Sơn Tảo đứng dậy đóng cửa phòng, đổi lại y phục Chử Vân Sơn mang về, mấy ngày nay nàng gầy đi nhiều, y phục mặc trên người cũng có chút lớn, nhưng so với mặc y phục của Chử Vân Sơn thì tốt hơn nhiều.
Sửa lại một lần, trong nhà không có gương, Sơn Tảo tiện tay chỉnh lại tóc, tóc nàng bây giờ dài không dài, ngắn không ngắn, cũng không thể cột lên được, nàng chỉ có thể vén ra sau tai, đang thử y phục lại nghe được mùi lạ.
Hư!
Lúc này nàng mới nhớ tới nồi bánh bột mỳ, nàng vội ra khỏi phòng, Chử Vân Sơn đã nhanh hơn bước vài bước chạy đến trước bếp lò mở nắp nồi ra, có mùi khét nhàn nhạt, Sơn Sơn Tảo vô cùng xấu hổ.
“Muội…muội quên mất….”
Nàng thắt ngon tay, bất an nói.
Chử Vân Sơn cầm xẻng, đem bánh lấy ra, đặt vào trong chén, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không có sao, chỉ ăn thêm một chút mùi.”
Sơn Tảo vội muốn đi lên đón chén, tay Chử Vân Sơn động một cái, không để nàng cầm, nhìn sắc mặt nàng khẽ biến, Chử Vân Sơn vội giải thích, “chén nóng.”
Lúc này Sơn Tảo mới tốt hơn một chút, nàng níu lấy vạt áo, nhỏ giọng : “Còn có cái gì nấu không? Muội nấu cơm.”
Chử Vân Sơn sửng sốt, ngược lại cười, nét cương nghị trên mặt cũng mềm hóa một chút, “Trong hầm có thịt, ta đi lấy.” Hắn buông chén xuống, sải bước đi về phía hầm, bước chân rất nhẹ nhàng.
Sơn Tảo nhìn bóng lưng của hắn, cũng muốn cười. Quay đầu lại nhìn thấy chén bánh bột mỳ trên bếp, nàng có chút bực mình, tại sao ngay cả cơm mình nấu cũng không xong đây?
Rất nhanh Chử Vân Sơn đã lấy thịt đưa tới, một tay hắn giơ một con thỏ khô đã làm sạch, một tay khác cầm một miếng thịt, đi trước bếp lò nói, “Ta không biết nàng chuẩn bị làm gì, trong hầm ngoại trừ có thỏ và gà, còn có chút thịt heo rừng, nàng nhìn xem muốn ăn cái nào thì làm cái đó.”
Sơn Tảo nhìn còn thỏ một chút, lại nhìn miếng thịt heo rừng, khối thịt này có nạc có mỡ, dùng nước rửa một chút, Sơn Tảo cẩn thận đem mỡ trong miếng thịt cắt xuống chuẩn bị lọc dầu, đem thịt nạc băm nhỏ, chọn một chút rau dịa tỏng giỏ trúc, rửa sạch sẽ chuẩn bị hầm.
Nàng bận rộn trong bếp, Chử Vân Sơn lại tiếp tục xử lý con mồi.
Hắn chỉ giữ lại một con thỏ và một con gà rừng, còn lại toàn bộ đều đã mang vào thôn đổi đồ, vừa lột da cạo lông, Chử Vân Sơn vừa nhìn Sơn Tảo.
Không giống như lúc trước mặc áo quần của hắn nhìn thùng thình, áo quần hiện tại trên người nàng nhìn rất đẹp mắt, Chử Vân Sơn lặng lẽ quan sát, da của nàng trắng, áo quần màu hồng đào càng khiến làn da thêm trắng noãn nổi bật, chỉ là quá gầy, mấy ngày ăn uống cũng tương đối khá rồi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, trước làn da vàng vọt gầy nhom, một chút dáng vẻ cũng không có. Hiện tại như thế này, Chử Vân Sơn cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Trong lòng hắn cảm thấy có cảm giác thành tựu, giống như nuôi lớn Đại Mao, nhìn nó từng chút từng chút lớn lên, càng ngày càng uy mãnh, trong lòng hắn lại càng lúc càng thích. Nàng cũng vậy, hắn dùng tâm tư cứu sống nàng, lại nhìn nàng mỗi ngày một tốt, sự vui vẻ trong lòng hắn thật sự khó nói hết thành lời.
Sơn Tảo vội vàng làm thức ăn, làm sao biết được suy nghĩ trong lòng Chử Vân Sơn đang đem nàng cùng Đại Mao so sánh, xào xong thịt băm, Sơn Tảo hô lớn: “Ăn cơm.”
Chử Vân Sơn buông công việc trên tay, không khắc mấy, chờ một lát rửa sạch sẽ có thể bỏ vào hầm cất giữ rồi. Hắn múc nước, đem tay rửa sạch, nhìn Sơn Tảo chân thấp chân cao bưng chén vào nhà, vội đem tay vẩy sạch, đi nhanh nhận lấy chén.
“Để ta.”
Sơn Tảo dừng một chút, cũng không kiên trì, từ từ đi vào nhà.
Chử Vân Sơn người cao chân dài, nhanh chóng đem bánh bột mỳ và các món ăn bưng lên, hai người yên lặng ăn cơm, Sơn Táo len lén nhìn sắc mặt của Chử Vân Sơn, thấy hắn không có vẻ gì miệng to nhai bánh, trong lòng có chút đánh trống.
“Cơm này…ăn không ngon?”
Sơn Tảo nhịn lại nhịn, vẫn là nhịn không được, chủ động mở miệng hỏi.
“À?” Chử Vân Sơn ngẩn ra, rõ ràng không biết là đang nói cái gì.
Sắc mặt Sơn Tảo khẽ cứng lại, nuốt xuống lời vừa tới miệng, cúi đầu, khẽ dao động dao động.
Chử Vân Sơn nhìn sắc mặt nàng, nhai hai cái bánh bột, muốn hỏi lại không biết phải hỏi như thế nào, không khí có chút lúng túng.
Sơn Tảo càng ăn càng chậm, đến cuối cùng đã là dùng tốc độ của rùa rồi, Chử Vân Sơn nhìn đến gấp, hai ba lần dùng đũa gắp liên tục, chọn chút thịt khá khá gắp vào trong bát Tảo, sau đó gắp cho mình, lùa hai ba miếng đã đem thức ăn dư và bánh bột mỳ ăn hết xong rồi, ngay cả nước canh cũng cạn sạch, ăn xong dùng khăn lau miệng, Chử Vân Sơn đứng lên.
“Nàng từ từ ăn, ta đi tắm một cái.”
Nói xong, Chử Vân Sơn nhanh chóng đi ra ngoài, Sơn Tảo sững sờ nhìn chén thịt trống không, nghe tiếng nước chảy bên ngoài, mặt đỏ lên. Hắn có thể ăn như vậy, có thể nói rõ là cơm nàng làm không phải là không hợp khẩu vị hắn đúng không?
Sơn Tảo ăn từ từ thịt trong chén, tiếng nước lớn như vậy, Chử Vân Sơn thật sự là tắm ở bên ngoài chứ? Như vậy nàng làm sao ra ngoài? Há miệng nhưng lại không ăn, tim Sơn Tảo đập vô cùng lợi hại.
Lần ăn này ăn đến mức cơm nguội lạnh, Chử Vân Sơn vào nhà nhìn thấy nàng còn ăn, trên tay còn hơn một nửa bánh bột mỳ và thịt, nhịn không được hỏi.
“Nàng không thoải mái hay ăn không vô?”
Mặt Sơn Tảo đỏ lên, vùi đầu vào ăn nhanh.
Chử Vân Sơn cảm giác nàng ăn khó khăn, nhưng khó chỗ nào lại không rõ, không thể làm khác hơn là đổi chủ đề, “Ta vừa mới đem thỏ và gà rửa sạch ở bên ngoài. Nàng phải tắm sao? Tắm thì ta liền nấu nước, không tắm thì ta sẽ không nấu nữa.”
Sơn Tảo vội ngẩng đầu lên, “tắm.”
Chử Vân Sơn dừng một chút mới nói, “Vậy ta đi nấu nước cho nàng, không có bồn tắm, ta một lát lấy nước mang vào, nàng đổi mà tắm thôi.”
Sơn Tảo gật đầu một cái, dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong đồ còn trên tay, Chử Vân Sơn cầm lấy chén của nàng đem đi rửa, lại đi nấu nước nóng cho nàng.
Sơn Tảo nhìn quanh phòng nhỏ, một lát tắm ở trong phòng, vừa không có bồn tắm…
Vậy nước sẽ không phải đều chảy lai láng ở đây sao? Hơn nữa buổi tối hắn còn ngủ trên sàn, ướt nhẹp làm sao hắn ngủ? Suy nghĩ một chút, Sơn Tảo nhảy ra cửa, nói với Chử Vân Sơn, “Cái đó…một lát muội lau người là tốt rồi.”
Chử Vân Sơn kỳ quái nhìn nàng không hiểu vì sao lại đổi chủ ý, nhưng đối với hắn mà nói thì không quan trọng, nàng muốn tắm thì hắn nấu nhiều nước hơn một chút, chỉ lau người, vậy thì chỉ cần nấu ít hơn một chút.
Chờ Chử Vân Sơn mang nước đi vào, Sơn Tảo thẫm mặt nhìn hắn ra khỏi phòng, sau đó cởi quần áo, vắt khô khăn cẩn thận từ từ lau chùi thân thể.
Đợi nàng lau xong thân thể, lúc này mới bưng chậu nước ra ngoài, ra khỏi phòng vài bước, Chử Vân Sơn liền nhận lấy chậu nước trên tay nàng, “Ta đổ cho, nàng vào nhà đi thôi.”. Sau đó đứng giữa sân, cởi quần áo trên người, Sơn Tảo thẹn thùng vội chui vào trong nhà.
Sau khi vào, nghe tiếng nước chảy lạp lạp, nàng mới chính thức tâm loạn như ma, lúc trước Chử Vân Sơn rửa thịt, nàng cho rằng hắn đang tắm, vào lúc này Chử Vân Sơn mới chân chính đang tắm, hơn nữa lúc này nàng còn liếc thấy không ít thân thể tinh tráng của Chử Vân Sơn.
Không thể nghĩ đến nữa! Thật sự là mắc cỡ chết người!
Sơn Tảo ngồi trở lại trên giường, sờ lên khúc vải bông, trong lòng mùi vị tạp trần.
Chử Vân Sơn dọn dẹp xong, khóa cửa, đút nước cho Đại Mao, lại chơi với nó một lát, lúc này mới rửa tay vào nhà.
Nhìn thấy Sơn Tảo vuốt ve khối vải, hắn có chút không tự nhiên xoay mặt.
“Ngủ đi.”
Chử Vân Sơn nói xong từ trong tủ lấy ra áo da.
Sơn Tảo cởi giày nằm lên giường đắp kín chăn, khối vải bông nàng đặt bên gối đầu, vừa quay đầu là có thể thấy.
Mở to mắt, trong lòng Sơn Tảo rất rôi rắm, nàng có chút muốn cùng hắn nói chuyện, lại không biết nói gì
Chử Vân Sơn nằm dưới sàn cũng lật người không ngừng, hai người ngủ cùng một gian phòng, Sơn Tảo hô hấp không yên, lật người liên tục cũng làm ảnh hưởng tới hắn.
Suy nghĩ một chút, Chử Vân Sơn đoán là Sơn Tảo đang nhớ nhà.
“Đợi nàng…tốt lên, ta liền tiễn nàng xuống núi trở về nhà.”
Lại lật người thêm vài lần, Chử Vân Sơn không nhịn được lên tiếng.
Một hồi lâu, Sơn Tảo cũng không lên tiếng, sau một lát, mới nghe thanh âm sau kín của nàng, “đánh giặc, nhà đã không còn.”
Chử Vân Sơn đợi nửa ngày cũng không thấy nàng mở miệng, cho là nàng đã ngủ, lại đột nhiên nghe nàng nói chuyện, lại nội dung như vậy. Dừng một chút, Chử Vân Sơn hỏi, “Vậy nàng…còn có thân nhân nào không?”
Sơn Tảo lật người, âm thanh có chút buồn buồn, “Không có, toàn bộ đã mất.”
Chử Vân Sơn thở dài, “Vậy trước hết nàng cứ dưỡng thương, chờ nàng tốt lên, nàng muốn đi đâu, ta liền tiễn nàng đi.”
Sơn Tảo nhìn khối vải bông có chút hoảng hốt.
Nàng có thể đi được thì sao? Nàng không có chỗ để đi, nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, nơi nàng muốn đi trước kia rất nhiều, muốn đi chợ, muốn đi đến trấn để nhìn một chút, nhưng cuối cùng nàng đã đi, nhưng đến chợ chợ đã hủy, đến trấn thì trấn cũng đã mất.
Thiên hạ rộng lớn, đã không có nơi để cho nàng muốn đến.
Mà bây giờ, nơi này chưa chấp nàng, nam nhân cứu nàng, đã cho nàng một chỗ dung thân.
“ y phục này, ừ, cám hơn huynh.” Sơn Tảo nhẹ nói.
Chử Vân Sơn ho thanh một tiếng, “Là của người trong thôn dưới chân núi, ngày đó trong trấn, ta cho nàng là một đứa con trai…nếu sớm biết, ta đã nói trước với người ở trong trấn….ách…”
Chử Vân Sơn đột nhiên nhớ tới, ngày đó nếu hắn biết trước Sơn Tảo là nữ nhi, hắn cũng không còn tiền để mua y phục cho nàng, lời này nhất thời không dùng đến não mà nói, nói được một nửa hắn mới ý thức là đã nói sai.
Sơn Tảo phỏng đoán nửa câu biến mất của hắn có thể là nói sẽ mua y phục ở trong trấn, mặc dù không biết tại sao hắn nói không hết, nhưng nàng cảm thấy Chử Vân Sơn có thể lấy được cho nàng áo quần như vậy đã là rất khá.
“Vẫn là cám ơn huynh.”
Nàng thật lòng thành ý nói cám ơn.
Trong bóng tối, Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười một cái.
“Không có gì.”
Sơn Tảo sờ sờ khối vải bông, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười như đóa hoa nhỏ. Ngày mai nàng sẽ làm một bộ quần áo. Nói đến may áo quần…
“Trong nhà…còn có đồ may vá chưa?” Sơn Tảo không xác định chắc chắn hỏi. Trong nhà của Chử Vân Sơn còn thiếu quá nhiều đồ, mấy ngày này nàng đã biết rất rõ.
Chử Vân Sơn suy nghĩ cẩn thận một chút, đột nhiên nhớ tới hôm nay Sơn Tảo có vá sửa áo quần, “Có a, không phải hôm nay nàng còn sửa áo quần sao?”
Sơn Tảo thất vọng, “Kim cũng đã sắp mòn rồi, hơn nữa chỉ cũng không có bao nhiêu.”
Chử Vân Sơn suy nghĩ một chút, “Vậy ngày mai ta lại đi đến thôn một chuyến, trong thôn chắc sẽ có thôi.”
Sơn Tảo vội nói, “Muốn một cây kim Tú Hoa, tốt nhất là có thể mua thêm vài cây, chỉ thì muốn màu đỏ, nếu như có màu đen hoặc màu xám tro cũng nên lấy một ít, áo quần của huynh còn chưa có sửa xong đâu.”
Chử Vân Sơn bị những thứ gì đó nghe đến ngất não, hắn cũng không biết kim Tú Hoa là cái gì, chẳng qua cảm thấy sửa áo quần thôi lại có thể phiền toái như vậy. Ở trong lòng lặp lại những thứ đồ Sơn Tảo muốn có, xác định mình đã nhớ nghĩ, lúc này mới nói.
“Ừ, biết.”
Trong lòng Sơn Tảo vui mừng, giọng điệu cũng vui sướng nói.
“Tốt lắm, ngủ đi.”
Chử Vân Sơn nghe thấy nàng cao hứng, tâm tình cung tốt theo. “Ừ”. Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, làn này, rất nhanh hắn đã ngủ mất.
Sửa lại một lần, trong nhà không có gương, Sơn Tảo tiện tay chỉnh lại tóc, tóc nàng bây giờ dài không dài, ngắn không ngắn, cũng không thể cột lên được, nàng chỉ có thể vén ra sau tai, đang thử y phục lại nghe được mùi lạ.
Hư!
Lúc này nàng mới nhớ tới nồi bánh bột mỳ, nàng vội ra khỏi phòng, Chử Vân Sơn đã nhanh hơn bước vài bước chạy đến trước bếp lò mở nắp nồi ra, có mùi khét nhàn nhạt, Sơn Sơn Tảo vô cùng xấu hổ.
“Muội…muội quên mất….”
Nàng thắt ngon tay, bất an nói.
Chử Vân Sơn cầm xẻng, đem bánh lấy ra, đặt vào trong chén, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Không có sao, chỉ ăn thêm một chút mùi.”
Sơn Tảo vội muốn đi lên đón chén, tay Chử Vân Sơn động một cái, không để nàng cầm, nhìn sắc mặt nàng khẽ biến, Chử Vân Sơn vội giải thích, “chén nóng.”
Lúc này Sơn Tảo mới tốt hơn một chút, nàng níu lấy vạt áo, nhỏ giọng : “Còn có cái gì nấu không? Muội nấu cơm.”
Chử Vân Sơn sửng sốt, ngược lại cười, nét cương nghị trên mặt cũng mềm hóa một chút, “Trong hầm có thịt, ta đi lấy.” Hắn buông chén xuống, sải bước đi về phía hầm, bước chân rất nhẹ nhàng.
Sơn Tảo nhìn bóng lưng của hắn, cũng muốn cười. Quay đầu lại nhìn thấy chén bánh bột mỳ trên bếp, nàng có chút bực mình, tại sao ngay cả cơm mình nấu cũng không xong đây?
Rất nhanh Chử Vân Sơn đã lấy thịt đưa tới, một tay hắn giơ một con thỏ khô đã làm sạch, một tay khác cầm một miếng thịt, đi trước bếp lò nói, “Ta không biết nàng chuẩn bị làm gì, trong hầm ngoại trừ có thỏ và gà, còn có chút thịt heo rừng, nàng nhìn xem muốn ăn cái nào thì làm cái đó.”
Sơn Tảo nhìn còn thỏ một chút, lại nhìn miếng thịt heo rừng, khối thịt này có nạc có mỡ, dùng nước rửa một chút, Sơn Tảo cẩn thận đem mỡ trong miếng thịt cắt xuống chuẩn bị lọc dầu, đem thịt nạc băm nhỏ, chọn một chút rau dịa tỏng giỏ trúc, rửa sạch sẽ chuẩn bị hầm.
Nàng bận rộn trong bếp, Chử Vân Sơn lại tiếp tục xử lý con mồi.
Hắn chỉ giữ lại một con thỏ và một con gà rừng, còn lại toàn bộ đều đã mang vào thôn đổi đồ, vừa lột da cạo lông, Chử Vân Sơn vừa nhìn Sơn Tảo.
Không giống như lúc trước mặc áo quần của hắn nhìn thùng thình, áo quần hiện tại trên người nàng nhìn rất đẹp mắt, Chử Vân Sơn lặng lẽ quan sát, da của nàng trắng, áo quần màu hồng đào càng khiến làn da thêm trắng noãn nổi bật, chỉ là quá gầy, mấy ngày ăn uống cũng tương đối khá rồi, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều, trước làn da vàng vọt gầy nhom, một chút dáng vẻ cũng không có. Hiện tại như thế này, Chử Vân Sơn cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Trong lòng hắn cảm thấy có cảm giác thành tựu, giống như nuôi lớn Đại Mao, nhìn nó từng chút từng chút lớn lên, càng ngày càng uy mãnh, trong lòng hắn lại càng lúc càng thích. Nàng cũng vậy, hắn dùng tâm tư cứu sống nàng, lại nhìn nàng mỗi ngày một tốt, sự vui vẻ trong lòng hắn thật sự khó nói hết thành lời.
Sơn Tảo vội vàng làm thức ăn, làm sao biết được suy nghĩ trong lòng Chử Vân Sơn đang đem nàng cùng Đại Mao so sánh, xào xong thịt băm, Sơn Tảo hô lớn: “Ăn cơm.”
Chử Vân Sơn buông công việc trên tay, không khắc mấy, chờ một lát rửa sạch sẽ có thể bỏ vào hầm cất giữ rồi. Hắn múc nước, đem tay rửa sạch, nhìn Sơn Tảo chân thấp chân cao bưng chén vào nhà, vội đem tay vẩy sạch, đi nhanh nhận lấy chén.
“Để ta.”
Sơn Tảo dừng một chút, cũng không kiên trì, từ từ đi vào nhà.
Chử Vân Sơn người cao chân dài, nhanh chóng đem bánh bột mỳ và các món ăn bưng lên, hai người yên lặng ăn cơm, Sơn Táo len lén nhìn sắc mặt của Chử Vân Sơn, thấy hắn không có vẻ gì miệng to nhai bánh, trong lòng có chút đánh trống.
“Cơm này…ăn không ngon?”
Sơn Tảo nhịn lại nhịn, vẫn là nhịn không được, chủ động mở miệng hỏi.
“À?” Chử Vân Sơn ngẩn ra, rõ ràng không biết là đang nói cái gì.
Sắc mặt Sơn Tảo khẽ cứng lại, nuốt xuống lời vừa tới miệng, cúi đầu, khẽ dao động dao động.
Chử Vân Sơn nhìn sắc mặt nàng, nhai hai cái bánh bột, muốn hỏi lại không biết phải hỏi như thế nào, không khí có chút lúng túng.
Sơn Tảo càng ăn càng chậm, đến cuối cùng đã là dùng tốc độ của rùa rồi, Chử Vân Sơn nhìn đến gấp, hai ba lần dùng đũa gắp liên tục, chọn chút thịt khá khá gắp vào trong bát Tảo, sau đó gắp cho mình, lùa hai ba miếng đã đem thức ăn dư và bánh bột mỳ ăn hết xong rồi, ngay cả nước canh cũng cạn sạch, ăn xong dùng khăn lau miệng, Chử Vân Sơn đứng lên.
“Nàng từ từ ăn, ta đi tắm một cái.”
Nói xong, Chử Vân Sơn nhanh chóng đi ra ngoài, Sơn Tảo sững sờ nhìn chén thịt trống không, nghe tiếng nước chảy bên ngoài, mặt đỏ lên. Hắn có thể ăn như vậy, có thể nói rõ là cơm nàng làm không phải là không hợp khẩu vị hắn đúng không?
Sơn Tảo ăn từ từ thịt trong chén, tiếng nước lớn như vậy, Chử Vân Sơn thật sự là tắm ở bên ngoài chứ? Như vậy nàng làm sao ra ngoài? Há miệng nhưng lại không ăn, tim Sơn Tảo đập vô cùng lợi hại.
Lần ăn này ăn đến mức cơm nguội lạnh, Chử Vân Sơn vào nhà nhìn thấy nàng còn ăn, trên tay còn hơn một nửa bánh bột mỳ và thịt, nhịn không được hỏi.
“Nàng không thoải mái hay ăn không vô?”
Mặt Sơn Tảo đỏ lên, vùi đầu vào ăn nhanh.
Chử Vân Sơn cảm giác nàng ăn khó khăn, nhưng khó chỗ nào lại không rõ, không thể làm khác hơn là đổi chủ đề, “Ta vừa mới đem thỏ và gà rửa sạch ở bên ngoài. Nàng phải tắm sao? Tắm thì ta liền nấu nước, không tắm thì ta sẽ không nấu nữa.”
Sơn Tảo vội ngẩng đầu lên, “tắm.”
Chử Vân Sơn dừng một chút mới nói, “Vậy ta đi nấu nước cho nàng, không có bồn tắm, ta một lát lấy nước mang vào, nàng đổi mà tắm thôi.”
Sơn Tảo gật đầu một cái, dùng tốc độ nhanh nhất ăn xong đồ còn trên tay, Chử Vân Sơn cầm lấy chén của nàng đem đi rửa, lại đi nấu nước nóng cho nàng.
Sơn Tảo nhìn quanh phòng nhỏ, một lát tắm ở trong phòng, vừa không có bồn tắm…
Vậy nước sẽ không phải đều chảy lai láng ở đây sao? Hơn nữa buổi tối hắn còn ngủ trên sàn, ướt nhẹp làm sao hắn ngủ? Suy nghĩ một chút, Sơn Tảo nhảy ra cửa, nói với Chử Vân Sơn, “Cái đó…một lát muội lau người là tốt rồi.”
Chử Vân Sơn kỳ quái nhìn nàng không hiểu vì sao lại đổi chủ ý, nhưng đối với hắn mà nói thì không quan trọng, nàng muốn tắm thì hắn nấu nhiều nước hơn một chút, chỉ lau người, vậy thì chỉ cần nấu ít hơn một chút.
Chờ Chử Vân Sơn mang nước đi vào, Sơn Tảo thẫm mặt nhìn hắn ra khỏi phòng, sau đó cởi quần áo, vắt khô khăn cẩn thận từ từ lau chùi thân thể.
Đợi nàng lau xong thân thể, lúc này mới bưng chậu nước ra ngoài, ra khỏi phòng vài bước, Chử Vân Sơn liền nhận lấy chậu nước trên tay nàng, “Ta đổ cho, nàng vào nhà đi thôi.”. Sau đó đứng giữa sân, cởi quần áo trên người, Sơn Tảo thẹn thùng vội chui vào trong nhà.
Sau khi vào, nghe tiếng nước chảy lạp lạp, nàng mới chính thức tâm loạn như ma, lúc trước Chử Vân Sơn rửa thịt, nàng cho rằng hắn đang tắm, vào lúc này Chử Vân Sơn mới chân chính đang tắm, hơn nữa lúc này nàng còn liếc thấy không ít thân thể tinh tráng của Chử Vân Sơn.
Không thể nghĩ đến nữa! Thật sự là mắc cỡ chết người!
Sơn Tảo ngồi trở lại trên giường, sờ lên khúc vải bông, trong lòng mùi vị tạp trần.
Chử Vân Sơn dọn dẹp xong, khóa cửa, đút nước cho Đại Mao, lại chơi với nó một lát, lúc này mới rửa tay vào nhà.
Nhìn thấy Sơn Tảo vuốt ve khối vải, hắn có chút không tự nhiên xoay mặt.
“Ngủ đi.”
Chử Vân Sơn nói xong từ trong tủ lấy ra áo da.
Sơn Tảo cởi giày nằm lên giường đắp kín chăn, khối vải bông nàng đặt bên gối đầu, vừa quay đầu là có thể thấy.
Mở to mắt, trong lòng Sơn Tảo rất rôi rắm, nàng có chút muốn cùng hắn nói chuyện, lại không biết nói gì
Chử Vân Sơn nằm dưới sàn cũng lật người không ngừng, hai người ngủ cùng một gian phòng, Sơn Tảo hô hấp không yên, lật người liên tục cũng làm ảnh hưởng tới hắn.
Suy nghĩ một chút, Chử Vân Sơn đoán là Sơn Tảo đang nhớ nhà.
“Đợi nàng…tốt lên, ta liền tiễn nàng xuống núi trở về nhà.”
Lại lật người thêm vài lần, Chử Vân Sơn không nhịn được lên tiếng.
Một hồi lâu, Sơn Tảo cũng không lên tiếng, sau một lát, mới nghe thanh âm sau kín của nàng, “đánh giặc, nhà đã không còn.”
Chử Vân Sơn đợi nửa ngày cũng không thấy nàng mở miệng, cho là nàng đã ngủ, lại đột nhiên nghe nàng nói chuyện, lại nội dung như vậy. Dừng một chút, Chử Vân Sơn hỏi, “Vậy nàng…còn có thân nhân nào không?”
Sơn Tảo lật người, âm thanh có chút buồn buồn, “Không có, toàn bộ đã mất.”
Chử Vân Sơn thở dài, “Vậy trước hết nàng cứ dưỡng thương, chờ nàng tốt lên, nàng muốn đi đâu, ta liền tiễn nàng đi.”
Sơn Tảo nhìn khối vải bông có chút hoảng hốt.
Nàng có thể đi được thì sao? Nàng không có chỗ để đi, nàng cũng không biết mình muốn đi đâu, nơi nàng muốn đi trước kia rất nhiều, muốn đi chợ, muốn đi đến trấn để nhìn một chút, nhưng cuối cùng nàng đã đi, nhưng đến chợ chợ đã hủy, đến trấn thì trấn cũng đã mất.
Thiên hạ rộng lớn, đã không có nơi để cho nàng muốn đến.
Mà bây giờ, nơi này chưa chấp nàng, nam nhân cứu nàng, đã cho nàng một chỗ dung thân.
“ y phục này, ừ, cám hơn huynh.” Sơn Tảo nhẹ nói.
Chử Vân Sơn ho thanh một tiếng, “Là của người trong thôn dưới chân núi, ngày đó trong trấn, ta cho nàng là một đứa con trai…nếu sớm biết, ta đã nói trước với người ở trong trấn….ách…”
Chử Vân Sơn đột nhiên nhớ tới, ngày đó nếu hắn biết trước Sơn Tảo là nữ nhi, hắn cũng không còn tiền để mua y phục cho nàng, lời này nhất thời không dùng đến não mà nói, nói được một nửa hắn mới ý thức là đã nói sai.
Sơn Tảo phỏng đoán nửa câu biến mất của hắn có thể là nói sẽ mua y phục ở trong trấn, mặc dù không biết tại sao hắn nói không hết, nhưng nàng cảm thấy Chử Vân Sơn có thể lấy được cho nàng áo quần như vậy đã là rất khá.
“Vẫn là cám ơn huynh.”
Nàng thật lòng thành ý nói cám ơn.
Trong bóng tối, Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười một cái.
“Không có gì.”
Sơn Tảo sờ sờ khối vải bông, khóe miệng cũng gợi lên một nụ cười như đóa hoa nhỏ. Ngày mai nàng sẽ làm một bộ quần áo. Nói đến may áo quần…
“Trong nhà…còn có đồ may vá chưa?” Sơn Tảo không xác định chắc chắn hỏi. Trong nhà của Chử Vân Sơn còn thiếu quá nhiều đồ, mấy ngày này nàng đã biết rất rõ.
Chử Vân Sơn suy nghĩ cẩn thận một chút, đột nhiên nhớ tới hôm nay Sơn Tảo có vá sửa áo quần, “Có a, không phải hôm nay nàng còn sửa áo quần sao?”
Sơn Tảo thất vọng, “Kim cũng đã sắp mòn rồi, hơn nữa chỉ cũng không có bao nhiêu.”
Chử Vân Sơn suy nghĩ một chút, “Vậy ngày mai ta lại đi đến thôn một chuyến, trong thôn chắc sẽ có thôi.”
Sơn Tảo vội nói, “Muốn một cây kim Tú Hoa, tốt nhất là có thể mua thêm vài cây, chỉ thì muốn màu đỏ, nếu như có màu đen hoặc màu xám tro cũng nên lấy một ít, áo quần của huynh còn chưa có sửa xong đâu.”
Chử Vân Sơn bị những thứ gì đó nghe đến ngất não, hắn cũng không biết kim Tú Hoa là cái gì, chẳng qua cảm thấy sửa áo quần thôi lại có thể phiền toái như vậy. Ở trong lòng lặp lại những thứ đồ Sơn Tảo muốn có, xác định mình đã nhớ nghĩ, lúc này mới nói.
“Ừ, biết.”
Trong lòng Sơn Tảo vui mừng, giọng điệu cũng vui sướng nói.
“Tốt lắm, ngủ đi.”
Chử Vân Sơn nghe thấy nàng cao hứng, tâm tình cung tốt theo. “Ừ”. Hắn nhẹ nhàng đáp một tiếng, sau đó nhắm mắt lại, làn này, rất nhanh hắn đã ngủ mất.
/55
|