Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 83: Cuộc chiến sinh tử

/1929


Đó là một con Xuyên Sơn Giáp, thân thể khổng lồ kinh người tỏa ra vầng vàng kim nhạt, dài đến mấy chục thước lù lù ở đó, đôi mắt vàng kim lạnh lùng tỏa sát khí nặng nề.

Một con Tế Linh có thể hình thật to lớn, nhìn sơ cũng đủ khiến người ta sợ hãi, trong cơ thể tựa như một tòa núi nhỏ vàng kim ấy sẽ có sức mạnh cường đại ra sao?

Vẻ mặt nhóc tỳ thản nhiên như không, gương mặt rất tỉnh và đẹp, nó lẳng lặng nhìn thẳng, chuẩn bị cho một hồi đại chiến kinh thiên sắp nổ ra!

Con Xuyên Sơn Giáp này như là đã giết tới ngàn vạn sinh linh. Một luồng khí tức máu tanh thảm liệt xộc tới trước mặt như hiện ra cảnh tượng núi thây biển máu trong nháy mắt, thật là quỷ dị và khủng bố.

"Bắt đầu được chưa?" Nhóc tỳ nghiêm túc chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón địch, phòng ngự loại tấn công bằng tinh thần của con thú kia.

Những cảnh tưởng đó thế mà thật đến không ngờ, nhiều bộ lạc bị hủy diệt, ai ai cũng bị tàn sát, thây phơi đầy đất, khắp nơi đều là máu chảy thành sông, đại địa bị nhuộm đỏ nồng.

Như là đang đối diện trước Địa Ngục, nếu là người bình thường chắc chắn đã xụi lơ dưới đất.

Vẻ mặt nhóc tỳ căng thẳng, con Tế Linh này chắc chắn không đơn giản, có thể là trên người nó có vật gì không tầm thường sao chép lại những cảnh tượng đó, xuất xứ thứ đó ắt hẳn kinh người, tỏa ra khí tức khiến người ta phải sợ hãi.

Xuyên Sơn Giáp khổng lồ cử động rồi, toàn bộ vùng núi này đều rung rinh theo, thân thể dài mấy chục mét tỏa ra quang huy lưu động chói mắt. Quang huy vàng kim tỏa ra nhuộm cả vùng toàn bộ núi đá, cây cối, lá rụng thành một màu vàng nhạt.

Cả vùng núi này bỗng mông lung huyền ảo, tỏa ra một loại sát khí kỳ dị.

"Ầm ầm!"

Đột nhiên Xuyên Sơn Giáp chuyển động, nó như một đại dương hoàng kim cuồn cuộn bắn ra ra sóng lớn ngập trời lao đến mãnh liệt. Trong nháy mắt đã có một gốc cổ thụ bị tông gãy bay ra xa, núi đá cũng bị đánh tung lên trời trong không gian màu vàng kim lóa mắt.

Cảnh tượng quá là kinh người, như là sóng lớn vỗ bờ. Núi đá lẫn cổ thụ đều bị đánh bay lên trời cao rồi nổ nát dưới ảnh hưởng của cương khí vàng kim.

Xa xa, một đám hung khấu nhìn thấy mà run rẩy, bọn chúng nhìn thấy cảnh tượng như ông trời ra thiên uy này thì hung lệ đều mất tăm mất tích, cả đám run cầm cập.

Một móng vuốt vàng kim dài đến mấy trượng ập tới phía nhóc tỳ, núi đá bị chấn nát, cây rừng thành bột mịn, quang huy chói mắt, uy thế thật kinh người.

Nhóc tỳ không tránh mà một tay loáng vận lên mười vạn tám ngàn cân thần lực, nó đã đột phá lại cộng thêm sức mạnh thần bí của Phù Văn khiến sức mạnh càng khủng bố, giơ tay cứng đối cứng chống lại.

"Ầm!"

Tay nhỏ dày đặc Phù Văn chạm cùng một chỗ với cái móng vuốt to lớn màu vàng kim kia, phút chốc hào quang ngập trời bao phủ bốn phương.

Cây rừng gãy rạp, loạn thạch phá không, mà đám hung khấu xa xa thì bay lên dập dìu như là cỏ khô, sóng vàng kim tỏa ra một vùng mù mịt, thật hết sức kinh khủng.

Cuối cùng thì không gian dần tĩnh lặng, nhóc tỳ chỉ lùi có vài bước, thần lực của nó phải nói là kinh thế, cứng đối cứng với một con Xuyên Sơn Giáp vàng kim khổng lồ thế mà lại không hề yếu kém.

Ánh mắt con Tế Linh vàng kim lóe ra ánh nhìn kỳ dị, nó không phải là dạng Tế Linh bình thường mà có lai lịch rất sâu xa, có dòng máu truyền thừa từ Cầu Long thời Thái Cổ, thân thể đặc biệt cường hãn.

"Ầm!"

Xuyên Sơn Giáp lại động, nó đột nhiên quay người quét cái đuôi vàng kim ra, một cự thạch mười vạn cân chắn đường lập tực bị đánh nát.

Quá sức mạnh mẽ và cuồng bạo!

Nhóc tỳ không hề khinh suất, cũng không lại chống đỡ tiếp mà thân thể bỗng uyển chuyển như linh điệp nhanh nhẹn né tránh, di động lướt qua theo luồng sóng cuồng bạo này.

Đuôi lớn vàng kim như quét ngang ngàn quân đánh nát mấy khối cự thạch hơn vạn cân, nhờ đó mà thế đánh tới của nó hơi yếu một chút. Ngay trong chớp mắt nó khựng lại, nhóc tỳ thuận thế mà hành động, hai cánh tay nhỏ ôm lấy cái đuôi đầy vảy cứng rồi quật mạnh lên không.

"Cái gì?" Đám hung khấu ở đằng xa xém chút nữa rớt con mắt xuống, một con Tế Linh khổng lồ như vậy thế mà lại bị quăng đi như vậy.

Nhóc tỳ ôm chặt đuôi nó rồi vận lực xoay tròn ném ra xa, một tiếng ầm vang lên, con thú bị nện vào trên vách núi, cự thạch rơi lả tả khắp không gian, âm vang kinh người.

Nó tuy dùng mưu mẹo mà thuận thế được một đòn này, nhưng vẫn hiển hiện ra sức mạnh cuồng bạo kinh khủng, thật khiến người ta không thể tin rằng đây chỉ là một đứa trẻ mới tám tuổi.

"Nó là.. đời sau của hung thú Thái Cổ sao?"

"Thời kỳ Thái Cổ, đám hậu đại của những Nhai Tí, Thao Thiết có thể chiến thần linh thì cùng lắm cũng như thế này thôi! Trong vùng man hoang này, lại còn trong một cái thôn nhỏ bé, sao lại có thể xuất hiện một đứa trẻ đáng sợ như vậy được!?" Đại thủ lĩnh của đám hung khấu lộ ra vẻ sợ hãi.

"Ầm!"

Rất nhiều cự thạch mấy ngàn cân, mấy vạn cân bay lên không trung, con Xuyên Sơn Giáp vàng kim bò ra không chút thương tổn nào, nó không thèm để ý loại công kích này, giáp da bên ngoài khó có thể phá.

Nó là Tế Linh vừa thần bí vừa mạnh mẽ, sao có thể chiến bại dễ dàng bởi nhân loại như thế, còn lâu mới khiến nó trọng thương được.

Xuyên Sơn Giáp vọt tới chiến với nhóc tỳ, thân thể to lớn của nó cũng rất dũng mãnh, sức mạnh lớn đến cực điểm. Móng vuốt vàng kim mỗi một lần bổ xuống đều tỏa ra khí tức đủ để đánh nứt một tòa núi nhỏ.

Thế nhưng nhóc tỳ đều tiếp được hết, nó nhảy ngang tiến dọc cứng đối cứng với con Tế Linh này, giữa một thú một người tóe ra hào quang chói mắt, khí tức kinh người.

"Sức mạnh thân thể của nó có thể đánh một trận với Tế Linh có huyết mạch truyền thừa của Cầu Long Thái Cổ, cứ như là đang ở trong thần thoại, nó vẫn còn là một đứa bé a!" Đại thủ lĩnh như điên mất rồi, cảnh trước mắt rất không thực tế.

Hai sinh linh một lớn một nhỏ đại chiến mấy trăm chiêu không phân thắng bại. Cả đám hung khấu đều ngây ngốc, một đứa bé nhỏ xíu mà có thể đánh nhau với Tế Linh? Nếu không tận mắt nhìn thì ai có thể tin?

Đột nhiên Tế Linh đứng lên, thần huy rơi lả tả xuống, khí thế cường đại như đã mạnh hơn rất nhiều lần. Nó cứ như là một người bình thường, chân trước linh hoạt như tay, chân sau như hai chân của người di chuyển rất nhanh nhẹn.

Xoạt!

Móng vuốt của nó đánh tới, nhóc tỳ tránh được, nhưng sau đó một chân của nó giơ lên quét ngang. Nó cứ như là một đại sư quyền thuật, vừa nhanh vừa bạo.

Nhóc tỳ đang ở giữa không trung nên không thể tránh khỏi, hai tay co lại đỡ một đòn từ cước này, thân thể bay ngược ra sau.

Thế nhưng ngay lúc này, Tế Linh xoay người nhanh như chớp, như một con Cầu Long quét đuôi, cái đuôi vàng kim to lớn thiệt dài của nó vút lên không quất mạnh lên nhóc tỳ.

"Ầm!"

Dù cho nhóc tỳ đã giơ hai tay đỡ đòn chắn trước ngực nhưng vẫn bị đánh bay lên không, thân thể chịu một đòn đánh cực lớn, nó bay ra xa tông mạnh vào vách núi đá.

Ở phía xa xuất hiện một lỗ thủng hình người, mặt đá nứt chằng chịt, nham thạch lăn xuống rầm rầm kinh người.

Nhóc tỳ phun ra một ngụm nước bọt đầy máu, nó vận sức đi ra khiến mặt đá nứt ầm ầm, nó bước ra khỏi đó, ánh mắt sáng lạng, lần này đã quyết định sẽ cẩn thận hơn.

Thân thể của Tế Linh màu vàng kim khổng lồ thế nhưng chuyển động của nó lại vô cùng nhanh nhạy, không có một chút khập khựng, trông rất không xứng với thể hình đồ sộ của nó.

"Xoạt!"

Nó xoay người thật nhanh, rồi nhảy một cái bay về phía nhóc tỳ. Dù gì đây cũng là một thứ khổng lồ dài tới mấy chục mét, nếu tông trúng thì chắc chắn núi lở đất nứt.

Nhóc tỳ giật mình, nó đã đánh giá thấp con Tế Linh này, Phù Văn lấp lóe, nó di chuyển cực nhanh vọt ra khỏi núi đá, né sang một phương khác.

Tế Linh vàng kim từ trên không chụp xuống bị thất bại liền đột nhiên vung ngang một cái đánh vào núi đá, ý đồ đưa nhóc tỳ bị kẹt trong đá tảng rớt xuống, quả thực là tàn nhẫn và hung mãnh.

Cử động này thật nhanh, như một tia chớp vàng kim lóe một cái, hành động Tế Linh cực kỳ mãnh liệt, ra ray như ánh lửa, vừa mạnh vẽ vừa bá đạo.

Phù Văn phủ khắp người nhóc tỳ, nó kề mặt sát vách núi mà di động như một con thằn lằn đang bơi lội trên vách đá, nháy mắt đã tránh xa mấy chục mét.

Một tiếng ầm vang lên, Xuyên Sơn Giáp dựa lưng vào mặt đá, nó không thành công chôn vùi được nhóc tỳ, nơi đó tiếng động ầm ầm, núi đá nứt vỡ chằng chịt.

Nhóc tỳ quyết đoán nhảy lên như một con thần cầm non giương cánh bay lên trời rồi chúi người lao xuống, đạp binh một tiếng lên đầu Tế Linh.

Sức mạnh của nó mạnh mẽ biết bao nhiêu, khi xưa nó có thể nâng được cự thạch nặng tới mười vạn tám ngàn cân, thế nên một cước này vô cùng sắc bén, đá nát một lớp vảy vàng kim, phụt ra một vòi máu tươi.

Không thể không nói con Xuyên Sơn Giáp này quá mạnh mẽ, da dày thịt chắc, nếu là cường giả khác chắc chắn đã bị nhóc tỳ đá chấn thương sọ não chết ngắc rồi. Vậy mà con Tế Linh này chưa đủ suy suyển, cái đầu lắc một cái tỏa ra Phù Văn vàng kim hừng hực đẩy nhóc tỳ bay ra xa.

"Thật mạnh!" Nhóc tỳ giật mình, con Tế Linh này thật là đáng sợ, còn mạnh hơn nhiều lần trong suy tính của nó.

Phù văn lấp lóe, Bảo Thuật thỉnh thoảng đụng vào nhau, hai người giao đấu kịch liệt, chớp mắt đã đọ nhau tận mấy trăm chiêu, nhóc tỳ càng đánh càng kinh hãi, nó đã bị trọng thương rồi. Ngoại trừ một đòn bị đánh bởi cái đuôi vàng kim to kia thì sau lưng cũng bị móng vuốt cào trúng thiếu chút nữa đã đánh gãy cột sống nó, máu tươi đầm đìa, nó nhổ ra mấy ngụm máu.

Con Tế Linh này thật hung tàn và mạnh mẽ, đối phó cực kỳ khó, hơn nữa nhóc tỳ cảm thấy con Tế Linh này còn có vấn đề trong người, nếu không thì sẽ còn kinh khủng hơn thế này nhiều.

Lai lịch Tế Linh vàng kim không nhỏ, chắc chắn đến từ một bộ lạc lớn, bằng không thì sao mà thần dị như thế, huyết mạch nó tựa hồ cũng rất cao quý.

"Nó có bệnh trong người, không thì còn lâu mình mới có cơ hội đánh nhau, chỉ có thể chạy trốn." Nhóc tỳ tự nhủ.

Nó ra tay cũng như sấm giật gây thương tổn cho Tế Linh, lực công kích của nó cũng rất mạnh. Sức mạnh cơ thể nó so với loài Xuyên Sơn Giáp xưng danh là mạnh mẽ về thể phách có phần còn trội hơn, đánh nát rất nhiều mảnh vảy, thế nhưng chung quy vẫn chưa tổn thương được bên trong Tế Linh.

Đột nhiên một tiếng vù vang lên, sóng chấn động kinh khủng khuếch tán, đầy trời xuất hiện mưa ánh sáng tỏa ra một khí tức đáng sợ kinh hồn, khiến người ta sợ hãi và run rẩy.

Lông tóc của nhóc tỳ như dựng đứng, cột sống lạnh ngắt, mưa ánh sáng vàng kim kia không phải là hoa hòe gì đó mà chính là vảy vàng kim của Tế Linh. Con Tế Linh lột vảy giáp vàng kim ra khỏi người trong nháy mắt để công kích một đòn khủng bố này.

"Đó là Bảo Cụ của nó!"

Nhóc tỳ sợ hãi, vảy giáp khắp người nó đúng là bảo, nay hóa thành mưa vàng kim đầy trời thật rực rỡ và mỹ lệ, thế nhưng lực sát thương lại lớn kinh người, thật ra nó là một cơn bão vàng kim cuồng bạo thì đúng hơn.

Nó né thật nhanh sang một bên, Bảo Cụ phát uy thì rất kinh khủng.

Có thể nhìn thấy rõ cơn mưa ánh sáng này vừa lướt qua thì lập tức núi đá, vách thạch đều hóa nham nhở lởm chởm, bị xuyên thủng xuất hiện những cái lỗ to tướng.

Nhóc tỳ tuy rất nhanh nhưng cũng chưa tới mức phi thiên độn địa, một rừng vảy vàng kim dày đặc chặn đứng con đường trước mặt nó.

"Mở ra!"

Miệng nó hét to, hai tay phát sáng, hai vầng trăng bạc xuất hiện cùng chạm chung một chỗ hóa thành một vòng xoáy bạc đánh về phía trước.

Vòng xoáy bạc xoay chuyển như có một lực hút mạnh mẽ muốn hút và mài mòn toàn bộ vảy vàng kim kia.

Nhưng mà Bảo Cụ sao dễ bị tổn hại như thế, nếu bị đánh nát thì sao gọi là quý giá nữa? Tạm thời thì chỉ áp chế vảy vàng kim một hơi.

Còn có một đám mưa ánh sáng khác đang bay lượn xung quanh, tiếng phụt phụt vang lên, nhóc tỳ không thể tránh thoát hết được, có ba cái vảy vàng kim bắn xuyên qua cơ thể nó thành ba lỗ thủng.

/1929

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status