------------ Giới thiệu nhân vật ------------------------
Phạm Băng Băng ( 16t ) tính thẳng, ngang ngạnh, khó chiều, khó bảo, khó nói. Tóm lại đều khó hết a. Là em họ của hắn. Gia thế thì.......từ từ rồi biết
--------------------------------------
7h tối
- xuống ăn cơm nào nhóc - hắn từ dưới bếp nói vọng lên
- đây đây xuống liền đây - Băng Băng nhảy cái vèo xuống bàn ăn - đói quá à - vừa ns vừa xoa bụng
- ơ
Mắt tròn mắt dẹp
Chớp chớp
Ngó lên
Ngó xuống
Ngó trái
Ngó phải
- cơm đâu ông ? - cô ngây thơ hỏi
- cơm đấy gì - hắn trả lời, thản nhiên ngồi xuống dùng bữa
Còn cô cứ nhìn đi nhìn lại thứ trước mặt mk
- ý ông là nó ? - rồi chỉ vào thứ trc mặt mk
- ờ....sụp sụppp - hắn vừa nói vừa bón một miếng vào miệng mk - mì tôm cũng là cơm mà
Câu trả lời của hắn làm đầu Băng Băng xuất hiện đầy hắc tuyết
* cốp * và ăn nguyên một cái cốc từ cô nàng
- AISSS CÔ MÀY LÀM GÌ VẬY - hắn ôm đầu gào thét
- Băng này, anh em ở QN lâu chưa ? - nó lên tiếng
- khị khụ...à...ờ...ông ở tầm 2 3 tuần thôi chị. Hôm nay ông về trường rồi - cô cười cười rồi chú tâm ăn tiếp
- ừ - mắt nó trùng xuống, có nét buồn
.
.
Cả buổi hôm đó chẳng có gì đặt sắc ngoài việc học học và học. Học sinh thi nhau học, nhất là những lớp 12 cặm cụi học hành, ai cũng muốn theo đuổi ước mơ, đạt được ước mơ của mk. Duy chỉ có hắn có vẻ nhàn rỗi, trong giờ gục lên gục xuống k biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi làm bài kiểm tra điểm của hắn luôn cao nhất lớp, nhất là những môn tự nhiên nên luôn là con cưng của các ông các bà dạy môn tự nhiên. Nhưng có một môn làm hắn ghét cay ghét đắng, dù đọc hết, nghiền nát quyển sách hắn cũng k thể nào hiểu nổi. nó. Là cái gì
- Hoàng Minh Khang - tiếng bà cô dạy công dân vang lên - lại ngủ gục đúng k ? Đứng lên cho tôi
Hắn đang thiu thiu ngủ thì bị lôi dậy, rụi mắt mấy cái cho tính ngủ rồi nhìn bà cô với khuân mặt ngây thơ k thể ngây thơ hơn
- em. Nói cho tôi biết. Tiền tệ là gì?
- ơ. Sao cô lại hỏi em ? Chẳng lẽ cô k biết ? - hắn đưa ra bộ mặt vô ( số ) tội
- tôi đang hỏi em - tiếng bà cô gằn lên
- cô k biết làm sao em biết ạ - hắn nhe răng cười nhe nhẻn
- em...em... -bà cô tức xì khói
- thưa cô. Tiền tệ là kết quả của quá trình phát triển lâu dài của sản xuất, trao đổi hàng hóa và của các hình thái giá trị ạ - nó đứng lên trả lời - thưa cô. Trả lời xong được ngồi chứ ạ ?
- được rồi - bà cô lườm nó
- dạ - nó nhanh chóng kéo hắn ngồi xuống
- em Khang đứng lên. Ai cho em ngồi
- ơ...thì cô ạ
- tôi cho em ngồi bao giờ. Lớp trưởng. Tôi cho bạn Khang ngồi bao giờ ? - bà cô ns
- cô bảo trả lời xong được ngồi xuống ạ - lớp trưởng ns
- bạn đã trả lời chưa ?
- RỒI Ạ - cả lớp anh em một lòng đồng thanh làm bà cô k thể bắt bẻ hơn. Đành chú tâm giảng dạy tiếp
- cảm ơn nha - hắn huých tay nó
- miễn. Bạn bè giúp nhau là chính.... Tí đưa bọn tôi đi ăn là được rồi - nó cười tươi rói khác hẳn với vẻ mặt đau khổ của hắn lúc này
.
.
.
- ăn như heo - hắn chống cằm lẩm bẩm
- nói gì đấy ? - lớp trưởng mặt nguy hiểm
- à. K có gì. Cứ ăn tự nhiên đi ạ - hắn xua tay
- hừ ông cẩn thận đó. Nên biết nhờ chúng tôi mà ông thoát nạn đấy - lớp trưởng đe dọa
- đa tạ các anh các chị cứu giúp ạ - hắn vờ cung kính
- tôi k thể ngờ - thằng Kiên vỗ vai hắn - thiên hạ đệ nhất tự nhiên như ông lại bị môn công dân đánh cho thập tử nhất sinh. Có lẽ nào. Ông cần học thêm lớp phụ đạo công dân ? - vừa ns vừa xoa cằm như đăm chiêu
- thằng khốn nạn. Chơi ông hả - hắn lao vào đấm đá túi bụi. Dã cho tên đó mấy cùi trỏ cho biết ntn là nói móc
- đại..đại ca...tha mạng...cứu với - tên đó í ới cầu viện binh
Phạm Băng Băng ( 16t ) tính thẳng, ngang ngạnh, khó chiều, khó bảo, khó nói. Tóm lại đều khó hết a. Là em họ của hắn. Gia thế thì.......từ từ rồi biết
--------------------------------------
7h tối
- xuống ăn cơm nào nhóc - hắn từ dưới bếp nói vọng lên
- đây đây xuống liền đây - Băng Băng nhảy cái vèo xuống bàn ăn - đói quá à - vừa ns vừa xoa bụng
- ơ
Mắt tròn mắt dẹp
Chớp chớp
Ngó lên
Ngó xuống
Ngó trái
Ngó phải
- cơm đâu ông ? - cô ngây thơ hỏi
- cơm đấy gì - hắn trả lời, thản nhiên ngồi xuống dùng bữa
Còn cô cứ nhìn đi nhìn lại thứ trước mặt mk
- ý ông là nó ? - rồi chỉ vào thứ trc mặt mk
- ờ....sụp sụppp - hắn vừa nói vừa bón một miếng vào miệng mk - mì tôm cũng là cơm mà
Câu trả lời của hắn làm đầu Băng Băng xuất hiện đầy hắc tuyết
* cốp * và ăn nguyên một cái cốc từ cô nàng
- AISSS CÔ MÀY LÀM GÌ VẬY - hắn ôm đầu gào thét
- Băng này, anh em ở QN lâu chưa ? - nó lên tiếng
- khị khụ...à...ờ...ông ở tầm 2 3 tuần thôi chị. Hôm nay ông về trường rồi - cô cười cười rồi chú tâm ăn tiếp
- ừ - mắt nó trùng xuống, có nét buồn
.
.
Cả buổi hôm đó chẳng có gì đặt sắc ngoài việc học học và học. Học sinh thi nhau học, nhất là những lớp 12 cặm cụi học hành, ai cũng muốn theo đuổi ước mơ, đạt được ước mơ của mk. Duy chỉ có hắn có vẻ nhàn rỗi, trong giờ gục lên gục xuống k biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi khi làm bài kiểm tra điểm của hắn luôn cao nhất lớp, nhất là những môn tự nhiên nên luôn là con cưng của các ông các bà dạy môn tự nhiên. Nhưng có một môn làm hắn ghét cay ghét đắng, dù đọc hết, nghiền nát quyển sách hắn cũng k thể nào hiểu nổi. nó. Là cái gì
- Hoàng Minh Khang - tiếng bà cô dạy công dân vang lên - lại ngủ gục đúng k ? Đứng lên cho tôi
Hắn đang thiu thiu ngủ thì bị lôi dậy, rụi mắt mấy cái cho tính ngủ rồi nhìn bà cô với khuân mặt ngây thơ k thể ngây thơ hơn
- em. Nói cho tôi biết. Tiền tệ là gì?
- ơ. Sao cô lại hỏi em ? Chẳng lẽ cô k biết ? - hắn đưa ra bộ mặt vô ( số ) tội
- tôi đang hỏi em - tiếng bà cô gằn lên
- cô k biết làm sao em biết ạ - hắn nhe răng cười nhe nhẻn
- em...em... -bà cô tức xì khói
- thưa cô. Tiền tệ là kết quả của quá trình phát triển lâu dài của sản xuất, trao đổi hàng hóa và của các hình thái giá trị ạ - nó đứng lên trả lời - thưa cô. Trả lời xong được ngồi chứ ạ ?
- được rồi - bà cô lườm nó
- dạ - nó nhanh chóng kéo hắn ngồi xuống
- em Khang đứng lên. Ai cho em ngồi
- ơ...thì cô ạ
- tôi cho em ngồi bao giờ. Lớp trưởng. Tôi cho bạn Khang ngồi bao giờ ? - bà cô ns
- cô bảo trả lời xong được ngồi xuống ạ - lớp trưởng ns
- bạn đã trả lời chưa ?
- RỒI Ạ - cả lớp anh em một lòng đồng thanh làm bà cô k thể bắt bẻ hơn. Đành chú tâm giảng dạy tiếp
- cảm ơn nha - hắn huých tay nó
- miễn. Bạn bè giúp nhau là chính.... Tí đưa bọn tôi đi ăn là được rồi - nó cười tươi rói khác hẳn với vẻ mặt đau khổ của hắn lúc này
.
.
.
- ăn như heo - hắn chống cằm lẩm bẩm
- nói gì đấy ? - lớp trưởng mặt nguy hiểm
- à. K có gì. Cứ ăn tự nhiên đi ạ - hắn xua tay
- hừ ông cẩn thận đó. Nên biết nhờ chúng tôi mà ông thoát nạn đấy - lớp trưởng đe dọa
- đa tạ các anh các chị cứu giúp ạ - hắn vờ cung kính
- tôi k thể ngờ - thằng Kiên vỗ vai hắn - thiên hạ đệ nhất tự nhiên như ông lại bị môn công dân đánh cho thập tử nhất sinh. Có lẽ nào. Ông cần học thêm lớp phụ đạo công dân ? - vừa ns vừa xoa cằm như đăm chiêu
- thằng khốn nạn. Chơi ông hả - hắn lao vào đấm đá túi bụi. Dã cho tên đó mấy cùi trỏ cho biết ntn là nói móc
- đại..đại ca...tha mạng...cứu với - tên đó í ới cầu viện binh
/18
|