Thế Giới Tu Chân

Chương 532: Biệt Hàn

/915


Huyền Không tự.

Trong bảo điện, Biệt Hàn đang bái phục trên đất. Vóc người của hắn không cao, thân hình thon gầy, gương mặt gầy gò, dung mạo xấu xí.

“Biệt Hàng, ngươi ở tự đã bao năm rồi? Một giọng nói thuần hậu ôn hoà từ sau màn che truyền tới.

“Mười bảy năm.” Biệt Hàn trầm mặc một hồi rồi đáp.

“Mười bảy năm rồi, thời gian trôi qua thật nhanh.” Chưởng môn thở dài, đầy cảm khái: “Ngươi không tệ, tiến bộ mấy năm nay khiến ta rất mừng.”

Biệt Hàn trầm mặc không nói.

“Trong đám người trẻ, có thể trở thành Hoàng Kim chiến tướng, ngoại trừ Tiểu Triết cũng chỉ có ngươi.” Giọng nói đằng sau màn che mang theo một sức mạnh kỳ quái, ồn thuần thấm vào tận đáy lòng người.

“Tiểu Triết tại Đô Thiên Huyết Giới làm việc rất tốt, ta biết rõ, ngươi cũng có thể làm được.”

Biệt Hàn trầm mặc.

“Sát khí trên người ngươi quá nặng, ta rất lo cho ngươi.” Trong lời nói của chưởng môn tràn ngập sự quan tâm: “Mỗi ngày bắt ngươi tụng kinh niệm phật chỉ là hi vọng có thể hoá giải lệ khí của ngươi. Ta luôn luôn không mong ngươi tới chiến trường, không ngờ…”

Chưởng môn thở dài một tiếng.

Một lát sau hắn mới sâu xa nói.

“Đi thôi, Định Chân sư thúc của ngươi ở Vân Hải giới sẽ gặp phải nguy hiểm, ngươi mang chiến bộ tới cứu viện. Tin tức cụ thể thì hỏi Định Quang. Đi đi.”

Biệt Hàn trầm mặc không nói, dập đầu liên tục ba cái rồi xoay người rời đi.

Đại môn của bảo điện không gió tự động đóng lại, trong điện tối đen như mực.

Đột nhiên có tiếng nói: “Chưởng môn, cần phải phái Biệt Hàn đi sao? Hắn là một kẻ rất nguy hiểm!”

“Chuyện này liên quan quá nhiều, không thể sơ ý.”

“Vân Hải giới tuy chỉ là trung giới nhưng chưa nghe nói ở đây có thế lực nào quá cường đại…”

“Thiên Hoàn vừa mới chịu thiệt ở đó, Thân Vô Hợi ở Thiên Hoàn không nổi tiếng gì nhưng tu vi cũng đạt tới nguyên anh.”

“Thế nhưng Biệt Hàn…”

“Hắn là một cây đao, hung đao, bình thường phải cẩn thận kẻo đứt tay. Nhưng bây giờ thời thế đã loạn, thanh đao này cũng phải tới lúc toả sáng rồi!” Chương môn nói đầy thâm ý.

-----------------------------

Lam nhân trung niên nhìn thấy Tả Mạc đối với thảo thảm màu trắng rất hứng thú liền giới thiệu: “Chiếc vân thảm này là do vân ti thảo bện mà thành, vân ti thảo đa số sinh trưởng ở sâu trong Vân Hải, thu thập khá tốn công. Nhưng khó nhất vẫn là luyện hoá, mỗi một căn vân ti thảo muốn luyện hoá thành hình cần phải tốn mấy tháng.”

Tả Mạc Vi Thắng nghe thấy thì líu lưỡi.

Vừa rồi lúc còn trên đường, Tả Mạc đã biết được tên của lam nhân trung niên này, Băng Diệu, là tộc trưởng của bộ tộc lam nhân. Mà vị nữ lam nhân Tả Mạc gặp lúc đầu chính là nữ nhi của Băng Diệu, tên là Băng Nguyệt.

Nói xong chỉ thấy hắn vung tay lên, vân thảo nhất thời biến nhỏ lại bằng bàn tay, bay vào trong tay hắn. Hắn đem vân thảm đưa cho Tả Mạc, hào sảng nói: “Ta còn đang đau đầu vị không có lễ vật gì cho tiểu Tả, khó có thứ gì khiến tiểu Tả thích, chiếc vân thảm này tặng cho tiểu Tả vậy!”

Tả Mạc giật mình, vội vàng xua tay từ chối: “Đừng đừng đừng! Quý tộc có thể giúp chúng ta tìm được Thuỷ Vân Thai đã khiến tại hạ vô cùng cảm kích…”

Nghe Băng Diệu nói, Tả Mạc biết rõ vân thảm này vô cùng trân quý. Một căn vân ti thảo đã tốn nhiều công sức như vậy, vật này quá trân quý, Tả Mạc không dám nhận.

Bỗng nhiên, Bồ yêu trong thức hải của Tả Mạc hối: “Thứ tốt, nhận đi!”

“Ta biết là thứ tốt.” Tả Mạc không để ý đáp.

“Ngươi biết cái rắm.” Bồ yêu nhịn không được chửi ầm lên: “Thứ này có thể sử dụng khi độ kiếp!”

Độ kiếp?

Trong lòng Tả Mạc khẽ động, không đợi hắn hỏi kỹ thì đã thấy Băng Diệu cười nói: “Tả huynh đệ đừng từ chối. Vân thảm này có thể ngưng thần tĩnh khí, tiêu trừ tâm chướng. Thiên tính của bộ tộc lam nhân ta là băng tâm, không cần dùng tới nó. Vân ti thảo là thứ mà đám tiểu bối tu luyện, chúng ta cảm thấy vứt đi thì tiếc nên mới đem nó bện thành thảm. Không nhắc tới việc Tả huynh đệ giúp chúng ta đưa Lam về, hơn nữa lúc trước A Nguyệt còn mạo phạm các vị, thật sự là…”

Lời này của Băng Diệu khiến Băng Nguyệt đứng sau cảm thấy bất ngờ.

“Vân thảm này còn chưa đủ kính ý, Tả huynh đệ bất luận thế nào cũng phải nhận lấy!” Băng Diệu vẻ mặt chân thật nói.

Tả Mạc thấy vậy, biết không thể từ chối liền nhận lấy. Tiểu Mạc ca tuy bình thường tham lam vô cùng nhưng đó là đối với ngoại nhân. Một khi đối phương đã xem hắn như bằng hữu vậy hắn không thể ra tay được.

Đây là tâm vẫn chưa đủ đen à…

Tả Mạc tự giễu cợt mình, từ trong giới chỉ lấy ra mặt nạ đồng thau, đưa cho Băng Diệu: “Chiếc mặt nạ này tìm thấy ở bên cạnh Lam, không biết có phải là vật trong tộc của Băng đại ca hay không?”

Băng Diệu nhận lấy mặt nạ đồng thau, xem xét cẩn thận một lúc lâu rồi lắc đầu nói: “Phong cách không giống như đồ của bản tộc, lúc nào đó hỏi Lam sẽ biết. Nếu là đồ của bản tộc, ta sẽ mặt dày nhận vậy. Nếu như không phải, chắc Lam biết lai lịch của nó, đến lúc đó sẽ nói cho Tả huynh đệ biết.”

Tả Mạc cười nói: “Không cần biết có đúng hay không, đưa cho Băng đại ca là được.”

Băng Diệu mỉm cười, thu lấy mặt nạ.

Sau đó Băng Diệu hỏi tình hình bên ngoài, bọn họ tuy cũng biết chút ít nhưng còn rất mơ hồ. Tả Mạc liền nói qua về cuộc chiến giữa tu giả và yêu ma, lại nói qua về tai ương thiên liệt, còn nói cả chuyện mình đoạt được Vân Hải giới.

Băng Diêu nghe thấy thì trợn mắt há mồm, hắn không thể nào ngờ được bên ngoài lại đang xảy ra biến hoá lớn như vậy!

Nhưng khi hắn biết Tả Mạc là người đứng đầu Vân Hải giới thì không khỏi cảm thấy vui mừng, kể từ đó tình cảnh của bộc tộc lam nhân đã cải thiện rất nhiều!

Lúc này Băng Diêu liền vỗ ngực nói: “Tả huynh đệ về sau nếu như có chỗ nào cần tới lam nhân chúng ta, ngàn vạn lần đừng khách khí!”

Tả Mạc đối với vị tộc trưởng lam nhân này rất có hảo cảm, cười nói: “Chỉ hi vọng Băng đại ca sau này đừng chê ta phiền hà là được rồi.”

Băng Diệu cười ha ha: “Vậy ngay cả Lam cũng không buông tha cho ta đâu.”

Song phương hàn huyên một hồi, Băng Diệu liền cáo từ rời đi để đám người Tả Mạc được nghỉ ngơi.

“Sư đệ tu luyện thần lực?” Vi Thắng đột nhiên hỏi.

Tả Mạc biết rõ vấn đề này không thể gạt được, gật đầu nói: “Ừ, gọi là Thái Dương thần lực, là truyền thừa của bộ lạc Thái Dương thời viễn cổ.”

“Nguyên lai Thái Dương thần điện là do đệ giở trò quỷ!” Vi Thắng không ngốc, lập tức hiểu ra, đầy hiếu kì nói: “Đi, thử xem thần lực của đệ, ta còn chưa biết thần lực trông như thế nào.”

Tông Như cũng nhìn lại, hiển nhiên hắn vô cùng hiếu kì.

Đột nhiên Tả Mạc tạo ra một tư thế cực kì quỷ dị, hai tay giao nhau, thân thể nghiêng về bên trái, đầu ngón chân bên phải đặt hờ trên đất, một luồng sức mạnh chí dương chí cương lấy hắn làm trung tâm đột nhiên khuếch tán ra bốn phương tám hướng.

Mắt Vi Thắng nheo lại, hắc kiếm trong tay bỗng hiện lên từng sợi hắc khí, vạch ba đường về phá trước, ba ba ba, tiếng nổ như pháo ở đầu mũi kiếm.

Tông Như biến sắc, Thập Tự Chuyển Kinh đồng rung lên liên tục, nguyện lực quấn quanh kinh văn, che ở trước mặt.

Ầm ầm ầm!

Liên tục ba kinh văn bị đánh tan, lúc này khó khăn lắm mới có thể ngăn cản được thần lực.

Vi Thắng thu kiếm lại cẩn thận xem xét, một lúc sau mới mở miệng nói: “Lực lượng thật cổ quái! Quỷ nhiên không giống người thường.”

Tông Như cũng suy nghĩ như vậy, tiếp lời: “Pháp quyết phổ thông rất khí ngăn cản.”

Tả Mạc suy nghĩ một chút rồi đem tâm đắc mình lĩnh hội được ra nói: “Thần lực có thể coi là tập hợp của ba lực.”

“Ba lực?” Vi Thắng xúc động hỏi.

“Ừ, linh lực, thần thức, ma công.” Tả Mạc chậm rãi nói, sư huynh Vi Thắng có thiên tư trác tuyệt, Tông Như nhìn không có gì nổi bật nhưng có thể tu thành nguyện lực cũng là thiên tài, mấy thứ này nói cho bọn họ không chừng có tác dụng, hắn giải thích càng thêm rõ ràng, đem tất cả những điều bản thân hiểu nói ra, thậm chí còn đem phương pháp tu luyện cơ sở của thần lực nói cho bọn họ.

Về phần bọn họ có thể hiểu được bao nhiêu vậy phải trông vào nhận thức của họ thôi.

Vi Thắng và Tông Như trầm ngâm suy nghĩ.

Hai người đều đã đạt tới cực hạn, thần lực đối với bọn họ giống như một cánh cửa thông tới thế giới khác.

Có quá nhiều thứ bọn họ phải hấp thu, bọn họ giống như con rối, đứng im tại chỗ không chút nhúc nhích, vậy mà lại có thể tiến vào trạng thái nhập định.

Tả Mạc thấy thế không lo lắng cho họ nữa, mang theo đám người A Quỷ đi qua một bên.

Nhớ tới lúc A Quỷ ra tay, Tả Mạc liền kiểm tra A Quỷ. Nếu đã biết đó là thần lực thì công việc kiểm tra của Tả Mạc càng rõ ràng, tuy lý giải của hắn đối với thần lực còn rất nông cạn nhưng vẫn có phát hiện.

Xác định bước đầu chính là tử mang trong cơ thể A Quỷ thật ra là một loại thần lực.

Một loại thần lực vô cùng cổ quái!

Tả Mạc luôn thấy, hễ là thần lực khẳng định không bình thường. Nhưng thần lực trong cơ thể A Quỷ vẫn khiến hắn thất kinh.

Âm lãnh, quỷ dị, có thể thôn phệ bất cứ sinh cơ nào!

Khi Thái Dương thần lực tiếp xúc với nó, Tả Mạc cảm thấy bản thân như tiến vào một hư không đầy tĩnh mịch, không có âm thanh, không có ánh sáng, không có nhiệt độ!

Hư không khiến người ta tuyệt vọng!

Tinh thần Tả Mạc trong giây lát đó giống như ánh nến bị gió thổi qua, suýt chút nữa tắt!

Hoàn hảo, thần lực của hắn so với A Quỷ còn mạnh hơn, hơn nữa Thái Dương thần lực là chí dương chí cương, chính nó đã cứu mạng Tả Mạc.

Thần lực từ từ rút ra khỏi cơ thể A Quỷ, nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của A Quỷ ngây ra, không biết vì sao, Tả Mạc cảm thấy vô cùng suy sụp.

Trong mắt hắn tràn ngập cảm giác lo lắng.

Lý giải đối với thần lực càng sâu, Tả Mạc càng rõ, thần lực ảnh hưởng lớn thế nào đối với người điều khiển. Kỳ thực không riêng gì thần lực, ba lực cũng thế, tu giả luyện pháp quyết hành hoả thường tính tình táo bạo, tu giả tu luyện pháp quyết băng thường lãnh tĩnh, không dễ bị kích động, vân vân…

Thần lực quỷ dị âm lãnh như này, còn phong ấn cảm xúc, A Quỷ…

Nghĩ tới lúc trước khi A Quỷ bị thương sử dụng thần lực càng khiến sự lo lắng tăng lên trong lòng Tả Mạc.

Tả Mạc đã sớm phát hiện ra thân thể gần như sắp sụp của A Quỷ, nếu không phải do sức mạnh quỷ dị này chống đỡ, chỉ sợ không thể duy trì tới giờ. Cho đến tận lúc này hắn mới hiểu được sự đáng sợ của thần lực này!

Trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh A Quỷ đứng trước mặt mình, tiên huyết tung bay.

Còn có hư không tịch mịch khiến người ta tuyệt vọng, dù chỉ một giây cũng khiến người ta không rét mà run, vậy mà thần lực này lại ở trong cơ thể A Quỷ…

Trong lòng Tả Mạc như bị cái gì đó chặn lại, khó chịu không nói nổi!

Thuỷ Vân Thai!

Chỉ cần tìm được Thuỷ Vân Thai! Nhất định có thể chữa trị được cho A Quỷ, còn phải nghĩ biện pháp chữa trị tổn thương trên người A Quỷ, nghĩ cách đuổi thần lực đáng sợ này ra khỏi cơ thể nàng!

Lần đầu tiên Tả Mạc cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm.

Một ngày dài tựa một năm.


/915

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status