Thất Thân Làm Thiếp

Chương 123 – MỜI HẮN HÃM SÂU

/197


Độc phát xong rồi, thân thể của nàng căn bản là không còn gì đáng ngại, mặc dù vẫn suy yếu, nhưng đã có thể xuống giường đi lại .

Vãn Thanh đẩy cửa, muốn ra ngoài phơi nắng, thấy hoa viên của Nam Phượng Viên chỉ còn là một đống hỗn độn, so với việc có một cơn bão quét qua thì còn hỗn độn hơn, làm cho không có ai đành lòng nhìn lâu.

Hoa hoa cỏ cỏ, chẳng còn một mống, chỉ còn đất bằng, có người làm vườn đang cắm cúi gieo trồng, tiểu kiều lưu thủy, cũng đang được xây dựng lại.

Xem ra, những lời lão y nói hôm đó còn là nói giảm đi nhiều rồi .

Tại sao Phượng Cô lại phẫn nộ như thế chứ?

Nàng không thể nghĩ ra, lúc đấy chỉ có ba người Hoàng Kỳ, Phượng Cô và lão y, nàng sẽ không hỏi Phượng Cô -, lão y thì không thấy bóng, nghe nói là lên núi hái thuốc, hai ba ngày nữa mới trở về, như vậy chỉ còn Hoàng Kỳ để hỏi .

Vì vậy nàng chậm rãi đi ra ngoài, sắc trời không tệ chút nào, nắng vàng rực rỡ, mặc dù hơi chói, nhưng vẫn khiến người mới ốm dậy như nàng cực kỳ thoải mái, đi dưới bóng nắng xuyên qua kẽ lá tàng cây là chuyện khiến con người ta cực kỳ thoải mái.

Có một hoàng y nữ tử phi thân đến từ xa, thật đúng là mới nhắc Tào Tháo Tào Tháo đã tới. Nàng đỡ mất công đi tìm cô ta.

"Hoàng Kỳ cô nương?" Nàng vẫy vẫy tay, Hoàng Kỳ dừng lại, đứng ở trước mặt nàng, gương mặt lạnh lùng, không thể tính là có cảm xúc, độ chán ghét so với trước kia tăng thêm rất nhiều. Bất quá, nàng không thèm để ý tới thái độ cô ta.

"Hoàng Kỳ cô nương, Vãn Thanh có một chuyện không rõ muốn hỏi cô nương." Nàng không để ý tới vẻ mặt cô ta, thân thiện hỏi thăm.

"Phu nhân có gì dặn dò cứ nói thẳng." Giọng điệu của Hoàng Kỳ vô cùng lạnh lẽo, tuy tôn trọng, nhưng mắt lại chẳng thèm liếc đến Vãn Thanh lấy một cái, thật là lãnh ngạo.

"Ta nghe nói hôm ta độc phát Gia có nổi giận một trận khủng khiếp, không biết là vì sao, thật ra đã xảy ra chuyện gì? Hai ngày nay Vãn Thanh vẫn một mực lưu tâm chuyện này, đành đến hỏi Hoàng Kỳ cô nương, hy vọng cô nương có thể giúp Vãn Thanh giải thích nghi hoặc đó." Vãn Thanh nhẹ nhàng nói, ánh mắt vô cùng chân thành nhìn Hoàng Kỳ.

"Ngươi không biết chuyện gì xảy ra?" Hoàng Kỳ nhìn nàng, trong mắt có vài phần hận ý, giọng điệu cũng có chút mỉa mai.

Vãn Thanh lắc đầu.

"Ngươi cũng đã quên những lời ngươi đã nói lúc đấy ?" Sự lãnh lùng và phẫn hận bắt đầu tỏa ra từ Hoàng Kỳ.

Khi Vãn Thanh lắc đầu, Hoàng Kỳ nói một cách mỉa mai: "Ngươi đã gọi tên người – không – nên – gọi – tên – ra. Ta không thể nói rõ ràng -, chỉ có thế nói đến đấy, phu nhân là người thông minh, tất là sẽ thông suốt."

Hoàng Kỳ nói xong còn cúi người thi lễ: "Hoàng Kỳ còn có việc, cáo lui trước." Nói xong xoay người một cái, đã rời đi khá xa.

Vãn Thanh chậm rãi xoay người, đi vào trong phòng, theo như Hoàng Kỳ nói, nếu nàng đoán không sai, kẻ nàng gọi tên trong lúc hôn mê , không phải Tà Phong, nhất định là Ngân Diện .

Theo kí ức mơ hồ của nàng, trong lúc độc phát nàng có tưởng nhầm rằng Ngân Diện chiếu cố nàng, cho nên cái tên nàng đã gọi nhất định là Ngân Diện.

Nàng cong môi cười một tiếng, xem ra, Phượng Cô đang Hệ thống cấm nói bậyg lên như ngựa .

Rất hay, điều nàng muốn chính là như thế.

Hắn càng yêu nàng sâu sắc, sẽ càng đau thương sâu sắc, chuyện này chỉ có thể trách chính bản bản thân hắn, lưỡi kiếm này nằm trong tay hắn, đâm sâu đến thế nào, không liên quan tới nàng

Nhưng nàng vẫn không ngờ, hắn dĩ nhiên không động thủ đánh nàng, hắn vẫn máu lạnh vô tình, tức giận là sẽ dùng đến bạo lực, tại sao tự nhiên lại không thế?

Chẳng lẽ là vì nàng bị độc phát, chắc cũng chỉ có nguyên nhân này .

Trong lòng lạnh lùng cười một tiếng, có lẽ lòng nàng chẳng thể tinh khiết thiện lương như trước nữa .

Nàng xoay người, bình thản nói với tỳ nữ: "Làm phiền cô nương, giúp ta thỉnh Phượng gia đến."

Tỳ nữ kia chưa từng biết Vãn Thanh khách khí đến vậy, nhất thời thụ sủng nhược kinh, thanh âm cũng trở nên chi chi ngô ngô : "Phu nhân không nên khách khí, ngài có cái gì phân phó cứ nói với nô tỳ, nô tỳ nhất định làm theo, nô tỳ đi bẩm với Phượng gia."

Nói xong liền xoay người đi.

Nàng chầm chậm quay đầu, nhìn bóng lưng tỳ nữ, trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng như băng, có chút hứng thú mà bản thân cũng không thể hiểu nổi.

Như mộng lại như ảo.

… …

Phượng Cô không ngờ Vãn Thanh dĩ nhiên chủ động thỉnh hắn đến Nam Phượng Viên, trong lòng không thể kiềm chế được mừng muốn phát điên, mặc dù hắn biết có thể là nàng có việc cầu hắn, nhưng hắn vẫn vô phương kìm nén sự vui sướng chua xót đấy.

Mặc dù trong lúc hôn mê nàng đã gọi tên nam nhân khác, hắn không thể phủ nhận sự thật đấy, mặc dù hắn đố kỵ và phẫn hận, nhưng đối với Vãn Thanh, hắn đành bó tay. Vô phương nổi giận với nàng.

Không giống con người hắn trước đây chút nào, nhưng hắn không ngại những thay đổi đó

Bước dài vào trong phòng, thấy Vãn Thanh đang ngồi trước cửa sổ, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra hỉ nộ ai nhạc, nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm nhận được sự ưu thương trên người nàng, còn có ủ dột, làm lòng người cũng trầm xuống .

Không tự giác, bước chân hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, Hoàng Kỳ vẫn đi sau hắn, hắn khoát tay chặn lại, ý bảo Hoàng Kỳ đứng chờ bên ngoài, lúc này hắn mới chậm rãi đi vào.

Hắn lẳng lặng đứng sau lưng nàng, nhìn theo mắt nàng, ngoài sân là nắng vàng rực rỡ, nhưng hắn chẳng cảm nhận được chút rạng rỡ nào, chỉ cảm thấy sự tịch mịch đang lấp đầy Nam Phượng Viên.

Vãn Thanh cảm giác được hắn tiêu sái đến gần, nhưng không quay đầu, ánh mắt chỉ một mực nhìn hoa viên đầy nắng, người ta nói nắng vàng ấm áp -, nhưng theo nàng thấy, mặt trời chói lọi rất tịch mịch, so với ánh trăng còn tịch mịch hơn, ít nhất ánh trăng còn có các vì sao làm bạn, còn mặt trời? Vĩnh viễn, chỉ có một mình, không ai bầu bạn.

Tay của hắn, nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, sự ưu thương của nàng, liền vơi đi rất nhiều, thần sắc vừa chuyển, nhẹ nhàng quay đầu lại, nàng nở một nụ cười đẹp đẽ: "Phu quân đã tới?"

"Ân." Phượng Cô đáp. Cứ đắm chìm trong nụ cười lạnh nhạt đẹp đẽ của nàng, mãi đến lúc này, hắn mới chính thức lĩnh ngộ , cái gì gọi là hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, khoảnh khắc ấy, liệu có từ ngữ nào miêu tả được.

Không, người ta chỉ có thể ghi khắc trong tâm khảm .

"Nàng tìm ta?"

"Đúng vậy." Nàng vừa nói, tay, nhẹ nhàng đặt lên bàn tay của hắn đang ở trên vai nàng, lời nói nhỏ nhẹ: "Có phải ngày đó Vãn Thanh đã nói những lời không nên nói, khiến phu quân tức giận?"

Cặp mắt sáng như sao mà vô tội nhìn hắn.

Hồn nhiên, ẩn tình.

Phượng Cô không trả lời ngay, thần sắc vui mừng trên mặt nhất thời phai nhạt vài phần, sự đố kỵ hắn đã cố gắng đè nén lại trào lên một lần nữa.

"Đúng là nàng đã nói điều không nên nói." Trong thanh âm, hàm chứa rất nhiều không vui cũng bất mãn, nhưng giọng điệu lại rất nhạt nhòa, từ khi nàng dùng thân phận Tình Thiên tiếp xúc với hắn, hắn chưa từng đối với nàng lạnh lùng vô tình như vậy.

Nhân sinh, thật là rất diệu kỳ, có đôi khi, nàng cũng không rõ phải định nghĩa kiểu ở chung của hai người hiện tại là gì.

Nghe được lời của hắn, Vãn Thanh chỉ cười thầm trong lòng, nhìn vẻ mặt hắn có vài phần thống khổ, nàng cứ tưởng rằng mình sẽ rất vui vẻ, không ngờ nàng chẳng thấy vui vẻ chút nào.

Chỉ cảm thấy càng thêm luống cuống.

Nhưng vì kế hoạch, nàng không thể để lộ nửa điểm kí ức đã nhớ ra, vì vậy nhợt nhạt cười một tiếng, thản nhiên cất lời: "Ta kêu tên Ngân Diện sao?"

Phượng Cô vừa nghe, mặt banh ra, trong mắt hiện ra âm ngoan, đôi môi mỏng mím chặt lại, giống như đang cố nén cái gì, rồi lại giống như không phục.

Nàng đã đoán trúng, trong lúc nàng hôn mê, nhất định là đã gọi tên Ngân Diện. Nàng liền cười cười kéo tay hắn, giải thích: "Ta đoán đúng rồi." Nói được một nửa thì ngừng lại.

Chỉ thấy hắn hất tay nàng ra: "Xem ra nàng biết rất rõ mình suy nghĩ cái gì! Lời nói trong lúc hôn mê cũng nhớ rõ ràng đến vậy, đối với hắn nhớ mãi không quên sao?"

Mặt hắn như cuồng phong bạo vũ, nàng cũng biết, với tính cách của hắn, đâu có giống loại người đè nén cảm xúc, xem đi, mới khơi một chút đã tức giận đến thế này.

"Phu quân có biết vì sao Thanh Nhi gọi tên hắn không?" Nàng không nóng không lạnh, vui vẻ dùng đôi mắt trong suốt nhìn hắn, nói một cách tự nhiên uyển chuyển hàm xúc. Lấy tĩnh chế động, bốn chữ này lúc nào cũng hữu hiệu . Nhìn Phượng Cô nổi trận lôi đình, nàng vẫn trầm tĩnh như nước.

"Ta mặc kệ vì sao nàng lại gọi tên hắn, ta cũng không muốn biết, nhưng sau này, ta quyết không cho phép nàng gọi tên hắn một lần nữa, sau này nàng chỉ có thể gọi tên ta, chỉ có thể là ta, Phượng Cô, phu quân! Không được nói gì khác, có nghe hay không." Hắn nói một cách cuồng loạn. Ngữ khí bá đạo vô lý, nhưng đôi mắt thì thâm tình sâu sắc

Một loại đố kỵ đan xen cùng yêu sâu sắc, như độc xà quấn lấy nhau.

Hai tay hắn bắt lấy tay nàng, không tự giác dùng lực .

"Phu quân, người làm đau ta ." Nhìn ánh mắt hắn kích động dị thường , nàng hô một tiếng.

Phượng Cô bị nàng hô lên, cũng hiểu được bản thân có chút thất thố , vì vậy rùng mình, nhưng không buông tay nàng, có điều khí lực đã bớt đi nhiều.

Dù có thế, tay nàng đã bị hắn làm lằn đỏ. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com

Bất quá, chút ít đau đớn đấy nàng không coi ra gì .

Thấy hắn lỏng tay, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng: "Phu quân có thể bình tĩnh nghĩ một chút không, chẳng lẽ Thanh nhi lại là loại người đứng núi này trông núi nọ? Phu quân đối với Thanh nhi tốt như vậy, Thanh nhi làm sao có thể thích người khác?"

"Nàng không thích hắn thật sao?" Phượng Cô vừa nghe đã mừng như điên, bắt lấy tay nàng, khẩn trương hỏi han.

Vãn Thanh gật đầu nghiêm túc nói: "Đúng vậy, Thanh nhi làm sao có thể thích hắn được? Chẳng lẽ phu quân đã làm chuyện có lỗi với Thanh nhi, khiến Thanh nhi lựa chọn hắn?"

Nàng cố tình vô tội hỏi.

Trong lòng hắn cũng chấn động, cảm thấy dường như nàng đang giấu hắn chuyện gì đấy, phượng nhãn hồ nghi nhìn thẳng vào nàng, thấy nàng vẫn điềm nhiên, đẹp đẽ, không nhìn ra chút dụng ý khác nào, vì vậy lúc này mới thu hồi ánh mắt hoài nghi.

Hắn nghĩ thầm chỉ là bản thân quá mức mẫn cảm , chẳng qua nàng chỉ thuận miệng nói một chút, lại trúng vào vết thương trí mạng trong mối quan hệ của bọn họ thôi.

Nhìn ánh mắt hoài nghi của hắn , nàng trấn định tự nhiên, không lộ nửa phần bối rối, chỉ thản nhiên đáp lại ánh mắt hoài nghi của hắn, nhìn hắn kích động, nhìn hắn thất thố.

Như vậy mới phải, càng yêu mãnh liệt càng tốt, càng yêu sâu sắc càng hay, chỉ có yêu thật nhiều thì hắn mới chìm vào bể tình, đến lúc đó, nàng sẽ cho hắn một nhát trí mạng

Đương nhiên, tạm thời nàng phải diễn một vở kịch thật mùi mẫn cho Chu Nguyệt nhi xem mà ói máu đã

Thấy hắn không mở miệng nói cái gì, nàng chỉ cười cười: "Kỳ thật sở dĩ trong lúc hôn mê Thanh nhi lại gọi tên Ngân Diện, bản thân Thanh nhi cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, nhưng Thanh nhi cảm thấy những lúc độc phát, người vẫn chiếu cố Thanh Nhi là Ngân Diện, vì thế mới vô thức gọi tên hắn, bình thường Thanh nhi thật sự không nhớ nhung gì hắn?"

"Thanh nhi bình thường thật sự thật không nhớ nhung hắn?" Phượng Cô vừa nghe, gương mặt uất ức lại nhu hòa, đôi mắt rực lửa nhìn Vãn Thanh hỏi. Nàng là bởi vì được Ngân Diện canh giữ những lần độc phát trước, mới tự nhiên gọi tên Ngân Diện, như vậy hắn an tâm.

Chỉ cần không phải nàng động tâm với Ngân Diện, như thế rất tốt! Như thế rất tốt!

Nàng cũng cười lắc đầu: "Thanh nhi thật sự không nhớ nhung hắn ."

Nghe thấy nàng khẳng định, hắn hoan hỉ ôm nàng vào trong lòng, mừng rỡ như điên, như có một dòng mật ong chảy trong đầu, ngọt ngào dị thường.

Trong khoảng thời gian này, tâm tình của hắn, vì nàng, lên xuống không ngừng, chưa từng có lúc nào hắn bình tĩnh một cách chân chính, trong khoảnh khắc nàng chưa khẳng định, hắn chỉ sợ mất nàng, mặc dù nàng đã khẳng định, nhưng hắn vẫn vô phương kiên định , bởi vì, hắn sợ nếu nàng nhớ lại tất cả, tình hình sẽ biến đổi đến thế nào.

Nhưng hắn không nhìn thấy, ánh mắt của nàng, hoàn toàn trái ngược với vẻ kích động của hắn, vẻ mặt nàng bình tĩnh, mang theo sự lạnh lùng cùng băng hàn. Như băng sương ngàn năm ngưng tụ.

… …

Một ngày sau.

Quan hệ giữa hai người bọn họ biến hóa một cách nhanh chóng, Vãn Thanh từ bị động thành chủ động.

Chỉ có Vãn Thanh biết, đằng sau những dịu dàng đó có một lưỡi dao sắc bén, đang từ từ thành hình, như cánh tay của loài ma quỷ.

Phượng Cô đối với nàng, quả nhiên là hết sức thể thiếp, phàm là điều nàng muốn -, thứ nàng nhìn -, điều nàng nghĩ -, thứ nàng nói tên -, hắn đều làm được lấy được cho nàng, không khỏi làm cho người ta nhớ tới câu thơ "Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu, vô nhân tri thị lệ chi lai" (Thơ Đỗ Mục, tạm dịch: Bụi hồng người đẹp mỉm cười,Nào ai đã biết vải tươi mới về)

Ban đầu Đường Huyền Tông cũng hết lòng với Dương Ngọc Hoàn, nhưng cuối cùng cũng phải chịu kết quả không hay, tình yêu, không thể thay thế bằng tài vật -, chỉ có chân tâm thực lòng, mới có thể lâu dài.

(Dương Quý phi Dương Ngọc Hoàn thích ăn vải, Đường Huyền Tông dùng dịch trạm ngày đêm chở vải từ phương Nam cho nàng vì vải là thứ trái cây nhanh hỏng. Mỗi quả vải về đến kinh thành cho Quý phi được đổi bằng không biết bao nhiêu máu và mồ hôi của những con thiên lý mã và những người lính, những nô lệ áp tải vải. Chính vì thế đã có cuộc khởi nghĩa của Mai Thúc Loan tức Mai Hắc Đế, sau này Dương Quí phi bị ba quân ép phải treo cổ ở đèo Mã Ngôi trong lần chạy trốn khi An Lộc Sơn – Sử Tư Minh làm phản.)

Chỉ bất quá, mặc dù nàng không thích cứ tiếp tục như vậy, nhưng cũng không ngăn trở mọi chuyện diễn biến theo đà của nó, chỉ lặng yên cổ động Phượng Cô làm như vậy


/197

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status