Màn đêm buông xuống, đèn sáng rực rỡ, bốn phía của Tuyên vương phủ đều giăng đèn kết hoa, tiếng nhạc vui mừng ầm ĩ, xung quanh là vải lụa màu đỏ thắm quấn quanh cửa phủ, trông có vẻ rất náo nhiệt, niềm vui hân hoan, trước cửa người đến người đi, xe ngựa, tân khách như nước ào ạt tụ tập.
Trong thính đường, đứng ở hai bên, những tân khách đứng đợi đã lâu nhịn không được mà phải châu đầu ghé tai bàn tán, ngươi một câu, ta một câu, bàn về vị vương phi thần bí của Tuyên vương một cách vô cùng nồng nhiệt a.
“Ê, các người có biết, hôm nay, Tuyên vương muốn kết hôn với vương phi, là ai không?”
“Ta không biết, đêm nay, đột nhiên có người đem đến thiếp mời, ta liền vội vàng chuẩn bị quà tặng mà đến đây!”
“Để ý hắn cưới ai làm khỉ gió gì! Dù sao chúng ta cũng chỉ cần đem quà tặng thật tốt đến đây, ngàn vạn đừng đắc tội với vị Đại tướng quân đắc thắng mới trở về này.”
“Phải đó, hiện nay Tuyên vương không còn là vương gia nhàn tản như trước kia nữa, lại rất được thánh sủng, mà trong tay lại còn cầm cả một quân lính hùng hậu nữa đó chứ!”
“Tân nương đến!” Người săn sóc nàng dâu phát ra âm thanh, khiến cho bên trong thính đường chợt yên tĩnh trở lại.
Xa xa, chỉ thấy một cô gái thân vận váy đỏ được hai người nha hoàn dìu dắt đi vào, đầu đội mũ phượng, váy đỏ kiêu sa, dưới ánh mắt của vạn chúng khoan thai đi đến, màu đỏ thẫm của khăn hỉ che đi dung nhan thanh lệ của nàng, váy dài màu đỏ nhẹ dốc xuống dưới đất, ba thước vải dài, đai lưng dài nhỏ buộc chặt bờ eo thon gọn, dáng người nổi bật, vô cùng uyển chuyển, lung linh hấp dẫn, bước đi dịu dàng càng lộ ra vẻ đẹp nhỏ nhắn mảnh mai.
Hai bên tân khách nhìn vị nữ tử đang đi đến, mặc dù khăn voan đã che đi dung nhan của nàng, nhưng bọn họ cũng có thể khẳng định đó là một giai nhân tuyệt sắc, kìm lòng không được mà rối rít tặc lưỡi tán thưởng một trận, trong lòng ai nấy đều mang theo vẻ hiếu kỳ.
“Không biết tiểu thư khuê các nhà ai, lại có thể có phúc khí tốt đến như vậy được gả cho Tuyên vương đây!”
“Khuê nữ nhà ngươi nếu có thể đẹp hơn đệ nhất mỹ nữ Mộc Yên Nhiên của Già đều, nói không chừng sẽ có cơ hội đó!”
“Xuỵt! Mộc Yên Nhiên chính là vương phi tiền nhiệm của vương gia đó, ở trường hợp này mà nhắc đến nàng ấy, bộ không muốn sống nữa sao!”
Bộ Phi Ngữ lẳng lặng đi qua bọn họ, khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười tự giễu, nàng từng bước, từng bước đi về phía nam tử mặc áo đỏ đang chờ ở phía xa kia, có vẻ từng bước nàng đi đến đó đều rất trầm trọng và nặng nề, nhắm mắt lại, tưởng nhớ về ngày trước, tựa hồ mỗi một bước đi, là toàn viễn cảnh của ngày trước đều ùn ùn kéo đến, một năm trước, nàng dùng thuật dịch dung thay người lên kiệu, chỉ là một quyết định qua loa, nhưng lại là bắt đầu cho một sự sai lầm, hiện giờ, nàng còn phải kéo dài chuyện sai lầm này cho đến khi nào đây?
Bên kia phòng khách, Sở Lăng yên một thân hỉ phục đỏ thẫm, bên hông còn có đai lưng được thêu bằng chỉ vàng kim, trên đó còn có một khối ngọc thượng hạng, cả người tuấn lãng phong phú, lộ ra vẻ đẹp cao quý trời sinh, hắn nhìn người con gái, người mà hắn muốn yêu thương, trân trọng trọn cuộc đời này đang từng bước từng bước đi về phía hắn, càng ngày càng gần, tim hắn không khỏi đập từng nhịp liên hồi, đôi mắt đen láy lóe lên tia xúc động khó mà kìm nén được.
Rốt cuộc, người con gái mà hắn yêu thương giờ đã đứng bên cạnh hắn, hắn vương tay, cầm thật chặt tay nàng, mười ngón đan xen nhau, tựa như đang nắm một vật trân bảo duy nhất ở trên thế gian này.
“Nhất bái thiên địa!” Bên tai truyền đến âm thanh của người săn sóc nàng đâu phát ra.
Bộ Phi Ngữ nhẹ cười một tiếng, nhưng nét vui vẻ cũng không nhiều, nàng chưa từng bao giờ trải qua giây phút để cho người khác định đoạt cho nàng, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, thân thể cứng còng, không chịu chuyển động, nam tử áo đỏ sớm đã khom người xuống, hắn hơi sững sờ, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn xuống nét mặt dưới khăn voan đỏ của người con gái ấy, đã thấy trên trán nàng cơ hồ mang theo chút tức giận rồi.
Tân khách phía dưới nhìn thấy tân nương tử vẫn chưa chịu chuyển động, lại dấy lên một trận bàn tán, xì xào to nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Sao lại như thế á?
Uhm, vương phi vì sao còn chưa chịu bái đường?
Nhìn dáng vẻ của vương phi này!
Người săn sóc nàng dâu cảm thấy vô cùng lúng túng, tay run run, cầm lấy khăn lụa, không ngừng lau cái trán toát ra mồ hôi lạnh, lần nữa hô lớn, Nhất bái thiên địa!
Sở Lăng Yên ngồi thẳng lên, trong mắt thần sắc tối đen, bất động thanh sắc nhìn về phía bên cạnh, nháy mắt với hai tên nha hoàn.
Hai nha hoàn mi thanh mục tú rất cơ trí, âm thầm dùng nội lực ép Bộ Phi Ngữ khom người xuống.
“Nhị bái cao đường!” Người săn sóc nàng dâu không thể chờ đợi nữa, liền tiếp tục hô.
Bộ Phi Ngữ than nhẹ một tiếng, không có nội lực, hai tiểu nha đầu bên cạnh nàng cũng không chống đỡ nổi, dứt khoát, liền phải tùy chủ tự mình làm, nàng lần nữa khom lưng bái một xá.
“Phu thê giao bái!” Người săn sóc nàng dâu mừng rỡ hô to, giọng nói như đã trút được gánh nặng vậy, rốt cuộc đã sắp kết thúc rồi, đừng xảy ra chuyện gì nữa nha.
Bộ Phi Ngữ xoay người lại, đối mặt với người nam tử áo đỏ, xuyên thấu qua lớp khăn voan màu đỏ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình dáng của người nam tử kia, một dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân lại lần nữa nổi lên trong lòng nàng, thật khiến cho nàng muốn kiên trì cũng phải dao động thêm lần nữa.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!” Người săn sóc dâu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy vui vẻ dắt Bộ Phi Ngữ hướng về phía Lung Nguyệt các mà đi.
Tân khách phía dưới ai nấy đều rối rít ngồi vào vị trí. Trong bữa tiệc, đủ loại cao lương mỹ vị, hương rượu tản ra tứ phía, chung chén giao thoa, đầy dẫy một mảnh vui mừng.
Nhưng mà, trong một góc nơi đại sảnh lại không ngừng truyền đến tiếng thở dài, thật là trái ngược với không khí vui mừng ở khắp bốn phía.
“Huynh làm gì mà mang bộ dáng tương tư sầu não thế, chẳng lẽ hắn cưới phải người trong lòng huynh sao?” Đoạn Cẩm Phong mang theo vẻ trêu chọc nhìn vị nam tử ở bên cạnh.
“Đệ đừng nói móc ta nữa!” Bạch Vân Phi mặt mày ủ rũ thở dài, “Ta thấy là ta sắp sửa bị đưa đến đoạn đầu đài rồi!”
Trong thính đường, đứng ở hai bên, những tân khách đứng đợi đã lâu nhịn không được mà phải châu đầu ghé tai bàn tán, ngươi một câu, ta một câu, bàn về vị vương phi thần bí của Tuyên vương một cách vô cùng nồng nhiệt a.
“Ê, các người có biết, hôm nay, Tuyên vương muốn kết hôn với vương phi, là ai không?”
“Ta không biết, đêm nay, đột nhiên có người đem đến thiếp mời, ta liền vội vàng chuẩn bị quà tặng mà đến đây!”
“Để ý hắn cưới ai làm khỉ gió gì! Dù sao chúng ta cũng chỉ cần đem quà tặng thật tốt đến đây, ngàn vạn đừng đắc tội với vị Đại tướng quân đắc thắng mới trở về này.”
“Phải đó, hiện nay Tuyên vương không còn là vương gia nhàn tản như trước kia nữa, lại rất được thánh sủng, mà trong tay lại còn cầm cả một quân lính hùng hậu nữa đó chứ!”
“Tân nương đến!” Người săn sóc nàng dâu phát ra âm thanh, khiến cho bên trong thính đường chợt yên tĩnh trở lại.
Xa xa, chỉ thấy một cô gái thân vận váy đỏ được hai người nha hoàn dìu dắt đi vào, đầu đội mũ phượng, váy đỏ kiêu sa, dưới ánh mắt của vạn chúng khoan thai đi đến, màu đỏ thẫm của khăn hỉ che đi dung nhan thanh lệ của nàng, váy dài màu đỏ nhẹ dốc xuống dưới đất, ba thước vải dài, đai lưng dài nhỏ buộc chặt bờ eo thon gọn, dáng người nổi bật, vô cùng uyển chuyển, lung linh hấp dẫn, bước đi dịu dàng càng lộ ra vẻ đẹp nhỏ nhắn mảnh mai.
Hai bên tân khách nhìn vị nữ tử đang đi đến, mặc dù khăn voan đã che đi dung nhan của nàng, nhưng bọn họ cũng có thể khẳng định đó là một giai nhân tuyệt sắc, kìm lòng không được mà rối rít tặc lưỡi tán thưởng một trận, trong lòng ai nấy đều mang theo vẻ hiếu kỳ.
“Không biết tiểu thư khuê các nhà ai, lại có thể có phúc khí tốt đến như vậy được gả cho Tuyên vương đây!”
“Khuê nữ nhà ngươi nếu có thể đẹp hơn đệ nhất mỹ nữ Mộc Yên Nhiên của Già đều, nói không chừng sẽ có cơ hội đó!”
“Xuỵt! Mộc Yên Nhiên chính là vương phi tiền nhiệm của vương gia đó, ở trường hợp này mà nhắc đến nàng ấy, bộ không muốn sống nữa sao!”
Bộ Phi Ngữ lẳng lặng đi qua bọn họ, khóe miệng quyến rũ ra một nụ cười tự giễu, nàng từng bước, từng bước đi về phía nam tử mặc áo đỏ đang chờ ở phía xa kia, có vẻ từng bước nàng đi đến đó đều rất trầm trọng và nặng nề, nhắm mắt lại, tưởng nhớ về ngày trước, tựa hồ mỗi một bước đi, là toàn viễn cảnh của ngày trước đều ùn ùn kéo đến, một năm trước, nàng dùng thuật dịch dung thay người lên kiệu, chỉ là một quyết định qua loa, nhưng lại là bắt đầu cho một sự sai lầm, hiện giờ, nàng còn phải kéo dài chuyện sai lầm này cho đến khi nào đây?
Bên kia phòng khách, Sở Lăng yên một thân hỉ phục đỏ thẫm, bên hông còn có đai lưng được thêu bằng chỉ vàng kim, trên đó còn có một khối ngọc thượng hạng, cả người tuấn lãng phong phú, lộ ra vẻ đẹp cao quý trời sinh, hắn nhìn người con gái, người mà hắn muốn yêu thương, trân trọng trọn cuộc đời này đang từng bước từng bước đi về phía hắn, càng ngày càng gần, tim hắn không khỏi đập từng nhịp liên hồi, đôi mắt đen láy lóe lên tia xúc động khó mà kìm nén được.
Rốt cuộc, người con gái mà hắn yêu thương giờ đã đứng bên cạnh hắn, hắn vương tay, cầm thật chặt tay nàng, mười ngón đan xen nhau, tựa như đang nắm một vật trân bảo duy nhất ở trên thế gian này.
“Nhất bái thiên địa!” Bên tai truyền đến âm thanh của người săn sóc nàng đâu phát ra.
Bộ Phi Ngữ nhẹ cười một tiếng, nhưng nét vui vẻ cũng không nhiều, nàng chưa từng bao giờ trải qua giây phút để cho người khác định đoạt cho nàng, hít sâu một hơi, đè nén lửa giận, thân thể cứng còng, không chịu chuyển động, nam tử áo đỏ sớm đã khom người xuống, hắn hơi sững sờ, nghiêng đầu, liếc mắt nhìn xuống nét mặt dưới khăn voan đỏ của người con gái ấy, đã thấy trên trán nàng cơ hồ mang theo chút tức giận rồi.
Tân khách phía dưới nhìn thấy tân nương tử vẫn chưa chịu chuyển động, lại dấy lên một trận bàn tán, xì xào to nhỏ, chỉ chỉ trỏ trỏ.
Sao lại như thế á?
Uhm, vương phi vì sao còn chưa chịu bái đường?
Nhìn dáng vẻ của vương phi này!
Người săn sóc nàng dâu cảm thấy vô cùng lúng túng, tay run run, cầm lấy khăn lụa, không ngừng lau cái trán toát ra mồ hôi lạnh, lần nữa hô lớn, Nhất bái thiên địa!
Sở Lăng Yên ngồi thẳng lên, trong mắt thần sắc tối đen, bất động thanh sắc nhìn về phía bên cạnh, nháy mắt với hai tên nha hoàn.
Hai nha hoàn mi thanh mục tú rất cơ trí, âm thầm dùng nội lực ép Bộ Phi Ngữ khom người xuống.
“Nhị bái cao đường!” Người săn sóc nàng dâu không thể chờ đợi nữa, liền tiếp tục hô.
Bộ Phi Ngữ than nhẹ một tiếng, không có nội lực, hai tiểu nha đầu bên cạnh nàng cũng không chống đỡ nổi, dứt khoát, liền phải tùy chủ tự mình làm, nàng lần nữa khom lưng bái một xá.
“Phu thê giao bái!” Người săn sóc nàng dâu mừng rỡ hô to, giọng nói như đã trút được gánh nặng vậy, rốt cuộc đã sắp kết thúc rồi, đừng xảy ra chuyện gì nữa nha.
Bộ Phi Ngữ xoay người lại, đối mặt với người nam tử áo đỏ, xuyên thấu qua lớp khăn voan màu đỏ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hình dáng của người nam tử kia, một dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân lại lần nữa nổi lên trong lòng nàng, thật khiến cho nàng muốn kiên trì cũng phải dao động thêm lần nữa.
“Kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng!” Người săn sóc dâu thở phào nhẹ nhõm, trong lòng tràn đầy vui vẻ dắt Bộ Phi Ngữ hướng về phía Lung Nguyệt các mà đi.
Tân khách phía dưới ai nấy đều rối rít ngồi vào vị trí. Trong bữa tiệc, đủ loại cao lương mỹ vị, hương rượu tản ra tứ phía, chung chén giao thoa, đầy dẫy một mảnh vui mừng.
Nhưng mà, trong một góc nơi đại sảnh lại không ngừng truyền đến tiếng thở dài, thật là trái ngược với không khí vui mừng ở khắp bốn phía.
“Huynh làm gì mà mang bộ dáng tương tư sầu não thế, chẳng lẽ hắn cưới phải người trong lòng huynh sao?” Đoạn Cẩm Phong mang theo vẻ trêu chọc nhìn vị nam tử ở bên cạnh.
“Đệ đừng nói móc ta nữa!” Bạch Vân Phi mặt mày ủ rũ thở dài, “Ta thấy là ta sắp sửa bị đưa đến đoạn đầu đài rồi!”
/90
|