Thê Khống

Chương 81 - Chương 80

/192


Ngày mười lăm tháng giêng, Lục Giai Bồ phải nhập cung. Trước đó vì hôn sự của nàng và Tần Từ lang, trong nhà đã sớm chuẩn bị tất cả đồ cưới cho nàng, nhưng khi nàng rời phủ lại không chịu mang theo cái gì. Tam nãi nãi khổ sở khuyên lơn, khóc lóc thảm thương, nhưng Lục Giai Bồ chỉ chậm rãi lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt xa cách. Lúc bấy giờ Tam nãi nãi mới biết trưởng nữ muốn đoạn tuyệt quan hệ mẫu nữ với bà ta, không muốn lấy một phân một hào nào của Lục gia. Tam nãi nãi khóc đến ngất đi.

Cuối cùng vẫn là lão thái thái gọi Lục Giai Bồ đến, tận tình trấn an một phen, rồi kín đáo đưa cho nàng một xấp ngân phiếu thật dầy.

Lão thái thái thật sự đau lòng con cháu trong nhà. Có ai cam lòng đưa cô nương gia như hoa như ngọc vào trong cung chứ? Tình cảnh hiện tại của Hoàng Đế, làm như vậy chẳng khác nào đưa Lục Giai Bồ thẳng tới Hoàng Lăng. Mặt khác, lão thái thái cũng có một chút tính toán của mình. Tình cảnh sau này ai có thể ngờ chứ? Trong cung được sủng ái chỉ là chuyện lúc sớm lúc chiều, chuyện lần này Tam phòng đã làm rất quá đáng. Lão thái thái sợ đứa trẻ từ trước đến giờ vẫn ôn hòa sẽ tồn tại hận ý đối với Lục gia.

Hài tử, cuối cùng chuyện cực nhọc này lại rơi lên người con. Con là một đứa bé thông suốt và hiểu chuyện, tổ mẫu cũng rất đau lòng cho con. Hài tử, con yên tâm. Nếu sau này trong cung sinh biến. . . . . . Lão thái thái nhỏ giọng. Nói một câu đại bất kính, sau khi Bệ Hạ băng hà, tổ mẫu có phải liều cái mạng này cũng sẽ cứu con về. Tuyệt đối không để cho con khốn khổ trong Hoàng Lăng!

Ngón tay của Lục Giai Bồ run rẩy, nàng đứng dậy rồi quỳ xuống trước mặt lão thái thái lạy ba lạy, nghẹn ngào nói: Có lời này của tổ mẫu, tôn nữ chết cũng không không oán.

Lục Giai Bồ thật không oán hận lão thái thái. Nếu ban đầu danh ngạch tú nữ là nàng, cho dù trong lòng nàng khó chịu cũng sẽ lấy thân phận tôn nữ Lục gia cam tâm tình nguyện nhập cung.

Chỉ là đã hao phí thời gian, tâm đã lạnh.

Phương Cẩn Chi tặng cho Lục Giai Bồ một bộ chăn hỉ, Lục Giai Bồ cũng không mang đi. Lục Giai Bồ vuốt ve bề mặt trơn mịn của cái chăn bằng tơ lụa, trong mắt ẩn chứa sự kềm nén âm thầm. Nàng buồn bã nói: Biểu muội, Tứ tỷ phải cô phụ tấm lòng của muội rồi. Phi tần trong cung không thể dùng màu đỏ.

Là muội lo lắng không chu toàn. . . . . . Phương Cẩn Chi hung hăng cắn chặt môi, xoay người kín đáo đưa một hộp gấm đã sớm chuẩn bị đưa cho Lục Giai Bồ.

Tứ biểu tỷ, muội biết lần này tiến cung tỷ không chịu mang theo cái gì. Nhưng dù sao chúng ta cũng phải vì bản thân mình mà cân nhắc! Muội nghe nói người trong cung thế lực nhất, hơn nữa sẽ khi dễ tú nữ mới tiến cung. Chủ tử không được sủng ái, bọn nô tài cũng sẽ lười biếng thất lễ. Trong hộp gấm này đều là bạc vụn đã được chia sẵn, để tỷ tỷ ban thưởng cho hạ nhân ở trong cung. Phương Cẩn Chi nắm tay Lục Giai Bồ. Tứ biểu tỷ, tỷ đừng cự tuyệt muội! Muội sẽ khóc đấy!

Lục Giai Bồ bị nàng chọc cười: Được, ta nhận.

Lục Giai Bồ rũ mi im lặng một lúc rồi mới nói: Cẩn Chi, hôm nay ta phải đi rồi, có mấy lời muốn nói với muội. Ta biết muội đang động tay động chân vào tửu trang trong tay Tam nãi nãi.

Phương Cẩn Chi sửng sốt một chút.

Muội đừng vội, bà ấy không biết. Lục Giai Bồ nói. Biểu tỷ chỉ muốn nhắc nhở muội nếu muội muốn làm gì, thì động tác phải nhanh, gần đây bà ấy đang thiếu tiền, nên chắc không bao lâu nữa sẽ kiểm tra sổ sách.

Đợi đến khi Lục Giai Bồ đi rồi, Phương Cẩn Chi mới nhận ra Lục Giai Bồ đã không còn gọi Tam nãi nãi là mẫu thân nữa.

Người càng dịu dàng nhu nhược, khi đã tuyệt tình thì không thể vãn hồi.

Phương Cẩn Chi nhìn xuống bộ chăn hỉ đỏ thắm trước mặt mình, phía trên là một bức bách hoa đồ tranh nhau khoe sắc, xinh đẹp lộng lẫy. Phương Cẩn Chi thở dài, sai Vệ mụ mụ tìm một cái rương Lê Hoa mộc hình vuông, trân trọng bỏ vào đó bộ chăn hỉ đã từng đại biểu cho một khát khao mãnh liệt về tương lai.

********

Đêm đến, Tô công công khẽ khàng đi vào cung điện, hạ thấp giọng nói chói tai của mình xuống: Bệ Hạ, không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi rồi.

Sở Hoài Xuyên Ừ một tiếng, ánh mắt vẫn không rời quyển sách đang cầm trên tay.

Bệ Hạ, tối nay ngủ ở đâu ạ?

Thấy Sở Hoài Xuyên không nói tiếng nào, Tô công công kiên trì, nói: Bệ hạ, hôm nay mới vừa tiến cung một nhóm tú nữ.

Sở Hoài Xuyên nhướng mắt, tùy ý quét qua đống thẻ bài Tô công công đưa tới, không khỏi nhăn mày lại.

Lục Giai Bồ? Sao có thể có nữ nhi Lục gia?

Hồi Bệ Hạ, tú nữ lần này đều là nhi nữ trọng thần hầu phủ trong triều.

Sở Hoài Xuyên không kiên nhẫn nói: Nàng ấy đi.

Dạ! Nô tài đi xử lý ngay! Tô công công mừng rỡ đi thật nhanh, một đường đi thẳng tới cung Loan Tú nơi bố trí tạm thời cho tú nữ.

Phi tần trong cung đều có cung điện của chính mình, luôn ngóng trông Bệ Hạ đích thân tới. Cấp bậc thấp hơn như tài tử và các tú nữ đều cùng ở trong cung Loan Tú, chỉ chờ Bệ Hạ cho gọi. Chờ được thì có vị phần, chờ không được thì sống cô độc suốt quãng đời còn lại ở trong thâm cung này, hoặc cuối cùng tuẫn táng theo Bệ Hạ.

Hôm nay chỉ là ngày đầu tiên Lục Giai Bồ nhập cung, nàng và những tú nữ khác mới vừa thu xếp xong tất cả đồ đạc, Tô công công đã tới đây gọi người, thật khiến cho Lục Giai Bồ bất ngờ. Nàng đè xuống nỗi lo lắng trong lòng, đi theo Tô công công.

Tham kiến bệ hạ. Lục Giai Bồ theo lễ tiết trong cung, quy củ quỳ lạy.

Đứng dậy đi. Sở Hoài Xuyên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, rồi A một tiếng.

Sở Hoài Xuyên đứng dậy, đi đến trước mặt Lục Giai Bồ, hỏi: Ngươi lạnh?

Lục Giai Bồ hạ mí mắt, quy củ nói: Thần thiếp không lạnh. . . . . .

Sở Hoài Xuyên thuận thế sờ soạng mặt của Lục Giai Bồ: Lạnh như vậy còn nói không lạnh?

Hắn chụp lấy cổ tay của Lục Giai Bồ, lôi nàng đến bên cạnh trường án: Chỗ này ấm nè.

Cơ thể Lục Giai Bồ căng cứng, ngồi quỳ ở một bên, nhỏ giọng nói: Tạ Bệ Hạ ân điển.

Tròng mắt chán nản của Tô công công đảo một vòng, vội vàng bưng tới một cái lò sưởi tay ấm áp cho Lục Giai Bồ.

Cảm giác lạnh lẽo trên suốt quãng đường đến đây cứ như vậy mà từ từ vơi đi.

Sở Hoài Xuyên nghiêng đầu, mang vẻ mặt mới mẻ nhìn Lục Giai Bồ. Lục Giai Bồ biết hắn đang quan sát mình, nên không dám ngẩng đầu lên, chỉ căng thẳng đoan đoan chính chính ngồi quỳ một bên, mặc cho hắn quan sát.

Lục Giai Bồ, ngươi không nhớ Trẫm sao? Sở Hoài Xuyên giơ tay lên quơ quơ trước mặt Lục Giai Bồ. Một chút cũng không nhớ? Lúc ngươi còn nhỏ Trẫm đã từng véo ngươi đó. Hắc, như vậy nè!

Sở Hoài Xuyên đưa tay véo vào má Lục Giai Bồ một cái.

Lục Giai Bồ càng cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: Thần thiếp nhớ. . . . . .

Sở Hoài Xuyên nhếch miệng bật cười: Lúc đó ngươi mới một tuổi làm sao có thể nhớ? Cẩn thận Trẫm trị ngươi tội khi quân!

Thân thể Lục Giai Bồ run lên, vội vàng quỳ lạy: Xin Bệ Hạ giáng tội.

Nàng cắn môi một cái, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: Nhưng lúc thần thiếp bốn tuổi, Bệ Hạ cũng có véo. . . . . .

Có sao? Sở Hoài Xuyên cau mày, cẩn thận nhớ lại.

Lục Giai Bồ không dám lên tiếng nữa.

Khi còn bé, Sở Hoài Xuyên rất thường xuyên ở phủ Ôn Quốc Công, khi đó Lục Giai Bồ vừa sinh ra, lúc ấy Sở Hoài Xuyên cũng mới năm tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy bứa bé nhỏ nhắn như vậy, hắn cảm thấy đứa bé này thật mới mẻ, còn thường xuyên đến gặp nàng. Đợi đến khi Lục Giai Bồ hơn một tuổi khó khăn lắm mới biết đi, hắn cảm thấy chơi rất vui còn véo má nàng mấy cái.

Về sau nữa, hắn rời khỏi phủ Ôn Quốc Công hồi cung làm Tiểu Hoàng Đế. Sau đó thỉnh thoảng hắn cũng có đến phủ Ôn Quốc Công mấy lần, hay là tại thời điểm đó đã khi dễ Lục Giai Bồ? Sở Hoài Xuyên không nhớ rõ. Dù sao cô nương thiếu gia cả phủ Ôn Quốc Công đều đã từng bị hắn khi dễ ít nhất một lần.

Hắn cũng chỉ có thể nhớ rõ dáng vẻ lúc một tuổi của Lục Giai Bồ.

Bệ Hạ, nên uống thuốc rồi. Tiểu cung nữ đi tới, mang theo một mùi thuốc nồng nặc.

Sở Hoài Xuyên lập tức nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

Tiểu cung nữ kinh hồn bạt vía đi tới, đặt chén thuốc lên một góc trường án, rồi sau đó cúi đầu đứng ở một bên.

Tô công công vội vàng khuyên nhủ: Bệ Hạ, chén thuốc này không thể để nguội mới uống . . . . .

Sở Hoài Xuyên bực bội dằn mạnh chén trà trong tay xuống, Tô công công và tiểu cung nữ lập tức quỳ xuống.

Sở Hoài Xuyên chợt tiến đến trước mặt Lục Giai Bồ, hỏi: Ngươi không được hoan nghênh ở trong phủ Ôn Quốc Công hay đã đắc tội người nào? Vì sao bọn họ lại muốn đẩy ngươi cho một người sắp chết?

Trong lòng Lục Giai Bồ run lên, nàng vội vàng nói: Bệ Hạ sẽ sống lâu trăm tuổi!

Sở Hoài Xuyên bật cười một tiếng.

Lục Giai Bồ do dự một lát, thử dò xét: Bệ Hạ, thần thiếp đã từng nghe qua một câu chuyện xưa. Ngày trước, có một vị sử quan, hắn luôn có cảm giác mình bị bệnh, cả ngày buồn bực không vui. Thê tử của hắn thấy hắn bất an, liền mời đến rất nhiều danh y cho hắn. Những danh y đó đều nói với hắn là hắn không có bệnh, nhưng hắn vẫn không tin. Sau đó, hắn thật sự mắc bệnh, rồi chết sớm.

Sở Hoài Xuyêm quan sát hàng mi nét mày của nàng không nói gì.

Trong lòng Lục Giai Bồ có chút thấp thỏm, nàng nói tiếp: Còn có một vị lão giả, mắc phải bệnh hiểm nghèo. Tất cả đại phu đều nói ông ấy sống không quá ba tháng. Nhưng vị lão giả đó lại hết sức lạc quan, những người sống lân cận lúc nào cũng nghe thấy tiếng cười khoan khoái của ông ấy. Cuối cùng vị lão giả này không chỉ không chết trong vòng ba tháng, ngược lại còn sống đến trăm tuổi . . . . . .

Sở Hoài Xuyên vẫn không nói chuyện, Tô công công và tiểu cung nữ vẫn quỳ trên mặt đất, trong điện nhất thời yên tĩnh.

Lục Giai Bồ chợt thấy hối hận, nàng không nên nói nhiều như vậy.

Lục Giai Bồ, ngươi biết chăm sóc hài tử chứ? Sở Hoài Xuyên đột nhiên hỏi.

Lục Giai Bồ có chút mờ mịt, nàng không hiểu ý của Sở Hoài Xuyên lắm. Nàng gật đầu một cái, nói: Chỉ từng chăm sóc đệ đệ muội muội ở trong nhà, cái này có tính không?

Vậy ngươi nguyện ý giúp Trẫm chăm sóc Nhã Hòa Công Chúa chứ? Sở Hoài Xuyên hỏi.

Trái tim Lục Giai Bồ nhảy lên, không khỏi giật mình đứng đó.

Nhã Hòa Công Chúa là do Hoàng Hậu đã


/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status