Lệ Chi nghĩ nghĩ, nói: “Thiếu phu nhân cái gì cũng chưa nói, chỉ ăn không vô, cũng không ngủ được mà thôi.” Nàng là nô bộc, rất nhiều lúc không thể nói, nhưng có thể trả lời trong phạm vi nhất định, nàng tuyệt đối sẽ không giả bộ câm điếc.
Ngón tay thon dài của Lục Giam lướt qua trên gáy sách một lần rồi lại một lần, ngay tại thời điểm Lệ Chi nghĩ đến hắn vừa muốn hỏi thêm gì đó, hắn lại hướng nàng khoát tay áo, ý bảo nàng đi ra.
Lệ Chi không biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đứng một lát rồi im lặng lui xuống.
Tới bên ngoài, tìm Quế ma ma, trước cùng Quế ma ma thương lượng buổi tối nên nấu đồ ăn ngon gì cho Lâm Cẩn Dung, lại gọi Trương ma ma và hai thô sử nha hoàn quét sân lại đây, bảo các nàng đứng thành một hàng dưới hành lang, thấp giọng phát biểu: “Không được đi loạn ở bên ngoài, không được nói lung tung, nếu không tuân thủ quy củ, một khi lắm mồm, ta sẽ bẩm với thiếu phu nhân đuổi người đó đi.”
Sau khi phân phó xong, Lục Giam từ trong phòng đi ra, cũng không thèm nhìn tới các nàng, vào thư phòng gắt gao đóng cửa lại. Vì thế tất cả mọi người nín thở tĩnh khí, không dám phát ra tạp âm dư thừa nào.
……
Từng ấy năm tới nay, Lâm Cẩn Dung lần đầu tiên được thấy rõ ràng toàn bộ khố phòng của Lục gia. Nói là kho hàng rực rỡ muôn màu, đầy ắp rộng rãi cũng không đủ để hình dung, mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy, nhưng vẫn nhịn không được mà kinh ngạc.
Tống thị mang theo vài phần kiêu ngạo, nhất nhất giới thiệu cho nàng nghe: “Khố phòng có hai chìa khóa, một chìa do con cầm, một chìa để Mạnh gia cầm, các khố phòng nhỏ bên trọng lại có bốn chìa, trừ con và Mạnh gia ra, hai chìa khóa khác là các quản sự cầm, thiếu một thứ cũng không được. Này nọ đều có ghi chép, chiếu theo thứ tự, nơi gửi đi không được dễ dàng thay đổi, chỉ cần cầm sổ sách, đối chứng một lượt, vừa xem liền hiểu ngay. Mỗi một quý, các phòng các viện sẽ đổi trang trí, yêu cầu các thứ, đều cầm một vật quý gì đó đến đổi, nếu tổn hại một kiện nào thì bản thân phải lấy tiền ra bồi thường. Hàng tháng cùng người phía dưới kiểm toán một lần, mỗi quý kiểm kê một lần, cứ nửa năm lại phải đem dược liệu, vải vóc tồn đọng dễ dàng bị hỏng hóc kiểm tra qua, nên xử lý thì phải xử lý, để tránh lãng phí không cần thiết. Về phần tuần tra khố phòng, phòng cháy phòng trộm, thì xem bản thân con có tiện không, theo lệ mà nói, bất luận ban ngày hay ban đêm đều phải có người đứng canh.”
Tống thị công đạo xong, lại nhất nhất ra lệnh quản sự khố phòng nhỏ được phân công tiến lên cho Lâm Cẩn Dung quen mặt, lần lượt giới thiệu từng người. Lâm Cẩn Dung ra hiệu cho Anh Đào, Anh Đào nhanh chóng đem những người này nhất nhất ghi nhớ, đặc biệt nhớ kỹ những người hôm qua chạy tới chỗ Đồ thị.
Có chuyện để làm, thời gian luôn trôi đi rất nhanh, chỉ một chốc trời đã chạng vạng, Tống thị mệt mỏi che miệng ách xì 1 cái, Lâm Cẩn Dung biết đã đến lúc, liền cười nói: “Thẩm đã mệt mỏi, chúng ta ngày mai lại tiếp tục được không?”
Tống thị lơ đãng nói: “Bằng không, sai người mở khố phòng khác, con có thể tiếp tục nhìn qua? Ngày mai chúng ta lại tiếp tục sau cũng được.”
Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Ta cũng có chút mệt mỏi, nhiều thứ như vậy, mắt cũng hoa cả lên rồi.”
Tống thị không miễn cưỡng, cùng Sa ma ma tiếp đón vài câu rồi tự trở về sân viện. Lâm Cẩn Dung không lập tức rời đi, ở khố phòng đi dạo một vòng, còn nghiêm túc đánh giá tạo hình của khố phòng, từ kiến trúc đến trang trí, không gian rất cao, tường đá, cửa sắt, chỉ có những chỗ dựa vào gần đỉnh mới có vài cửa sổ dùng để thông gió lấy ánh sáng, mà phía bên ngoài những cửa sổ này còn dùng thép vây quanh làm hàng rào. Bên trong nhiệt độ không khí ôn hoà, thật sự là một khố phòng rất tốt.
Ánh mắt của Lâm Cẩn Dung dừng trên mấy cái khóa lớn kia, thầm nghĩ, một cái cửa lại có vài người cầm chìa, thiếu một chìa cũng không được, nhìn như phòng bị thực nghiêm mật, nhưng thật ra vẫn là cùng một giuộc. Nếu nàng không thể nắm những người này trong tay, khố phòng này không xảy ra vấn đề mới là chuyện lạ.
Mạnh ma ma đánh mắt về phía mấy thủ hạ thân tín, cười nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta đã chuẩn bị một bàn tiệc, vì thiếu phu nhân đón gió tẩy trần, không biết thiếu phu nhân có cho chúng ta vinh hạnh này không?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hôm nay không được, ta có việc.” Tạm thời bất luận các nàng có thật sự chuẩn bị bàn tiệc này hay không, nàng cũng không thể đi theo các nàng ăn uống. Thứ nhất Tống thị chưa giao việc xong, thứ hai Đồ thị còn nằm đó, nàng là người vô tâm vô phế mới có thể ăn bữa cơm này.
Mạnh ma ma liền vô cớ gây rối: “Thiếu phu nhân không nể mặt chúng ta sao, bắt đầu từ giữa trưa chúng ta biết thiếu phu nhân muốn tới nơi này, chúng ta liền chuẩn bị chu đáo, sai người mua đồ ăn của bàn tiệc thượng đẳng ở Ngũ Trượng lâu về.” Có nàng đi đầu, mọi người liền lên tiếng khuyên bảo, nhiệt tình dào dạt.
Thấy Lâm Cẩn Dung vẫn không chịu, đám người sau lưng Mạnh ma ma chớp mắt nhìn nhau vài cái, xem đi, vốn biết nàng sẽ không dự, lại còn hư tình giả ý nói: “Vậy bàn tiệc phải làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự là muốn hiếu kính thiếu phu nhân, vậy mà thiếu phu nhân cũng không nể mặt.”
Lâm Cẩn Dung cười nhìn Sa ma ma liếc mắt một cái, đẩy bà ra: “Ma ma hôm nay đi theo chúng ta mất nửa ngày, thật sự rất vất vả, các ngươi thay ta tiếp đón nàng cho tốt, đó là hiếu kính ta. Ta sẽ tặng cho mọi người hai bình rượu ngon, nhưng đừng uống say gây ra chuyện là được.”
Sa ma ma liền cười nói: “Hiếm khi có cơ hội vui đùa cùng mọi người, có lẽ đã lâu chưa được ăn bàn tiệc của Ngũ Trượng lâu, ta hôm nay được lây vinh quang của thiếu phu nhân a.”
Mạnh ma ma cắn chặt răng, tiến lên thân ái nóng bỏng đỡ lấy Sa ma ma: “Chúng ta cũng là dính vinh quang của Nhị thiếu phu nhân, bằng không làm sao thỉnh được lão tỷ tỷ, tâm phúc của lão thái thái đến đây chứ?”
Lâm Cẩn Dung chờ các nàng thân thiết xong rồi mới nói mình phải đi, mọi người liền xếp thành một hàng đưa nàng ra, Lâm Cẩn Dung hé mắt nhìn thấy ở một góc ven chân tường có một bát cho mèo ăn, cũng là sạch sẽ, không thấy có cơm canh thừa, nhân tiện hỏi: “Đây là cho mèo ăn sao?”
Khố phòng nuôi mèo là chuyện thường, nhưng một người chưa bao giờ quản lý có thể nhớ kỹ chuyện này, vậy chứng tỏ ít nhất nàng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Mạnh ma ma vội trả lời: “Đúng vậy, nuôi 3, 4 con, đều là giống mèo mướp.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bên cạnh một ma ma nói tiếp: “Có điều không dám cho ăn no, sợ chúng nó ăn no sẽ lười biếng nằm ườn ra đó.”
Từ lúc nàng đi vào đây, Lâm Cẩn Dung còn chưa thấy có người dám tự tiện tiếp lời của Mạnh ma ma, nghe xong một câu này, không khỏi cẩn thận đánh giá người nọ một phen. Chỉ thấy là một phụ nhân tuổi chừng bốn mươi, mặc áo sam tử màu đỏ tím, váy xanh nhạt, thấy nàng nhìn qua, không hề né tránh, cười tủm tỉm nhìn nàng. Lâm Cẩn Dung nhớ rõ người này, có phu gia họ Hồ, mọi người thường gọi là Hồ gia, có nhi tử đi theo bên cạnh Phạm Bao, có thể coi là quản sự ma ma có chút diện mạo nhất, liền hữu hảo hướng Hồ gia nở nụ cười, rồi sau đó bước đi.
Trở lại trong phòng, Lệ Chi chào đón, chỉ về phía thư phòng của Lục Giam: “Nhị gia ở bên trong. Thiếu phu nhân có thuận lợi không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Hoàn hảo. Các ngươi đã đưa lê hoa cao cho Phương Trúc theo như lời ta chưa?” Tống thị vừa tỉ mỉ bày ra kế khiến Đồ thị ngoài ý muốn, sao dám tại thời điểm giao việc làm chuyện gian lận nữa đây?
Lệ Chi nói: “Đưa rồi, nô tỳ lại tự mình làm chủ đưa thêm hai trăm văn tiền, nói là Nhị gia và thiếu phu nhân thưởng, lúc ấy Nhị gia cũng ở đó, không thấy lên tiếng.”
Lâm Cẩn Dung liền cười rộ lên: “Ngươi làm rất tốt.” Nàng cố ý ở trước mặt Sa ma ma sai người đưa dược cho Phương Trúc, kỳ thật chính là gián tiếp nói cho lão thái thái biết Phương Trúc thực oan uổng, nàng sẽ không cố ý lảng tránh tỏ vẻ an ủi Phương Trúc sau lưng mọi người.
Lệ Chi cười cười, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân bị oan, Phương Trúc mặc dù không phải người của chúng ta, nhưng chịu một cái tát này cũng là vì thiếu phu nhân, đối với người bị ủy khuất mà nói, đương nhiên nên thưởng mới là chủ tử nhân hậu. Nàng đã nói với Đậu Nhi, muốn tới dập đầu trước Nhị gia và thiếu phu nhân, ta nói không cần, bảo nàng sáng mai mới qua đây.” Nàng cố ý trước mặt Lục Giam lấy dược, cũng tự chủ trương thưởng thêm hai trăm văn tiền, cũng là muốn thử thái độ Lục Giam. Mà Lục Giam không lên tiếng kỳ thật biểu lộ hắn cũng cho rằng Phương Trúc bị oan uổng.”
Chủ tớ hai người hiểu ý nhìn nhau cười.
Anh Đào vẫn đi theo bên người Lâm Cẩn Dung, thấy hai người nói lời này, ẩn ẩn thấy có chút không thích hợp, nghĩ một lát vẫn chưa rõ, vì thế lặng lẽ mở đôi mắt to nói: “Thiếu phu nhân, Lệ Chi tỷ tỷ, các ngươi đều đang nói cái gì vậy?”
Lâm Cẩn Dung cười mà không nói, Lệ Chi véo nhẹ khuôn mặt của nàng: “Nha đầu ngốc, toàn bộ chuyện này đều dừng trong mắt ngươi, bản thân đi xuống chậm rãi suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thận rồi mới hỏi lại ta. Nếu ngươi đã suy nghĩ cẩn thận, ngày sau cùng người khác nhàn rỗi lẩm bẩm sẽ đỡ lãng phí bao nhiêu nước miếng a.”
Lâm Cẩn Dung phân phó nàng: “Nếu chưa rõ, cứ đi dạo bên ngoài một vòng, cùng người khác nhàn thoại.” Anh Đào thích nhất việc này, ngựa quen đường cũ mang theo gói kẹo to, xuất môn lắc lư rời đi.
Lâm Cẩn Dung lúc này mới được Lệ Chi, Quế Viên hầu hạ tháo châu sai, thay đổi sang bộ quần áo mặc trong nhà, rửa mặt mũi, chân tay, tiếp nhận trà hoa cúc Quế ma ma mang lên, hướng tới thư phòng của Lục Giam.
Mới đến cửa thư phòng, cửa đã mở ra, Lục Giam đứng ở cửa nhìn nàng, vươn tay tiếp nhận ấm trà trong tay nàng, xoay người im lặng vào phòng. Lâm Cẩn Dung quay đầu hướng Lệ Chi ra hiệu, rồi theo hắn đi vào. Ánh mắt đảo qua trên bàn học, liền nhìn thấy bái thiếp đang hé mở, mới viết được một nửa, liền biết hắn vừa mới tập viết theo mẫu chữ.
Lục Giam cúi mắt, lấy hai chén trà, tráng qua chén một lần, rồi đổ đầy nước trà, lấy một ly đưa cho Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung tiếp nhận, ngồi xuống trước bàn trà, cũng không nói gì, nhìn xem hắn muốn nói thế nào.
Lục Giam uống một hớp trà mới giương mắt nhìn nàng: “Vừa rồi giao việc thuận lợi không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Cũng ổn, Mạnh ma ma mang theo một đám người dù thế nào cũng phải mời ta ăn cơm.”
Lục Giam nói: “Tìm một cơ hội thay đổi người đi, bằng không khố phòng này nàng quản không xong, chỉ cần lý do đầy đủ, tổ phụ cùng tổ mẫu cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Lâm Cẩn Dung cũng không gạt hắn: “Đúng vậy.”
Lục Giam giải thích: “Trưởng tử của Mạnh ma ma vẫn đi theo Nhị thúc phụ làm việc bên ngoài, rất được nể trọng. Thứ tử từ nhỏ đã đi theo Đại đường huynh, không thấy nghe nói có bao nhiêu năng lực, nhưng thường xuyên được mang theo làm việc. Nếu nàng muốn thu thập nàng ta, phải đắn đo chu đáo mới có thể thành công chỉ trong một lần.”
Tình huống này Lâm Cẩn Dung đều biết, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Hai người cũng không nói chuyện, chỉ chuyên tâm uống trà. Lâm Cẩn Dung uống từng ngụm nhỏ, Lục Giam uống ngụm to, trong nháy mắt Lục Giam đã uống xong một chén, vươn tay muốn lấy ấm trà, Lâm Cẩn Dung tay mắt lanh lẹ, thay hắn rót đầy, Lục Giam chỉ hai hớp đã uống xong, Lâm Cẩn Dung lại thay hắn rót đầy, cứ thế mãi, Lục Giam bụng đầy nước trà, lại uống không nổi nữa, mắt nhìn sàn nhà nói: “Nàng có bằng lòng đi theo ta thăm người không?”
Lâm Cẩn Dung chống cằm nói: “Không biết mẫu thân có qua đó không?”
Ngón tay thon dài của Lục Giam lướt qua trên gáy sách một lần rồi lại một lần, ngay tại thời điểm Lệ Chi nghĩ đến hắn vừa muốn hỏi thêm gì đó, hắn lại hướng nàng khoát tay áo, ý bảo nàng đi ra.
Lệ Chi không biết hắn rốt cuộc suy nghĩ cái gì, đứng một lát rồi im lặng lui xuống.
Tới bên ngoài, tìm Quế ma ma, trước cùng Quế ma ma thương lượng buổi tối nên nấu đồ ăn ngon gì cho Lâm Cẩn Dung, lại gọi Trương ma ma và hai thô sử nha hoàn quét sân lại đây, bảo các nàng đứng thành một hàng dưới hành lang, thấp giọng phát biểu: “Không được đi loạn ở bên ngoài, không được nói lung tung, nếu không tuân thủ quy củ, một khi lắm mồm, ta sẽ bẩm với thiếu phu nhân đuổi người đó đi.”
Sau khi phân phó xong, Lục Giam từ trong phòng đi ra, cũng không thèm nhìn tới các nàng, vào thư phòng gắt gao đóng cửa lại. Vì thế tất cả mọi người nín thở tĩnh khí, không dám phát ra tạp âm dư thừa nào.
……
Từng ấy năm tới nay, Lâm Cẩn Dung lần đầu tiên được thấy rõ ràng toàn bộ khố phòng của Lục gia. Nói là kho hàng rực rỡ muôn màu, đầy ắp rộng rãi cũng không đủ để hình dung, mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy, nhưng vẫn nhịn không được mà kinh ngạc.
Tống thị mang theo vài phần kiêu ngạo, nhất nhất giới thiệu cho nàng nghe: “Khố phòng có hai chìa khóa, một chìa do con cầm, một chìa để Mạnh gia cầm, các khố phòng nhỏ bên trọng lại có bốn chìa, trừ con và Mạnh gia ra, hai chìa khóa khác là các quản sự cầm, thiếu một thứ cũng không được. Này nọ đều có ghi chép, chiếu theo thứ tự, nơi gửi đi không được dễ dàng thay đổi, chỉ cần cầm sổ sách, đối chứng một lượt, vừa xem liền hiểu ngay. Mỗi một quý, các phòng các viện sẽ đổi trang trí, yêu cầu các thứ, đều cầm một vật quý gì đó đến đổi, nếu tổn hại một kiện nào thì bản thân phải lấy tiền ra bồi thường. Hàng tháng cùng người phía dưới kiểm toán một lần, mỗi quý kiểm kê một lần, cứ nửa năm lại phải đem dược liệu, vải vóc tồn đọng dễ dàng bị hỏng hóc kiểm tra qua, nên xử lý thì phải xử lý, để tránh lãng phí không cần thiết. Về phần tuần tra khố phòng, phòng cháy phòng trộm, thì xem bản thân con có tiện không, theo lệ mà nói, bất luận ban ngày hay ban đêm đều phải có người đứng canh.”
Tống thị công đạo xong, lại nhất nhất ra lệnh quản sự khố phòng nhỏ được phân công tiến lên cho Lâm Cẩn Dung quen mặt, lần lượt giới thiệu từng người. Lâm Cẩn Dung ra hiệu cho Anh Đào, Anh Đào nhanh chóng đem những người này nhất nhất ghi nhớ, đặc biệt nhớ kỹ những người hôm qua chạy tới chỗ Đồ thị.
Có chuyện để làm, thời gian luôn trôi đi rất nhanh, chỉ một chốc trời đã chạng vạng, Tống thị mệt mỏi che miệng ách xì 1 cái, Lâm Cẩn Dung biết đã đến lúc, liền cười nói: “Thẩm đã mệt mỏi, chúng ta ngày mai lại tiếp tục được không?”
Tống thị lơ đãng nói: “Bằng không, sai người mở khố phòng khác, con có thể tiếp tục nhìn qua? Ngày mai chúng ta lại tiếp tục sau cũng được.”
Lâm Cẩn Dung lắc đầu: “Ta cũng có chút mệt mỏi, nhiều thứ như vậy, mắt cũng hoa cả lên rồi.”
Tống thị không miễn cưỡng, cùng Sa ma ma tiếp đón vài câu rồi tự trở về sân viện. Lâm Cẩn Dung không lập tức rời đi, ở khố phòng đi dạo một vòng, còn nghiêm túc đánh giá tạo hình của khố phòng, từ kiến trúc đến trang trí, không gian rất cao, tường đá, cửa sắt, chỉ có những chỗ dựa vào gần đỉnh mới có vài cửa sổ dùng để thông gió lấy ánh sáng, mà phía bên ngoài những cửa sổ này còn dùng thép vây quanh làm hàng rào. Bên trong nhiệt độ không khí ôn hoà, thật sự là một khố phòng rất tốt.
Ánh mắt của Lâm Cẩn Dung dừng trên mấy cái khóa lớn kia, thầm nghĩ, một cái cửa lại có vài người cầm chìa, thiếu một chìa cũng không được, nhìn như phòng bị thực nghiêm mật, nhưng thật ra vẫn là cùng một giuộc. Nếu nàng không thể nắm những người này trong tay, khố phòng này không xảy ra vấn đề mới là chuyện lạ.
Mạnh ma ma đánh mắt về phía mấy thủ hạ thân tín, cười nói: “Thiếu phu nhân, chúng ta đã chuẩn bị một bàn tiệc, vì thiếu phu nhân đón gió tẩy trần, không biết thiếu phu nhân có cho chúng ta vinh hạnh này không?”
Lâm Cẩn Dung cười nói: “Hôm nay không được, ta có việc.” Tạm thời bất luận các nàng có thật sự chuẩn bị bàn tiệc này hay không, nàng cũng không thể đi theo các nàng ăn uống. Thứ nhất Tống thị chưa giao việc xong, thứ hai Đồ thị còn nằm đó, nàng là người vô tâm vô phế mới có thể ăn bữa cơm này.
Mạnh ma ma liền vô cớ gây rối: “Thiếu phu nhân không nể mặt chúng ta sao, bắt đầu từ giữa trưa chúng ta biết thiếu phu nhân muốn tới nơi này, chúng ta liền chuẩn bị chu đáo, sai người mua đồ ăn của bàn tiệc thượng đẳng ở Ngũ Trượng lâu về.” Có nàng đi đầu, mọi người liền lên tiếng khuyên bảo, nhiệt tình dào dạt.
Thấy Lâm Cẩn Dung vẫn không chịu, đám người sau lưng Mạnh ma ma chớp mắt nhìn nhau vài cái, xem đi, vốn biết nàng sẽ không dự, lại còn hư tình giả ý nói: “Vậy bàn tiệc phải làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự là muốn hiếu kính thiếu phu nhân, vậy mà thiếu phu nhân cũng không nể mặt.”
Lâm Cẩn Dung cười nhìn Sa ma ma liếc mắt một cái, đẩy bà ra: “Ma ma hôm nay đi theo chúng ta mất nửa ngày, thật sự rất vất vả, các ngươi thay ta tiếp đón nàng cho tốt, đó là hiếu kính ta. Ta sẽ tặng cho mọi người hai bình rượu ngon, nhưng đừng uống say gây ra chuyện là được.”
Sa ma ma liền cười nói: “Hiếm khi có cơ hội vui đùa cùng mọi người, có lẽ đã lâu chưa được ăn bàn tiệc của Ngũ Trượng lâu, ta hôm nay được lây vinh quang của thiếu phu nhân a.”
Mạnh ma ma cắn chặt răng, tiến lên thân ái nóng bỏng đỡ lấy Sa ma ma: “Chúng ta cũng là dính vinh quang của Nhị thiếu phu nhân, bằng không làm sao thỉnh được lão tỷ tỷ, tâm phúc của lão thái thái đến đây chứ?”
Lâm Cẩn Dung chờ các nàng thân thiết xong rồi mới nói mình phải đi, mọi người liền xếp thành một hàng đưa nàng ra, Lâm Cẩn Dung hé mắt nhìn thấy ở một góc ven chân tường có một bát cho mèo ăn, cũng là sạch sẽ, không thấy có cơm canh thừa, nhân tiện hỏi: “Đây là cho mèo ăn sao?”
Khố phòng nuôi mèo là chuyện thường, nhưng một người chưa bao giờ quản lý có thể nhớ kỹ chuyện này, vậy chứng tỏ ít nhất nàng không phải hoàn toàn không biết gì cả. Mạnh ma ma vội trả lời: “Đúng vậy, nuôi 3, 4 con, đều là giống mèo mướp.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy bên cạnh một ma ma nói tiếp: “Có điều không dám cho ăn no, sợ chúng nó ăn no sẽ lười biếng nằm ườn ra đó.”
Từ lúc nàng đi vào đây, Lâm Cẩn Dung còn chưa thấy có người dám tự tiện tiếp lời của Mạnh ma ma, nghe xong một câu này, không khỏi cẩn thận đánh giá người nọ một phen. Chỉ thấy là một phụ nhân tuổi chừng bốn mươi, mặc áo sam tử màu đỏ tím, váy xanh nhạt, thấy nàng nhìn qua, không hề né tránh, cười tủm tỉm nhìn nàng. Lâm Cẩn Dung nhớ rõ người này, có phu gia họ Hồ, mọi người thường gọi là Hồ gia, có nhi tử đi theo bên cạnh Phạm Bao, có thể coi là quản sự ma ma có chút diện mạo nhất, liền hữu hảo hướng Hồ gia nở nụ cười, rồi sau đó bước đi.
Trở lại trong phòng, Lệ Chi chào đón, chỉ về phía thư phòng của Lục Giam: “Nhị gia ở bên trong. Thiếu phu nhân có thuận lợi không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Hoàn hảo. Các ngươi đã đưa lê hoa cao cho Phương Trúc theo như lời ta chưa?” Tống thị vừa tỉ mỉ bày ra kế khiến Đồ thị ngoài ý muốn, sao dám tại thời điểm giao việc làm chuyện gian lận nữa đây?
Lệ Chi nói: “Đưa rồi, nô tỳ lại tự mình làm chủ đưa thêm hai trăm văn tiền, nói là Nhị gia và thiếu phu nhân thưởng, lúc ấy Nhị gia cũng ở đó, không thấy lên tiếng.”
Lâm Cẩn Dung liền cười rộ lên: “Ngươi làm rất tốt.” Nàng cố ý ở trước mặt Sa ma ma sai người đưa dược cho Phương Trúc, kỳ thật chính là gián tiếp nói cho lão thái thái biết Phương Trúc thực oan uổng, nàng sẽ không cố ý lảng tránh tỏ vẻ an ủi Phương Trúc sau lưng mọi người.
Lệ Chi cười cười, nhỏ giọng nói: “Thiếu phu nhân bị oan, Phương Trúc mặc dù không phải người của chúng ta, nhưng chịu một cái tát này cũng là vì thiếu phu nhân, đối với người bị ủy khuất mà nói, đương nhiên nên thưởng mới là chủ tử nhân hậu. Nàng đã nói với Đậu Nhi, muốn tới dập đầu trước Nhị gia và thiếu phu nhân, ta nói không cần, bảo nàng sáng mai mới qua đây.” Nàng cố ý trước mặt Lục Giam lấy dược, cũng tự chủ trương thưởng thêm hai trăm văn tiền, cũng là muốn thử thái độ Lục Giam. Mà Lục Giam không lên tiếng kỳ thật biểu lộ hắn cũng cho rằng Phương Trúc bị oan uổng.”
Chủ tớ hai người hiểu ý nhìn nhau cười.
Anh Đào vẫn đi theo bên người Lâm Cẩn Dung, thấy hai người nói lời này, ẩn ẩn thấy có chút không thích hợp, nghĩ một lát vẫn chưa rõ, vì thế lặng lẽ mở đôi mắt to nói: “Thiếu phu nhân, Lệ Chi tỷ tỷ, các ngươi đều đang nói cái gì vậy?”
Lâm Cẩn Dung cười mà không nói, Lệ Chi véo nhẹ khuôn mặt của nàng: “Nha đầu ngốc, toàn bộ chuyện này đều dừng trong mắt ngươi, bản thân đi xuống chậm rãi suy nghĩ, suy nghĩ cẩn thận rồi mới hỏi lại ta. Nếu ngươi đã suy nghĩ cẩn thận, ngày sau cùng người khác nhàn rỗi lẩm bẩm sẽ đỡ lãng phí bao nhiêu nước miếng a.”
Lâm Cẩn Dung phân phó nàng: “Nếu chưa rõ, cứ đi dạo bên ngoài một vòng, cùng người khác nhàn thoại.” Anh Đào thích nhất việc này, ngựa quen đường cũ mang theo gói kẹo to, xuất môn lắc lư rời đi.
Lâm Cẩn Dung lúc này mới được Lệ Chi, Quế Viên hầu hạ tháo châu sai, thay đổi sang bộ quần áo mặc trong nhà, rửa mặt mũi, chân tay, tiếp nhận trà hoa cúc Quế ma ma mang lên, hướng tới thư phòng của Lục Giam.
Mới đến cửa thư phòng, cửa đã mở ra, Lục Giam đứng ở cửa nhìn nàng, vươn tay tiếp nhận ấm trà trong tay nàng, xoay người im lặng vào phòng. Lâm Cẩn Dung quay đầu hướng Lệ Chi ra hiệu, rồi theo hắn đi vào. Ánh mắt đảo qua trên bàn học, liền nhìn thấy bái thiếp đang hé mở, mới viết được một nửa, liền biết hắn vừa mới tập viết theo mẫu chữ.
Lục Giam cúi mắt, lấy hai chén trà, tráng qua chén một lần, rồi đổ đầy nước trà, lấy một ly đưa cho Lâm Cẩn Dung. Lâm Cẩn Dung tiếp nhận, ngồi xuống trước bàn trà, cũng không nói gì, nhìn xem hắn muốn nói thế nào.
Lục Giam uống một hớp trà mới giương mắt nhìn nàng: “Vừa rồi giao việc thuận lợi không?”
Lâm Cẩn Dung nói: “Cũng ổn, Mạnh ma ma mang theo một đám người dù thế nào cũng phải mời ta ăn cơm.”
Lục Giam nói: “Tìm một cơ hội thay đổi người đi, bằng không khố phòng này nàng quản không xong, chỉ cần lý do đầy đủ, tổ phụ cùng tổ mẫu cũng sẽ không có ý kiến gì.”
Lâm Cẩn Dung cũng không gạt hắn: “Đúng vậy.”
Lục Giam giải thích: “Trưởng tử của Mạnh ma ma vẫn đi theo Nhị thúc phụ làm việc bên ngoài, rất được nể trọng. Thứ tử từ nhỏ đã đi theo Đại đường huynh, không thấy nghe nói có bao nhiêu năng lực, nhưng thường xuyên được mang theo làm việc. Nếu nàng muốn thu thập nàng ta, phải đắn đo chu đáo mới có thể thành công chỉ trong một lần.”
Tình huống này Lâm Cẩn Dung đều biết, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Hai người cũng không nói chuyện, chỉ chuyên tâm uống trà. Lâm Cẩn Dung uống từng ngụm nhỏ, Lục Giam uống ngụm to, trong nháy mắt Lục Giam đã uống xong một chén, vươn tay muốn lấy ấm trà, Lâm Cẩn Dung tay mắt lanh lẹ, thay hắn rót đầy, Lục Giam chỉ hai hớp đã uống xong, Lâm Cẩn Dung lại thay hắn rót đầy, cứ thế mãi, Lục Giam bụng đầy nước trà, lại uống không nổi nữa, mắt nhìn sàn nhà nói: “Nàng có bằng lòng đi theo ta thăm người không?”
Lâm Cẩn Dung chống cằm nói: “Không biết mẫu thân có qua đó không?”
/476
|