Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 117: Bão táp tích trữ

/1929


Đoạn Không thành, bức tường thành có màu nâu xám cao to mà hùng vĩ, mặc dù là cổ thành nhưng vẫn tỏa ra sức sống mãnh liệt.

Đặc biệt nhất là mấy ngày gần đây, lúc nào cũng huyên náo, từng cái đại giáo đỉnh cấp và rất nhiều gia tộc cổ xưa đều phái những kỳ tải của chính mình tới nơi đây, để chuẩn bị tiến vào Bách Đoạn sơn.

Những thiếu niên thiên tài này ai nấy đều có tài năng kinh diễm, trong gia tộc đều xếp hạng đầu, tương lai chính là chủ nhân của vùng đất này, nắm giữ các giáo phái trong thiên hạ.

"Nhìn kìa, nơi đấy có một con rắn quái dị, vì sao chỉ có một cái đầu mà lại có tận hai thân thể?" Nhóc tỳ kéo ống tay áo của một vị sư huynh, ra hiệu nhìn về phía trước.

Một con quái xà, toàn thân là màu đỏ thẫm, từ đầu trở xuống thì bắt đầu phân nhánh thành hai thân thể, mọc ra sáu cái chân, hai đôi cánh, vảy thì chi chít, nhìn quái dị mà dữ tợn.

Những người đi trên đường đều tránh né, không ai muốn tới gần nó.

Mấy vị thiên tài của Bổ Thiên các đều hít mạnh một hơi, kéo nhóc tỳ sang một bên, âm thầm nói cho nó biết không được nói linh tinh, đây chính là một Thái Cổ di chủng tên là Phì Di.

"Đây chính là Phì Di à." Nhóc tỳ trợn tròn hai mắt, nó từng đọc qua Đại Hoang kinh chuyên giới thiệu các loại sinh linh, không ngờ rằng con này lại có bộ dáng như thế kia.

Phì Di vừa ra, tất có đại hạn, bởi vì nó thông hiểu Bảo Thuật loại lửa, vì thế trong cao thủ, những con Thái Cổ di chủng Phì Di đã trưởng thành có thể lấy sức một người mà hủy diệt một bộ tộc lớn hơn trăm triệu người.

"Đừng có chọc nó, mặc dù chỉ là con non, thế nhưng các thiên tài của Nhân tộc ít có người có thể ngang hàng với nó." Một vị sư tỷ của Bổ Thiên các nhắc nhở với vẻ mặt nghiêm túc.

Con Phì Di này chỉ dài có mấy mét, cứ thế mà bò qua, những sinh linh đi trên đường đều nhường đường. Nhóc tỳ tò mò nhìn, lặng lẽ suy đoán, một đầu lâu hai thân thể, nếu như phải chiến đấu nó có thể khống chế được sao?

Con quái xà có màu đỏ thẫm liếc xéo, trong mắt lạnh lùng nhìn về phía nó, cái đuôi đột nhiên quật về phía này, nhanh như điện, bộp một tiếng vang lên làm cho cả mặt đất nứt gãy, tạo nên một mảng bụi mù.

Nếu không phải nhóc tỳ động tác nhanh nhẹn, chắc chắn đã dính một chiêu này rồi.

"Con giun vừa dài vừa béo kia, ngươi giám khiêu khích ta?!" Nhóc tỳ kêu to, tựu hồ muốn nhào về phía trước, mấy vị đệ tử của Bổ Thiên các nhất thời biến sắc, vội vã tiến lên ôm chặt lấy nó.

Nhưng mà, cơ thể của bọn họ nào có thể so sánh với nhóc tỳ, nhưng có một nữ đệ tử khẽ nói ngược lại có chút tác dụng, nói: "Đào Dã tiền bối nói rồi, ở trong thành không cho phép gây rắc rối, khi nào tiến vào Bách Đoạn sơn thì tùy ngươi dằn vặt."

"Xem như là ngươi gặp may đấy, sau này thấy ta đi ngang qua thì đừng có khiêu khích." Nhóc tỳ chỉ vào Phì Di, căm giận nói.

Toàn bộ đường phố đều im lặng, đứa nhỏ này là ai vây? Cũng quá nghịch thiên rồi, lại đi cảnh cáo một con Thái Cổ di chủng, nếu như chuyện này là ngượi lại thì nghe còn có lý.

"Chuyện này... Sao ta lại có cảm giác nó chính là một con Thái Cổ hung thú mang hình người vậy, nếu không phải vậy thì tại sao lại giám nói câu đó được chứ." Có người nói nhỏ.

Phì Di ngừng lại, thân thể đỏ thẫm, như được đúc thành từ thần kim, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo đồng thời tràn đầy cảm giác mạnh mẽ, nó nhìn chằm chằm nhóc tỳ, trong miệng phát ra những tiếng 'Xì xì', cái lưỡi đỏ không ngừng thò ra thụt vào.

"Nó vẫn là một đứa con nít, không cần để ý tới." Có đệ tử của Bổ Thiên các nhìn về Phì Di nói, rồi lôi nhóc tỳ đi chỗ khác, nhanh chóng hòa vào dòng người đông đúc kia.

Phì Di không có đuổi theo, mắt nhìn nó rời khỏi, trên người màn hào quang màu máu lưu động, vừa nãy trong nháy mắt lúc nhóc tỳ định lao về phía nó, nó cảm ứng được một khí tức rất hung mãnh khá giống mình.

"Một thiên tài của Nhân tộc lại kinh khủng như vậy, Bách Đoạn sơn, chờ đấy." Phì Di nhìn bóng lưng của bọn nó, ánh mắt càng thêm lạnh lẽo.

Một con bướm nhẹ nhàng bay lượn tỏa ra ánh sáng lung linh, phát ra bảo huy khiến cho mọi người phải tránh lui, nó dài hơn một mét, giương cánh bay lượn, tỏa ra ráng lành, thật là tuyệt đẹp.

Trên đường mọi người đều tránh lui, hiển nhiên đây cũng là cường giả của một tộc, tuy rằng chỉ có một con xuất hiện nhưng cũng làm cho người khác phải kinh hãi, toàn thân của nó đều là Phù Văn tự nhiên, tỏa ra hàm nghĩa thần bí.

"Liệt Thiên Ma Điệp, được xưng hai cánh chấn động thì có thể xé rách cả vạn dặm trời xanh, đây chính là ghi chép ở bên trong sách cổ!" Có người nói nhỏ, lộ ra vẻ sợ hãi.

Đương nhiên, những ghi chép trong sách cổ chính là thuần huyết Ma Điệp của thời đại Thái Cổ, con bướm còn nhỏ ở trước mắt này không thể có huyết thống tinh khiết như thế được.

Một đường đi tới, nhóc tỳ cảm thấy cặp mắt mình sắp không đủ dùng rồi, nhìn thấy một người kim loại, một tảng đá biết nói, còn có Tế Linh loại thực vật rất đáng sợ cắm rễ trong hư không, rất nhiều thứ thần bí và mạnh mẽ.

Thiên tài Nhân tộc số lượng đông đảo, những chủng tộc khác số lượng ít nhưng thực lực lại mạnh mẽ, ở trong thành có không ít sinh linh hình thù kỳ quái, mỗi người đều cực kỳ khủng bố.

Đương nhiên, còn có rất nhiều chủng tộc thân thiết với Nhân tộc, hoặc là có sừng, hoặc mọc ra hai đầu, hoặc là đầu người mình rắn, thân thể của những người này đều tỏa ra bảo quang, giống y như thần linh, vô cùng mạnh mẽ.

"Sinh linh thật là nhiều, dân bản địa đều không nhiều bằng tu sĩ, đến lúc đó Bách Đoạn sơn sẽ chứa hết được hay sao?" Nhóc tỳ sinh lòng nghi vấn.

"Bách Đoạn sơn có danh tự là Đái sơn, nhưng trên thực tế lại là một tiểu thế giới, sau khi tiến vào bên trong ngươi sẽ biết nó phi phàm cỡ nào." Một vị sư tỷ của Bổ Thiên các giải thích.

"Thế à, thực sự mong chờ nha." Nhóc tỳ vui sướng, tốt nhất là ngọn núi này đừng có hoang vu, nó còn muốn tìm vài thứ bảo bối nữa.

Rất nhanh, bọn nó đã đi dạo hơn nửa thành, nhìn thấy rất nhiều chủng tộc, hiểu rõ không ít bí mật.

Điều duy nhất khiến cho nhóc tỳ không vui chính là, tiền thưởng của nó tăng gấp đôi, cái đầu càng thêm đáng giá, có người nguyện dùng Bảo Cụ, Cốt Thư, Linh Dược để trao đổi.

Nghe được tin này, sắc mặt của nhóc tỳ đen sì ra.

Tiếp theo đó có một tin tức càng gay go hơn truyền ra, có người suy đoán tên nhóc siêu quậy nhất định sẽ ở trong đội ngũ của Bổ Thiên các, chỉ cần tập trung vào bọn họ thì sẽ biết nó ở đâu, và sẽ biết nó là ai.

Tin tức này đạt được tán thành của rất nhiều người, dù sao Bổ Thiên các cũng chính là Thương Cổ Tịnh Thổ, truyền thừa rất lâu đời, trong giáo có rất nhiều cao thủ, nhóc siêu quậy gia nhập Bổ Thiên các, trải qua một quãng thời gian dài như thế mà bọn họ trước sau vẫn không có cách nào phát hiện ra nó.

"Sư đệ, sắc mặt của đệ bị làm sao thế?" Một vị sư tỷ xinh đẹp ở bên cạnh hỏi.

"Ánh nắng mặt trời quá gay gắt." Nhóc tỳ hừ hừ nói.

"Sao ta lại cảm thấy năm người chúng ta đi cùng với nhóc, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác giết chết vậy?" Một vị nam đệ tử mang theo vẻ mặt cổ quái, sau khi nghe được những tin đồn kia thì tự nhiên sinh cảm giác như thế.

"Thế chắc không phải là nhóc đấy chứ, nếu là thật vậy xin vui lòng cho ta đánh cái mông của nhóc vài phát!" Một vị sư tỷ xinh đẹp khác lý sự, tên nhóc siêu quậy ở Bổ Thiên các làm ra những động tĩnh lớn như vậy, trên dưới cả vùng Tịnh Thổ ai mà chẳng muốn đánh nó.

"Ây da, ngươi là sắc lang, dám động đến ta..." Vị sư tỷ xinh đẹp kinh ngạc thốt lên, đỏ cả mặt, nhóc tỳ vậy mà lại ra tay trước đánh về bờ mông căng tròn của nàng.

"Cùng người khác chiến đấu, chú ý đầu tiên chính là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương, đến đây nào sư tỷ, ta đã chuẩn bị tốt để quyết chiến rồi." Nhóc tỳ trịnh trọng đàng hoàng, nói năng hùng hồn.

Ba nam hai nữ, năm vị thiên tài đều há hốc mồm, tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch này vậy mà rất đáng giận, xem bộ dạng như thế chắc chắn là tên nhóc siêu quậy kia rồi.

"Đánh nó!" Năm người truy đuổi.

Nhóc tỳ chạy thật nhanh, nói: "Đừng đánh mà, vạn nhất để người ta biết được, chúng ta đều là đệ tử của Bổ Thiên các thì tất cả sẽ gặp chuyện không hay đó."

Năm người tuy muốn đánh nó một trận, thế nhưng trong tòa thành trì này cũng không tốt để truy đuổi, vạn nhất thân phận bại lộ, quả thật mọi người đều sẽ bị liên lụy.

Trong thành có một cái tế đàn, phàm là những người vào thành đều sẽ tới nơi này để kính viếng, bởi vì tương truyền đây chính là vật Thượng Cổ chư Thánh lưu lại, cũng đã từng nhuộm qua Thánh huyết.

Mấy vị đệ tử của Bổ Thiên các sau khi tới, nơi này đã sớm dòng người tấp nập, cái tế đàn kia rách nát không thể tả nổi, chỉ còn dư lại một hòn đá màu đen, ngoài ra cũng không còn thứ gì nữa, những văn tự mà chư Thánh khắc đã biến mất từ lâu.

Nơi này không chỉ có Nhân tộc, cũng không thiếu các sinh linh đặc biệt làm cho người khác không giám tiếp cận quá gần, bởi vì nơi này tỏa ra khí tức rất kinh khủng.

"Uy danh của một thiên tài ở Nhân tộc đã từng xông vào Hư Thần giới quả thực ghê gớm, những đề tài gần đây đều đề cập tới nó, thật sự quá tẻ nhạt mà." Một Thụ nhân nói.

"Hắn rất nổi tiếng sao, không bằng đi bắt về làm nô bộc, ta đã có bốn người hầu gái rất xinh đẹp, mười hai tên hộ vệ cường tráng, đều là người tài ba trong Nhân tộc, đều được xưng là thiên tài." Một sinh linh sở hữu thân người, thế nhưng lại có một cái sừng dài màu vàng mở miệng, tóc tím đầy đầu, gương mặt gần giống với Nhân loại, chỉ là mọc ra một cặp răng nanh trắng như tuyết, nhìn rất hung ác.

"Ai cũng đừng tranh đoạt với ta, đến hiện tại ta vẫn không có thu một nô bộc nào, nếu như Nhân tộc đều nói nó lợi hại, vậy thì ta chọn nó vậy."

Đúng lúc này, một thanh âm như chuông thần vang lên, chấn động đến nỗi làm hai tai ong ong cả lên. Một con sư tử toàn thân vàng óng ánh chói cả mắt, lại mọc ra chín cái đầu lâu, trông cực kỳ uy mãnh, thô bạo mà khủng bố, làm chấn động cả tâm hồn.

"Con sư tử này quá mạnh mẽ, nó vẫn đang còn nhỏ vậy mà lại mọc ra chín cái đầu lâu, chứng tỏ huyết dịch tương đối tinh khiết, không phải tạp nham, thành tựu trong tương lai chắc chắn rất ghê gớm." Một ông cụ đi ngang qua thán phục nói, người này là một lão tộc trưởng của gia tộc cổ xưa nào đó.

"Hống..." Đúng lúc này, Cửu đầu sư tử hống lên, cả người tỏa ánh vàng rực rỡ, khí tức gợn sóng đè ép những người đứng gần nó, nói: "Tất cả nói không sai, kẻ nhân loại này ta đã chọn rồi, các ngươi đừng nên tranh giành, thiên tài mạnh mẽ sẽ trở thành nô bộc cho ta, đi bên cạnh ta, tương lai nó mới có cơ hội uy chấn cả đại địa mênh mông được."

Hoàng Kim sư tử chín đầu rít gào, âm thanh như sấm làm cho cả tế đàn cổ xưa chấn động, tất cả mọi người tâm thần rung động, không giám nhiều lời nữa.

Quá khứ cũng không phải không có trường hợp như vậy, từng có cường giả Nhân loại đi theo Thái Cổ hung thú, cuối cùng về sau, cắt đất phong vương, thống trị ngàn tỉ dặm giang sơn.

"Thịt của Hoàng Kim sư tử chắc chắn sẽ rất ngon, ta thích ăn món đầu sư tử kho!" Xa xa, nhóc tỳ lý sự, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ gian xảo, răng nanh nhỏ sáng lấp lánh.

"Đừng có làm loạn, Hoàng Kim sư tử chín đầu này cách thuần huyết không quá xa đâu, tốt nhất đừng nên trêu chọc đến nó, ngoại trừ Thạch Nghị và một vài người khác ra ta đoán chừng có rất ít thiên tài Nhân tộc có thể đối kháng cùng với nó." Sư tỷ của Bổ Thiên các kéo nó lại.

"Thức ăn ngon đương nhiên phải nấu từ từ, chờ khi nào tiến vào Bách Đoạn sơn rồi hẵng nói!" Nhóc tỳ vừa nói vừa nhổ một bãi nước miếng.

Năm vị thiên tài Bổ Thiên các đều im lặng.

Cách xa tám ngàn dặm, Hoàng Đô Thạch quốc, phủ đệ Vũ tộc.

Đây là một khu kiến trúc hùng vĩ, cung điện liên miên không dứt, tất cả đều cực kỳ to lớn, tản ra hơi thở ngột ngạt.

Ở bên trong một tòa bảo điện, Phù Văn lấp lóe, khí lành tràn ngập, có không ít nhân vật trọng yếu của Vũ tộc ngồi xếp bằng bên trong, ngoài ra còn có một tờ tín tiên*.

(*): Giấy viết thư.

"Phong nhi từ Bổ Thiên các truyền về tin tức, đã xác định được tên nhóc con ở Hư Thần giới là người nào, nó tên là Hạo Thiên, hiện nay đã đến Đoạn Không thành để tiến vào Bách Đoạn sơn."

"Tên có lót một chữ Hạo, cùng tên nhóc năm đó tuổi xấp xỉ nhau, hơn nữa nếu xem xét tỉ mỉ, lông mày khóe mắt có một vài điểm giống với Thạch Tử Lăng năm đó, các ngươi nói thử xem sao lại trùng hợp đến như vậy?"

Lời này vừa nói ra, cả điện âm trầm hẳn.

"Tên nhóc kia phải diệt trừ, không thể để nó sống được. Nhưng mà thân thể của Hạo Thiên ở Bổ Thiên các cực kỳ kinh người, không kém Nghị nhi bao nhiêu, nên chú ý."

"À, ta đã từng xem qua một quyển sách cổ, có một suy đoán, Chí Tôn trời sinh mất đi xương cốt, nếu có thể chịu đựng thì sẽ niết bàn sống lại, mạnh mẽ hơn, khủng bố hơn. Các ngươi nói xem, tên nhóc Hạo Thiên này..."

Suy đoán này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít vào hơi lạnh.

"Bất kể là nói cái gì, đứa nhỏ này cực kỳ ghê gớm, những thiên tài của chúng ta và những nhân kiệt mà bộ tộc ta thu dưỡng đều đã nhận được mệnh lệnh, sau khi tiến vào Bách Đoạn sơn cần phải quấn lấy nó, nếu có cơ hội.. thì không cần kiêng kỵ gì cả!"

/1929

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status