Bởi vì náo loạn đến lợi hại, kinh động lao đầu, bọn họ tới rồi dùng đại bổng gõ nhà lao.
Mọi người cũng an tĩnh lại, từng người ngồi bệt xuống đất, không ai nói gì.
Lao đầu đi rồi, đợi nửa ngày, Đường Đăng Hi mở miệng đầu tiên, hắn chỉ vào Hoàng Thượng nói: “Đây là ân nhân của ta. Vô luận người muốn đánh muốn giết ta, ta cam tâm nhận. xin các ngươi không cần làm khó hắn, ta cầu các ngươi!”
Cố Mạn Châu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sao ngươi không nói rõ sớm hơn? Làm hại tất cả mọi người hiểu lầm!”
Cao Lê cũng nói: “Đúng rồi! Nếu ngươi vừa đến đã nói, hắn cũng không cần chịu khổ nhiều như vậy. Này cũng không nên trách ta!”
Hoàng Thượng “hừ” một tiếng, nghiêng đầu qua một bên đi.
Đường Đăng Hi nói: “Này… Đây là bởi vì… Bởi vì Tiểu Châu quá khách khí!”
Cố Mạn Châu thẹn thùng cúi đầu, thấp giọng nói: “Người ta nhìn thấy ngươi, đương nhiên phải có lễ phép!”
Đường Đăng Hi hít một hơi, ưỡn ngực nói: “Ta đây trước tự giới thiệu một chút, tiểu họ Đường, tên độc nhất một chữ Quả. Ta là người Thường Châu. Bởi vì phạm vào án mạng nên phải vào đây.”
Hoàng Thượng lập tức bổ sung một câu nói: “Hắn là tội phạm giết người!”
Cố Mạn Châu lập tức nói: “Thay trời hành đạo, trừ bạo an dân, thật là làm cho người người kính ngưỡng!”
Hoàng Thượng nhất thời khí lấp, nói: “Vì sao ta chỉ tham ô đã bị các ngươi đánh chết khiếp, mà hắn giết người, các ngươi lại kính ngưỡng hắn. Ta nói rõ này, hắn không phải trừ bạo an dân cái gì đâu. Hắn giết nhưng mà người tốt!”
Cố Mạn Châu bị đả kích, mắt rưng rưng nhìn Đường Đăng Hi.
Cao Lê nhìn không được, lập tức cùng hắn giải vây nói: “Lời nói của tham quan, làm sao có thể tín!”
Cố Mạn Châu nghĩ vậy cũng đúng, nếu nói tham quan cái nào không phải gạt nhân , nói không chừng hắn không có một nói dối đầu lưỡi liền ngứa, người như vậy quả thật không thể tin.
Hoàng Thượng nhất thời buồn bực, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tránh ra xa ngồi, không nói gì nữa.
Cố Mạn Châu một lòng nhào vào Đường Đăng Hi, cuốn lấy ảnh Vệ đại nhân một điểm trống không thời gian cũng không có.
Cao Lê lắc lắc đầu, nằm qua một bên nhắm mắt lại, không nhìn đôi uyên ương kia nữa.
Hoàng Thượng thấy Cao Lê nằm ở một bên, chậm rãi, chậm rãi tới gần nàng, giả vờ đang ngủ, đặt đầu cạnh đầu nàng. Nhìn lông mi người kia, trong ánh sáng yếu ớt, rèm mi khẽ rung động, lại giống như hắc kim điệp ở ngự hoa viên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Lê, ngược lại thật sự là đáng yêu cực kỳ.
Cao Lê luôn cảm giác sau lưng một trận gió lạnh, nghĩ rằng: có sát khí! Nàng xoay người như gió xoáy, vừa vặn cùng Hoàng Thượng mặt đối mặt, mắt đôi mắt, liền ngay cả môi cũng gần như đụng nhau.
Cứ như vậy, hai người đều bị dọa.
Bọn họ tinh tường nhìn đối phương, thậm chí có thể thấy rõ ràng con ngươi ở bên trong đôi mắt, tóc gáy trên da, thậm chí có thể nhìn đến trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc cùng kích động.
Cao Lê chớp chớp mắt: “Ngươi… thị gian ta sao?”
Hoàng Thượng nghe vậy, hắn há to mồm, dường như bị một cái bánh bao lấp họng, cái gì cũng không thể nói. Nhân sinh của hắn lần đầu tiên biết, bản thân mình còn có thể thị gian người khác! Không phải chỉ là nhìn một chút thôi sao? Ở trong hậu cung, bao nhiêu nữ nhân muốn cho hắn nhìn, hắn cũng không thèm nhìn đâu? Lui một vạn bước nói Cao Lê vốn chính là giai nhân của hắn. Chẳng qua không lý do chạy tới tự sát! Đây coi là chuyện gì vậy!
Khóe miệng Cao Lê cong cong lên một chút, nói: “Thế nào! Bị ta nói trúng , không cách nào phản bác phải không? Đại đầu dưa! Bất quá, hôm nay ta bỏ qua chop ngươi! Coi như đền bù cho sự oan uổng của ngươi hôm nay”
“Các ngươi vì sao thích Đường… Đường Quả, không thích ta!” Hoàng Thượng nói ra câu hỏi lớn nhất trong trái tim.
Cao Lê nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, không khỏi cười ha ha: “Ai ta cũng không thích. Thích Đường Quả , chỉ có Tiểu Châu mà thôi. Lại nói, nhìn dáng vẻ của ngươi, mười phần thì cả mười đều giống nam tử đáng khinh! Thử hỏi ai muốn thích ngươi? Có người thích tự ngược sao?”
Hoàng Thượng nghe vậy, lập tức nói: “Nếu ta lớn lên xinh đẹp như tiên, các ngươi cũng rất thích ta phải không?”
Cao Lê cảm thấy tham quan này thật sự rất thiếu đầu óc, nàng một tay vỗ vỗ đầu của đối phương, nói: “Ai nói ! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là người nông cạn vậy sao?” Nhớ lại bộ dạng hại nước hại dân của tên hỗn đản Thánh Tử kia, nàng tức giận: “Ta ghét nhất cái loại nam nhân như thế này, kẻ mà bộ dạng còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Nhất là tên quái vật Thánh Tử!”
Hoàng Thượng một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi lướt qua gò má, bởi vì cùng một bào thai, hắn và Thánh Tử bộ dạng giống nhau như đúc! “Bộ dạng xấu, ngươi không thích; bộ dạng xinh đẹp, ngươi cũng không thích! Thế ngươi rốt cuộc muốn thế nào.” Hắn cũng có chút từ xấu hổ chuyển thành giận dữ !
Cao Lê thật dài thở dài một hơi nói: “Có thích hay không, ta đều phải chết ! Trừ phi ai đó có thể giúp ta vượt ngục! Bằng không, hết thảy cũng không sánh bằng ngủ!”
Hoàng Thượng nở nụ cười: “Ta giúp ngươi vượt ngục đi! !”
Cao Lê mở to hai mắt “! !”
Thấy nàng một bộ khó mà tin được bộ dáng, Hoàng Thượng nở nụ cười, nói: “Thế nào? Ngươi cho là ta không có bản lãnh cho ngươi vượt ngục thành công sao?”
Cao Lê xoa xoa ánh mắt, vẫn cảm thấy khó mà tin được, làm sao tìm được nửa ngày cũng không tìm được gì đó, hiện tại cơ hội từ trên trời giáng xuống ngay trước mắt nàng, nàng hơi cà lăm nói: “Ngươi? … Ngươi tại sao muốn giúp ta vượt ngục? Ngươi không phải là muốn trả thù ta! Sở dĩ… Nói giúp ta, kỳ thực là muốn hại ta đúng không?”
Hoàng Thượng sờ chòm râu giả của mình, nói: “Ngươi cần phải hiểu rõ, ngươi đã bị kêu án thu sau xử quyết, còn có cái gì có thể mất đây?” Hắn ngước mắt nhìn nàng nói: “Ngươi sợ hãi bị người khảm lập tức hành quyết sao?”
Cao Lê nhất thời im lặng, lúng ta lúng túng nói: “Ai kêu ngươi bộ dạng không đáng tin. Ta nghi ngờ ngươi cũng là lẽ thường mà.”
Hoàng Thượng ngồi dậy nói: “Ta xem Cao Lê tiểu thư viết tiểu thuyết. Sở dĩ không hi vọng tài hoa hơn người của tiểu thư bị giết chết, bởi vậy quyết định tới cứu ngươi đi ra ngoài!”
Cao Lê dùng thật ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, giống như nhìn một người ngoài hành tinh, nàng nghĩ thầm: người kia có phải không đầu óc có tật không? Làm fan tiểu thuyết còn chưa tính, bây giờ còn tưởng cứu người. Còn nói ta tài hoa hơn người, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ rất cao hứng sao? Ai đồng ý muốn ghi hoàng thư tài hoa hơn người! Ngược lại thật sự là mất mặt đến mức ném tới nhà bà ngoại, nếu không phải xuyên qua được, nghĩ nơi này không ai nhận nàng, da mặt dù có dày hơn nữa cũng phải làm.
Hoàng Thượng thật tự tin nhìn nàng, dõng dạc nói: “Ta rất mạnh đó! Nhất định có thể giúp ngươi thành công vượt ngục !”
Nhìn đến người nam nhân trước mắt, Cao Lê dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết hắn gạt người , vì thế quyết định không để ý hắn. Nàng chụp vỗ bả vai của đối phương nói: “Nếu quả thật là có bản lãnh, thì ngươi làm một kế hoạch trốn ngục đi. Nói miệng chẳng ai tin đâu.”
Hoàng Thượng làm sao đoán được suy nghĩ của nàng, chỉ cho là nàng đã tin tưởng mình, cao hứng nói: “Ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ làm ra một kế hoạch vượt ngục không gì sánh kịp.”
Mọi người cũng an tĩnh lại, từng người ngồi bệt xuống đất, không ai nói gì.
Lao đầu đi rồi, đợi nửa ngày, Đường Đăng Hi mở miệng đầu tiên, hắn chỉ vào Hoàng Thượng nói: “Đây là ân nhân của ta. Vô luận người muốn đánh muốn giết ta, ta cam tâm nhận. xin các ngươi không cần làm khó hắn, ta cầu các ngươi!”
Cố Mạn Châu thở phào nhẹ nhõm, nói: “Sao ngươi không nói rõ sớm hơn? Làm hại tất cả mọi người hiểu lầm!”
Cao Lê cũng nói: “Đúng rồi! Nếu ngươi vừa đến đã nói, hắn cũng không cần chịu khổ nhiều như vậy. Này cũng không nên trách ta!”
Hoàng Thượng “hừ” một tiếng, nghiêng đầu qua một bên đi.
Đường Đăng Hi nói: “Này… Đây là bởi vì… Bởi vì Tiểu Châu quá khách khí!”
Cố Mạn Châu thẹn thùng cúi đầu, thấp giọng nói: “Người ta nhìn thấy ngươi, đương nhiên phải có lễ phép!”
Đường Đăng Hi hít một hơi, ưỡn ngực nói: “Ta đây trước tự giới thiệu một chút, tiểu họ Đường, tên độc nhất một chữ Quả. Ta là người Thường Châu. Bởi vì phạm vào án mạng nên phải vào đây.”
Hoàng Thượng lập tức bổ sung một câu nói: “Hắn là tội phạm giết người!”
Cố Mạn Châu lập tức nói: “Thay trời hành đạo, trừ bạo an dân, thật là làm cho người người kính ngưỡng!”
Hoàng Thượng nhất thời khí lấp, nói: “Vì sao ta chỉ tham ô đã bị các ngươi đánh chết khiếp, mà hắn giết người, các ngươi lại kính ngưỡng hắn. Ta nói rõ này, hắn không phải trừ bạo an dân cái gì đâu. Hắn giết nhưng mà người tốt!”
Cố Mạn Châu bị đả kích, mắt rưng rưng nhìn Đường Đăng Hi.
Cao Lê nhìn không được, lập tức cùng hắn giải vây nói: “Lời nói của tham quan, làm sao có thể tín!”
Cố Mạn Châu nghĩ vậy cũng đúng, nếu nói tham quan cái nào không phải gạt nhân , nói không chừng hắn không có một nói dối đầu lưỡi liền ngứa, người như vậy quả thật không thể tin.
Hoàng Thượng nhất thời buồn bực, liếc mắt nhìn bọn họ một cái, tránh ra xa ngồi, không nói gì nữa.
Cố Mạn Châu một lòng nhào vào Đường Đăng Hi, cuốn lấy ảnh Vệ đại nhân một điểm trống không thời gian cũng không có.
Cao Lê lắc lắc đầu, nằm qua một bên nhắm mắt lại, không nhìn đôi uyên ương kia nữa.
Hoàng Thượng thấy Cao Lê nằm ở một bên, chậm rãi, chậm rãi tới gần nàng, giả vờ đang ngủ, đặt đầu cạnh đầu nàng. Nhìn lông mi người kia, trong ánh sáng yếu ớt, rèm mi khẽ rung động, lại giống như hắc kim điệp ở ngự hoa viên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cao Lê, ngược lại thật sự là đáng yêu cực kỳ.
Cao Lê luôn cảm giác sau lưng một trận gió lạnh, nghĩ rằng: có sát khí! Nàng xoay người như gió xoáy, vừa vặn cùng Hoàng Thượng mặt đối mặt, mắt đôi mắt, liền ngay cả môi cũng gần như đụng nhau.
Cứ như vậy, hai người đều bị dọa.
Bọn họ tinh tường nhìn đối phương, thậm chí có thể thấy rõ ràng con ngươi ở bên trong đôi mắt, tóc gáy trên da, thậm chí có thể nhìn đến trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc cùng kích động.
Cao Lê chớp chớp mắt: “Ngươi… thị gian ta sao?”
Hoàng Thượng nghe vậy, hắn há to mồm, dường như bị một cái bánh bao lấp họng, cái gì cũng không thể nói. Nhân sinh của hắn lần đầu tiên biết, bản thân mình còn có thể thị gian người khác! Không phải chỉ là nhìn một chút thôi sao? Ở trong hậu cung, bao nhiêu nữ nhân muốn cho hắn nhìn, hắn cũng không thèm nhìn đâu? Lui một vạn bước nói Cao Lê vốn chính là giai nhân của hắn. Chẳng qua không lý do chạy tới tự sát! Đây coi là chuyện gì vậy!
Khóe miệng Cao Lê cong cong lên một chút, nói: “Thế nào! Bị ta nói trúng , không cách nào phản bác phải không? Đại đầu dưa! Bất quá, hôm nay ta bỏ qua chop ngươi! Coi như đền bù cho sự oan uổng của ngươi hôm nay”
“Các ngươi vì sao thích Đường… Đường Quả, không thích ta!” Hoàng Thượng nói ra câu hỏi lớn nhất trong trái tim.
Cao Lê nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, không khỏi cười ha ha: “Ai ta cũng không thích. Thích Đường Quả , chỉ có Tiểu Châu mà thôi. Lại nói, nhìn dáng vẻ của ngươi, mười phần thì cả mười đều giống nam tử đáng khinh! Thử hỏi ai muốn thích ngươi? Có người thích tự ngược sao?”
Hoàng Thượng nghe vậy, lập tức nói: “Nếu ta lớn lên xinh đẹp như tiên, các ngươi cũng rất thích ta phải không?”
Cao Lê cảm thấy tham quan này thật sự rất thiếu đầu óc, nàng một tay vỗ vỗ đầu của đối phương, nói: “Ai nói ! Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là người nông cạn vậy sao?” Nhớ lại bộ dạng hại nước hại dân của tên hỗn đản Thánh Tử kia, nàng tức giận: “Ta ghét nhất cái loại nam nhân như thế này, kẻ mà bộ dạng còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân. Nhất là tên quái vật Thánh Tử!”
Hoàng Thượng một giọt mồ hôi lạnh chậm rãi lướt qua gò má, bởi vì cùng một bào thai, hắn và Thánh Tử bộ dạng giống nhau như đúc! “Bộ dạng xấu, ngươi không thích; bộ dạng xinh đẹp, ngươi cũng không thích! Thế ngươi rốt cuộc muốn thế nào.” Hắn cũng có chút từ xấu hổ chuyển thành giận dữ !
Cao Lê thật dài thở dài một hơi nói: “Có thích hay không, ta đều phải chết ! Trừ phi ai đó có thể giúp ta vượt ngục! Bằng không, hết thảy cũng không sánh bằng ngủ!”
Hoàng Thượng nở nụ cười: “Ta giúp ngươi vượt ngục đi! !”
Cao Lê mở to hai mắt “! !”
Thấy nàng một bộ khó mà tin được bộ dáng, Hoàng Thượng nở nụ cười, nói: “Thế nào? Ngươi cho là ta không có bản lãnh cho ngươi vượt ngục thành công sao?”
Cao Lê xoa xoa ánh mắt, vẫn cảm thấy khó mà tin được, làm sao tìm được nửa ngày cũng không tìm được gì đó, hiện tại cơ hội từ trên trời giáng xuống ngay trước mắt nàng, nàng hơi cà lăm nói: “Ngươi? … Ngươi tại sao muốn giúp ta vượt ngục? Ngươi không phải là muốn trả thù ta! Sở dĩ… Nói giúp ta, kỳ thực là muốn hại ta đúng không?”
Hoàng Thượng sờ chòm râu giả của mình, nói: “Ngươi cần phải hiểu rõ, ngươi đã bị kêu án thu sau xử quyết, còn có cái gì có thể mất đây?” Hắn ngước mắt nhìn nàng nói: “Ngươi sợ hãi bị người khảm lập tức hành quyết sao?”
Cao Lê nhất thời im lặng, lúng ta lúng túng nói: “Ai kêu ngươi bộ dạng không đáng tin. Ta nghi ngờ ngươi cũng là lẽ thường mà.”
Hoàng Thượng ngồi dậy nói: “Ta xem Cao Lê tiểu thư viết tiểu thuyết. Sở dĩ không hi vọng tài hoa hơn người của tiểu thư bị giết chết, bởi vậy quyết định tới cứu ngươi đi ra ngoài!”
Cao Lê dùng thật ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, giống như nhìn một người ngoài hành tinh, nàng nghĩ thầm: người kia có phải không đầu óc có tật không? Làm fan tiểu thuyết còn chưa tính, bây giờ còn tưởng cứu người. Còn nói ta tài hoa hơn người, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi sẽ rất cao hứng sao? Ai đồng ý muốn ghi hoàng thư tài hoa hơn người! Ngược lại thật sự là mất mặt đến mức ném tới nhà bà ngoại, nếu không phải xuyên qua được, nghĩ nơi này không ai nhận nàng, da mặt dù có dày hơn nữa cũng phải làm.
Hoàng Thượng thật tự tin nhìn nàng, dõng dạc nói: “Ta rất mạnh đó! Nhất định có thể giúp ngươi thành công vượt ngục !”
Nhìn đến người nam nhân trước mắt, Cao Lê dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết hắn gạt người , vì thế quyết định không để ý hắn. Nàng chụp vỗ bả vai của đối phương nói: “Nếu quả thật là có bản lãnh, thì ngươi làm một kế hoạch trốn ngục đi. Nói miệng chẳng ai tin đâu.”
Hoàng Thượng làm sao đoán được suy nghĩ của nàng, chỉ cho là nàng đã tin tưởng mình, cao hứng nói: “Ngươi chờ ta, ta nhất định sẽ làm ra một kế hoạch vượt ngục không gì sánh kịp.”
/40
|