Thê Khống

Chương 90 - Chương 89

/192


Tam nãi nãi lảo đảo đứng ra, thẳng tay kéo Lục Giai Nhân quỳ xuống đất, run giọng nói: Bệ Hạ, Giai Nhân ngã bệnh! Nó bị sốt! Cho nên mới không lựa lời mà nói. . . . . . Xin Bệ Hạ giáng tội!

Bệ Hạ, Giai Nhân còn nhỏ tuổi không hiểu chuyện, nói xằng nói bậy. Lão thái thái cũng trầm giọng giải thích. Không phải bà muốn cầu tình cho Lục Giai Nhân, mà không hy vọng mấy lời nói ngu xuẩn của Lục Giai Nhân liên lụy đến Lục gia.

Lão thái thái nâng mí mắt lên, nhìn Lục Giai Bồ. Trong lòng bà hy vọng một người vẫn luôn yêu thương muội muội như Lục Giai Bồ có thể giúp Lục Giai Nhân nói mấy câu. Mặc dù bà biết Lục Giai Nhân thật sự không đáng được Lục Giai Bồ ra mặt.

Lão thái thái nhìn Lục Giai Bồ, sao Tam nãi nãi lại không gửi gắm hy vọng lên người Lục Giai Bồ?

Những người khác cũng nhìn về phía Lục Giai Bồ, nhưng sắc thái trong mắt lại không giống nhau, trong đó lại có nhiều người mong mỏi xem trò vui.

Lục Giai Bồ ngồi bên cạnh Sở Hoài Xuyên, không nhìn đám người đang hi vọng hay mong ngóng xem diễn trò kia, nàng nhã nhặn trầm tĩnh cúi thấp đầu, ánh mắt dịu dàng chỉ tập trung vào trái quýt trong tay mình, đôi tay trắng nõn đang bóc vỏ quýt. Nàng cẩn thận tách mấy múi quýt ra, sau đó đưa cho Sở Hoài Xuyên.

Lão thái thái thu hồi ánh mắt, bà đã nhìn rõ.

Trước kia bà vẫn cảm thấy Lục Giai Bồ là một hài tử dịu dàng lương thiện, vĩnh viễn suy nghĩ vì người khác, vĩnh viễn xem nhẹ bản thân mình. Hài tử như vậy luôn là một người dễ dàng bị người ta xem nhẹ nhất, giống như bất luận có đối xử với nàng như thế nào, chỉ cần một câu cảm tạ một viên kẹo là có thể thu mua lòng nàng. Nhưng hôm nay xem ra, cho dù có là một nhánh hương bồ mềm mại nhất, cũng sẽ có độ dẻo dai của nó.

Không lâu sau, Trưởng Công Chúa dẫn Phương Cẩn Chi từ trong thiên phòng trở lại. Ánh mắt của Phương Cẩn Chi hồng hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc xong.

Hoàng tỷ. Sở Hoài Xuyên nhìn Phương Cẩn Chi một cái. Sau đó hắn tiến tới trước mặt Trưởng Công Chúa cười đùa nói: Hoàng tỷ, có phải tỷ lấy khí thế bà bà ra để khi dễ Cẩn Chi hay không hả ? Cẩn thận coi chừng Vô Nghiên gây ầm ĩ với tỷ đấy!

Trưởng Công Chúa liếc hắn một cái, hỏi: Vô Nghiên dậy rồi sao?

Ừ. . . . . . Dậy rồi. . . . . . Trong ánh mắt Sở Hoài Xuyên có một chút do dự. Chẳng qua, sao hắn vẫn mang một thân quái bệnh như vậy. Sau khi ngủ dậy liền đen mặt, muốn đi tắm ngay lập tức, bảo Trẫm lát nữa hãy qua.

Hắn lại cười nói: Đi thôi, bây giờ chúng ta đi qua đó. Trẫm không muốn đợi ở đây nữa.

Hắn xoay người ngoắc ngoắc tay với Lục Giai Bồ, chờ Lục Giai Bồ đến gần, mới nắm lấy tay nàng mang nàng rời đi. Theo lý thuyết, Lục Giai Bồ về nhà thăm phụ mẫu là phải ở cùng với tổ mẫu, mẫu thân và mấy tỷ muội trong nhà. Nhưng Sở Hoài Xuyên nhìn ra nàng không thích đám thân thích này, nên mới đưa nàng đi.

Chúng ta cũng đi qua đó thôi. Trưởng Công Chúa nói với Phương Cẩn Chi.

Dạ. Phương Cẩn Chi nhỏ giọng đáp.

Bọn họ cứ như vậy rời đi, hoàn toàn không để ý hai mẫu nữ vẫn còn quỳ dưới đất.

Lão thái thái nhìn theo bóng lưng Sở Hoài Xuyên nắm tay Lục Giai Bồ cùng đi, trong lòng bà lại thêm mấy phần suy nghĩ. Theo tình cảnh ngày hôm nay xem ra, Lục Giai Bồ đã là Quý Phi được sủng ái nhất ở trong cung. Thậm chí khó nói sau này nàng có thiên duyên trèo lên hậu vị hay không. Lão thái thái không dám xác định trong lòng Lục Giai Bồ có còn hận mẫu thân và muội muội của mình hay không, nhưng nếu mối hận này vẫn còn tồn tại, như vậy bà có cần đứng ra làm chuyện gì đó đại biểu cho lập trường của phủ Ôn Quốc Công hay không?

Lão thái thái không biến sắc liếc mắt nhìn Lục Giai Nhân, mặc dù nàng ta cúi đầu nhưng sắc mặt vẫn không cam lòng, trong mắt bà hiện lên chút tàn nhẫn. Nếu có thể khiến Lục Giai Bồ đặt quyền lợi của Lục gia ở trong lòng như như trước đây, hy sinh một tằng tôn nữ ngu xuẩn thì có là gì chứ?

Lúc Lục Giai Bồ đi tới viện Thùy Sao, bước chân không khỏi dừng lại, nàng có chút do dự nhỏ giọng nói bên tai Sở Hoài Xuyên: Bệ Hạ, thần thiếp vẫn không nên vào thì hơn. . . . . .

Nàng sợ Vô Nghiên đuổi nàng ra ngoài sao? Sở Hoài Xuyên cười hì hì nói. Sợ cái gì, Trẫm cũng đã bị hắn đuổi rất nhiều lần rồi. Trẫm còn không sợ mất mặt, nàng sợ cái gì!

Lục Giai Bồ không nhịn được cong cong khóe miệng, yên lặng theo Sở Hoài Xuyên đi vào.

Dĩ nhiên Lục Vô Nghiên không hề đuổi Lục Giai Bồ đi, ngược lại, lúc ăn trưa, hắn còn nhìn Lục Giai Bồ thêm mấy lần, trong mắt nhiều hơn một phần suy nghĩ. Lục Giai Bồ bị hắn nhìn hơi mất tự nhiên. Những năm qua, đối với người ca ca Lục Vô Nghiên này, Lục Giai Bồ vẫn luôn là 'có thể tránh được thì tránh', hoàn toàn không có qua lại gì. Thậm chí nàng còn hơi sợ Lục Vô Nghiên. Cho nên bị hắn nhìn đánh giá như vậy, Lục Giai Bồ thật sự không thoải mái.

Lục Vô Nghiên đang suy nghĩ chuyện của kiếp trước.

Hắn biết sau này Lục Giai Bồ sẽ mang hài tử của Sở Hoài Xuyên, hơn nữa hài tử đó còn là một tiểu hoàng tử. Nhưng ở kiếp trước, tiểu hoàng tử còn chưa ra đời, đã chết cùng với Lục Giai Bồ.

Đối với người muội muội cố chấp này, Lục Vô Nghiên thật sự vừa giận vừa thương tiếc. Người đời đều khen ngợi mẫu thân vĩ đại, nhưng đến cuối cùng Lục Giai Bồ vẫn bỏ qua cơ hội sinh đứa nhỏ, ra đi cùng với Sở Hoài Xuyên.

Bao nhiêu người mắng nàng ích kỷ, nhưng nàng vẫn ôm hài tử của Sở Hoài Xuyên cùng hắn đi xuống Hoàng Tuyền.

Lục Vô Nghiên đã từng siết cổ nàng, buộc nàng phải sanh đứa nhỏ ra rồi mới được chết, nhưng nàng đã nói thế nào? Nàng nói Sở Hoài Xuyên vẫn luôn mong mỏi có một tiểu hoàng tử, nàng phải dẫn hài tử của bọn họ xuống âm gian tìm hắn, cả nhà đoàn tụ.

Nói nàng trọng tình trọng nghĩa, nàng lại hoàn toàn không quan tâm sóng gió của giang sơn Sở thị. Nói nàng ích kỷ, nàng lại vì một câu nói của Sở Hoài Xuyên mà mang theo thai nhi trong bụng cùng chết.

Một khi nữ nhân đã cố chấp thì quả thật quá đáng sợ. Dù sống lại một đời, Lục Vô Nghiên cũng cảm thấy mình hoàn toàn không có khả năng thay đổi tính cố chấp của người muội muội này.

Hắn ngổn ngang trăm mối đặt ly rượu xuống bàn, phiền não.

Vì phải hồi cung sớm, hôm nay phủ Ôn Quốc Công dời bữa tối lên sớm hơn một canh giờ. Sau khi mọi người dùng xong bữa tối, Tam gia gọi Lục Giai Bồ đến bên cạnh, hỏi han mấy câu.

Từ trước đến giờ, Tam gia Lục gia không phải là một phụ thân yêu thương hài tử, đối với mấy nhi tử của mình còn rất lạnh nhạt, nói gì đến nữ nhi.

Ban đầu, chuyện Lục Giai Nhân đoạt mất hôn sự của Lục Giai Bồ, mặc dù ông cũng biết nhưng lại hoàn toàn chưa từng hỏi đến, sớm đã giao hết mấy chuyện hậu trạch cho Tam nãi nãi. Bây giờ, nhìn thấy Lục Giai Bồ đã là Quý Phi, lúc này ông mới quan tâm mấy câu.

Chuyện này cũng khiến Lục Giai Nhân ghen tỵ một hồi. Nhưng không còn người nào cho nàng ta chỗ dựa, ngay cả bữa tối nàng ta cũng không được đến, bị Tam nãi nãi dứt khoát nhốt vào trong phòng. Thậm chí Lão thái thái còn lên tiếng, sau này nếu trong phủ có khách quý tới, không được cho nàng ta xuất hiện làm mất mặt. Nàng ta khóc đến ruột gan đứt đoạn muốn tìm Tam nãi nãi kể khổ, Tam nãi nãi dằn lòng, cho nàng ta chép một trăm lần《 nữ giới 》và《 Đạo Đức Kinh 》.

Sau khi tiễn Trưởng Công Chúa, Sở Hoài Xuyên và Lục Giai Bồ, Lục Vô Nghiên kéo Phương Cẩn Chi trở lại viện Thùy Sao.

Nói đi, người mẫu thân này của ta lại nói cái gì với muội rồi hả ? Lục Vô Nghiên có chút bất đắc dĩ.

Phương Cẩn Chi không phải là người không biết điều khiển cảm xúc, có thể khiến nàng suy sụp đến bây giờ, nhất định là Trưởng Công Chúa đã nói với nàng những lời rất quá đáng.

Phương Cẩn Chi nhịn cả một ngày, cuối cùng nước mắt cũng từng giọt từng giọt rơi xuống, nàng ôm lấy lồng ngực mình, nghẹn ngào nói: Tam ca ca, muội đau lắm.

Không phải chứ? Mẫu thân ta không đến nỗi ra tay với muội chứ. . . . . . Ngoài miệng Lục Vô Nghiên nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn dừng lại ngay ngực Phương Cẩn Chi. Sao hắn cứ cảm thấy hai khối tròn tròn bên dưới lớp áo mùa xuân mỏng manh này lại lớn hơn một vòng, hắn buột miệng nói: Ta xoa xoa cho muội nhé?

Phương Cẩn Chi cũng không cãi nhau với hắn như trước đây, mà ôm lấy hông của LụcVô Nghiên, vùi mặt vào ngực hắn, nhỏ giọng nói: Tam ca ca, sau này muội sẽ bảo vệ huynh. . . . . .

Lục Vô Nghiên suy nghĩ một hồi lâu, mới bất đắc dĩ nói: Thì ra bà ấy đã nói xấu ta với muội.

Hắn trầm mặc yên lặng một lúc lâu, mới cau mày oán trách: Vị mẫu thân này cũng thật xứng chức, không phải giúp muội đề phòng ta, thì lại nói xấu ta . . . . . .

Trưởng Công Chúa đã nói cho Phương Cẩn Chi biết đầu đuôi gốc ngọn chuyện còn bé của Lục Vô Nghiên, hơn nữa còn nói rất chi tiết chuyện Lục Vô Nghiên bị ngược đãi, rồi chuyện hắn ngược đãi tù nhân, còn có chuyện hắn ăn cả thịt chuột và thịt người sống.

Cặn kẽ đến mức Phương Cẩn Chi nhắm mắt lại, cũng có thể nhìn thấy tất cả những chuyện xảy ra với Lục Vô Nghiên trong hai năm đó.

Nàng vốn đoán rằng khi Lục Vô Nghiên còn bé nhất định sống không tốt, cũng đoán được hắn đã giết rất nhiều người. Nhưng bị Trưởng Công Chúa dùng những từ ngữ trần trụi nhất để nói ra, đã khiến cho nàng sợ hãi.

Lục Vô Nghiên không thể không dỗ dành tiểu cô nương đang rúc vào trong ngực mình khóc lóc, hắn ôm nàng, ôm nàng trở vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng lên trên giường. Lục Vô Nghiên ngồi bên cạnh nàng, lau nước mắt cho nàng, vừa lau vừa nhẹ giọng dỗ dành nàng: Đừng khóc, không phải muội muốn bảo vệ ta sao, khóc lóc sướt mướt thì bảo vệ như thế nào, hả?

Phương Cẩn Chi chỉ nhắm mắt khóc, khóc suốt khóc suốt.

Lục Vô Nghiên cố ý trêu nàng: Ngực còn đau hay không? Thật không cần ta xoa xoa cho muội sao?

Phương Cẩn Chi ngẩng đầu, nước mắt doanh tròng trong đôi mắt sáng nhìn Lục Vô Nghiên: Tam ca ca, nếu muội nhận thức huynh sớm một chút thì tốt rồi! Nếu biết huynh sớm một chút, muội đã có thể đi cùng huynh đến Kinh Quốc làm con tin. Huynh lạnh, muội ôm huynh! Huynh đói bụng, muội đưa đồ ăn của muội cho huynh! Chuyện huynh không thích làm, muội sẽ làm thay huynh!

. . . . . . Lúc ta đi Kinh Quốc muội còn chưa ra đời.

Phương Cẩn Chi nhíu nhíu mày: Nếu muội ra đời sớm hơn mấy năm thì tốt rồi, tốt nhất là lớn hơn huynh mấy tuổi, vậy thì càng có khả năng bảo vệ huynh thật tốt!

Chân mày Lục Vô Nghiên vặn vẹo.

Một chút hắn cũng không thích nàng hy sinh và bảo




/192

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status