Nghiêm Uy bước nhanh vào bên trong, anh lạnh nhạt khẽ gật đầu chào hỏi Nghiêm Thế Huy và bác gái của mình, dáng vẻ chào hỏi không thể miễn cưỡng hơn được nữa, nó như một lời chào hỏi xã giao vậy không giống cách chào hỏi trong gia đình.
Lý Nhược thấy Nghiêm Uy tiến đến cô liền đứng bật dậy, nhìn thấy dáng vẻ chào hỏi xa lạ, lạnh nhạt của anh, rõ ràng là chung một dòng máu, chung một họ tại sao lại có thể xa lạ như thế? Nếu như đổi lại không phải là vợ chồng Nghiêm Thế Huy thì cô còn cảm thấy không quá bất ngờ, ngạc nhiên nhưng đây là cha mẹ của Nghiêm Từ, Nghiêm Từ thân thiết với anh như thế cơ mà.
“Sao cháu đột nhiên lại đến đây? Không phải cháu đang làm việc ở Nghiêm thị sao? À bác biết rồi, có phải cháu sợ hai bác sẽ bắt nạt A Nhược nên mới đến đây không? Cháu yên tâm, A Nhược là vợ cháu, là cháu dâu của Nghiêm gia, hai bác yêu thương còn không hết làm sao có thể bắt nạt được chứ?” Bác hai gái nhìn Nghiêm Uy cười nhẹ, cất giọng nói, cách nói chuyện của bà vô cùng thân thiết.
Nghiêm Thế Huy hơi nhướng mày lên, ánh mắt chứa sự kinh ngạc khi thấy Nghiêm Uy gấp gáp đến đây như thế, khóe môi ông nhếch lên, nói: “Không ngờ ngoại trừ dáng vẻ lạnh lùng bác còn được thấy dáng vẻ khẩn trương, gấp gáp đến đây để bảo vệ vợ của cháu như thế.”
Nghiêm Uy vẫn lạnh nhạt như cũ, anh không muốn nói nhiều với vợ chồng Nghiêm Thế Huy, anh choàng tay qua vai của Lý Nhược kéo cô sát lại người của mình, anh lãnh đạm cất giọng nói với bác hai của mình:
“Cuộc sống của cháu như thế nào thì cũng không có liên quan đến hai người, cháu mong sau này hai người đừng có làm phiền đến cuộc sống của cháu và không được làm phiền đến cô ấy, hai bác cứ sống cuộc sống của hai bác đừng quan tâm đến cuộc sống của cháu.”
Nghiêm Thế Huy lạnh nhạt nhìn Nghiêm Uy, ông đã quá quen với cách nói lạnh lùng, xa cách, tuy thấy bề ngoài lễ phép nhưng thật chất là không có nên ông cũng chẳng muốn nói đến anh.
Nghiêm Thế Huy thì im lặng nhưng Nhuệ Lan vợ của ông thì không, bà tức giận trước ngữ điệu như thế của Nghiêm Uy, bà bắt đầu lên mặt trưởng bối dạy bảo Nghiêm Uy:
“Nghiêm Uy! Sao cháu lại nói như thế chứ? Cháu chỉ là vãn bối sao lại có thể nói chuyện như thế với trưởng bối? Hai bác là quan tâm đến cháu, quan tâm đến A Nhược hơn nữa bác chỉ gọi A Nhược đến đây nói chuyện một chút, A Nhược lấy cháu cũng đã được một thời gian cháu không dẫn nó về ra mắt gia đình, họ hàng thì bác đành bảo nó đến ra mắt, như vậy thì có gì sai hả?”
Nhuệ Lan vừa định mở miệng tiếp tục nói thì bị Nghiêm Uy quăng cho một cặp mắt sắc lạnh, đáng sợ, người bà hơi rụt lại sợ hãi, bà ngay lập tức im lặng không dám nói thêm lời nào nữa.
Nhuệ Lan không dám chọc Nghiêm Uy tức giận, nếu như anh thật sự tức giận thì ngay cả Nghiêm Thế Huy cũng chưa chắc bảo vệ được bà, bà có gan dạy bảo Nghiêm Uy cũng là vì có Nghiêm Thế Huy chống lưng nhưng bây giờ ông không nói gì nên bà không dám nói nhiều nữa.
Nghiêm Thế Huy im lặng nãy giờ chợt lên tiếng nói với Nghiêm Uy: “Bà đừng có nói nữa, tính cách của Nghiêm Uy đó giờ là vậy còn lạ gì nữa chứ? Nghiêm Uy! Thấy cháu đối xử tốt với A Nhược như thế bác thật sự rất vui, cuối cùng thì cháu cũng có thể quên được Nghiêm Uyên rồi.”
Nghiêm Thế Huy bỗng nhiên nhắc về Nghiêm Uyên khiến cho sắc mặt của Nghiêm Uy đen lại, cả người càng trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều, Lý Nhược đứng ở đấy nghe Nghiêm Thế Huy nhắc đến người tên Nghiêm Uyên lại thấy Nghiêm Uy vừa nghe đến liền thay đổi sắc mặt ngay, trong đầu của cô hiện lên một suy nghĩ: “Nghiêm Uyên? Chẳng lẽ là người con gái mà mẹ của Hữu Minh từng nhắc đến ở buổi tiệc hôm đấy? Rốt cuộc Nghiêm Uyên là ai? Theo như lời mẹ của Hữu Minh nói thì cô ấy dường như rất được mọi người Nghiêm gia yêu quý nhưng bây giờ tại sao lại không thấy đâu nữa chứ?”
Nghiêm Uy cố tình bỏ qua chuyện của Nghiêm Uyên không muốn nhắc đến, một lần nữa nhấn mạnh với Nghiêm Thế Huy: “Cháu nhắc lại một lần nữa, sau này nếu như bác không có chuyện gì thì đừng có làm phiền đến cháu.”
Nghiêm Thế Huy thấy Nghiêm Uy né tránh không muốn nhắc đến ông lại càng muốn nhắc đến, ông bắt đầu tức giận, trách móc Nghiêm Uy: “Cháu lảng tránh, tỏ thái độ gì chứ? Nếu không phải do cháu thì Nghiêm Uyên lại mất tích chứ?”
Trong đầu Lý Nhược lại xuất hiện một câu hỏi to đùng sau khi nghe Nghiêm Thế Huy nói như thế.
Tại sao mọi chuyện lại loạn như vậy? Hình như Hữu Minh cũng biết đến Nghiêm Uyên, cô càng lúc càng tò mò hơn rất muốn biết Nghiêm Uyên là ai? Sao lại có quan hệ với cả Nghiêm Uy và Hữu Minh?
Nghiêm Uyên phớt lời Nghiêm Thế Huy, anh không nói thêm một lời nào nhanh chóng kéo Lý Nhược về Nghiêm gia.
Lý Nhược rất muốn hỏi anh về chuyện của Nghiêm Uyên nhưng khi vừa về đến biệt thự, cô chưa kịp hỏi đã bị anh lớn tiếng cảnh cáo:
“Lý Nhược! Cô đừng tưởng tôi không biết cô đang nghĩ gì? Tôi nói cho cô biết Nghiêm Uy tôi nói ba tháng thì nhất định sẽ là ba tháng dù cho cô có tìm mọi cách khiến tôi nhanh chóng ly hôn thì cũng vô dụng thôi, cô tốt nhất là nên an phận một chút nếu có lần sau tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế đâu, lúc đấy đừng có trách tôi vô tình.”
Nói xong, Nghiêm Uy quay sang trách phạt quản gia Trần, trừ một nửa tháng lương của ông vì đã để Lý Nhược rời đi.
.
/67
|