Thầy Bói Thiên Tài: Trùng Sinh Tiểu Phú Bà Hàng Tỷ

Chương 24 - Thiên Địa Nguyên Khí.

/39


Đúng lúc Ngô Song đang định nói ra phương thuốc thì đột nhiên cửa viện két một tiếng, cô tò mò ngẩng đầu nhìn, thấy từ bên ngoài đi vào là một vị lão nhân.

Lão nhân kia mặc một bộ trường bào, tuy tóc hoa râm nhưng sắc mặt lại hồng nhuận, làn da cũng có chút ánh sáng, khuôn mặt luôn mỉm cười làm cho người ta vừa nhìn là muốn thân cận.

Ngô Song âm thầm suy đoán, chẳng lẽ đây chính là Cát tiền bối? Cũng quá trẻ đi? Thoạt nhìn còn trẻ hơn cả Trần Viễn Kiều, trông khoảng năm mươi tuổi.

Cô suy đoán như vật, còn Đào Nhiên bên cạnh cô đã đứng dậy nghênh đón lão nhân gia: “Sư tổ, người đã trở lại. Hôm nay có hai người tới bái phỏng, một người tự xưng là Cô Tô Diệp Thị, còn nói đã từng gặp người.”

“Cô Tô Diệp thị?” Cát Trường Phong thấp giọng lặp lại một câu, giật mình nhớ tới cái gì đó, cười ha ha nói: “Thì ra là Tiểu Diệp Tử tới, hắn ở nơi nào?”

Ngô Song ở một bên nghe không khỏi giật mình, Diệp Tử Hy cũng coi như là tuổi gần hoa giáp lão nhân, thế mà Cát Trường Phong lại gọi hắn là “Tiểu Diệp Tử”

Xem ra Cát Trường Phong không chỉ có thân phận cao hơn Diệp Tử Hy mà tuổi chỉ sợ cũng lớn hơn rất nhiều. Chỉ là nhìn sắc mặt hồng nhuận của ông, tinh thần vui vẻ thế kia, Ngô Song cũng không đoán được ông bao nhiêu tuổi nữa?

Chẳng lẽ, đây chính là chỗ kỳ diệu của người tu hành?

Cô nghĩ Đào Nhiên chỉ đơn giản có thể kháng lạnh nhưng mà Cát Trường Phong rõ ràng đã lớn tuổi nhưng mặt như biết phi, cái này khiến Ngô Song rất tò mò.

Ngô Song đã rất lâu không chủ động dùng bí giấu, hôm nay nhìn thấy loại kỳ nhân như Cát Trường Phong, cô không nhịn được muốn xem tuổi và cuộc đời của Cát Trường Phong.

Vì thế thừa dịp Trần Viễn Kiều cùng Diệp Tử Hy ra đón Cát Trường Phong, Ngô Song lặng lẽ triệu hồi ra bí giấu, tập trung tinh thần nhìn Cát Trường.

Vốn dĩ cô tính “mệnh” cho người khác, chỉ cần tập trung nhìn vào người người kia, bí giấu sẽ tự động nhảy ra tin tức của người kia.

Nhưng là hôm nay, cô lại không thể nhìn rõ Cát Trường Phong!

Rõ ràng ông ấy vẫn là đứng ở chỗ đó, rõ ràng vị trí của ông còn nằm trong tầm mắt của cô nhưng tại sao khi cô nhìn mệnh lý của Cát Trường Phong thì trên người ông lại tản ra một vầng sáng màu vàng nhàn nhạt.

Vầng sáng này không chỉ ngăn cách tầm mắt của cô mà còn ngăn cản việc cô xem mệnh của người khác.

Đây là chuyện gì? Vầng sáng là cái gì vậy?

Đúng lúc Ngô Song đang nghi hoặc thì Cát Trường Phong đột nhiên quay đầu nhìn cô một cái rồi quay lại nói với Diệp Tử Hy: “Tiểu Diệp Tử, tiểu nha đầu này là người Diệp gia các ngươi sao? Nha đầu thật không đơn giản a, thế nhưng có thể phá hộ thân cương khí của ta, muốn đến thăm dò bản mạng chân khí của ta nha! Tiểu nha đầu tu luyện bao lâu rồi? Đã đạt đến cảnh giới nào rồi?”

Ngô Song nghe xong thì mờ mịt, hộ thân cương khí là cái gì? Bản mạng chân khí là cái gì? Chẳng lẽ, vừa rồi cô nhìn thấy vầng sáng kia chính là bản mạng chân khí của Cát Trường Phong.

Cái gì cô cũng không biết, Diệp Tử Hy lại nói: “Cát tiền bối, nha đầu kia không phải là người Diệp gia chúng tôi. Bé tên là Ngô Song, là người địa phương. Cô bé không biết tu luyện nhưng trời sinh linh mộng, có thể trong mơ nhìn thấy tương lai. Ta cũng thấy ngạc nhiên nên mang theo cô bé đến cho tiền bối chỉ điểm. Có thể cô bé là hậu nhân tiên môn bị thất lạc ở chỗ này không chừng?”

“Nga? Cô bé có thể tự mở linh mộng? Chẳng lẽ là trời sinh linh nhãn không thành?” Cát Trường Phong vừa nghe xong, lập tức hướng Ngô Song vẫy tay: “Tiểu nha đầu, cháu đến gần đây cho ta xem bàn tay.”

Ngô Song mơ hồ nhưng hai chữ “Linh nhãn” lại khiến cô tò mò.

Cô cảm thấy, ánh mắt của mình khả năng có thể là “Linh nhãn”, có lẽ mắt của cô còn cao cấp hơn lĩnh nhãn ý chứ!

Trước kia, bí giấu đem đến cho cô rất nhiều nghi vấn, cô đang lo không có người giải thích nghi vấn này cho mình. Hiện tại Cát Trường Phong nói như vậy, Ngô Song lập tức chạy tới, ngọt ngào kêu một tiếng: “Cát tiền bối, ngài hảo!”

“Ừ, đứa bé ngoan, nhắm mắt lại đưa bàn tay cho ta xem.” Cát Trường Phong mỉm cười hiền hòa, đưa tay ra nắm lấy tay phải của Ngô Song.

Ngô Song thấy Cát Trường Phong không có ác ý nên ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Tuy cô nhắm mắt nhưng không biết vì sao, Ngô Song vẫn có thể nhìn thấy được tất cả mọi thứ trong phòng.

Cô “nhìn” Cát Trường Phong đang mỉm cười dần nghi hoặc, đột nhiên có một hơi lại truyền từ tay phải của cô, theo mạch máu đi vào khắp cơ thể, trong nháy mắt cô cảm thấy cơ thể mình đau rã rời!

Ngô Song run run, không tự chủ được liền mở mắt ra. Mà lúc này Cát Trường Phong cũng đã thu tay, chỉ là nghi hoặc trên mặt hắn lại không biến mất.

“Nha đầu, cháu thật sự không tu luyện sao? Nhà cháu ở đâu? Cha mẹ là ai? Tổ tông từng có người tu luyện không? Cháu có linh nhãn từ lúc nào?”

Cát Trường Phong nhìn Ngô Song hơi giật mình, từ lúc ông chào đời tới bây giờ đây là lần đầu tiên thấy có người là trời sinh linh thể!

Vừa rồi khi Ngô Song vừa đi gần bên cạnh ông, ông đã phát hiện ra trên người cô bé này có một chánh nguyên khí bảo dưỡng. Đợi khi ông dò xét cẩn thận thì càng chắc chắn trên người cô bé có thiên địa nguyên khí!

Là người tu luyện, có thể luyện ra hộ thân cương khí, đã được coi là cao thủ võ lâm. Như ông bây giờ có thể tu ra bản mạng chân khí, càng là phượng mao lân giác.

Không nghĩ tới khi ông già đi lại có thể gặp được một người có trời sinh nguyên khí!

Thiên địa nguyên khí này tốt như bùa hộ mệnh, nhưng nếu rèn luyện tốt hơn thì có thể đạt tới cửu trượng chi cảnh. Nếu không có duyên thì có thể gây tổn hại nặng nề. Coi như có đan dược thì cũng rất khó đánh vỡ được tầng khí bảo hộ của cửu trượng chi cảnh.

Hiện tại, nguyên khí trên người Ngô Song còn quá mỏng manh, tầng đầu tiên của chi cảnh cũng chưa đạt được. Hơn nữa cô lại không hiểu được hóa thành kỷ dụng, sẽ không thể chịu nổi một kích.

Ngô Song cũng không biết vì sao mình lại khiến Cát Trường Phong kinh ngạc, cô chỉ cho rằng ông ấy kinh ngạc về chuyện “linh mộng”.

Tính ra cô trùng sinh cũng đã được hơn một tháng, vì thế cô trả lời là quê quán của mình, cuối cùng thì nói: “Cát tiền bối, thật sự là cháu chưa tu luyện bao giờ. Về phần linh nhãn thì mới mở ra gần đây, trong tháng chạp cháu mới biết giấc mơ của cháu linh nghiệm.”

Linh nhãn mới mở gần một tháng liền tự sinh thiên địa nguyên khí? Cát Trường Phong trong lòng lại càng giật mình. Nhưng tổ tiên của đứa nhỏ này lại không có ai tu luyện, cô bé làm thế nào mà có thể tự mở linh nhãn? Chẳng lẽ cô bé có phúc duyên?

Loại chuyện phúc duyên này, Cát Trường Phong cảm thấy ngượng ngùng nên không nữa. Nhưng ông cũng không nói cho Ngô Song biết chuyện thiên địa nguyên khí.

Nếu như Ngô Song là con trai, có khả năng ông sẽ thu làm đồ đệ, hảo hảo chỉ bảo. Nhưng Ngô Song lại là con gái, hắn không thích mang theo nữ đệ tử đi ngượng đi xuôi nên không muốn nhận làm đồ đệ nữa.

Cát Trường Phong thầm than đáng tiếc, lắc đầu hướng Ngô Song nói: “Tiểu nha đầu, cháu có thể mở ra linh nhãn là phúc khí của cháu, nhất định phải quý trọng nó, không thể làm chuyện xấu lúc đó ta nhất định sẽ hủy tu vi của ngươi, biết chưa? Nhưng nếu có người muốn hại cháu thì cháu có thể trừng trị hắn, không cần lưu tình.”

Ngô Song căn bản không biết mình có tu vi, chỉ là ngây thơ gật đầu, cô chắc chắn sẽ không chủ động đi hại người khác. Nhưng nếu người khác động đến cô thì cô tuyệt đối sẽ không để bọn họ cứ như vậy mà khi dễ.

Trần Viễn Kiều đứng ở một bên vẫn chưa kịp cầu y, lúc này ông thấy đã nói xong chuyện của Ngô Song nên ông vội vã nói với Cát Trường Phong: “Cát tiền bối, vãn bối hôm nay đến đây, ngoại trừ bái phỏng còn muốn mời tiền bối đến cứu cháu trai vãn bối một mạng.”

Nói xong, Trần Viễn Kiều cúi người chào thật sâu, ông nói ra thương thế của Trần Hồng Vũ một lượt.

Ông nói gần như sắp rơi lệ nhưng là Cát Trường Phong với Đào Nhiên một dạng, sắc mặt không thay đổi chút nào, chỉ là mỉm cười nghe.

Mãi đến khi Trần Viễn Kiều nói ra Quy Nguyên đan với Hồi Dương Châm thì biểu tình của Cát Trường Phong mới thay đổi, giơ tay xen lời ông: “Từ từ, ta muốn hỏi tiểu cô nương này một chút.

Cát Trường Phong nhìn Ngô Song với ánh mắt sâu thẳm: “Nha đầu, những chuyện kia là do cháu mơ thấy thật sao? Cái “linh nhãn” này của cháu thật không đơn giản a! “Linh nhãn” của người khác có thể nhìn thấy quá khứ với tương lai nhưng lại tiêu hao rất nhiều nguyên khí. Nhưng cháu lại không cần tiêu hao nguyên khí, có thể thích thì nhìn không thích thì không nhìn. Cháu nói thật cho ta biết, có ai dạy cháu không? Hoặc là cháu chiếm thượng kỳ thư gì?”

Ngô Song bị hai mắt như điện của ông khóa lại, đột nhiên cảm thấy toàn thân cứng nhắc, xương cốt cũng bị đông lại!

Dưới áp lực tinh thần lớn như vậy, cô xém thì nói ra chuyện bí giấu!

Nhưng cô lại nghĩ, bí giấu có thể là tiên môn di vật, Ngô Song sợ Cát Trường Phong sẽ lấy đi nên chỉ có thể chống đỡ: “Tiền bối, cháu thật sự không có sư phụ, càng không có kỳ thư, cháu không có lừa ông!”

Câu nói này không phải nói dối, chỉ là không nói ra hết thôi!

Ngô Song gian nan nói xong câu kia thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã nghẹn đến mức đỏ bừng.

Trần Viễn Kiều ở một bên nhìn thấy vậy cũng nghi hoặc, Diệp Tử Hy lại chấn động, ông ngàn vạn cũng không nghĩ Cát tiền bối sẽ ra oai với tiểu hài tử a.

Đào Nhiên đứng ở một bên cũng không đành lòng, tiểu nha đầu mới có mấy tuổi a? Lại bị sư tổ thăm dò như vậy, có thể thấy được Quy Nguyên đan quả thực rất quan trọng.

Chỉ là hắn không hiểu, vì sao Ngô Song chưa bị thương? Nếu là nha đầu bình thường chắc chắn đã hộc máu hôn mê, thế nhưng Ngô Song lại không bị ngất hay hôn mê gì cả.

“Nha đầu, hy vọng cháu không nói dối. Bằng không có một ngày ông nhất định thu lại linh nhãn của cháu đấy!”

Cát Trường Phong thấy ánh mắt thanh minh của Ngô Song, tâm chí kiên định, trong lòng không khỏi thầm khen, lắc đầu thu lại uy áp.

Trên người chợt nhẹ một chút, Ngô Song thở phào nhẹ nhõm một hơi. Thời gian mà dài thêm chút nữa chắc cô cũng không chịu được nữa.

Chỉ là không đợi cô thở ra một hơi, Cát Trường Phong đã hỏi: “Nha đầu, cháu biết Quy Nguyên Đan, vậy có có biết đan phương không? Nếu cháu có thể cho ta phương thuốc này, ta sẽ ngoại lệ ra ngoài chữa bệnh một lần, cứu lấy tiểu bằng hữu của cháu.”

Ngô Song trong lòng thầm than, cuối cùng cũng nói đến lời này! Vừa rồi cô định nói cho Đào Nhiên, chỉ là do lão đầu này xuất hiện mới không nói nữa!

Cô không bao giờ nghĩ sẽ không nói, lỡ như lão đầu này lại tặng cho cô một trận uy áp nữa thì cô chịu không nổi a~

Ngô Song vội nói phương thuốc cho Cát Trường Phong, cuối cùng chốt lại vài câu: “Tiền bối, cháu không biết lấy luyện pháp Ngưng Đan là cái gì? Nhưng chắc ông hiểu. Bây giờ tiền bối đã biết phương thuốc, mời ông nhanh đi cùng chúng ta đi cứu Tiểu Vũ đi?”

Trần Viễn Kiều lo lắng đến bây giờ, rốt cuộc cũng nghe được tin tức tốt, vội vàng phụ họa cung thỉnh: “Xin tiền bối xuất thủ cứu giúp.”

Cát Trường Phong mặc niệm phương thuốc kia sau, không phát hiện có gì bất thường nên lúc này mới đồng ý: “Được rồi, nếu các ngươi đã giúp ta có được phương thuốc này thì ta sẽ giúp các ngươi đi một chuyến vậy!”

Nói xong, ông kêu Đào Nhiên đi chuẩn bị hòm thuốc.

Trần Viễn Kiều cuối cùng cũng bớt lo đi một chút, ông vội vã đi đến xe …

Lúc này trong bệnh viện, người Trần gia lại vây quanh Trần Hồng Vũ khóc lóc không ngừng. Vì Trần Hồng Vũ chưa tỉnh lại nhưng khi hôn mê lại phun ra một vết máu. Hơn nữa máu kia không phải đỏ mà là máu đen, vừa nhìn đã biết là trúng độc huyết sắc. Điều này quả thực khiến người Trần gia với nhóm bác sĩ đều rất hoảng sợ!

——-

Chú (① ): Kỳ Di, chỉ trăm tuổi đã ngoài; biết phi, chỉ 50 tuổi.

Khác, ngày hôm qua có thân hỏi nghe hương QQ hào, hồi phục bình luận sách thì các bạn tựa hồ nhìn không tới, vậy thì ở trong này nói hạ nghe hương QQ group mã đi: 5902573, các bạn nguyện ý gia nhập, có thể nhập đàn đến chơi cáp

/39

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status