Gần đây những tin đồn vô căn cứ lan truyền khắp trường học. Tất cả là bởi vì Thần Cách đột nhiên cùng nữ sinh kéo ra khoảng cách nhất định. Đối với lần này, trong trường học suy đoán rất nhiều, nhưng cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn. Bọn nữ sinh chỉ tập trung oán hận lên bạn gái của Thần Cách, sau đó họ cùng nhau đem cô ta nguyền rủa đến chết.
Mạc Tạp mở ti vi lên, tay cầm bịch khoai tây chiên, mình đọc sách cả ngày nên bây giờ là lúc tự thưởng cho mình. Hác Suất từ bên ngoài chạy vào: "Ngày mai có cuộc thi chạy, tớ cũng đã đăng kí thi, còn cậu?"
"Đối với loại chuyện đó tớ không có hứng thú. Bộ ngực nữ sinh đung đưa ở trong thao trường không hấp dẫn sự chú ý của tớ!"
"Cũng đúng, bây giờ cái phía dưới của nam sinh đung đưa trong thao trường mới có thể hấp dẫn cậu đi!"
Mạc Tạp cầm một một miếng khoai tây chiên lên liền ném tới Hác Suất: "Cậu nói cái quỷ gì vậy? Cậu cứ tự hào về việc mình có tham gia thi đi, thật ra thì cậu cũng chỉ là một người có đầu không có não, chân tay phát triển nhưng vô dụng!"
"Mạc Tạp, dám nói tớ như vậy, cẩn thận tớ tìm Thần Cách để xử lý cậu!"
"Hắn có thể trị tớ?" Mạc Tạp cười lạnh, đem miếng khoai tây cắn dồn dập, giống như đang muốn phát tiết. Thần Cách rốt cuộc có thể trị cậu hay không, chính cậu cũng không biết đáp án.
"Ngày mai nhớ tới cổ vũ cho tớ, để tớ có tinh thần. Tớ cũng muốn để cho San San xem khí phách anh hùng của tớ trong thao trường." Lỗ mũi Hác Suất nở to muốn nổ tung, bộ dáng rất khát khao.
"Gần đây tớ muốn dành toàn bộ thời gian để đọc sách." Mạc Tạp không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Một nơi đông người như vậy không nên đi đến, chỉ làm cho mình thêm khó chịu mà thôi.
"Sao? Có vẻ như cậu chưa biết chuyện này, Thần Cách cũng tham gia."
"Tên lạnh lùng đó cũng tham gia bộ môn chạy bộ náo nhiệt này sao? Đừng hòng gạt tớ!"
"Cậu có lầm hay không? Ngay cả một người đi đường còn biết về Thần Cách nhiều hơn cậu nữa. Cậu thích hắn là như thế sao? Cũng đã hơn nửa năm, vậy cậu biết được cái gì về hắn? Hắn thích ăn cái gì? Thích màu nào? Bao nhiêu tuổi? Trong nhà có mấy người? Đừng nói cho tớ nghe là ngay cả những thứ này cậu cũng không biết nhe!" Hác Suất thật đúng là khiến Mạc Tạp rối bời, Mạc Tạp cảm giác mình càng ngày càng nhỏ bé.
"Chuyện này, những chuyện này không biết cũng không sao. Nói rõ cho cậu biết tớ chính là thích hắn, thích một cách vô điều kiện."
"Thật đúng là đáng xấu hổ, cứ cho rằng là cậu như vậy đi. Được lắm, tớ muốn hỏi một vấn đề nữa." Hác Suất chỉ Mạc Tạp.
"Chuyện gì?"
"Phòng học của Thần Cách ở chỗ nào?"
"Chuyện này, chuyện đó, tớ..." Trong nháy mắt tinh thần sa sút đi xuống, Mạc Tạp cảm giác mình quả nhiên còn chưa xứng đáng để làm người yêu của Thần Cách. Bình thường mình cũng không có hỏi Thần Cách nhiều, cũng không có đi qua phòng học của hắn. Nói như vậy, mình chỉ biết người mình thích tên Thần Cách mà thôi. Hiểu biết về Thần Cách của mình so với đám nữ sinh trong trường kém rất xa. Mạc Tạp đem miếng khoai tây cuối cùng bỏ vào trong miệng, vứt cái túi trống không sang một bên.
"Thậm chí ngay cả chuyện này cậu cũng không biết. Tớ đơn giản muốn quỳ xuống bái phục cậu!"
"Vậy cậu quỳ đi!"
"Câu cho rằng tớ là một tên ngốc sao? Đi tắm đây, mới vừa chạy bộ nên ra nhiều mồ hôi. Cậu không vận động thường xuyên như vậy, chưa tới mười năm nữa cậu sẽ biến thành một ông già đầu hói bụng bự."
"Ai cần cậu lo?"
Mạc Tạp tùy tiện trả lời đôi câu, trong đầu còn đang suy nghĩ tới những lời Hác Suất mới nói. Chuyện liên quan tới Thần Cách cậu còn muốn biết nhiều hơn, không chỉ là những thứ người khác biết, mà còn những thứ người khác không biết.
Cuộc thi chạy bắt đầu từ lúc sáng sớm. Toàn bộ sân trường liền vang lên bài "Nhân dân Trung Quốc giải phóng quân hành quân". Đây là một bài quốc ca, tới tới lui lui, hát từ khi học tiểu học đến khi đại học. Bọn học sinh cũng tranh nhau chạy vào thao trường. Bình thường trong lớp mọi người không có đoàn kết với nhau, nhưng đến với cuộc thi này tất cả đều vì mình trong lớp mà cố gắng lên. Tựa như người Trung Quốc sẽ đánh nhau với người Trung Quốc, nhưng nếu như có một người ngoại quốc mắng người Trung Quốc là heo, mọi người nhất định sẽ hợp nhau tấn công.
Mạc Tạp cũng đi theo đám người hướng thao trường đi tới. Nếu nói cậu không có vì mục đích cá nhân là không thể nào, trừ muốn nhìn Thần Cách ra, đó chính là muốn nhìn Thần Cách.
Hôm nay cậu chọn hàng ghế đầu để ngồi, xung quanh nữ sinh người người cười đùa, chơi điện thoại, giành bánh snake của nhau.
Mạc Tạp hai tay bưng chai nước uống hết nửa chai, ánh mắt nhìn ra giữa sân trường. Thần Cách đứng ở chỗ đó, trên mặc áo khoác, phía dưới là quần cụt, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, ấm áp, vóc dáng hoàn mỹ khiến mọi người ganh tỵ.
Thần Cách đã có thật là nhiều nữ sinh cầm khăn lông và nước khoáng chờ đợi. Một cơ hội tốt như vậy dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, bạn chen tôi, tôi đẩy bạn.
Mạc Tạp ngồi ở đằng xa mắt trợn trắng, trong lòng nhỏ giọng phát âm: " Được hoan nghênh nhiệt tình như vậy sao? Những nữ sinh này đúng là mê trai. Mình khinh, mãnh liệt khinh bỉ bọn họ!"
Cũng đừng khinh bỉ người khác, cậu thấy gương mặt đó của Thần Cách, còn không phải là thèm thuồng sao?
Lượt thi đầu tiên là dành cho những sinh viên đại học năm nhất. Mạc Tạp cho là Thần Cách giỏi lắm chỉ đăng kí hạng mục 100 mét thôi. Thân thể kia của hắn so với Hác Suất rõ ràng là ít cơ bắp hơn. Nhưng đã tới hạng mục 1500 mét rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Thần Cách. Mạc Tạp không thể kiềm chế: "Chẳng lẽ hắn chọn 5000 mét? Chuyện này không phải để cho người ta chê cười sao?"
Thay vì nói Mạc Tạp tới đây để cổ vũ, còn không bằng nói cậu đến đây để xem Thần Cách bị bêu xấu và an ủi hắn.
Mới vừa rồi âm thanh hỗn loạn đến điếc tai nhức óc, bây giờ một cái liền yên lặng: chơi điện thoại di động cũng không chơi, ăn vặt cũng không ăn, ánh mắt từng cái một dọa người. Một người nói: "Gần tới Thần Cách rồi, lúc cậu ấy chạy ngang đây lớp chúng ta nhất định phải đồng thanh gọi tên cậu ấy thật lớn. Chúng ta không thể thua những lớp khác."
"Được!" Các nữ sinh đồng thanh , thái độ vô cùng quyết tâm làm các nam sinh ngồi bên cạnh nóng mặt.
Hác Suất đã khởi động chân tay xong, ngồi ở chỗ trống bên cạnh Mạc Tạp: "Những nam sinh giống như con gà con bên lớp cậu sẽ bị tớ đánh bại, ha ha ha!"
Mạc Tạp cũng lười quan tâm tới Hác Suất. Trong đầu thoáng qua con số, 400 mét một vòng, 5000 mét là 12,5 vòng. Thần Cách sẽ xuất hiện trước mặt mình 12 lần.
"Cậu ở đây cười trộm cái gì?"
"Không cần cậu quan tâm, Cao San San đâu?"
"Một hồi nữa sẽ tới. À, một hồi nữa cô ấy sẽ ngồi ở chỗ này, để cô ấy ngồi với đám nam sinh háo sắc kia tớ không yên lòng."
"Không được!" Cùng loại người như Cao San San ngồi chung một chỗ, Mạc Tạp đơn giản là ngàn lần không muốn.
"Cứ quyết định như vậy!"
Tiếng còi của trọng tài vang lên, Mạc Tạp đem tất cả tầm mắt hướng tới đường chạy. Ngay sau tiếng thét chói tai đó, cả trường như muốn sập xuống bởi tiếng reo hò cổ vũ. Thật đúng là quá khoa trương, đang xem hài trên ti vi sao? Chỉ cần Thần Cách chạy tới chỗ nào, tiếng cổ vũ chỗ đó tựa như một dạng sóng biển trào lên, ngay cả nam sinh cũng hò hét. Cũng khó trách, cái loại giả làm người tốt đó không những cướp được trái tim của nữ sinh mà còn thu được sự tôn trọng của các nam sinh khác. Thật là không cam lòng!
Khi Thần Cách chạy đến ngang mặt mình, Mạc Tạp vốn cũng muốn nói lời cổ vũ ghê tởm để khích lệ hắn. Nhưng chưa kịp mở miệng, âm thanh của nữ sinh ngồi phía sau cũng đã thổi bay lời muốn nói của cậu. Thần Cách nhìn cũng không có nhìn Mạc Tạp một cái đã chạy qua, tốc độ chạy thật nhanh. Mới vòng thứ nhất đã bỏ rơi những nam sinh khác phía sau. Bộ môn chạy này cần có sức bền và chiến thuật đúng. Bây giờ đắc chí chạy nhanh, đến cuối cùng liền biến thành một con chó thở hỗn hển.
Sau khi chạy qua 9 vòng, Thần Cách vẫn còn dẫn đầu. Mồ hôi trên trán dọc theo gương mặt anh tuấn rơi xuống. Thần Cách dường như trở thành nhân vật chính của cuộc thi. Ở trong bể người chói mắt như vậy, Thần Cách được bao phủ bởi tiếng hò hét nồng nhiệt, còn Mạc Tạp thì không ai quan tâm. Thần Cách và Mạc Tạp giống như hai con người thuộc hai thế giới khác nhau.
Ngay cả Hác Suất cũng kinh ngạc trước thể lực hơn người của Thần Cách: "Người yêu của cậu tuyệt đối là người ngoài hành tinh!"
Mạc Tạp đạp chân của Hác Suất: "Cậu nhỏ giọng một chút giùm tớ. Hắn là một quái vật!"
"Ừ. Quả nhiên vận khí của cậu rất tốt, đã không tìm thì thôi, chứ một khi đã tìm thì nhất định sẽ tìm được một người mạnh nhất!" Hác Suất ôm bả vai của Mạc Tạp, có chút ghen tỵ và thù hận.
Tiếng reo hò lại vang lên. Thần Cách quét nhìn Mạc Tạp một cái, thuận tiện cũng quét nhìn tay của Hác Suất đang ôm Mạc Tạp. Hắn từ trong vòng chạy ra bên ngoài vòng, giựt lấy chai nước suối Mạc Tạp đang cầm trong tay.
"Này, cái đó, tôi đã uống rồi..." Mạc Tạp muốn ngăn cản.
Nhưng Thần Cách đã vừa chạy vừa ngửa đầu lên đem nước còn dư lại uống cạn, sau đó đem chai nước suối rỗng dùng sức ném thẳng tắp về phía sau, chính xác đập vào trên mặt của Hác Suất. Hác Suất bị đau nhe răng há miệng, lấy tay của mình che lỗ mũi: "Đau, đau, thật là đau!"
"Cậu còn ở đó cười, có lương tâm hay không?"
"Đáng đời cậu!"
"Coi như cậu có phúc, tìm được người đàn ông như vậy!"
Lời này khiến Mạc Tạp nói càng đắc ý hơn: "Đúng vậy, như thế nào? Cậu bán cái mông!" Mạc Tạp đã cao hứng tùy tiện mắng chửi người loạn xạ.
"Tớ bán cái mông? Lão tử cho là chính cậu đã bán cái mông để đổi lấy người đàn ông này!" Hác Suất nhún bả vai châm chọc.
Mạc Tạp phất tay: "Không có!"
Mạc Tạp nói xong nhìn ra phía sau. Ánh mắt mọi người nhìn cậu như một con thú lạ, đơn giản lạnh sởn người.
Phần thi kết thúc. Kết quả không hề bất ngờ, Thần Cách giành hạng nhất. Mạc Tạp nhìn một đám đông người vây lấy Thần Cách, cắn móng tay suy nghĩ một chút, do dự mình có nên đi đến nói lời chúc mừng quê mùa hay không. Nhưng có nhiều người như vậy, mình sẽ xấu hổ và bị nghẹt thở cho coi.
Nhưng nếu Thần Cách hướng thế giới của mình mà đưa tay ra, mình không có lý do gì để không đưa tay ra nhận.
Suy tính nửa ngày, Mạc Tạp đứng lên, chỉnh sửa quần áo đi về phía Thần Cách đang đứng. Thật vất vả mới đi tới đây, Mạc Tạp đứng ngoài cùng của đám người, nhưng Mạc Tạp không cách nào chen vô để đi tiếp. Hai người cách đứng cách nhau một mét. Rõ ràng Mạc Tạp nhìn thấy Thần Cách nhưng không cách nào chạm tới hắn. Cậu lúng túng vì mình làm ra cái quyết định này, hối hận muốn quay đầu chạy đi.
Lúc này Thần Cách từ trong đống nữ sinh đi ra, đem khăn lông mới vừa lau xong trùm lên đầu của Mạc Tạp: "Đồ ngốc, đứng ở đây làm gì, đi thôi!"
Mạc Tạp lấy khăn lông xuống oán trách: "Cái khăn này mồ hôi không, thật là dơ!"
Thần Cách đã sớm đi ra ngoài thao trường, không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của mọi người. Mạc Tạp đi theo, lại đem khăn lông ném trả lại cho Thần Cách: "Dơ như vậy ai muốn cầm giúp cậu." Khăn lông rơi xuống đất, Thần Cách cũng không lụm lên, Mạc Tạp trợn mắt nhìn, lụm khăn lông lên và đuổi theo.
"Nếu dơ, ai kia lại tới gần tôi làm gì?" Thần Cách lạnh lùng nói.
"Tôi là một đàn ông nên không sợ dơ. Hơn nữa, ai muốn đi gần cậu như vậy? Là do con đường này quá hẹp!" Mạc Tạp không nhìn con đường rộng lớn bên cạnh, trợn tròn mắt nói mò.
Có nhiều thứ nhỏ nhặt đang dần thay đổi, trong cuộc sống thường ngày sẽ khó cảm nhận được. Được bên cạnh Thần Cách, cuộc sống của Mạc Tạp ngày càng tươi sáng hơn.
Vậy nên, tình yêu là rất kì diệu!
Mạc Tạp mở ti vi lên, tay cầm bịch khoai tây chiên, mình đọc sách cả ngày nên bây giờ là lúc tự thưởng cho mình. Hác Suất từ bên ngoài chạy vào: "Ngày mai có cuộc thi chạy, tớ cũng đã đăng kí thi, còn cậu?"
"Đối với loại chuyện đó tớ không có hứng thú. Bộ ngực nữ sinh đung đưa ở trong thao trường không hấp dẫn sự chú ý của tớ!"
"Cũng đúng, bây giờ cái phía dưới của nam sinh đung đưa trong thao trường mới có thể hấp dẫn cậu đi!"
Mạc Tạp cầm một một miếng khoai tây chiên lên liền ném tới Hác Suất: "Cậu nói cái quỷ gì vậy? Cậu cứ tự hào về việc mình có tham gia thi đi, thật ra thì cậu cũng chỉ là một người có đầu không có não, chân tay phát triển nhưng vô dụng!"
"Mạc Tạp, dám nói tớ như vậy, cẩn thận tớ tìm Thần Cách để xử lý cậu!"
"Hắn có thể trị tớ?" Mạc Tạp cười lạnh, đem miếng khoai tây cắn dồn dập, giống như đang muốn phát tiết. Thần Cách rốt cuộc có thể trị cậu hay không, chính cậu cũng không biết đáp án.
"Ngày mai nhớ tới cổ vũ cho tớ, để tớ có tinh thần. Tớ cũng muốn để cho San San xem khí phách anh hùng của tớ trong thao trường." Lỗ mũi Hác Suất nở to muốn nổ tung, bộ dáng rất khát khao.
"Gần đây tớ muốn dành toàn bộ thời gian để đọc sách." Mạc Tạp không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt. Một nơi đông người như vậy không nên đi đến, chỉ làm cho mình thêm khó chịu mà thôi.
"Sao? Có vẻ như cậu chưa biết chuyện này, Thần Cách cũng tham gia."
"Tên lạnh lùng đó cũng tham gia bộ môn chạy bộ náo nhiệt này sao? Đừng hòng gạt tớ!"
"Cậu có lầm hay không? Ngay cả một người đi đường còn biết về Thần Cách nhiều hơn cậu nữa. Cậu thích hắn là như thế sao? Cũng đã hơn nửa năm, vậy cậu biết được cái gì về hắn? Hắn thích ăn cái gì? Thích màu nào? Bao nhiêu tuổi? Trong nhà có mấy người? Đừng nói cho tớ nghe là ngay cả những thứ này cậu cũng không biết nhe!" Hác Suất thật đúng là khiến Mạc Tạp rối bời, Mạc Tạp cảm giác mình càng ngày càng nhỏ bé.
"Chuyện này, những chuyện này không biết cũng không sao. Nói rõ cho cậu biết tớ chính là thích hắn, thích một cách vô điều kiện."
"Thật đúng là đáng xấu hổ, cứ cho rằng là cậu như vậy đi. Được lắm, tớ muốn hỏi một vấn đề nữa." Hác Suất chỉ Mạc Tạp.
"Chuyện gì?"
"Phòng học của Thần Cách ở chỗ nào?"
"Chuyện này, chuyện đó, tớ..." Trong nháy mắt tinh thần sa sút đi xuống, Mạc Tạp cảm giác mình quả nhiên còn chưa xứng đáng để làm người yêu của Thần Cách. Bình thường mình cũng không có hỏi Thần Cách nhiều, cũng không có đi qua phòng học của hắn. Nói như vậy, mình chỉ biết người mình thích tên Thần Cách mà thôi. Hiểu biết về Thần Cách của mình so với đám nữ sinh trong trường kém rất xa. Mạc Tạp đem miếng khoai tây cuối cùng bỏ vào trong miệng, vứt cái túi trống không sang một bên.
"Thậm chí ngay cả chuyện này cậu cũng không biết. Tớ đơn giản muốn quỳ xuống bái phục cậu!"
"Vậy cậu quỳ đi!"
"Câu cho rằng tớ là một tên ngốc sao? Đi tắm đây, mới vừa chạy bộ nên ra nhiều mồ hôi. Cậu không vận động thường xuyên như vậy, chưa tới mười năm nữa cậu sẽ biến thành một ông già đầu hói bụng bự."
"Ai cần cậu lo?"
Mạc Tạp tùy tiện trả lời đôi câu, trong đầu còn đang suy nghĩ tới những lời Hác Suất mới nói. Chuyện liên quan tới Thần Cách cậu còn muốn biết nhiều hơn, không chỉ là những thứ người khác biết, mà còn những thứ người khác không biết.
Cuộc thi chạy bắt đầu từ lúc sáng sớm. Toàn bộ sân trường liền vang lên bài "Nhân dân Trung Quốc giải phóng quân hành quân". Đây là một bài quốc ca, tới tới lui lui, hát từ khi học tiểu học đến khi đại học. Bọn học sinh cũng tranh nhau chạy vào thao trường. Bình thường trong lớp mọi người không có đoàn kết với nhau, nhưng đến với cuộc thi này tất cả đều vì mình trong lớp mà cố gắng lên. Tựa như người Trung Quốc sẽ đánh nhau với người Trung Quốc, nhưng nếu như có một người ngoại quốc mắng người Trung Quốc là heo, mọi người nhất định sẽ hợp nhau tấn công.
Mạc Tạp cũng đi theo đám người hướng thao trường đi tới. Nếu nói cậu không có vì mục đích cá nhân là không thể nào, trừ muốn nhìn Thần Cách ra, đó chính là muốn nhìn Thần Cách.
Hôm nay cậu chọn hàng ghế đầu để ngồi, xung quanh nữ sinh người người cười đùa, chơi điện thoại, giành bánh snake của nhau.
Mạc Tạp hai tay bưng chai nước uống hết nửa chai, ánh mắt nhìn ra giữa sân trường. Thần Cách đứng ở chỗ đó, trên mặc áo khoác, phía dưới là quần cụt, khí chất nhẹ nhàng khoan khoái, ấm áp, vóc dáng hoàn mỹ khiến mọi người ganh tỵ.
Thần Cách đã có thật là nhiều nữ sinh cầm khăn lông và nước khoáng chờ đợi. Một cơ hội tốt như vậy dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, bạn chen tôi, tôi đẩy bạn.
Mạc Tạp ngồi ở đằng xa mắt trợn trắng, trong lòng nhỏ giọng phát âm: " Được hoan nghênh nhiệt tình như vậy sao? Những nữ sinh này đúng là mê trai. Mình khinh, mãnh liệt khinh bỉ bọn họ!"
Cũng đừng khinh bỉ người khác, cậu thấy gương mặt đó của Thần Cách, còn không phải là thèm thuồng sao?
Lượt thi đầu tiên là dành cho những sinh viên đại học năm nhất. Mạc Tạp cho là Thần Cách giỏi lắm chỉ đăng kí hạng mục 100 mét thôi. Thân thể kia của hắn so với Hác Suất rõ ràng là ít cơ bắp hơn. Nhưng đã tới hạng mục 1500 mét rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Thần Cách. Mạc Tạp không thể kiềm chế: "Chẳng lẽ hắn chọn 5000 mét? Chuyện này không phải để cho người ta chê cười sao?"
Thay vì nói Mạc Tạp tới đây để cổ vũ, còn không bằng nói cậu đến đây để xem Thần Cách bị bêu xấu và an ủi hắn.
Mới vừa rồi âm thanh hỗn loạn đến điếc tai nhức óc, bây giờ một cái liền yên lặng: chơi điện thoại di động cũng không chơi, ăn vặt cũng không ăn, ánh mắt từng cái một dọa người. Một người nói: "Gần tới Thần Cách rồi, lúc cậu ấy chạy ngang đây lớp chúng ta nhất định phải đồng thanh gọi tên cậu ấy thật lớn. Chúng ta không thể thua những lớp khác."
"Được!" Các nữ sinh đồng thanh , thái độ vô cùng quyết tâm làm các nam sinh ngồi bên cạnh nóng mặt.
Hác Suất đã khởi động chân tay xong, ngồi ở chỗ trống bên cạnh Mạc Tạp: "Những nam sinh giống như con gà con bên lớp cậu sẽ bị tớ đánh bại, ha ha ha!"
Mạc Tạp cũng lười quan tâm tới Hác Suất. Trong đầu thoáng qua con số, 400 mét một vòng, 5000 mét là 12,5 vòng. Thần Cách sẽ xuất hiện trước mặt mình 12 lần.
"Cậu ở đây cười trộm cái gì?"
"Không cần cậu quan tâm, Cao San San đâu?"
"Một hồi nữa sẽ tới. À, một hồi nữa cô ấy sẽ ngồi ở chỗ này, để cô ấy ngồi với đám nam sinh háo sắc kia tớ không yên lòng."
"Không được!" Cùng loại người như Cao San San ngồi chung một chỗ, Mạc Tạp đơn giản là ngàn lần không muốn.
"Cứ quyết định như vậy!"
Tiếng còi của trọng tài vang lên, Mạc Tạp đem tất cả tầm mắt hướng tới đường chạy. Ngay sau tiếng thét chói tai đó, cả trường như muốn sập xuống bởi tiếng reo hò cổ vũ. Thật đúng là quá khoa trương, đang xem hài trên ti vi sao? Chỉ cần Thần Cách chạy tới chỗ nào, tiếng cổ vũ chỗ đó tựa như một dạng sóng biển trào lên, ngay cả nam sinh cũng hò hét. Cũng khó trách, cái loại giả làm người tốt đó không những cướp được trái tim của nữ sinh mà còn thu được sự tôn trọng của các nam sinh khác. Thật là không cam lòng!
Khi Thần Cách chạy đến ngang mặt mình, Mạc Tạp vốn cũng muốn nói lời cổ vũ ghê tởm để khích lệ hắn. Nhưng chưa kịp mở miệng, âm thanh của nữ sinh ngồi phía sau cũng đã thổi bay lời muốn nói của cậu. Thần Cách nhìn cũng không có nhìn Mạc Tạp một cái đã chạy qua, tốc độ chạy thật nhanh. Mới vòng thứ nhất đã bỏ rơi những nam sinh khác phía sau. Bộ môn chạy này cần có sức bền và chiến thuật đúng. Bây giờ đắc chí chạy nhanh, đến cuối cùng liền biến thành một con chó thở hỗn hển.
Sau khi chạy qua 9 vòng, Thần Cách vẫn còn dẫn đầu. Mồ hôi trên trán dọc theo gương mặt anh tuấn rơi xuống. Thần Cách dường như trở thành nhân vật chính của cuộc thi. Ở trong bể người chói mắt như vậy, Thần Cách được bao phủ bởi tiếng hò hét nồng nhiệt, còn Mạc Tạp thì không ai quan tâm. Thần Cách và Mạc Tạp giống như hai con người thuộc hai thế giới khác nhau.
Ngay cả Hác Suất cũng kinh ngạc trước thể lực hơn người của Thần Cách: "Người yêu của cậu tuyệt đối là người ngoài hành tinh!"
Mạc Tạp đạp chân của Hác Suất: "Cậu nhỏ giọng một chút giùm tớ. Hắn là một quái vật!"
"Ừ. Quả nhiên vận khí của cậu rất tốt, đã không tìm thì thôi, chứ một khi đã tìm thì nhất định sẽ tìm được một người mạnh nhất!" Hác Suất ôm bả vai của Mạc Tạp, có chút ghen tỵ và thù hận.
Tiếng reo hò lại vang lên. Thần Cách quét nhìn Mạc Tạp một cái, thuận tiện cũng quét nhìn tay của Hác Suất đang ôm Mạc Tạp. Hắn từ trong vòng chạy ra bên ngoài vòng, giựt lấy chai nước suối Mạc Tạp đang cầm trong tay.
"Này, cái đó, tôi đã uống rồi..." Mạc Tạp muốn ngăn cản.
Nhưng Thần Cách đã vừa chạy vừa ngửa đầu lên đem nước còn dư lại uống cạn, sau đó đem chai nước suối rỗng dùng sức ném thẳng tắp về phía sau, chính xác đập vào trên mặt của Hác Suất. Hác Suất bị đau nhe răng há miệng, lấy tay của mình che lỗ mũi: "Đau, đau, thật là đau!"
"Cậu còn ở đó cười, có lương tâm hay không?"
"Đáng đời cậu!"
"Coi như cậu có phúc, tìm được người đàn ông như vậy!"
Lời này khiến Mạc Tạp nói càng đắc ý hơn: "Đúng vậy, như thế nào? Cậu bán cái mông!" Mạc Tạp đã cao hứng tùy tiện mắng chửi người loạn xạ.
"Tớ bán cái mông? Lão tử cho là chính cậu đã bán cái mông để đổi lấy người đàn ông này!" Hác Suất nhún bả vai châm chọc.
Mạc Tạp phất tay: "Không có!"
Mạc Tạp nói xong nhìn ra phía sau. Ánh mắt mọi người nhìn cậu như một con thú lạ, đơn giản lạnh sởn người.
Phần thi kết thúc. Kết quả không hề bất ngờ, Thần Cách giành hạng nhất. Mạc Tạp nhìn một đám đông người vây lấy Thần Cách, cắn móng tay suy nghĩ một chút, do dự mình có nên đi đến nói lời chúc mừng quê mùa hay không. Nhưng có nhiều người như vậy, mình sẽ xấu hổ và bị nghẹt thở cho coi.
Nhưng nếu Thần Cách hướng thế giới của mình mà đưa tay ra, mình không có lý do gì để không đưa tay ra nhận.
Suy tính nửa ngày, Mạc Tạp đứng lên, chỉnh sửa quần áo đi về phía Thần Cách đang đứng. Thật vất vả mới đi tới đây, Mạc Tạp đứng ngoài cùng của đám người, nhưng Mạc Tạp không cách nào chen vô để đi tiếp. Hai người cách đứng cách nhau một mét. Rõ ràng Mạc Tạp nhìn thấy Thần Cách nhưng không cách nào chạm tới hắn. Cậu lúng túng vì mình làm ra cái quyết định này, hối hận muốn quay đầu chạy đi.
Lúc này Thần Cách từ trong đống nữ sinh đi ra, đem khăn lông mới vừa lau xong trùm lên đầu của Mạc Tạp: "Đồ ngốc, đứng ở đây làm gì, đi thôi!"
Mạc Tạp lấy khăn lông xuống oán trách: "Cái khăn này mồ hôi không, thật là dơ!"
Thần Cách đã sớm đi ra ngoài thao trường, không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của mọi người. Mạc Tạp đi theo, lại đem khăn lông ném trả lại cho Thần Cách: "Dơ như vậy ai muốn cầm giúp cậu." Khăn lông rơi xuống đất, Thần Cách cũng không lụm lên, Mạc Tạp trợn mắt nhìn, lụm khăn lông lên và đuổi theo.
"Nếu dơ, ai kia lại tới gần tôi làm gì?" Thần Cách lạnh lùng nói.
"Tôi là một đàn ông nên không sợ dơ. Hơn nữa, ai muốn đi gần cậu như vậy? Là do con đường này quá hẹp!" Mạc Tạp không nhìn con đường rộng lớn bên cạnh, trợn tròn mắt nói mò.
Có nhiều thứ nhỏ nhặt đang dần thay đổi, trong cuộc sống thường ngày sẽ khó cảm nhận được. Được bên cạnh Thần Cách, cuộc sống của Mạc Tạp ngày càng tươi sáng hơn.
Vậy nên, tình yêu là rất kì diệu!
/87
|