Ta khẩn trương suy nghĩ, muốn giúp Tiểu Phúc Tử tìm cách thoát thân. Tiểu Phúc Tử quay đầu liếc mắt nhìn ta. Ánh mắt hắn làm cho người ta cảm thấy an tĩnh bình lặng, bỗng nhiên khiến ta tin tưởng hắn nhất định có thể thoát thân.
Thái hậu nương nương nếu xử tử phạm nhân ở trong cung nhất định không muốn dính máu. Như vậy có thể loại trừ khả năng xử trượng tễ (đánh chết). Trong cung còn có một kiểu giết người, tương đối sạch sẽ hơn, chính là phúc mặt chi hình. Dùng tấm giấy mỏng loại tốt nhất thấm nước cho dính ướt, mở rộng ra rồi bao trùm lên toàn bộ khuôn mặt của phạm nhân. Đối với người chết mà nói, tuy rằng vô cùng thống khổ nhưng lại không để lại vết máu nào trong cung. Mà kiểu xử tử này, một người đã luyện Cửu Âm chân kinh hẳn là dễ dàng thoát được? Ta nhớ lại vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt Tiểu Phúc Tử, lại nghĩ đến một khả năng khác. Chính là hình phạt bắt uống bốn loại rượu độc. Nhưng Tiểu Phúc Tử vẫn chưa có đủ tư cách đó. Người được hưởng cái chết tốt đẹp này, chỉ có công thần, tần phi mới được ban ân. Với thân phận của Tiểu Phúc Tử thì còn kém xa lắm.
Ta đang nghĩ ngợi thì Thái hậu đã nhẹ nhàng phất phất tay áo. “Cho hắn chết sạch sẽ một chút đi…”
Ta yên tâm rồi, đúng như ta dự đoán. Thái hậu nương nương chính là một lão thái thái giả khuông giả dạng, mặc kệ thế nào vẫn phải giả một chút từ bi. Ví như chuyện giết người cũng vậy, cũng không muốn làm cho tẩm cung của bà truyền ra mùi máu tươi.
Mấy tên thái giám đứng bên kia đưa mắt nhìn nhau rồi đi đến chỗ Tiểu Phúc Tử. Lại là tên thái giám lắm miệng kia lên tiếng: “Để ta đến nhìn xem, hắn có võ công hay không…”
Ta thầm giật mình. Thì ra bọn họ không biết Tiểu Phúc Tử có võ công? Nhưng Tiểu Phúc Tử có thể thoát được lượt kiểm tra này hay không, nếu bị phát hiện, bọn chúng có phế võ công của hắn không? Tăng thêm hình phạt?
Ta một lòng nhìn hắn nháy mắt liên tục. Nhưng Tiểu Phúc Tử vẫn như cũ, tạo hình vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chất phác.
Mấy tên thái giám kia có lẽ đều biết võ công, có một tên trong số đó đã nói: “Tiểu tử này, ánh mắt tan rã, vô thần, đi đứng vô lực, hạ bàn phù phiếm, làm sao lại biết võ công?”
Tên công công lắm miệng kia nghe xong, đưa mắt liếc nhìn Tiểu Phúc Tử, có vẻ xấu hổ vì bản thân không biết nhìn người, cũng không dám làu bàu nữa, áp Tiểu Phúc Tử đi ra ngoài.
Lòng ta cảm thấy kỳ quái: võ công Tiểu Phúc Tử cao thâm như vậy, vì sao bọn họ vừa xem qua lại biến thành không có? Chẳng lẽ, Tiểu Phúc Tử hiểu rõ được sự nguy hiểm nên cố ý che dấu hay sao? Hoặc là, Tiểu Phúc Tử đã luyện thành công phu thần quang nội liễm (tương tự phép ẩn thân)? Tiểu Phúc Tử kia cũng thật là đáng sợ. Nhớ lại ngày thường ta thường xuyên khi dễ hắn, không khỏi e dè rụt cổ.
Ta bị một đám cung nữ thái giám tiến lên ôm lấy lôi về lãnh cung. Thật sự có chút giống tư thế của Hoàng hậu đi tuần. Đáng tiếc, thực chất tương phản.
Lãnh cung vắng vẻ. Sau khi đám cung nữ thái giám đem ta trở về đây liền tự động bỏ đi. Ta nhớ lại cảnh sống trước đây. Chỉ có điều, lần này việc canh trừng càng nghiêm ngặt hơn trước. Còn Tiểu Phúc Tử vẫn chưa biết sẽ thế nào.
Ta bị giam giữ trong căn phòng nhỏ, ngồi suy đi nghĩ lại. Ta cảm thấy người mà ta thật lòng phải xin lỗi, có lẽ chính là Tiểu Phúc Tử. Lôi kéo hắn vào một chuỗi âm mưu, kết quả, lại khiến hắn rơi vào cảnh nguy hiểm. Vốn dĩ tất cả những chuyện này không hề liên quan gì đến hắn. Hắn lẽ ra đã có thể bình an mà sống ở trong cung này rồi. Còn ta, lại luôn khi dễ hắn. Đương nhiên, hắn cũng thường xuyên khi dễ ta. Nhưng hắn cũng không hề trách móc câu nào, cũng không yêu cầu bất cứ điều gì. Ta thật sự không biết, ta có đáng để hắn phải trả giá như vậy hay không?
Ta ở trong căn phòng nhỏ bước đi thong thả rồi lại thong thả bước đi. Chỉ một lòng lo nghĩ đến an nguy của Tiểu Phúc Tử mà quên mất một người quan trọng khác cũng đang ở trong lãnh cung này, chính là kẻ giả mạo Tư Đồ. Cũng không đi nhìn xem một chút, kẻ giả mạo đó rốt cuộc là loại người gì.
Ta ngồi trên chiếc giường phủ đầy bụi bặm. Màn trướng trên giường đều rách nát lăng loạn, phía trên còn đung đưa mấy cái mạng nhện, bị ta bám gió thổi hơi nhẹ nhàng chớp lên chớp lên. Trên giường vẫn bày bừa đám chăn bông cũ nát, gấm vóc đỏ tươi đã ố ngả sang màu đỏ sậm. Tựa như một người đàn bà đang đến tuổi lão hóa, vừa gỡ bỏ lớp trang điểm liền để lộ ra dung nhan tàn phai cùng vẻ mỏi mệt.
Cánh cửa sổ chưa đóng bị gió thổi khẽ giật đập vào. Nghe thấy tiếng vang, ta hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Thấy một bóng người khẽ nhoáng một cái lướt qua bên ngoài cửa sổ. Mái tóc dài, quần áo tuyết trắng. Tạo hình cực kỳ giống một nữ quỷ du đãng trong đêm đen.
Bé gái bình thường luôn luôn sợ quỷ. Còn ta, trên cơ bản thì tận đáy lòng không hề cho rằng có quỷ tồn tại. Mỗi lần cùng đám bạn gái đi xem phim điện ảnh khủng bố, mọi người đều sợ đến mức phát run, còn ta cứ ngồi cười ha ha. Cho nên, nếu có người giả ma giả quỷ ở đây, căn cứ theo lẽ thường, ta cũng muốn nhìn qua một cái xem là cái giống quỷ gì.
Trong lãnh cung này, ngoại trừ ta còn có Tư Đồ giả nữa. Xem ra, nữ quỷ này khẳng định chính là Tư Đồ giả kia bày trò rồi. Nhưng ta cũng cảm thấy lạ lùng. Nữ nhân này, nàng giả thành quỷ ở ngoài cửa sổ lắc qua lắc lại trước mặt ta làm cái gì?
Ta vội mở cửa phòng đi ra ngoài. Liền thấy cái bóng trắng kia sớm đã không còn tăm hơi. Ta nghĩ, chuyện này lạ nha. Nữ nhân này sao lại chạy nhanh như vậy được?
Quả thật rất giống nữ quỷ! Ta mỉm cười…
Ta đi vào trong vườn. Đêm nay, ánh trăng bị mây đen che khuất hơn phân nửa, chiếu xuống mặt đất chỉ còn lại chút ánh sáng âm thảm. Quả thật rất giống bầu không khí những lúc quỷ hiện hồn. Thỉnh thoảng lại còn thổi đến vài trận gió lạnh, thật đúng là âm phong mà.
Ta nghĩ. Tư Đồ giả này, sao nàng còn chưa xuất hiện? Lúc này, chẳng phải là thời điểm tốt nhất để nàng lên sân khấu hay sao?
Nhìn qua, âm phong từng trận. Nhìn lại, mây đen che trăng. Nếu xuất hiện lúc này, chẳng phải sẽ dọa người ta sợ chết khiếp hay sao?
Ta chờ hết nửa ngày cũng không thấy nàng xuất hiện. Lại ở trong lãnh cung đi dạo qua một vòng. Lãnh cung cũng thật rộng lớn. Ta cảm thấy lá gan của ta cũng rất lớn. Nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của nữ nhân kia. Ta nghĩ, ta vẫn nên về phòng ngủ đi cho rồi. Sáng ra lại đi tìm xem ngươi trốn ở chỗ nào.
Ta trở lại căn phòng của mình, để nguyên quần áo mà ngủ. Nhưng nằm xuống lại cứ nghĩ đến tình cảnh của Tiểu Phúc Tử, lăn qua lộn lại mãi cũng không sao ngủ được. Thẳng đến lúc trời rạng sáng, ta mới mông mông lung lung ngủ. Lúc ngủ lại nằm mơ. Trong giấc mơ, có người ở trước mặt ta nhẹ nhàng phà hơi thổi khí. Khí kia lạnh lẽo như băng, lạnh đến thấu xương.
Ta đột nhiên bừng tỉnh. Trời cũng đã sáng bảnh rồi. Sương mù theo chỗ cửa sổ mở toang hoác mà tiến vào. Ta phát hiện, ta đã đóng cửa phòng rất chặt, không biết từ khi nào lại bị người ta mở ra. Cửa phòng này được khóa từ bên trong. Nhưng hôm nay lại lẳng lặng rộng mở, không hề có chút dấu vết nào cho thấy bị phá hoại.
Ta nghi ngờ. Có phải Tiểu Phúc Tử đã đến hay không? Nhưng không có khả năng đâu. Tiểu Phúc Tử kia tuy rằng cả ngày đối với ta lạnh nhạt. Nhưng chuyện vụng trộm vào phòng ngủ của ta, hắn tuyệt đối không có khả năng. Bởi vì trước sau hắn vẫn nhớ rõ. Ta là nữ, hắn là nam. Hắn vào phòng ngủ của ta, lúc nào cũng sẽ gõ cửa trước.
Như vậy, khả năng duy nhất, chính là tên Tư Đồ giả kia rồi?
Ta nghĩ. Ban đêm thì ngươi có thể trốn đông trốn tây khiến ta tìm không được. Sau đó chờ ta ngủ rồi, ngươi lại chạy vào phòng thổi khí vào mặt ta, muốn ta sợ chết khiếp sao. Ngươi nằm mơ đi! Trời sáng rồi, ta xem ngươi trốn thế nào được nữa?
Ta nổi giận đùng đùng xông vào trong vườn, bổ nhào đến phòng ở của Tư Đồ. Đẩy cửa vào rồi ta mới biết. Trong phòng này khẳng định không có ai, vốn dĩ là, nó không hề có ai….
Nữ nhân kia trốn ở nơi nào? Cùng ta chơi trò trốn tìm sao!
Cho dù lãnh cung này lớn như vậy, ta cũng không tin ta tìm không được ngươi. Nhưng cả ngày ta vòng vo tìm kiếm mãi cũng không thấy. Ta bắt đầu tự hỏi, có nên nghĩ nàng là quỷ thật hay không đây? Tuy rằng ta xuyên không rồi, nhưng ta vẫn rất tin vào thuyết vô thần (hay còn gọi là Chủ nghĩa vô thần, là một quan điểm khẳng định rằng thần thánh không tồn tại, hoặc phủ nhận “đức tin” vào thần thánh), hơn nữa còn là một người theo thuyết vô thần cực kỳ ngoan cố. Ta nghĩ, nữ nhân này, nhất định nàng biết khinh công. Ta đi đến đông nàng liền trốn qua tây. Nếu cứ như vậy, chẳng phải sẽ mệt chết ta sao?
Ta lấy làm lạ. Ngươi trốn như vậy để làm gì. Dung mạo của ngươi Tiểu Phúc Tử cũng đã thấy rồi, còn sợ ta nhìn thấy hay sao? Hay là ngươi cũng biến thái giống như Lâm Thụy, muốn trêu chọc ta sao?
Thái hậu nương nương nếu xử tử phạm nhân ở trong cung nhất định không muốn dính máu. Như vậy có thể loại trừ khả năng xử trượng tễ (đánh chết). Trong cung còn có một kiểu giết người, tương đối sạch sẽ hơn, chính là phúc mặt chi hình. Dùng tấm giấy mỏng loại tốt nhất thấm nước cho dính ướt, mở rộng ra rồi bao trùm lên toàn bộ khuôn mặt của phạm nhân. Đối với người chết mà nói, tuy rằng vô cùng thống khổ nhưng lại không để lại vết máu nào trong cung. Mà kiểu xử tử này, một người đã luyện Cửu Âm chân kinh hẳn là dễ dàng thoát được? Ta nhớ lại vẻ bình tĩnh trên khuôn mặt Tiểu Phúc Tử, lại nghĩ đến một khả năng khác. Chính là hình phạt bắt uống bốn loại rượu độc. Nhưng Tiểu Phúc Tử vẫn chưa có đủ tư cách đó. Người được hưởng cái chết tốt đẹp này, chỉ có công thần, tần phi mới được ban ân. Với thân phận của Tiểu Phúc Tử thì còn kém xa lắm.
Ta đang nghĩ ngợi thì Thái hậu đã nhẹ nhàng phất phất tay áo. “Cho hắn chết sạch sẽ một chút đi…”
Ta yên tâm rồi, đúng như ta dự đoán. Thái hậu nương nương chính là một lão thái thái giả khuông giả dạng, mặc kệ thế nào vẫn phải giả một chút từ bi. Ví như chuyện giết người cũng vậy, cũng không muốn làm cho tẩm cung của bà truyền ra mùi máu tươi.
Mấy tên thái giám đứng bên kia đưa mắt nhìn nhau rồi đi đến chỗ Tiểu Phúc Tử. Lại là tên thái giám lắm miệng kia lên tiếng: “Để ta đến nhìn xem, hắn có võ công hay không…”
Ta thầm giật mình. Thì ra bọn họ không biết Tiểu Phúc Tử có võ công? Nhưng Tiểu Phúc Tử có thể thoát được lượt kiểm tra này hay không, nếu bị phát hiện, bọn chúng có phế võ công của hắn không? Tăng thêm hình phạt?
Ta một lòng nhìn hắn nháy mắt liên tục. Nhưng Tiểu Phúc Tử vẫn như cũ, tạo hình vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức chất phác.
Mấy tên thái giám kia có lẽ đều biết võ công, có một tên trong số đó đã nói: “Tiểu tử này, ánh mắt tan rã, vô thần, đi đứng vô lực, hạ bàn phù phiếm, làm sao lại biết võ công?”
Tên công công lắm miệng kia nghe xong, đưa mắt liếc nhìn Tiểu Phúc Tử, có vẻ xấu hổ vì bản thân không biết nhìn người, cũng không dám làu bàu nữa, áp Tiểu Phúc Tử đi ra ngoài.
Lòng ta cảm thấy kỳ quái: võ công Tiểu Phúc Tử cao thâm như vậy, vì sao bọn họ vừa xem qua lại biến thành không có? Chẳng lẽ, Tiểu Phúc Tử hiểu rõ được sự nguy hiểm nên cố ý che dấu hay sao? Hoặc là, Tiểu Phúc Tử đã luyện thành công phu thần quang nội liễm (tương tự phép ẩn thân)? Tiểu Phúc Tử kia cũng thật là đáng sợ. Nhớ lại ngày thường ta thường xuyên khi dễ hắn, không khỏi e dè rụt cổ.
Ta bị một đám cung nữ thái giám tiến lên ôm lấy lôi về lãnh cung. Thật sự có chút giống tư thế của Hoàng hậu đi tuần. Đáng tiếc, thực chất tương phản.
Lãnh cung vắng vẻ. Sau khi đám cung nữ thái giám đem ta trở về đây liền tự động bỏ đi. Ta nhớ lại cảnh sống trước đây. Chỉ có điều, lần này việc canh trừng càng nghiêm ngặt hơn trước. Còn Tiểu Phúc Tử vẫn chưa biết sẽ thế nào.
Ta bị giam giữ trong căn phòng nhỏ, ngồi suy đi nghĩ lại. Ta cảm thấy người mà ta thật lòng phải xin lỗi, có lẽ chính là Tiểu Phúc Tử. Lôi kéo hắn vào một chuỗi âm mưu, kết quả, lại khiến hắn rơi vào cảnh nguy hiểm. Vốn dĩ tất cả những chuyện này không hề liên quan gì đến hắn. Hắn lẽ ra đã có thể bình an mà sống ở trong cung này rồi. Còn ta, lại luôn khi dễ hắn. Đương nhiên, hắn cũng thường xuyên khi dễ ta. Nhưng hắn cũng không hề trách móc câu nào, cũng không yêu cầu bất cứ điều gì. Ta thật sự không biết, ta có đáng để hắn phải trả giá như vậy hay không?
Ta ở trong căn phòng nhỏ bước đi thong thả rồi lại thong thả bước đi. Chỉ một lòng lo nghĩ đến an nguy của Tiểu Phúc Tử mà quên mất một người quan trọng khác cũng đang ở trong lãnh cung này, chính là kẻ giả mạo Tư Đồ. Cũng không đi nhìn xem một chút, kẻ giả mạo đó rốt cuộc là loại người gì.
Ta ngồi trên chiếc giường phủ đầy bụi bặm. Màn trướng trên giường đều rách nát lăng loạn, phía trên còn đung đưa mấy cái mạng nhện, bị ta bám gió thổi hơi nhẹ nhàng chớp lên chớp lên. Trên giường vẫn bày bừa đám chăn bông cũ nát, gấm vóc đỏ tươi đã ố ngả sang màu đỏ sậm. Tựa như một người đàn bà đang đến tuổi lão hóa, vừa gỡ bỏ lớp trang điểm liền để lộ ra dung nhan tàn phai cùng vẻ mỏi mệt.
Cánh cửa sổ chưa đóng bị gió thổi khẽ giật đập vào. Nghe thấy tiếng vang, ta hướng mắt nhìn ra cửa sổ. Thấy một bóng người khẽ nhoáng một cái lướt qua bên ngoài cửa sổ. Mái tóc dài, quần áo tuyết trắng. Tạo hình cực kỳ giống một nữ quỷ du đãng trong đêm đen.
Bé gái bình thường luôn luôn sợ quỷ. Còn ta, trên cơ bản thì tận đáy lòng không hề cho rằng có quỷ tồn tại. Mỗi lần cùng đám bạn gái đi xem phim điện ảnh khủng bố, mọi người đều sợ đến mức phát run, còn ta cứ ngồi cười ha ha. Cho nên, nếu có người giả ma giả quỷ ở đây, căn cứ theo lẽ thường, ta cũng muốn nhìn qua một cái xem là cái giống quỷ gì.
Trong lãnh cung này, ngoại trừ ta còn có Tư Đồ giả nữa. Xem ra, nữ quỷ này khẳng định chính là Tư Đồ giả kia bày trò rồi. Nhưng ta cũng cảm thấy lạ lùng. Nữ nhân này, nàng giả thành quỷ ở ngoài cửa sổ lắc qua lắc lại trước mặt ta làm cái gì?
Ta vội mở cửa phòng đi ra ngoài. Liền thấy cái bóng trắng kia sớm đã không còn tăm hơi. Ta nghĩ, chuyện này lạ nha. Nữ nhân này sao lại chạy nhanh như vậy được?
Quả thật rất giống nữ quỷ! Ta mỉm cười…
Ta đi vào trong vườn. Đêm nay, ánh trăng bị mây đen che khuất hơn phân nửa, chiếu xuống mặt đất chỉ còn lại chút ánh sáng âm thảm. Quả thật rất giống bầu không khí những lúc quỷ hiện hồn. Thỉnh thoảng lại còn thổi đến vài trận gió lạnh, thật đúng là âm phong mà.
Ta nghĩ. Tư Đồ giả này, sao nàng còn chưa xuất hiện? Lúc này, chẳng phải là thời điểm tốt nhất để nàng lên sân khấu hay sao?
Nhìn qua, âm phong từng trận. Nhìn lại, mây đen che trăng. Nếu xuất hiện lúc này, chẳng phải sẽ dọa người ta sợ chết khiếp hay sao?
Ta chờ hết nửa ngày cũng không thấy nàng xuất hiện. Lại ở trong lãnh cung đi dạo qua một vòng. Lãnh cung cũng thật rộng lớn. Ta cảm thấy lá gan của ta cũng rất lớn. Nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng của nữ nhân kia. Ta nghĩ, ta vẫn nên về phòng ngủ đi cho rồi. Sáng ra lại đi tìm xem ngươi trốn ở chỗ nào.
Ta trở lại căn phòng của mình, để nguyên quần áo mà ngủ. Nhưng nằm xuống lại cứ nghĩ đến tình cảnh của Tiểu Phúc Tử, lăn qua lộn lại mãi cũng không sao ngủ được. Thẳng đến lúc trời rạng sáng, ta mới mông mông lung lung ngủ. Lúc ngủ lại nằm mơ. Trong giấc mơ, có người ở trước mặt ta nhẹ nhàng phà hơi thổi khí. Khí kia lạnh lẽo như băng, lạnh đến thấu xương.
Ta đột nhiên bừng tỉnh. Trời cũng đã sáng bảnh rồi. Sương mù theo chỗ cửa sổ mở toang hoác mà tiến vào. Ta phát hiện, ta đã đóng cửa phòng rất chặt, không biết từ khi nào lại bị người ta mở ra. Cửa phòng này được khóa từ bên trong. Nhưng hôm nay lại lẳng lặng rộng mở, không hề có chút dấu vết nào cho thấy bị phá hoại.
Ta nghi ngờ. Có phải Tiểu Phúc Tử đã đến hay không? Nhưng không có khả năng đâu. Tiểu Phúc Tử kia tuy rằng cả ngày đối với ta lạnh nhạt. Nhưng chuyện vụng trộm vào phòng ngủ của ta, hắn tuyệt đối không có khả năng. Bởi vì trước sau hắn vẫn nhớ rõ. Ta là nữ, hắn là nam. Hắn vào phòng ngủ của ta, lúc nào cũng sẽ gõ cửa trước.
Như vậy, khả năng duy nhất, chính là tên Tư Đồ giả kia rồi?
Ta nghĩ. Ban đêm thì ngươi có thể trốn đông trốn tây khiến ta tìm không được. Sau đó chờ ta ngủ rồi, ngươi lại chạy vào phòng thổi khí vào mặt ta, muốn ta sợ chết khiếp sao. Ngươi nằm mơ đi! Trời sáng rồi, ta xem ngươi trốn thế nào được nữa?
Ta nổi giận đùng đùng xông vào trong vườn, bổ nhào đến phòng ở của Tư Đồ. Đẩy cửa vào rồi ta mới biết. Trong phòng này khẳng định không có ai, vốn dĩ là, nó không hề có ai….
Nữ nhân kia trốn ở nơi nào? Cùng ta chơi trò trốn tìm sao!
Cho dù lãnh cung này lớn như vậy, ta cũng không tin ta tìm không được ngươi. Nhưng cả ngày ta vòng vo tìm kiếm mãi cũng không thấy. Ta bắt đầu tự hỏi, có nên nghĩ nàng là quỷ thật hay không đây? Tuy rằng ta xuyên không rồi, nhưng ta vẫn rất tin vào thuyết vô thần (hay còn gọi là Chủ nghĩa vô thần, là một quan điểm khẳng định rằng thần thánh không tồn tại, hoặc phủ nhận “đức tin” vào thần thánh), hơn nữa còn là một người theo thuyết vô thần cực kỳ ngoan cố. Ta nghĩ, nữ nhân này, nhất định nàng biết khinh công. Ta đi đến đông nàng liền trốn qua tây. Nếu cứ như vậy, chẳng phải sẽ mệt chết ta sao?
Ta lấy làm lạ. Ngươi trốn như vậy để làm gì. Dung mạo của ngươi Tiểu Phúc Tử cũng đã thấy rồi, còn sợ ta nhìn thấy hay sao? Hay là ngươi cũng biến thái giống như Lâm Thụy, muốn trêu chọc ta sao?
/323
|