Thề Không Làm Thiếp

Chương 19 - Chương 8.2

/44


Edit: Lăng Mộ Tuyết

Dương Như Tuyên tiếp nhận hộp gỗ, nhưng không có một chút vui mừng, lại áy náy quay đầu nói: Hầu gia, thật xin lỗi. Nàng đã quên giờ mình không còn là một người , đã quên khi nàng can thiệp vào, có thể không đánh ngược lại vào bản thân mình, nhưng sẽ khiến người bên cạnh gặp tai ương.

Phiền Bách Nguyên liếc nhìn vẻ mặt áy náy của nàng, như là muốn xác định lại lần nữa lời nàng vừa nói có phải thật lòng hay không, muốn xác định vẻ mặt của nàng không có một tia giả dối.

Xin lỗi cái gì? Thật lâu sau, hắn mới khàn giọng hỏi.

Đều do ta đắc tội nương, nương mới áp tức giận đó lên trên người ngươi, nhưng bà ta có nói gì ngươi cũng không được làm theo, không phải có Mặc Ngôn ở bên cạnh ngươi hay sao? Nàng giận chính mình, càng giận Mặc Ngôn không làm hết phận sự bảo vệ Hầu gia.

Mặc Ngôn nghe vậy, có chút bất đắc dĩ gãi gãi mặt.

Không liên quan đến Mặc Ngôn, cũng không dính dáng tới ngươi, Nhị nương muốn tìm người trút giận, mặc kệ bà ta đi. Hắn lạnh nhạt nói, cũng không rõ trong lòng đang có khúc mắc gì.

Hắn chưa từng nghĩ tới, có ngày sẽ có người đứng ở trước mặt mình, che chở mình như vậy, nói hắn không cảm động, đó là nói dối.

Sao có thể kệ bà ta được? Bà ta... Nàng cắn chặt răng, mới có thể ngăn lại mình không nói tiếp.

Mắt của hắn đã mù, hắn cũng biết nguyên nhân trong đó, thật sự không cần nàng nhắc lại lần nữa, sát muối vào miệng vết thương của hắn lần nữa.

Thôi. Giọng Phiền Bách Nguyên lạnh nhạt, vươn tay sang bên cạnh.

Mặc Ngôn thấy thế, đang muốn đi lên phía trước, Dương Như Tuyên lại đưa hộp gỗ cho hắn, sau đó cầm tay Phiền Bách Nguyên.

Hầu gia, đi bên này. Dương Như Tuyên nói khẽ.

Phiền Bách Nguyên cúi xuống, để nàng dẫn về Mai Trinh viện.

Mặc Ngôn đi phía sau, chỉ thấy Dương Như Tuyên nhìn dưới mặt đất, gạt đi vô số đá sỏi trên mặt đất trước mặt Phiền Bách Nguyên, trên mặt là ý cười nhu hòa thỏa mãn, không tự giác, hắn cũng cười đi theo.

Hắn nhịn không được nghĩ, trong rất nhiều quyết định của Hầu gia, quyết định cưới vợ này quả thật không thể chính xác hơn nữa.

Như là mê muội, mấy tháng kế tiếp Phiền Bách Nguyên thường nhìn chăm chú vào lòng bàn tay mà ngẩn người.

Giống như trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại độ ấm của nàng, khiến hắn không tự giác mà nhớ tới một cô nương từng tự xưng là nha hoàn, cầm chiếc khăn băng bó miệng vết thương thay hắn.

Cực kỳ giống lòng bàn tay non mềm kia, lmt.qd, nhưng càng khiến hắn để ý chính là, toàn tâm lo lắng kia.

Vì thế, mắt của hắn bắt đầu đuổi theo nàng, chỉ tiếc ngay vài ngày sau khi lĩnh phân lệ, nàng không ngủ trong phòng của hắn nữa, mỗi khi hầu hạ hắn đi ngủ xong, nàng sẽ rời đi.

Hắn không hiểu, vì sao nàng lại có chuyển biến này.

Muốn hỏi, mà lại cảm thấy làm như vậy như là quá mức để ý nàng, vì thế không hỏi.

Muốn đi xem rốt cuộc nàng quay về Thiên Nhất thuỷ tạ bản thân để làm việc gì, mà lại cảm thấy không ổn, nếu Mặc Ngôn biết, không biết tiểu tử kia sẽ nói gì.

Cuối cùng, hắn vẫn án binh bất động.

Hắn nói với chính mình hắn không thèm để ý, dù sao nàng vẫn hầu hạ như cũ không thay đổi, còn nữa nàng vốn nên trở về phòng đi ngủ, làm như vậy mới đúng, nhưng trong lòng lại bắt đầu nóng nảy, giống như có đốm lửa đang nổi lên, khiến hắn không đọc được sách, mà ở tiểu viện ngoài thư phòng đánh nhau luyện kiếm với Mặc Ngôn - -

Hầu gia, ngươi muốn giết ta sao? !

Mặc Ngôn bại lui, lui đến không thể lui, cả người chật vật nằm úp sấp trên mặt đất, xuất hiện một kích trí mệnh, liền kêu lớn, chỉ sợ trong lúc không xác định rõ Hầu gia sẽ giết mình.

Phiền Bách Nguyên hoàn hồn, hơi thở khẽ loạn nhìn Mặc Ngôn bị đánh nằm úp sấp, điều hòa hơi thở, một tay kéo Mặc Ngôn, lạnh nhạt nói: Thật có lỗi.

Muốn gặp thì đi gặp đi, muốn hỏi thì đi hỏi đi, làm chi lấy ta ra trút giật. Khi Mặc Ngôn đứng dậy, nhịn không được nhỏ giọng nhắc đi nhắc lại.

Ngươi nói cái gì?

Không. Hắn mới không dại dột mà nhắc lại một lần.

Mỗi ngày trước giờ trưa, nếu là không có Dương Trí Nghiêu kia, bình thường hắn đều bồi Hầu gia đọc sách ở thư phòng, thỉnh thoảng xem Hầu gia vẽ tranh.

Không phải hắn muốn khen ngợi thủ trưởng của bản thân, văn võ song toàn, trong đám võ tướng thì đúng là hiếm gặp, mà Hầu gia nói vẽ tranh cũng có thể tu thân dưỡng tính, từ khi hai mắt hắn tốt lên năm phàn thì lại vẽ tranh lần nữa, đều vẽ phong cảnh biên phòng, mà hắn cảm thấy Hầu gia kiềm chế bản thân quá mức, cảm thấy bản thân như con chim ưng bị nhốt, không thể vỗ cánh bay lượn.

Sau này, thân thể Hầu gia được điều dưỡng tốt hoàn toàn, ước chừng mỗi hai ngày sẽ tìm hắn luyện kiếm, mặc cho thân thủ không quen, hắn cũng cho rằng đây là đề nghị tốt, nếu mỗi ngày cứ ở trong phòng, không sinh bệnh mới lạ.

Huống hồ tiểu đình viện này cũng rất ẩn mật, ra ngoài phải đi qua cửa ngầm thư phòng, có khi Hầu gia muốn ở một mình, sẽ ngồi dưới tàng cây cả một buổi sáng, hoặc tìm hắn luyện kiếm, mỗi lần luyện là phải hai canh giờ.

Nhưng hiện tại, hắn rất mong Hầu gia sẽ tiếp tục ở trong phòng, đừng tìm hắn luyện kiếm, rất nguy hiểm...

Thấy Phiền Bách Nguyên cầm kiếm có vẻ đăm chiêu, tay Mặc Ngôn vội vàng tiếp nhận thanh kiếm, chỉ sợ hắn khẽ động, chính mình chỉ sợ mất bộ phận nào đấy trên cơ thể.

Đột nhiên, có một ít nước rơi trên người,




/44

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status