Thê Khống

Chương 49 - Chương 48

/192




Lục Vô Nghiên điều chỉnh lại mũ trùm đầu cho Phương Cẩn Chi xong thì đứng lên, ánh mắt của hắn quét qua người Tĩnh Ức sư thái, không khỏi ngừng lại trong nháy mắt. Hắn có cảm giác nữ nhân này hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra mình đã từng gặp ở đâu.

Tĩnh Ức sư thái nhìn Phương Cẩn Chi thêm một lần, rồi mới lặng lẽ xoay người đi về phía rừng mai.

Sư thái. . . . . . Tiểu cô nương cất giọng mềm mại gọi, bước chân của Tĩnh Ức sư thái không khỏi dừng lại. Bà thất thần trong chốc lát, tiểu cô nương đã chạy tới bên cạnh bà.

Con phải về nhà rồi.

Ừ, ta đi cắt cho con một gốc lục ngạc mai. Tĩnh Ức sư thái khe khẽ gật đầu.

Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc, rồi nói: Ưm, chắc nó cũng không muốn chuyển nhà đâu, để nó ở lại trong rừng mai của người đi. Đợi khi nào con muốn nhìn sẽ trở lại nhìn nó, có được hay không?

Được.

Tĩnh Ức sư thái vốn không thích lắm chuyện nhổ cây, bà cảm thấy nhổ lên trồng lại là một loại tổn thương đến cây cỏ. Vừa rồi không biết vì sao khi nhìn thấy vẻ thân thiết đáng yêu của Phương Cẩn Chi, liền chủ động nói ra muốn cho con bé một buội. Lúc này nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, càng thêm hợp tâm ý của bà. Ánh mắt bà nhìn Phương Cẩn Chi lại thêm một tầng yêu thích.

Lúc Phương Cẩn Chi đi trở về bên cạnh Lục Vô Nghiên, không khỏi xoay người lại, nói: Sư thái, sau này con sẽ trở lại thăm người.

Tĩnh Ức sư thái gật đầu một cái, đứng đó nhìn Lục Vô Nghiên bồng Phương Cẩn Chi lên, hướng về phía con đường đi xuống núi.

Phương Cẩn Chi nằm trong ngực Lục Vô Nghiên, gác cằm lên bả vai hắn, nhìn lại Tĩnh Ức sư thái, vẫy vẫy tay cáo biệt bà.

Tĩnh Ức sư thái nở nụ cười nhợt nhạt. Hồ nước tĩnh lặng trong lòng bà như được nhỏ vào một giọt thần lộ, tạo nên từng đợt sóng lăn tăn tràn ra khỏi lồng ngực bà.

Lục Vô Nghiên nghiêng đầu nhìn bé con trong ngực, hỏi: Muội rất thích bà ấy?

Ừm. . . . . . Phương Cẩn Chi suy nghĩ một lúc. Muội cảm thấy lúc bà ấy đứng một mình trong rừng mai rất cô đơn. Tam ca ca, sau này muội còn có thể đến thăm bà ấy được không? Có thể không? Có thể chứ?

Phương Cẩn Chi lại gần bên tai Lục Vô Nghiên nỉ non hai tiếng: Tam ca ca, có được hay không vậy? Có được hay không vậy?

Được.

Lúc Phương Cẩn Chi gọi Tam ca ca , giọng nói rất là uyển chuyển. Rõ ràng chỉ có ba chữ, nhưng từ trong miệng con bé thốt ra lại du dương trầm bổng, còn cố tình kéo dài âm cuối.

Một tiếng Tam ca ca nhẹ như nhung này, khẽ lướt qua trái tim của Lục Vô Nghiên. Đủ để thay thế cả thiên ngôn vạn ngữ, nào còn cái gì được hay không được nữa?

Rõ ràng hận không thể dâng tất cả những thứ con bé muốn đến trước mặt con bé.

Sau khi Lục Vô Nghiên và Phương Cẩn Chi về đến viện Thùy Sao, biết được Lục Thân Ky đã ngồi đợi trong đại sảnh từ rất lâu. Lục Thân Ky đang ngồi trên mặt đất, vài bản quân sự đồ nằm ngổn ngang chồng chất chung quanh ông.

Lục Vô Nghiên bóp nhẹ tay Phương Cẩn Chi, nói với bé: Hôm nay trở về tiểu viện của muội ăn tối đi.

Dạ! Phương Cẩn Chi vấn an Lục Thân Ky xong, mới xoay người đi ra ngoài.

Nhập Phanh đang chờ ở một bên vội vàng đi tới, tự mình đưa Phương Cẩn Chi trở về tiểu viện tử của bé. Mỗi lần Phương Cẩn Chi tới viện Thùy Sao đều không cho nha hoàn theo vào, chỉ ước định thời gian để bọn họ quay trở lại đón. Những lúc Lục Vô Nghiên mang Phương Cẩn Chi ra ngoài hoặc có việc phải trở về sớm, thì Nhập Phanh sẽ tự mình đưa bé về.

Phương Cẩn Chi đi đến cửa viện còn nghe thấy đại cữu cữu sẵng giọng: Bởi vì hạn chế, kế liên hoành . . . . . .

Có ý gì đây? Phương Cẩn Chi nghe không hiểu. Nhưng hiện tại bé cũng không quan tâm lắm, bây giờ trong đầu bé chỉ ngập tràn suy nghĩ tối nay có thể ở cùng hai muội muội thôi. Mặt mũi lanh lợi của hai muội muội hiện lên trước mắt Phương Cẩn Chi, khiến bé không khỏi tươi cười.

Sau khi trở về, Phương Cẩn Chi cài then cửa cẩn thận, rồi mới mở nắp rương lớn bên cạnh giường. Khóa rương lớn vừa được mở ra, thì hai tiểu cô nương bên trong đã tự đẩy nắp rương lên.

Hôm nay Tỷ tỷ về thật sớm. Bình Bình và An An lật mình một cái từ trong rương lớn bò ra ngoài. Kể từ sau khi bọn chúng biết đi, đặc biệt thích di chuyển. Bình thường bị khóa ở trong rương không được hoạt động, nhưng một khi được ra khỏi rương, thì trở nên rất hoạt bát. Mặc dù gian khuê phòng này của Phương Cẩn Chi cũng không tính là rộng rãi, nhưng đối với Bình Bình và An An mà nói, chính là cả thế giới của bọn chúng. Bọn chúng đi từ đầu bên này sang đầu bên kia rồi đi vòng ngược lại, nhất thời không nhàn rỗi.

Đúng vậy nha, hôm nay đại cữu cữu lại tới giảng địa đồ cho Tam ca ca. Ta liền về trước! Phương Cẩn Chi nói.

Tỷ tỷ không thích nghe đại cữu cữu giảng địa đồ sao? Bình Bình hỏi thế này.

Đại địa đồ là cái gì? An An lại hỏi thế này.

Hai tiểu cô nương chạy trở lại, ngồi bên cạnh Phương Cẩn Chi, tò mò nhìn Phương Cẩn Chi. Bọn chúng không biết cái gì gọi là đại địa đồ, bọn chúng không hiểu gì về thế giới bên ngoài.

À..ừm! Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút. Trên đại địa đồ vẽ rất nhiều núi, sông, nhà cửa, còn có con người. Là, là. . . . .dựa theo dáng vẻ thực tế mà vẽ lên trên giấy!

Núi là cái gì?

Vậy, sông là cái gì?

Núi. . . . . . Phương Cẩn Chi không biết nên giải thích như thế nào cho hai muội muội hiểu. Đó chẳng qua chỉ là những thứ tầm thường, nhưng vì bọn chúng chưa từng được nhìn thấy, cho nên không biết gì cả.

Núi . . . . .chính là nơi rất rất cao. Trên núi mọc đầy cây cối rậm rạp, còn có núi đá, vách đá. Sông thì rất rất dài, từ một đầu cao chảy xuống một đầu thấp, trong con sông là nước trong veo. Bên trong còn có rất nhiều loại cá bơi qua bơi lại mà ta có thể nhìn thấy rất rõ ràng . . . . . Giọng nói của Phương Cẩn Chi thấp dần thấp dần, bé nhìn hai muội muội đang cau mày, trong đầu bé chợt vang lên một giọng nói: đưa Bình Bình và An An đi xem thế giới bên ngoài, quang minh chính đại đi ra ngoài.

Thật muốn đi xem một chút. . . . . . An An nhỏ giọng nỉ non.

Bình Bình lặng lẽ nhìn bé một cái: Chúng ta đi đánh đàn thôi!

Được! An An lập tức cười lên.

Hai tiểu cô nương từ bên giường đứng dậy, vui vẻ đi tới ngồi xuống bên cầm án. Rõ ràng tuổi vẫn còn nhỏ như thế, nhưng khi ngồi bên cạnh cầm án, trên gương mặt non nớt nhỏ bé đó lại có thêm mấy phần nghiêm túc.

Tiếng đàn dễ nghe từ đầu ngón tay của bọn chúng bay ra, quanh quẩn trong phòng, rồi truyền đi từ lầu các.

Trước đó, ngón tay của Phương Cẩn Chi không thể cong lại, Lục Vô Nghiên không chỉ sai Nhâp Y châm cứu cho bé mỗi ngày, mà còn muốn bé đánh đàn, dùng ngón tay cứng ngắc nhặt quân cờ đen trắng để rèn luyện độ linh hoạt cho ngón tay.

Rõ ràng là luyện tập khổ cực như vậy, nhưng Phương Cẩn Chi vẫn nhẫn nại chịu đựng tới bây giờ, không chỉ luyện tập khổ cực như thế ở viện Thùy Sao, mà còn ôm cổ cầm trở về, mỗi buổi tối đều muốn tiếp tục luyện tập cho ngón tay.

Lúc mới bắt đầu, Bình Bình và An An vẫn luôn lẳng lặng ngồi ở một bên nghe tỷ tỷ của bọn chúng đánh đàn. Sau đó, Phương Cẩn Chi vô tình phát hiện hình như bọn chúng rất có hứng thú đối với cổ cầm. Phương Cẩn Chi liền kéo Bình Bình và An An đến bên cạnh cổ cầm, đặt đầu ngón tay của bọ chúng lên dây đàn.

Nghe âm thanh phát ra từ dây đàn, từ đầu ngón tay của bọn chúng, khỏi phải nói là Bình Bình và An An vui mừng như thế nào!

Hai muội muội vui mừng, Phương Cẩn Chi cũng vui mừng theo.

Hai muội muội không giống như người bình thường, hiếm có chuyện gì khiến cho bọn chúng cảm thấy hứng thú như vậy. Phương Cẩn Chi liền xin Lục Vô Nghiên dạy bé gảy ca khúc, đợi bé học xong, sẽ trở về dạy lại cho Bình Bình và An An.

Có lẽ là do song sinh, hai tiểu cô nương ngồi chung một chỗ, Bình Bình dùng tay phải, An An dùng tay trái, cùng nhau đánh đàn. Những giai điệu được gảy ra giống như xuất phát từ tay của một người.

Đến thời điểm này, đừng nhìn Bình Bình và An An vẫn chưa tới bốn tuổi, nhưng bọn chúng đã có thể đàn được một bản nhạc hoàn chỉnh. Trước đó, bản nhạc lúc ngũ nãi nãi đi ngang qua nghe được không phải do Phương Cẩn Chi đàn, mà là hai tiểu cô nương Bình Bình và An An đàn ra.

Nhưng đáng tiếc, mặc dù Bình Bình và An An có thích đánh đàn như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể đàn những lúc Phương Cẩn Chi có mặt ở trong phòng.

Phương Cẩn Chi ngồi một bên, nhìn bộ dáng thật sự vui vẻ của hai muội muội. Trong lòng bé không thể diễn tả là vui vẻ hay khó chịu.

*****

Rất nhanh đã đến ngày mười hai tháng chạp, đây là ngày sinh thần của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi dậy rất sớm, tùy ý để Vệ mụ mụ nhét trứng gà đầy miệng, rồi lại đút cho bé ăn hai bát mỳ trường thọ. Bé để Vệ mụ mụ dời cái bàn bát tiên đặt ngay cửa, rồi lại đặt lên bàn bát tiên một cái ghế mân côi nhỏ. Sau đó, sai mấy nha hoàn giúp bé đứng lên trên ghế mân côi, nhón chân lên chụp lấy xà cửa được sơn màu đỏ một cái.

Nắm xà cửa một cái, sẽ có thể mau lớn! Vệ mụ mụ đứng bên dưới cười cười nói.

Phương Cẩn Chi cũng hy vọng dáng dấp của mình cao lên cao lên, tốt nhất là cao bằng Tam ca ca. Như vậy, mỗi lần Tam ca ca nói chuyện với bé chỉ cần nghiêng đầu không cần phải khom người nữa.

Bé vẫn còn không biết, cả đời này bé cũng không thể cao bằng Tam ca ca của mình. Cho dù bé có cào nát xà cửa cùng không thể.

Phương Cẩn Chi được Vệ mụ mụ ôm xuống từ trên ghế mân côi, bé chỉnh trang lại y phục một chút, rồi vội vã chạy đến viện Thùy Sao. Hai nha hoàn A Tinh và A Nguyệt cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Tam ca ca! Tam ca ca! Phương Cẩn Chi ùa vào trong tẩm phòng của Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên quả thật còn đang ngủ.

Phương Cẩn Chi cởi áo khoác trên người xuống, cởi giày bò lên trên giường. Bé quỳ gối một bên giường, lắc lư cánh tay Lục Vô Nghiên.

Tam ca ca, Tam ca ca, huynh đừng ngủ nữa có được hay không.

Lục Vô Nghiên nhướng mắt nhìn bé một cái,




/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status