Ôn Hòa dẫn nàng tới phía sau núi, dọc theo đường đi tâm tình Cao Lê giống như sơn đạo không yên. Trải qua một buổi chiều vất vả lao động, nàng cũng sinh ra cảm tình với số bạc này. Nhìn mỗi một đồng tiền trong xe lại như thấy con của mình, hiện tại muốn nàng mang đứa nhỏ vô cùng đáng yêu này chắp tay tặng người khác, chẳng khác gì muốn lấy mạng của nàng. Khi cái tay béo mập của Minh Lạc Lạc vui vẻ để lên núi tiền, trong mắt Cao Lê phun ra ngọn lửa đối nghịch hung ác. May mắn Minh Lạc Lạc không nhìn mặt nàng, nếu không nhất định sẽ bị dọa lùi bước. Cao Lê theo bản năng nắm chặt xe, Minh Lạc Lạc giật hồi lâu không được. Ôn Hòa thấy được, phe phẩy cánh tay của nàng nói: “Cao tín nữ, ngươi buông tay đi! Xe đồ bỏ đi này làm cho Minh nhạc sĩ huynh xử lý là tốt rồi!” Cao Lê miệng thượng nên được 10 phần thích “Được rồi, được rồi!”, thủ hạ lại một chút cũng không có buông. Minh Lạc Lạc cùng Ôn Hòa liếc nhau một cái. Minh Lạc Lạc cười nhẹ một tiếng, nói: “Vậy phiền Cao tín nữ giúp ta đem xe đổ vào trong khe núi .” Cao Lê cũng biết mình phải buông tay, nhưng tâm tình không nỡ, bây giờ bản thân còn có thể cầm số bạc lâu hơn một chút, đáy lòng nàng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi. Minh Lạc Lạc mang nàng tới một khe núi, bảo nàng đem tiền bạc đổ vào giữa. Khe núi hoá ta là một cái khe núi hướng lưu mà thành, bốn phía núi cao vờn quanh, nơi đây phía trên bằng phẳng, nhưng ở giữa lại đào một cái hố to ba thước, sâu một thước. Xe nghiêng, tất cả tiền một đường trượt xuốnh, rơi vào trong hầm. Lòng Cao Lê theo số bạc rơi rớt mà dần vỡ vụn. Ôn Hoà và Minh Lạc Lạc lôi kéo nàng trở về, đi ba bước Cao Lê lại quay đầu nhìn số bạc của mình. Mặt trời lặn, Cao Lê ngồi ở tiền đường ăn trái cây, tâm tình chưa bình phục lại. Bữa tối ăn cái gì cũng không biết, tâm ý hoàn toàn đặt ở cái hố phía sau núi. Nàng dài thở dài một hơi, rất muốn đến nhìn cái hố kia, không, là tiền đáng yêu! Nhưng mà, trời quá đen, không có đèn đường, đèn pin, càng không thể nào có người đi cùng, nàng thật sự thật không dám đến chỗ heo hút không bóng người kia. Tâm tình còn đang rối rắm, nàng ăn cơm xong, liền mất hồn đi dạo lung tung. Bất tri bất giác lại nhớ tới ao cá phóng sinh kia. Dưới màn đêm có vô số ánh sao lấp lánh. Cá trong ao đều tụ lại một bên, dường như đang ngủ. Cao Lê dựa theo ánh sáng phát ra từ lồng đèn mà nhìn bốn phía, hồ đầy cá béo, phờ phạc ỉu xìu chớp chớp mắt. Bởi vì tiền đều mất hết, nhìn đồ ăn bây giờ chẳng có hứng thú, đến ăn cá cũng lười . Nàng nhìn sao trên trời, bỗng nhiên nghĩ đến cuộc sống trước kia. Tuy rằng cũng sống như thế, nhưng sau khi tan học, nếu không ở trong ký túc xá ngồi đọc tiểu thuyết thì cũng là lướt web chơi game. Nàng còn nhớ rõ bản thân mình vừa mở Microblogging không lâu, vì muốn tăng view của trang mà mỗi đêm đều không ngừng nâng cấp. Lại nhìn hiện tại. Nàng là nam nhân cũng không phải , thành vì một điểm thịt, khiến cho bản thân mình hai mắt phát ra lục quang. Trước kia, ở trong trò chơi bán trang bị, mang luyện kinh nghiệm, khoái trá kiếm tiền. Hiện tại, rõ ràng mới vừa thu được một món tiền lớn, lại phải đem vứt đi! Mẹ nó bực quá! Thật muốn hét vào mặt Thánh Tử nói: “Ta muốn cướp tiền của ngươi, chiếm của ngươi , ăn thịt của ngươi, công rách cúc của ngươi!” Gió đêm thổi tới hơi thở lá khô, Cao Lê thấy lạnh liền co rụt lại, xoa tay, hít thở sâu, thầm thở dài nói: Cao Lê ơi Cao Lê! Bây giờ không phải là thời điểm thương xuân sầu hạ, suy nghĩ biện pháp rời khỏi thế giới này đi, trở về hiện đại mới là chuyện chính. Cao Lê quan sát bốn phía, phát hiện có một con mèo trắng cách nàng không xa, nhìn cá trong hồ. Một lúc lâu nó vẫn không nhúc nhích, nghiêm túc quan sát động tĩnh dưới nước. Cao Lê mỉm cười, lập tức nghĩ chắc con mèo kia cũng như mình, đều thích cá trong hồ nhớ mãi không quên. Nàng giả mèo kêu meo meo vài tiếng, con mèo kia mới đem tầm mắt từ trong nước thu hồi lại, liếc nàng một cái, lại nhìn cá, tuyệt không đem nàng để vào mắt. Cao Lê nhất thời nổi hứng nói: “Ta đi bắt một con cá, hai chúng ta ăn cùng nhau được không?” Con mèo kua dường như nghe hiểu được tiếng người, nhìn nàng một cái, kêu mieo một tiếng. Cao Lê cười he he. Cởi áo ngoài xuống, khinh thủ khinh cước tới gần đám kia cá. Nàng kéo vạt áo luồn xuống nước, hơi khua khoắng, nhẹ nhàng lừa một con cá lớn bơi vào, thừa dịp nó chưa chuẩn bị, đem quần áo bốn phía thu lại, gói nó trong quần áo thật kỹ để không rớt ra ngoai hơi thấy cảm thương con cá liều mạng giãy dụa trên mặt đất, nhưng mà cũng vô ích. Cao Lê leo lên bờ, ôm lấy quần áo bọc cá, nói với con mèo trắng: “Chúng ta đi thôi!” Dứt lời, nàng không để ý con mèo kia có nghe hiểu hay khônh, thật nhanh đi đến nơi sinh nhiệt của suối nước nóng, xử lý con cá sạch sẽ, sau đó đặt trên lửa nướng. Cách nhau một tầng ngọn lửa, con mèo trắn bên kia vẫn không nhúc nhích, chỉ chăm chú nhìn con cá. Nàng liền nở nụ cười. Cá nướng xong, nàng xé một khối vứt cho con mèo trắng. Mèo trắng ngửi một chút, lại dùng móng vuốt chạm vào, nhưng không ăn, một mặt nhìn nàng. Cao Lê nghĩ: chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ hạ độc hại ngươi sao? Nàng lại xé một khối nhỏ đặt ở miệng. Thịt cá ngon, hương khí bốn phía, làm cho người ta rớt nước miếng. Mặc dù hơi nóng, nàng chỉ có thể xé khối nhỏ nhất thổi nguội rồi bỏ vào miệng ăn. nhưng mà là một con cá năm sáu cân, thật làm cho người ta ăn đã ghiền! Con mèo kia có vẻ nhộn nhạo đứng lên, lè lưỡi liếm liếm thịt cá, xác nhận mùi vị rất được liền há to mồm ăn. Nhìn con mèo kia ăn xong, Cao Lê lại róc một khối cho nó. Vì thế một người một mèo cứ như vậy ăn sạch một con cá. Sau khi ăn xong, Cao Lê lấy mu bàn tay lau miệng, vươn tay về phía con mèo: “Đến đây đi! Cho ta kiểm tra, ôm một cái!” Con mèo hiển nhiên sợ run, thật do dự, hai cái chân trước đến rồi lại đi, một bộ rất không an tâm. Cao Lê cũng không muốn làm khó xử nó, liền nói: “Tốt lắm! Ta muốn đi tắm rửa, chúng ta ngày mai gặp rồi nói sau! Bất quá ngươi phải đáp ứng ta, không được nói cho người khác biết chuyện chúng ta nướng cá ăn. Nếu ngươi dám nói, về sau đừng hòng có thịt ăn.” Con mèo không trả lời, mở mắt to nhìn nàng. “Ngươi không nói gì, coi ngươi như đáp ứng !” Cao Lê ăn vạ. Nói xong, nàng đứng dậy thu thập đồ, chôn tàn lửa cùng xương cá xuống đất. Nàng còn dùng nước suối súc miệng, không cho người khác biết nàng đã ăn cá. Hết thảy chuẩn bị xong, nàng quyết định ngâm mình trong suối nước nóng, sau đó sẽ đi về ngủ. Thật không ngờ mèo trắng kia, cũng đi theo nàng đến ôn tuyền. Nàng đành phải bất đắc dĩ nói: “Ta ăn xong rồi, hiện tại muốn tắm rửa, ngươi đi về trước đi “ Mèo vẫy vẫy cái đuôi dài, hoa lệ xoay người, cao ngạo bỏ đi. Cao Lê nhìn nó rời đi, lại quan sát bốn phía, giơ đèn lồng về phía trước, đi ra khỏi suối nước nóng. Ở phía bên kia, Thánh Tử nhìn con mèo trắng nhảy qua cửa sổ, thân thiết nói: “Mày đã trở lại!”
/40
|