Thê Khống

Chương 118 - Chương 118

/192


Lưu Minh Thứ trầm mặc hồi lâu, rồi mới chạm vào cánh tay dính liền của Cố Hi và Cố Vọng.

Thấy vậy, Phương Cẩn Chi lập tức mừng rỡ!

Điều tác động Lưu Minh Thứ dĩ nhiên không phải là trăm vạn lượng hoàng kim trong miệng Phương Cẩn Chi, mà vì hắn biết hai đứa bé cần được cứu trị chính là muội muội của Phương Tông Khác.

Lưu tiên sinh, mời vào trong. Lục Vô Nghiên thành ý mời.

Lưu Minh Thứ đi lên lầu, lúc đi ngang qua Nhập Độc lại ném cho nàng một cái bình nhỏ, nói: Thuốc giải cho lão già kia.

Nhập Độc ngẩn người, rõ ràng nàng đã chẩn bệnh cho Vân Hi Lâm, mặc dù trên người ông ta đầy rẫy thương tích nhưng cũng không trúng bất kỳ loại độc nào! Nàng vội vã mở nắp bình ra, nhẹ nhàng lắc mấy cái, sau đó mới ngửi mùi.

Thái độ của Nhập Độc thay đổi liên tục, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của Lưu Minh Thứ, lúc này nàng mới thừa nhận Vân Hi Lâm tật sự đã trúng độc mạn tính, nhưng nàng lại hoàn toàn không chẩn ra. . . . . .

Đầu tiên, Lưu Minh Thứ lắng nghe mấy đại phu đang nghiên cứu cách tách Bình Bình và An An giới thiệu về bệnh trạng, sau đó nghe họ nói về thành quả nghiên cứu trong thời gian qua.

Hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, không tỏ thái độ gì đối với bài thuyết trình của mấy vị danh y của Đại Liêu. Mặc dù tuổi đời của Lưu Minh Thứ không quá hai mươi, nhưng danh tiếng Thần y lại rất lớn, thấy hắn không có phản ứng gì, mấy vị danh y cũng không hề cảm thấy bị lạnh nhạt.

Phương Cẩn Chi vẫn đứng ở một bên không khỏi có chút lo lắng nhìn sang Lục Vô Nghiên, Lục Vô Nghiên gật đầu một cái, bước đến gần an ủi nàng.

Lục Vô Nghiên không biết Lưu Minh Thứ có thể thành công tách Bình Bình và An An ra hay không, nhưng hắn biết nếu ngay cả Lưu Minh Thứ cũng không có cách, e rằng trên thế gian cũng không có người nào có thể thành công tách Bình Bình và An An ra.

Thật ra thì Lục Vô Nghiên bỏ ra rất nhiều tâm tư tìm kiếm Lưu Minh Thứ khắp nơi không phải chỉ vì Bình Bình và An An, hắn còn hi vọng Lưu Minh Thứ có thể điều trị thân thể của Sở Hoài Xuyên. Nhưng vào lúc này, Lục Vô Nghiên không dám mạo hiểm mang Lưu Minh Thứ vào cung chẩn bệnh cho Sở Hoài Xuyên.

Bình Bình và An An chỉ là bách tính bình thường, còn Sở Hoài Xuyên lại là quốc quân của Đại Liêu, sao Lục Vô Nghiên có thể yên tâm để Lưu Minh Thứ chẩn bệnh cho Sở Hoài Xuyên chỉ sau lần đầu tiên gặp mặt?

Lấy y thuật xuất thần nhập hóa của Lưu Minh Thứ, nếu muốn âm thầm hạ độc Sở Hoài Xuyên quả thật không quá khó khăn, độc trên người Vân Hi Lâm là một minh chứng hết sức rõ ràng.

Huống chi, Lưu Minh Thứ cũng không phải là người Liêu Quốc.

Sau khi trình bày thành quả tám năm nghiên cứu cho Lưu Minh Thứ, mấy vị danh y đều đứng im nhìn hắn.

Lưu Minh Thứ trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc mở miệng: Ta không nắm chắc, nhưng có thể thử.

Ta tin tưởng vào năng lực của Lưu tiên sinh. Lục Vô Nghiên nói.

Vẫn đứng ở cửa phòng, sắc mặt của Cố Hi và Cố Vọng cũng hiện lên mấy phần vui mừng.

Lưu Minh Thứ khẽ nghiêng đầu, thu vào trong tai tiếng cười của Cố Hi và Cố Vọng, hắn hiếu kỳ hỏi: Vì sao các ngươi lại nguyện ý làm vật thí nghiệm? Ta không thể bảo đảm các ngươi sẽ sống.

Cố Hi và Cố Vọng thu lại nụ cười, hai thiếu niên liếc mắt nhìn nhau, Cố Hi nói: Nếu cái chết của chúng ta có thể đổi lấy pương pháp giải quyết Liên Thể Nhân, để những song sing liên thể khác có thể thoát khỏi nỗi ám ảnh khủng khiếp đó, vậy thì chúng ta coi như chết cũng không tiếc!

Lưu Minh Thứ khẽ gật đầu, hắn gọi Cố Hi và Cố Vọng đến bên cạnh, đưa tay lên sờ vào đầu vai tương liên của bọn họ, tỉ mỉ tra xét.

Lục Vô Nghiên sắp xếp cho Lưu Minh Thứ xong, tuyên bố nếu hắn có cần gì cứ việc nói, rồi phân phó người của Nhập Lâu chiêu đãi hắn thật chu đáo, xem Lưu Minh Thứ như thượng khách.

Lưu Minh Thứ đối với mấy thứ này cũng không hề để ý, chỉ trước khi Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên rời khỏi, mới nói với Phương Cẩn Chi: Nếu ngày nào đó gặp ca ca ngươi, bảo hắn đừng quên gặp bằng hữu cũ một lần trước khi tự tìm đường chết.

Mặc dù Phương Cẩn Chi không hiểu 'Tự tìm đường chết' trong miệng Lưu Minh Thứ là có ý gì, nhưng vẫn gật đầu một cái.

Trên xe ngựa trở về, Phương Cẩn Chi gối đầu lên đùi Lục Vô Nghiên, tâm trạng nặng nề.

Lục Vô Nghiên dùng ngón trỏ thon dài cuốn một lọn tóc của nàng, sau đó lấy đuôi tóc vuốt lên mặt Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi đẩy tay Lục Vô Nghiên ra, nằm ngửa trên đùi hắn, ngước nhìn hắn, nhíu mày nói: Vô Nghiên, ta lo lắm.

Lục Vô Nghiên an ủi nàng: Đừng lo, trên đời này gần như không tìm được người nào có y thuật cao siêu hơn Lưu Minh Thứ, hắn nhất định có thể trị lành cho Bình Bình và An An. Hơn nữa, ngay cả khi hắn không thể thành công tách Bình Bình và An An ra, chúng ta cũng sẽ không từ bỏ. Tam ca đồng ý với nàng, sau này vẫn sẽ tiếp tục tìm kiếm người có y thuật cao siêu hơn đến nghiên cứu.

Nhưng nếu không tìm được?

Vậy. . . . . . Tự ta sẽ học y.

Phương Cẩn Chi bật cười, sau khi cười đủ, nàng vòng tay quanh hông Lục Vô Nghiên, dán sát mặt vào bụng hắn, khẽ nói: Đa tạ.

Nàng biết rất rõ Lục Vô Nghiên đã


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status