Bởi vì Vân Triệt trực tiếp đóng băng lại hệ thần kinh Vương Lăng, cho nên sau khi giải trừ người cũng lâm vào hôn mê, chuyện thẩm vấn chỉ có thể tạm thời để sau, sau việc công khai với bên ngoài về chuyện của hai vị tướng quân và bệ hạ, Phong Vô Ý cũng trở về phòng ngủ một giấc, để cho thân thể được đến nghỉ ngơi.
Khi tỉnh lại đã thấy sao đầy trời, trong phòng tối đen.
Phong Vô Ý mặc áo xuống giường, duỗi lưng một cái, thư giãn gân cốt đau nhức một chút, mở cửa phòng.
Vô Ý, ngươi cuối cùng cũng tỉnh! Vân Triệt lập tức nhào đầu về phía trước.
Bởi vì đứng ở cửa không thể tránh né, chỉ có thể để cho hắn ôm chặt trên người mình, Phong Vô Ý đen mặt nói: Làm sao vậy? Ngươi ở cửa phòng ta làm cái gì?
Ngươi ngủ hai ngày hai đêm rồi. Vân Triệt mân mê miệng làm nũng.
Hai ngày. . . hai đêm? Phong Vô Ý kéo khóe miệng. Không trách được toàn thân không thoải mái, nhưng mà tinh thần thật sự đã khá nhiều, lực lượng cũng khôi phục hơn một nửa, xem ra là không có đáng ngại.
Đúng vậy, tại sao gọi mãi vẫn bất tỉnh. Đại phu chỉ nói ngươi đang ngủ, cũng không có biện pháp. Vân Triệt oán nói.
Đại khái là lực lượng tiêu hao quá lớn, cho nên thân thể tự mình chữa trị. Phong Vô Ý suy nghĩ một chút nói, Tử Mặc đâu?
Ngươi vừa tỉnh dậy cũng chỉ nhớ tới hắn! Vân Triệt thở phì phì nghiêng đầu tức giận.
Tốt lắm. Ngoan, ta có chính sự. Phong Vô Ý trấn an sờ đầu hắn.
Ở đại lao. Vân Triệt tức giận nói, Cũng tỉnh sớm hơn ngươi một lát, lập tức liền đến địa lao thẩm vấn cái tên kia. Rõ ràng là ta bắt mà.
Ừ, ít nhiều còn ngươi. Phong Vô Ý cười vỗ hắn, đi về hướng địa lao, vừa nói, Hai ngày này có xảy ra chuyện gì không?
Không có. Vân t\Triệt sôi nổi đi trái nàng nói, Quân đội ở dưới thành đã dường như đã nhận được tin tức đường lui bị hủy. Tất cả đều sầu thảm, chúng ta không đánh bọn họ thì tốt rồi, vốn dĩ không có người nghĩ đến việc tấn công vào thành, cũng không có chuyện gì, Trại Lam nói, cứ để chúng đói chết như vậy ở dưới đó cũng không tồi, còn có thể giảm rất nhiều hy sinh.
Đợi cho sống chết trước mắt, bọn họ sẽ không ngồi chờ chết đâu, để phòng chó cùng rứt giậu, bắt buộc phải liều chết. Phong Vô Ý thản nhiên nói.
Trời ơi, đánh giặc như thế nào ta cũng mặc kệ, chỉ cần nói cho ta biết đánh ai là được. Vân Triệt nói rõ ràng.
Phong Vô Ý nhìn hắn, dưới đáy lòng thở dài. Đứa bé này, tâm tư đơn thuần giống như trang giấy trắng. Tất cả giận yêu đều biểu hiện trên mặt, cho nên, hắn không hiểu cái gì là ưu sầu, chuyện gì là phiền não, cho dù là linh hồn cô độc vài thập niên nhìn năm tháng trôi qua, cũng không lưu lại một dấu vết nào ở đáy lòng hắn. So sánh với hắn, con người. . . . quá mức không sạch sẽ.
Đi vào địa lao, từ xa đã nghe giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiêu Tử Mặc: Cuối cùng là ai sai ngươi làm như vậy?
Tử Mặc! Phong Vô Ý đi nhanh vài bước.
Vô Ý, nàng đã tỉnh rồi sao? Tiêu Tử Mặc quay đầu, vẻ mặt nghiêm trọng hiện lên một chút vui sướng.
Ừ, còn chàng? Phong Vô Ý cẩn thận đánh giá hắn, sắc mặt thực sự dễ nhìn hơn rất nhiều, chỉ là bộ dạng không có tinh thần.
Ta không bị thương, chẳng qua tạm thời không thể sử dụng lực lượng thôi. Tiêu Tử Mặc cười, quay đầu lại.
Phong Vô Ý đi đến bên cạnh hắn, chỉ thấy thân thể Vương lăng lộ ra hình dạng hung trệ cánh tay bị khóa sắt cột vào trên cây cột, tứ chi các đốt ngón tay bị đan vào nhau, rõ ràng Trại Lam cực kỳ kiêng kị đối với lực phá hoại của Vương Lăng, nếu không phải muốn thẩm vấn, chỉ sợ ngay cả đầu lưỡi của hắn cũng bị cắt, tránh việc hắn đọc lên cái chú ngữ cổ quái gì.
Hừ! Tuy rằng toàn thân Vương Lăng không thể động đậy, lại không có chút yếu thế nào.
Thật là khó có thể hỏi ra? Phong Vô Ý nói.
Miệng thật sự cứng rắn. Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ nói.
Để ta thử xem. Phong Vô Ý rất có hứng thú.
Vô dụng thôi. Tiêu Tử Mặc thở dài nói, Bộ tộc hung trệ có một loại bí pháp, có thể tách hoàn toàn cảm giác ra, cho dù làm với gì hắn, hắn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Phong Vô Ý nghe vậy, nhăn mi lại. Không có cảm giác, nói cách khác, tra tấn cũng không có tác dụng. Như thế có điểm phiền toái.
Nếu Lưu Ly ở thì tốt rồi. Tiêu Tử Mặc thấp giọng nói.
Lưu Ly? Phong Vô Ý ngẩn người, sao lại không nhìn ra Lưu Ly am hiểu tra tấn?
Hiểu được ý nghĩ của nàng, Tiêu Tử Mặc lắc đầu, giải thích: Lưu Ly tinh thông công kích tinh thần, cũng không phải thân thể không có cảm giác là có thể ngăn cản, ta cũng vậy có thể làm được một chút, chỉ là tình huống hiện tại. . . . . . thật sự là không có cách nào.
Hai ngày trước, ngọc thạch đưa tin với Lưu Ly có lóe lên, nàng không có việc gì. Phong Vô Ý dừng một chút mới nói.
Nước xa không cứu được lửa gần. Tiêu Tử Mặc nói.
Trong im lặng, Phong Vô Ý đột nhiên cảm thấy tay lòng bàn tay đau đớn, sau đó nóng lên.
Làm sao vậy? Tiêu Tử Mặc lập tức chú ý tới vẻ mặt biến hóa của nàng.
Phong Vô Ý vẻ mặt cổ quái nâng tay lên, chỉ thấy ấn ký vốn khế ước dĩ đã biến mất lại dần hiện ra, Bụi Gai quấn quanh trên ngón tay.
Hoàng Cửu Lê? Tiêu Tử Mặc kinh ngạc nói.
Chỉ thấy không khí trước mặt chậm rãi hiện ra khí đen liên tiếp, dần tạo thành hình ảnh, lộ ra bộ dạng Hoàng Cửu Lê, nhưng xuyên qua nó vẫn có thể mơ hồ thấy mặt Vương Lăng, cũng không phải hoàn toàn là thân thể thực sự, nhưng so với ảo ảnh lần trước nhìn thấy lại đọng lại rất nhiều.
Ngươi còn sống sao? Phong Vô Ý cau mày nói.
Bổn tọa đương nhiên còn sống, thái độ này của ngươi là cái gì? Hoàng Cửu Lê hừ lạnh một tiếng.
Không có gì. Thật đáng tiếc. Phong Vô Ý nhún vai.
Ngươi. . . . . Hoàng Cửu Lê giận đến giương lông mày, lại cố gắng kiềm chế xuống, điều hòa hơi thở, Tóm lại, thời gian hữu hạn. Nói ngắn gọn!
Thời gian hữu hạn? Ngươi đến rốt cuộc ở nơi nào? Phong Vô Ý hiếu kỳ.
Ma giới! Vẻ mặt Hoàng Cửu Lê chán ghét, dừng một chút mới nói.
Phong Vô Ý không nói gì, một lúc lâu mới tiêu hóa sự thật này, không khỏi nói : Ngươi không phải đi xem xét thiên khí đảo sao? Sao lại chạy về Ma giới.
Phong ấn thiên khí chi đảo bị người khác xé mở một cái khe, bổn tọa vốn là thuộc về Ma giới, không nghĩ là đã bị hút trở về. Hoàng Cửu Lê không cam lòng trả lời, hiển nhiên sự thật này làm cho hắn thật mất mặt.
Mặt Phong Vô Ý đen lại, hút trở về? Sao giống máy hút bụi vậy?
Ngươi có nhìn thấy Lưu Ly hay không? Tiêu Tử Mặc hỏi một câu.
Cái tiểu nha đầu kia? Ở chỗ bổn tọa! Hoàng Cửu Lê nghe được hai chữ Lưu Ly , khuôn mặt tuấn tú lập tức toàn bộ biến thành màu đen.
Ngươi lại dẫn Lưu Ly tới Ma giới! Tiêu Tử Mặc vừa lo vừa sợ.
Ma giới không phải nơi con người có tự do hành động? Huống chi, một khi tiến vào, con đường thông hai giới sao có thể dễ dàng mở ra một lần như vậy?
Ngươi cho là bổn tọa thích mang theo cái nha đầu này sao? Hoàng Cửu Lê tức giận với hắn, quả thực là nổi trận lôi đình, Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhanh chút mang cái nha đầu chết tiệt kia về đi, nếu không cung điện của bổn tọa sẽ bị nàng phá hỏng hết!
Một câu rống khiến hai người á khẩu không trả lời được, Lưu Ly. . . quả nhiên mạnh mẽ! Nhưng mà, dù sao vẫn lo lắng, có bảy đại Ma Quân trong Ma giới, Hoàng Cửu Lê chính là một trong số đó, hơn nữa hắn còn chưa hồi phục sức mạnh ở mức cao nhất, lại rời Ma giới lâu rồi, hiện tại chỉ sợ ốc còn không mang nổi mình ốc!
Hiện tại phong ấn thiên khí chi đảo thế nào, cái khe còn không? Tiêu Tử Mặc hỏi.
Sau khi hút chúng ta vào liền biến mất. Hoàng Cửu Lê buồn bực nói, Hiện tại bổn tọa chỉ mượn lực lượng của dạ minh châu, tạm thời đưa ảo ảnh phân thân đến Phạm Thiên. Chờ khi lực lượng dạ minh châu hao hết, sẽ không có biện pháp.
Làm như thế nào mới có thể ở không phá hỏng phong ấn mà đưa Lưu Ly về? Tiêu Tử Mặc hỏi.
Tạm thời không được. Lực lượng của bổn tọa nếu hồi phục đến mức mạnh nhất, thật ra có thể tự mình đưa nàng đến Phạm Thiên, không muốn chờ, thì tự mình nghĩ biện pháp tới đây mà mang người đi. Hoàng Cửu Lê nói.
Tự mình nghĩ biện pháp lại đây mang người đi? Nói nhẹ thật! Hai người không nói gì.
Này? Đây là? Hoàng Cửu Lê vừa quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Vương Lăng bị khóa, hiếu kỳ nói Hung trệ?
Ngươi biết sao? Phong Vô Ý thuận miệng hỏi, Hiện tại ta cần hắn mở miệng khai báo, ngươi có biện pháp nào không?
Ừ, hung trệ thực sự có một loại năng lực loại bỏ cảm giác, nhưng mà quả thật là dùng toàn bộ lực công kích đổi lấy, năng lực rất là yếu, chỉ có thể sử dụng sau khi bị bắt để đối phó với tra tấn. Hoàng Cửu Lê bĩu môi, khinh thường nói, Cho nên, hung trệ là kẻ nằm vùng tốt nhất, chọn mật thám, nhưng mà ở trong tay bổn tọa. . . . . . chỉ là chút tài mọn, không đáng để nói!
Ma tộc có rất nhiều bí thuật tà môn, có thể so sánh với công kích tinh thần. Tiêu Tử Mặc lạnh nhạt nói.
Công kích tinh thần? Hừ hừ. Bổn tọa cũng không thích chuyện nhàm chán như vậy, các ngươi tự xem đi! Hoàng Cửu Lê hừ lạnh, vung tay lên, một luồng ánh sáng đen đâm thẳng vào mi tâm Vương Lăng, ngay sau đó, ánh sáng đen lấy Vương Lăng làm trung tâm khuếch tán ra, trong địa lao lập tức trở nên tối đen.
Wow, chuyện gì vậy? Vân Triệt kinh ngạc kêu lên.
Không được lộn xộn. Phong Vô Ý đè hắn lại.
Trong bóng đêm chậm rãi xuất hiện vô số điểm sáng thật nhỏ màu bạc, điểm sáng này lơ lửng rồi hợp lại một chỗ, hình thành một vài hình ảnh đen trắng.
Không có âm thanh. Hình ảnh rất mơ hồ, giống như TV đen trắng kiểu cũ những năm tám mươi của thế kỷ 20, hình phát đứt quãng không tiếng động.
Nhân vật chính rất rõ ràng, là một tiểu hung trệ, giãy dụa muốn sống ở trong rừng rậm rộng lớn hiểm ác, rõ ràng chính là Vương Lăng.
Đây là. . . trí nhớ?
Phong Vô Ý không nhịn được tay bắt lấy tay Tiêu Tử Mặc bên người. Lòng bàn tay truyền đến độ ấm mới giúp nàng ổn định tinh thần, tiếp tục xem tiếp.
Tiểu hung trệ dần lớn lên, cũng trở nên càng ngày càng mạnh, biết có một ngày, một bóng dáng đầu bạc xuất hiện ở trong tấm hình.
Dạ Thiên Cẩn. Phong Vô Ý một tiếng khẽ nguyền rủa.
Khiêu khích, thắng bại, thần phục, hóa thân, vượt biển, sau một đoạn hình ảnh đột nhiên chấn động một cái. Giống như quay nhanh, xuất hiện thì đã là phó thống lĩnh Ngự Lâm quân Vương Lăng, người Hách Liên Diệu tín nhiệm.
Xuy —- Xuống một chút, hình ảnh chấn động, một lần nữa vô số điểm sáng màu bạc tiêu tán. Bóng tối vây quanh bốn phía, tụ tập cực kỳ nhanh. Cuối cùng nhập vào mi tâm Vương Lăng.
Ngươi, các ngươi làm cái gì! Vương Lăng chấn động mạnh một cái, trên mặt lộ ra biểu hiện hoảng sợ.
Không có gì, nhìn lại những gì trong đầu ngươi mà thôi. Hoàng Cửu Lê cười âm hiểm nói.
Các ngươi dám —- Vương Lăng rống giận, muốn nhảy dựng lên, bất đắc dĩ các đốt ngón tay đều bị đan vào nhau, hơn nữa cái xiềng xích thô to kia, muốn động cũng có khó khăn.
Không xong, lực lượng dạ minh châu đã sắp tiêu hao hết, sử dụng để liên lạc ở xa quả nhiên rất khó. Hoàng Cửu Lê cau mày, ảo ảnh gần giống thân thể thật bắt đầu nhạt đi.
Hoàng Cửu Lê, trước khi chúng ta tìm được biện pháp. Chăm sóc Lưu Ly cho tốt, nếu không ta không tha cho ngươi! Phong Vô Ý nghiêm mặt nói.
Nữ nhân! Chờ bổn tọa thống nhất Ma giới, nhất định phải trở về tìm ngươi tính sổ, nha đầu chết tiệt kia coi như là con tin! Hoàng Cửu Lê rống giận quay về.
Ta luôn chờ! Phong Vô Ý không cam lòng yếu thế nói.
Nhìn ảo ảnh một lần nữa biến thành khói đen biến mất, trong thiên lao còn vang tiếng hô của hắn, Tiêu Tử Mặc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Này, Vô Ý, hắn cuối cùng là kẻ thù hay là bạn bè vậy? Vân Triệt tò mò hỏi.
Chuyện này, ai biết được? Phong Vô Ý cười nhẹ nhàng, đầu vặn vẹo.
Bạn bè hay là kẻ thù, thật đúng là một vấn đề! Có lẽ. . . . . vừa là kẻ địch vừa là bạn bè. Ma giới sao. . . . . không biết là nơi như thế nào.
Đi ra ngoài thôi, hắn đã không còn giá trị rồi. Tiêu Tử Mặc lạnh nhạt nói.
Ừ. Phong Vô Ý gật đầu, trước khi đi ra ngoài, thuận báo cho người trông coi bên ngoài biết, để cho họ xử lý Vương Lăng sạch sẽ, để tránh phức tạp.
Nàng làm sao vậy? Tiêu Tử Mặc hỏi.
Chẳng trách Dạ Thiên Cẩn dùng hết toàn lực đối với lần chiến tranh này, hắn cho tới bây giờ đều không nghĩ tới việc dựa vào dị tộc đánh đổ Phạm Thiên. Phong Vô Ý nói.
Từ trong cướp lấy hoàng quyền Phạm Thiên, thật đúng là việc hắn có thể làm được, quá điên cuồng. Tiêu Tử Mặc cũng cau mày nói.
Trong trí nhớ Vương lăng chỉ có chuyện của hắn, thậm chí ngay cả Vương Kiệm cũng không xuất hiện, chúng ta vốn dĩ không thể nào biết được Phạm Thiên còn có bao nhiêu kẻ như hắn tồn tại. Phong Vô Ý nhức đầu.
Chỉ cần giải quyết Dạ Thiên Cẩn, những kẻ đó đều không còn là vấn đề. Tiêu Tử Mặc nói.
Hắn vẫn không xuất hiện. Phong Vô Ý nói.
Hắn cũng không quan tâm thắng bại của chiến sự ở Thương Mang Quan, không ở đây cũng là đương nhiên. Tiêu Tử Mặc nói.
Vậy làm sao với hắn. . . . . Phong Vô Ý vừa quay đầu, chống lại ánh mắt của hắn, giọng nói tuy rằng hỏi, cũng đã vô cùng khẳng định.
Hoàng cung.
Hách Liên Diệu trúng độc, đang ở lại Thương Mang Quan, quân đội toàn bộ chuyển đi, chiến cuộc cũng giằng co, vốn dĩ không thể một mình đảm đương nhiệm vụ trong kinh thành.
Phải lập tức trở lại. Tiêu Tử Mặc trầm giọng nói.
Nhưng mà chàng. . . Phong Vô Ý chần chờ nhìn hắn.
Hiện tại ta mất đi lực lượng, không thể giúp nàng đối phó Dạ Thiên Cẩn, nhưng mà. . . Tiêu Tử Mặc cười nhợt nhạt nói, Danh tiếng của Tiêu Tử Mặc ta ở Phạm Thiên, cũng không phải là dựa vào lực lượng có được, chỉ cần đứng ở trên vọng Tinh đài, ta chính là biểu tượng của Phạm Thiên, là ngươi giữ chuôi thanh kiếm dân tâm, cho nên, ta phải trở về.
Ta biết. Phong Vô Ý im lặng một lúc, gật đầu.
Ta cũng muốn đi! Vân Triệt một phát bắt được quần áo nàng, ánh mắt lóe sáng.
Được. Lần này Phong Vô Ý sảng khoái đáp ứng.
Dạ Thiên Cẩn, nam nhân này quá khó đoán, sau này, nhiều thêm một chút lực lượng cũng là tốt.
Ta đi thương lượng chuyện ở nơi này cùng tộc trưởng Trại Lam một chút, dị tộc dưới thành đã không còn khó đối phó, bệ hạ cũng phải cùng chúng ta trở lại kinh thành, còn cần hắn ổn định thế cục, giải dược. . . chắc là đã ở kinh thành. Tiêu Tử Mặc lại nói.
Đều giao cho chàng, ta muốn tận dụng thời gian. Mau chóng khôi phục đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị đánh một trận cùng Dạ Thiên Cẩn. Phong Vô Ý nói.
Vô Ý. . . Tiêu Tử Mặc chỉ gọi một tiếng, câu nói kế tiếp vẫn nuốt vào.
Làm sao vậy, có lời gì thì cứ nói. Phong Vô Ý cau mày.
Không cần miễn cưỡng. Tiêu Tử Mặc nhìn nàng, nghiêm túc nói.
Hả? Phong Vô Ý sửng sốt.
Phạm Thiên. . không phải quan trọng nhất. Tiêu Tử Mặc khẽ cắn môi, vẫn nói ra, Nàng đã nói, chúng ta phải sống sót, chỉ cần vĩnh viễn, ta không cho phép nàng bỏ mạng trong này.
Ý của chàng ta có thể hiểu, chính là. . . . đánh không lại liền chạy phải không? Cái này cũng không giống như biểu hiện của quốc sư đại nhân đâu. Phong Vô Ý nhịn không được bật cười lên.
Ta nói nghiêm túc! Tiêu Tử Mặc nói
Ta biết. . . ta đồng ý với chàng. Phong Vô Ý dần thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói.
Các ngươi — không được coi ta không tồn tại theo thói quen! Vân Triệt ở bên cạnh gầm lên giận dữ.
Từ biệt Trại Lam, Tiêu Tử Mặc dùng hai món đồ bằng vàng mua chuộc tiểu Hỏa Long, để cho hắn chở ba người bay thẳng về kinh thành Phạm Thiên, mà Hách Liên Diệu, bị Phong Vô Ý trực tiếp thu vào trong không gian của nàng, dù sao hiện tại Hách Liên Diệu cũng không có cảm giác, không cảm thấy uất ức gì.
Trước lạ sau quen, mặc dù Tiểu Hỏa Long bay không vững vàng, nhưng ngoại trừ Vân Triệt vài lần suýt nữa rơi xuống, cũng không xảy ra vấn đề gì, chỉ mất ba ngày, đã sắp đến kinh thành Phạm Thiên.
Tiêu Tử Mặc lựa chọn chỗ không người ở ngoại ô kinh thành hạ xuống, tuy rằng gây ra động tĩnh lớn, nhưng gần lúc đó mưa to, thiên tai không ngừng, giờ phút này cũng đã vào đêm, cũng không còn người ngạc nhiên với chấn động nhỏ này.
Đây là Phạm Thiên? Thật náo nhiệt! Bay qua tường thành, Vân Triệt chóng mặt nói.
Chớ ngu, đi thôi! Phong Vô Ý túm cổ hắn liền trực tiếp tha người đi.
Bởi vì không ngừng thiên tai và chiến tranh, kinh thành cũng mất đi phồn hoa lúc trước, ở ngã tư đường hiu quạnh, ngay cả đèn đuốc cũng rất ít.
Làm sao bây giờ? Phong Vô Ý hỏi.
Trước tìm một chỗ ở lại đây đi. Tiêu Tử Mặc nói xong, lấy ra mặt nạ mang lên mặt, che giấu hình dáng.
Đợi chút. Phong Vô Ý đột nhiên kéo hắn lại.
Sao vậy? Tiêu Tử Mặc ngẩn ra, quay đầu lại hỏi.
Có hương vị của Dạ Thiên Cẩn. Phong Vô Ý nhíu mày.
Hương vị? Vân Triệt dùng sức ngửi, không ngửi được mùi vị gì, nghi ngờ nhìn nàng.
Không phải mùi, ngươi là hồ ly không phải chó! Phong Vô Ý tức giận vỗ đầu hắn, lại nói, Ta có không nói không cảm giác rõ ràng được, giống như là hơi thở, tóm lại, có thể cảm nhận được.
Có lẽ là bởi vì cùng là người có quan hệ khế ước? Tiêu Tử Mặc cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà, vì sao trước kia không cảm ứng được? Hay là. . . Dạ Thiên Cẩn cố ý bố trí cạm bẫy?
Mặc kệ như thế nào, ta muốn đi xem Phong Vô Ý do dự một chút, cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm, Bỏ qua cơ hội này mà nói..., không biết khi nào thì mới có thể tìm được hắn, việc này không nên chậm trễ!
Ở nơi nào? Tiêu Tử Mặc hỏi.
Phủ quốc sư. . . . . . Phong Vô Ý nhìn hắn một lúc lâu mới nói.
Tiêu Tử Mặc không nói gì, một lúc mới nói: Bệ hạ giao cho ta, chúng ta vào trong cung ổn định thế cục, thuận tiện tìm Ngọc Nguyệt lấy giải dược.
Được. Phong Vô Ý vung tay lên, giao Hách Liên Diệu cho hắn, trầm giọng nói, Phải tự mình cẩn thận, Ngọc nguyệt. . . . . chỉ sợ không phải Ngọc Nguyệt lúc trước rồi, trong cung cũng không biết còn có bao nhiêu dị tộc trà trộn vào rồi.
Yên tâm, trên người ta còn mang theo không ít ngọc, vàng, triệu hồi thần khí sẽ không phải là vấn đề. Tiêu Tử Mặc cười nói.
Vân Triệt, chúng ta đi thôi! Phong Vô Ý gật đầu, đi nhanh về hướng phủ quốc sư trong trí nhớ.
Vô Ý đợi ta với! Vân Triệt cũng không hiểu được ý của bọn hắn, nhưng mà đối với hắn mà nói, có thể đi cùng Phong Vô Ý, chính là chuyện vui vẻ nhất, về phần đi nơi nào, làm cái gì, cũng không trong phạm vi lo lắng của hắn.
Đi qua mấy con phố, kiến trúc quen thuộc đã đập vào mắt, đã bốn năm năm tháng trôi qua, ngoại trừ trên tường có chút dấu vết loang lổ, cũng không có gì thay đổi.
Vừa ngẩng đầu, có thể nhìn đến chỗ cao nhất trên vọng Tinh đài chìm đắm dưới ánh sao, giống như còn có thể thấy bóng dáng đơn độc kia.
Phong Vô Ý mỉm cười, không có trèo tường, trực tiếp mang theo Vân Triệt đẩy cửa chính ra, quả nhiên, Hách Liên Diệu cũng không phái người canh giữ bên trong.
Cứ nghĩ đã bốn năm không có người ở, nhưng tất cả phòng ốc không nhiễm một hạt bụi, cỏ cây hoa cỏ sinh sôi, rõ ràng thường xuyên có người ở quét tước sửa sang lại.
Nơi này thật tốt! Vân Triệt bỗng nhiên mở miệng nói, Mười phần linh khí, thực thích hợp để tu luyện.
Vốn là chỗ ở của Tử Mặc. Phong Vô Ý thản nhiên nói.
Dừng! Vân Triệt lập tức mất hứng nhếch cái đuôi lên.
Cẩn thận một chút, ta sẽ không cứu ngươi. Phong Vô Ý nhắc nhở.
Ai muốn ngươi cứu, ta muốn bảo hộ Vô Ý! Vân Triệt lập tức nói.
Bên này. Phong Vô Ý không hề để ý tới hắn, lập tức đi về hướng vọng Tinh đài. Có thể rõ ràng cảm giác được, hơi thở Dạ Thiên Cẩn, nhưng mà, đáy lòng dâng lên phẫn nộ vô cùng.
Vọng Tinh đài, nơi đó đối với nàng mà nói là nơi có ý nghĩa đặc biệt, sao lại cho người khác đặt chân vào!
Chậm rãi đi lên bậc thang cao, gió trên vọng Tinh đài thật to, thổi loạn sợi tóc cùng tay áo nàng.
Dưới trời sao, Dạ Thiên Cẩn đưa lưng về phía cửa vào, tự nhiên ngồi trên tay vịn, quay mặt nhìn trời nhưng lộ ra một chút bi thương.
A, quả nhiên ở trong này! Vân Triệt thét một tiếng kinh hãi.
Ai? Dạ Thiên Cẩn xoay người một cái, nhìn thấy bọn họ, giật mình sửng sốt.
Ở ngoài Phong Vô Ý không có biểu hiện gì, cũng âm thầm cảm thấy, xem phản ứng này, thực sự không phải hắn dẫn bọn họ đến?
Vậy mà có thể tìm đến nơi đây nhanh như vậy, thật sự khiến ta bất ngờ. Dạ Thiên Cẩn tự nhiên nói, bi thương vừa rồi giống như là sương mai dưới ánh mặt trời, chỉ một giây đã không thấy tăm hơi.
Ta tưởng ngươi dẫn ta tới này . Phong Vô Ý lạnh nhạt nói.
Hả? Dạ Thiên Cẩn giật mình, lập tức hiểu rõ nói, Hóa ra là cảm ứng sao? Đã đến tình trạng này rồi à.
Cảm ứng? Phong Vô Ý mặt nhăn nhíu mày, không hiểu lập lại một lần.
Ngươi gần đây lại sử dụng lực lượng linh khế quá mức, sẽ nhanh đến cực hạn thôi. Dạ Thiên Cẩn mười phần hứng thú nhìn nàng, Khế ước bạo phát, bản thân ta thật là muốn nhìn xem ngươi sẽ có phản ứng gì.
Khiến ngươi thất vọng rồi. Vẻ mặt Phong Vô Ý lạnh nhạt.
Thôi, trong lúc đó ta và ngươi, sớm hay muộn cũng phải có một trận chiến, sau đó, cũng chưa hẳn không thể. Dạ Thiên Cẩn nhàn nhã sửa sang lại y phục của mình, đến gần vài bước.
Ngươi thực tự tin. Phong Vô Ý nói, kiếm Thương Lãng run lên, dường như có ánh sáng lục chiếu lên thân kiếm.
Thần khí chưa từ trong ngủ say tỉnh lại, không thể biến hóa, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận xử dụng kiếm để đối địch, cũng may với tố chất thân thể nàng hiện tại, bất kỳ vũ khí nào ở trong tay vốn dĩ đã không cần phân biệt.
Thân thể bán ma quả nhiên không đơn giản. Dạ Thiên Cẩn tán thưởng một câu, vung tay lên, chỉ thấy không gian bốn phía dường như bị trải lên một bức họa cuộn tròn, cảnh vật hoàn toàn thay đổi, ngay sau đó, hai người bọn họ cũng đã ở một không gian khác, xung quanh đều lóng lánh ánh sao, dưới chân cũng là hư không vô tận, dường như họ đang đứng yên trong vũ trụ, ngay cả Vân Triệt vốn dĩ ở bên người nàng, cách chỉ một bước cũng không thấy bóng dáng.
Hóa ra năng lực của ngươi ngoại trừ thủy, còn có không gian, không trách được có thể đi tới đi lui giữa Di Thất đại lục và Phạm Thiên, thậm chí có thể đưa một đội quân tới đây. Phong Vô Ý chợt nói.
Cuộc chiến của chúng, không thể để cho những người không cần thiết nhúng tay vào. Dạ Thiên Cẩn nói.
Phong Vô Ý nhún vai, vốn dĩ cũng không mong chờ khả năng Vân Triệt giúp đỡ bao nhiêu, cũng thế thôi. . . . . . chỉ là sớm biết như thế, còn không bằng để cho hắn đi cùng Tiêu Tử Mặc thì hơn.
Vậy thì bắt đầu đi! Dạ Thiên Cẩn nói xong, bước một bước dài về hướng bên cạnh, cả người bỗng biến mất.
Trong lòng Phong Vô Ý rùng mình, nắm chặt kiếm Thương Lãng, hết sức chăm chú, chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Bỗng nhiên, vật đổi sao dời, ngôi sao dần mờ mịt cuối cùng không nhìn thấy bất kỳ vật gì, lập tức, lúc này không gian đột nhiên vỡ vụn, đã thấy từng đợt hơi nước màu lam bắt đầu di chuyển, tuy rằng mỏng manh, nhưng ở trong đó lan tràn những ngôi sao, khắp nơi mông lung mờ ảo.
Ảo cảnh? Ánh mắt Phong Vô Ý trầm xuống, thí luyện chi môn ở Tuyền Ki Thạch phủ, nàng đã hiểu lực lượng ảo cảnh, Tiêu Tử Mặc thu phục Hỏa Long, lực lượng huyễn dường như đã không còn tạo thành uy hiếp với nàng, nhưng mà cái này. .. không giống như là ảo cảnh.
Những ngôi sao trôi nổi, chợt có tinh cầu xẹt qua, mau lẹ khác thường. Vô số ngôi sao cực lớn nhìn như lộn xộn, không bàn mà hợp thành quy luật nào đó. Thường có ngôi sao thoát khỏi quy luật đụng vào nhau, vô số ngôi sao vỡ nát, bụi bậm trôi nổi, có khi còn có thể trở thành những vụ nổ đáng sợ, tuy rằng Dạ Thiên Cẩn vẫn không phát động công kích, nhưng bằng vào những thứ này cũng đủ để uy hiếp, nếu không phải nàng hiện tại có thể chất đặc biệt, những vụ nổ mạnh này chỉ cần dính vào một chút, đã đủ để tan xương nát thịt.
Nhưng mà, bị động để bị đánh cũng không phải tác phong của nàng, kiếm Thương Lãng đang bên người vung lên, trong phút chốc ánh sáng xanh lục tăng vọt, kiếm khí tung hoành, mạnh mẽ bay lượn, quét ngang không khí, vô số ngôi sao lại hóa thành bột mịn, tung bay rơi, chỉ là nguyên khí không dứt, lại từ hình thành vô số ngôi sao khác.
Thật sự là phiền toái! Phong Vô Ý khẽ nguyền rủa một tiếng, thấy nếu tìm Dạ Thiên Cẩn, cái không gian này sẽ sinh sôi không ngừng, làm hao hết lực lượng của nàng.
Đưa mắt nhìn quanh, kiếm Thương Lãng vung lên, kiếm khí sắc bén làm nứt vỡ một ngôi sao lớn, linh khí bị phá tán không kịp tụ tập, lại bị quét thành mảnh nhỏ, đảo mắt một cái, toàn bộ bầu trời bị ánh sáng xanh bao trùm.
Không có lợi ích gì. Trong không khí truyền đến giọng nói của Dạ Thiên Cẩn, Nơi này là lĩnh vực tinh thần của ta, thế giới Hồng Hoang, một mình ngươi cho dù mạnh hơn nữa, cũng có thể hủy diệt một thế giới sao?
Vậy thì sao? Chỉ cần tìm được ngươi, hủy diệt trụ cột thế giới, thế giới này sẽ tự sụp đổ thôi. Phong Vô Ý thản nhiên nói.
Làm được như lời nói thì..., ngươi thử xem đi. Dại Thiên Cẩn cười nhẹ nhàng.
Dạ Thiên Cẩn, ngươi thật sự muốn có Phạm Thiên sao? Phong Vô Ý nói.
Có lẽ vậy. Dạ Thiên Cẩn trả lời rất khiến người khó hiểu, Sinh mệnh quá đáng sợ, lại chịu nguyền rủa, ta sớm quên mất mục đích lúc đầu rồi. Phạm Thiên. . . ta chỉ biết, không làm thứ gì, ta sẽ điên.
Thủy Mạn Như. . . ngươi cuối cùng có yêu nàng hay không? Phong Vô Ý im lặng một lúc lâu mới nói.
Ha ha. . . Mạn Như. Giọng nói của Dạ thiên Cẩn lại theo tiếng cười mà yên lặng, Phong Vô Ý cho là hắn không trả lời, mới nghe được lời của hắn, Có lẽ, từng yêu, chỉ là năm tháng tra tấn, khế ước bạo phát, chủng tộc khác nhau, nếu ta là con người thì tốt biết bao, có lẽ sẽ giống ngươi và Tiêu Tử Mặc.
Phong Vô Ý không nói gì, nàng và Tiêu Tử Mặc cùng nhau đi, cũng có rất nhiều nhấp nhô, gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, ở chung, cho tới bây giờ. . . có thể nói là yêu nhau? Chậm rãi đè lại lòng mình, tình cảm ấm áp dường như muốn tràn ra. Đi qua muôn nghìn núi sông, bỗng nhiên quay đầu, đột nhiên phát hiện, sự tồn tại của nhau như không khí vậy, không thấy được, thậm chí không cảm giác, sau đó. . . lại có ở khắp nơi, một khi mất đi, chỉ còn lại cái chết.
Ngươi không cần nghĩ thông qua nghe giọng nói mà tìm kiếm vị trí của ta, vô dụng thôi. Dạ Thiên Cẩn lại nói.
Bị nhìn ra rồi sao? Phong Vô Ý nhíu lông mày, cũng không để ý. Bầu trời sao, lập tức lại trở lại bình tĩnh.
Nàng thử thay đổi vị trí, một đường chém nát tất cả vật thể chắn tầm nhìn, nhưng ngay sau đó, những ngôi sao lại liên tục không ngừng tái sinh.
Nếu mà Tiêu Tử Mặc biết nàng bị vây trong bầu trời sao như vậy, không biết có thể dùng chiêm tinh thuật tìm ra nàng không. . . nàng vậy mà trong khổ lại nghĩ ra niềm vui.
Sau đó, Dạ Thiên Cẩn không còn có phát ra bất kỳ âm thanh gì, dường như có ý định vây chết nàng ở chỗ này.
Phong Vô Ý chém giết một trận, lại yên lặng, bắt đầu khôi phục thể lực.
Ánh sao di chuyển, tỏa ra ánh sáng ngọc, nhưng mà, thời gian lại như là dừng lại, không có cảm giác trôi qua, cũng không biết cuối cùng trôi qua bao lâu.
Đột nhiên, mơ hồ, từ phía trên truyền đến một tiếng chuông du dương.
Hồng Hoang thế giới có tiếng chuông sao? Phong Vô Ý giật mình.
Mơ hồ, trong cơ thể có đồ vật gì đó có phản ứng với tiếng chuông, cảm giác rất thân thiết.
【Âm ỹ chết người. . . . . 】 Trong đầu chợt nghe tiếng của Thanh Long.
【Ngươi rốt cục tỉnh rồi! 】 Phong Vô Ý thở ra một hơi.
【 Hả? Thế giới Hồng Hoang? 】 Thanh Long vừa phát hiện vị trí hoàn cảnh liền kinh ngạc nói.
【 Nơi này là. . . thế giới tình cảm Thần tộc sáng tạo ra vạn vật. 】 Thanh Long im lặng một chút mới nói,【 Không nghĩ tới, thế mà thật sự có người có thể có được lĩnh vực của mình là thế giới Hồng Hoang. 】
【 Có thể phá bỏ không? 】 Phong Vô Ý hỏi.
【 Từ bên trong rất khó, nhưng mà. . . tiếng chuông kia, ngươi có cảm giác không? 】 Thanh Long nhắc nhở.
【 Đó là tiếng chuông của Tử Cấm thành! 】 Mắt Vô Ý lập tức sáng lên.
Tử Mặc, là Tiêu Tử Mặc đưa tin cho nàng!
Đương ~ Lại là một tiếng chuông vang, rõ ràng không mang theo gì pháp lực, lại làm thế giới Hồng Hoang rung động.
Này, Thanh Long, vừa vừa đúng lúc ta muốn nhờ ngươi giúp. Phong Vô Ý cười vung thân kiếm.
【 Quên đi, miễn cưỡng ngươi cũng đủ tư cách làm chủ nhân của ta. 】 Thanh Long chậm rãi nói.
Như vậy, về sau còn mong chỉ giáo nhiều! Phong Vô Ý nghiêm túc, giơ kiếm lên Thương Lãng.
Đương ~ Từ tiếng chuông vang lên, mang theo tiếng kêu gọi xa xưa.
PHÁ...! Lực lượng toàn thân Phong Vô Ý đều tập trung ở một kiếm này, kiếm khí hóa thành một chiếc cầu vồng xanh lục, theo tiếng chuông, bay ngang toàn bộ thế giới Hồng Hoang.
Ầm vang ~ Vô số ánh sao nứt vỡ, giống như thủy tinh nứt vỡ, như hạt mưa rơi xuống, một lần nữa hiện ra vọng Tinh đài tinh xảo.
Một vòng mặt trời đỏ chậm rãi mọc lên từ phương đông, luồng ánh sáng đầu tiên hiện lên tại chân trời.
Vô Ý! Bên tai truyền đến giọng nói vui vẻ của Vân Triệt: Ngươi bị nhốt trong cái viên cầu đã hơn ba ngày rồi!
Phong Vô Ý thở ra một hơi, đưa mắt nhìn lại, đã thấy viên cầu trong miệng hắn biến thành vô số khí đen, trên không trung quay cuồng, đã dần hình thành hình dạng một mãnh thú, một khối màu đen, chỉ có hai mắt đỏ đậm như máu, mà không thấy bóng dáng Dạ Thiên Cẩn.
Cái gì vậy? Vân Triệt kinh hãi.
Phong Vô Ý một lần nữa giơ kiếm Thương Lãng lên, chăm chú nhìn quái vật kia.
Rống ~~ Quái thú ngửa mặt lên trời một tiếng gào thét, xông thẳng về hướng nàng.
Tới đi! Phong Vô Ý không hề để ý, đấu cùng đầu một mãnh thú, dù sao so với bầu trời sao vô tận thì tốt hơn nhiều!
Vô Ý mau tránh ra! Phía sau lại truyền đến một tiếng la hét.
Giữa lúc do dự, kiếm Thương Lãng xuyên qua thân thể quái thú, không hề có tác dụng, ngay sau đó, một bóng dáng cao ngất che ở trước mặt, che mất tầm mắt.
Hách Liên. . . Diệu? Phong Vô Ý kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt, thấy máu tươi nóng bỏng dừng trên mặt, lúc này mới giật mình tỉnh lại.
Đó là nguyền rủa, không phải công kích có thể hiệu quả! Tiêu Tử Mặc xông lên chậm một bước.
Nguyền rủa? Phong Vô Ý lập tức giật mình, là nàng phá lĩnh vực của Dạ Thiên Cẩn, dẫn đến lực lượng phản lại, cho nên linh khế nguyền rủa đột phá phản lại chủ nhân - ý thức trói buộc, mới hình thành vật này!
Có lẽ là bởi vì cắn nuốt máu Hách Liên Diệu, nguyền rủa lớn hơn rất nhiều, ánh sáng trong mắt càng tăng lên.
Cút ngay! Vân Triệt tung ra một luồng băng một luồng lửa, lại bị quái vật nguyền rủa kia vung trảo lên đẩy ra.
Bệ hạ! Phong Vô Ý giúp đỡ Hách Liên Diệu thối đến bên cạnh.
Không xong! Tiêu Tử Mặc vừa nhìn thấy vết thương lớn trên ngực, lòng liền chìm xuống.
Vũ Y, là ngươi. Hách Liên Diệu nhìn Phong Vô Ý, cười khổ một tiếng.Phong Vô Ý ngẩn người, lập tức im lăng.
Ngọc Nguyệt đã chết, trẫm đã nghĩ rất nhiều, quả nhiên là ngươi. . . Hách Liên Diệu tiếp tục nói, Ngươi không phải Phong Vũ Y, nhưng lại hiểu rõ thực sự người là quý phi của trẫm.
Phong Vô Ý không nói gì, thời gian dài sống chung, vốn dĩ biết không thể giấu diếm hắn cả đời được, chỉ là. . . không biết mở miệng như thế nào.
A, Vũ Y. Hách Liên Diệu lần đầu tiên gọi tên nàng, trong con ngươi mất đi ánh sáng lại đột nhiên hiện lên ánh sáng chói mắt, Hoàng thất Hách Liên đã không có huyết mạch, Vô Ý, Phạm Thiên. Ta giao cho nàng.
Hả? Lúc này, Phong Vô Ý thật sự trợn tròn mắt. Giao Phạm Thiên cho nàng? Không nghe lầm chứ?
Chủ nhân Tuyền Ki Thạch phủ, lại cứu thế giới này, nàng có tư cách này. Hách Liên Diệu nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói, Tử Mặc là đại thần ưu tú nhất, nhưng mà, hắn không có quyết đoán và khí phách của vương giả.
Ngươi không nói ta không giống nữ nhân là được. Phong Vô Ý cười khổ nói.
Gặp ngươi, ta không hối hận, Vô Ý. Hách Liên diệu bên môi chậm rãi gợi lên một chút ý cười.
Phong Vô Ý yên lặng buông thân thể hắn xuống, nhưng không khỏi hồi tưởng lại chuyện đã trải qua ở thế giới này. Lừa gạt, thử, đào thoát, rời đi kinh thành, ở trong đám người nhìn hắn cưỡi tuấn mã, ở tam quân vây quanh hạ thành, ánh mắt liếc một cái, cuối cùng lại bỏ qua.
Thật xin lỗi.
Vô Ý, ngươi mau nghĩ biện pháp đi! Vân Triệt vội la lên.
Phong Vô Ý vừa ngẩng đầu, chỉ thấy trên vọng Tinh đài băng lửa bay loạn, lại bởi vì uy lực không đủ, bị đuổi xoay quanh.
Nguyền rủa. . . là lực lượng duy nhất khắc chế thần khí. Vẻ mặt Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ.
Phong Vô Ý cắn môi, đứng dậy, quát lạnh: Vân triệt, tránh ra!
Ôi! Vân triệt nghe vậy, nhảy nhanh sang một bên.
Ngay sau đó, trên người Phong Vô Ý đã bốc lên ngọn lửa màu vàng.
Vô Ý! Tiêu Tử Mặc kinh ngạc, Không được, linh khế. . . nàng không thể lại sử dụng nữa, nếu không, nàng cũng sẽ cùng hắn….
Ta không yếu như vậy, sẽ bị loại nguyền rủa này cắn nuốt tinh thần. Phong Vô Ý cũng không quay đầu lại nói, Trong Ma kính Yên Nguyệt, ta có thể nghe được tiếng chàng kêu gọi, trong thế giới Hồng Hoang, ta có thể nghe được tiếng chuông của chàng, nếu ta mất đi bản tính, Tử Mặc, chàng sẽ thấy tỉnh lại ta một lần nữa!
Tiêu Tử Mặc ngơ ngác nhìn nàng, nói không ra lời.
Cuối cùng mặt trời cũng mọc thay thế ánh sao, toàn bộ dân chúng kinh thành đều nhìn thấy, trên phủ quốc sư, một ngọn lửa màu vàng và một con quái vật màu đen đụng vào nhau, phát ra ánh sáng chói mắt, màu đỏ thẫm, không ngừng giống như yêu tinh lửa, đó là ánh sáng mà mặt trời cũng không che được.
Á, sắp sụp rồi! Vân Triệt ôm lấy Hách Liên Diệu, kéo theo Tiêu Tử Mặc lao xuống vọng Tinh đài, phía sau hắn, tòa tháp cao ngất lung lay sụp đổ.
Vô Ý. . . Tiêu Tử Mặc đứng ở trên một đống đổ nát, nhìn lên quả cầu ánh sáng trong không trung, trong ánh mắt dần hiện lên sự kiên định, cắn răng một cái, tháo xuống mặt nạ ném xuống đất, bàn tay kéo vạt áo của mình, linh khế ấn ký ở ngực hiện lên ánh sáng vàng kim lóng lánh, dường như là trong nháy mắt, đường vân màu vàng liền hiện trên toàn thân của hắn, ngay cả trên mặt cũng lần lượt hiện lên hoa văn như tranh vẽ, khiến cho dung nhan thanh tú cũng có vẻ đẹp khác lạ.
Này, ngươi đang làm gì? Vân triệt hô to một tiếng.
Đáy lòng Tiêu Tử Mặc sáng sủa, lẳng lặng đọc lên chú ngữ giải trừ linh khế.
Lúc người thừa kế bắt đầu giải trừ khế ước, tương đương với phản bội, Vô Ý. . . ta cho dù có chết, nhưng mà. . . không thể để cho nàng giống như Dạ Thiên Cẩn như vậy. . . . . .
Oanh ~ Quả cầu ánh sáng trên không trung đột nhiên nổ tung, vô số quả cầu lửa bắn ra bốn phía, ánh đỏ bao trùm bầu trời kinh thành, theo sau là ánh sáng chói mắt cắn nuốt tất cả, giống như. . . trong khoảnh khắc đó thế giới yên tĩnh.
Kết thúc
Chiến tranh là đau đớn, nhưng mà thời gian có thể bình ổn tất cả đau thương.
Nửa năm sau, dường như tất cả đều về tới quỹ đạo.
Vô Ý. . . làm nữ hoàng có cái gì không tốt chứ. . . Vân Triệt gục xuống bàn, một bên cầm mứt hoa quả đưa vào miệng, một bên oán giận, Dù sao việc ngươi bây giờ làm không phải là việc của hoàng đế sao? Không mất chút gì, cũng tiết kiệm chút thời gian cho mấy lão già kia mỗi ngày đến phiền ta.
Câm miệng, không có việc gì thì ra chơi đi. Phong Vô Ý cũng không ngẩng đầu lên khiển trách một câu, cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Nửa năm qua, Trại Lam gần như đã bình định rồi chiến tranh ở Thương Mang Quan, chỉ là lúc này, cũng không phải trục xuất chi hải biến mất, mà là chỉ cách nghìn dặm biển với Phạm Thiên thôi, cho dù hiện tại không có cách nào, không có nghĩa là trăm ngàn năm sau, dị tộc sẽ không phát minh ra thuyền lớn có thể vượt qua khu vực biển kia, còn có trục xuất Chi Hải rục rịch, dường như nàng ở thế giới này, là liên hệ giữa mấy lục địa vậy. Vì thế, nàng lấy thời đại con người bảo vệ Thương Mang Quan làm số mệnh làm, sự chấp thuận của Trại Lam vĩnh đứng ở thảo nguyên, Phạm Thiên không xâm phạm, không can thiệp chuyện của nhau.
Vô Ý, nàng cũng nên nghỉ ngơi một chút. Cửa vừa mở ra, Tiêu Tử Mặc đi tới.
Chàng không nghỉ ngơi, tới đây làm gì? Phong Vô Ý cau mày nói.
Thương thế của ta đã khỏi hai tháng rồi. Tiêu Tử Mặc bật cười nói, Phản bội giải trừ khế ước, có lẽ ta là người đầu tiên, chỉ là mất đi tất cả lực lượng, quay về làm người thường mà thôi, cũng không có khổ sở gì, chiêm tinh thuật. . . biết trước tương lai, cũng không phải năng lực đáng để cao hứng gì, không phải sao?
Có lẽ. Phong Vô Ý để bút xuống, khẽ thở dài, Chẳng ai ngờ rằng trận chiến có thể chấm dứt như vậy. . . . có khi ta suy nghĩ, lúc trước ta hỏi Dạ Thiên Cẩn hắn cuối cùng nghĩ muốn cái gì, đáp án kia, có lẽ. . . là chết.
Chết với hắn mà nói, lại là giải thoát. Tiêu Tử Mặc nói.
Vô Ý, chuyện kia ~ ngươi đến tột cùng có làm hoàng đế hay không? Vân Triệt chưa từ bỏ ý định hỏi.
Phong Vô Ý nghiêng một cái đầu, nhìn Tiêu Tử Mặc cười như không cười, nói: Tử Mặc cũng hi vọng như vậy sao?
Nếu nàng muốn nhìn thế giới bên ngoài, chờ sau khi dạy dỗ một vị đế vương đủ tư cách, lại đi cũng không muộn. Ngụ ý của Tiêu Tử Mặc rất roc ràng.
Chuyện kia. . . . Phong Vô Ý mở trừng hai mắt, vẻ mặt vô tội nói, Ta làm hoàng đế mà nói..., Tử Mặc muốn làm hoàng hậu của ta hay không?
Hả? Tiêu Tử Mặc sửng sốt, lập tức dở khóc dở cười, Nàng đây là. . . . cầu hôn sao?
Xem như vậy đi. Phong Vô Ý gật đầu.
Tiêu Tử Mặc, Vô Ý . . . Được rồi, nữ nhân này là thông suốt rồi, nhưng mà. . . lập trường giống như hoàn toàn điên loạn ngược lại mất rồi. . .
Vô Ý! Hắn không cần ta cần! Vân Triệt nuốt thức ăn trong miệng xuống, la lớn.
Ngươi đi ra ngoài! Tiêu Tử Mặc một tay cầm hắn lên ném ra ngoài cửa, lập tức ầm một tiếng đóng cửa lại.
Keo kiệt. . . . Vân Triệt bĩu môi, dựa lưng vào cửa phòng ngồi xuống, nghe bên trong truyền đến mơ hồ giọng nói tranh chấp, nheo mắt lại phơi nắng.
... ...... ...... ....HOÀN.... ...... ...... ......
Khi tỉnh lại đã thấy sao đầy trời, trong phòng tối đen.
Phong Vô Ý mặc áo xuống giường, duỗi lưng một cái, thư giãn gân cốt đau nhức một chút, mở cửa phòng.
Vô Ý, ngươi cuối cùng cũng tỉnh! Vân Triệt lập tức nhào đầu về phía trước.
Bởi vì đứng ở cửa không thể tránh né, chỉ có thể để cho hắn ôm chặt trên người mình, Phong Vô Ý đen mặt nói: Làm sao vậy? Ngươi ở cửa phòng ta làm cái gì?
Ngươi ngủ hai ngày hai đêm rồi. Vân Triệt mân mê miệng làm nũng.
Hai ngày. . . hai đêm? Phong Vô Ý kéo khóe miệng. Không trách được toàn thân không thoải mái, nhưng mà tinh thần thật sự đã khá nhiều, lực lượng cũng khôi phục hơn một nửa, xem ra là không có đáng ngại.
Đúng vậy, tại sao gọi mãi vẫn bất tỉnh. Đại phu chỉ nói ngươi đang ngủ, cũng không có biện pháp. Vân Triệt oán nói.
Đại khái là lực lượng tiêu hao quá lớn, cho nên thân thể tự mình chữa trị. Phong Vô Ý suy nghĩ một chút nói, Tử Mặc đâu?
Ngươi vừa tỉnh dậy cũng chỉ nhớ tới hắn! Vân Triệt thở phì phì nghiêng đầu tức giận.
Tốt lắm. Ngoan, ta có chính sự. Phong Vô Ý trấn an sờ đầu hắn.
Ở đại lao. Vân Triệt tức giận nói, Cũng tỉnh sớm hơn ngươi một lát, lập tức liền đến địa lao thẩm vấn cái tên kia. Rõ ràng là ta bắt mà.
Ừ, ít nhiều còn ngươi. Phong Vô Ý cười vỗ hắn, đi về hướng địa lao, vừa nói, Hai ngày này có xảy ra chuyện gì không?
Không có. Vân t\Triệt sôi nổi đi trái nàng nói, Quân đội ở dưới thành đã dường như đã nhận được tin tức đường lui bị hủy. Tất cả đều sầu thảm, chúng ta không đánh bọn họ thì tốt rồi, vốn dĩ không có người nghĩ đến việc tấn công vào thành, cũng không có chuyện gì, Trại Lam nói, cứ để chúng đói chết như vậy ở dưới đó cũng không tồi, còn có thể giảm rất nhiều hy sinh.
Đợi cho sống chết trước mắt, bọn họ sẽ không ngồi chờ chết đâu, để phòng chó cùng rứt giậu, bắt buộc phải liều chết. Phong Vô Ý thản nhiên nói.
Trời ơi, đánh giặc như thế nào ta cũng mặc kệ, chỉ cần nói cho ta biết đánh ai là được. Vân Triệt nói rõ ràng.
Phong Vô Ý nhìn hắn, dưới đáy lòng thở dài. Đứa bé này, tâm tư đơn thuần giống như trang giấy trắng. Tất cả giận yêu đều biểu hiện trên mặt, cho nên, hắn không hiểu cái gì là ưu sầu, chuyện gì là phiền não, cho dù là linh hồn cô độc vài thập niên nhìn năm tháng trôi qua, cũng không lưu lại một dấu vết nào ở đáy lòng hắn. So sánh với hắn, con người. . . . quá mức không sạch sẽ.
Đi vào địa lao, từ xa đã nghe giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tiêu Tử Mặc: Cuối cùng là ai sai ngươi làm như vậy?
Tử Mặc! Phong Vô Ý đi nhanh vài bước.
Vô Ý, nàng đã tỉnh rồi sao? Tiêu Tử Mặc quay đầu, vẻ mặt nghiêm trọng hiện lên một chút vui sướng.
Ừ, còn chàng? Phong Vô Ý cẩn thận đánh giá hắn, sắc mặt thực sự dễ nhìn hơn rất nhiều, chỉ là bộ dạng không có tinh thần.
Ta không bị thương, chẳng qua tạm thời không thể sử dụng lực lượng thôi. Tiêu Tử Mặc cười, quay đầu lại.
Phong Vô Ý đi đến bên cạnh hắn, chỉ thấy thân thể Vương lăng lộ ra hình dạng hung trệ cánh tay bị khóa sắt cột vào trên cây cột, tứ chi các đốt ngón tay bị đan vào nhau, rõ ràng Trại Lam cực kỳ kiêng kị đối với lực phá hoại của Vương Lăng, nếu không phải muốn thẩm vấn, chỉ sợ ngay cả đầu lưỡi của hắn cũng bị cắt, tránh việc hắn đọc lên cái chú ngữ cổ quái gì.
Hừ! Tuy rằng toàn thân Vương Lăng không thể động đậy, lại không có chút yếu thế nào.
Thật là khó có thể hỏi ra? Phong Vô Ý nói.
Miệng thật sự cứng rắn. Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ nói.
Để ta thử xem. Phong Vô Ý rất có hứng thú.
Vô dụng thôi. Tiêu Tử Mặc thở dài nói, Bộ tộc hung trệ có một loại bí pháp, có thể tách hoàn toàn cảm giác ra, cho dù làm với gì hắn, hắn cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng nào.
Phong Vô Ý nghe vậy, nhăn mi lại. Không có cảm giác, nói cách khác, tra tấn cũng không có tác dụng. Như thế có điểm phiền toái.
Nếu Lưu Ly ở thì tốt rồi. Tiêu Tử Mặc thấp giọng nói.
Lưu Ly? Phong Vô Ý ngẩn người, sao lại không nhìn ra Lưu Ly am hiểu tra tấn?
Hiểu được ý nghĩ của nàng, Tiêu Tử Mặc lắc đầu, giải thích: Lưu Ly tinh thông công kích tinh thần, cũng không phải thân thể không có cảm giác là có thể ngăn cản, ta cũng vậy có thể làm được một chút, chỉ là tình huống hiện tại. . . . . . thật sự là không có cách nào.
Hai ngày trước, ngọc thạch đưa tin với Lưu Ly có lóe lên, nàng không có việc gì. Phong Vô Ý dừng một chút mới nói.
Nước xa không cứu được lửa gần. Tiêu Tử Mặc nói.
Trong im lặng, Phong Vô Ý đột nhiên cảm thấy tay lòng bàn tay đau đớn, sau đó nóng lên.
Làm sao vậy? Tiêu Tử Mặc lập tức chú ý tới vẻ mặt biến hóa của nàng.
Phong Vô Ý vẻ mặt cổ quái nâng tay lên, chỉ thấy ấn ký vốn khế ước dĩ đã biến mất lại dần hiện ra, Bụi Gai quấn quanh trên ngón tay.
Hoàng Cửu Lê? Tiêu Tử Mặc kinh ngạc nói.
Chỉ thấy không khí trước mặt chậm rãi hiện ra khí đen liên tiếp, dần tạo thành hình ảnh, lộ ra bộ dạng Hoàng Cửu Lê, nhưng xuyên qua nó vẫn có thể mơ hồ thấy mặt Vương Lăng, cũng không phải hoàn toàn là thân thể thực sự, nhưng so với ảo ảnh lần trước nhìn thấy lại đọng lại rất nhiều.
Ngươi còn sống sao? Phong Vô Ý cau mày nói.
Bổn tọa đương nhiên còn sống, thái độ này của ngươi là cái gì? Hoàng Cửu Lê hừ lạnh một tiếng.
Không có gì. Thật đáng tiếc. Phong Vô Ý nhún vai.
Ngươi. . . . . Hoàng Cửu Lê giận đến giương lông mày, lại cố gắng kiềm chế xuống, điều hòa hơi thở, Tóm lại, thời gian hữu hạn. Nói ngắn gọn!
Thời gian hữu hạn? Ngươi đến rốt cuộc ở nơi nào? Phong Vô Ý hiếu kỳ.
Ma giới! Vẻ mặt Hoàng Cửu Lê chán ghét, dừng một chút mới nói.
Phong Vô Ý không nói gì, một lúc lâu mới tiêu hóa sự thật này, không khỏi nói : Ngươi không phải đi xem xét thiên khí đảo sao? Sao lại chạy về Ma giới.
Phong ấn thiên khí chi đảo bị người khác xé mở một cái khe, bổn tọa vốn là thuộc về Ma giới, không nghĩ là đã bị hút trở về. Hoàng Cửu Lê không cam lòng trả lời, hiển nhiên sự thật này làm cho hắn thật mất mặt.
Mặt Phong Vô Ý đen lại, hút trở về? Sao giống máy hút bụi vậy?
Ngươi có nhìn thấy Lưu Ly hay không? Tiêu Tử Mặc hỏi một câu.
Cái tiểu nha đầu kia? Ở chỗ bổn tọa! Hoàng Cửu Lê nghe được hai chữ Lưu Ly , khuôn mặt tuấn tú lập tức toàn bộ biến thành màu đen.
Ngươi lại dẫn Lưu Ly tới Ma giới! Tiêu Tử Mặc vừa lo vừa sợ.
Ma giới không phải nơi con người có tự do hành động? Huống chi, một khi tiến vào, con đường thông hai giới sao có thể dễ dàng mở ra một lần như vậy?
Ngươi cho là bổn tọa thích mang theo cái nha đầu này sao? Hoàng Cửu Lê tức giận với hắn, quả thực là nổi trận lôi đình, Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, nhanh chút mang cái nha đầu chết tiệt kia về đi, nếu không cung điện của bổn tọa sẽ bị nàng phá hỏng hết!
Một câu rống khiến hai người á khẩu không trả lời được, Lưu Ly. . . quả nhiên mạnh mẽ! Nhưng mà, dù sao vẫn lo lắng, có bảy đại Ma Quân trong Ma giới, Hoàng Cửu Lê chính là một trong số đó, hơn nữa hắn còn chưa hồi phục sức mạnh ở mức cao nhất, lại rời Ma giới lâu rồi, hiện tại chỉ sợ ốc còn không mang nổi mình ốc!
Hiện tại phong ấn thiên khí chi đảo thế nào, cái khe còn không? Tiêu Tử Mặc hỏi.
Sau khi hút chúng ta vào liền biến mất. Hoàng Cửu Lê buồn bực nói, Hiện tại bổn tọa chỉ mượn lực lượng của dạ minh châu, tạm thời đưa ảo ảnh phân thân đến Phạm Thiên. Chờ khi lực lượng dạ minh châu hao hết, sẽ không có biện pháp.
Làm như thế nào mới có thể ở không phá hỏng phong ấn mà đưa Lưu Ly về? Tiêu Tử Mặc hỏi.
Tạm thời không được. Lực lượng của bổn tọa nếu hồi phục đến mức mạnh nhất, thật ra có thể tự mình đưa nàng đến Phạm Thiên, không muốn chờ, thì tự mình nghĩ biện pháp tới đây mà mang người đi. Hoàng Cửu Lê nói.
Tự mình nghĩ biện pháp lại đây mang người đi? Nói nhẹ thật! Hai người không nói gì.
Này? Đây là? Hoàng Cửu Lê vừa quay đầu, lúc này mới nhìn thấy Vương Lăng bị khóa, hiếu kỳ nói Hung trệ?
Ngươi biết sao? Phong Vô Ý thuận miệng hỏi, Hiện tại ta cần hắn mở miệng khai báo, ngươi có biện pháp nào không?
Ừ, hung trệ thực sự có một loại năng lực loại bỏ cảm giác, nhưng mà quả thật là dùng toàn bộ lực công kích đổi lấy, năng lực rất là yếu, chỉ có thể sử dụng sau khi bị bắt để đối phó với tra tấn. Hoàng Cửu Lê bĩu môi, khinh thường nói, Cho nên, hung trệ là kẻ nằm vùng tốt nhất, chọn mật thám, nhưng mà ở trong tay bổn tọa. . . . . . chỉ là chút tài mọn, không đáng để nói!
Ma tộc có rất nhiều bí thuật tà môn, có thể so sánh với công kích tinh thần. Tiêu Tử Mặc lạnh nhạt nói.
Công kích tinh thần? Hừ hừ. Bổn tọa cũng không thích chuyện nhàm chán như vậy, các ngươi tự xem đi! Hoàng Cửu Lê hừ lạnh, vung tay lên, một luồng ánh sáng đen đâm thẳng vào mi tâm Vương Lăng, ngay sau đó, ánh sáng đen lấy Vương Lăng làm trung tâm khuếch tán ra, trong địa lao lập tức trở nên tối đen.
Wow, chuyện gì vậy? Vân Triệt kinh ngạc kêu lên.
Không được lộn xộn. Phong Vô Ý đè hắn lại.
Trong bóng đêm chậm rãi xuất hiện vô số điểm sáng thật nhỏ màu bạc, điểm sáng này lơ lửng rồi hợp lại một chỗ, hình thành một vài hình ảnh đen trắng.
Không có âm thanh. Hình ảnh rất mơ hồ, giống như TV đen trắng kiểu cũ những năm tám mươi của thế kỷ 20, hình phát đứt quãng không tiếng động.
Nhân vật chính rất rõ ràng, là một tiểu hung trệ, giãy dụa muốn sống ở trong rừng rậm rộng lớn hiểm ác, rõ ràng chính là Vương Lăng.
Đây là. . . trí nhớ?
Phong Vô Ý không nhịn được tay bắt lấy tay Tiêu Tử Mặc bên người. Lòng bàn tay truyền đến độ ấm mới giúp nàng ổn định tinh thần, tiếp tục xem tiếp.
Tiểu hung trệ dần lớn lên, cũng trở nên càng ngày càng mạnh, biết có một ngày, một bóng dáng đầu bạc xuất hiện ở trong tấm hình.
Dạ Thiên Cẩn. Phong Vô Ý một tiếng khẽ nguyền rủa.
Khiêu khích, thắng bại, thần phục, hóa thân, vượt biển, sau một đoạn hình ảnh đột nhiên chấn động một cái. Giống như quay nhanh, xuất hiện thì đã là phó thống lĩnh Ngự Lâm quân Vương Lăng, người Hách Liên Diệu tín nhiệm.
Xuy —- Xuống một chút, hình ảnh chấn động, một lần nữa vô số điểm sáng màu bạc tiêu tán. Bóng tối vây quanh bốn phía, tụ tập cực kỳ nhanh. Cuối cùng nhập vào mi tâm Vương Lăng.
Ngươi, các ngươi làm cái gì! Vương Lăng chấn động mạnh một cái, trên mặt lộ ra biểu hiện hoảng sợ.
Không có gì, nhìn lại những gì trong đầu ngươi mà thôi. Hoàng Cửu Lê cười âm hiểm nói.
Các ngươi dám —- Vương Lăng rống giận, muốn nhảy dựng lên, bất đắc dĩ các đốt ngón tay đều bị đan vào nhau, hơn nữa cái xiềng xích thô to kia, muốn động cũng có khó khăn.
Không xong, lực lượng dạ minh châu đã sắp tiêu hao hết, sử dụng để liên lạc ở xa quả nhiên rất khó. Hoàng Cửu Lê cau mày, ảo ảnh gần giống thân thể thật bắt đầu nhạt đi.
Hoàng Cửu Lê, trước khi chúng ta tìm được biện pháp. Chăm sóc Lưu Ly cho tốt, nếu không ta không tha cho ngươi! Phong Vô Ý nghiêm mặt nói.
Nữ nhân! Chờ bổn tọa thống nhất Ma giới, nhất định phải trở về tìm ngươi tính sổ, nha đầu chết tiệt kia coi như là con tin! Hoàng Cửu Lê rống giận quay về.
Ta luôn chờ! Phong Vô Ý không cam lòng yếu thế nói.
Nhìn ảo ảnh một lần nữa biến thành khói đen biến mất, trong thiên lao còn vang tiếng hô của hắn, Tiêu Tử Mặc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Này, Vô Ý, hắn cuối cùng là kẻ thù hay là bạn bè vậy? Vân Triệt tò mò hỏi.
Chuyện này, ai biết được? Phong Vô Ý cười nhẹ nhàng, đầu vặn vẹo.
Bạn bè hay là kẻ thù, thật đúng là một vấn đề! Có lẽ. . . . . vừa là kẻ địch vừa là bạn bè. Ma giới sao. . . . . không biết là nơi như thế nào.
Đi ra ngoài thôi, hắn đã không còn giá trị rồi. Tiêu Tử Mặc lạnh nhạt nói.
Ừ. Phong Vô Ý gật đầu, trước khi đi ra ngoài, thuận báo cho người trông coi bên ngoài biết, để cho họ xử lý Vương Lăng sạch sẽ, để tránh phức tạp.
Nàng làm sao vậy? Tiêu Tử Mặc hỏi.
Chẳng trách Dạ Thiên Cẩn dùng hết toàn lực đối với lần chiến tranh này, hắn cho tới bây giờ đều không nghĩ tới việc dựa vào dị tộc đánh đổ Phạm Thiên. Phong Vô Ý nói.
Từ trong cướp lấy hoàng quyền Phạm Thiên, thật đúng là việc hắn có thể làm được, quá điên cuồng. Tiêu Tử Mặc cũng cau mày nói.
Trong trí nhớ Vương lăng chỉ có chuyện của hắn, thậm chí ngay cả Vương Kiệm cũng không xuất hiện, chúng ta vốn dĩ không thể nào biết được Phạm Thiên còn có bao nhiêu kẻ như hắn tồn tại. Phong Vô Ý nhức đầu.
Chỉ cần giải quyết Dạ Thiên Cẩn, những kẻ đó đều không còn là vấn đề. Tiêu Tử Mặc nói.
Hắn vẫn không xuất hiện. Phong Vô Ý nói.
Hắn cũng không quan tâm thắng bại của chiến sự ở Thương Mang Quan, không ở đây cũng là đương nhiên. Tiêu Tử Mặc nói.
Vậy làm sao với hắn. . . . . Phong Vô Ý vừa quay đầu, chống lại ánh mắt của hắn, giọng nói tuy rằng hỏi, cũng đã vô cùng khẳng định.
Hoàng cung.
Hách Liên Diệu trúng độc, đang ở lại Thương Mang Quan, quân đội toàn bộ chuyển đi, chiến cuộc cũng giằng co, vốn dĩ không thể một mình đảm đương nhiệm vụ trong kinh thành.
Phải lập tức trở lại. Tiêu Tử Mặc trầm giọng nói.
Nhưng mà chàng. . . Phong Vô Ý chần chờ nhìn hắn.
Hiện tại ta mất đi lực lượng, không thể giúp nàng đối phó Dạ Thiên Cẩn, nhưng mà. . . Tiêu Tử Mặc cười nhợt nhạt nói, Danh tiếng của Tiêu Tử Mặc ta ở Phạm Thiên, cũng không phải là dựa vào lực lượng có được, chỉ cần đứng ở trên vọng Tinh đài, ta chính là biểu tượng của Phạm Thiên, là ngươi giữ chuôi thanh kiếm dân tâm, cho nên, ta phải trở về.
Ta biết. Phong Vô Ý im lặng một lúc, gật đầu.
Ta cũng muốn đi! Vân Triệt một phát bắt được quần áo nàng, ánh mắt lóe sáng.
Được. Lần này Phong Vô Ý sảng khoái đáp ứng.
Dạ Thiên Cẩn, nam nhân này quá khó đoán, sau này, nhiều thêm một chút lực lượng cũng là tốt.
Ta đi thương lượng chuyện ở nơi này cùng tộc trưởng Trại Lam một chút, dị tộc dưới thành đã không còn khó đối phó, bệ hạ cũng phải cùng chúng ta trở lại kinh thành, còn cần hắn ổn định thế cục, giải dược. . . chắc là đã ở kinh thành. Tiêu Tử Mặc lại nói.
Đều giao cho chàng, ta muốn tận dụng thời gian. Mau chóng khôi phục đến trạng thái tốt nhất, chuẩn bị đánh một trận cùng Dạ Thiên Cẩn. Phong Vô Ý nói.
Vô Ý. . . Tiêu Tử Mặc chỉ gọi một tiếng, câu nói kế tiếp vẫn nuốt vào.
Làm sao vậy, có lời gì thì cứ nói. Phong Vô Ý cau mày.
Không cần miễn cưỡng. Tiêu Tử Mặc nhìn nàng, nghiêm túc nói.
Hả? Phong Vô Ý sửng sốt.
Phạm Thiên. . không phải quan trọng nhất. Tiêu Tử Mặc khẽ cắn môi, vẫn nói ra, Nàng đã nói, chúng ta phải sống sót, chỉ cần vĩnh viễn, ta không cho phép nàng bỏ mạng trong này.
Ý của chàng ta có thể hiểu, chính là. . . . đánh không lại liền chạy phải không? Cái này cũng không giống như biểu hiện của quốc sư đại nhân đâu. Phong Vô Ý nhịn không được bật cười lên.
Ta nói nghiêm túc! Tiêu Tử Mặc nói
Ta biết. . . ta đồng ý với chàng. Phong Vô Ý dần thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói.
Các ngươi — không được coi ta không tồn tại theo thói quen! Vân Triệt ở bên cạnh gầm lên giận dữ.
Từ biệt Trại Lam, Tiêu Tử Mặc dùng hai món đồ bằng vàng mua chuộc tiểu Hỏa Long, để cho hắn chở ba người bay thẳng về kinh thành Phạm Thiên, mà Hách Liên Diệu, bị Phong Vô Ý trực tiếp thu vào trong không gian của nàng, dù sao hiện tại Hách Liên Diệu cũng không có cảm giác, không cảm thấy uất ức gì.
Trước lạ sau quen, mặc dù Tiểu Hỏa Long bay không vững vàng, nhưng ngoại trừ Vân Triệt vài lần suýt nữa rơi xuống, cũng không xảy ra vấn đề gì, chỉ mất ba ngày, đã sắp đến kinh thành Phạm Thiên.
Tiêu Tử Mặc lựa chọn chỗ không người ở ngoại ô kinh thành hạ xuống, tuy rằng gây ra động tĩnh lớn, nhưng gần lúc đó mưa to, thiên tai không ngừng, giờ phút này cũng đã vào đêm, cũng không còn người ngạc nhiên với chấn động nhỏ này.
Đây là Phạm Thiên? Thật náo nhiệt! Bay qua tường thành, Vân Triệt chóng mặt nói.
Chớ ngu, đi thôi! Phong Vô Ý túm cổ hắn liền trực tiếp tha người đi.
Bởi vì không ngừng thiên tai và chiến tranh, kinh thành cũng mất đi phồn hoa lúc trước, ở ngã tư đường hiu quạnh, ngay cả đèn đuốc cũng rất ít.
Làm sao bây giờ? Phong Vô Ý hỏi.
Trước tìm một chỗ ở lại đây đi. Tiêu Tử Mặc nói xong, lấy ra mặt nạ mang lên mặt, che giấu hình dáng.
Đợi chút. Phong Vô Ý đột nhiên kéo hắn lại.
Sao vậy? Tiêu Tử Mặc ngẩn ra, quay đầu lại hỏi.
Có hương vị của Dạ Thiên Cẩn. Phong Vô Ý nhíu mày.
Hương vị? Vân Triệt dùng sức ngửi, không ngửi được mùi vị gì, nghi ngờ nhìn nàng.
Không phải mùi, ngươi là hồ ly không phải chó! Phong Vô Ý tức giận vỗ đầu hắn, lại nói, Ta có không nói không cảm giác rõ ràng được, giống như là hơi thở, tóm lại, có thể cảm nhận được.
Có lẽ là bởi vì cùng là người có quan hệ khế ước? Tiêu Tử Mặc cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà, vì sao trước kia không cảm ứng được? Hay là. . . Dạ Thiên Cẩn cố ý bố trí cạm bẫy?
Mặc kệ như thế nào, ta muốn đi xem Phong Vô Ý do dự một chút, cuối cùng vẫn phải hạ quyết tâm, Bỏ qua cơ hội này mà nói..., không biết khi nào thì mới có thể tìm được hắn, việc này không nên chậm trễ!
Ở nơi nào? Tiêu Tử Mặc hỏi.
Phủ quốc sư. . . . . . Phong Vô Ý nhìn hắn một lúc lâu mới nói.
Tiêu Tử Mặc không nói gì, một lúc mới nói: Bệ hạ giao cho ta, chúng ta vào trong cung ổn định thế cục, thuận tiện tìm Ngọc Nguyệt lấy giải dược.
Được. Phong Vô Ý vung tay lên, giao Hách Liên Diệu cho hắn, trầm giọng nói, Phải tự mình cẩn thận, Ngọc nguyệt. . . . . chỉ sợ không phải Ngọc Nguyệt lúc trước rồi, trong cung cũng không biết còn có bao nhiêu dị tộc trà trộn vào rồi.
Yên tâm, trên người ta còn mang theo không ít ngọc, vàng, triệu hồi thần khí sẽ không phải là vấn đề. Tiêu Tử Mặc cười nói.
Vân Triệt, chúng ta đi thôi! Phong Vô Ý gật đầu, đi nhanh về hướng phủ quốc sư trong trí nhớ.
Vô Ý đợi ta với! Vân Triệt cũng không hiểu được ý của bọn hắn, nhưng mà đối với hắn mà nói, có thể đi cùng Phong Vô Ý, chính là chuyện vui vẻ nhất, về phần đi nơi nào, làm cái gì, cũng không trong phạm vi lo lắng của hắn.
Đi qua mấy con phố, kiến trúc quen thuộc đã đập vào mắt, đã bốn năm năm tháng trôi qua, ngoại trừ trên tường có chút dấu vết loang lổ, cũng không có gì thay đổi.
Vừa ngẩng đầu, có thể nhìn đến chỗ cao nhất trên vọng Tinh đài chìm đắm dưới ánh sao, giống như còn có thể thấy bóng dáng đơn độc kia.
Phong Vô Ý mỉm cười, không có trèo tường, trực tiếp mang theo Vân Triệt đẩy cửa chính ra, quả nhiên, Hách Liên Diệu cũng không phái người canh giữ bên trong.
Cứ nghĩ đã bốn năm không có người ở, nhưng tất cả phòng ốc không nhiễm một hạt bụi, cỏ cây hoa cỏ sinh sôi, rõ ràng thường xuyên có người ở quét tước sửa sang lại.
Nơi này thật tốt! Vân Triệt bỗng nhiên mở miệng nói, Mười phần linh khí, thực thích hợp để tu luyện.
Vốn là chỗ ở của Tử Mặc. Phong Vô Ý thản nhiên nói.
Dừng! Vân Triệt lập tức mất hứng nhếch cái đuôi lên.
Cẩn thận một chút, ta sẽ không cứu ngươi. Phong Vô Ý nhắc nhở.
Ai muốn ngươi cứu, ta muốn bảo hộ Vô Ý! Vân Triệt lập tức nói.
Bên này. Phong Vô Ý không hề để ý tới hắn, lập tức đi về hướng vọng Tinh đài. Có thể rõ ràng cảm giác được, hơi thở Dạ Thiên Cẩn, nhưng mà, đáy lòng dâng lên phẫn nộ vô cùng.
Vọng Tinh đài, nơi đó đối với nàng mà nói là nơi có ý nghĩa đặc biệt, sao lại cho người khác đặt chân vào!
Chậm rãi đi lên bậc thang cao, gió trên vọng Tinh đài thật to, thổi loạn sợi tóc cùng tay áo nàng.
Dưới trời sao, Dạ Thiên Cẩn đưa lưng về phía cửa vào, tự nhiên ngồi trên tay vịn, quay mặt nhìn trời nhưng lộ ra một chút bi thương.
A, quả nhiên ở trong này! Vân Triệt thét một tiếng kinh hãi.
Ai? Dạ Thiên Cẩn xoay người một cái, nhìn thấy bọn họ, giật mình sửng sốt.
Ở ngoài Phong Vô Ý không có biểu hiện gì, cũng âm thầm cảm thấy, xem phản ứng này, thực sự không phải hắn dẫn bọn họ đến?
Vậy mà có thể tìm đến nơi đây nhanh như vậy, thật sự khiến ta bất ngờ. Dạ Thiên Cẩn tự nhiên nói, bi thương vừa rồi giống như là sương mai dưới ánh mặt trời, chỉ một giây đã không thấy tăm hơi.
Ta tưởng ngươi dẫn ta tới này . Phong Vô Ý lạnh nhạt nói.
Hả? Dạ Thiên Cẩn giật mình, lập tức hiểu rõ nói, Hóa ra là cảm ứng sao? Đã đến tình trạng này rồi à.
Cảm ứng? Phong Vô Ý mặt nhăn nhíu mày, không hiểu lập lại một lần.
Ngươi gần đây lại sử dụng lực lượng linh khế quá mức, sẽ nhanh đến cực hạn thôi. Dạ Thiên Cẩn mười phần hứng thú nhìn nàng, Khế ước bạo phát, bản thân ta thật là muốn nhìn xem ngươi sẽ có phản ứng gì.
Khiến ngươi thất vọng rồi. Vẻ mặt Phong Vô Ý lạnh nhạt.
Thôi, trong lúc đó ta và ngươi, sớm hay muộn cũng phải có một trận chiến, sau đó, cũng chưa hẳn không thể. Dạ Thiên Cẩn nhàn nhã sửa sang lại y phục của mình, đến gần vài bước.
Ngươi thực tự tin. Phong Vô Ý nói, kiếm Thương Lãng run lên, dường như có ánh sáng lục chiếu lên thân kiếm.
Thần khí chưa từ trong ngủ say tỉnh lại, không thể biến hóa, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận xử dụng kiếm để đối địch, cũng may với tố chất thân thể nàng hiện tại, bất kỳ vũ khí nào ở trong tay vốn dĩ đã không cần phân biệt.
Thân thể bán ma quả nhiên không đơn giản. Dạ Thiên Cẩn tán thưởng một câu, vung tay lên, chỉ thấy không gian bốn phía dường như bị trải lên một bức họa cuộn tròn, cảnh vật hoàn toàn thay đổi, ngay sau đó, hai người bọn họ cũng đã ở một không gian khác, xung quanh đều lóng lánh ánh sao, dưới chân cũng là hư không vô tận, dường như họ đang đứng yên trong vũ trụ, ngay cả Vân Triệt vốn dĩ ở bên người nàng, cách chỉ một bước cũng không thấy bóng dáng.
Hóa ra năng lực của ngươi ngoại trừ thủy, còn có không gian, không trách được có thể đi tới đi lui giữa Di Thất đại lục và Phạm Thiên, thậm chí có thể đưa một đội quân tới đây. Phong Vô Ý chợt nói.
Cuộc chiến của chúng, không thể để cho những người không cần thiết nhúng tay vào. Dạ Thiên Cẩn nói.
Phong Vô Ý nhún vai, vốn dĩ cũng không mong chờ khả năng Vân Triệt giúp đỡ bao nhiêu, cũng thế thôi. . . . . . chỉ là sớm biết như thế, còn không bằng để cho hắn đi cùng Tiêu Tử Mặc thì hơn.
Vậy thì bắt đầu đi! Dạ Thiên Cẩn nói xong, bước một bước dài về hướng bên cạnh, cả người bỗng biến mất.
Trong lòng Phong Vô Ý rùng mình, nắm chặt kiếm Thương Lãng, hết sức chăm chú, chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Bỗng nhiên, vật đổi sao dời, ngôi sao dần mờ mịt cuối cùng không nhìn thấy bất kỳ vật gì, lập tức, lúc này không gian đột nhiên vỡ vụn, đã thấy từng đợt hơi nước màu lam bắt đầu di chuyển, tuy rằng mỏng manh, nhưng ở trong đó lan tràn những ngôi sao, khắp nơi mông lung mờ ảo.
Ảo cảnh? Ánh mắt Phong Vô Ý trầm xuống, thí luyện chi môn ở Tuyền Ki Thạch phủ, nàng đã hiểu lực lượng ảo cảnh, Tiêu Tử Mặc thu phục Hỏa Long, lực lượng huyễn dường như đã không còn tạo thành uy hiếp với nàng, nhưng mà cái này. .. không giống như là ảo cảnh.
Những ngôi sao trôi nổi, chợt có tinh cầu xẹt qua, mau lẹ khác thường. Vô số ngôi sao cực lớn nhìn như lộn xộn, không bàn mà hợp thành quy luật nào đó. Thường có ngôi sao thoát khỏi quy luật đụng vào nhau, vô số ngôi sao vỡ nát, bụi bậm trôi nổi, có khi còn có thể trở thành những vụ nổ đáng sợ, tuy rằng Dạ Thiên Cẩn vẫn không phát động công kích, nhưng bằng vào những thứ này cũng đủ để uy hiếp, nếu không phải nàng hiện tại có thể chất đặc biệt, những vụ nổ mạnh này chỉ cần dính vào một chút, đã đủ để tan xương nát thịt.
Nhưng mà, bị động để bị đánh cũng không phải tác phong của nàng, kiếm Thương Lãng đang bên người vung lên, trong phút chốc ánh sáng xanh lục tăng vọt, kiếm khí tung hoành, mạnh mẽ bay lượn, quét ngang không khí, vô số ngôi sao lại hóa thành bột mịn, tung bay rơi, chỉ là nguyên khí không dứt, lại từ hình thành vô số ngôi sao khác.
Thật sự là phiền toái! Phong Vô Ý khẽ nguyền rủa một tiếng, thấy nếu tìm Dạ Thiên Cẩn, cái không gian này sẽ sinh sôi không ngừng, làm hao hết lực lượng của nàng.
Đưa mắt nhìn quanh, kiếm Thương Lãng vung lên, kiếm khí sắc bén làm nứt vỡ một ngôi sao lớn, linh khí bị phá tán không kịp tụ tập, lại bị quét thành mảnh nhỏ, đảo mắt một cái, toàn bộ bầu trời bị ánh sáng xanh bao trùm.
Không có lợi ích gì. Trong không khí truyền đến giọng nói của Dạ Thiên Cẩn, Nơi này là lĩnh vực tinh thần của ta, thế giới Hồng Hoang, một mình ngươi cho dù mạnh hơn nữa, cũng có thể hủy diệt một thế giới sao?
Vậy thì sao? Chỉ cần tìm được ngươi, hủy diệt trụ cột thế giới, thế giới này sẽ tự sụp đổ thôi. Phong Vô Ý thản nhiên nói.
Làm được như lời nói thì..., ngươi thử xem đi. Dại Thiên Cẩn cười nhẹ nhàng.
Dạ Thiên Cẩn, ngươi thật sự muốn có Phạm Thiên sao? Phong Vô Ý nói.
Có lẽ vậy. Dạ Thiên Cẩn trả lời rất khiến người khó hiểu, Sinh mệnh quá đáng sợ, lại chịu nguyền rủa, ta sớm quên mất mục đích lúc đầu rồi. Phạm Thiên. . . ta chỉ biết, không làm thứ gì, ta sẽ điên.
Thủy Mạn Như. . . ngươi cuối cùng có yêu nàng hay không? Phong Vô Ý im lặng một lúc lâu mới nói.
Ha ha. . . Mạn Như. Giọng nói của Dạ thiên Cẩn lại theo tiếng cười mà yên lặng, Phong Vô Ý cho là hắn không trả lời, mới nghe được lời của hắn, Có lẽ, từng yêu, chỉ là năm tháng tra tấn, khế ước bạo phát, chủng tộc khác nhau, nếu ta là con người thì tốt biết bao, có lẽ sẽ giống ngươi và Tiêu Tử Mặc.
Phong Vô Ý không nói gì, nàng và Tiêu Tử Mặc cùng nhau đi, cũng có rất nhiều nhấp nhô, gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, ở chung, cho tới bây giờ. . . có thể nói là yêu nhau? Chậm rãi đè lại lòng mình, tình cảm ấm áp dường như muốn tràn ra. Đi qua muôn nghìn núi sông, bỗng nhiên quay đầu, đột nhiên phát hiện, sự tồn tại của nhau như không khí vậy, không thấy được, thậm chí không cảm giác, sau đó. . . lại có ở khắp nơi, một khi mất đi, chỉ còn lại cái chết.
Ngươi không cần nghĩ thông qua nghe giọng nói mà tìm kiếm vị trí của ta, vô dụng thôi. Dạ Thiên Cẩn lại nói.
Bị nhìn ra rồi sao? Phong Vô Ý nhíu lông mày, cũng không để ý. Bầu trời sao, lập tức lại trở lại bình tĩnh.
Nàng thử thay đổi vị trí, một đường chém nát tất cả vật thể chắn tầm nhìn, nhưng ngay sau đó, những ngôi sao lại liên tục không ngừng tái sinh.
Nếu mà Tiêu Tử Mặc biết nàng bị vây trong bầu trời sao như vậy, không biết có thể dùng chiêm tinh thuật tìm ra nàng không. . . nàng vậy mà trong khổ lại nghĩ ra niềm vui.
Sau đó, Dạ Thiên Cẩn không còn có phát ra bất kỳ âm thanh gì, dường như có ý định vây chết nàng ở chỗ này.
Phong Vô Ý chém giết một trận, lại yên lặng, bắt đầu khôi phục thể lực.
Ánh sao di chuyển, tỏa ra ánh sáng ngọc, nhưng mà, thời gian lại như là dừng lại, không có cảm giác trôi qua, cũng không biết cuối cùng trôi qua bao lâu.
Đột nhiên, mơ hồ, từ phía trên truyền đến một tiếng chuông du dương.
Hồng Hoang thế giới có tiếng chuông sao? Phong Vô Ý giật mình.
Mơ hồ, trong cơ thể có đồ vật gì đó có phản ứng với tiếng chuông, cảm giác rất thân thiết.
【Âm ỹ chết người. . . . . 】 Trong đầu chợt nghe tiếng của Thanh Long.
【Ngươi rốt cục tỉnh rồi! 】 Phong Vô Ý thở ra một hơi.
【 Hả? Thế giới Hồng Hoang? 】 Thanh Long vừa phát hiện vị trí hoàn cảnh liền kinh ngạc nói.
【 Nơi này là. . . thế giới tình cảm Thần tộc sáng tạo ra vạn vật. 】 Thanh Long im lặng một chút mới nói,【 Không nghĩ tới, thế mà thật sự có người có thể có được lĩnh vực của mình là thế giới Hồng Hoang. 】
【 Có thể phá bỏ không? 】 Phong Vô Ý hỏi.
【 Từ bên trong rất khó, nhưng mà. . . tiếng chuông kia, ngươi có cảm giác không? 】 Thanh Long nhắc nhở.
【 Đó là tiếng chuông của Tử Cấm thành! 】 Mắt Vô Ý lập tức sáng lên.
Tử Mặc, là Tiêu Tử Mặc đưa tin cho nàng!
Đương ~ Lại là một tiếng chuông vang, rõ ràng không mang theo gì pháp lực, lại làm thế giới Hồng Hoang rung động.
Này, Thanh Long, vừa vừa đúng lúc ta muốn nhờ ngươi giúp. Phong Vô Ý cười vung thân kiếm.
【 Quên đi, miễn cưỡng ngươi cũng đủ tư cách làm chủ nhân của ta. 】 Thanh Long chậm rãi nói.
Như vậy, về sau còn mong chỉ giáo nhiều! Phong Vô Ý nghiêm túc, giơ kiếm lên Thương Lãng.
Đương ~ Từ tiếng chuông vang lên, mang theo tiếng kêu gọi xa xưa.
PHÁ...! Lực lượng toàn thân Phong Vô Ý đều tập trung ở một kiếm này, kiếm khí hóa thành một chiếc cầu vồng xanh lục, theo tiếng chuông, bay ngang toàn bộ thế giới Hồng Hoang.
Ầm vang ~ Vô số ánh sao nứt vỡ, giống như thủy tinh nứt vỡ, như hạt mưa rơi xuống, một lần nữa hiện ra vọng Tinh đài tinh xảo.
Một vòng mặt trời đỏ chậm rãi mọc lên từ phương đông, luồng ánh sáng đầu tiên hiện lên tại chân trời.
Vô Ý! Bên tai truyền đến giọng nói vui vẻ của Vân Triệt: Ngươi bị nhốt trong cái viên cầu đã hơn ba ngày rồi!
Phong Vô Ý thở ra một hơi, đưa mắt nhìn lại, đã thấy viên cầu trong miệng hắn biến thành vô số khí đen, trên không trung quay cuồng, đã dần hình thành hình dạng một mãnh thú, một khối màu đen, chỉ có hai mắt đỏ đậm như máu, mà không thấy bóng dáng Dạ Thiên Cẩn.
Cái gì vậy? Vân Triệt kinh hãi.
Phong Vô Ý một lần nữa giơ kiếm Thương Lãng lên, chăm chú nhìn quái vật kia.
Rống ~~ Quái thú ngửa mặt lên trời một tiếng gào thét, xông thẳng về hướng nàng.
Tới đi! Phong Vô Ý không hề để ý, đấu cùng đầu một mãnh thú, dù sao so với bầu trời sao vô tận thì tốt hơn nhiều!
Vô Ý mau tránh ra! Phía sau lại truyền đến một tiếng la hét.
Giữa lúc do dự, kiếm Thương Lãng xuyên qua thân thể quái thú, không hề có tác dụng, ngay sau đó, một bóng dáng cao ngất che ở trước mặt, che mất tầm mắt.
Hách Liên. . . Diệu? Phong Vô Ý kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt, thấy máu tươi nóng bỏng dừng trên mặt, lúc này mới giật mình tỉnh lại.
Đó là nguyền rủa, không phải công kích có thể hiệu quả! Tiêu Tử Mặc xông lên chậm một bước.
Nguyền rủa? Phong Vô Ý lập tức giật mình, là nàng phá lĩnh vực của Dạ Thiên Cẩn, dẫn đến lực lượng phản lại, cho nên linh khế nguyền rủa đột phá phản lại chủ nhân - ý thức trói buộc, mới hình thành vật này!
Có lẽ là bởi vì cắn nuốt máu Hách Liên Diệu, nguyền rủa lớn hơn rất nhiều, ánh sáng trong mắt càng tăng lên.
Cút ngay! Vân Triệt tung ra một luồng băng một luồng lửa, lại bị quái vật nguyền rủa kia vung trảo lên đẩy ra.
Bệ hạ! Phong Vô Ý giúp đỡ Hách Liên Diệu thối đến bên cạnh.
Không xong! Tiêu Tử Mặc vừa nhìn thấy vết thương lớn trên ngực, lòng liền chìm xuống.
Vũ Y, là ngươi. Hách Liên Diệu nhìn Phong Vô Ý, cười khổ một tiếng.Phong Vô Ý ngẩn người, lập tức im lăng.
Ngọc Nguyệt đã chết, trẫm đã nghĩ rất nhiều, quả nhiên là ngươi. . . Hách Liên Diệu tiếp tục nói, Ngươi không phải Phong Vũ Y, nhưng lại hiểu rõ thực sự người là quý phi của trẫm.
Phong Vô Ý không nói gì, thời gian dài sống chung, vốn dĩ biết không thể giấu diếm hắn cả đời được, chỉ là. . . không biết mở miệng như thế nào.
A, Vũ Y. Hách Liên Diệu lần đầu tiên gọi tên nàng, trong con ngươi mất đi ánh sáng lại đột nhiên hiện lên ánh sáng chói mắt, Hoàng thất Hách Liên đã không có huyết mạch, Vô Ý, Phạm Thiên. Ta giao cho nàng.
Hả? Lúc này, Phong Vô Ý thật sự trợn tròn mắt. Giao Phạm Thiên cho nàng? Không nghe lầm chứ?
Chủ nhân Tuyền Ki Thạch phủ, lại cứu thế giới này, nàng có tư cách này. Hách Liên Diệu nhắm hai mắt lại, lạnh nhạt nói, Tử Mặc là đại thần ưu tú nhất, nhưng mà, hắn không có quyết đoán và khí phách của vương giả.
Ngươi không nói ta không giống nữ nhân là được. Phong Vô Ý cười khổ nói.
Gặp ngươi, ta không hối hận, Vô Ý. Hách Liên diệu bên môi chậm rãi gợi lên một chút ý cười.
Phong Vô Ý yên lặng buông thân thể hắn xuống, nhưng không khỏi hồi tưởng lại chuyện đã trải qua ở thế giới này. Lừa gạt, thử, đào thoát, rời đi kinh thành, ở trong đám người nhìn hắn cưỡi tuấn mã, ở tam quân vây quanh hạ thành, ánh mắt liếc một cái, cuối cùng lại bỏ qua.
Thật xin lỗi.
Vô Ý, ngươi mau nghĩ biện pháp đi! Vân Triệt vội la lên.
Phong Vô Ý vừa ngẩng đầu, chỉ thấy trên vọng Tinh đài băng lửa bay loạn, lại bởi vì uy lực không đủ, bị đuổi xoay quanh.
Nguyền rủa. . . là lực lượng duy nhất khắc chế thần khí. Vẻ mặt Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ.
Phong Vô Ý cắn môi, đứng dậy, quát lạnh: Vân triệt, tránh ra!
Ôi! Vân triệt nghe vậy, nhảy nhanh sang một bên.
Ngay sau đó, trên người Phong Vô Ý đã bốc lên ngọn lửa màu vàng.
Vô Ý! Tiêu Tử Mặc kinh ngạc, Không được, linh khế. . . nàng không thể lại sử dụng nữa, nếu không, nàng cũng sẽ cùng hắn….
Ta không yếu như vậy, sẽ bị loại nguyền rủa này cắn nuốt tinh thần. Phong Vô Ý cũng không quay đầu lại nói, Trong Ma kính Yên Nguyệt, ta có thể nghe được tiếng chàng kêu gọi, trong thế giới Hồng Hoang, ta có thể nghe được tiếng chuông của chàng, nếu ta mất đi bản tính, Tử Mặc, chàng sẽ thấy tỉnh lại ta một lần nữa!
Tiêu Tử Mặc ngơ ngác nhìn nàng, nói không ra lời.
Cuối cùng mặt trời cũng mọc thay thế ánh sao, toàn bộ dân chúng kinh thành đều nhìn thấy, trên phủ quốc sư, một ngọn lửa màu vàng và một con quái vật màu đen đụng vào nhau, phát ra ánh sáng chói mắt, màu đỏ thẫm, không ngừng giống như yêu tinh lửa, đó là ánh sáng mà mặt trời cũng không che được.
Á, sắp sụp rồi! Vân Triệt ôm lấy Hách Liên Diệu, kéo theo Tiêu Tử Mặc lao xuống vọng Tinh đài, phía sau hắn, tòa tháp cao ngất lung lay sụp đổ.
Vô Ý. . . Tiêu Tử Mặc đứng ở trên một đống đổ nát, nhìn lên quả cầu ánh sáng trong không trung, trong ánh mắt dần hiện lên sự kiên định, cắn răng một cái, tháo xuống mặt nạ ném xuống đất, bàn tay kéo vạt áo của mình, linh khế ấn ký ở ngực hiện lên ánh sáng vàng kim lóng lánh, dường như là trong nháy mắt, đường vân màu vàng liền hiện trên toàn thân của hắn, ngay cả trên mặt cũng lần lượt hiện lên hoa văn như tranh vẽ, khiến cho dung nhan thanh tú cũng có vẻ đẹp khác lạ.
Này, ngươi đang làm gì? Vân triệt hô to một tiếng.
Đáy lòng Tiêu Tử Mặc sáng sủa, lẳng lặng đọc lên chú ngữ giải trừ linh khế.
Lúc người thừa kế bắt đầu giải trừ khế ước, tương đương với phản bội, Vô Ý. . . ta cho dù có chết, nhưng mà. . . không thể để cho nàng giống như Dạ Thiên Cẩn như vậy. . . . . .
Oanh ~ Quả cầu ánh sáng trên không trung đột nhiên nổ tung, vô số quả cầu lửa bắn ra bốn phía, ánh đỏ bao trùm bầu trời kinh thành, theo sau là ánh sáng chói mắt cắn nuốt tất cả, giống như. . . trong khoảnh khắc đó thế giới yên tĩnh.
Kết thúc
Chiến tranh là đau đớn, nhưng mà thời gian có thể bình ổn tất cả đau thương.
Nửa năm sau, dường như tất cả đều về tới quỹ đạo.
Vô Ý. . . làm nữ hoàng có cái gì không tốt chứ. . . Vân Triệt gục xuống bàn, một bên cầm mứt hoa quả đưa vào miệng, một bên oán giận, Dù sao việc ngươi bây giờ làm không phải là việc của hoàng đế sao? Không mất chút gì, cũng tiết kiệm chút thời gian cho mấy lão già kia mỗi ngày đến phiền ta.
Câm miệng, không có việc gì thì ra chơi đi. Phong Vô Ý cũng không ngẩng đầu lên khiển trách một câu, cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Nửa năm qua, Trại Lam gần như đã bình định rồi chiến tranh ở Thương Mang Quan, chỉ là lúc này, cũng không phải trục xuất chi hải biến mất, mà là chỉ cách nghìn dặm biển với Phạm Thiên thôi, cho dù hiện tại không có cách nào, không có nghĩa là trăm ngàn năm sau, dị tộc sẽ không phát minh ra thuyền lớn có thể vượt qua khu vực biển kia, còn có trục xuất Chi Hải rục rịch, dường như nàng ở thế giới này, là liên hệ giữa mấy lục địa vậy. Vì thế, nàng lấy thời đại con người bảo vệ Thương Mang Quan làm số mệnh làm, sự chấp thuận của Trại Lam vĩnh đứng ở thảo nguyên, Phạm Thiên không xâm phạm, không can thiệp chuyện của nhau.
Vô Ý, nàng cũng nên nghỉ ngơi một chút. Cửa vừa mở ra, Tiêu Tử Mặc đi tới.
Chàng không nghỉ ngơi, tới đây làm gì? Phong Vô Ý cau mày nói.
Thương thế của ta đã khỏi hai tháng rồi. Tiêu Tử Mặc bật cười nói, Phản bội giải trừ khế ước, có lẽ ta là người đầu tiên, chỉ là mất đi tất cả lực lượng, quay về làm người thường mà thôi, cũng không có khổ sở gì, chiêm tinh thuật. . . biết trước tương lai, cũng không phải năng lực đáng để cao hứng gì, không phải sao?
Có lẽ. Phong Vô Ý để bút xuống, khẽ thở dài, Chẳng ai ngờ rằng trận chiến có thể chấm dứt như vậy. . . . có khi ta suy nghĩ, lúc trước ta hỏi Dạ Thiên Cẩn hắn cuối cùng nghĩ muốn cái gì, đáp án kia, có lẽ. . . là chết.
Chết với hắn mà nói, lại là giải thoát. Tiêu Tử Mặc nói.
Vô Ý, chuyện kia ~ ngươi đến tột cùng có làm hoàng đế hay không? Vân Triệt chưa từ bỏ ý định hỏi.
Phong Vô Ý nghiêng một cái đầu, nhìn Tiêu Tử Mặc cười như không cười, nói: Tử Mặc cũng hi vọng như vậy sao?
Nếu nàng muốn nhìn thế giới bên ngoài, chờ sau khi dạy dỗ một vị đế vương đủ tư cách, lại đi cũng không muộn. Ngụ ý của Tiêu Tử Mặc rất roc ràng.
Chuyện kia. . . . Phong Vô Ý mở trừng hai mắt, vẻ mặt vô tội nói, Ta làm hoàng đế mà nói..., Tử Mặc muốn làm hoàng hậu của ta hay không?
Hả? Tiêu Tử Mặc sửng sốt, lập tức dở khóc dở cười, Nàng đây là. . . . cầu hôn sao?
Xem như vậy đi. Phong Vô Ý gật đầu.
Tiêu Tử Mặc, Vô Ý . . . Được rồi, nữ nhân này là thông suốt rồi, nhưng mà. . . lập trường giống như hoàn toàn điên loạn ngược lại mất rồi. . .
Vô Ý! Hắn không cần ta cần! Vân Triệt nuốt thức ăn trong miệng xuống, la lớn.
Ngươi đi ra ngoài! Tiêu Tử Mặc một tay cầm hắn lên ném ra ngoài cửa, lập tức ầm một tiếng đóng cửa lại.
Keo kiệt. . . . Vân Triệt bĩu môi, dựa lưng vào cửa phòng ngồi xuống, nghe bên trong truyền đến mơ hồ giọng nói tranh chấp, nheo mắt lại phơi nắng.
... ...... ...... ....HOÀN.... ...... ...... ......
/87
|