cái sân viện này tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ tinh sảo. Kỳ hoa dị thảo, núi đá lung linh xinh đẹp, ôn tuyền từ trên miệng Bạch Ngọc Long chạy xuống bên trong ao nhỏ, hơi ấm tạo thành khói nhẹ tràn ngập cả phòng.... mà tất cả những thứ này ở trước ánh sáng trời chiều chiếu xuống, càng giống như đang vẽ nên một sự yên lặng nhẹ nhàng.
"Người nào?" Đột nhiên một giọng nói vang lên, làm nàng giật mình tỉnh lại.
"Người nào?" Trong lòng Phong Vô Ý nhất thời cảm thấy căng thẳng, trầm giọng quát.
"Ngươi là.... Phong quý phi?" Chần chờ một lát, giọng nói kia mang theo nghi ngờ lại vang lên.
"Quốc Sư đại nhân, chào buổi trưa" Phong Vô Ý nở nụ cười. Nếu không phải là do sự tương phản quá lớn của người này, thì nàng cũng sẽ không bị mê mẩn tâm thần trong lúc nhất thời như vậy. Nàng vậy mà lại không hề chú ý tới ở trong ôn tuyền có người, chẳng lẽ.... rời khỏi thế giới kia thì lòng cảnh giác cũng giảm xuống!
Trong nước lúc này là một nam tử có một đầu tóc dài màu đen xõa ra, giống như vầng trăng được nhuộm màu của mực, cùng với các hơi nước trong suối bốc lên càng khiến người này nổi bật hơn. Từ trong bản thân toát ra khí chất lạnh lùng, nhưng trong đó cũng có vài phần hương vị dụ dỗ người.
"Ngươi.... " Tiêu Tử Mặc xoay người lại, nhìn thấy bộ dáng nàng thì không khỏi đau đầu.
Một nữ tử là tân quý phi, đột nhiên xuất hiện trong phủ của hắn với bộ y phục hàng ngày của nha hoàn đã đủ làm hắn kỳ quái rồi, vậy mà khi nàng nhìn một nam tử đang tắm lại vẫn không có cảm giác xấu hổ?
"Ta thật sự cảm thấy, đối với lần nói chuyện trước kia cùng Quốc Sư cực kỳ có hứng thú, cho nên bây giờ có thể nói chuyện sao?" Phong Vô Ý đi tới bên cạnh ao, từ trên cao nhìn xuống nói.
"... ..." Tiêu Tử Mặc không nói gì, mãi một lúc sau mới không biết phải làm sao mà lên tiếng: "Nương nương, trước tiên có thể xoay người sang chỗ khác để cho ta đứng lên sao?"
"Không cần" Phong Vô Ý cười tít mắt tìm một chỗ thích hợp nhìn giống như tảng đá mà ngồi xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta không có nhiều thời gian như vậy, hơn nữa..... ta cho là dưới tình huống như thế này, Quốc Sư sẽ không bịa đặt ra chuyện xưa để dụ dỗ người khác"
"Ta là Chiêm Tinh Sư, nói dối chính là cấm kỵ" Tiêu Tử Mặc quát.
"Hãy bớt nói điều nhảm nhí đi!" Phong Vô Ý chợt nhíu mày, nàng cũng không muốn tiếp tục che dấu ở trước mặt hắn, nên nói thẳng: "Ngươi đã nói lời tiên đoán và sát kiếp, tới cùng là chuyện gì xảy ra? Hay là nói, trong lời tiên đoán của ngươi, ta rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào?"
"Ngươi..... Thật sự là Phong gia Vũ Y tiểu thư sao?" Tiêu Tử Mặc không trả lời câu hỏi của nàng, mà đột nhiên hỏi lại một câu.
"Có ý tứ gì?" Tay ở dưới ống tay áo của Phong Vũ Y nhất thời nắm chặt lại.
"Ngươi có ý nghĩ muốn giết ta" Tiêu Tử Mặc một câu nói trúng tim đen.
"Hả?" Mắt Phong Vô Ý trầm xuống, chính xác vừa rồi nàng có ý muốn giết người nam nhân này, nhưng .....
"Thật ra, ta cho rằng Phong Vũ Y là Thất Sát Tinh, nhưng mà hai đêm nay ta xem tinh tượng, thì lại thấy Thiên tượng có biến hóa....." Tiêu Tử Mặc nói tới đây thì hơi dừng lại, nhíu nhíu mày rồi mới nói tiếp: "Những chuyện này có lẽ ngươi nghe sẽ không hiểu, nhưng chuyện ngươi đột nhiên xuất hiện sẽ không sai"
Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy lúc này là hoàng hôn nên không thể nhìn thấy một trời đầy sao, nhưng nàng thật sự rất khó tin tưởng, chuyện dựa vào mấy vì sao mà nhìn ra lai lịch của một người.
"Ngươi yên tâm, ta cũng chưa nói chuyện này cho hoàng thượng" Tiêu Tử Mặc bổ xung thêm một câu.
"Ngươi, muốn cái gì?" Im lặng một lúc, Phong Vô Ý mới lạnh lung lên tiếng hỏi.
"Có thể.... để cho ta mặc quần áo trước không?" Tiêu Tử Mặc cười khổ: "Ta không có thói quen vừa tắm rửa vừa nói chuyện, ta nghĩ ... ngươi cũng không có thói quen như vậy"
Hồi cung? Phong Vô Ý cười lạnh một tiếng. Nếu lần này mọi chuyện suôn sẻ theo như ý nàng, thì ai còn muốn trở lại cái lồng giam kia nữa mà học quy củ chứ?
Trái ngược với nàng, Dao Nguyệt vẫn luôn có vẻ mặt buồn bã lo lắng, giống như ở trong phủ Thượng Thư là một nơi ác ma chuyên ăn thịt người vậy.
Sáng sớm hai ngày sau, trước cửa điện xuất hiện một chiếc kiệu nhỏ tinh xảo và vài tên thái giám cùng với cung nữ vây quanh, lặng lẽ đi thẳng ra theo bên cửa hông của hoàng cung, rồi sau đó đi tới phủ Thượng Thư.
Từ sớm đã nhận được tin tức, nên Phong Thượng Thư và phu nhân đã cho người quét dọn sạch sẽ phủ đệ, còn bản thân thì lặng lẽ đi ra cửa nghênh đón.
Nữ nhi dù không được sủng ái, nhưng một khi đã vào cung làm phi thì cũng chính là quân thần, cho nên về sau chẳng những không thể đánh chửi mà còn phải cung kính nghênh đón từ tận ngoài cửa.
Phong Vô Ý nhìn xuyên qua lớp rèm mỏng trước kiệu, không hề kiêng kị mà đánh giá từng người một ở trong nhà. Vẻ mặt phụ thân không biết phải làm sao, mẫu thân hối hận, tỷ tỷ ghen tị, cùng với một đám hạ nhân thì hoảng sợ và sợ hãi.... Nàng thật không biết, nếu như lúc này là Phong Vũ Y chân chính thì sẽ có cảm nhận gì khi thấy vậy, nhưng còn nàng thì nàng chỉ cảm thấy chán ghét mà thôi.
Nàng chưa từng có cha mẹ hay người nhà gì đó, trước kia từ lúc nàng mở mắt thì đã ở trong viện khoa học rồi. Bắt đầu từ lúc có trí nhớ, trong đầu của nàng chỉ có thí nghiệm và huấn luyện, cảm giác vui buồn tức giận hay thất tình lục dục gì đó, nàng không phải là không có mà căn bản là nàng không hiểu. Người huấn luyện của nàng chỉ dạy cho nàng phải làm sao để mạnh mẽ hơn, dạy nàng phải biểu hiện ra sao vào hoàn cảnh nào, còn các thứ cảm xúc kia thì nàng không biết. Người được cải tạo gien, đều được loại bỏ đi những gien không tốt, nếu nói trên lý thuyết thì nàng phải là người hoàn hảo nhất.... Nhưng mà về một mặt nào đó thì nàng vẫn có nhiều chỗ không rõ.....
"Nương nương?" Dao Nguyệt đứng bên cạnh chiếc kiệu, cẩn thận nhắc nhở một tiếng.
"Ta cảm thấy mệt mỏi" Giọng nói lạnh lùng của Phong Vô Ý vang lên, cũng đồng thời dập tắt hết nhiệt tình của mọi người ở đây.
"Mời nương nương đến hậu viện nghỉ ngơi, vi thần đã chuẩn bị tiệc rượu để buổi tối tẩy trần cho nương nương" Phong Thượng Thư lên tiếng nói.
"Làm phiền phụ thân" Phong Vô Ý cũng bình tĩnh nói.
Dao Nguyệt dẫn đường, đi thẳng tới hậu viện rồi sau đó đem tất cả hạ nhân đuổi ra ngoài.
Phu nhân Thượng Thư vẫn giữ lại căn phòng của Phong Vũ Y như cũ, chỉ có trang sức ở bên trong là được thay đổi mới. Phong Vô Ý cũng không để ý, phân phó cho Dao Nguyệt đứng canh giữ ở ngoài cửa, đến giờ cơm chiều cũng không được cho ai vào làm phiền, sau đó mới tiện tay đóng cửa phòng lại.
Phong Vô Ý vội vàng lấy ra vài thứ và công cụ bí mật mang theo. Không lâu sau, một quý phi nương nương sang trọng hoa lệ liền biến thành một nha đầu ngây ngô bình thường. Tiếp theo Phong Vô Ý lập tức lặng lẽ nhảy ra cửa sổ, trèo tường ra ngoài mà không làm kinh động tới bất kỳ kẻ nào, đi tới một ngõ nhỏ ở trên đường cái phồn hoa nơi kinh thành.
Dù sao thì cũng chỉ là một quý phi hồi phủ, cũng không tới mức đáng giá để làm ầm ĩ cả thành phủ được. Thị vệ bên ngoài phủ cũng chỉ đứng canh gác nghiêm mật hơn thường ngày một chút, chủ yếu là để đề phòng người ở bên ngoài xâm nhập vào, cũng vì thế mà chẳng ai ngờ tới vào giữa ban ngày ban mặt thì quý phi nương nương đã cải trang và bình yên trốn thoát..
Phong Vô Ý sau khi trốn ra khỏi cửa thì ngừng lại một lát, quay đầu nhìn trộm một cái, thấy không có tình hình gì thì cũng biết là kế hoạch của mình đã thành công, yên tâm rời đi.
Cứ dựa vào kỹ năng ở hiện đại, nàng giả làm ra dáng vẻ đáng thương khóc lóc, giả vờ kể chuyện xưa cũ bi thảm.... sau đó đều chiếm được sự thương xót của mọi người..... Rồi lập tức có người có lòng tốt mà chỉ đường tới phủ Quốc Sư, nhưng mà khi tới nơi.... nàng mới biết thì ra phủ Quốc Sư lại nằm ngay cạnh Hoàng Cung.
Trước mắt là một tòa phủ đệ màu trắng thanh nhã, bên cửa không có một thủ vệ nào. Phong Vô Ý thấy thế nhưng vẫn như cũ đi tới cửa sau, kiểm tra không thấy ai thì nàng mới mượn lực bám vào thân cây mà leo lên tường.
Địa điểm nhảy xuống giống như là một hoa viên, nhưng lại không thấy một bông hoa nào. Khắp nơi trên đất đều là cỏ dại, nhìn qua rõ ràng là không có người chăm sóc mà tất cả đều là tự nhiên mọc lên.
Phong Vô Ý khóe miệng giật giật, nàng cũng không buồn đánh giá Tiêu Tử Mặc nữa, nhìn quanh không thấy thị vệ hoặc hạ nhân, sau đó liền tự tiện đi vào tìm kiếm.
Đi xuyên qua mấy cái sân, nhưng lại không cảm thấy có hơi thở của người sinh sống tại đây, trong phòng cùng với hoa viên đều giống nhau như đúc, nhìn qua tuy sơ xài nhưng lại rất sạch sẽ không hề nhiễm một hạt bụi.
Chẳng lẽ không có ở đây? Phong Vô Ý nhíu mày, đẩy ra cánh cửa gỗ trước một cái sân ở phía đông. Cảnh phía sau cửa lại khiến nàng ngẩn ra, cùng với mọi thứ bên ngoài cực kỳ khác nhau, cái sân viện này tuy nhỏ nhưng lại cực kỳ tinh sảo. Kỳ hoa dị thảo, núi đá lung linh xinh đẹp, ôn tuyền từ trên miệng Bạch Ngọc Long chạy xuống bên trong ao nhỏ, hơi ấm tạo thành khói nhẹ tràn ngập cả phòng.... mà tất cả những thứ này ở trước ánh sáng trời chiều chiếu xuống, càng giống như đang vẽ nên một sự yên lặng nhẹ nhàng.
"Người nào?" Đột nhiên một giọng nói vang lên, làm nàng giật mình tỉnh lại.
"Người nào?" Trong lòng Phong Vô Ý nhất thời cảm thấy căng thẳng, trầm giọng quát.
"Ngươi là.... Phong quý phi?" Chần chờ một lát, giọng nói kia mang theo nghi ngờ lại vang lên.
"Quốc Sư đại nhân, chào buổi trưa" Phong Vô Ý nở nụ cười. Nếu không phải là do sự tương phản quá lớn của người này, thì nàng cũng sẽ không bị mê mẩn tâm thần trong lúc nhất thời như vậy. Nàng vậy mà lại không hề chú ý tới ở trong ôn tuyền có người, chẳng lẽ.... rời khỏi thế giới kia thì lòng cảnh giác cũng giảm xuống!
Trong nước lúc này là một nam tử có một đầu tóc dài màu đen xõa ra, giống như vầng trăng được nhuộm màu của mực, cùng với các hơi nước trong suối bốc lên càng khiến người này nổi bật hơn. Từ trong bản thân toát ra khí chất lạnh lùng, nhưng trong đó cũng có vài phần hương vị dụ dỗ người.
"Ngươi.... " Tiêu Tử Mặc xoay người lại, nhìn thấy bộ dáng nàng thì không khỏi đau đầu.
Một nữ tử là tân quý phi, đột nhiên xuất hiện trong phủ của hắn với bộ y phục hàng ngày của nha hoàn đã đủ làm hắn kỳ quái rồi, vậy mà khi nàng nhìn một nam tử đang tắm lại vẫn không có cảm giác xấu hổ?
"Ta thật sự cảm thấy, đối với lần nói chuyện trước kia cùng Quốc Sư cực kỳ có hứng thú, cho nên bây giờ có thể nói chuyện sao?" Phong Vô Ý đi tới bên cạnh ao, từ trên cao nhìn xuống nói.
"... ..." Tiêu Tử Mặc không nói gì, mãi một lúc sau mới không biết phải làm sao mà lên tiếng: "Nương nương, trước tiên có thể xoay người sang chỗ khác để cho ta đứng lên sao?"
"Không cần" Phong Vô Ý cười tít mắt tìm một chỗ thích hợp nhìn giống như tảng đá mà ngồi xuống, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Ta không có nhiều thời gian như vậy, hơn nữa..... ta cho là dưới tình huống như thế này, Quốc Sư sẽ không bịa đặt ra chuyện xưa để dụ dỗ người khác"
"Ta là Chiêm Tinh Sư, nói dối chính là cấm kỵ" Tiêu Tử Mặc quát.
"Hãy bớt nói điều nhảm nhí đi!" Phong Vô Ý chợt nhíu mày, nàng cũng không muốn tiếp tục che dấu ở trước mặt hắn, nên nói thẳng: "Ngươi đã nói lời tiên đoán và sát kiếp, tới cùng là chuyện gì xảy ra? Hay là nói, trong lời tiên đoán của ngươi, ta rốt cuộc sẽ có kết quả như thế nào?"
"Ngươi..... Thật sự là Phong gia Vũ Y tiểu thư sao?" Tiêu Tử Mặc không trả lời câu hỏi của nàng, mà đột nhiên hỏi lại một câu.
"Có ý tứ gì?" Tay ở dưới ống tay áo của Phong Vũ Y nhất thời nắm chặt lại.
"Ngươi có ý nghĩ muốn giết ta" Tiêu Tử Mặc một câu nói trúng tim đen.
"Hả?" Mắt Phong Vô Ý trầm xuống, chính xác vừa rồi nàng có ý muốn giết người nam nhân này, nhưng .....
"Thật ra, ta cho rằng Phong Vũ Y là Thất Sát Tinh, nhưng mà hai đêm nay ta xem tinh tượng, thì lại thấy Thiên tượng có biến hóa....." Tiêu Tử Mặc nói tới đây thì hơi dừng lại, nhíu nhíu mày rồi mới nói tiếp: "Những chuyện này có lẽ ngươi nghe sẽ không hiểu, nhưng chuyện ngươi đột nhiên xuất hiện sẽ không sai"
Phong Vô Ý ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuy lúc này là hoàng hôn nên không thể nhìn thấy một trời đầy sao, nhưng nàng thật sự rất khó tin tưởng, chuyện dựa vào mấy vì sao mà nhìn ra lai lịch của một người.
"Ngươi yên tâm, ta cũng chưa nói chuyện này cho hoàng thượng" Tiêu Tử Mặc bổ xung thêm một câu.
"Ngươi, muốn cái gì?" Im lặng một lúc, Phong Vô Ý mới lạnh lung lên tiếng hỏi.
"Có thể.... để cho ta mặc quần áo trước không?" Tiêu Tử Mặc cười khổ: "Ta không có thói quen vừa tắm rửa vừa nói chuyện, ta nghĩ ... ngươi cũng không có thói quen như vậy"
/87
|