Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 17: Ngày đầu năm kỳ quái (1)

/60


Ngay khi kỳ nghỉ đông vừa mới bắt đầu, tôi đã liền nhân tiện nằm dài trên giường mà ngủ đông suốt cả mấy ngày hôm nay.

Thái Hậu sau một vài lần cố gắng thúc giục tôi đi ra ngoài hóng gió rốt cuộc đành phải tuyên bố thất bại, đến cuối cùng, lão mẹ cũng không thể làm gì khác hơn là cứ mặc kệ tôi như vậy, mỗi ngày chỉ cần biết đến giờ ăn cơm mà tự mình thức dậy là tốt rồi.

Không có người quản lý, tôi lại càng vui vẻ ngày ngày đều ngủ mê mệt từ sáng sớm cho đến tận tối mịt.

Đêm 30 tết, lão cha và lão mẹ cũng từng có ý định đánh thức tôi dậy để cùng với bọn họ trở về bên nhà nội đón Tết âm lịch.

Nhưng lúc bấy giờ tôi thật sự buồn ngủ đến cực độ cho nên thà chết cũng không chịu khuất phục, bọn họ cố gắng cả nửa ngày, vẫn không đạt được kết quả gì, do đó đành phải để tôi một mình trông nhà.

Cứ như vậy tôi vô tri vô giác ngủ thẳng một mạch đến ngày mùng một Tết, vào sáng sớm hôm đó, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên in ỏi, tôi ngọ nguậy vùi đầu vào trong chăn mền trốn tránh cả nửa ngày, sau một hồi lâu nhận thấy tiếng chuông điện thoại kia vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, cho nên tôi buộc lòng phải bò xuống giường mà tiếp điện thoại.

Cầm lấy chiếc điện thoại trong tay, tôi miễn cưỡng “Uy” lên một tiếng.

Phía bên kia nhanh chóng truyền đến một giọng nói khàn khàn tựa như tiếng vịt đực, “Đi ra.”

“Sao?”

“Mau đi ra ngoài, tớ đang đứng trước cửa nhà cậu đấy!”

“Cái gì?!” Không phải như vậy chứ? Chẳng lẽ hắn thật sự đã lần mò ra địa chỉ của nhà tôi rồi ư?

Tôi ngay lập tức thanh tỉnh trở lại, lúc bấy giờ trong lòng tôi đang không ngừng hò hét vì hối hận, nếu như sớm biết trước có ngày này thì hôm lễ Quốc Khánh đó tôi đã cương quyết từ chối không để cho tài xế riêng của hắn đưa về tận nhà.

Nhâm Kim Sanh ơi là Nhâm Kim Sanh, ngươi quả thật rất thông minh nga, 24 tuổi rồi mà vẫn còn ngu ngốc dẫn sói vào nhà như vậy.

Từ lúc chúng tôi bắt đầu kỳ nghỉ đông cho đến tận bây giờ, tên tiểu quỷ kia cũng chưa từng gọi điện thoại hỏi thăm tôi lấy một lần, hóa ra không phải là hắn không muốn hỏi thăm, mà chính là phải trực tiếp đến tận nhà hỏi thăm a.

Ở bên ngoài rất nhanh liền vang lên một trận tiếng đập cửa ầm ầm.

Tôi ủ rủ treo điện thoại, không thể làm gì khác hơn là đành phải cam chịu số phận đi ra mở cửa cho đại thiếu gia.

Vừa mới mở cửa ra, thì một trận gió lạnh đã ùa ùa thổi tới, tôi vội vàng lui về phía sau vài bước.

Trông thấy tên tiểu quỷ kia vẫn đứng bất động tại chỗ, tôi không chút nghĩ ngợi liền vươn tay kéo hắn vào bên trong rồi mau chóng đóng chặt cửa lại.

Hôm nay hắn mặc một chiếc áo khoác thể thao màu trắng, ở trên cổ còn quấn thêm một chiếc khăn len màu đỏ sậm, thế nhưng màu sắc của chiếc khăn này cũng không thể so được với gương mặt đang đỏ bừng bừng vì lạnh của hắn lúc bấy giờ.

“Cậu phát sốt à? Không có việc gì tại sao lại chạy đến tận đây để tìm tớ?” Tôi không vì sắc đẹp của hắn mà bị lung lay, tức giận quát lớn.

Hắn không có trả lời, chỉ đứng yên lặng mà dùng đôi mắt phượng khóa chặt người tôi.

Tôi bất giác cúi đầu nhìn theo tầm mắt của hắn, sau đó liền hoảng hốt kêu lên, “A ~ tên biến thái!”

Lúc bấy giờ tôi vẫn còn đang mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình và khá mỏng, nhưng điều quan trọng nhất chính là cổ của chiếc áo ngủ này lại đang lệch xuống một bên khiến cho bả vai của tôi bị lộ ra hơn phân nửa, tôi một tay vội vàng kéo lại cổ áo cho ngay ngắn một tay run rẩy chỉ chỉ vào hắn, “Không thể tưởng tượng được nhìn ngươi bề ngoài lịch sử nhã nhặn như vậy, nhưng nào ngờ lại là một kẻ mặt người dạ thú, đạo đức bại hoại! Nói, hãy nói mau, có phải ngươi đối với bổn mỹ nữ đã thèm nhỏ dãi từ lâu rồi phải không?”

Hắn khóe môi hơi nhếch nhếch lên lộ ra một nụ cười giễu cợt, “Tớ đề nghị cậu tốt nhất hãy nên trở về mà phòng soi gương lại cho cẩn thận trước khi phát ngôn nga.”

Tôi lửa giận sôi trào, đang định nổi cơn tam bành thì đột nhiên nhớ ra một số vấn đề cực kỳ nghiêm trọng —

- Tôi vừa mới rời khỏi giường hiện tại vẫn còn chưa có đánh răng hay rửa mặt, cũng không biết trên mặt có hay không dấu vết của nước miếng!

- Chiếc áo ngủ tôi đang mặc trên người có thể nói là nhăn nhúm đến mức trông tựa như một miếng dưa muối đã được ngâm kỹ N năm!!

- Từ lúc bắt đầu nghỉ đông cho đến tận bây giờ tôi vẫn một mực ngủ đông = từ lúc bắt đầu nghỉ đông cho đến tận bây giờ tôi vẫn chưa chải đầu một lần nào… Vậy mái tóc dài óng mượt đến tận thắt lưng kia!!!

“A ~ a”

Tôi một bên dùng hai tay che mặt, một bên đứng phát ra tiếng thét chói tai.

Tên nhóc thiếu thước tấc nhanh chóng nắm lấy hai bả vai của tôi lay mạnh, “Cậu hãy bình tĩnh một chút…”

Tôi liền trực tiếp đẩy hắn sang một bên, sau đó chạy vội vào trong phòng của mình với tốc độ ánh sáng, một tiếng “Binh” ngay lập tức vang lên, cánh cửa bị đóng lại thật mạnh!

… …

Một giờ sau, tôi lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt tên nhóc thiếu thước tấc kia.

Trên người khoác một chiếc áo len cổ lọ màu hồng nhạt được phối hợp với một chiếc nón nhung xù lông màu trắng, mái tóc dài đen nhánh được kết thành hai bím buông xõa hai bên vai, ở phần cuối của đuôi tóc còn được buộc chặt bởi hai khối cầu nhung màu trắng.

Diện mạo của tôi hiện tại chỉ có thể dùng bốn từ để hình dung, đó chính là “vô địch đáng yêu”.

Ngay sau khi đã trở lại một cách thật hoàng tráng, tôi nhanh chóng tiến đến gần mà nắm lấy cổ áo của hắn, đồng thời nheo nheo mắt hăm dọa, “Người anh em, cậu tốt nhất hãy nên quên đi hình ảnh cách đây một giờ a! Nghe rõ rồi chứ?”

Hắn im lặng chăm chú nhìn tôi, ánh mắt thập phần phức tạp khó có thể nắm bắt được.

Tôi chưa bao giờ trông thấy hắn dùng ánh mắt kỳ quái này trước kia, cho nên không khỏi sửng sốt một chút. Vài giây tiếp theo, hắn liền khôi phục lại nguyên trạng, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Ở năm 97 này người dân vẫn còn có thể tự do đốt pháo hoa, nhưng chỉ vài năm sau đó chính phủ đã chính thức ban hành lệnh cấm.

Hiện tại là ban ngày, vì vậy pháo hoa đều được mọi người giữ lại để dành đến đêm mới đem ra đốt, trên đường phố đâu đâu cũng đều nghe thấy tiếng pháo nổ đì đùng.

Tôi ngồi trước bàn ăn, duỗi thẳng cổ mà chờ đợi bữa cơm trưa.

Giờ phút này tên nhóc thiếu thước tấc kia đang đem chiếc tạp dề của Thái Hậu quấn quanh người, ở trong phòng bếp luống ca luống cuống nấu cơm.

“Uy, cậu rốt cuộc có làm được hay không vậy? Nếu không được thì đừng có miễn cưỡng.” Đợi hơn 2 giờ liền, tôi rốt cuộc cũng chịu không nổi vì vậy đành phải hướng vào phía bên trong mà hô to lần thứ 5.

Hắn ngay lập tức thò đầu ra ngoài rồi vung cái sạn đang cầm trong tay lên, ý tứ vốn là: “Câm miệng, chờ thêm một chút nữa.”

Tôi ngoan ngoãn câm miệng, sau đó liền vươn tay cầm lấy bình sữa mà uống ừng ực ừng ực.

Nếu như hắn cứ tiếp tục lề mề như vậy không sớm thì muộn tôi cũng sẽ đói đến chết mất.

Lúc ban đầu tôi vốn còn định cùng hắn ra bên ngoài tùy tiện giải quyết, kết quả là vừa nghe xong hắn không một chút chần chứ liền kiên quyết cự tuyệt, nói nào là muốn tự mình đích thân vào bếp trổ tài.

Kết quả của việc tin tưởng và giao nhiệm vụ cho hắn chính là trực tiếp đem bữa cơm trưa biến thành bữa cơm chiều a!

“Lại đây bày biện chén đũa đi.” Sau khi đã vật lộn trong bếp suốt 4 giờ liền, hắn nhanh chóng cởi bỏ chiếc tạp dề, không chút khách khí mà ra lệnh cho tôi.

Đây rốt cuộc là nhà của ai vậy hả?

Tôi vừa càu nhàu vừa tiến vào phòng bếp chuẩn bị chén đũa.

Nhìn thấy các món ăn được chế biến một cách vô cùng hấp dẫn, đôi mắt tôi đột nhiên sáng hẳn lên.

Điều này quả thật rất kỳ quái nga, tôi vẫn còn nhớ rất rõ mấy tháng trước đây ngay đến cả việc nấu cơm đơn giản như vậy hắn cũng không biết, không thể tưởng tượng được chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn đã tiến bộ một cách vượt bậc.

Hắn hừ lạnh một tiếng, rồi nhanh chóng đưa một đĩa thức ăn đến trước mặt tôi, “Hãy nếm thử xem.”

Tôi vội vội vàng vàng gắp miếng thịt bò cho vào miệng, “Wao ~ hương vị quả nhiên rất ngon!” Thật không nhìn ra tên tiểu quỷ này lại có thể nấu ăn tuyệt đến thế, trong tương lai hắn chắn chắc sẽ trở thành một người đàn ông tốt a.

Hắn nhìn tôi chăm chú, sau đó tự mình gắp một khối thịt gà rôti đưa tới bên miệng tôi, “Cậu thử lại món này xem.”

Tôi thụ sủng nhược kinh (được sủng ái, yêu thương mà vừa mừng lại vừa lo) mà nuốt vội, sợ đến mức không kịp suy nghĩ gì liên tục gật đầu khen ngon.

Hắn cố tình giả vờ như không trông thấy bộ dạng run rẫy lo lắng của tôi, tiếp tục dùng gương mặt nghiêm túc kia nhìn tôi chằm chằm, hơn nữa lại còn đứng ở bên cạnh không ngừng gắp những món khác cho tôi nếm thử.


/60

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status