Thê Bằng Phu Quý

Chương 27 - Chương 27

/52


Tô Uyển vội đem sách nhét vào trong cổ áo, tươi cười đi ra: “Hôm nay thu dọn phòng ở mới phát hiện tướng công để quên sách ở trong phòng, ta sợ thời gian dài chính mình sẽ quên, nên đem thả lại thư phòng.”

Tống Tiểu Muội cũng gật đầu: “Ta mở cửa cho tam tẩu.”

Tống nãi nãi nhìn đến trên bàn xác thật thả quyển sách, liền gật đầu: “Nên như thế, chúng ta không hiểu, đừng làm kệ sách rối loạn, sách thả ở trên bàn, tam nhi trở về tự nhiên biết nên cất nơi nào.”

Vội vàng ăn cơm sáng xong, Tô Uyển buông chén liền về phòng, Tống Tiểu Muội xem nàng bước chân vội vàng chỉ che miệng cười: “Trước kia tam tẩu chỉ nhắc tới ăn mới có tính tình này, hiện giờ đối với sách quả nhiên cũng thập phần yêu thích.”

Tô Uyển tâm sự nặng nề, tuy rằng trên mặt chưa lộ ra, lại cũng không có tâm tình đáp lại Tống Tiểu Muội, Tống Tiểu Muội chỉ cho rằng nàng nóng vội, cũng không ngại, chỉ nói: “Là chuyện xưa gì làm tam tẩu cảm thấy hứng thú như vậy, chờ ngươi xem xong, nhất định phải nói cho ta một chút mới được.”

“Có thời gian nhất định sẽ giảng cho ngươi, ta về phòng trước.”

Tống Tiểu Muội một bên thu thập chén đũa một bên nghĩ, Tam tẩu cùng Tam ca hiện giờ có chút giống phu thê, cái tư thế thích đọc sách này, nhìn xác thực có hai phần tương tự.

Đóng cửa kỹ, rồi lôi sách ra, Tô Uyển lật đến trang được đánh dấu, nàng sợ chính mình lúc ấy thời gian gấp rút không thấy rõ, lúc này ngồi ở phía trước cửa sổ đọc từng chữ từng chữ một, “…… Cao Tông băng hà, Thái tử Tiêu Kỳ y chiếu kế vị, năm sau sửa niên hiệu là Thiên Nguyên……”

Tô Uyển không nháy mắt nhìn chằm chằm những chữ này một hồi lâu, ‘Tiêu Kỳ’ tên này nàng không quen thuộc, nhưng ‘Thiên Nguyên’ lại như sấm bên tai, Tống Thần, vào Thiên Nguyên năm thứ hai mươi chín dược Sở Trung Tông khâm điểm làm Trạng Nguyên, sau khi Trung Tông băng hà, hoàng tử thứ ba Tiêu Thiến đăng cơ, miếu hiệu Sở Nhân Tông, khi Nhân Tông tại vị, mạnh mẽ thi hành khoa cử, bắt đầu dùng học sinh nhà nghèo, Liễu Thái phó cử hiền không tránh thân, tiến cử con rể Tống Thần với Nhân Tông, Tống Thần lấy kì tài học làm Nhân Tông thưởng thức, được trọng dụng. Tống Thần từ nhà nghèo đến Tể tướng có vô số môn sinh, trong hơn ba mươi năm Nhân Tông tại vị, Tống Thần từ đầu đến cuối đều được đế tâm, trước khi Nhân Tông băng hà, khâm điểm Tống Thần làm cố mệnh đại thần, gánh vác trọng trách trị quốc.

Tô Uyển đã có thể xác định, nàng suy đoán cũng là chuyện nàng sợ hãi nhất, đúng là việc thật. Chỉ là nàng còn có nghi ngờ, thái phó tuy là chức suông, phàm chỉ có được Hoàng Thượng nể trọng, trọng thần trong triều mới có thể được phong làm thái phó đại thần, chính nhất phẩm, nữ nhi của hắn, đặc biệt là đích nữ, tự nhiên không lo gả, cho dù phi thường thưởng thức tài hoa của Tống Tử Hằng, cầu hiền như khát, cũng không ngại xuất thân cùng gia thế của hắn, thu hắn làm đệ tử, hoặc là nghĩa tử, cũng còn tốt hơn là đem đích nữ gả thấp cho hắn, trong thế gia đại tộc, quan niệm đích thứ cực nghiêm, cho dù Tống Tử Hằng hưu nguyên phối, Liễu gia đích nữ gả qua vẫn là vợ kế, địa vị so với chính thê là khác xa. Hơn nữa, nếu phải làm vợ kế, đích nữ của thái phó cho dù là gả vào hoàng gia cũng có khả năng, gả cho Tống Tử Hằng đã là thấp gả, làm sao có thể chịu ủy khuất như thế?

Đương nhiên cũng có khả năng là Liễu gia không biết tình hình, chỉ coi hắn là thiếu niên anh tài, rất là thích, trong kịch bản không phải thường xuyên có cảnh hiền thê ở quê nhà chăm sóc cha mẹ già, thư sinh vào kinh đi thi kim bảng đề danh, bị Tể tướng cùng đại quan nhìn trúng, sau đó nói dối chính mình chưa thành hôn, trở thành con rể của đại quan, bên này vội vàng kim bảng đề danh động phòng hoa chúc, nguyên phối ở quê quán còn đang nhón chân mong chờ.

Nhưng mà Tô Uyển tin tưởng phán đoán của chính mình, từ cha mẹ Tống gia, đến bản thân Tống Tử Hằng, đều không phải loại người vì tiền tài địa vị bán đứng nhân tính. Nàng nhìn ra được mặt sau của Tống Tử Hằng khéo đưa đẩy thông thấu, còn có chút dáng vẻ thư sinh, hắn biết Tô gia có xe bò cùng xa phu, lần đầu tiên đi tiếp nàng về nhà lại tự mình thuê sẵn xe bò; nghe Tô thái thái nói sợ nhà hắn dụng tiền khẩn trương, trước hôn lễ bà cố ý nhờ người tặng chút tiền bạc qua, thời điểm đón dâu hắn đều đưa nguyên vẹn trả lại. Cha mẹ Tống gia cũng vậy, bọn họ liền vì nàng tiêu tiền riêng cho mọi người đều để ý như vậy, làm sao có thể đồng ý Tống Tử Hằng hưu nguyên phối đi cưới con gái quan lớn?

Trong mắt thế nhân, việc này so với dùng vốn riêng của con dâu càng khiến người khác khinh thường!

Huống hồ phụ thân của nguyên phối vẫn là ân nhân cứu mạng của Tống lão cha, cổ nhân đem ân tình coi như thiên đại, không có khả năng làm ra việc vong ân phụ nghĩa như thế.

Tống Tử Hằng sẽ không lừa gạt người ta, Liễu gia theo đạo lý cũng không có khả năng gả đích nữ cho Tống Tử Hằng đã có nguyên phối, lui một vạn bước giảng, cho dù nguyên phối đã chết cũng không thể……

Trong lòng Tô Uyển bỗng nhiên chấn động, không đúng, nếu nguyên phối đã chết, liền hết thảy đều không phải vấn đề!

Chỉ có người Tống gia thôn biết Tống Tử Hằng đã cưới vợ, mà Tống gia thôn cách kinh thành khá xa, trong thôn cả đời cũng không có vài người đi vào kinh, cho dù vào kinh cũng sờ không tới vòng luẩn quẩn bạn bè thân thích của Liễu gia, nói cách khác trong kinh căn bản không có người biết Tống Tử Hằng đã từng cưới vợ, nếu nguyên phối của Tống Tử Hằng đã chết, Liễu gia chỉ cần cùng Tống gia


/52

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status