Nghiêm Từ vẫn ngồi đấy kiên quyết không đi đâu nếu như Nghiêm Uy không nói cho anh nghe mọi chuyện đã xảy ra, miệng của anh cứ nói luyên thuyên không ngừng nghỉ khiến cho Nghiêm Uy không thể tập trung vào công việc của mình, nhức hết cả đầu, cuối cùng Nghiêm Uy phải chịu thua trước người anh họ của mình, kể cho Nghiêm Từ nghe mọi chuyện:
“Đúng như những gì mà anh đã nói vụ tai nạn này không phải là do em bất cẩn mà là có người cố tình muốn tông vào em, cũng may là không bị va đập mạnh nếu không bây giờ anh phải đến bệnh viện thăm em rồi đấy.
”
“Là ai đã gây ra chuyện này? Bọn chúng không muốn sống nữa hay sao mà dám động vào người của Nghiêm gia vậy chứ?” Tuy Nghiêm Từ đã đoán đúng chuyện có người cố ý làm hại đến Nghiêm Uy nhưng khi nghe Nghiêm Uy nói anh vẫn không nén được sự giận dữ của mình.
“Vẫn chưa biết là kẻ nào đã gây ra, còn đang điều tra.
” Nghiêm Uy điềm tĩnh trả lời, khác hẳn với dáng vẻ tức giận của Nghiêm Từ, một chút biểu cảm anh cũng không có.
Nghiêm Từ đã đạt được mục đích mà mình cần, biết những gì mà bản thân đã muốn biết, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng của Nghiêm Uy, sau khi bước hẳn ra khỏi phòng, anh đứng trước cửa lẩm bẩm một mình: “Tốt nhất là cái tên đó trốn cho thật kĩ đừng để mình biết được, nếu không mình nhất định sẽ băm tươi hắn ra.
”
Sáng hôm sau, Lý Nhược chọn cho bản thân một chiếc váy màu xanh lam đơn giản, thoải mái rồi cất bước đi xuống lầu ăn sáng, nhìn thấy Nghiêm Uy đã ngồi ở bàn ăn tự bao giờ, cô thầm thở dài một hơi, lẩm bẩm trong miệng: “Sao anh ta thức sớm quá vậy?” Lần nào Lý Nhược cũng cố tình thức dậy sớm nhưng chẳng có bao giờ thức sớm hơn Nghiêm Uy cả.
Người hầu nhanh chóng mang đồ ăn sáng lên cho Lý Nhược, cô ngồi xuống đối diện với Nghiêm Uy, lịch sự chào anh một tiếng: “Chào buổi sáng!”
Nghiêm Uy ừ nhẹ một tiếng, mắt vẫn dán chặt vào điện thoại xử lý công việc của mình, anh chậm rãi đáp lại: “Chào buổi sáng.
”
Quản gia Trần đứng gần đấy nhìn thấy quan hệ giữa Nghiêm Uy và Lý Nhược có cải thiện thì rất vui mừng, tuy cải thiện không nhiều nhưng đối với ông như vậy là đã tốt lắm rồi, người xưa có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén ông cảm thấy câu này quả thật rất là đúng.
Nghiêm Uy ăn sáng xong liền đi đến Nghiêm thị làm việc, Lý Nhược quay trở về phòng lên mạng tìm công việc, cô sắp chán đến chết khi không có việc gì làm, cô thật sự không quen với việc bản thân rảnh rỗi quá lâu như thế.
Đang tập trung tìm việc bỗng Nhã Phượng Ly gọi điện đến: “A Nhược! Tớ vừa phát hiện một quán cà phê mới mở, cách trang trí cũng đẹp lắm đấy, tớ hiện đang ở gần đó cậu mau đến đây đi, tớ sẽ gửi địa chỉ cho cậu.
”
“Ok! Tớ sẽ đến đó ngay.
” Lý Nhược ngồi dậy lấy túi xách rời khỏi phòng.
Quản gia Trần thấy Lý Nhược sắp đi đâu đó ông ngay lập tức tiến đến hỏi: “Thiếu phu nhân định ra ngoài sao? Hiện tại, Tiểu Trương đã đi ra ngoài rồi, cháu hãy ngồi đợi khoảng năm phút cậu ấy sắp quay về rồi sau đó đưa cháu đi.
”
“Dạ không cần đâu ạ, cháu tự đi được rồi, có gì khi về cháu sẽ gọi Tiểu Trương đến đón.
” Lý Nhược khẽ lắc đầu mỉm cười đáp lại.
Lý Nhược chào quản gia Trần rồi đi đến chỗ đã hẹn với Nhã Phượng Ly, đến nơi cô không thấy cô bạn thân của mình đâu liền lấy điện thoại ra gọi, bên kia đổ một hồi chuông thì Nhã Phượng Ly nghe máy, cô ngay lập tức hỏi: “Tớ đã đến nơi rồi, cậu đang ở đâu vậy? Sao tớ lại không thấy cậu?”
Nhã Phượng Ly đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lý Nhược vừa thấy Lý Nhược cô vội vẫy vẫy tay, nói: “Tớ thấy cậu rồi, tớ đang ở bên kia đường, cậu nhìn thẳng qua là sẽ thấy tớ ngay.
”
Lý Nhược đã thấy Nhã Phượng Ly cô vui vẻ vẫy vẫy tay rồi cúp máy chuẩn bị đi sang bên kia đường, trong lúc cất điện thoại vào túi xách bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một người mặc một bộ đồ đen, mang khẩu trang và mũ đen xông tới dùng khăn đã tẩm thuốc mê bịt vào mũi của Lý Nhược, cô mau chóng rơi vào trạng thái hôn mê, hắn gấp gáp kéo cô lên chiếc xe gần đấy rồi chạy đi.
Nhã Phượng Ly hốt hoảng chạy sang khi thấy Lý Nhược bị bắt đi, khi cô chạy sang đấy thì chiếc xe đã chạy đi mất chỉ kịp nhìn thấy biển số xe, cô hoang mang, bàng hoàng không biết phải nên làm thế nào? Nhìn thấy điện thoại và túi xách của Lý Nhược rơi dưới đất, Nhã Phượng Ly vội nhặt lên, đôi tay run run tìm kiếm số điện thoại của Nghiêm Uy.
Nghiêm thị.
Nghiêm Uy đang trong phòng họp, bàn bạc công việc với đối tác đột nhiên tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, đôi mắt của anh hơi nheo lại khi thấy người gọi đến là Lý Nhược, Nghiêm Uy cầm điện thoại nói một tiếng xin lỗi với đối tác rồi nhanh chóng đi ra ngoài nghe điện thoại: “Alo!”
Giọng nói lành lạnh của Nghiêm Uy vừa cất lên Nhã Phượng Ly liền rối rít, khẩn trương nói cho anh biết: “Nghiêm thiếu! Tôi là bạn của A Nhược, có chuyện không hay xảy ra với A Nhược rồi, A Nhược đã bị người ta bắt cóc rồi.
”
“Cái gì? Bắt cóc? Hiện tại cô đang ở đâu? Mau gửi vị trí cho tôi tôi đến đó ngay.
” Nghiêm Uy căng thẳng, gấp gáp đi vào bên trong phòng họp nói với đối tác: “Thành thật xin lỗi, hiện tại tôi có chuyện gấp cần phải đi ngay, chuyện hợp tác chúng ta hãy bàn sau.
” Dứt lời, Nghiêm Uy nhanh chóng rời khỏi phòng họp, trợ lý cũng vội vàng chạy theo anh.
Nhã Phượng Ly đứng đợi ở đấy không yên, cô liên tục đi qua đi lại, vò đầu bứt tóc không biết phải làm thế nào? Trong lòng sốt ruột, lo lắng không biết Lý Nhược như thế nào rồi? Đứng đợi một lúc, nhìn thấy Nghiêm Uy đến Nhã Phượng Ly vội vàng chạy đến, anh cầm lấy điện thoại của Lý Nhược, gương mặt không giấu được sự lo lắng, dáng vẻ điềm tĩnh hằng ngày của anh đã hoàn toàn biến mất, khẩn trương hỏi Nhã Phượng Ly dồn dập:
“Cô có nhận ra bọn người đó là ai không? Bọn chúng đi hướng nào? Biển số xe của chúng cô có nhớ không?”
“Có, có, tôi có nhớ biển số xe của chúng.
” Nhã Phượng Ly gật đầu lia lịa trả lời, cô mau chóng đọc biển số xe cho Nghiêm Uy nghe.
Trợ lý của Nghiêm Uy dựa vào biển số xe ngay lập tức cho người điều tra, trong thời gian chờ đợi Nghiêm Uy và Nhã Phượng Ly chia nhau ra tìm khắp mọi nơi.
Tại một kho đông lạnh, cơn lạnh giá khiến cho Lý Nhược tỉnh lại, cô nhăn mặt nhíu mày ngồi dậy đảo mắt nhìn xung quanh, phát hiện bản thân bị bọn người bắt cóc để ở kho đông lạnh, cô hoảng hốt, kinh sợ đứng dậy chạy đến phía cánh cửa vừa đập vừa hét lớn:
“Có ai ở bên ngoài không? Cứu tôi với! Cứu tôi! Có ai ở bên ngoài không?”
Hét lớn đến khàn cả cổ mà vẫn không có ai, một chút động tĩnh cũng không có, Lý Nhược dần rơi vào tuyệt vọng, cả người cô bắt đầu run rẩy vì lạnh, môi đã dần trở nên tím ngắt, cô liên tục chà chà làm ấm tay, cơ thể nhỏ bé của Lý Nhược đã không còn chịu được lâu thêm nữa cô dẫn ngã khụy xuống nhưng vẫn cố thều thào, đập cửa kêu cứu hy vọng sẽ có ai đó nghe được.
Rất nhanh Nghiêm Uy đã tra ra được chiếc xe ấy đang ở đâu, anh chạy nhanh đến thì thấy chiếc xe trống rỗng không có một ai, Nghiêm Uy chạy vào bên trong nhìn khắp nơi vẫn không thấy một bóng người.
Trợ lý tìm kiếm xung quanh không thấy ai liền nói với anh: “Thiếu gia! Chắc bọn bắt cóc sợ phát hiện nên đã bỏ xe lại đây rồi đưa thiếu phu nhân đi nơi khác rồi ạ.
”
Nghiêm Uy xoay người bước đi, đôi chân vừa nhấc lên thì bỗng nhiên anh nghe được giọng nói yếu ớt cùng tiếng đập cửa nhưng rất nhỏ nếu không lắng tai nghe thì chắc chắn không nghe ra được.
Anh quay người lại nhìn thẳng về phía kho đông lạnh xác minh xem có phải tiếng ấy phát ra từ kho hay không? Quả thật là có tiếng đập nhẹ, anh loay hoay tìm kiếm cái gì đó để phá cửa, trợ lý phát hiện gần đấy có một cái búa anh vội chạy đi lấy rồi đưa cho Nghiêm Uy, Nghiêm Uy dùng hết sức bình sinh của mình để phá cửa.
Một lúc sau, cánh cửa cũng đã được phá Nghiêm Uy xông thẳng vào bên trong kho, nhìn thấy Lý Nhược đang nằm co ro dưới đất anh vội chạy đến cởi áo khoác của mình đắp lên rồi bế thốc cô đưa đi bệnh viện.
/67
|