Phanh ──
La Chu bị hai thị vệ vứt bỏ trên đống cỏ khô, tiếp theo đó là tiếng xích sắt va vào nhau cùng tiếng bước chân của các thị vệ đi xa dần.
Đầu óc choáng váng cùng với việc bụng cứ quặn đau từng cơn, làm cho nàng thống khổ không nhịn nổi tiếng rên rỉ. Đợi cho cơn choáng qua đi, nàng mới gian nan mà cử động cơ thể, ngồi dậy từ đống cỏ khô.
Địa lao Vương cung cùng với hang đá nhốt nô lệ trước đây không quá khác nhau, chỉ là trên tường treo đầy các loại hình cụ, có vẻ có vẻ u ám tàn bạo, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cùng mùi người hôi thối.
Nơi giam giữ nàng là một hang đá lớn, dùng cột gỗ chia thành ba nhà tù mỗi gian chừng mười thước vuông. Nàng ở ngoài cùng bên trái, nhà giam ở giữa mơ hồ thấy một cái bóng đen ẩn giữa đấm cỏ, trên mặt loang lổ vết máu, tù phạm không hề có chút tiếng động, không biết còn sống hay đã chết. Đối diện cũng là một loạt nhà tù, có hang đá là một gian tù, lại có hang đá chứa hai ba gian tù, một vài tù phạm phân tán nằm ở các gian. Tù phạm chủ yếu là nam giới, bẩn thỉu không chịu nổi, quần áo rách nát, vết máu loang lổ.
Không có tù nhân nào chú ý tới nàng, nhiều lắm là lạnh lùng liếc một cái, nhưng chủ yếu là chả buồn ngó lấy một cái. Họ chỉ lẻ loi cuộn mình trong góc sáng của nhà tù, lặng im chờ đợi khổ hình tiếp theo, hoặc cái chết đang tới.
Dịch nóng giống như nước sông từng cỗ từng cỗ trào ra khỏi cơ thể, chỉ chốc lát sau liền tẩm ướt rèm cửa dưới thân. Hành kinh muộn mấy ngày, lượng máu lại nhiều hơn mọi lần, trong bụng đau muốn chết, hẳn là do bị lạnh.
Nàng chịu đựng đau nhức, cười cay đắng. Hơn một tháng qua, nàng chưa được ngủ trên giường, cũng không có chăn để đắp, lại bị mắc phong hàn khi ở trong tẩm cung của cầm thú Vương, thân thể sớm đã bị cái lạnh ăn mòn, làm sao mà không đau cho được? Đất nơi này tuy không ẩm ướt, nhưng lại lạnh lẽo không gì sánh được, chỉ hy vọng sau khi hành kinh, nghìn vạn lần đừng để lại di chứng gì.
Dấu răng và vết thâm tím trên người đều do cầm thú Vương chơi đùa để lại, những vết trầy da và sưng bỏng ở nơi sinh dục nhất định cũng do hành vi ghê tởm của hắn tạo thành. Ghê tởm, tên cầm thú kia còn bắn tinh khắp người nàng, khiến cho cả người đều lây dính mùi xạ tinh khó ngửi.
Ai, cái đau quặn do lạnh lẽo, rồi niêm mạc bong chảy ra ngoài, nàng làm sao có thể nhầm lẫn cho rằng đó là do mình bị cường bạo mà thành? Không chỉ bật thốt lên 2 không "Cầm thú" đã niệm hàng trăm ngàn lần trong lòng, còn cào cấu cắn xé khắp người cầm thú Vương. Không bị hắn một cước đạp chết đã là phúc tổ mười tám đời để lại rồi. Ai, có trách thì trách A Lan Ni Mã đã để lại cho nàng ấn tượng xấu quá mức khắc sâu, nên cứ thấy hạ thân chảy máu cùng thân thể đau nhức là nàng lại liên tưởng tới chuyện đó.
La Chu không ngừng thở dài, ảo não trong lòng nàng khó có thể dùng mực bút mà hình dung, điều thoải mái duy nhất là Cách Tang Trác Mã đã được thả. Chỉ hy vọng tên cầm thú kia dù nổi giận đến mấy cũng đừng hạ lệnh bắt Trác Mã quay trở lại làm nhục một lần nữa. Mong sao cô em gái nhỏ kia có thể quên đi toàn bộ ký ức khủng khiếp mà kiên cường sinh hạ đứa nhỏ, cùng a tổ, mẹ, em trai của nàng một lần nữa sống vui vẻ hạnh phúc.
Mà bản thân nàng, cuối cùng phải chết trong địa lao sao? Có người nào tới cứu nàng không? Thích Già Thát Tu sẽ lại ... mang chăn tới cho nagf chứ?
Nàng dựa vào tường đá lạnh lẽo, cắn chặt lấy môi dưới, lăng lăng nhìn vào cây đuốc cắm trên bức tường đối diện. Chỉ có không ngừng phân tán lực chú ý, mới có thể chịu được cái lạnh và sự đau đớn đang dằn vặt. Lần hành kinh trước, có Trát Tây Lãng Thố ủ ấm cho nàng. Lúc này đây, liệu có xuất hiện kỳ tích nào sưởi ấm cho nàng không?
Đống cỏ ở góc nhà lao bỗng nhiên lay động, một cái đầu tóc rối bù từ trong chui ra, dùng sức kéo đống rơm dính trên thân ra ngoài. Cái mũi cao thẳng cau lại, theo mùi máu tươi, đảo mắt nhìn qua thì thấy trong phòng giam đã thêm một cô gái sắc mặt trắng bệch, thì đôi mắt màu nắng nhất thời sáng rỡ. Một hai bước leo tới bên cạnh nàng, nhẹ giọng gọi:"Này! Này!"
Trong lúc La Chu đang không ngừng tự hỏi bản thân thì nghe được tiếng gọi từ phía bên phải. Vội vã quay đầu qua, dưới ánh đuốc nàng nhìn thấy khuôn mặt của một đứa bé trai.
Nửa phía trên đầu là tóc ngắn, phía sau lại là mái tóc quăn thật dài, dùng một đoạn chỉ năm màu buộc thành một bó, thả rơi trước ngực. Màu da đặc trưng cao nguyên có chút dính bẩn, hai gò má do phơi nắng mà thành màu đỏ thẫm. Lông mi đen vừa thẳng vừa dài, đuôi lông mày hơi vểnh lên, rất đặc trưng. Dưới mi mắt là một đôi mắt màu rám nắng to tròn, sáng ngời như có ánh mặt trời chiếu vào. Mũi cao ngât, môi no đủ, khóe môi và đuôi lông mày đều trời sinh có chút nhếch lên phía trên.
Gương mặt thoạt nhìn chỉ độ mười một mười hai tuổi, giữa cái ngây thơi lại có chút nhanh nhạy, trong nhanh nhạy lại pha vài phần trẻ con, trong cái trẻ con lại có chút giảo hoạt. Mắt môi đều nhuộm ý cười, tựa như đệ đệ nhà bên cạnh nghịch ngợm mà đáng yêu, lập tức đánh tan mất hơn phân nửa sự phòng bị của La Chu.
"Ngươi...Gọi ta?" Nàng chỉ vào mình có chút không xác định hỏi.
"Ừ." Đứa nhỏ gật đầu khẳng định, mắt và lông màu rậm đều cong lên, cả muôn mặt nhỏ nhắn càng thêm sáng lạn, làm ấm lòng người.
Đây là lần thứ hai nàng thấy có người toàn thân đều tỏa ra ánh rực rỡ như mặt trời. Thứ nhất là A Lan Ni Mã, lại vì cố ý báo thù nên đã bất hạnh qua đời. Một nụ cười của tên nhóc này không chỉ sáng lạn ấm áp như A Lan Ni Mã mà còn mang theo sự nhanh nhạy, ngây thơ đáng yêu, làm cho nàng không tự chủ được muốn cười theo hắn.
"Ngươi gọi ta làm gì?" Nàng khống chế không được, bất giác nhếch lên khóe miệng, nhẹ giọng hỏi.
"Ta Thấy tỷ tỷ trên người có mùi máu tươi, có phải bị thương hay không? Nếu không ngại, ta giúp tỷ tỷ băng bó." Giọng nam đồng thanh thanh vang vang, giống như dòng suối nhỉ do tuyết tan trên núi tạo thành, trong nhìn thấu đáy.
Khuôn mặt tái nhợt của La Chu bỗng như có lửa thiêu, cháy đỏ đến cả hai tai. 囧! 囧! Chỗ đó có thể băng bó được sao?
Nàng ho nhẹ hai tiếng, lắc đầu cứng ngắc:"Không... Không cần."
"Tỷ tỷ, máu chảy không ngừng, sẽ chết người đó. Ngươi yên tâm, kỹ thuật băng bó của ta rất tốt." Đứa trẻ vỗ vỗ bộ ngực thon gầy như để chứng minh, chiếc áo cũ nát sờn vải hắt ra đầy những hạt bụi to nhỏ, "Tỷ tỷ không cần vải lo về vải băng bó, quần áo của ta rất nhiều vải nga."
La Chu nghe vậy nhìn lại, áo to thật nhưng đều rách nát cả, cùng chỉ đủ để che kín thân thể đứa nhỏ, lấy đâu ra chỗ mà xé ra? Trong lòng không khỏi cảm động, lắc đầu cười:"Cám ơn ngươi, nhưng mà thật sự không cần băng bó." Cũng không phải rong huyết, chết sao được. Nếu chảy nhiều nữa, cùng lắm là bị thiếu máu.
"Tỷ tỷ ghét bỏ quần áo của ta sao?" Nụ cười của cậu nhỏ nhất thời trở nên ảm đạm, "Xin lỗi, tỷ tỷ." Hắn mệt mỏi buông áo xuống, mắt cũng mất đi sự ngời sáng.
Ách? ! Nàng lại vô tình làm tổn thương niềm khao khát giúp người của tiểu bằng hữu. La Chu nhìn cái đầu đang cúi xuống của đứa trẻ, ngực không khỏi sinh ra vài phần tội lỗi và áy náy.
"Việc này... Việc này, tỷ tỷ không ghét bỏ y phục của ngươi bẩn." Nàng nuốt nước miếng một cái, giải thích một cách nhạt nhẽo, "Tỷ tỷ không bị thương chỉ là... Chỉ là chảy máu thường lệ, thực sự không cần băng bó." Để giải thích cho một đứa nhỏ cổ đại về việc sinh lý của phụ nữ thật sự là quá xấu hổ, chỉ mong tiểu bằng hữu không tò mò mà truy hỏi nàng về cái vụ "thường lệ".
"Tỷ tỷ thật không phải là chê bai quần áo ta bẩn?" Đứa nhỏ ngẩng đầu, khuôn mặt buồn rầu liếc sang ta, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Vạn hạnh, tiểu bằng hữu không hỏi tới vấn đề "kia".
"Ta cam đoan là thật." La Chu trong lòng không ngừng hoan hô, khẳng định như chém đinh chặt sắt. Lau mồ hôi xong, nàng quyết định chuyển sang vấn đề khác, "Tiểu bằng hữu, tỷ tỷ gọi là La Chu, vậy ngươi tên là gì?"
"Tỷ tỷ gọi ta Đa Cát là được." Đứa nhỏ cũng vui vẻ trả lời.
"Đa Cát? Là cái tên của Kim Cương Hộ Pháp." Thấy đứa trẻ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai, bụng La Chu cũng vơi bớt đau đớn, ngay cả nỗi sợ hãi trong lòng cũng tán đi không ít, nàng kéo lại phần rèm bị đứa trẻ làm xê dịch, cười khanh khách hỏi thăm, "Ba mẹ của ngươi hy vọng ngươi lớn lên trở thành một Hộ Pháp sao?"
"Tất nhiên là người bảo vệ cho hạnh phúc cả gia đình." Đôi mắt rám nắng to tròn lóe ra sự kiên định, gương mặt lem luốc cũng như trở nên xinh đẹp hơn.
"Tỷ tỷ tin tưởng ngươi nhất định làm được." Nàng nghe được mà giật mình, chí hướng của tiểu bằng hữu cũng thật xa nha.
"Cám ơn tỷ tỷ, ta cũng tin mình có thể làm được." Đa Cát gật gật cái đầu, cười đến ngây ngốc.
Từ lúc xuyên tới đây, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa nhỏ làm nô lệ lâu đến như vậy mà vẫn đáng yêu sáng sủa thế này, quả là hiếm có. Trẻ em quả nhiên là sinh vật inh khiết đáng yêu nhất trên đời này. Chỉ là đứa nhỏ này rốt cuộc phạm tội gì, sao lại vị nhốt vào địa lao tanh máu này?
"Đa Cát, ngươi phạm tội gì, tại sao lại bị nhốt vào ngục?" Nàng tò mò hỏi. Mới mười một mười hai tuổi, còn chưa hiểu thấu đáo pháp luật, lại chưa thành niên, lại bị bỏ tù.
Khóe môi Đa Cát đang nhếch lên hơi hơi sụp xuống, hắn dẩu môi dưới, dùng giọng mũi lầm bầm mấy tiếng, mới nói:"Hai huynh của ta không vui, bọn hắn liền lột hết quần áo và đồ dùng hằng ngày rồi nhốt ta vào địa lao." Cuối cùng, hắn còn bất mãn hừ lên 2 tiếng.
Cái này... Huynh hắn là cai ngục sao? Dạy dỗ đệ đệ cũng thật khác người, tận dụng tối đa khả năng nghề nghiệp, cũng dọa đệ đệ sợ không dám mắc lỗi nữa. La Chu có chút phẫn nộ nói:"Địa lao là nơi tanh máu, căn bản không phải nơi dạy dỗ con người, ba mẹ của ngươi thì sao? Sao không dạy bảo các huynh của ngươi?"
"Ba và mẹ đã sớm tới bánh xe luân hồi." Đôi mắt sáng của Đa Cát tối sầm lại.
La Chu nghẹn lời, lặng lẽ trong chốc lát, nhẹ nhàng khuyên bảo:"Vậy sau này ngươi đừng chọc các huynh ngươi giận nữa."
"Các huynh của ta tính tình bất hảo, không như ý sẽ tức giận." Đa Cát xùy cười 1 tiếng, phất phất tay nói, "Tỷ tỷ yên tâm, ta từ nhỏ đã vào tù không biết bao lần, có chuyện tanh máu nào không gặp, sớm đã không bị hù dọa nữa. Hơn nữa ta trời sinh không sợ lạnh, tuyệt đối sẽ không bị lạnh chết. Qua vài ngày, các huynh sẽ thả ta đi."
Dù hắn còn nhỏ nhưng cũng đã trải qua thiên chuy bách luyện, tâm lý và thân thể sớm đã vượt qua sự chịu đựng vốn có. Các huynh hắn cũng biết điều này, cho nên mới không chút kiêng kỵ ba lần bảy lượt đêm đệ đệ ném vào nhà lao để dạy dỗ. La Chu đột nhiên có một loại cảm giác bất lực.
"Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại bị nhốt vào đây?" Có qua có lại, Đa Cát đối với nàng cũng là tràn ngập tò mò.
Vừa nghe đến vấn đề này, trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt giận dữ của cầm thú Vương. Nàng âm thầm rùng mình 1 cái, tay trái dưới tấm rèm cũng nhẹ nhàng xoa lên vai phải. Cầm thú Vương cuối cùng còn đá nàng một cái thật đau, phỏng chừng trên vai nhất định đã bầm tím một mảnh.
"Ta mạo phạm Vương, nên bị giam vào địa lao." Nàng thản nhiên nói.
Đa Cát trợn tròn mắt, đang muốn hỏi rõ, lại nghe thấy tiếng bước chân xa xa đang tiến lại gần.
"Tỷ tỷ, chúng ta tạm thời dừng câu chuyện lại đã."
Hắn nhanh chân chạy về góc nhà lao, lao vụt vào trong đống cỏ khô, đem đống cỏ trở lại hoàn chỉnh như ban đầu.
La Chu bị hai thị vệ vứt bỏ trên đống cỏ khô, tiếp theo đó là tiếng xích sắt va vào nhau cùng tiếng bước chân của các thị vệ đi xa dần.
Đầu óc choáng váng cùng với việc bụng cứ quặn đau từng cơn, làm cho nàng thống khổ không nhịn nổi tiếng rên rỉ. Đợi cho cơn choáng qua đi, nàng mới gian nan mà cử động cơ thể, ngồi dậy từ đống cỏ khô.
Địa lao Vương cung cùng với hang đá nhốt nô lệ trước đây không quá khác nhau, chỉ là trên tường treo đầy các loại hình cụ, có vẻ có vẻ u ám tàn bạo, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cùng mùi người hôi thối.
Nơi giam giữ nàng là một hang đá lớn, dùng cột gỗ chia thành ba nhà tù mỗi gian chừng mười thước vuông. Nàng ở ngoài cùng bên trái, nhà giam ở giữa mơ hồ thấy một cái bóng đen ẩn giữa đấm cỏ, trên mặt loang lổ vết máu, tù phạm không hề có chút tiếng động, không biết còn sống hay đã chết. Đối diện cũng là một loạt nhà tù, có hang đá là một gian tù, lại có hang đá chứa hai ba gian tù, một vài tù phạm phân tán nằm ở các gian. Tù phạm chủ yếu là nam giới, bẩn thỉu không chịu nổi, quần áo rách nát, vết máu loang lổ.
Không có tù nhân nào chú ý tới nàng, nhiều lắm là lạnh lùng liếc một cái, nhưng chủ yếu là chả buồn ngó lấy một cái. Họ chỉ lẻ loi cuộn mình trong góc sáng của nhà tù, lặng im chờ đợi khổ hình tiếp theo, hoặc cái chết đang tới.
Dịch nóng giống như nước sông từng cỗ từng cỗ trào ra khỏi cơ thể, chỉ chốc lát sau liền tẩm ướt rèm cửa dưới thân. Hành kinh muộn mấy ngày, lượng máu lại nhiều hơn mọi lần, trong bụng đau muốn chết, hẳn là do bị lạnh.
Nàng chịu đựng đau nhức, cười cay đắng. Hơn một tháng qua, nàng chưa được ngủ trên giường, cũng không có chăn để đắp, lại bị mắc phong hàn khi ở trong tẩm cung của cầm thú Vương, thân thể sớm đã bị cái lạnh ăn mòn, làm sao mà không đau cho được? Đất nơi này tuy không ẩm ướt, nhưng lại lạnh lẽo không gì sánh được, chỉ hy vọng sau khi hành kinh, nghìn vạn lần đừng để lại di chứng gì.
Dấu răng và vết thâm tím trên người đều do cầm thú Vương chơi đùa để lại, những vết trầy da và sưng bỏng ở nơi sinh dục nhất định cũng do hành vi ghê tởm của hắn tạo thành. Ghê tởm, tên cầm thú kia còn bắn tinh khắp người nàng, khiến cho cả người đều lây dính mùi xạ tinh khó ngửi.
Ai, cái đau quặn do lạnh lẽo, rồi niêm mạc bong chảy ra ngoài, nàng làm sao có thể nhầm lẫn cho rằng đó là do mình bị cường bạo mà thành? Không chỉ bật thốt lên 2 không "Cầm thú" đã niệm hàng trăm ngàn lần trong lòng, còn cào cấu cắn xé khắp người cầm thú Vương. Không bị hắn một cước đạp chết đã là phúc tổ mười tám đời để lại rồi. Ai, có trách thì trách A Lan Ni Mã đã để lại cho nàng ấn tượng xấu quá mức khắc sâu, nên cứ thấy hạ thân chảy máu cùng thân thể đau nhức là nàng lại liên tưởng tới chuyện đó.
La Chu không ngừng thở dài, ảo não trong lòng nàng khó có thể dùng mực bút mà hình dung, điều thoải mái duy nhất là Cách Tang Trác Mã đã được thả. Chỉ hy vọng tên cầm thú kia dù nổi giận đến mấy cũng đừng hạ lệnh bắt Trác Mã quay trở lại làm nhục một lần nữa. Mong sao cô em gái nhỏ kia có thể quên đi toàn bộ ký ức khủng khiếp mà kiên cường sinh hạ đứa nhỏ, cùng a tổ, mẹ, em trai của nàng một lần nữa sống vui vẻ hạnh phúc.
Mà bản thân nàng, cuối cùng phải chết trong địa lao sao? Có người nào tới cứu nàng không? Thích Già Thát Tu sẽ lại ... mang chăn tới cho nagf chứ?
Nàng dựa vào tường đá lạnh lẽo, cắn chặt lấy môi dưới, lăng lăng nhìn vào cây đuốc cắm trên bức tường đối diện. Chỉ có không ngừng phân tán lực chú ý, mới có thể chịu được cái lạnh và sự đau đớn đang dằn vặt. Lần hành kinh trước, có Trát Tây Lãng Thố ủ ấm cho nàng. Lúc này đây, liệu có xuất hiện kỳ tích nào sưởi ấm cho nàng không?
Đống cỏ ở góc nhà lao bỗng nhiên lay động, một cái đầu tóc rối bù từ trong chui ra, dùng sức kéo đống rơm dính trên thân ra ngoài. Cái mũi cao thẳng cau lại, theo mùi máu tươi, đảo mắt nhìn qua thì thấy trong phòng giam đã thêm một cô gái sắc mặt trắng bệch, thì đôi mắt màu nắng nhất thời sáng rỡ. Một hai bước leo tới bên cạnh nàng, nhẹ giọng gọi:"Này! Này!"
Trong lúc La Chu đang không ngừng tự hỏi bản thân thì nghe được tiếng gọi từ phía bên phải. Vội vã quay đầu qua, dưới ánh đuốc nàng nhìn thấy khuôn mặt của một đứa bé trai.
Nửa phía trên đầu là tóc ngắn, phía sau lại là mái tóc quăn thật dài, dùng một đoạn chỉ năm màu buộc thành một bó, thả rơi trước ngực. Màu da đặc trưng cao nguyên có chút dính bẩn, hai gò má do phơi nắng mà thành màu đỏ thẫm. Lông mi đen vừa thẳng vừa dài, đuôi lông mày hơi vểnh lên, rất đặc trưng. Dưới mi mắt là một đôi mắt màu rám nắng to tròn, sáng ngời như có ánh mặt trời chiếu vào. Mũi cao ngât, môi no đủ, khóe môi và đuôi lông mày đều trời sinh có chút nhếch lên phía trên.
Gương mặt thoạt nhìn chỉ độ mười một mười hai tuổi, giữa cái ngây thơi lại có chút nhanh nhạy, trong nhanh nhạy lại pha vài phần trẻ con, trong cái trẻ con lại có chút giảo hoạt. Mắt môi đều nhuộm ý cười, tựa như đệ đệ nhà bên cạnh nghịch ngợm mà đáng yêu, lập tức đánh tan mất hơn phân nửa sự phòng bị của La Chu.
"Ngươi...Gọi ta?" Nàng chỉ vào mình có chút không xác định hỏi.
"Ừ." Đứa nhỏ gật đầu khẳng định, mắt và lông màu rậm đều cong lên, cả muôn mặt nhỏ nhắn càng thêm sáng lạn, làm ấm lòng người.
Đây là lần thứ hai nàng thấy có người toàn thân đều tỏa ra ánh rực rỡ như mặt trời. Thứ nhất là A Lan Ni Mã, lại vì cố ý báo thù nên đã bất hạnh qua đời. Một nụ cười của tên nhóc này không chỉ sáng lạn ấm áp như A Lan Ni Mã mà còn mang theo sự nhanh nhạy, ngây thơ đáng yêu, làm cho nàng không tự chủ được muốn cười theo hắn.
"Ngươi gọi ta làm gì?" Nàng khống chế không được, bất giác nhếch lên khóe miệng, nhẹ giọng hỏi.
"Ta Thấy tỷ tỷ trên người có mùi máu tươi, có phải bị thương hay không? Nếu không ngại, ta giúp tỷ tỷ băng bó." Giọng nam đồng thanh thanh vang vang, giống như dòng suối nhỉ do tuyết tan trên núi tạo thành, trong nhìn thấu đáy.
Khuôn mặt tái nhợt của La Chu bỗng như có lửa thiêu, cháy đỏ đến cả hai tai. 囧! 囧! Chỗ đó có thể băng bó được sao?
Nàng ho nhẹ hai tiếng, lắc đầu cứng ngắc:"Không... Không cần."
"Tỷ tỷ, máu chảy không ngừng, sẽ chết người đó. Ngươi yên tâm, kỹ thuật băng bó của ta rất tốt." Đứa trẻ vỗ vỗ bộ ngực thon gầy như để chứng minh, chiếc áo cũ nát sờn vải hắt ra đầy những hạt bụi to nhỏ, "Tỷ tỷ không cần vải lo về vải băng bó, quần áo của ta rất nhiều vải nga."
La Chu nghe vậy nhìn lại, áo to thật nhưng đều rách nát cả, cùng chỉ đủ để che kín thân thể đứa nhỏ, lấy đâu ra chỗ mà xé ra? Trong lòng không khỏi cảm động, lắc đầu cười:"Cám ơn ngươi, nhưng mà thật sự không cần băng bó." Cũng không phải rong huyết, chết sao được. Nếu chảy nhiều nữa, cùng lắm là bị thiếu máu.
"Tỷ tỷ ghét bỏ quần áo của ta sao?" Nụ cười của cậu nhỏ nhất thời trở nên ảm đạm, "Xin lỗi, tỷ tỷ." Hắn mệt mỏi buông áo xuống, mắt cũng mất đi sự ngời sáng.
Ách? ! Nàng lại vô tình làm tổn thương niềm khao khát giúp người của tiểu bằng hữu. La Chu nhìn cái đầu đang cúi xuống của đứa trẻ, ngực không khỏi sinh ra vài phần tội lỗi và áy náy.
"Việc này... Việc này, tỷ tỷ không ghét bỏ y phục của ngươi bẩn." Nàng nuốt nước miếng một cái, giải thích một cách nhạt nhẽo, "Tỷ tỷ không bị thương chỉ là... Chỉ là chảy máu thường lệ, thực sự không cần băng bó." Để giải thích cho một đứa nhỏ cổ đại về việc sinh lý của phụ nữ thật sự là quá xấu hổ, chỉ mong tiểu bằng hữu không tò mò mà truy hỏi nàng về cái vụ "thường lệ".
"Tỷ tỷ thật không phải là chê bai quần áo ta bẩn?" Đứa nhỏ ngẩng đầu, khuôn mặt buồn rầu liếc sang ta, nửa tin nửa ngờ hỏi.
Vạn hạnh, tiểu bằng hữu không hỏi tới vấn đề "kia".
"Ta cam đoan là thật." La Chu trong lòng không ngừng hoan hô, khẳng định như chém đinh chặt sắt. Lau mồ hôi xong, nàng quyết định chuyển sang vấn đề khác, "Tiểu bằng hữu, tỷ tỷ gọi là La Chu, vậy ngươi tên là gì?"
"Tỷ tỷ gọi ta Đa Cát là được." Đứa nhỏ cũng vui vẻ trả lời.
"Đa Cát? Là cái tên của Kim Cương Hộ Pháp." Thấy đứa trẻ cười rực rỡ như ánh nắng ban mai, bụng La Chu cũng vơi bớt đau đớn, ngay cả nỗi sợ hãi trong lòng cũng tán đi không ít, nàng kéo lại phần rèm bị đứa trẻ làm xê dịch, cười khanh khách hỏi thăm, "Ba mẹ của ngươi hy vọng ngươi lớn lên trở thành một Hộ Pháp sao?"
"Tất nhiên là người bảo vệ cho hạnh phúc cả gia đình." Đôi mắt rám nắng to tròn lóe ra sự kiên định, gương mặt lem luốc cũng như trở nên xinh đẹp hơn.
"Tỷ tỷ tin tưởng ngươi nhất định làm được." Nàng nghe được mà giật mình, chí hướng của tiểu bằng hữu cũng thật xa nha.
"Cám ơn tỷ tỷ, ta cũng tin mình có thể làm được." Đa Cát gật gật cái đầu, cười đến ngây ngốc.
Từ lúc xuyên tới đây, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một đứa nhỏ làm nô lệ lâu đến như vậy mà vẫn đáng yêu sáng sủa thế này, quả là hiếm có. Trẻ em quả nhiên là sinh vật inh khiết đáng yêu nhất trên đời này. Chỉ là đứa nhỏ này rốt cuộc phạm tội gì, sao lại vị nhốt vào địa lao tanh máu này?
"Đa Cát, ngươi phạm tội gì, tại sao lại bị nhốt vào ngục?" Nàng tò mò hỏi. Mới mười một mười hai tuổi, còn chưa hiểu thấu đáo pháp luật, lại chưa thành niên, lại bị bỏ tù.
Khóe môi Đa Cát đang nhếch lên hơi hơi sụp xuống, hắn dẩu môi dưới, dùng giọng mũi lầm bầm mấy tiếng, mới nói:"Hai huynh của ta không vui, bọn hắn liền lột hết quần áo và đồ dùng hằng ngày rồi nhốt ta vào địa lao." Cuối cùng, hắn còn bất mãn hừ lên 2 tiếng.
Cái này... Huynh hắn là cai ngục sao? Dạy dỗ đệ đệ cũng thật khác người, tận dụng tối đa khả năng nghề nghiệp, cũng dọa đệ đệ sợ không dám mắc lỗi nữa. La Chu có chút phẫn nộ nói:"Địa lao là nơi tanh máu, căn bản không phải nơi dạy dỗ con người, ba mẹ của ngươi thì sao? Sao không dạy bảo các huynh của ngươi?"
"Ba và mẹ đã sớm tới bánh xe luân hồi." Đôi mắt sáng của Đa Cát tối sầm lại.
La Chu nghẹn lời, lặng lẽ trong chốc lát, nhẹ nhàng khuyên bảo:"Vậy sau này ngươi đừng chọc các huynh ngươi giận nữa."
"Các huynh của ta tính tình bất hảo, không như ý sẽ tức giận." Đa Cát xùy cười 1 tiếng, phất phất tay nói, "Tỷ tỷ yên tâm, ta từ nhỏ đã vào tù không biết bao lần, có chuyện tanh máu nào không gặp, sớm đã không bị hù dọa nữa. Hơn nữa ta trời sinh không sợ lạnh, tuyệt đối sẽ không bị lạnh chết. Qua vài ngày, các huynh sẽ thả ta đi."
Dù hắn còn nhỏ nhưng cũng đã trải qua thiên chuy bách luyện, tâm lý và thân thể sớm đã vượt qua sự chịu đựng vốn có. Các huynh hắn cũng biết điều này, cho nên mới không chút kiêng kỵ ba lần bảy lượt đêm đệ đệ ném vào nhà lao để dạy dỗ. La Chu đột nhiên có một loại cảm giác bất lực.
"Tỷ tỷ, ngươi tại sao lại bị nhốt vào đây?" Có qua có lại, Đa Cát đối với nàng cũng là tràn ngập tò mò.
Vừa nghe đến vấn đề này, trong đầu nàng lại hiện lên khuôn mặt giận dữ của cầm thú Vương. Nàng âm thầm rùng mình 1 cái, tay trái dưới tấm rèm cũng nhẹ nhàng xoa lên vai phải. Cầm thú Vương cuối cùng còn đá nàng một cái thật đau, phỏng chừng trên vai nhất định đã bầm tím một mảnh.
"Ta mạo phạm Vương, nên bị giam vào địa lao." Nàng thản nhiên nói.
Đa Cát trợn tròn mắt, đang muốn hỏi rõ, lại nghe thấy tiếng bước chân xa xa đang tiến lại gần.
"Tỷ tỷ, chúng ta tạm thời dừng câu chuyện lại đã."
Hắn nhanh chân chạy về góc nhà lao, lao vụt vào trong đống cỏ khô, đem đống cỏ trở lại hoàn chỉnh như ban đầu.
/186
|