Sáng sớm, Sơn Tảo liền nghe thấy Mã đại tẩu đứng ở cửa viện hắt nước, vừa dội vừa mắng, “Nước bẩn người bẩn hơn, phi, da mặt dày thật, lão nương xui xẻo tám đời mới phải ở chỗ một chỗ với hạng người như ngươi…”
Sơn Tảo vừa nướng bánh vừa than thở, “Mã đại tẩu làm vậy không phải là cũng đem chúng ta mắng vào luôn sao.”
Chử Vân Sơn đang sửa sang lại gùi, nghe vậy nói, “Đừng để ý, dọn dẹp nhanh một chút, chúng ta vào thành.”
Hôm nay Chử Vân Sơn chuẩn bị mang theo Sơn Tảo lên trấn, nghe người trên trấn về nói, tình huống hiện tại của trấn cũng không tệ lắm, không còn những tên nha dịch hồ giả hổ uy nữa rồi.
Sơn Tảo nhanh chóng đem mấy chiếc bánh ngô nóng hồ hồ bọc vào bên trong khăn, lại mang thêm một bầu nước sạch, Chử Vân Sơn vào nhà cũng đem hà bao để dưới đệm giường cất vào trên người, tất cả tiền tài của hai người cũng đều cất cả vào đây rồi, Sơn Tảo có chút không nỡ.
“Cũng nên để ở nhà đi, lại không cần hao phí gì.”
Chử Vân Sơn đeo gùi lên lưng, “đi thôi, thật vất vả mới đi lên trấn một chuyến, phải mua chút đồ.”
Sơn Tảo cũng không kiên trì nữa, mới ra viện, đã nhìn thấy Mã đại tẩu vẫn còn hùng hùng hổ hổ đứng ở cửa, gặp Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo, Mã đại tẩu không chút nào lúng túng, “đi ra ngoài à?” chào hỏi cũng rất tự nhiên, giống như việc mắng người mà nói cũng chỉ giống như là đang nói chuyện phiếm.
Sơn Tảo gật đầu, “Vào thành.”
Mã đại tẩu ừ qua loa, lại mắng Lý gia đôi câu, xoay người vào nhà.
Bước trên con đường nhỏ vào trấn, nhìn rừng núi xa xa xanh um tươi tốt, lại nhìn đất đai bốn phía cỏ tươi xanh mơn mởn, bước chân Sơn Tảo cũng nhẹ nhàng, tâm tình của Chử Vân Sơn hình như cũng không tệ, mặt mày thư thái, rất là thích ý.
Cách con đường nhỏ không xa chính là một dòng suối cạn. Con đường này của Bạch Vân thôn cũng là theo dòng nước chảy, nhìn thấy bên suối có một tảng đá lớn, Chử Vân Sơn cười, chỉ vào tảng đá nói, “Khi đó ta cõng nàng, trên đường có nghỉ ngơi một chút, chính là tại chỗ này nghỉ chân, lúc ấy sắc trời cũng không quá tốt, trong lòng ta rất gấp, thật sự còn nghĩ rằng không cứu sống được nàng.”
Sơn Tảo nhìn theo ánh mắt của hắn, tảng đá rất bằng phẳng, nghĩ đến hắn đã từng đem mình nhẹ nhàng đặt trên tảng đá kia, lại nhu thuận cho mình uống nước…
Nàng lại nhớ đến lần hoan ái trong đầm nước sâu trong núi Bạch Vân, lúc Chử Vân Sơn đang hoạt động kịch liệt, các khối cơ bắp trên người cũng nổi lên, những sức mạnh đó cũng đều dùng trên người nàng…
Mặt của Sơn Tảo đỏ, Chử Vân Sơn nghĩ rằng Sơn Tảo xấu hổ, vội chuyển đề tài, “Đã qua rất lâu rồi, hình dáng lúc đó của nàng ta cũng đã quên mất.”
Sơn Tảo cúi đầu cười yếu ớt, thật là một…nam nhân ngốc.
Ngốc một cách đáng yêu, ngốc uất ức, ngốc khiến trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Bất tri bất giác, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm vui vẻ đã vượt qua một đoạn đường dài.
Sau khi vào trấn, Chử Vân Sơn mới phát hiện hình như so với trước kia một mình đi vào thành thì bây giờ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người đem dã vật đến quán cơm quen biết để bán, Chử Vân Sơn đếm tiền trong hà bao, mấy khối bạc vụn cũng một ít tiền đồng, bây giờ không có bao nhiêu tiền, nhìn Sơn Tảo một cái, Chử Vân Sơn kéo Sơn Tảo vào cửa hàng bố trang (vải vóc.)
Ông chủ tiệm bố trang lười biếng ngồi trên băng ghế, nhưng ánh mắt của hắn rất độc, chỉ cần liếc một cái là có thể biết được người vào tiệm có thể mua nổi loại hàng gì.
Sơn Tảo nhìn hoa cả mắt, bên trong chỗ sâu nhất của bố trang có mấy cuộn vải, màu sáng sáng rỡ, có một chút phiếm bóng, không nhìn cũng biết giá tiền của loại này tuyệt đối không thấp.
Sơn Tảo thật vất vả mới dời được tầm mắt của mình, lại nhìn xung quanh, Sơn Tảo nhìn thấy thấy một cuộn vải sa tanh màu vàng nhạt, không tự chủ được đưa tay muốn sờ, ông chủ ho một tiếng, Sơn Tảo lập tức rút tay về.
Từ lúc vào bố trang, Chử Vân Sơn vẫn nhìn Sơn Tảo, thấy nàng rút tay về, ánh mắt hơi tối lại, hỏi, “Vải này bao nhiêu tiền.”
Thứ hắn hỏi chính là cuộn vải sa tanh màu vàng nhạt.
Sơn Tảo giật nhẹ tay áo của hắn, lắc đầu một cái, vải sa tanh này rất đẹp, nhưng không thích hợp cho gia đình nông dân mặc, những thứ tơ lụa này chỉ thích hợp với các tiểu thư và phu nhân nhà quyền quý, nữ nhân trời sinh đều thích đẹp, nàng cũng thích đồ xinh đẹp nhưng nàng cũng biết, thứ gì mới thích hợp với nàng nhất.
Ông chủ cũng nhìn thấy hành động của Sơn Tảo, trong mắt lóe lên khinh thường, định làm như không nghe thấy câu hỏi của Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn khẽ nghiêng đầu, siết chặt tay Sơn Tảo trấn an, quay đầu tiếp tục hỏi, “cuộn vải này bao nhiêu tiền?”
Qua một hồi lâu, ông chủ mới thong thả ung dung nói, “80 văn một thước.”
80 văn một thước, Sơn Tảo sợ hết hồn, thật là quá mắc. Nàng vội giật nhẹ y phục Chử Vân Sơn, nhỏ giọng nói, “Y phục trong nhà cũng đủ mặc, thiếp cũng không muốn mua.”
Chử Vân Sơn có chút do dự, cuộn vải này đúng là rất đắt, nhưng cũng không phải là mua không nổi, nhưng mà…hắn còn muốn mua một chút đồ khác.
Hai người còn chưa quyết định, đã nhìn thấy ánh mắt ông chủ sáng rực lên, vụt đứng dậy từ trên ghế, cúi đầu khom lưng nghênh tới cửa, khuôn mặt tươi cười khom người bên cạnh một chiếc xe ngựa, từ trên xe ngựa nhảy xuống một cô nương lanh lợi dịu dàng, nhìn thấy Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn, nhướng mày, xoay người vào trong xa ngựa nói gì đó, sau đó lại quay đầu, rất cung kính đỡ một vị thiếu phụ xuống xe, thiếu phụ kia mặc một bộ trang phục làm từ tơ lụa, mặt mũi mỹ lệ, đồ trang sức trên người sáng ngời càng lộ ra vẽ quý khí bức người.
Ông chủ luôn nói lời cát tường trong miệng, nịnh nọt cười cười, khóe mắt liếc Chử Vân Sơn và Sơn Tảo đang đứng trong tiệm như hai khúc gỗ trong lòng thâm fbuoofn bực, hai người kia thật là không biết điều mà, tại sao còn chưa đi!
Thiếu phụ rất hòa khí, dịu dàng hỏi ông chủ, “Ngươi đã có khách, ngươi cứ tiếp đón trước đi, Trúc Hương, chúng ta vào bên trong ngồi một lát.”
Ông chủ vội nói, “Không quan trọng, phu nhân, ngài là khách quý, hai vị khách này còn đnag thương lượng, ngài trước vào nội thất, chúng ta vừa mới có loại Phù Quang sa, chính là kinh thành cũng không có bao nhiêu người được mặc, ngài lần này vào kinh, chất vải này thật sự rất thích hợp với ngài…”
Hắn thao thao bất tuyệt nói xong, thiếu phụ gật đầu một cái, “Lão gia chúng ta nhờ có Ninh Hầu thưởng thức mới có thể có tiền đồ, Hầu gia mới nạp một vị Như phu nhân, lão gia chúng ta tất nhiên muốn tự mình đi lên Kinh chúc mừng, ngươi cứ đón tiếp người khác trước, ta còn muốn nhìn kỹ một chút.”
Ông chủ đưa thiếu phụ vào nội thất, một hồi lâu sau vui vẻ rạo rực đi ra, nhìn thấy phu thê Chử Vân Sơn liền nghiêm sắc mặt, “Khách còn chưa có quyết định? Nếu không ngày khác các ngài quay lại, hôm nay tiểu điếm có khách quý, tiếp đón không chu toàn, kính xin khách chớ trách.”
Mới vừa rồi, khi thiếu
Phụ đi vào nội thất, Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn đã nhỏ giọng nói rồi, đã sớm quyết định mua vải bông bình thường, bây giờ nghe ông chủ nói vậy, cũng chỉ xem như trong dự đoán, ông chủ không nói hai lời, cắt vài thước vải có giá tiền hơi thấp, gói kỹ cho Sơn Tảo.
Thu xong tiền, ông chủ ngay cả tiễn Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo ra khỏi cửa hàng cũng không có, trực tiếp đi vào bên trong. Ra khỏi bố trang, Sơn Tảo tò mò nhiều lần nhìn chiếc xa ngựa kia.
Chử Vân Sơn đều nhìn vào trong mắt, đợi qua khúc quanh, hắn giống như vô tình hỏi: “Nàng rất thích xe ngựa kia?”
Sơn Tảo suy nghĩ một chút, “Không có cảm giác thích, chỉ là rất ít thấy.”
“Nàng có muốn có một cỗ xe ngựa của mình không? Còn có loại vải Phù quang sa kia, mặc dù chưa thấy qua, nhưng ta nghĩ nàng mặc vào nhất định cũng rất đẹp.” Giọng nói Chử Vân Sơn lạnh nhạt, ánh mắt lại lấp lánh có hồn.
Sơn Tảo quả quyết lắc đầu một cái, “Không phải đồ của thiếp, thiếp đây mới không cần.” Nàng ôm vải bố trong ngực, “Loại này chất liệu mặc cũng rất khá, trong thôn có rất nhiều còn mặc vải thô đấy.”
Nói xong, mặt nàng hồng lên, “ngay cả chàng, mua cho thiếp vải bông, nhưng mình vẫn mặc y phục bằng vải thô đó.”
Chử Vân Sơn nhìn nàng một lúc lâu, chậm rãi cười, dắt tay của nàng đi vào một con đường khác, “đi thôi.”
“Đi đâu à?” Sơn Tảo nghi ngờ hỏi.
Chử Vân Sơn không đáp, lôi kéo nàng đi đến một quán khác.
Lúc từ trong tiệm đi ra, Sơn Tảo vuốt vuốt ngọc tram trong tay, trong lòng không nói hết cao hứng, cảm động không nói được, có thể gả cho Chử Vân Sơn, thật sự là nàng đã tu luyện phúc khí cả mấy đời.
Ngọc tram rất bình thường, là một cái bình thường trong tiệm, trên mặt có khắc hoa tầng tầng lớp lớp, chỉ với chút trang trí này, so ra cũng đã hơn tất cả trang sức của những nữ nhân trong thôn rồi.
Chử Vân Sơn cười đem ngọc tram cắm vào búi tóc của Sơn Tảo, dáng vẻ nhìn Sơn Tảo có chút không biết phải nói sao, trong lòng có chút tư vị rất lạ, một cây ngọc tram bình thường như vậy cũng có thể làm cho nàng cao hứng như thế… nhìn nàng hồi lâu, Chử Vân Sơn nhẹ nhàng nói, “đây là lần đầu tiên ta tặng trang sức cho nữ nhân.”
Sơn Tảo sờ ngọc trâm trên đầu, cười có chút ngốc, “thiếp cũng là lần đầu tiên nhận được đồ trang sức từ nam nhân.”
Sắc mặt Chử Vân Sơn trầm xuống, “Không cho phép nhận đồ của nam nhân khác.”
Sơn Tảo nũng nịu, “Người nào lại đưa đồ cho phụ nữ đã có chồng chứ, chàng nghĩ nhiều.”
Vậy cũng không nhất định! Chử Vân Sơn nho nhỏ nói thầm mấy câu, Sơn Tảo đang vuốt ngọc trâm, rất cao hứng cũng không nghe rõ, “Chàng nói cái gì?”
Chử Vân Sơn có chút mất tự nhiên xoay mặt, “Không có gì.”
Hai người tìm một quán nhỏ ven đường, mỗi người ăn một chén mỳ thập cẩm, lại mua một vài thứ lặt vặt, chuẩn bị về nhà.
Mới vừa đi tới một chút, liền thấy một đám mấy nam nhân kề vai sát cánh đi qua bên người bọn họ, một trong đám người đó cười nói, “Lý huynh, vậy thì huynh cũng có bản lãnh, như vậy cũng có thể lấy được mấy lượng bạc, chúng ta một lát lại đi đánh cuộc một lần, ta xem một chút hôm nay sắc mặt của Lý huynh ngươi nhất định có thể đem số tiền thua ở mấy ngày trước toàn bộ thắng trở lại.
Vị Lý huynh kia cười ha ha, “Nam nhân kia cũng quá ngu rồi, ta cố ý nói hắn khi dễ nương tử ta, muốn hắn bồi thường tiền, hắn thật là xui xẻo, lấy tiền của nương tử len lén đem cho ta, lão nương nhà hắn cũng hung ác lắm, ta lấy thái đao ra cũng không dọa nổi ả, nếu không phải là nữ nhân nhà ta khóc cầu van xin, ta cũng có chút không có xuống đài được.”
Đợi bọn người kia đi xa, Sơn Tảo mới hỏi Chử Vân Sơn, “Người kia là sát vách… Lý Thành?”
Chử Vân Sơn nhìn sang, gật đầu, “Là hắn, thật là một tên côn đồ.”
Suy nghĩ một chút, Chử Vân Sơn nghiêm mặt nói, “Dù sao cũng ở cùng một chỗ, ta có ở nhà hắn cũng không dám làm bậy, nếu ta vào núi, nàng cần phải cẩn thận với hắn, còn có thê tử nhà hắn, về sau nàng cũng ít lui tới với nàng ta.”
Sơn Tảo gật đầu, “Thiếp hiểu.”
Trải qua chuyện ngày hôm qua, người trong thôn đối với Lý gia cũng kính nhi viễn chi rồi, nhưng Sơn Tảo thật không nghĩ tới, Mã đại ca lại thật sự bồi thường tiền cho Lý Thành, còn là giấu Mã đại tẩu, nếu để Mã đại tẩu biết được, chỉ sợ không phải chỉ là như buổi sáng hắt nước măng đôi ba câu thôi đâu.
Trở về nhà, hai phu thê tất nhiên lại một phen thân thiết, Sơn Tảo cũng không đem chuyện Lý Thành để tâm, Vương thị cũng không ra cửa, cửa chính Lý gia khép chặt, thỉnh thoảng Sơn Tảo có thể nghe âm thanh của guồng quay sợ, còn có thanh âm Đại Lang dụ dỗ đệ đệ ăn cơm.
Một thời gian không gặp lại Lý Thành, Sơn Tảo hỏi Chử Vân Sơn mới biết, loại côn đồ giống như Lý Thành nếu trong tay có chút tiền sẽ ngâm mình trong sòng bạc, cho đến khi thua hết sạch mới có thể về nhà.
Sơn Tảo vừa nướng bánh vừa than thở, “Mã đại tẩu làm vậy không phải là cũng đem chúng ta mắng vào luôn sao.”
Chử Vân Sơn đang sửa sang lại gùi, nghe vậy nói, “Đừng để ý, dọn dẹp nhanh một chút, chúng ta vào thành.”
Hôm nay Chử Vân Sơn chuẩn bị mang theo Sơn Tảo lên trấn, nghe người trên trấn về nói, tình huống hiện tại của trấn cũng không tệ lắm, không còn những tên nha dịch hồ giả hổ uy nữa rồi.
Sơn Tảo nhanh chóng đem mấy chiếc bánh ngô nóng hồ hồ bọc vào bên trong khăn, lại mang thêm một bầu nước sạch, Chử Vân Sơn vào nhà cũng đem hà bao để dưới đệm giường cất vào trên người, tất cả tiền tài của hai người cũng đều cất cả vào đây rồi, Sơn Tảo có chút không nỡ.
“Cũng nên để ở nhà đi, lại không cần hao phí gì.”
Chử Vân Sơn đeo gùi lên lưng, “đi thôi, thật vất vả mới đi lên trấn một chuyến, phải mua chút đồ.”
Sơn Tảo cũng không kiên trì nữa, mới ra viện, đã nhìn thấy Mã đại tẩu vẫn còn hùng hùng hổ hổ đứng ở cửa, gặp Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo, Mã đại tẩu không chút nào lúng túng, “đi ra ngoài à?” chào hỏi cũng rất tự nhiên, giống như việc mắng người mà nói cũng chỉ giống như là đang nói chuyện phiếm.
Sơn Tảo gật đầu, “Vào thành.”
Mã đại tẩu ừ qua loa, lại mắng Lý gia đôi câu, xoay người vào nhà.
Bước trên con đường nhỏ vào trấn, nhìn rừng núi xa xa xanh um tươi tốt, lại nhìn đất đai bốn phía cỏ tươi xanh mơn mởn, bước chân Sơn Tảo cũng nhẹ nhàng, tâm tình của Chử Vân Sơn hình như cũng không tệ, mặt mày thư thái, rất là thích ý.
Cách con đường nhỏ không xa chính là một dòng suối cạn. Con đường này của Bạch Vân thôn cũng là theo dòng nước chảy, nhìn thấy bên suối có một tảng đá lớn, Chử Vân Sơn cười, chỉ vào tảng đá nói, “Khi đó ta cõng nàng, trên đường có nghỉ ngơi một chút, chính là tại chỗ này nghỉ chân, lúc ấy sắc trời cũng không quá tốt, trong lòng ta rất gấp, thật sự còn nghĩ rằng không cứu sống được nàng.”
Sơn Tảo nhìn theo ánh mắt của hắn, tảng đá rất bằng phẳng, nghĩ đến hắn đã từng đem mình nhẹ nhàng đặt trên tảng đá kia, lại nhu thuận cho mình uống nước…
Nàng lại nhớ đến lần hoan ái trong đầm nước sâu trong núi Bạch Vân, lúc Chử Vân Sơn đang hoạt động kịch liệt, các khối cơ bắp trên người cũng nổi lên, những sức mạnh đó cũng đều dùng trên người nàng…
Mặt của Sơn Tảo đỏ, Chử Vân Sơn nghĩ rằng Sơn Tảo xấu hổ, vội chuyển đề tài, “Đã qua rất lâu rồi, hình dáng lúc đó của nàng ta cũng đã quên mất.”
Sơn Tảo cúi đầu cười yếu ớt, thật là một…nam nhân ngốc.
Ngốc một cách đáng yêu, ngốc uất ức, ngốc khiến trong lòng nàng cảm thấy ấm áp.
Bất tri bất giác, hai người cùng nhau nói chuyện phiếm vui vẻ đã vượt qua một đoạn đường dài.
Sau khi vào trấn, Chử Vân Sơn mới phát hiện hình như so với trước kia một mình đi vào thành thì bây giờ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Hai người đem dã vật đến quán cơm quen biết để bán, Chử Vân Sơn đếm tiền trong hà bao, mấy khối bạc vụn cũng một ít tiền đồng, bây giờ không có bao nhiêu tiền, nhìn Sơn Tảo một cái, Chử Vân Sơn kéo Sơn Tảo vào cửa hàng bố trang (vải vóc.)
Ông chủ tiệm bố trang lười biếng ngồi trên băng ghế, nhưng ánh mắt của hắn rất độc, chỉ cần liếc một cái là có thể biết được người vào tiệm có thể mua nổi loại hàng gì.
Sơn Tảo nhìn hoa cả mắt, bên trong chỗ sâu nhất của bố trang có mấy cuộn vải, màu sáng sáng rỡ, có một chút phiếm bóng, không nhìn cũng biết giá tiền của loại này tuyệt đối không thấp.
Sơn Tảo thật vất vả mới dời được tầm mắt của mình, lại nhìn xung quanh, Sơn Tảo nhìn thấy thấy một cuộn vải sa tanh màu vàng nhạt, không tự chủ được đưa tay muốn sờ, ông chủ ho một tiếng, Sơn Tảo lập tức rút tay về.
Từ lúc vào bố trang, Chử Vân Sơn vẫn nhìn Sơn Tảo, thấy nàng rút tay về, ánh mắt hơi tối lại, hỏi, “Vải này bao nhiêu tiền.”
Thứ hắn hỏi chính là cuộn vải sa tanh màu vàng nhạt.
Sơn Tảo giật nhẹ tay áo của hắn, lắc đầu một cái, vải sa tanh này rất đẹp, nhưng không thích hợp cho gia đình nông dân mặc, những thứ tơ lụa này chỉ thích hợp với các tiểu thư và phu nhân nhà quyền quý, nữ nhân trời sinh đều thích đẹp, nàng cũng thích đồ xinh đẹp nhưng nàng cũng biết, thứ gì mới thích hợp với nàng nhất.
Ông chủ cũng nhìn thấy hành động của Sơn Tảo, trong mắt lóe lên khinh thường, định làm như không nghe thấy câu hỏi của Chử Vân Sơn.
Chử Vân Sơn khẽ nghiêng đầu, siết chặt tay Sơn Tảo trấn an, quay đầu tiếp tục hỏi, “cuộn vải này bao nhiêu tiền?”
Qua một hồi lâu, ông chủ mới thong thả ung dung nói, “80 văn một thước.”
80 văn một thước, Sơn Tảo sợ hết hồn, thật là quá mắc. Nàng vội giật nhẹ y phục Chử Vân Sơn, nhỏ giọng nói, “Y phục trong nhà cũng đủ mặc, thiếp cũng không muốn mua.”
Chử Vân Sơn có chút do dự, cuộn vải này đúng là rất đắt, nhưng cũng không phải là mua không nổi, nhưng mà…hắn còn muốn mua một chút đồ khác.
Hai người còn chưa quyết định, đã nhìn thấy ánh mắt ông chủ sáng rực lên, vụt đứng dậy từ trên ghế, cúi đầu khom lưng nghênh tới cửa, khuôn mặt tươi cười khom người bên cạnh một chiếc xe ngựa, từ trên xe ngựa nhảy xuống một cô nương lanh lợi dịu dàng, nhìn thấy Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn, nhướng mày, xoay người vào trong xa ngựa nói gì đó, sau đó lại quay đầu, rất cung kính đỡ một vị thiếu phụ xuống xe, thiếu phụ kia mặc một bộ trang phục làm từ tơ lụa, mặt mũi mỹ lệ, đồ trang sức trên người sáng ngời càng lộ ra vẽ quý khí bức người.
Ông chủ luôn nói lời cát tường trong miệng, nịnh nọt cười cười, khóe mắt liếc Chử Vân Sơn và Sơn Tảo đang đứng trong tiệm như hai khúc gỗ trong lòng thâm fbuoofn bực, hai người kia thật là không biết điều mà, tại sao còn chưa đi!
Thiếu phụ rất hòa khí, dịu dàng hỏi ông chủ, “Ngươi đã có khách, ngươi cứ tiếp đón trước đi, Trúc Hương, chúng ta vào bên trong ngồi một lát.”
Ông chủ vội nói, “Không quan trọng, phu nhân, ngài là khách quý, hai vị khách này còn đnag thương lượng, ngài trước vào nội thất, chúng ta vừa mới có loại Phù Quang sa, chính là kinh thành cũng không có bao nhiêu người được mặc, ngài lần này vào kinh, chất vải này thật sự rất thích hợp với ngài…”
Hắn thao thao bất tuyệt nói xong, thiếu phụ gật đầu một cái, “Lão gia chúng ta nhờ có Ninh Hầu thưởng thức mới có thể có tiền đồ, Hầu gia mới nạp một vị Như phu nhân, lão gia chúng ta tất nhiên muốn tự mình đi lên Kinh chúc mừng, ngươi cứ đón tiếp người khác trước, ta còn muốn nhìn kỹ một chút.”
Ông chủ đưa thiếu phụ vào nội thất, một hồi lâu sau vui vẻ rạo rực đi ra, nhìn thấy phu thê Chử Vân Sơn liền nghiêm sắc mặt, “Khách còn chưa có quyết định? Nếu không ngày khác các ngài quay lại, hôm nay tiểu điếm có khách quý, tiếp đón không chu toàn, kính xin khách chớ trách.”
Mới vừa rồi, khi thiếu
Phụ đi vào nội thất, Sơn Tảo cùng Chử Vân Sơn đã nhỏ giọng nói rồi, đã sớm quyết định mua vải bông bình thường, bây giờ nghe ông chủ nói vậy, cũng chỉ xem như trong dự đoán, ông chủ không nói hai lời, cắt vài thước vải có giá tiền hơi thấp, gói kỹ cho Sơn Tảo.
Thu xong tiền, ông chủ ngay cả tiễn Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo ra khỏi cửa hàng cũng không có, trực tiếp đi vào bên trong. Ra khỏi bố trang, Sơn Tảo tò mò nhiều lần nhìn chiếc xa ngựa kia.
Chử Vân Sơn đều nhìn vào trong mắt, đợi qua khúc quanh, hắn giống như vô tình hỏi: “Nàng rất thích xe ngựa kia?”
Sơn Tảo suy nghĩ một chút, “Không có cảm giác thích, chỉ là rất ít thấy.”
“Nàng có muốn có một cỗ xe ngựa của mình không? Còn có loại vải Phù quang sa kia, mặc dù chưa thấy qua, nhưng ta nghĩ nàng mặc vào nhất định cũng rất đẹp.” Giọng nói Chử Vân Sơn lạnh nhạt, ánh mắt lại lấp lánh có hồn.
Sơn Tảo quả quyết lắc đầu một cái, “Không phải đồ của thiếp, thiếp đây mới không cần.” Nàng ôm vải bố trong ngực, “Loại này chất liệu mặc cũng rất khá, trong thôn có rất nhiều còn mặc vải thô đấy.”
Nói xong, mặt nàng hồng lên, “ngay cả chàng, mua cho thiếp vải bông, nhưng mình vẫn mặc y phục bằng vải thô đó.”
Chử Vân Sơn nhìn nàng một lúc lâu, chậm rãi cười, dắt tay của nàng đi vào một con đường khác, “đi thôi.”
“Đi đâu à?” Sơn Tảo nghi ngờ hỏi.
Chử Vân Sơn không đáp, lôi kéo nàng đi đến một quán khác.
Lúc từ trong tiệm đi ra, Sơn Tảo vuốt vuốt ngọc tram trong tay, trong lòng không nói hết cao hứng, cảm động không nói được, có thể gả cho Chử Vân Sơn, thật sự là nàng đã tu luyện phúc khí cả mấy đời.
Ngọc tram rất bình thường, là một cái bình thường trong tiệm, trên mặt có khắc hoa tầng tầng lớp lớp, chỉ với chút trang trí này, so ra cũng đã hơn tất cả trang sức của những nữ nhân trong thôn rồi.
Chử Vân Sơn cười đem ngọc tram cắm vào búi tóc của Sơn Tảo, dáng vẻ nhìn Sơn Tảo có chút không biết phải nói sao, trong lòng có chút tư vị rất lạ, một cây ngọc tram bình thường như vậy cũng có thể làm cho nàng cao hứng như thế… nhìn nàng hồi lâu, Chử Vân Sơn nhẹ nhàng nói, “đây là lần đầu tiên ta tặng trang sức cho nữ nhân.”
Sơn Tảo sờ ngọc trâm trên đầu, cười có chút ngốc, “thiếp cũng là lần đầu tiên nhận được đồ trang sức từ nam nhân.”
Sắc mặt Chử Vân Sơn trầm xuống, “Không cho phép nhận đồ của nam nhân khác.”
Sơn Tảo nũng nịu, “Người nào lại đưa đồ cho phụ nữ đã có chồng chứ, chàng nghĩ nhiều.”
Vậy cũng không nhất định! Chử Vân Sơn nho nhỏ nói thầm mấy câu, Sơn Tảo đang vuốt ngọc trâm, rất cao hứng cũng không nghe rõ, “Chàng nói cái gì?”
Chử Vân Sơn có chút mất tự nhiên xoay mặt, “Không có gì.”
Hai người tìm một quán nhỏ ven đường, mỗi người ăn một chén mỳ thập cẩm, lại mua một vài thứ lặt vặt, chuẩn bị về nhà.
Mới vừa đi tới một chút, liền thấy một đám mấy nam nhân kề vai sát cánh đi qua bên người bọn họ, một trong đám người đó cười nói, “Lý huynh, vậy thì huynh cũng có bản lãnh, như vậy cũng có thể lấy được mấy lượng bạc, chúng ta một lát lại đi đánh cuộc một lần, ta xem một chút hôm nay sắc mặt của Lý huynh ngươi nhất định có thể đem số tiền thua ở mấy ngày trước toàn bộ thắng trở lại.
Vị Lý huynh kia cười ha ha, “Nam nhân kia cũng quá ngu rồi, ta cố ý nói hắn khi dễ nương tử ta, muốn hắn bồi thường tiền, hắn thật là xui xẻo, lấy tiền của nương tử len lén đem cho ta, lão nương nhà hắn cũng hung ác lắm, ta lấy thái đao ra cũng không dọa nổi ả, nếu không phải là nữ nhân nhà ta khóc cầu van xin, ta cũng có chút không có xuống đài được.”
Đợi bọn người kia đi xa, Sơn Tảo mới hỏi Chử Vân Sơn, “Người kia là sát vách… Lý Thành?”
Chử Vân Sơn nhìn sang, gật đầu, “Là hắn, thật là một tên côn đồ.”
Suy nghĩ một chút, Chử Vân Sơn nghiêm mặt nói, “Dù sao cũng ở cùng một chỗ, ta có ở nhà hắn cũng không dám làm bậy, nếu ta vào núi, nàng cần phải cẩn thận với hắn, còn có thê tử nhà hắn, về sau nàng cũng ít lui tới với nàng ta.”
Sơn Tảo gật đầu, “Thiếp hiểu.”
Trải qua chuyện ngày hôm qua, người trong thôn đối với Lý gia cũng kính nhi viễn chi rồi, nhưng Sơn Tảo thật không nghĩ tới, Mã đại ca lại thật sự bồi thường tiền cho Lý Thành, còn là giấu Mã đại tẩu, nếu để Mã đại tẩu biết được, chỉ sợ không phải chỉ là như buổi sáng hắt nước măng đôi ba câu thôi đâu.
Trở về nhà, hai phu thê tất nhiên lại một phen thân thiết, Sơn Tảo cũng không đem chuyện Lý Thành để tâm, Vương thị cũng không ra cửa, cửa chính Lý gia khép chặt, thỉnh thoảng Sơn Tảo có thể nghe âm thanh của guồng quay sợ, còn có thanh âm Đại Lang dụ dỗ đệ đệ ăn cơm.
Một thời gian không gặp lại Lý Thành, Sơn Tảo hỏi Chử Vân Sơn mới biết, loại côn đồ giống như Lý Thành nếu trong tay có chút tiền sẽ ngâm mình trong sòng bạc, cho đến khi thua hết sạch mới có thể về nhà.
/55
|