Thê Khống

Chương 58 - Chương 57

/192


Vô Nghiên. . . . . . Lão thái thái không khỏi đứng dậy, nhìn theo bóng lưng rời đi của Lục Vô Nghiên, gọi tên hắn. Nhưng Lục Vô Nghiên vẫn không dừng bước. Lão thái thái chậm rãi ngồi xuống, hoảng hốt nhìn theo Lục Vô Nghiên.

Bà vẫn luôn biết rõ tính tình của Lục Vô Nghiên, cho dù bà trách cứ hay khuyến cáo cũng sẽ không có tác dụng gì. Tằng tôn tử này, từ trước đến giờ vẫn khư khư cố chấp, chưa bao giờ lắng nghe ý kiến của người khác.

Nhưng chuyện hôm nay . . . . .

Lão thái thái bỗng nhiên cười thoải mái.

Thôi, biết Lục Vô Nghiên có ý với Phương Cẩn Chi cũng không hẳn là một chuyện không tốt. Trước đây, lúc Lục Vô Nghiên chưa rời khỏi phủ Ôn Quốc Công đi đánh giặc, cũng đã đến tuổi bàn hôn sự. Nhưng trên người Lục Vô Nghiên có rất nhiều thứ cổ quái, hoàn toàn không tiếp nhận nữ nhân khác đến gần, đừng nói chi là lập thê.

Hiện tại đã qua năm năm, Lục Vô Nghiên cũng đã hai mươi mốt tuổi. Thời gian này, Lão thái thái vẫn còn đang buồn rầu vì hôn sự của hắn. Cũng không thể cứ để cho hắn tùy ý không chịu đón dâu như vậy. Hắn là đích trưởng tôn của Lục gia!

Hành động hôm nay của Lục Vô Nghiên, đây chẳng khác nào ngang ngược táo bạo nói cho người khác biết, hắn đã định Phương Cẩn Chi.

Mặc dù, vẫn chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi.

Nhưng biết Lục Vô Nghiên vẫn có hứng thú với nữ nhân, vậy thì dễ làm rồi! Không phải hắn vừa ý Phương Cẩn Chi sao? Vậy thì đưa Phương Cẩn Chi cho hắn. Dù sao cũng chỉ là một biểu cô nương không phụ mẫu tìm nơi nương tựa ở Lục gia, có thể đi theo bên cạnh Lục Vô Nghiên cũng không thiệt thòi cho nàng.

Về sau, lại mai mối thêm cho Lục Vô Nghiên một chánh thê môn đăng hộ đối cũng được! Nếu Lục Vô Nghiên có thể tiếp nhận thê tử tương lai dĩ nhiên là chuyện tốt. Còn nếu như tật xấu không cho người ngoài đến gần của hắn không thay đổi được cũng không sao, chuyện nối dõi tông đường này có thể giao cho Phương Cẩn Chi.

Đương nhiên, đây là hạ hạ sách. Dù sao. . . . . . Thê thiếp dòng chính không thể phế.

Nhưng đây chỉ là tính toán trong lòng lão thái thái, dù sao đối với một quái nhân như Lục Vô Nghiên, cho tới bây giờ, bà chưa từng có quá nhiều nghiêm khắc. Thân phận thê tử tương lai của Lục Vô Nghiên nhất định vô cùng tôn quý, cho dù không chiếm được sủng ái của trượng phu, cả Hoàng Thành này nhất định có vô số thế gia chi nữ danh môn vọng tộc muốn gả tới.

Đến lúc đó, cũng chỉ có thể đợi Phương Cẩn Chi sinh hạ trưởng tử, rồi đưa tới cho chính thê làm con thừa tự.

Cũng chỉ có một lúc, mà lão thái thái đã suy nghĩ ra nhiều thứ như vậy. Lúc bà phục hồi tinh thần, phát hiện rất nhiều người đang nhìn bà và lão Quốc Công gia, quan sát vẻ mặt hai người bọn họ.

Lão thái thái nghiêng đầu, nhìn Ôn Quốc Công ở bên cạnh. Ôn Quốc Công cau mày, sắc mặt cũng không được đẹp cho lắm.

Lão gia, món này không tệ. Ngài nếm thử một chút đi. Lão thái thái không biến sắc dùng đũa gắp một miếng thịt thỏ, bỏ vào cái dĩa trống trước mặt Ôn Quốc Công.

Vừa cười nhẹ nhàng, vừa nháy mắt ra hiệu với ông.

Ôn Quốc Công nếm xong, gật gù nói: Ừ, đúng là không tệ.

Bữa tiệc này, mới tiến hành như bình thường.

Lục Tử Cảnh vẫn nhìn vào cái ghế trống của Phương Cẩn Chi, không biết đang suy nghĩ gì.

Lục Tử Vực nhìn thoáng qua hắn, dùng đầu vai huých vào người hắn, rồi nói: Này, chúng ta uống rượu đi. Đừng uống rượu Quế Hoa không chút mạnh mẽ đó.

Được. Lục Tử Cảnh cười cười, bắt đầu cùng hắn uống rượu.

Về phía bàn của các cô nương Lục gia, từng người một đều có vẻ mặt giống như không có chuyện gì xảy ra, vẫn ăn uống bình thường, thỉnh thoảng còn nói với nhau mấy câu. Thật ra thì trong lòng mỗi người đều có chút không yên lòng.

Trong mấy vị cô nương Lục gia, lớn nhất là Tứ cô nương Lục Giai Bồ, năm nay mười lăm tuổi, nhỏ nhất là Thất cô nương Lục Giai Nghệ, cũng đã mười một tuổi. Không phải đang ở độ tuổi bàn đến chuyện hôn sự, cũng là độ tuổi đang xếp hàng chờ để được làm mai. Nên mấy chuyện nam nữ này, cũng biết được đôi chút.

Mấy người bọn họ, ai cũng ngượng ngùng mở miệng nghị luận chuyện của Phương Cẩn Chi, nhưng vừa rồi, Lục Vô Nghiên lại ở trước mặt nhiều người như vậy lôi kéo ôm ấp Phương Cẩn Chi, trong lòng mấy người bọn họ đều hiểu hành động này đại biểu cho cái gì.

Một lát sau, Lục Giai Nhân bỗng nhiên đặt đôi đũa bạc đang cầm trong tay xuống bàn, nhỏ giọng lầm bầm: Không biết xấu hổ!

Giọng nói của nàng ta rất nhỏ, nhưng cũng đủ để những người gần đó nghe được.

Lục Giai Bồ biết hôn sự của mình đã được quyết định, nàng một bụng tâm sự, cũng không thể khuyên giải Lục Giai Nhân như bình thường.

Tam nãi nãi cũng nghe thấy. Nhưng bà ta cũng có tâm sự, còn là tâm sự rất lớn! Dĩ nhiên, bà ta không hy vọng Phương Cẩn Chi gả cho Lục Vô Nghiên! Đợi đến khi Phương Cẩn chi xuất giá, những thứ như trang tử, cửa hàng của Phương gia đều phải trả lại! Nếu Phương Cẩn Chi gả cho một người kém cỏi một chút thì cũng dễ nói, muốn lừa gạt như thế nào cũng được. Nhưng còn Lục Vô Nghiên thì. . . . . .

Cho dù Phương Cẩn Chi được cấp cho Lục Vô Nghiên làm thiếp, bà ta cũng đừng nghĩ đến chuyện đụng tay chân trên gia sản của Phương gia!

Vì vậy, lúc này Tam nãi nãi cũng không có tâm trạng nào để giáo huấn Lục Giai Nhân.

Không có tâm tình, không có sức lực, bận rộn, một ngày đặc biệt, lần sau rồi nói luôn . . . . .

Bà ta cứ như vậy mà thoái thác hết lần này đến lần khác. Vô tình đã nuôi dưỡng nên tính tình của Lục Giai Nhân như vậy, bà ta vẫn hồn nhiên không biết.

Lục Vô Nghiên cũng không đưa Phương Cẩn Chi về tiểu viện của nàng, mà ôm nàng trở về viện Thùy Sao.

Lục Vô Nghiên đặt Phương Cẩn Chi lên tháp mỹ nhân, nói: Đợi ở đây, ta đi lấy cho muội một chén nước.

Tam ca ca, muội uống say rồi sao? Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, nheo mắt nhìn Lục Vô Nghiên.

Muội nói đi? Lục Vô Nghiên đưa chén sứ trong tay cho nàng. Uống chút nước trước đi, Nhập Phanh đang nấu trà giải rượu.

Phương Cẩn Chi không nhận chén nước Lục Vô Nghiên đưa tới, nàng cúi đầu thật thấp bật cười hai tiếng, mới ngước nhìn Lục Vô Nghiên, nói: Tam ca ca, muội không uống say.

Ừ. Lục Vô Nghiên ngồi bên cạnh nàng, đưa nước đến miệng nàng.

Phương Cẩn Chi nhấp một ngụm nước, rồi lắc đầu không chịu uống nữa.

Được rồi, có thể là muội đã uống say. Nhưng ở chỗ này của muội rất tỉnh táo nha! Ai nói cái gì,




/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status