Thê Khống

Chương 87 - Chương 86

/192




Cẩn Chi, có chuyện gì cứ nói, con làm cái gì vậy. Có phải ở trong phủ không được thoái mái hay không? Ngoại tổ phụ đã sớm nói với con, nếu con cần gì, thiếu cái gì, muốn cái gì, có ai khi dễ con, hãy tới nói cho ta biết mà. Đừng quỳ, đứng lên đi. Tam lão gia cau mày.

Tam lão gia đưa tay ra, làm động tác muốn nâng nàng dậy. Cho dù là ngoại tôn nữ ruột thịt, ông cũng không chạm vào Phương Cẩn Chi dù chỉ là vạt áo.

Phương Cẩn Chi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Tam lão gia, chân thành tha thiết nói: Ngoại tổ phụ, Cẩn Chi có chuyện muốn cầu xin người, người hãy để cho con quỳ nói đi.

Tam lão gia chậm rãi thu tay về, ông gật đầu, ra hiệu bảo Phương Cẩn Chi nói tiếp.

Cẩn Chi muốn thu hồi tất cả phủ đệ, điền trang và cửa hàng của Phương gia để tự mình xử lý. Ánh mắt Phương Cẩn Chi sáng rực như sao.

Tam nãi nãi sững sờ, bà ta vốn tưởng rằng Phương Cẩn Chi muốn tố cáo bà ta, muốn vạch trần chuyện bà ta đã hạ độc nàng, nhưng có làm thế nào bà ta cũng không ngờ Phương Cẩn Chi lại thẳng thừng muốn lấy lại gia sản như vậy!

Bà ta lo lắng nói: Cẩn Chi, cữu mẫu cũng vì con còn nhỏ, nên mới lót đường giúp con xử lý. Đợi đến khi con trưởng thành, có năng lực quản lý, tự nhiên cữu mẫu sẽ trả lại cho con những thứ thuộc về Phương gia. Hôm nay con gây ầm ĩ như vậy, người ngoài sẽ nghĩ về ta như thế nào? Chẳng lẽ tâm địa ta đen tối, muốn chiếm đoạt gia sản của Phương gia các người sao?

Tam nãi nãi nói xong, trên gương mặt liền biểu lộ vẻ thương tâm.

Tam thái thái cũng cau mày, không vui nói: Phủ Ôn Quốc Công chúng ta chưa đến mức phải chiếm đoạt gia sản xuất giá của nữ nhi! Cẩn Chi, ngươi đừng không biết điều, cô phụ nỗi khổ tâm của cữu mẫu ngươi.

Lục Giai Nhân ném đôi đũa xuống bàn: Phương Cẩn Chi! Tội nghiệp cho mẫu thân ta đã lo nghĩ giúp ngươi, ngươi thì ngược lại, làm ra chuyện như vậy! Khi dễ mẫu thân sao? Mau nhận lỗi với mẫu thân ta ngay!

Những người khác đều ngồi im không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Phương Cẩn Chi đang quỳ dưới đất.

Phương Cẩn Chi bất ngờ bật cười: Các người luôn miệng nói không thể để phủ Ôn Quốc Công mang tiếng xấu chiếm đoạt gia sản xuất giá của nữ nhi, nhưng khi ta muốn lấy lại những thứ thuộc về ta, các người lại ngăn trở. Như vậy không tính là chiếm đoạt thì là gì?

Ngươi thật không biết tốt xấu! Tam thái thái bỗng vỗ bàn một cái. Cữu mẫu ngươi vì giúp ngươi đã vất vả biết bao nhiêu? Ngươi không cảm kích nàng thì thôi, còn vu oan nàng!

Tam nãi nãi làm bộ móc khăn gấm ra chặm chặm khóe mắt, khóc thút thít mấy tiếng, vô cùng uất ức.

Xin lỗi mẫu thân ta ngay! Phương Cẩn Chi, ngươi là thứ không có lương tâm! Lục Giai Nhân vọt thẳng đến trước mặt Phương Cẩn Chi, chụp lấy cánh tay nàng.

Phương Cẩn Chi trở tay giữ chặt tay Lục Giai Nhân, nàng dùng sức khá nhiều nên khiến cổ tay Lục Giai Nhân hơi đau, Lục Giai Nhân kinh ngạc nhìn Phương Cẩn Chi, đây là lần đầu tiên Phương Cẩn Chi đối kháng chính diện với nàng ta. Những năm qua, bất luận là Lục Giai Nhân có bới móc Phương Cẩn Chi như thế nào, Phương Cẩn Chi cũng đều né tránh, hay lén lút sử dụng chút thủ đoạn hại Lục Giai Nhân, nhưng chưa từng tạo ra xung đột chính diện với Lục Giai Nhân.

Lương tâm? Phương Cẩn Chi bật cười. Lục Giai Nhân, ngươi là người không có tư cách nói người khác không có lương tâm nhất, nếu ngươi có lương tâm, đã không đoạt chính tỷ phu của mình!

Ngươi! Gương mặt của Lục Giai Nhân vừa trắng vừa đỏ, vừa tức giận vừa xấu hổ, nàng ta kích động đến run người.

Phương Cẩn Chi hất tay Lục Giai Nhân ra, giễu cợt nói: Bởi vì khắp thiên hạ này, người không có lương tâm nhất là ngươi.

Phương Cẩn Chi vung tay, Lục Giai Nhân liền lảo đảo hai bước, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất, nàng ta xấu hổ, oán hận nhìn Phương Cẩn Chi, trong mắt gần như bắn ra những tia lửa giận dữ dành cho tử thù.

Phương Cẩn Chi! Ta phải xé toạc miệng của ngươi ra! Lục Giai Nhân làm động tác muốn xông lên.

Đủ rồi! Còn ra thể thống gì nữa! Tam lão gia bất ngờ quát lên một tiếng, đe dọa Lục Giai Nhân phải dừng chân lại.

Vẫn ngồi ở đằng xa không lên tiếng, Lục Giai Nghệ bị tiếng hét của Tam lão gia làm cho run bắn lên. Ngũ nãi nãi vội vàng vỗ vỗ tay Lục Giai Nghệ, trấn an nàng.

Tam nãi nãi cũng vội vàng đứng dậy, kéo nữ nhi đang quá khích của mình về bên cạnh, bà ta gượng cười nói với Tam lão gia: Giai Nhân của chúng ta là một hài tử hiếu thuận, nhìn thấy mẫu thân bị uất ức nên mới kích động như vậy. Phụ thân, người đừng trách nó.

Bà ta lại nhéo tay Lục Giai Nhân thật mạnh, Lục Giai Nhân đỏ mắt nói với Tam lão gia: Tổ phụ, là Giai Nhân quá xúc động. . . . . .

Tam lão gia hung hăng khiển trách Lục Giai nhân, phê phán cái tính lỗ mãng của nàng ta giống như nó là một trong mười tội ác không thể tha thứ, thẳng tay giáo huấn khiến Lục Giai Nhân uất ức rớt nước mắt. Nhưng nàng ta lại không dám khóc ra tiếng trong trường hợp này, không thể làm gì khác hơn là cúi gầm mặt cố kềm nén.

Được rồi, lão gia xin bớt giận. Tam thái thái bưng đến cho Tam lão gia một chén trà.

Tam lão gia thở hắt ra một cái, uống chén trà mát lạnh, sắc mặt mới dễ nhìn hơn một chút.

Đợi cho cảm xúc của Tam lão gia dịu xuống, Phương Cẩn Chi mới nhìn Tam lão gia, hỏi: Ngoại tổ phụ, Cẩn Chi có một việc rất không hiểu. Nếu những năm qua Tam cữu mẫu đã vì mấy cửa hàng và điền trang của Phương gia mà vất vả nhiều như vậy, hôm nay con muốn tự mình tiếp quản, cũng là vì muốn giải ưu cho Tam cữu mẫu mà thôi, vậy tại sao Tam cữu mẫu lại không đồng ý?

Nói xong chữ cuối cùng, ánh mắt của Phương Cẩn Chi nhìn thẳng vào Tam nãi nãi.

Dưới cái nhìn sắc bén của Phương Cẩn Chi, Tam nãi nãi như bị nhìn thấy mưu đồ trong lòng.

Huống chi. . . . . . Phương Cẩn Chi dừng lại, nàng quay đầu gọi Diêm Bảo Nhi đang đứng ở góc phòng.

Diêm Bảo Nhi vội vã chạy tới, đưa cho Phương Cẩn Chi một chồng thư tín và sổ sách thật dày vốn được cất giữ trong ống tay áo tỳ bà.

Huống chi, Tam nãi nãi xử lý mấy cửa hàng, điền trang của Phương Gia cũng không tốt! Phương Cẩn Chi hắng giọng nói. Là nữ nhi duy nhất còn sót lại của Phương gia, tâm nguyện lớn nhất của Cẩn Chi chính là có thể quản lý thật tốt mấy cửa hàng mà phụ thân và mẫu thân lúc sinh thời đã cực khổ kinh doanh! Không cầu mở rộng buôn bán, chỉ cầu không phá hư danh tiếng của Phương gia! Ngoại tổ phụ, Hàm Hương tửu trang là con đã dùng chút khôn vặt để lấy về. Vì sao chứ? Vì Cẩn Chi thật sự không thể nhìn nổi nữa! Tam cữu mẫu vậy mà lại bán rượu giả ngay trong Hàm Hương tửu trang mà phụ thân con đã vất vả kinh doanh khi còn sống! Toàn bộ mấy tửu lâu, tửu quán, tửu tứ đã hợp tác với phụ thân mấy chục năm đều cự tuyệt tiếp tục hợp tác với Hàm Hương tửu trang! Từ sau khi Cẩn Chi tiếp quản Hàm Hương tửu trang, chỉ làm một chuyện. . . . . . là sai quản sự đến từng nhà xin lỗi và bồi thường, đã bồi thường gần mười ngàn lượng bạc trắng của Cẩn Chi!

Có chuyện này ư? Tam lão gia nghe Phương Cẩn Chi nói xong, cũng khiếp sợ.

Ngay cả Tam thái thái cũng kinh ngạc, bà ta nhìn Tam nãi nãi bằng ánh mắt mang theo nghi ngờ. Nói thật thì bà ta không thích Phương Cẩn Chi, cũng chỉ vì không thích mẫu thân của Phương Cẩn Chi. Nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, Tam thái thái cũng giật mình không nhẹ.

Không phải như vậy, không phải như vậy! Hàm Hương tửu trang chỉ là chuyện ngoài ý muốn, những chuyện buôn bán khác đều xử lý rất tốt. . . . . . Trong lòng Tam nãi nãi rất sợ, dường như bà ta đã mơ hồ đoán ra chiêu trò của Phương Cẩn Chi, nhưng ý tưởng này lại rất mù mờ, nhanh chóng bay mất, khiến bà ta hoàn toàn không thể nắm bắt.

Nếu chỉ một cái tửu trang còn có thể nói là trùng hợp, nhưng nếu những công việc buôn bán khác cũng xảy ra vấn đề thì sao? Phương Cẩn Chi chậm rãi nói. Phương gia chúng ta kinh doanh rất nhiều lĩnh vực như trà, rượu, tơ lụa, ngọc thạch, son phấn, lương thực, binh khí... toàn bộ đều có vấn đề.

Ngươi nói bậy! Tam nãi nãi vô cùng tức giận chỉ vào Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi không để ý tới bà ta, nàng mở quyển sổ sách đầu tiên Diêm Bảo Nhi đặt ở trước mặt nàng, đưa cho Tam lão gia, nói: Đây là sổ sách của ngọc thạch, khi phụ thân còn sống, trang sức bằng ngọc thạch mà phi tần trong cung mang có gần ba phần được sản xuất từ Phương Gia. Vậy mà gần hai năm, cũng chưa tới một phần.

Phương Cẩn Chi đưa quyển sổ sách thứ hai lên, nói: Việc buôn bán tơ lụa của Phương gia cũng không lớn, nhưng luôn có lời. Vậy mà kể từ khi Tam cữu mẫu tiếp nhận công việc buôn bán tơ lụa, lợi nhuận càng ngày càng tệ, hai năm qua đã bắt đầu thua lỗ.

Phương Cẩn Chi đưa quyển sổ sách thứ ba lên: Việc buôn bán phấn son cũng không khác việc buôn bán tơ lụa là mấy, may mắn là vẫn chưa bắt đầu thua lỗ. Trong cung hiện nay đã ít nhìn thấy son phấn của Phương gia ta. Lợi ích từ việc buôn bán son phấn trong dân gian cũng từ từ giảm bớt.

Về phần binh khí và lương thực thì. . . . . . Phương Cẩn Chi thở dài một tiếng. Phụ thân vẫn nói quốc gia hưng vong. Cho dù ông chỉ là một thương nhân, nhưng cũng muốn vì quốc gia tận một phần sức lực! Cẩn Chi còn nhớ rất rõ, lúc phụ thân còn trên đời, mỗi năm vào ngày tám tháng ba đều dựng lều phát cháo tặng gạo. Nhưng còn hiện tại?

Phương Cẩn Chi nhìn Tam nãi nãi, giận dữ nói: Tam cữu mẫu, Cẩn Chi không cầu người phát cháo tặng gạo như phụ thân. Nhưng vì sao người lại tích trữ lương thực trong khi thiên tai đang hoành hành! Lợi dụng tiền tài của Phương gia ta để mua thấp bán cao! Nâng cao giá lương thực, trong nhất thời đã khiến giá lương thực tăng gấp ba!

Ta. . . . . . Khóe môi Tam nãi nãi giựt giựt, không biết do chột dạ hay bởi vì bị những lời chỉ trích của Phương Cẩn Chi hù dọa.

Binh khí. . . . . . Trong mắt Phương Cẩn Chi hiện lên thống khổ và thất vọng, Lúc tiên đế còn sinh thời, chỉ chọn phụ thân chế tạo binh khí cho quân đội Đại Liêu ta sử dụng. Nhưng Tam cữu mẫu, sao người có thể làm cung nỏ kém chất lượng? Sao người có thể kiếm tiền trên tính mạng của các tướng sĩ ra trận giết địch! Tam cữu mẫu, người có biết theo luật pháp của Đại Liêu ta, đây là tội ác lớn dường nào không! Cho dù không bị phát hiện, nhưng lương tâm của người có thể yên ổn sao? Lúc đếm bạc, người có nghĩ tới xương trắng chất đống trên chiến trường không?

Không! Ta không có! Lúc này Tam nãi nãi mới phản ứng được. Ngươi nói bậy! Ta chưa từng làm giả binh khí!

Phương Cẩn Chi thu hồi tầm mắt, không nhìn Tam nãi nãi nữa. Nàng lấy từng phong từng phong thư, sổ sách đưa cho Tam lão gia xem. Tam lão gia nghe Phương Cẩn Chi nói nhiều như vậy, trong lòng đã sớm chấn động dữ dội. Ông lật sổ sách, càng xem càng kinh ngạc!

Đừng nói là Tam lão gia, ngay cả những người đang ngồi ở đây đều bị mấy lời của Phương Cẩn Chi làm cho kinh sợ. Trong phòng, từ chủ tử cho đến nô bộc, đều yên lặng khác thường, đều nhìn Tam lão gia lật xem sổ sách.

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật sách của Tam lão gia.

Tam lão gia đặt tất cả sổ sách mà Phương Cẩn Chi đưa cho




/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status