Thê Khống

Chương 20 - Chương 20

/192


Phương Cẩn Chi âm thầm cân nhắc cẩn thận nên trả lời như thế nào, bé không dám nhìn thẳng vào mắt trưởng công chúa, giống như lời nói dối nào cũng không thoát khỏi cặp mắt của bà. Phương Cẩn Chi thoải mái nói: Đúng ạ, Tam ca ca đặc biết rất thích con.

Trưởng công chúa nhíu mày, hỏi: Tại sao như vậy?

Phương Cẩn Chi suýt chút nữa đã bật thốt lên bởi vì tên của mình đồng âm với khuê danh của Lục Giai Chi. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bé đã thay đổi chủ ý, nói: Có thể là vì mẫu thân con không có ở đây. Chỉ cần mỗi lần con nhớ mẫu thân, Tam ca ca sẽ đối xử với con đặc biệt tốt, con....con cảm thấy Tam ca ca nhất định rất nhớ người!

À . . . . . Trưởng công chúa nở nụ cười hiếm thấy.

Phương Cẩn Chi nhận thấy nụ cười của trưởng công chúa giống như nhìn thấu ý đồ nịnh hót của bé, nhưng nếu đã cười có nghĩa là cũng không ghét? Bé không ngừng cố gắng, ngọt ngào nói: Trưởng công chúa là người xinh đẹp nhất con từng gặp đó, nhưng người có biết người đẹp nhất là lúc nào không?

Trưởng công chúa ném tới một ánh mắt dò hỏi.

Vẫn là lúc người nhìn Tam ca ca, cả người đều toát ra....ừm, vẻ dịu dàng! Bởi vì càng dịu dàng cho nên mới càng đẹp mắt! Chỉ một ánh mắt, là có thể nhìn ra người là một mẫu thân tốt nhất!

Trưởng công chúa bật cười, nói: Tiểu hài tử này, người ngược lại là người đầu tiên nói Bổn cung là mẫu thân tốt nhất.

Cẩn Chi nói đều là sự thật! Ánh mắt Phương Cẩn Chi sáng quắc, bé dùng sức gật đầu. Trên gương mặt non nớt là cả một bầu trời kiên định. Tựa như nếu ai không tin lời bé, sẽ phạm phải tội không thể tha thứ.

Trưởng công chúa thu lại nụ cười, cảm giác mất mác cũng không còn như trước. Bà nói: Ta đã gặp mẫu thân ngươi, là một người rất dịu dàng. Dáng vẻ của ngươi cũng không giống nàng ấy, tính tình lại càng không.

Công chúa đã gặp mẫu thân con? Phương Cẩn Chi trợn to hai mắt, vô cùng kinh ngạc.

Trưởng công chúa gật đầu một cái: Gặp qua hai ba lần.

Mấy ngày nay, Phương Cẩn Chi cùng với Vệ mụ mụ đã học được một cụm từ mới, gọi là nhật lý vạn ky (người bận rộn trăm công nghìn việc). Bé cảm thấy 'nhật lý vạn ky' như trưởng công chúa lại có thể nhớ ra đã từng gặp qua mẫu thân hai ba lần nhiều năm về trước, thật sự ly kỳ.

Phương Cẩn Chi gần như nói dối theo bản năng: Mẫu thân con cũng thường nhắc đến người, nói người vừa đẹp lại có tài năng! Còn nói ngày đại hôn của người đúng lúc cũng dược xem! Ai cũng phải nhìn thêm mấy lần!

Trưởng công chúa một tay chống cằm, nhìn tiểu cô nương trước mắt với cái nhìn thú vị, nói: Được lắm, nể tình ngươi miệng lưỡi ngon gọt, nên không truy cứu tội ngươi bịa chuyện.

Phương Cẩn Chi lập tức bị xấu hổ bao phủ, gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của bé cũng phiếm hồng một mảnh.

Ngoài cửa chợt truyền đến tiếng cười khẽ, Lục Vô Nghiên đi tới, hắn ngồi xuống chiếc ghế mân côi bên cạnh trưởng công chúa, ngoắc ngoắc tay về phía Phương Cẩn Chi. Đến đây.

Phương Cẩn Chi vội vàng chạy tới bên cạnh Lục Vô Nghiên, nhỏ giọng nói: Tam ca ca, muội nói dối bị nhìn thấu rồi, huynh phải giúp muội nha!

Bé cố ý nhỏ giọng, tựa như trốn tránh trưởng công chúa. Nhưng âm lượng đó lại cố tình để cho trưởng công chúa có thể nghe rõ không sót một chữ. Bé nói xong, lại dùng đôi mắt to vô tội lén lút nhìn trưởng công chúa.

Thảo nào con thích hài tử này như vậy. Trưởng công chúa cười lắc đầu, Gọi. . . . . . Phương Cẩn Chi, đúng không?

Phương Cẩn Chi trợn mắt, thụ sủng nhược kinh nhìn trưởng công chúa. Bé thốt lên: Ôi trời, người lại có thể biết tên con!

Được rồi, được rồi. . . . . . Trưởng công chúa không khỏi tức cười khoát tay áo. Hài tử này ăn đậu đường mà lớn sao, cẩn thận ngọt quá hư răng.

Nhìn thái độ của trưởng công chúa, Phương Cẩn Chi hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Trong lúc lơ đãng, bé quay đầu lại nhìn thấy Lục Vô Nghiên vẫn ngưng mắt nhìn mình, trong ánh mắt đó có một loại tình cảm mà bé không hiểu lắm. Bé còn chưa kịp tỉ mỉ tìm tòi nghiên cứu, Lục Vô Nghiên đã quay đầu, nhìn trưởng công chúa.

Mẫu thân đang định hồi cung sao?

Ừ, ta không thể rời cung quá lâu, định lập tức trở về. Lúc Trưởng công chúa nói câu này, ánh mắt vẫn đặt trên người Lục Vô Nghiên. Bà cũng không đành lòng.

Lục Vô Nghiên trầm mặc trong chốc lát, rồi đột nhiên nói: Mẫu thân có nghĩ tới, người xử lý mọi chuyện chu đáo, có lẽ sẽ khiến hắn càng lệ thuộc vào người hơn hay không.

Chuyện này không cần Lục Vô Nghiên nói, trưởng công chúa cũng hiểu. Nhưng tình hình bây giờ của tiểu hoàng đế....

Không phải bà tham luyến quyền lợi, nhưng nếu bà giao quyền bây giờ, tiểu hoàng đế thật sự không gánh nổi cả Đại Liêu này.

Trưởng công chúa cũng hiểu ý tốt của Lục Vô Nghiên, chỉ nói: Mẫu thân sẽ suy tính thật kỹ.

Ở lại thêm mấy ngày đi.

Trưởng công chúa do dự.

Lục Vô Nghiên khẽ nhếch môi, cười nói: Không phải mẫu thân đã quên mấy ngày nữa là sinh thần của Vô Nghiên chứ? Huống chi, đêm qua con đã nói với hắn mẫu thân sẽ ở lại Lục gia cho đến ngày mười lăm.

Trưởng công chúa sửng sốt một chút, trong đôi mắt phượng của bà nhuộm đầy hổ thẹn và hoảng loạn. Bà vội nói: Được, ta ở lại với con.

Trong cung, trong triều, tạm thời buông xuống tất cả những thứ ngổn ngang đó. Lúc này, Trưởng công chúa thực sự chỉ muốn ở lại đền bù thật tốt cho nhi tử của mình.

Bà vừa mới cùng Lục Thân Ky đi đến bước này, thật sự không muốn ở lại chỗ của ông, tránh đôi bên đều lúng túng. Bà nói: Mẫu thân thấy viện Thùy Sao của con không tệ, muốn đến đây ở. Không biết có được hay không?

Thật ra thì Lục Vô Nghiên đã biết bà và phụ thân sắp hòa ly. Lục Vô Nghiên còn biết bà và phụ thân hòa ly lần này, chính là tử biệt.

Ở kiếp trước, vài năm sau đó, trưởng công chúa vì Lục Vô Nghiên, mà gặp phải binh mã của Kinh Quốc vây quét. Bà không muốn trở thành lợi thế của Kinh Quốc khi hai nước giao tranh, tự mình hy sinh cho đất nước. Lục Thân Ky không màng sống chết liều mạng điều binh tương cứu, nhưng cũng không kịp gặp mặt bà lần cuối. Thậm chí, ngay cả nhặt xác cho bà cũng không thể.

Lục Vô Nghiên tận mắt nhìn thấy bà nhảy xuống cổng thành. Nhìn thấy dòng máu nóng hổi của bà hòa vào trong đất của Đại Liêu, nhìn vó ngựa của địch quân giày xéo lên thi thể bà. Thật sự hài cốt cũng không còn.

Chỉ là, trước khi chết bà đã trù tính tất cả mọi thứ, thậm chí bà cũng có cơ hội chạy trốn, nhưng bà đã dùng cái chết của mình làm nhân tố quyết định, thiết kế nên




/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status