Sau khi Tôn Manh Manh đi, Hứa Diệp Lỗi cũng không ở lại lâu. Anh thanh toán tiền rồi lái xe về thẳng biệt thự nhà họ Hứa.
Vừa mở cửa mùi hương thơm phức đã xông vào mũi.
Trên bàn ăn trong phòng khách đã dọn sẵn toàn món ngon đầy màu sắc, đủ mùi vị, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng.
“Sao về sớm vậy con? Không ăn cơm cùng Bối Bối sao?” Sư Vân Như thấy con trai về liền ra đón.
“Cô ấy có chuyện về trước.” Hứa Diệp Lỗi vừa cởi áo khoác vừa đi tới chỗ bà.
“Vậy à. Vậy thì hẹn cô ấy hôm nào cùng ăn một bữa. Con đi rửa tay đi rồi vào ăn cơm!” Nói xong Sư Vân Như lại xoay người trở lại nhà bếp.
Hứa Diệp Lỗi rửa tay xong, tới phòng khách, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Ngồi ở đầu bàn ăn là một ông lão mặc bộ quân phục sờn cũ đã ngoài bảy mươi.
Gương mặt ông oai phong chính trực, tóc điểm hoa râm, nhưng thần thái diện mạo vẫn vô cùng tốt, bộ râu được cắt tỉa gọn gàng, dáng ngồi nghiêm nghị như một ngọn giáo.
Ông lão này chính là ông nội của Hứa Diệp Lỗi - Hứa Đại Lôi! Năm năm trước ông rút khỏi Tổng tư lệnh sư đoàn quân khu B. Nắm giữ binh quyền hơn nửa đời người, là quân nhân chính thống lăn lộn cả đời trong quân đội. Ông từng cùng Tổng tư lệnh Bành Đức Hoài chống Mĩ, giúp đỡ Triều Tiên. Cả đời chinh chiến lập vô số chiến công hiển hách, dù phải hy sinh đổ máu cũng kiên cường bất khuất không hề than vãn.
Ngồi bên trái Hứa Đại Lôi là vợ và con dâu, cũng chính là bà nội và mẹ của Hứa Diệp Lỗi. Vốn cả nhà đều sống tại thành phố B. Nhưng khi Hứa Đại Lôi về hưu được ba năm, ông bắt đầu nảy sinh mong muốn tìm về nguồn cội , nên cùng cả nhà trở về thành phố N. Mẹ của Hứa Diệp Lỗi cũng vì thế mà chuyển công tác. Bà hiện đang là Phó viện trưởng kiêm chủ nhiệm khoa chỉnh hình của bệnh viện quân khu thành phố N. Còn cha của Hứa Diệp Lỗi, Hứa Vệ Quốc đã hy sinh vì tổ quốc khi Hứa Diệp Lỗi mới mười một tuổi.
Thân là một người lính, bất kể lúc nào cũng phải giữ tư thế nghiêm chỉnh. Đây là điều mà ngay từ nhỏ Hứa Diệp Lỗi đã được Hứa Đại Lôi dạy dỗ. Cho nên dáng ngồi của Hứa Diệp Lỗi lúc này cũng giống một người lính, là tư thế chuẩn mực của quân nhân.
“Lỗi à, lần gặp này cháu thấy ưng không?” Bà nội nhìn Hứa Diệp Lỗi hòa nhã dò hỏi.
Ánh mắt tinh anh của Hứa Đại Lôi cũng quét qua, dỏng tai lên, mong đợi câu trả lời của Hứa Diệp Lỗi.
Hứa Diệp Lỗi nuốt miếng cơm, trầm giọng nói: “Dạ không.”
“Cái gì? Cháu không vừa mắt con gái Tôn Diệu Vũ?” Nghe thấy thế, Hứa Đại Lôi liền cau mày, thanh âm cũng cao thêm mấy phần.
“Là cô ấy không thích cháu!” Nói xong Hứa Diệp Lỗi gắp miếng rau đưa vào miệng. Mặc dù đẩy tội cho đối phương thực sự rất không đáng mặt đàn ông, nhưng chuyện này thực tế cũng không sai! Con nhỏ kia chính xác cũng không thích hắn!
Từ khi ông nội về hưu, bao nhiêu toan tính đều dồn cả lên hắn. Nhất là hai năm nay, ông dường như đổi tính, bắt đầu mơ tưởng đến việc được bồng chắt. Cũng từ đó bắt ép hắn đi xem mắt không biết bao lần. Lần xem mắt này chắc lại do ông và mẹ dàn xếp rồi.
“Cái gì? Con gái của Tôn Diệu Võ ghét cháu?” Giọng của ông nội gần như là gào thét.
“Ông à, đang giờ cơm ông nhỏ giọng chút đi!” Bà nội vội vàng khuyên nhủ.
“Dám coi thường đàn ông nhà họ hứa ta? Tên nhóc này, cháu phải lấy lại bản lĩnh cho ta. Lần này lại không kiếm được đối tượng, cháu đừng mong trở về!" Hứa Đại Lôi liền đứng dậy, dáng vẻ bất chấp, quyết không bỏ qua, dứt khoát truyền đạt nhiệm vụ cho Hứa Diệp Lỗi.
“Ông à, đội của cháu còn có việc rất quan trọng cần phải xử lí, sáng ngày mai cháu sẽ quay lại thành phố S……” Hứa Diệp Lỗi nhẹ giọng tỏ ý không nhàn rỗi.
“Cơm nước xong ông sẽ gọi điện cho đại đội trưởng, xin cho cháu nghỉ thêm hai ngày.” Hứa Đại Lôi nói chắc như đinh đóng cột. Tuy đã nghỉ hưu, nhưng ông đã mở miệng thì các thủ trưởng quân khu cũng phải nể ông bảy phần.
Vừa mở cửa mùi hương thơm phức đã xông vào mũi.
Trên bàn ăn trong phòng khách đã dọn sẵn toàn món ngon đầy màu sắc, đủ mùi vị, chỉ cần ngửi thôi cũng khiến người ta thèm chảy nước miếng.
“Sao về sớm vậy con? Không ăn cơm cùng Bối Bối sao?” Sư Vân Như thấy con trai về liền ra đón.
“Cô ấy có chuyện về trước.” Hứa Diệp Lỗi vừa cởi áo khoác vừa đi tới chỗ bà.
“Vậy à. Vậy thì hẹn cô ấy hôm nào cùng ăn một bữa. Con đi rửa tay đi rồi vào ăn cơm!” Nói xong Sư Vân Như lại xoay người trở lại nhà bếp.
Hứa Diệp Lỗi rửa tay xong, tới phòng khách, kéo chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống. Ngồi ở đầu bàn ăn là một ông lão mặc bộ quân phục sờn cũ đã ngoài bảy mươi.
Gương mặt ông oai phong chính trực, tóc điểm hoa râm, nhưng thần thái diện mạo vẫn vô cùng tốt, bộ râu được cắt tỉa gọn gàng, dáng ngồi nghiêm nghị như một ngọn giáo.
Ông lão này chính là ông nội của Hứa Diệp Lỗi - Hứa Đại Lôi! Năm năm trước ông rút khỏi Tổng tư lệnh sư đoàn quân khu B. Nắm giữ binh quyền hơn nửa đời người, là quân nhân chính thống lăn lộn cả đời trong quân đội. Ông từng cùng Tổng tư lệnh Bành Đức Hoài chống Mĩ, giúp đỡ Triều Tiên. Cả đời chinh chiến lập vô số chiến công hiển hách, dù phải hy sinh đổ máu cũng kiên cường bất khuất không hề than vãn.
Ngồi bên trái Hứa Đại Lôi là vợ và con dâu, cũng chính là bà nội và mẹ của Hứa Diệp Lỗi. Vốn cả nhà đều sống tại thành phố B. Nhưng khi Hứa Đại Lôi về hưu được ba năm, ông bắt đầu nảy sinh mong muốn tìm về nguồn cội , nên cùng cả nhà trở về thành phố N. Mẹ của Hứa Diệp Lỗi cũng vì thế mà chuyển công tác. Bà hiện đang là Phó viện trưởng kiêm chủ nhiệm khoa chỉnh hình của bệnh viện quân khu thành phố N. Còn cha của Hứa Diệp Lỗi, Hứa Vệ Quốc đã hy sinh vì tổ quốc khi Hứa Diệp Lỗi mới mười một tuổi.
Thân là một người lính, bất kể lúc nào cũng phải giữ tư thế nghiêm chỉnh. Đây là điều mà ngay từ nhỏ Hứa Diệp Lỗi đã được Hứa Đại Lôi dạy dỗ. Cho nên dáng ngồi của Hứa Diệp Lỗi lúc này cũng giống một người lính, là tư thế chuẩn mực của quân nhân.
“Lỗi à, lần gặp này cháu thấy ưng không?” Bà nội nhìn Hứa Diệp Lỗi hòa nhã dò hỏi.
Ánh mắt tinh anh của Hứa Đại Lôi cũng quét qua, dỏng tai lên, mong đợi câu trả lời của Hứa Diệp Lỗi.
Hứa Diệp Lỗi nuốt miếng cơm, trầm giọng nói: “Dạ không.”
“Cái gì? Cháu không vừa mắt con gái Tôn Diệu Vũ?” Nghe thấy thế, Hứa Đại Lôi liền cau mày, thanh âm cũng cao thêm mấy phần.
“Là cô ấy không thích cháu!” Nói xong Hứa Diệp Lỗi gắp miếng rau đưa vào miệng. Mặc dù đẩy tội cho đối phương thực sự rất không đáng mặt đàn ông, nhưng chuyện này thực tế cũng không sai! Con nhỏ kia chính xác cũng không thích hắn!
Từ khi ông nội về hưu, bao nhiêu toan tính đều dồn cả lên hắn. Nhất là hai năm nay, ông dường như đổi tính, bắt đầu mơ tưởng đến việc được bồng chắt. Cũng từ đó bắt ép hắn đi xem mắt không biết bao lần. Lần xem mắt này chắc lại do ông và mẹ dàn xếp rồi.
“Cái gì? Con gái của Tôn Diệu Võ ghét cháu?” Giọng của ông nội gần như là gào thét.
“Ông à, đang giờ cơm ông nhỏ giọng chút đi!” Bà nội vội vàng khuyên nhủ.
“Dám coi thường đàn ông nhà họ hứa ta? Tên nhóc này, cháu phải lấy lại bản lĩnh cho ta. Lần này lại không kiếm được đối tượng, cháu đừng mong trở về!" Hứa Đại Lôi liền đứng dậy, dáng vẻ bất chấp, quyết không bỏ qua, dứt khoát truyền đạt nhiệm vụ cho Hứa Diệp Lỗi.
“Ông à, đội của cháu còn có việc rất quan trọng cần phải xử lí, sáng ngày mai cháu sẽ quay lại thành phố S……” Hứa Diệp Lỗi nhẹ giọng tỏ ý không nhàn rỗi.
“Cơm nước xong ông sẽ gọi điện cho đại đội trưởng, xin cho cháu nghỉ thêm hai ngày.” Hứa Đại Lôi nói chắc như đinh đóng cột. Tuy đã nghỉ hưu, nhưng ông đã mở miệng thì các thủ trưởng quân khu cũng phải nể ông bảy phần.
/47
|