Thề Không Làm Thiếp

Chương 2 - Chương 1

/44


Edit: Lăng Mộ Tuyết

Thời tiết ấm áp giống như ngày tháng tư, cảm giác ấm áp kia cho dù mùa đông có dùng thật nhiều lò sưởi cũng không ấm áp bằng, khiến cho người ta cảm thấy sảng khoái tinh thần, trong không khí phảng phất còn có thể ngửi thấy mùi Ngọc Đường Xuân thanh nhã trong viện và hương hoa anh đào ngọt ngào.

Mùi hoa kia, khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc.

Hàng năm khi Ngọc Đường Xuân nở rộ, chỉ thấy trong viện lan tỏa mùi hương thanh nhã, cha mẹ và nàng sẽ cùng ngắm hoa, mà gió thổi cây anh đào bên cạnh tường vây kia tỏa ra hương thơm ngào ngạt, hoa rụng rực rỡ, rơi đầy dưới tường vây... Có lẽ sân không phải rất lớn, các loại hoa cũng không phải loại hiếm có, nhưng góc đình viện kia là hạnh phúc của nàng.

Nàng muốn quay về, rất muốn về nhà.

Thành Địch Dương tuy là kinh thành, phồn hoa giàu có và đông đúc, nhưng nàng càng thích Thúy Bình huyện, dù dân chúng bình thường, không có nhiều quan lớn phú gia, nàng vẫn thích chỗ đó, bởi vì nhà nàng ở đấy.

Nhưng... Không có, không chỉ Thúy Bình huyện không có nhà, ngay cả Địch Dương thành cũng không có nhà.

Tất cả đều do sai lầm của nàng, sai lầm của nàng...

Tuyên nha đầu, đừng khóc, đại phu nói uống thuốc vào sẽ không sao nữa, muội tỉnh lại uống thuốc đi, được không?

Tiếng nói ôn nhu bên tai mang theo sự non nớt của thiếu nữ, khiến nàng nhíu mày lại.

Kế tiếp, có hai bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về mặt nàng, như muốn lau đi nước mắt của nàng, xúc cảm chân thật như vậy, khiến nàng bỗng dưng mở mắt ra, trước mắt chỉ thấy - -

... Như Hàm tỷ tỷ? Nàng lấy làm lạ hỏi, một giọng nói khiến nàng càng kinh ngạc hơn, chỉ vì giọng nói ấy lại từ trong miệng nàng bật ra, quả thực giống như trẻ con.

Dương Như Hàm nghe nàng gọi mình, cười híp mắt: Không sao, Tuyên nha đầu, có tỷ tỷ ở đây, muội cứ ở lại đây.

Muội... Nàng kinh ngạc vùng vẫy muốn đứng dậy, lại cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Đừng động, muội bị phong hàn còn chưa khỏi, chăn phải đắp kín, khó khăn lắm mới hạ nhiệt, nếu lại tăng nhiệt độ thì sẽ càng khó chịu. Dương Như Hàm nhẹ nhàng thay nàng dịch chăn bông: “Muội đừng động, tỷ đút thuốc cho muội.

Dương Như Tuyên ngây ngốc nhìn nàng bưng chén thuốc lên, nhẹ nhàng múc một muỗng đặt trên bờ môi thổi nguội, thật cẩn thận đút vào cái miệng nhỏ của nàng.

Đắng hả, thuốc thì phải đắng, tỷ đã chuẩn bị chút mứt hoa quả, là mơ chát muội thích ăn, đợi uống thuốc xong, một túi kia đều cho muội ăn. Dương Như Hàm cầm khăn tay lau thuốc đọng trên môi nàng, chậm rãi đút, trên mặt lúc nào cũng có nụ cười như tẩm gió xuân.

Dương Như Tuyên ngây người.

Đã lâu nàng không nhìn thấy Như Hàm tỷ tỷ, khi nàng được chi thứ hai nhận nuôi một năm thì Như


/44

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status