Dần dần, dựa vào ánh trăng, đã có thể nhìn thấy bóng dang Thú Nhân.
Không có trận địa gì, cũng không có tổ chức gì, xem ra bọn họ đã sớm có thói quen chiến đấu rồi như vậy rồi, ngay cả chuẩn bị cũng không cần, trực tiếp xông tới là một chém giết luôn.
"Là Lang Nhân." Tiêu Tử Mặc nhìn trong chốc lát, nhẹ giọng nói, "Ở trong Thú Nhân tộc, Lang Nhân có lẽ không có sức chiến đấu mạnh bằng Hổ Nhân dũng mãnh, nhưng tốc độ cùng độ nhạy bén của bọn họ lại là mạnh nhất."
"Người tới không quá nhiều, muốn giải quyết một lần cũng không khó, chính là. . . . . ." Phong Vô Ý hơi nhíu mày.
"Dùng hoa lệ nhất, có hiệu quả thị giác." Tiêu Tử Mặc nói không chút do dự.
"Mỗi người một nửa, thế nào?" Phong Vô Ý suy nghĩ một chút nói.
"Được." Tiêu Tử Mặc gật đầu.
Nhanh chóng trao đổi xong ý kiến, hai người lướt qua binh lính bảo vệ, bay qua đống đồ vừa tạo thành phòng tuyến tạm thời, sau đó vẫn tiếp tục bước về phía trước, mà Lang Nhân chỉ cách chỗ đó khoảng một trăm mét, gần như đã tiếp cận họ.
Trên trán binh lính đổ đầy mồ hôi tay nắm thật chặt đao thương, không nháy mắt nhìn chằm chằm bóng dáng ngạo nghễ đứng dưới ánh trăng.
"Ta trái, nàng phải." Tiêu Tử Mặc vừa nói xong, từ giữa hai người liền xuất hiền một bức tường lửa bốc cháy từ mặt đất lên, hơn nữa lửa lại không ngừng cháy lớn về phía trước, nháy mắt đã xông thẳng tới phân cách Lang Nhân thành hai bên.
"Tốt, ta nhất định nhanh hơn chàng." Phong Vô Ý cười nhẹ, giống như bản thân nàng chỉ đang đi dạo trong sân nhà mình, trực tiếp nghênh đón. Nàng tu luyện công pháp là lực, tuy rằng đó là Lang Nhân, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu đứng yên để nàng giết, nhưng mà cho dù đối phương xếp thành hàng ngoan ngoãn mời nàng giết, thì cũng phải mất hơn nửa canh giờ cũng chưa chắc có thể giết được một rừng người như vậy. Muốn công kích trên diện tích lớn, cũng chỉ có phương pháp này thôi.
Tiêu Tử Mặc chỉ liếc nhìn nàng một cái, liền đắc ý dự đoán xem nàng dùng cách gì để đoạt giải quán quân. So với Phong Vô Ý, tu thuật của hắn có thể lựa chọn nhiều loại phương pháp xử lí hơn, nhưng mà để tạo cho binh lính niềm tin vững chắc và có thêm quyết tâm. . . . . .thì tốt nhất vẫn nên dùng hỏa diễm.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều được nhìn một cảnh hiếm thấy, không khí xung quanh Tiêu Tử Mặc dường như biến thành màu đỏ, chậm rãi lan tỏa ra, đột nhiên, "vù" một cái, trong không trung bốc lên một ngọn lửa, sau đó chỉ trong thời gian nháy mắt, ngọn lửa liền lan tràn tạo thành một bức tường lửa bao quanh toàn bộ chiến trường.
Tất cả bọn Lang Nhân đều dừng bước chân đang chuẩn bị công kích, điên cuồng phủi những ngọn lửa bám trên người. Vốn dĩ vì bọn họ có ưu thế là tốc độ, nên đều chỉ mặc loại áo giáp đơn giản, dễ dàng bén lửa hơn, chỉ trong chốc lát, trên chiến trường liền xuất hiện một loại mùi cháy khét lẹt.
Rốt cục có một Lang Nhân bị đốt tới đau điếng đã phát hiện một bóng dáng nhân loại đứng yên cách đó không xa, theo trực giác liền nghĩ ra rằng là hắn đang giở trò quỷ, hắn tru lên một tiếng rồi xông đến.
"Tử không." Cho dù là nhìn tình trạng thê thảm trước mặt, trong mắt Tiêu Tử Mặc vẫn là một mảnh không hề bận tâm như cũ, mở miệng gọi một tiếng.
Ánh sáng màu tím đột ngột bay lên, trước mặt hắn xuất hiện rất nhiều ánh sáng màu tím kì dị lạnh như băng, một âm thanh to lớn vang lên, ngọn lửa cao ngạo từ mặt đất bùng cháy như cánh chim mở ra lúc bay, dùng sức một cái.
Ngay lập tức một cỗ Băng Phong lạnh buốt thổi qua ngọn lửa, vốn dĩ ngọn lửa màu đỏ, thế nhưng lúc này lại mang theo ánh sáng tím quỷ dị.
"A ~~~"
"&&. . . . . . ! . . . . . . ¥. . . . . . %"
Không ai có thể hiểu được rốt cuộc Lang Nhân kia đang hô cái gì, chỉ là tất cả mọi người có thể nhìn thấy, bộ phận nào ngọn lửa màu tím kia đốt cũng không có cháy sém mà lại bị đóng băng! Có thể nói đây là bị cả băng và lửa thiêu đốt.
Tiêu Tử Mặc ngồi ở trên không nơi ánh sáng màu tím tỏa ra, mắt lạnh nhìn Lang Nhân phía dưới giãy dụa ở trong biển lửa. Tuy rằng thủ đoạn như vậy thực tàn nhẫn, nhưng. . . . . . đây là chiến tranh.
Mà ở phía bên kia, so với thanh thế lớn của Tiêu Tử Mặc, Phong Vô Ý lại có vẻ lặng lẽ hơn hẳn.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đi vào giữa đám Lang Nhân, nhẹ nhàng phát ra công kích theo bốn phương tám hướng, nhưng mà, tuy rằng nàng cũng chưa động đậy dù chỉ là một ngón tay, nhưng chỉ cần nàng đi tới chỗ nào, thì Lang Nhân ở đó sẽ biến mất một ít. Lúc mới bắt đầu vẫn chưa có người nào phát hiện, nhìn thấy quân số bị giảm mạnh, mà lại không còn thi thể gì, thậm chí ngay cả vết máu cũng không có, bọn Lang Nhân lúc này thực sự kinh hoảng .
Cái nữ tử nhân loại này, rõ ràng mặt mỉm cười, thoạt nhìn cũng yếu đuối không có khả năng gây hại gì, nhưng lại. . . . . . biết yêu thuật!
Đám binh sĩ ở phía sau đang xem cuộc chiến cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Mấy ngày qua bọn họ đều bị dị tộc đánh tới sứt đầu mẻ trán, chẳng lẽ lại dễ dàng đối phó như vậy? Hình như nhẹ nhàng đến nỗi giống khi nhổ cỏ trong sân vậy. Nếu đã như thế, trận chiến này, chắc hẳn còn có hi vọng?
Sau một lát, tất cả đều trở lại yên tĩnh. Chỉ thấy một nửa phía bên trái một đống xác bị thiêu nằm ngổn ngang hướng lên trời, vô cùng thê thảm, mà một nửa bên phải. . . . . . sạch sẽ, không có thứ gì lưu lại, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"A a a a ~"
Sau một lúc im lặng, trên thảo nguyên truyền đến tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, đem sự sợ hãi, bàng hoàng mấy ngày hôm nay trở thành hư không.
Tiêu Tử Mặc thu hồi tử không, rơi xuống bên cạnh Phong Vô Ý, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không khỏi nở nụ cười.
Bọn họ biết, thật ra chuyện tiêu diệt được đám Lang Nhân này, không hề đơn giản như suy nghĩ trong mắt binh sĩ. Đầu tiên, Lang Nhân truy đuổi con mồi mấy ngày mấy đêm, sớm đã hình thành thói quen, vẫn chưa hề có lòng phòng bị, tiếp theo, số lượng cúng cũng không nhiều, dù sao thì tinh thần lực của Tiêu Tử Mặc cũng chỉ kéo dài trong thời gian có hạn, nếu không hắn đã tự mình đi thiêu Thương Mang quan, không cần phải nghĩ đến chuyện hối lộ Hỏa Long rồi, Phong Vô Ý cũng chỉ tạo thành không gian có giới hạn, không có khả năng chứa toàn bộ người bên trong.
Nhưng mà, trận này thật sự đã thắng lợi hoàn toàn, đúng là như tạo ra tia sáng hi vọng trong bóng đêm.
Lòng quân càng thêm cứng rắn, tinh thần chiến đấu đã quay trở lại rồi, có hi vọng trước khi Di Thất đại lục trở về có thể phản công giành lại Thương Mang quan!
"Làm không tệ." Hách Liên Diệu đi đến, vỗ bả vai Tiêu Tử Mặc.
"Thừa dịp lúc này tinh thần chiến đấu của binh sĩ đang cao, lập tức phản công chiếm Thương Mang quan!" Tiêu Tử Mặc nói.
Hách Liên Diệu sửng sốt một chút, lập tức nặng nề gật đầu. Tuy rằng hiện tại binh lính cũng đã rất mệt mỏi rồi, nhưng tinh thần lại phấn chấn vô cùng, cho dù tiếp tục hạ trại, chỉ sợ cũng không có người nào có thể nghỉ ngơi, còn không bằng thừa dịp này mà hành quân chiến đấu!
Những chuyện sau đó đều có Hách Liên Diệu đi lo liệu, Phong Vô Ý đứng ở một bên, nhìn trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Tử Mặc, cho dù có thể phá vỡ trận pháp phòng ngự kia, nhưng mà chúng ta không có vũ khí công thành, phải làm sao mới có thể công phá tường thành đây? Lực lượng chính của Di Thất đại lục cũng chưa đến, vào lúc này, phải hết sức cẩn thận để không cần hao tổn nhiều binh lực."
"Chuyện này ta đã nghĩ tới rồi, chắc là có thể giải quyết phòng ngự cùng pháp trận giải quyết luôn." Tiêu Tử Mặc sớm đã suy nghĩ gật đầu, lại cau mày nói, "Bây giờ đối với chúng ta vấn đề lớn nhất là, phải biết được tại sao dị tộc có thể đến Phạm Thiên, chuyện này nếu không rõ ràng, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể dồn toàn bôn tinh thần để đối mặt với chiến tranh trước mắt, bởi vì lúc nào cũng đều phải phòng bị tránh để bị bọn chúng tập kích từ phía sau."
"Nhưng trước mắt chúng ta không có đầu mối gì." Phong Vô Ý thở dài nói.
Tiêu Tử Mặc không đáp, chỉ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn về ngôi sao ở nơi xa phía cuối trời.
"Trời sáng mau quá." Phong Vô Ý nói.
"Từ nơi này tới Thương Mang quan, nếu như hành quân gấp mà nói..., hai ngày là đủ rồi." Tiêu tử mặc nói.
"Chàng tính không đếm xỉa gì hết mà tiến thẳng đến Thương Mang quan sao?" Phong Vô Ý kinh ngạc nói.
"Ừ, nhìn thì có vẻ lớn mật, thật ra cũng không có gì nguy hiểm." Tiêu Tử Mặc cười nói.
"Đúng thế." Phong Vô Ý nghĩ, cũng đồng ý nói, "Toàn bộ Lang Nhân đã bị chúng ta tiêu diệt, như vậy là liên hệ với Thương Mang quan có thể đã bị chặt đứt rồi, bọn họ cũng không dám khi không rõ tình hình bên ngoài, mà tiếp tục phái ra một đội quân nữa."
"Nếu quân lính bị mất người chỉ huy, vậy thì đến một giết một, đến hai giết hai!" Lưu Ly đi tới trên khuôn mặt xinh đẹp đằng đằng sát khí.
Phong Vô Ý biết, đã nhiều ngày này nàng phải chịu không ít mệt mỏi, cười cười, cũng không để ý, dù sao phẫn nộ tích góp từng tí một sẽ càng ngày càng nhiều, khi ra tay càng lưu loát hơn!
Đột nhiên, sắc mặt của nàng biến đổi, trong không gian do nàng tạo thành không ngờ lại có báo động nguy hiểm! Cũng chỉ là thu vài Lang Nhân mà thôi —— được rồi, tuy rằng số lượng hơi nhiều một chút, nhưng làm sao có thể. . . . . . nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên giật mình nhớ tới một vấn đề. Hình như. . . . . . lần trước nàng đã ném Hoàng Cửu Lê vào không gian tự tạo thành này, sao lại không nhớ tới hắn chứ?
"Làm sao vậy?" Tiêu Tử Mặc chú ý tới sắc mặt của nàng thay đổi.
"Chỉ sợ có chút ít phiền toái, ta cần một không gian yên tĩnh không có ai." Phong Vô Ý thấp giọng nói.
"Bệ hạ, ta cùng Vô Ý đi trước, để xem xét động tĩnh của Thương Mang quan, thuận tiện kiểm tra xem phía trước còn có quân địch không, nếu có tin tức, thì sẽ báo tin về!" Tiêu Tử Mặc cao giọng bỏ lại một câu, cũng không đợi Hách Liên Diệu trả lời, đã triệu hồi ra tử không, kéo Phong Vô Ý đi tới, còn chưa kịp chớp mắt đã bay xa .
Hách Liên Diệu sửng sốt nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần, nhìn bộ dạng bọn họ vừa rồi rõ ràng là muốn tiến lên cùng với đại quân, tại sao đột nhiên lại thay đổi ý kiến rồi? Hơn nữa còn gấp gáp đến nỗi ngay cả câu trả lời của hắn cũng không nghe, nói xong liền chạy lấy người là sao? Nói đi cũng phải nói lại, con quái điểu vừa bay đã bay cao như vậy, liệu có thể điều tra tình hình quân địch không? Cho dù phía dưới có người, bọn họ cũng không thể nào nhìn thấy được?
"Bệ hạ, ta cũng phải cùng các ngươi chia nhau ra mà đi thôi." Lưu Ly đi tới nói.
"Hả?" Hách Liên Diệu nhíu mày, yên lặng chờ nàng giải thích. Đối với thiếu nữ cùng mình chiến đấu này, hắn có ấn tượng rất tốt với nàng.
"Một mình ta hành động sẽ thuận lợi hơn một chút, hơn nữa trong Tuyền Ki Thạch phủ cũng có bí thuật có thể dùng, ít nhất là trước lúc phản công có thể liên hệ với tộc trưởng Trại Lam đang không rõ tung tích." Lưu Ly nói.
"Cũng được nhưng mà, ngươi chỉ là một nữ tử, bản thân phải tự biết cẩn thận một chút." Hách Liên Diệu dặn dò.
"Bệ hạ yên tâm." Lưu Ly gật gật đầu, dắt theo một con ngựa, dứt khoát đi về một hướng khác.
Thật ra còn có một lý do mà nàng chưa nói ra, từ sau khi Phong Vô Ý cùng Tiêu Tử Mặc từ thí luyện môn trở về, vẫn chưa có thời gian nào được bình yên, cho nên cũng không có thời gian hỏi Vân Triệt đang ở đâu, nhưng lần này chờ tới khi bọn hắn làm xong việc trở về, nhất định phải hỏi. Nàng cũng hiểu được tầm quan trọng của Vân Triệt, hắn là người duy nhất nhận biết văn tự dị tộc lại tình nguyện giúp bọn họ phiên dịch ra văn thư bình thường, cũng chỉ có hắn mới có thể làm được!
Buổi tối mà Thương Mang Quan bị tập kích, hình như nàng có nhìn thấy Vân Triệt đang ở cùng tộc trưởng Trại Lam thì phải, tuy rằng tiểu hồ ly này đầu óc có chút lơ mơ, nhưng không ngu ngốc, năng lực tự bảo vệ mình cũng không tồi, chắc là vẫn còn sống, chỉ cần tìm được Trại Lam, chắc chắn cũng có thể tìm thấy hắn.
Bên kia, tử không mang theo hai người bay một lúc lâu, ngay cả Tiêu Tử Mặc cũng cảm thấy không khí xung quanh Phong Vô Ý có gì đó rất khác thường, vội vàng hạ xuống, may mắn thảo nguyên rộng lớn, chỉ cần rời khỏi quân đội, trên cơ bản sẽ không gặp phải người khác nữa.
"Tử Mặc, cách ta xa một chút, bảo vệ tốt chính mình." Phong Vô Ý trầm giọng nói.
"Ta biết." Nghe nàng lời nói nghiêm trọng như vậy, Tiêu Tử Mặc cũng không sơ suất. Liên tục lui ra hơn trăm bước mới dừng lại, thuận tay tạo ra một cái lá chắn phòng ngự trước người mình.
Phong Vô Ý hít vào một hơi thật sâu, mở ra không gian do mình tạo thành đang không được ổn định cho lắm.
"Vù ~" Lập tức, một cỗ khí hắc ám nồng đậm tuôn ra ngoài.
"Đây là?" Vẻ mặt Tiêu Tử Mặc tràn ngập khiếp sợ.
Phong Vô Ý đột nhiên cảm thấy lòng tay bắt đầu nóng lên, cúi đầu lại thấy, chỉ thấy khế ước chủ tớ của mình và Hoàng Cửu Lê lúc sáng lúc tối cuối cùng lóe lên ánh sáng đỏ như máu.
Đợi cho toàn bộ khí hắc ám từ trong không gian đi ra, nàng mới thử cảm ứng một chút, quả nhiên, không hề trông thấy bóng dáng người sói nào mà nàng mới thu vào, ngay cả Hoàng Cửu Lê cũng không thấy, đồ ăn vốn dĩ ở bên trong... lại biến mất gần như không còn chút nào, dường như tất cả, đều biến thanh lực lượng hắc ám vừa bay ra.
Khối khí hắc ám vừa bay ra trôi nổi trong không trung một lúc lâu, rồi lập tức bắt đầu dần dần ngưng tụ lại một chỗ, chậm rãi đã hình thành bóng dáng một người, sau đó lại chậm rãi hình thành ngũ quan, y phục hoa lệ bao quanh thân thể, cuối cùng hiện ra các loại màu sắc khác nhau, rồi bóng người cũng trở thành một người thật.
Nam tử bay bổng trên không trung kia có khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra từng góc cạnh lành lùng rất rõ ràng; đôi mắt đen thâm thúy, cả người toát ra hơi thở mị hoặc; lông mày rậm rạp kiên nghị, sống mũi cao thẳng, làn môi đỏ mọng tuyệt mỹ, không những tạo ra khí chất đàng hoàng cao quý cùng tao nhã, mà trên khuôn mặt tuấn mỹ lúc này lại nở một nụ cười chút phóng khoáng không câu nệ, cả người phát ra khí vương giả uy chấn thiên hạ.
"Hoàng Cửu Lê." Phong Vô Ý ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.
"Đã lâu không gặp, chủ nhân. . . . . . của ta." Hoàng Cửu Lê chậm rãi hạ xuống, những phụ tùng trên cẩm bào hoa lệ rung động leng keng.
Phong Vô Ý hoàn toàn không để ý đến nét tươi cười của hắn, trực tiếp giơ tay lên, cười lạnh nói: "Đáng tiếc, khế ước vẫn có hiệu lực như trước."
"Đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi." Hoàng Cửu Lê lười biếng duỗi thẳng lưng, dáng vẻ bất cần nói: "Chờ bổn tọa khôi phục lại thực lực thật sự của mình, khế ước chỉ là chuyện nhỏ. . . . . . ừ, cảm giác có thân thể thật tốt"
"Chờ tới khi ngươi có thực lực đó rồi nói sau, về phần hiện tại. . . . . ." Lần đầu tiên từ khi ký khế ước với hắn Phong Vô Ý ra lệnh, "Ngươi đã có thân thể, cũng đừng cho rằng ta sẽ để ngươi nhàn rỗi, ta muốn biết Trại Lam ở đâu, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, tóm lại, trước khi đại quân tấn công Thương Mang Quan, tìm ra bọn họ cho ta!"
"Hả?" Hoàng Cửu Lê nhất thời sửng sốt, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, nhìn qua rất là đặc sắc. Thật không thể ngờ rằng nữ nhân này không hề sợ hãi, không hối hận, không bối rối, nhìn thấy hắn dùng lực lượng hắc ám thuần túy trong cơ thể người sói để hóa hình, lại cho kết quả dĩ nhiên là: nô lệ đã có thân thể, tương đối dễ dùng hơn?
"Ngươi chỉ có thời gian hai ngày." Phong Vô Ý nhắc nhở một câu.
"Ngươi!" Hoàng Cửu Lê ngây người nửa ngày, chịu hạn chế của khế ước, bất đắc dĩ gầm lên giận dữ, "Nữ nhân! Ngươi chờ đó, sau khi bổn tọa khôi phục thực lực giải trừ khế ước, nhất định sẽ mang ngươi về Ma giới, ngày ngày sai bảo bắt ngươi phục vụ!"
"Đến lúc đó nói sau." Phong Vô Ý không nhúc nhích chút nào.
Hoàng Cửu Lê lại căm giận trừng mắt liếc nàng một cái, cả người hóa thanh một đám khí màu đen, lập tức biến mất ở phương xa.
"Không sao chứ?" Tiêu Tử Mặc giải trừ lá chắn hộ thân đi tới.
"Không có việc gì, chuyện này ta không hề quan tâm." Phong Vô Ý lắc đầu, lại nói, "Không nghĩ hắn lại lợi dụng được cơ hội này. . . . . . nhưng mà chỉ cần một ngày hắn còn chịu khống chế của khế ước, hắn chính là lực lượng trợ giúp chúng ta, một Ma Quân. . . . . .chắc chắn trợ giúp rất nhiều!"
"Nhưng mà khi lực lượng của hắn được tăng cường, trước sau đều là tai hoạ ngầm." Tiêu Tử Mặc cau mày nói.
"Ý của chàng là?" Phong Vô Ý nói ra mang theo chút hứng thú.
"Sau khi, mọi chuyện yên ổn cung không cần giữ hắn lại." Tiêu Tử Mặc lãnh khốc nói, "Cho dù hắn là Ma Quân, thì một kẻ bị người khác hãm hại đến mức biến thành bộ dạng thê thảm như vậy, muốn hãm hại hắn một lần cũng không khó. Có một số người. . . . . . cho dù có bị lừa một lần cũng sẽ vẫn bị lừa như vậy lần nữa."
"Đợi một thời gian nữa đi." Phong Vô Ý nghĩ, vẫn là lắc đầu, "Hiện tại, chỉ cần một chút sức lực cũng vô cùng quý giá, hơn nữa. . . . . . ta cũng không sợ hắn trở nên mạnh mẽ hơn, trong khi hắn trở nên mạnh mẽ, ta cũng sẽ mạnh mẽ lên, mà ta luôn có tự tin rằng bản thân có thể áp chế hắn!"
"Nhưng mà. . . . . ." Tiêu Tử Mặc vẫn không quá ủng hộ.
"Tử Mặc, chàng không nghĩ rằng, chỉ khi có cảm giác nguy hiểm như vậy, ta mới có thể không ngừng nhắc nhở bản thân mình, không ngừng tu luyện để trở nên mạnh mẽ sao?" Phong Vô Ý khẽ cười nói.
"Ừ, vậy thì tùy nàng." Tiêu Tử Mặc nhìn nàng một lát, cuối cũng đành gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta tới Thương Mang Quan." Giải quyết hết tất cả, Phong Vô Ý lại nói, "Mặc dù là lấy cớ, nhưng mà chúng ta cũng phải tới gần Thương Mang Quan để xem xét một lần, nhất là cái trận pháp phòng ngự hắc ám kia, ta cũng vậy muốn tận mắt nhìn một lần xem sao."
"Ta cũng nghĩ vậy." Tiêu Tử Mặc đồng ý nói, "Hơn nữa, vốn dĩ ta đã có biện pháp phá được tường thành, nhưng có chút nguy hiểm, mà hiện tại —— Hoàng Cửu Lê không phải là từ lực lượng hắc ám thuần túy tạo thành đấy sao?"
"Đúng vậy!" Phong Vô Ý vỗ hai tay lại, bừng tỉnh hiểu ra nói, "Để cho Hoàng Cửu Lê trà trộn vào trong thành, nếu có thể mở cửa thành ra thì tốt rồi."
"Không sai, vậy tạm thời như vậy đi." Tiêu Tử Mặc chợt cảm thấy lưu lại một Ma Quân đôi khi cũng có chỗ tốt.
Hoàng Cửu Lê đã bay đi xa hoàn toàn không biết mình lại bị hai con người còn đáng sợ hơn cả Ma Quân tính xem làm như thế nào để bóc lột toàn bộ giá trị của hắn không bỏ sót chút nào. . . . . .
"Đi. . . . . ." Tiêu Tử Mặc vừa nói ra một chữ, bỗng nhiên trong lúc đó, mặt đất vốn yên tĩnh không một chút động tĩnh lại rung động dữ dội.
"Động đất?" Phong Vô Ý lập tức bị ôm vào trong ngực Tiêu Tử Mặc, nhanh chóng ổn định lại thân thể.
"Không có bất kỳ dấu hiệu động đất nào." Tiêu Tử Mặc lắc đầu phủ định, vừa ngẩng đầu lên, lại đúng lúc nhìn thấy mơ hồ trong bầu trời bao la phương bắc, có hai vì sao chợt lóe lên rồi biến mất.
Phía đông, một vòng ánh sáng mặt trời chậm rãi hiện ra ở đường chân trời, hoàn toàn không giống với bình thường, ánh sáng mặt trời này lại đỏ như máu, nhuộm đỏ cả một khoảng trời.
"Thiên tượng có điểm khác thường." Tiêu Tử Mặc một mặt lôi kéo tay Phong Vô Ý, dựa vào nhau mà chống đỡ thân thể, một mặt nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
"Sao rồi?" Phong Vô Ý hỏi.
"Oanh ~" Không đợi Tiêu Tử Mặc trả lời, từ phía chân trời đã truyền đến một tiếng nổ thật lớn, lại không hề giống tiếng sấm.
"A!" Hai người rốt cục không đứng thẳng được, cùng ngã xuống đất.
Tiêu Tử Mặc thuận tay ôm chặt Phong Vô Ý trong lòng, lăn trên cỏ vài vòng mới dừng lại.
"Chàng. . . . . . không sao chứ?" Phong Vô Ý ghé vào ngực hắn, do dự một chút mới nói.
Tiêu Tử Mặc lắc đầu, lập tức bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại: "Không xong rồi, Di Thất đại lục đã trở lại, đây là hậu quả của việc đại lục va chạm vào nhau, rung động dữ dội như vậy chắc chắn sẽ làm bên trong Phạm Thiên rối loạn cực kỳ."
"Tại sao có thể nhanh như vậy. . . . . ." Phong Vô Ý bất ngờ một lúc cũng không nói hết câu.
"Tử không." Tiêu Tử Mặc triệu hồi ra lực lượng mạnh nhất sử dụng, hít vào một hơi nói, "Mặc kệ như thế nào, lúc này chúng ta cần phải lập tức tới Thương Mang Quan."
Không có trận địa gì, cũng không có tổ chức gì, xem ra bọn họ đã sớm có thói quen chiến đấu rồi như vậy rồi, ngay cả chuẩn bị cũng không cần, trực tiếp xông tới là một chém giết luôn.
"Là Lang Nhân." Tiêu Tử Mặc nhìn trong chốc lát, nhẹ giọng nói, "Ở trong Thú Nhân tộc, Lang Nhân có lẽ không có sức chiến đấu mạnh bằng Hổ Nhân dũng mãnh, nhưng tốc độ cùng độ nhạy bén của bọn họ lại là mạnh nhất."
"Người tới không quá nhiều, muốn giải quyết một lần cũng không khó, chính là. . . . . ." Phong Vô Ý hơi nhíu mày.
"Dùng hoa lệ nhất, có hiệu quả thị giác." Tiêu Tử Mặc nói không chút do dự.
"Mỗi người một nửa, thế nào?" Phong Vô Ý suy nghĩ một chút nói.
"Được." Tiêu Tử Mặc gật đầu.
Nhanh chóng trao đổi xong ý kiến, hai người lướt qua binh lính bảo vệ, bay qua đống đồ vừa tạo thành phòng tuyến tạm thời, sau đó vẫn tiếp tục bước về phía trước, mà Lang Nhân chỉ cách chỗ đó khoảng một trăm mét, gần như đã tiếp cận họ.
Trên trán binh lính đổ đầy mồ hôi tay nắm thật chặt đao thương, không nháy mắt nhìn chằm chằm bóng dáng ngạo nghễ đứng dưới ánh trăng.
"Ta trái, nàng phải." Tiêu Tử Mặc vừa nói xong, từ giữa hai người liền xuất hiền một bức tường lửa bốc cháy từ mặt đất lên, hơn nữa lửa lại không ngừng cháy lớn về phía trước, nháy mắt đã xông thẳng tới phân cách Lang Nhân thành hai bên.
"Tốt, ta nhất định nhanh hơn chàng." Phong Vô Ý cười nhẹ, giống như bản thân nàng chỉ đang đi dạo trong sân nhà mình, trực tiếp nghênh đón. Nàng tu luyện công pháp là lực, tuy rằng đó là Lang Nhân, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu đứng yên để nàng giết, nhưng mà cho dù đối phương xếp thành hàng ngoan ngoãn mời nàng giết, thì cũng phải mất hơn nửa canh giờ cũng chưa chắc có thể giết được một rừng người như vậy. Muốn công kích trên diện tích lớn, cũng chỉ có phương pháp này thôi.
Tiêu Tử Mặc chỉ liếc nhìn nàng một cái, liền đắc ý dự đoán xem nàng dùng cách gì để đoạt giải quán quân. So với Phong Vô Ý, tu thuật của hắn có thể lựa chọn nhiều loại phương pháp xử lí hơn, nhưng mà để tạo cho binh lính niềm tin vững chắc và có thêm quyết tâm. . . . . .thì tốt nhất vẫn nên dùng hỏa diễm.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều được nhìn một cảnh hiếm thấy, không khí xung quanh Tiêu Tử Mặc dường như biến thành màu đỏ, chậm rãi lan tỏa ra, đột nhiên, "vù" một cái, trong không trung bốc lên một ngọn lửa, sau đó chỉ trong thời gian nháy mắt, ngọn lửa liền lan tràn tạo thành một bức tường lửa bao quanh toàn bộ chiến trường.
Tất cả bọn Lang Nhân đều dừng bước chân đang chuẩn bị công kích, điên cuồng phủi những ngọn lửa bám trên người. Vốn dĩ vì bọn họ có ưu thế là tốc độ, nên đều chỉ mặc loại áo giáp đơn giản, dễ dàng bén lửa hơn, chỉ trong chốc lát, trên chiến trường liền xuất hiện một loại mùi cháy khét lẹt.
Rốt cục có một Lang Nhân bị đốt tới đau điếng đã phát hiện một bóng dáng nhân loại đứng yên cách đó không xa, theo trực giác liền nghĩ ra rằng là hắn đang giở trò quỷ, hắn tru lên một tiếng rồi xông đến.
"Tử không." Cho dù là nhìn tình trạng thê thảm trước mặt, trong mắt Tiêu Tử Mặc vẫn là một mảnh không hề bận tâm như cũ, mở miệng gọi một tiếng.
Ánh sáng màu tím đột ngột bay lên, trước mặt hắn xuất hiện rất nhiều ánh sáng màu tím kì dị lạnh như băng, một âm thanh to lớn vang lên, ngọn lửa cao ngạo từ mặt đất bùng cháy như cánh chim mở ra lúc bay, dùng sức một cái.
Ngay lập tức một cỗ Băng Phong lạnh buốt thổi qua ngọn lửa, vốn dĩ ngọn lửa màu đỏ, thế nhưng lúc này lại mang theo ánh sáng tím quỷ dị.
"A ~~~"
"&&. . . . . . ! . . . . . . ¥. . . . . . %"
Không ai có thể hiểu được rốt cuộc Lang Nhân kia đang hô cái gì, chỉ là tất cả mọi người có thể nhìn thấy, bộ phận nào ngọn lửa màu tím kia đốt cũng không có cháy sém mà lại bị đóng băng! Có thể nói đây là bị cả băng và lửa thiêu đốt.
Tiêu Tử Mặc ngồi ở trên không nơi ánh sáng màu tím tỏa ra, mắt lạnh nhìn Lang Nhân phía dưới giãy dụa ở trong biển lửa. Tuy rằng thủ đoạn như vậy thực tàn nhẫn, nhưng. . . . . . đây là chiến tranh.
Mà ở phía bên kia, so với thanh thế lớn của Tiêu Tử Mặc, Phong Vô Ý lại có vẻ lặng lẽ hơn hẳn.
Chỉ thấy nàng chậm rãi đi vào giữa đám Lang Nhân, nhẹ nhàng phát ra công kích theo bốn phương tám hướng, nhưng mà, tuy rằng nàng cũng chưa động đậy dù chỉ là một ngón tay, nhưng chỉ cần nàng đi tới chỗ nào, thì Lang Nhân ở đó sẽ biến mất một ít. Lúc mới bắt đầu vẫn chưa có người nào phát hiện, nhìn thấy quân số bị giảm mạnh, mà lại không còn thi thể gì, thậm chí ngay cả vết máu cũng không có, bọn Lang Nhân lúc này thực sự kinh hoảng .
Cái nữ tử nhân loại này, rõ ràng mặt mỉm cười, thoạt nhìn cũng yếu đuối không có khả năng gây hại gì, nhưng lại. . . . . . biết yêu thuật!
Đám binh sĩ ở phía sau đang xem cuộc chiến cũng không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Mấy ngày qua bọn họ đều bị dị tộc đánh tới sứt đầu mẻ trán, chẳng lẽ lại dễ dàng đối phó như vậy? Hình như nhẹ nhàng đến nỗi giống khi nhổ cỏ trong sân vậy. Nếu đã như thế, trận chiến này, chắc hẳn còn có hi vọng?
Sau một lát, tất cả đều trở lại yên tĩnh. Chỉ thấy một nửa phía bên trái một đống xác bị thiêu nằm ngổn ngang hướng lên trời, vô cùng thê thảm, mà một nửa bên phải. . . . . . sạch sẽ, không có thứ gì lưu lại, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"A a a a ~"
Sau một lúc im lặng, trên thảo nguyên truyền đến tiếng hoan hô điếc tai nhức óc, đem sự sợ hãi, bàng hoàng mấy ngày hôm nay trở thành hư không.
Tiêu Tử Mặc thu hồi tử không, rơi xuống bên cạnh Phong Vô Ý, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, không khỏi nở nụ cười.
Bọn họ biết, thật ra chuyện tiêu diệt được đám Lang Nhân này, không hề đơn giản như suy nghĩ trong mắt binh sĩ. Đầu tiên, Lang Nhân truy đuổi con mồi mấy ngày mấy đêm, sớm đã hình thành thói quen, vẫn chưa hề có lòng phòng bị, tiếp theo, số lượng cúng cũng không nhiều, dù sao thì tinh thần lực của Tiêu Tử Mặc cũng chỉ kéo dài trong thời gian có hạn, nếu không hắn đã tự mình đi thiêu Thương Mang quan, không cần phải nghĩ đến chuyện hối lộ Hỏa Long rồi, Phong Vô Ý cũng chỉ tạo thành không gian có giới hạn, không có khả năng chứa toàn bộ người bên trong.
Nhưng mà, trận này thật sự đã thắng lợi hoàn toàn, đúng là như tạo ra tia sáng hi vọng trong bóng đêm.
Lòng quân càng thêm cứng rắn, tinh thần chiến đấu đã quay trở lại rồi, có hi vọng trước khi Di Thất đại lục trở về có thể phản công giành lại Thương Mang quan!
"Làm không tệ." Hách Liên Diệu đi đến, vỗ bả vai Tiêu Tử Mặc.
"Thừa dịp lúc này tinh thần chiến đấu của binh sĩ đang cao, lập tức phản công chiếm Thương Mang quan!" Tiêu Tử Mặc nói.
Hách Liên Diệu sửng sốt một chút, lập tức nặng nề gật đầu. Tuy rằng hiện tại binh lính cũng đã rất mệt mỏi rồi, nhưng tinh thần lại phấn chấn vô cùng, cho dù tiếp tục hạ trại, chỉ sợ cũng không có người nào có thể nghỉ ngơi, còn không bằng thừa dịp này mà hành quân chiến đấu!
Những chuyện sau đó đều có Hách Liên Diệu đi lo liệu, Phong Vô Ý đứng ở một bên, nhìn trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Tử Mặc, cho dù có thể phá vỡ trận pháp phòng ngự kia, nhưng mà chúng ta không có vũ khí công thành, phải làm sao mới có thể công phá tường thành đây? Lực lượng chính của Di Thất đại lục cũng chưa đến, vào lúc này, phải hết sức cẩn thận để không cần hao tổn nhiều binh lực."
"Chuyện này ta đã nghĩ tới rồi, chắc là có thể giải quyết phòng ngự cùng pháp trận giải quyết luôn." Tiêu Tử Mặc sớm đã suy nghĩ gật đầu, lại cau mày nói, "Bây giờ đối với chúng ta vấn đề lớn nhất là, phải biết được tại sao dị tộc có thể đến Phạm Thiên, chuyện này nếu không rõ ràng, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể dồn toàn bôn tinh thần để đối mặt với chiến tranh trước mắt, bởi vì lúc nào cũng đều phải phòng bị tránh để bị bọn chúng tập kích từ phía sau."
"Nhưng trước mắt chúng ta không có đầu mối gì." Phong Vô Ý thở dài nói.
Tiêu Tử Mặc không đáp, chỉ ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn về ngôi sao ở nơi xa phía cuối trời.
"Trời sáng mau quá." Phong Vô Ý nói.
"Từ nơi này tới Thương Mang quan, nếu như hành quân gấp mà nói..., hai ngày là đủ rồi." Tiêu tử mặc nói.
"Chàng tính không đếm xỉa gì hết mà tiến thẳng đến Thương Mang quan sao?" Phong Vô Ý kinh ngạc nói.
"Ừ, nhìn thì có vẻ lớn mật, thật ra cũng không có gì nguy hiểm." Tiêu Tử Mặc cười nói.
"Đúng thế." Phong Vô Ý nghĩ, cũng đồng ý nói, "Toàn bộ Lang Nhân đã bị chúng ta tiêu diệt, như vậy là liên hệ với Thương Mang quan có thể đã bị chặt đứt rồi, bọn họ cũng không dám khi không rõ tình hình bên ngoài, mà tiếp tục phái ra một đội quân nữa."
"Nếu quân lính bị mất người chỉ huy, vậy thì đến một giết một, đến hai giết hai!" Lưu Ly đi tới trên khuôn mặt xinh đẹp đằng đằng sát khí.
Phong Vô Ý biết, đã nhiều ngày này nàng phải chịu không ít mệt mỏi, cười cười, cũng không để ý, dù sao phẫn nộ tích góp từng tí một sẽ càng ngày càng nhiều, khi ra tay càng lưu loát hơn!
Đột nhiên, sắc mặt của nàng biến đổi, trong không gian do nàng tạo thành không ngờ lại có báo động nguy hiểm! Cũng chỉ là thu vài Lang Nhân mà thôi —— được rồi, tuy rằng số lượng hơi nhiều một chút, nhưng làm sao có thể. . . . . . nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên giật mình nhớ tới một vấn đề. Hình như. . . . . . lần trước nàng đã ném Hoàng Cửu Lê vào không gian tự tạo thành này, sao lại không nhớ tới hắn chứ?
"Làm sao vậy?" Tiêu Tử Mặc chú ý tới sắc mặt của nàng thay đổi.
"Chỉ sợ có chút ít phiền toái, ta cần một không gian yên tĩnh không có ai." Phong Vô Ý thấp giọng nói.
"Bệ hạ, ta cùng Vô Ý đi trước, để xem xét động tĩnh của Thương Mang quan, thuận tiện kiểm tra xem phía trước còn có quân địch không, nếu có tin tức, thì sẽ báo tin về!" Tiêu Tử Mặc cao giọng bỏ lại một câu, cũng không đợi Hách Liên Diệu trả lời, đã triệu hồi ra tử không, kéo Phong Vô Ý đi tới, còn chưa kịp chớp mắt đã bay xa .
Hách Liên Diệu sửng sốt nửa ngày còn chưa phục hồi tinh thần, nhìn bộ dạng bọn họ vừa rồi rõ ràng là muốn tiến lên cùng với đại quân, tại sao đột nhiên lại thay đổi ý kiến rồi? Hơn nữa còn gấp gáp đến nỗi ngay cả câu trả lời của hắn cũng không nghe, nói xong liền chạy lấy người là sao? Nói đi cũng phải nói lại, con quái điểu vừa bay đã bay cao như vậy, liệu có thể điều tra tình hình quân địch không? Cho dù phía dưới có người, bọn họ cũng không thể nào nhìn thấy được?
"Bệ hạ, ta cũng phải cùng các ngươi chia nhau ra mà đi thôi." Lưu Ly đi tới nói.
"Hả?" Hách Liên Diệu nhíu mày, yên lặng chờ nàng giải thích. Đối với thiếu nữ cùng mình chiến đấu này, hắn có ấn tượng rất tốt với nàng.
"Một mình ta hành động sẽ thuận lợi hơn một chút, hơn nữa trong Tuyền Ki Thạch phủ cũng có bí thuật có thể dùng, ít nhất là trước lúc phản công có thể liên hệ với tộc trưởng Trại Lam đang không rõ tung tích." Lưu Ly nói.
"Cũng được nhưng mà, ngươi chỉ là một nữ tử, bản thân phải tự biết cẩn thận một chút." Hách Liên Diệu dặn dò.
"Bệ hạ yên tâm." Lưu Ly gật gật đầu, dắt theo một con ngựa, dứt khoát đi về một hướng khác.
Thật ra còn có một lý do mà nàng chưa nói ra, từ sau khi Phong Vô Ý cùng Tiêu Tử Mặc từ thí luyện môn trở về, vẫn chưa có thời gian nào được bình yên, cho nên cũng không có thời gian hỏi Vân Triệt đang ở đâu, nhưng lần này chờ tới khi bọn hắn làm xong việc trở về, nhất định phải hỏi. Nàng cũng hiểu được tầm quan trọng của Vân Triệt, hắn là người duy nhất nhận biết văn tự dị tộc lại tình nguyện giúp bọn họ phiên dịch ra văn thư bình thường, cũng chỉ có hắn mới có thể làm được!
Buổi tối mà Thương Mang Quan bị tập kích, hình như nàng có nhìn thấy Vân Triệt đang ở cùng tộc trưởng Trại Lam thì phải, tuy rằng tiểu hồ ly này đầu óc có chút lơ mơ, nhưng không ngu ngốc, năng lực tự bảo vệ mình cũng không tồi, chắc là vẫn còn sống, chỉ cần tìm được Trại Lam, chắc chắn cũng có thể tìm thấy hắn.
Bên kia, tử không mang theo hai người bay một lúc lâu, ngay cả Tiêu Tử Mặc cũng cảm thấy không khí xung quanh Phong Vô Ý có gì đó rất khác thường, vội vàng hạ xuống, may mắn thảo nguyên rộng lớn, chỉ cần rời khỏi quân đội, trên cơ bản sẽ không gặp phải người khác nữa.
"Tử Mặc, cách ta xa một chút, bảo vệ tốt chính mình." Phong Vô Ý trầm giọng nói.
"Ta biết." Nghe nàng lời nói nghiêm trọng như vậy, Tiêu Tử Mặc cũng không sơ suất. Liên tục lui ra hơn trăm bước mới dừng lại, thuận tay tạo ra một cái lá chắn phòng ngự trước người mình.
Phong Vô Ý hít vào một hơi thật sâu, mở ra không gian do mình tạo thành đang không được ổn định cho lắm.
"Vù ~" Lập tức, một cỗ khí hắc ám nồng đậm tuôn ra ngoài.
"Đây là?" Vẻ mặt Tiêu Tử Mặc tràn ngập khiếp sợ.
Phong Vô Ý đột nhiên cảm thấy lòng tay bắt đầu nóng lên, cúi đầu lại thấy, chỉ thấy khế ước chủ tớ của mình và Hoàng Cửu Lê lúc sáng lúc tối cuối cùng lóe lên ánh sáng đỏ như máu.
Đợi cho toàn bộ khí hắc ám từ trong không gian đi ra, nàng mới thử cảm ứng một chút, quả nhiên, không hề trông thấy bóng dáng người sói nào mà nàng mới thu vào, ngay cả Hoàng Cửu Lê cũng không thấy, đồ ăn vốn dĩ ở bên trong... lại biến mất gần như không còn chút nào, dường như tất cả, đều biến thanh lực lượng hắc ám vừa bay ra.
Khối khí hắc ám vừa bay ra trôi nổi trong không trung một lúc lâu, rồi lập tức bắt đầu dần dần ngưng tụ lại một chỗ, chậm rãi đã hình thành bóng dáng một người, sau đó lại chậm rãi hình thành ngũ quan, y phục hoa lệ bao quanh thân thể, cuối cùng hiện ra các loại màu sắc khác nhau, rồi bóng người cũng trở thành một người thật.
Nam tử bay bổng trên không trung kia có khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra từng góc cạnh lành lùng rất rõ ràng; đôi mắt đen thâm thúy, cả người toát ra hơi thở mị hoặc; lông mày rậm rạp kiên nghị, sống mũi cao thẳng, làn môi đỏ mọng tuyệt mỹ, không những tạo ra khí chất đàng hoàng cao quý cùng tao nhã, mà trên khuôn mặt tuấn mỹ lúc này lại nở một nụ cười chút phóng khoáng không câu nệ, cả người phát ra khí vương giả uy chấn thiên hạ.
"Hoàng Cửu Lê." Phong Vô Ý ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn.
"Đã lâu không gặp, chủ nhân. . . . . . của ta." Hoàng Cửu Lê chậm rãi hạ xuống, những phụ tùng trên cẩm bào hoa lệ rung động leng keng.
Phong Vô Ý hoàn toàn không để ý đến nét tươi cười của hắn, trực tiếp giơ tay lên, cười lạnh nói: "Đáng tiếc, khế ước vẫn có hiệu lực như trước."
"Đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi." Hoàng Cửu Lê lười biếng duỗi thẳng lưng, dáng vẻ bất cần nói: "Chờ bổn tọa khôi phục lại thực lực thật sự của mình, khế ước chỉ là chuyện nhỏ. . . . . . ừ, cảm giác có thân thể thật tốt"
"Chờ tới khi ngươi có thực lực đó rồi nói sau, về phần hiện tại. . . . . ." Lần đầu tiên từ khi ký khế ước với hắn Phong Vô Ý ra lệnh, "Ngươi đã có thân thể, cũng đừng cho rằng ta sẽ để ngươi nhàn rỗi, ta muốn biết Trại Lam ở đâu, mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì, tóm lại, trước khi đại quân tấn công Thương Mang Quan, tìm ra bọn họ cho ta!"
"Hả?" Hoàng Cửu Lê nhất thời sửng sốt, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, nhìn qua rất là đặc sắc. Thật không thể ngờ rằng nữ nhân này không hề sợ hãi, không hối hận, không bối rối, nhìn thấy hắn dùng lực lượng hắc ám thuần túy trong cơ thể người sói để hóa hình, lại cho kết quả dĩ nhiên là: nô lệ đã có thân thể, tương đối dễ dùng hơn?
"Ngươi chỉ có thời gian hai ngày." Phong Vô Ý nhắc nhở một câu.
"Ngươi!" Hoàng Cửu Lê ngây người nửa ngày, chịu hạn chế của khế ước, bất đắc dĩ gầm lên giận dữ, "Nữ nhân! Ngươi chờ đó, sau khi bổn tọa khôi phục thực lực giải trừ khế ước, nhất định sẽ mang ngươi về Ma giới, ngày ngày sai bảo bắt ngươi phục vụ!"
"Đến lúc đó nói sau." Phong Vô Ý không nhúc nhích chút nào.
Hoàng Cửu Lê lại căm giận trừng mắt liếc nàng một cái, cả người hóa thanh một đám khí màu đen, lập tức biến mất ở phương xa.
"Không sao chứ?" Tiêu Tử Mặc giải trừ lá chắn hộ thân đi tới.
"Không có việc gì, chuyện này ta không hề quan tâm." Phong Vô Ý lắc đầu, lại nói, "Không nghĩ hắn lại lợi dụng được cơ hội này. . . . . . nhưng mà chỉ cần một ngày hắn còn chịu khống chế của khế ước, hắn chính là lực lượng trợ giúp chúng ta, một Ma Quân. . . . . .chắc chắn trợ giúp rất nhiều!"
"Nhưng mà khi lực lượng của hắn được tăng cường, trước sau đều là tai hoạ ngầm." Tiêu Tử Mặc cau mày nói.
"Ý của chàng là?" Phong Vô Ý nói ra mang theo chút hứng thú.
"Sau khi, mọi chuyện yên ổn cung không cần giữ hắn lại." Tiêu Tử Mặc lãnh khốc nói, "Cho dù hắn là Ma Quân, thì một kẻ bị người khác hãm hại đến mức biến thành bộ dạng thê thảm như vậy, muốn hãm hại hắn một lần cũng không khó. Có một số người. . . . . . cho dù có bị lừa một lần cũng sẽ vẫn bị lừa như vậy lần nữa."
"Đợi một thời gian nữa đi." Phong Vô Ý nghĩ, vẫn là lắc đầu, "Hiện tại, chỉ cần một chút sức lực cũng vô cùng quý giá, hơn nữa. . . . . . ta cũng không sợ hắn trở nên mạnh mẽ hơn, trong khi hắn trở nên mạnh mẽ, ta cũng sẽ mạnh mẽ lên, mà ta luôn có tự tin rằng bản thân có thể áp chế hắn!"
"Nhưng mà. . . . . ." Tiêu Tử Mặc vẫn không quá ủng hộ.
"Tử Mặc, chàng không nghĩ rằng, chỉ khi có cảm giác nguy hiểm như vậy, ta mới có thể không ngừng nhắc nhở bản thân mình, không ngừng tu luyện để trở nên mạnh mẽ sao?" Phong Vô Ý khẽ cười nói.
"Ừ, vậy thì tùy nàng." Tiêu Tử Mặc nhìn nàng một lát, cuối cũng đành gật đầu.
"Đi thôi, chúng ta tới Thương Mang Quan." Giải quyết hết tất cả, Phong Vô Ý lại nói, "Mặc dù là lấy cớ, nhưng mà chúng ta cũng phải tới gần Thương Mang Quan để xem xét một lần, nhất là cái trận pháp phòng ngự hắc ám kia, ta cũng vậy muốn tận mắt nhìn một lần xem sao."
"Ta cũng nghĩ vậy." Tiêu Tử Mặc đồng ý nói, "Hơn nữa, vốn dĩ ta đã có biện pháp phá được tường thành, nhưng có chút nguy hiểm, mà hiện tại —— Hoàng Cửu Lê không phải là từ lực lượng hắc ám thuần túy tạo thành đấy sao?"
"Đúng vậy!" Phong Vô Ý vỗ hai tay lại, bừng tỉnh hiểu ra nói, "Để cho Hoàng Cửu Lê trà trộn vào trong thành, nếu có thể mở cửa thành ra thì tốt rồi."
"Không sai, vậy tạm thời như vậy đi." Tiêu Tử Mặc chợt cảm thấy lưu lại một Ma Quân đôi khi cũng có chỗ tốt.
Hoàng Cửu Lê đã bay đi xa hoàn toàn không biết mình lại bị hai con người còn đáng sợ hơn cả Ma Quân tính xem làm như thế nào để bóc lột toàn bộ giá trị của hắn không bỏ sót chút nào. . . . . .
"Đi. . . . . ." Tiêu Tử Mặc vừa nói ra một chữ, bỗng nhiên trong lúc đó, mặt đất vốn yên tĩnh không một chút động tĩnh lại rung động dữ dội.
"Động đất?" Phong Vô Ý lập tức bị ôm vào trong ngực Tiêu Tử Mặc, nhanh chóng ổn định lại thân thể.
"Không có bất kỳ dấu hiệu động đất nào." Tiêu Tử Mặc lắc đầu phủ định, vừa ngẩng đầu lên, lại đúng lúc nhìn thấy mơ hồ trong bầu trời bao la phương bắc, có hai vì sao chợt lóe lên rồi biến mất.
Phía đông, một vòng ánh sáng mặt trời chậm rãi hiện ra ở đường chân trời, hoàn toàn không giống với bình thường, ánh sáng mặt trời này lại đỏ như máu, nhuộm đỏ cả một khoảng trời.
"Thiên tượng có điểm khác thường." Tiêu Tử Mặc một mặt lôi kéo tay Phong Vô Ý, dựa vào nhau mà chống đỡ thân thể, một mặt nhanh chóng bấm đốt ngón tay.
"Sao rồi?" Phong Vô Ý hỏi.
"Oanh ~" Không đợi Tiêu Tử Mặc trả lời, từ phía chân trời đã truyền đến một tiếng nổ thật lớn, lại không hề giống tiếng sấm.
"A!" Hai người rốt cục không đứng thẳng được, cùng ngã xuống đất.
Tiêu Tử Mặc thuận tay ôm chặt Phong Vô Ý trong lòng, lăn trên cỏ vài vòng mới dừng lại.
"Chàng. . . . . . không sao chứ?" Phong Vô Ý ghé vào ngực hắn, do dự một chút mới nói.
Tiêu Tử Mặc lắc đầu, lập tức bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại: "Không xong rồi, Di Thất đại lục đã trở lại, đây là hậu quả của việc đại lục va chạm vào nhau, rung động dữ dội như vậy chắc chắn sẽ làm bên trong Phạm Thiên rối loạn cực kỳ."
"Tại sao có thể nhanh như vậy. . . . . ." Phong Vô Ý bất ngờ một lúc cũng không nói hết câu.
"Tử không." Tiêu Tử Mặc triệu hồi ra lực lượng mạnh nhất sử dụng, hít vào một hơi nói, "Mặc kệ như thế nào, lúc này chúng ta cần phải lập tức tới Thương Mang Quan."
/87
|